Thiết Lập Tính Cách Là Tra Nam

Chương 39




Ý định tránh mặt Ôn Kiều của Trình Tấn đã thất bại, ngay ngày đầu tiên đến trường, anh gặp Ôn Kiều cách cổng trường không xa.

Nhìn có vẻ như là trùng hợp nhưng khi nghe tiếng mắng trong lòng của Ôn Kiều, anh liền đã biết tiểu trà xanh này cố gắng dậy sớm để lén đứng đợi dưới tàng cây này chờ đợi để diễn cảnh vô tình gặp gỡ, sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội.

Nhân tiện... hỏi Trình Tấn vì sao không trả lời tin nhắn của cậu!

Ở trường học có rất nhiều cơ hội chạm mặt, nhưng hai ngày nay Ôn Kiều vẫn bồn chồn không yên, nóng lòng muốn gặp Trình Tấn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vì sao Trình Tấn không trả lời tin nhắn, có phải không muốn tiếp tục cùng cậu?

Không thể như vậy được, Trình Tấn là người mà cậu vất vả tìm được, coi tiền như rác, lớn lên lại đẹp trai, tính cách cũng rất tốt, cũng chưa từng nghe nói anh nổi giận sẽ đánh người yêu, quan trọng là anh rất có tiền!

Ôn Kiều lớn lên trong gia đình đơn thân, nghèo đến nổi không có một xu dính túi, lại ái mộ hư vinh, đối với tiền của Trình Tấn đã mơ ước từ lâu, cậu đã để mắt tới rất nhiều bộ quần áo hàng hiệu, đồng hồ cao cấp thậm chí là siêu xe, chỉ chờ Trình tấn bỏ tiền ra mà thôi. Tương lai cậu còn muốn vào công ty Trình Tấn mà làm việc, việc nhẹ lương cao, đương nhiên cậu không cần tốn bao nhiêu công sức, chỉ cần tạo hình tượng, đỡ phải khiên cho Trình Tấn ngày ngày nhìn cậu sẽ phát chán.

Có thể nói, mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu nhưng Ôn Kiều đã tính xong việc nghỉ hưu cả rồi.

Chính vì lý do này, cho dù cậu muốn lớn tiếng chất vấn Trình Tấn vì sao không trả lời tin nhắn của cậu, nhưng lúc nhìn thấy người ấy thì trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên Trình Tấn: "Trình Tấn, thật trùng hợp nha không ngờ lại gặp anh ở đây."

"Ừ, thật trùng hợp." Trình tấn gật đầu, làm bộ như không nhìn thấy dáng vẻ lén lút của Ôn Kiều xem anh có tới không.

Wp: ᴋʜɪᴛᴠʜᴀ/TYT: Vũ Hạ

Nhưng khi nhìn thấy cậu, nội tâm Trình Tấn thật sự vui mừng, bởi vì giống như anh suy đoán, Ôn Kiều thật sự là bé đậu ngọt của anh.

Chỉ là diện mạo thay đổi, tính cách càng không phải nói, cũng thay đổi rất nhiều.

Nhưng vẫn là loại cảm giác này, không thay đổi.

Chì vừa nhìn thấy Ôn Kiều, anh đã nhận ra cậu.

Nhìn thấy vẻ lãnh đạm trên mặt Trình Tấn, Ôn Kiều thầm mắng người này thật quá không biết điều, miệng lại không nhịn được hỏi: "Lúc trước em có gửi tin nhắn cho anh, sao anh không trả lời vậy?"

Ngay cả chất vấn cũng mang cho người ta cảm giác ủy khuất.

"Ừm." Trình tấn đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Ôn Kiều.

Ôn Kiều còn đang suy nghĩ tiếp theo nên nói gì, lại bị hành động của anh làm cho giật mình: "Sao... sao vậy?"

ᴋʜɪᴛᴠʜᴀ/Vũ Hạ

Trình tấn trầm giọng nói: "Ôn Kiều, tôi là người đã có hôn ước rồi."

Đương nhiên Ôn Kiều biết chuyện này, người bình thường cũng biết liêm sỉ, nhưng Ôn Kiều đã bị thế lực thần bí thay đổi tính tình, hiện tại cậu căn bản không thèm để bụng, nhưng cậu cũng không ngốc đến nỗi nói cho Trình Tấn mình không để ý thanh danh gì đó, có thể có được Trình Tấn mới là quan trọng nhất.

Cậu hiểu, những kẻ có tiền như Trình Tấn, bên người luôn có rất nhiều người muốn tìm lối tắt leo lên, từ nhỏ đến lớn chắc chắn anh đã thấy nhiều.

Chính cậu cũng là một trong số đó.

Nếu cậu muốn đạt được mục đích, phải bộc hết tài năng, phải có điểm khác biệt không giống người khác, ví dụ như tình yêu! Chính cậu cũng không có cách khác, cũng không muốn nghĩ, cứ như vậy yêu Trình Tấn, cậu cầm lòng không được tiếp cận Trình Tấn, cậu không khống chế được bản thân, rời khỏi Trính Tấn, tim cậu như bị dao cắt, đau muốn chết.

Chỉ với lý do này, mặc kệ người khác nói như thế nào, ít nhất có thể ổn định Trình tấn, chỉ cần ổn định được Trình Tấn, cái nhìn của người khác có tác dụng gì chứ, có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu sao?

ᴋʜɪᴛᴠʜᴀ/Vũ Hạ

Từ những lần tiếp xúc trước đó, Ôn Kiều cảm thấy Trình Tấn thích kiểu này.

Nghe Trình Tấn nói lời này, cậu cũng không giả ngu nữa, đôi mắt hạnh trong sáng nháy mắt phủ kín một tầng sương, cậu mím môi, quật cường nói: "Vậy thì có sao? Chuyện lúc nhỏ mà vẫn tính sao? Lúc đó anh mới bao nhiêu tuổi, đã biết cái gì?"

"Hơn nữa, anh đối với Triệu Vân Thụy cũng không có tình cảm đúng không?"

Đúng là như vậy, dù là thế giới thật hay thế giới đã bị sửa chữa, Trình Tấn đều không có tình cảm với Triệu Vân Thụy, thế lực thần bí cũng không cố ý sửa chuyện này.

Mọi người trong trường đều biết Triệu Vân Thụy thích trình tấn nhưng Trình Tấn một chút cũng không có tình cảm đối với Triệu Vân Thụy, thậm chí còn từ chối Triệu Vân Thụy tự xưng là "vị hôn thê" của anh.

Ôn Kiều tiếp tục nói: "Hiện tại cũng không phải xã hội phong kiến, hôn ước từ nhỏ gì chứ, căn bản không được tính. Nếu anh không thích cậu ấy, thì đương nhiên em có quyền theo đuổi anh." Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Ôn Kiều trực tiếp bày tỏ tâm ý của cậu với Trình Tấn, cậu nghiêm túc nhìn Trình Tấn, đôi mắt như được nước rửa qua càng thêm đen bóng, làn da trắng sáng, cánh môi hồng nhuận, thật khiến người khác phải rung động: "Trình Tấn, em thích anh."

Không thể không nói, lời này của Ôn Kiều rất có thuyết phục, nhưng hôn ước của Triệu Vân Thụy với Trình Tấn không chỉ là chuyện của hai người, mà còn liên quan đến gia tộc hai bên.

Trình Tấn gật đầu, không tiếp tục tranh luận cùng Ôn Kiều, mỗi người đều có lý do riêng, cãi cọ cũng không có ý nghĩa gì. Anh trực tiếp nói ra yêu cầu của mình: "Tôi sẽ cùng Triệu Vân Thụy giải trừ hôn ước, nhưng trước khi giải trừ, tôi không hy vọng xảy ra bất cứ chuyện gì."

"!"

Ôn Kiều vô cùng kinh ngạc, cậu nhìn Trình Tấn, lời này có nghĩa là... "Anh... anh vì em mà muốn giải trừ hôn ước sao?"

Anh ấy rung động rồi sao?

Trình tấn mặt vô biểu tình: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều. Được rồi, cứ như vậy đi, cậu đi làm việc của cậu, trong thời gian này chúng ta không cần gặp nhau."

Ôn Kiều không để ý đến vẻ mặt vô cảm của Trình Tấn, dù sao với những lời này, cậu càng nghe càng cảm thấy Trình tấn thực sự có tình cảm với mình, nghĩ về những ngày tốt đẹp sau này, Ôn Kiều liền cảm thấy hạnh phúc: "Được, vậy em đi trước."

Thấy cậu rời đi, Trình Tấn thở ra một hơn nhẹ nhàng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, gọi Ôn Kiều lại: "Đợi một chút."

"Cái gì?" Ôn Kiều quay đầu lại.

Trình Tấn do dự một chút, vẫn nhắc nhở nói: "Cậu cẩn thận Triệu Vân Thụy một chút, cậu ta không phải là kẻ dễ trêu vào."

"Vâng." Ôn Kiều gật đầu, trong lòng lại không nghĩ như vậy, Triệu Vân Thụy không dễ chọc, lẽ nào cậu là người dễ bắt nạt à?

Trình Tấn thật sự không nghĩ tới chuyện này, ở trong mắt anh, Ôn Kiều chính là phu lang Lâm Chiêu kiếp trước, là bé đậu ngọt đơn thuần vô hại, cần anh bảo vệ chu toàn mới được. Đặc biệt là họ còn bị thế lực thần bí nhắm tới, anh một chút cũng không yên tâm với Ôn Kiều.

Nhưng trên thực tế, ở thế giới này, tuy rằng có thế lực thần bí nhằm vào họ nhưng Thiên Đạo che chở họ, thậm chí còn có sức mạnh từ sâu trong hỗn độn chừa từng xuất hiện.

Những chuyện này đối với Trình Tấn quá mức xa lạ, điều anh biết còn quá ít, nhưng thật không ngờ việc anh có thể biết được lộ tuyến ban đầu của mình, cả việc sau khi sống lại bị thay đổi nhân sinh, đều là không phải ngoài ý muốn. Mà lực lượng thần bí sửa chữa thế giới kia không phải không đem lại lợi ích gì cho họ.

Không nói đến Lâm Chiêu, hoàn cảnh trên trấn thật sự rất đơn giản, anh cũng không cần thay đổi quá nhiều, nhưng Ôn Kiều lại không giống. Ôn Kiều xuất thân bần hàn, hư vinh, tâm cơ, lại lớn lên trong gia đình đơn thân, từ nhỏ đã sống ở những nơi cũ nát hỗn loạn, trước khi cốt truyện bắt đầu vì những điểm này đã khiến cậu trở nên mạnh mẽ hơn một số người, ít nhất Ôn Kiều cũng không vô hại như trong mắt Trình Tấn.

Lực lượng thần bí đã sắp xếp cốt truyện cho họ, nhưng cuộc đời không phải chỉ có vài chương truyện.

Hơn nữa, lực lượng thần bí không lợi hại đến nổi khống chế hết mọi chuyện.

Trong thế giới nhỏ này, còn nhiều chuyện bất ngờ lắm.

Nhìn Ôn Kiều rời đi, Trình Tấn cũng đi đến phòng học, chương trình học hiện tại đối với Trình Tấn vẫn còn quen thuộc, may thay là anh tiếp thu ký ức của nguyên chủ, thậm chí rõ ràng hơn nhiều. Trong thế giới trọng sinh của nam phụ, nhân vật chính là anh bị sửa chữa năng lực thấp hơn một bậc, khi là một vai chính thực sự, anh tương đối ưu tú.

Thậm chí sau này tiếp nhận công ty Trình gia, anh hoàn toàn không sợ thiếu kinh nghiệm.

Chương trình học của Trình Tấn so với Triệu Vân Thụy cùng Ôn Kiều đều cao hơn, gần đến thời gian thực tập, việc học đều giảm một ít, đồng thời, anh cùng Triệu Tử Sóc đều học chung một lớp. Mà Triệu Vân Thụy cùng Ôn Kiều đều là sinh viên năm nhất, lại học cùng lớp.

Khi vào lớp, Trình Tấn liền thấy Triệu Tử Sóc, người này là con nuôi Triệu gia, cũng là người mà Triệu Vân Thụy sau khi trọng sinh thề nhất định phải quý trọng.

Kỳ thật dựa theo ký ức của Trình tấn, anh không cảm thấy Triệu Tử Sóc sẽ thích Triệu Vân Thụy, Triệu Vân Thụy đối xử Triệu Tử Sóc không hề tốt, tay đấm chân đá, vô cùng phản cảm Triệu Tử Sóc tiến vào Triệu gia, cảm thấy Triệu Tử Sóc là tới chiếm cha mẹ đoạt gia đình y.

Làm rất nhiều chuyện quá đáng với Triệu Tử Sóc.

Triệu Tử Sóc vừa mất cha mẹ, thân thích chỉ thèm muốn tài sản, không ai muốn nuôi hắn, coi hắn như quả bóng mà đá qua đá lại*, lúc đến Triệu gia, còn bị Triệu Vân Thụy nhằm vào. Chính vì những chuyện này dẫn tới trên người Triệu Tử Sóc luôn tỏa ra một khí chất tối tăm, càng khiến người ta không yêu thích nổi.

*nghĩa là đưa qua đưa lại không ai chịu nuôi.

Ánh mắt hai người giao nhau, Trình tấn sửng sốt, ánh mắt này, trong trí nhớ... có chút quen thuộc.

Anh đi đến, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Sóc, Triệu Tử Sóc nhìn anh một cái, không nói gì. Trình tấn đi tới vốn dĩ cũng chỉ là hành vi xúc động, không có gì nói với Triệu Tử Sóc, hai người im lặng mà ngồi cạnh nhau, hình ảnh có chút hài hòa.

Không bao lâu, đồng bọn của Trình Tấn cũng đến, anh cũng không phải cô đơn một mình, bên cạnh anh còn có mấy người gia thế không tồi.

Đáng tiếc trong gải thuyết, hầu hết mấy người này đều phản bội Trình Tấn, đối với Ôn Kiều cũng rất mâu thuẫn, chống đối chuyện Trình tấm quyết tâm ở bên Ôn Kiều, họ còn hợp tác đối phó Trình Tấn.

KhitVHa/TYT: Vũ Hạ

Hiện tại, quan hệ giữa bọn họ cùng Triệu Vân Thụy cũng không tệ lắm, hơn nữa kế hoạch cũng đã bắt đầu, à không, ngay khi vừa ngồi xuống, liền có người hỏi: "Trình Tấn, có người nói cậu cùng một sinh viên năm nhất có chút mập mờ? Cậu cùng Triệu Vân Thụy đã có hôn ước từ nhỏ, tình cảm em ấy dành cho cậu, mọi người chúng tôi đều thấy hết, cậu cũng đừng có phụ lòng người ta."

Trình tấn giương mắt nhìn lên: "Ai nói?"

"Hả?" Ngô Văn Hiên sửng sốt, ngưng lại một chút: "Ừm... tôi nghe nói?"

Hắn cũng không thể là do Triệu Vân Thụy tự nói được, lại nói hắn cũng không quá tin chuyện Triệu Vân Thụy nói Trình Tấn lén lút cùng Ôn Kiều ở bên nhau.

Trình tấn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đối với Ôn Kiều cũng không ngoại lệ, mà thoạt nhìn Ôn Kiều đối với Trình tấn cũng chỉ bày tỏ lòng cảm ơn lúc trước anh giúp cậu, hai người đứng cạnh nhau, nhìn cũng rất bình thường, không có vấn đề gì.

Chính vì thế khi Trình tấn đưa mắt nhìn qua, Ngô Văn Hiên cảm thấy mình đang vô cớ kiếm chuyện.

Trình tấn còn mở miệng nói thêm: "Hôn ước giữa tôi và Triệu Vân Thụy, tôi đã nói với cha mẹ chuyện giải trừ hôn ước, các cậu cùng lớn lên với tôi, hẳn cũng biết, từ trước nay tôi không thích Triệu Vân Thụy, nếu cứ như vậy làm chậm trễ thời gian cũng không có ý nghĩa gì."