Thiếp Khuynh Thành

Chương 197




"Tiểu Thập, đợi cầu sửa xong phải mất ít nhất nửa tháng thời gian. Hơn nửa, trong nửa tháng này ai có thể cam đoan sẽ không tiếp tục đổ mưa.” Mộ Dung Ca trầm giọng nói. Nàng ngẩng đầu nhìn lên sắc trời u ám, khó bảo đảm hai ngày đẹp trời này sẽ không là tiết trời ngắn ngủi thoáng qua!

Bọn họ không có nhiều thời gian để tiếp tục đợi nữa.

“Nhảy.” Ánh mắt không chút e ngại của Mộ Dung Ca nhìn ra phía trước. Nghĩ kỹ kiếp trước đi du lịch giữa biển lớn, một vùng biển bàng bạc bao la, sóng to quật khởi không nhìn thấy bến, nàng còn có gan mạo hiểm, như vậy đối mặt với dòng sông tương đối bình lặng trong lúc này, sao nàng có thể khiếp đảm sợ hãi được?

Huống hồ, lúc rời khỏi Hạ quốc, nàng có phi cáp truyền thư đến xưởng binh khí, một tháng sau sẽ gặp nhau tại Hạ quốc, khi đó nàng sẽ tuyên cáo cho thế nhân một thân phận khác của mình.

Cho nên, không thể trì hoàn thêm nữa.



Kinh đô Tề quốc.

Cơn mưa to cũng liên tục bủa vây cả tòa đô thành.

Khi mặt trời tỏa chiế khắp nơi, trong Tề quốc hoàng cung bị một tin kinh thiên động địa khiến lòng người thấp thỏm lo âu! Hoàng cung suốt mấy chục năm qua luôn bình lặng không gợn sóng đã vì vậy mà dấy lên một mùi máu tanh!

“Đương kim thánh thượng là dùng mưu đoạt vị! Hai năm trước tiên hoàng từng lập di chiếu truyền ngôi cho Thập hoàng tử Triệu Tử Tận! Đương kim thánh thượng để thuận lợi đăng cơ đã làm giả di chiếu! Đúng là hành vi trái ý trời!”

Sau khi tan triều, tin tức này đã lan truyền khắp hoàng cung và khắp hang cùng ngỏ hẻm trong kinh thành.

Cơ hồ mọi người đều biết, đương kim thiên tử cũng chỉ là soán vị mới có được!

Trong ngự thư phòng, thần sắc Triệu Tử Duy tối dần đi nhìn đám thần tử quỳ đầy trên mặt đất, những người này bình thường rất coi trọng hắn, thậm chí có thể vì hắn mà hy sinh tính mạng, có thể xem như tâm phúc. Chỉ là… dù cào rách da mặt cũng nghĩ không ra cách ứng phó việc hôm nay.

Tình thế nghịch chuyển, Triệu Tử Tận quả có thể dùng một tốc độ phi thường đẩy hắn vào chỗ chết, đánh ngay một điểm trí mạng khiến hắn trở tay không kịp.

Thực ra, mới hôm qua hắn đã nắm giữ bằng chứng để chứng minh Triệu Tử Tận có ý mưu phản, nhân lúc lâm triều đã sai người đến phủ Khánh Lâm vương bắt người! Không ngờ tin tức này đã đến trước khiến hắn không kịp phản ứng!

Thậm chí, bây giờ còn nhận được tin Triệu Tử Tận đã mang theo di chiếu của tiên hoàng đánh thẳng vào hoàng cung!

Cũng vào giờ khắc này hắn mới xác định, đương lúc hắn cùng Nguyên Kỳ hợp mưu, Triệu Tử Tận và Nguyên Kỳ cũng đang hợp tác ám toán hắn. Quả nhiên thánh chỉ thật ở trong tay Nguyên Kỳ. Đối với Nguyên Kỳ, trước sau hắn vẫn là một cái gai trong mắt Nguyên Kỳ. Nếu có thể lợi dụng bàn tay của Triệu Tử Tận mà loại trừ hắn, đồng thời đủ năng lực đâm lén một nhát sau lưng Lan Ngọc, với Nguyên Kỳ nghĩa cử này hoàn toàn đáng để làm!

Con người Nguyên Kỳ đáng sợ đến nhường nào.

Có thể ở sau lưng làm ra biết bao việc khiến người ta phải kinh sợ, như bóng đêm âm u bao phủ lấy một vùng trời, nắm mọi thứ trong lòng bàn tay khiến người ta căn bản không có khả năng đánh trả!

“Hoàng thượng, do vấn đề của di chiếu thật giả nên một nửa quan viên trong triều đã mất tự tin đối với hoàng thượng, mà bây giờ Khánh Lâm vương đột nhiên dẫn binh công đánh hoàng cung, khí thế ồ ạt, thật sự không để chúng ta có thời gian nghĩ cách. Hiện tại, phần lớn binh lực của chúng ta đều ở biên giới, trong cung chỉ có hơn ngàn tên thị vệ, e khó có thể chống cự được hai vạn tinh binh của Khánh Lâm vương. Huống chi… lần này bức cung, Khánh Lâm vương cũng có thể nói là danh chính ngôn thuận." Một viên quan nơm nớp lo sợ nói.

Những lời này đều là sự thật chứ không hề khoe khoang khoác lác.

Những viên quan khác cũng biết rõ, hoàn cảnh hiện giờ là tuyệt đối nguy hiểm không lối thoát.

“Hoàng thượng, hiện giờ chúng ta phải làm thế nào cho phải?” Một viên quan khác ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy đã trầm mặc một lúc lâu.

Trong cung mọi người đều thấp thỏm lo sợ, mặc dù có hoàng thượng ở đây cũng khiến mọi người không bị dọa đến vỡ tổ, song một khi nguy cơ đến gần, đâu phải nói hai ba câu là có thể giải quyết? Huống hồ, nếu di chiếu kia là thực, việc xảy ra tiếp theo nhất định sẽ khủng bố đến vạn phần!

“Đợi.” Thần sắc Triệu Tử Duy lãnh liệt vô song như tảng băng trôi mặt không đổi sắc. Bây giờ hắn đối mặt với vấn đề gì, cũng đều mang khí phách hào cường của mình.

Không đến phút cuối tuyệt nhiên cũng sẽ hạ kết luận!

Triệu Tử Duy hơi nheo mắt nhìn ra cách đó không xa, mấy ngày nay mất đi liên lạc với Lưu Vân, không biết giờ phút này Mộ Dung Ca có an toàn hay không? Có phải nàng đã đến gần kinh thành rồi?

...

Triệu Tử Tận cưỡi trên chiến mã, đôi mắt tràn đầy dục vọng quyền lực nhìn chằm chằm cửa cung đang khép chặt! Chỉ cần phá được cánh cửa này, hắn có thể lập tức xông vào! Nếu không phải do mấy ngày nay trời đổ mưa to, hắn đã công thành từ sớm rồi! Có điều, bây giờ vẫn chưa có trễ!

Cả tòa kinh thành này đã nằm trong tay hắn rồi!

Vốn dĩ còn cho rằng sẽ phí một khoảng thời gian để đoạt vị, không ngờ bây giờ hắn lại có được di chiếu mà vạn người phải tin phục! Thế nên, muốn lật đổ Triệu Tử Duy cũng không là chuyện khó.

“Vương gia, cửa cung rất vững chắc, trong một khoảng thời gian ngắn tuyệt nhiên không thể đánh vào, ta nên làm gì cho phải?” Một tên tướng lãnh được Triệu Tử Tận thu mua nhìn cửa cung, trầm giọng hỏi.

Đôi mắt lạnh như băng của Triệu Tử Tận như lóe qua một tia tàn nhẫn, “Công! Đến khi nào phá được cửa cung mới thôi!” Cánh cửa vững chắc không ngừng bị đánh vào sao có thể chắc chắn như lúc ban đầu được?

“Trong hoàng cung có mấy ngàn thị vệ, ai nấy đều một lòng trung thành và tận tâm với hoàng thượng, nhất định sẽ liều chết mà giữ thành. Vương gia, đây nhất định sẽ là một trận huyết chiến gian khổ.” Tướng lãnh đó nhìn theo khe cửa dần bị mở ra, hàng ngàn thị vệ vũ trang đang trấn giữ, lập tức nhướng cao mày có chút lo lắng.

“Bốn vương không muốn làm chậm tiến trình công bố di chiếu của tiên hoàng, những kẻ cản đường đều là phản nghịch, giết không tha.” Triệu Tử Tận nhìn cửa cung bị khép chặt đã bắt đầu lộ ra một khe hở hẹp, thần sắc hắn càng trở nên bình tĩnh. Thậm chí nụ cười tàn nhẫn nơi khóe miệng cũng thở phào. Mà những lời này nói qua miệng tuấn nam như bước từ trong tranh ra đều mang khí thế bá đạo lãnh khốc, vô tình thật khiến người ta không dám tin!

“Tuân mệnh!” Binh lính nghe được lời của Triệu Tử Tận, một lòng nhiệt huyết sôi trào. Bọn họ đều là những người được tiên hoàng lúc còn sống ban cho Khánh Lâm vương, sẽ theo hầu trong bất cứ tình huống nào. Vốn còn cho rằng cả đời này sẽ không có đất dụng võ, không ngờ chỉ mới hai năm, bọn họ đã có thể hùng hổ tác chiến như vậy!

“Tập trung! Công! Phá!”

Từng đợt âm thanh nặng nề vang lên bên tai chấn vang bốn bể, lọt thẳng vào tai của dân chúng khắp kinh thành! Trong hoàng cung, lòng người dần trở nên hoang mang.

Đám hoạn quan cố gắng chạy ngược chạy xuôi trấn an từng người.

“Báo… vương gia, có chuyện không hay! Có hơn một vạn binh sĩ đang phá thành mà vào để bảo vệ đương kim thánh thượng!”

Một tên lính cưỡi ngựa từ phía cửa thành chạy vội đến, vừa nhảy xuống ngựa đã kinh hoảng bẩm báo với Triệu Tử Tận.

Triệu Tử Tận nhướng cao mày, “Xem ra không phải chỉ mỗi bản vương có hành động. Triệu Tử Duy cũng đã sớm có chuẩn bị rồi.” Hắn không dám xem nhẹ Triệu Tử Duy, quả nhiên đây là lựa chọn chính xác! Phải nói là hai người chỉ đạo ở sau lưng hắn đã tính toán vô cùng chính xác! Chỉ là, bây giờ Triệu Tử Tận hắn không cần dùng đến người nọ ở sau lưng bày mưu tính toán!

“Luống cuống cái gì? Chỉ là một vạn binh sĩ thôi mà.” Triệu Tử Tận lạnh lùng quét mắt qua tên lính đang kinh hoảng, lạnh giọng nói.

Tên lính kia lập tức hoảng sợ cúi đầu, nhiều năm qua trong Tề quốc chưa từng xảy ra cung biến, sự náo động hôm nay chưa biết có thành công hay không, nhưng một khi bị thua thì tuyệt đối sẽ không còn đường sống! Không phải từ sớm bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi sao.

Chỉ là, với uy danh chấn thiên của đương kim thánh thượng nào dễ đối phó.

...

Triệu Tử Duy chập hai tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh chờ đợi. Phía cửa thành bỗng túa lên rất nhiều pháo hoa, cho dù hiện giờ đang chan hòa ánh nắng nhưng những dòng pháo hoa vẫn nổi trội bay lên và tản ra muôn phần chói mắt.

“Trận ác chiến sắp tới rồi.” Hắn thấp giọng nói.

Đám quan viên đang quỳ dưới đất nghe được giọng nói trầm thấp của Triệu Tử Duy, trên mặt đều lộ một nét tươi cười chờ mong.

“Hoàng thượng, cửa cung sắp bị phá. Tuy hàng ngàn thị vệ có thể chống cự một lát nhưng tình huống hiện giờ quá nguy cấp, chắc hoàng thượng nên tránh đi trước?” Một tên hoạn quan sau khi tìm hiểu tin tức, hộc tốc chạy về khuyên nhủ.

“Đúng vậy, tình thế nguy ngập, hoàng thượng nên tránh mặt trước, trăm lợi không bằng một hại a. Thỉnh hoàng thượng vì chúng sinh mà suy nghĩ, tuyệt đối không nên mạo hiểm.” Vài tên quan lại trung thành tận tâm khuyên nhủ.

Triệu Tử Duy xoay người lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng trên trời cao, “Bây giờ thắng bại vẫn chưa rõ, trẫm thân là hoàng đế Tề quốc, quân chủ của một nước sao có thể nhân lúc nguy nan mà đào tẩu? Chẳng phải càng khiến người trong thiên hạ cười chê? Huống chi, ước muốn của Khánh Lâm vương cũng chưa chắc thành công.” Triệu Tử Tận cho rằng sẽ nắm chắc phần thắng sao? Những nỗ lực của hắn trong mấy năm gần đây nào chỉ đơn giản như vậy? Hắn đang chờ.

"Hoàng thượng!" Quần thần kinh hô.

"Ý trẫm đã quyết! Các ngươi đi theo bên trẫm nhiều năm, luôn trung thành và tận tâm chưa từng vì trẫm lao vào hiểm cảnh mà phản bội, trong lòng trẫm hiểu rất rõ! Lần này nếu may mắn vượt qua, trẫm nhất định sẽ không bao giờ quên, ngày sau tuyệt đối không bạc đãi các khanh.” Triệu Tử Duy nhìn mọi người, chậm rãi nói.

Giọng nói trong trẻo mà không thể phớt lờ vang lên bên tai, hơn phân nửa đám thần tử không ngừng rơi lệ cảm động.

...

Cửa thành chịu trọng kích liên tục hiển nhiên không thể chống cự được bao lâu, ầm ầm bị phá mở!

Mọi người cuồng hét hưng phấn, “Tiến vào!”

Triệu Tử Tận nhìn đám người đông nghịt trước mặt, đều là những thị vệ được trang bị vũ khí tối tân, trong mắt hắn lóe ra một tia bình tĩnh mà kiên định. Quyền lực chi trành nào có chỗ cho sự nhân từ và nương tay.

Lúc này, những ngôi nhà gần đó đều đóng kín cửa sổ không muốn sa vào màn lửa chiến tranh, vì ở đây bọn họ nhất định sẽ chứng kiến được cảnh cung biến đáng sợ này! Cho dù cùng là người Tề quốc nhưng không ai muốn bị liên lụy!

Hai bên nhân mã chém giết, máu tươi đầm địa, lửa to theo gió dựng cao lên, phần đông phòng ốc đều bị đánh sập, ngọn lửa lan rộng về phía dân chúng, không ít người giãy dụa rên la thống thiết trong làn lửa đỏ.

“Cung biến! Khánh Lâm vương muốn đoạt vị!”

“Khánh Lâm vương cầm di chiếu của tiên hoàng trong tay, muốn đương kim thánh thượng phải thoái vị!”

“Cung biến!”

Mỗi tiếng một hô to, một mảng kinh thiên động địa hỗ tạp khiến dân chúng khó mà nhận biết được! Trong đầu mỗi người một ý tưởng, liệu có phải những ngày tháng yên vui không còn nữa? Cung biến xảy ra đồng nghĩa Tề quốc phải đổi vua!

Việc này không khác gì chiến tranh khiến người ta kinh sợ!

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn khó có thể nhận ra người ngựa hai bên đang giao tranh bên nào đang chiếm thế thượng phong, bên nào thiên thời địa lợi nhân hoà đã hết, bên nào là danh chính ngôn thuận!

...

Vài canh giờ trôi qua, trận chiến vẫn ác liệt không giảm.

Dân chúng mà bạo gan dám mở cửa sổ sẽ lập tức nhìn thấy con đường thanh khiết sạch sẽ mọi khi đã nhuốm đầy máu tươi, mùi máu tanh dần dần phát tán trong không gian.

Cảnh tượng trước mắt phải nói là thê thảm không thể tả được!

Màn đêm dần buông, ánh trăng to tròn dần ngoi lên khoảng không. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên thân thể của đám binh lính đã mất đi hơi thở nom nhìn càng bi thảm gấp vạn lần. Cho dù bọn họ phục vụ cho chủ công nào cũng đều là những sinh linh từng có mạng sống.

Chiến tranh quả là tàn không, nhưng không thể tránh khỏi.

Cung biến có tàn không cũng do quyền lực mà ra.

Đến khi Mộ Dung Ca và Lưu Vân đứng trước cửa thành, nhìn cửa thành rộng mở ập thẳng vào mắt chính là những xác chết ngổn ngang, mùi máu tanh xộc mũi.

Cúi đầu nhìn xuống dưới chân, trên đường đầy những vệt máu loang lổ.

Sắc mặt Mộ Dung Ca tái hẳn đi, bước chân lảo đảo lùi về sau mấy bước. “Rốt cục, chuyện cũng đã xảy ra…”

Trong mơ nàng đã từng thấy qua cảnh này rất nhiều lần, người chết ta sống, song vẫn còn một chút hy vọng, có thể cả đời này sẽ không bao giờ phải xảy ra. Nhưng bây giờ, cảnh thật như mơ, cũng như dự đoán của nàng… nó đã xảy ra!

Cảnh tương điêu linh thê thảm này nàng tuyệt đối không thể chấp nhận! Càng không thể đối mặt. Nơi này đã từng có rất nhiều người tới lui, trong đây đã từng đầy ắp tiếng cười nói của dân chúng, bây giờ đã hóa thành một bãi máu tươi. Đúng là chấn động lòng người! Chấn động tâm can vốn bình thản vô lo của nàng, một nữ tử đến từ thời hiện đại hòa bình, chưa từng thấy cảnh chinh chiến.

"Hoàng thượng đang lâm nguy.” Lưu Vân nhìn tình cảnh trước mặt, sắc mặt đại biến. Tay cầm chắc trường thương, trong mắt đã nhòe hơi lệ, “Đáng chết mà!” Nếu không phải mưa to, cầu sập nhất định hàng ngàn tinh binh này có thể đến kịp, hiện giờ có thể giúp đỡ hoàng thượng!

Mộ Dung Ca nhắm chặt hai mắt, đáng lẽ nàng có thể đến sớm hơn. Cây cầu chắc như vậy nhiều năm qua chưa từng bị xói mòn nào có thể sụp đổ đúng lúc như vậy, không lẽ là có người cố ý… kéo dài thời gian Lưu Vân trở về! Tận Nhi không giống người có mưu kế tinh vi như vậy, không lẽ là Nguyên Kỳ…

Đương lúc cơ thể nàng đang dao động, Tiểu Thập kéo tay nàng, “Mộ Dung cô nương.” Tiểu Thập quan tâm hỏi han. Mộ Dung cô nương cực kỳ chán ghét mùi tanh của máu, tình cảnh trước mắt thê thảm như vậy, sự sống chết của hoàng đế Tề quốc còn chưa rõ, không biết kết quả sẽ thế nào, liệu Mộ Dung cô nương có chấp nhận được không?

“Vào cung!” Mộ Dung Ca nhìn mảng xa xăm phía trước, kiên định nói.

Lưu Vân thân đầy sát khí, nghe được lời này của Mộ Dung Ca, lạnh lùng chau mày: “Tình hình trong cung hiện giờ không rõ, muôn sự nguy ngập, Mộ Dung Trắc phi không cần mạo hiểm, xin hãy nghỉ chân trong khách sạn trước. Nếu có tin tức, bản tướng sẽ lập tức phái người đến đây báo lại.”

Tình huống này sao hắn có thể để Mộ Dung Ca mạo hiểm? Nếu vậy, hoàng thượng nhất định sẽ không tha thứ cho hắn. Ngay cách đây không xa còn có ám vệ của Hạ quốc thái tử, sinh mạng của Mộ Dung Ca nhất định không gặp nguy hiểm. Nếu tiến vào trong cung, sự việc sẽ không dễ dàng như vậy.

Mộ Dung Ca không chút do dự, nhìn thẳng Lưu Vân, giọng điệu mạnh mẽ: “Không còn bao nhiêu thời gian nữa, không phải sao?”

Đồng tử Lưu Vân hơi co lại, trong lòng có chút sợ hãi, hắn thật sự hy vọng hoàng thượng bình an!

Mộ Dung Ca và Lưu Vân cùng nhìn về phía hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, cho dù cách một khoảng xa như vậy mà vẫn nhìn thấy ánh lửa! Quả nhiên là rất chói mắt!

...

Tề quốc hoàng cung.

Cửa cung rộng mở, nơi đó vẫn nằm chồng chất không ít thi thể.

Ánh lửa tàn sát khắp nơi, một mảng hỗn độn không ai nhìn ra được nơi đây đã từng là hoàng cung của Tề quốc kim bích huy hoàng một thời? Tề quốc mà thiên hạ chư quốc phải tôn kính?

Cung biến quả nhiên tàn nhẫn khiến người ta chỉ biết trố mắt cứng lưỡi mà nhìn.

Mộ Dung Ca đứng ở đó, phải hít thở nhiều lần để chấp nhận được tình cảnh trước mắt.

“Đã tới trễ rồi.” Khuôn mặt Lưu Vân trắng bệch, cảnh tượng trước mắt vô cùng khó coi.

Đúng là đã tới trễ rồi!

Dọc đường bọn họ đã nghe được rất nhiều tin tức.

Tục truyền, đương kim thánh thượng nhờ soán vị mà đăng cơ, trong di chiếu, tiên hoàng hủy bỏ chức vị Đông cung thái tử, đồng thời truyền ngôi cho Thập hoàng tử Triệu Tử Tận.

Triệu Tử Tận tay nâng di chiếu của tiên hoàng, danh chính ngôn thuận phát động cung biến! Mong muốn Triệu Tử Duy thoái vị.

“Di chiếu? Ngôi vị hoàng đế?” Mộ Dung Ca nhếch khóe miệng cười lạnh, từ từ bước vào hoàng cung. Nàng không muốn gặp nhất chính là cảnh người thắng kẻ bại trước mắt mình! Thắng là ai, bại là ai thì có hề gì! Quả nhiên quyền lợi và vương vị có thể khiến người ta bị lạc hướng, chỉ cần có quyền lực sẽ không tiếc sinh linh đồ thán!

"Mộ Dung Trắc phi, chúng ta vào thôi." Lưu Vân nắm chặt trường mâu trong tay, ánh mắt kiên định nhìn ra phía trước, trầm giọng nói.

Nhưng khi hai người vừa tiến vào, tứ phía bỗng nhiên lao ra vài tên lính ngăn lại.

“Các ngươi là ai? Không biết hiện giờ đang có cung biến, tuyệt nhiên không thể vào cung?” Đám lính lạnh giọng chất vấn.