Thiếp Khuynh Thành

Chương 196




Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, Lâm Khinh Trần đã chết ư?

Còn là chết trong tay Lưu Vân!

E là có chết Lâm Khinh Trần cũng không nghĩ đến, vốn nên ở Tề quốc tạo một phen sự nghiệp lại rơi vào tình cảnh này! Lâm Khinh Trần đang âm thầm làm ra rất nhiều chuyện khiêu khích địa vị của Triệu Tử sao Triệu Tử Duy lại dễ dàng tha thứ cho hắn! Lưu Vân một lòng trung thành với Triệu Tử Duy, hiển nhiên sẽ truy cùng giết tận Lâm Khinh Trần! Dựa vào năng lực bây giờ của Lưu Vân, giết một tên Lâm Khinh Trần tuyệt đối không khó! Nếu lúc trước Lâm Khinh Trần có thể thật sự không màng đến danh lợi, có lẽ hôm nay vẫn còn nhận được sự tôn trọng của người đời!

Quay đầu nhìn Lưu Vân, thần sắc hắn vẫn thâm trầm, hơi do dự nói: “Lâm Khinh Trần đáng chết." Hôm đó dường như Lâm Khinh Trần đã chuẩn bị vẹn toàn, dùng không ít sự tình để uy hiếp hắn. Sao hắn lại bỏ qua cơ hội lần này được! Thề tất phải giết cho được Lâm Khinh Trần! Rõ ràng là vương gia của một phế quốc tương đương với chúng dân, thế nhưng còn dám âm thầm gây bất lợi cho hoàng thượng. Lâm Khinh Trần đáng chết vạn lần!

Hắn còn nhớ rất rõ khi mũi kiếm đâm thẳng vào tim của Lâm Khinh Trần, Lâm Khinh Trần còn tự giễu cười: “Ta hao tổn biết bao công sức chỉ để chờ ngày Triệu Tử Tận đăng cơ, không ngờ lại tiện tay ‘giúp người may áo cưới’ để bản thân lưu lạc đến tình trạng hôm nay! Chết trong tay của ngươi ta thật không cam lòng!” (Giúp người may áo cưới: ý chỉ còn cho rằng làm việc có lợi cho mình, ai ngờ bản thân thì xôi hỏng bỏng không, còn người khác thì hưởng trọn lợi tức)

Hắn chỉ tay lên trời cuồng vọng cười to, mắt đầy sát khí, “Từ lâu ngươi đã đáng phải chết!” Hắn chưa từng chần chừ, thậm chí dùng toàn lực đâm thẳng một nhát vào ngực Lâm Khinh Trần! Dòng máu tươi nóng bỏng gay mũi lại khiến tim hắn thở phào nhẹ nhỏm! Những người có ý đồ muốn mưu hại hoàng thượng đều đáng chết cả.

Lâm Khinh Trần chỉ cúi đầu nhìn màu máu đỏ hùng dũng phun trào, rồi ngửa mặt lên trời cười, “Đáng thương cho cho đời ta, một lòng tỉ mỉ tính kế, không ngờ lại rơi vào kết cục ngày hôm nay! Ta không cam lòng! Thật sự không cam lòng.”

Mộ Dung Ca cười nhẹ nhìn Lưu Vân đang thất thần, “Đúng vậy.”

Nàng nhìn dòng người ngoài cửa sổ, trong đầu chợt nghĩ ra điều gì đó bèn thấp giọng hỏi: “Sức khỏe của hoàng thượng dạo này có tốt không?” Chỉ một ít ngày tiếp xúc, có vẻ Triệu Tử Duy đã chuẩn bị trước, thản nhiên đối mặt với chuyện sinh tử. Một Triệu Tử Duy như vậy quả khiến người ta có chút không quen thuộc.

“Long thể không tốt. Lúc bản tướng đến tìm Mộ Dung Trắc, đã nhiều ngày hoàng thượng chưa từng chợt mắt.” Lưu Vân định thần, thấp giọng đáp.

Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi lóe lên, có vẻ gần đây Triệu Tử Tận cũng có hành động.

“Chắc Mộ Dung Trắc phi cũng biết vì sao hoàng thượng phải gặp người?” Lưu Vân do dự một chút rồi mới lên tiếng dò hỏi.

“Có gì xin Lưu tướng quân cứ nói thẳng ra.” Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Ca lia ngay về phía Lưu Vân có chút bức bách. Hiển nhiên nàng muốn gặp Triệu Tử Duy là có ý của nàng, nhưng phép thử của Lưu Vân khiến lòng nàng nảy sinh chút nghi vấn.

Lưu Vân cúi đầu, “Bản tướng chỉ biết hoàng thượng tuyệt đối sẽ không bao giờ gây bất lợi với Mộ Dung Trắc phi. Chỉ là bản tướng thật sự hy vọng lúc hoàng thượng gặp nguy hiểm, Mộ Dung Trắc phi có thể niệm tình ngày ấy người còn là thái tử đã ra tay cứu người trong nước sôi lửa bỏng.” Lưu Vân chau mày lại vô cùng rối rắm. Hắn biết rõ không nên đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng hiện tại hắn có một dự cảm rất xấu, tựa hồ hoàng thượng sắp gặp nguy hiểm!

Mộ Dung Ca thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói một lời.

Mưa gió quả khó lường, trước đó một khắc vẫn là trời trong nắm ấm, vầng thái dương soi rọi trên cao, ngay sau đó lại là một trận cuồng phong quật khởi, mưa to gió lớn không ngừng.

Cơn mưa bất chợt này khiến Lưu Vân không thể không đưa ra quyết định ở lại khách sạn tạm nghỉ một ngày.

Vốn dĩ cho rằng mưa gió sẽ dừng lại vào ngày thứ hai, không ngờ hôm sau sắc trời vẫn âm u không chút biến chuyển, ngược lại còn tệ hẳn đi! Dòng người sốt ruốt che ô chạy toán loạn dưới dòng nước mưa đều quay trở về trong vòng không đến một canh giờ.

Chỉ sau một đêm mưa to, dòng nước cuồng cuộn dâng lên, cây cầu phía trước đã bị gãy, tuyệt đối không thể sang sông!

Bất luận người đi đường có việc gấp rút hay không cũng đều phải dừng lại! Đây là con đường duy nhất thông đến kinh thành Tề quốc! Tuyệt đối sẽ không có con đường khác!

Mộ Dung Ca đứng trong phòng lầu hai nhìn ra cửa sổ, thời tiết âm trầm khiến lòng nàng càng tối tăm dấy lên rất nhiều dự cảm không lành! Đúng là kiểu thời tiết này rất dễ khiến tâm linh người ta nhiễu loạn buồn chán! Tựa hồ mọi việc đều không phát sinh theo chiều hướng thuận lợi.

Hôm nay đã là ngày thứ ba, dòng nước vẫn dào dạt tuôn trào, căn bản không thể bắc lại cây cầu được.

Tuy ngoài miệng không nói nhưng nàng biết trong lòng Lưu Vân nóng như lửa đốt! Không ai biết được tình hình trong kinh hiện giờ như nào. Liệu có phải trong mấy ngày mưa gió bão bùng này sẽ xảy ra những điều mà cả đời nàng không bao giờ muốn nhìn thấy?

“Đã hai ngày bản tướng không nhận được tin tức của hoàng thượng.” Lưu Vân đứng phía sau Mộ Dung Ca, khuôn mặt khó kiềm nén sự lo lắng, trầm giọng nói.

Mộ Dung Ca gật gật đầu: “Chờ một lát, chúng ta không cần đợi cầu được sửa sang lại, chỉ cần chờ dòng nước không quá xiết và hung hiểm sẽ bơi qua sông.” Nếu không có mười ngày nửa tháng, e là cây cầu cũng không thể hoàn thành được!

Cục diện lúcn ày thiên biến vạn hóa, bọn họ thật sự không thể đợi thêm được nữa.

Bơi qua sông chính là biện pháp duy nhất.

Lưu Vân như tỉnh trong cơn mê, “Bản tướng biết bơi, chỉ là không biết Mộ Dung Trắc phi và Tiểu Thập thế nào?”

“Được, vậy ngươi đi chuẩn bị đi, đồng thời quan sát tình hình của dòng chảy.” Mộ Dung Ca gật trả lời.

“Tuân.” Lưu Vân lập tức ra khỏi phòng, hắn phải chuẩn bị chu đáo mọi thứ mới được.

Khi cửa phòng được đóng lại, Mộ Dung Ca hơi nheo mắt lại nhìn về đám mây đen ở phía chân trời, nếu mưa vẫn tiếp tục rơi như vậy, chỉ sợ không phải nàng muốn bơi là có thể bơi qua được. Nàng chỉ đành tự giễu cười: “Không lẽ số trời đã định sẵn?”

Trong cơn mưa gió này sẽ thay đổi cái gì, không ai biết?

Nàng thở dài một tiếng, chau mày nhìn cơn mưa đã tạm dừng lại được nửa canh giờ, bây giờ lại tiếp tục ào ạt rơi xuống! Phải đến bao giờ mưa mới có thể tạnh đây?

Lại cúi đầu nhìn chú cá vàng nhỏ trong tay, đây là vật Nguyên Kỳ đã đổi với nàng, hiện tại chú cá trong tay này tinh xảo và quý giá hơn rất nhiều, không biết hiện giờ hắn đang ở trong cục diện gì nữa?

...

Phủ thái tử Hạ quốc.

Mấy ngày nữa sẽ là đại hôn giữa thái tử và tiểu thư nhà Thượng Quan!

Là ngày đại hôn của thái tử nên hết thảy bố trí đều vô cùng xa hoa.

Đến cả Bạc Khang các của phủ thái tử cũng được tân trang để đón tiếp tân nhiệm chủ mẫu vào phủ.

Đột nhiên trong phủ tể tướng truyền đến một tin xấu, Thượng Quan tiểu thư bị nhiễm bệnh tật nằm suốt trên giường không dậy nổi, dù đã có rất nhiều vị ngự y đến khám cũng không tìm ra nguyên do. Thật ra cũng không ai biết tin tức này là thật hay giả, dù gì vài ngày nữa là lễ thành hôn, cớ sao Thượng Quan tiểu thư lại đổ bệnh không kịp thời như vậy?

Sau này, khi đám ngự y đến bắt bạch hợi chẩn tuyên bố là Thượng Quan tiểu thư bị trúng tà!

Nhận được tin này, Nguyên Kỳ chỉ thở dài một tiếng, hy vọng đến ngày đại hôn tiểu thư nhà Thượng Quan có thể bình an vô sự!

Hoàng tộc cưới vợ, sao có thể cưới về một con ma ốm?

Thế nên Thượng Quan tể tướng tất bật đi tìm người trừ tà, cúng bái vỏn vẹn suốt ba ngày trong phủ nhưng bệnh tình của Thượng Quan tiểu thư vẫn không thuyên giảm!

Việc đã đến nước này, Thượng Quan tể tướng đành bất đắc dĩ xin dời lại hôn lễ, thượng tấu đương triều thiên tử thỉnh cầu kéo dài ngày đại hôn! Nếu trong vòng một năm Thượng Quan Ngọc Nhi khỏe lại thì hôn lễ sẽ được định vào ngày này sang năm, bằng không thỉnh cầu thánh thượng hủy bỏ hôn ước.

Nguyên Du nghe vậy liền hỏi ý kiến Lan Ngọc. Tuy Lan Ngọc rất muốn lợi dụng việc Nguyên Kỳ chống lại thánh chỉ, song Nguyên Kỳ làm việc quá mức tỉ mỉ, hơn nữa chuyện lần này là do Thượng Quan tể tướng chủ động dâng tấu sớ, chỉ đành đồng ý. Huống chi, mấy ngày trước Mộ Dung Ca rời khỏi phủ thái tử đã không nhận được tin tức. Trước mắt, hắn vẫn âm thầm truy tìm song vẫn không thu hoạch được tin tức của Mộ Dung Ca.

Thế là hôn lễ được kéo dài đến năm sau.

Tin này truyền ra ngoài khiến dân chúng ồ lên kinh ngạc!

Hôn sự của đương kim thái tử cứ kéo dài một lần lại một lần, không lẽ đây là số trời đã định sẵn, Thượng Quan tiểu thư thật sự không xứng với thái tử? Cho nên mới liên tục gặp bất trắc như vậy.

Lời đồn được tản ra đã dấy lên một tràng nghị luận không thể ngăn cản.

Thượng Quan Ngọc Nhi nghe thấy liền mặt đỏ tai hồng, nếu không phải do nàng phải nương theo thế cục mà quyết định thì sao lại để dân chúng Hạ quốc bàn luận mình như vậy! Nếu một năm sau địa vị của Đông cung thái tử được cung cố, tất nhiên nàng sẽ gả vào phủ thái tử không khỏi nghi ngờ. Ngược lại, nếu một năm sau, địa vị của thái tử bất ổn nàng vẫn có thể toàn thân trở ra.

Nguyên Kỳ nằm ở trên ghế nằm, tư thái nói không nên lời thanh thản thanh nhã, hắn tùy ý lay động bộ sách, nghe Gia Kiệt tự thuật hôm nay thám đến tin tức.

"Thượng Quan tể tướng thật giỏi mưu tính. Trong vòng một năm, mọi việc sẽ có kết quả. Làm như vậy xem như cả hai bên đều không phải đắc tội.” Khóe môi Nguyên Kỳ lạnh nhạt nhếch lên.

Gia Kiệt gật đầu nói: "Thượng Quan tể tướng quả biết lựa chọn, chỉ muốn ngồi yên làm ngư ông đắc lợi. Muốn chiếm hết mọi ưu thế ư, làm sao có chuyện tốt như vậy! Ty chức cho người đến phủ tể tướng thám thính đã trở về, căn bản Thượng Quan tiểu thư không có bệnh.”

“Nếu họ đã muốn diễn trò thì cứ để họ an tâm mà diễn nốt đi.” Nguyên Kỳ nâng tách trà lên nhấp một ngụm, thanh thanh nói.

“Tuân.” Gia Kiệt đáp ngay. Bây giờ nhìn lại mới thấy, tầm nhìn của hắn không bằng một góc của thái tử, không ngờ sự tình phát triển đến nông nổi này, Thượng Quan tể tướng căn bản không đáng tín nhiệm.

Nguyên Kỳ buông sách xuống, hơi nheo mắt nhìn ra phía xa, không biết bây giờ Mộ Dung Ca đã đến kinh thành Tề quốc chưa?

“Chủ công, hiện giờ có nên hành động không?” Gia Kiệt do dự rất lâu mới hỏi.

Nguyên Kỳ nhìn hắn, thấp giọng nói: “Không phải từ sớm đã hành động rồi sao? Cứ nhẫn nại chờ đợi, ngồi xem trò hay đi.” Lan Ngọc sẽ không đợi được lâu, bên cạnh đó, sức khỏe của Nguyên Du cũng tuyệt đối không cho phép hắn chờ quá lâu. Tuy rằng những năm gần đây Lan Ngọc cũng âm thầm làm không ít việc nhưng đến cuối cùng, thời khắc quan trọng nhất vẫn là phải dựa vào Nguyên Du.

Nghĩ đến đây, Nguyên Kỳ ánh mắt có chút mê ly. Đã đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng sắp chờ được một dấu chấm tròn ở cuối câu rồi.

“Tuân.” Gia Kiệt cả kinh, không ngờ chủ công đã sớm có phòng bị, xem ra cũng đã bắt đầu hành động rồi. Những năm gần đây hắn luôn âm thầm dự đoán, không biết chủ công đang đợi cái gì, hay là muốn đạ được cái gì, tựa hồ chủ công đối với ngôi vị hoàng đế cũng không phải rất kỳ vọng.

Đáp án này, Gia Kiệt rõ hơn ai hết. Không lâu sau, câu trả lời cũng sẽ được công bố mà thôi.

...

Lại qua ba ngày, thời tiết rốt cục đã chuyển tốt, thế nước đã không còn mãnh liệt, tương đối bình ổn.

Lưu Vân lo lắng nhìn Mộ Dung Ca: “Mộ Dung Trắc phi, chịu được không? Nếu không được chúng ta vẫn có thể chờ thêm ít ngày.”

Mộ Dung Ca hơi nheo mắt nhìn dòng nước không biết nông sâu, thần sắc thoáng trầm ngưng lắc đầu, “Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.” Mấy ngày nay không hề nhận được tin tức cũng đủ khiến nàng thấp thỏm. Không biết tình hình hiện giờ ở kinh đô Tề quốc như nào? Đám người Triệu Tử Duy, Triệu Tử Tận đang ở trong tình huống gì?

Về vấn đề này, bọn họ đều không có đáp án.

Thần sắc Lưu Vân trầm xuống, biết rõ những lo lắng của Mộ Dung Ca không hề dư thừa. “Bản tướng sẽ theo sát Mộ Dung Trắc phi, nếu có gì không ổn, thỉnh Mộ Dung Trắc phi lập tức đạp lên vai bản tướng để bảo toàn sinh mệnh. Tuyệt đối không được do dự.

Đồng tử của Mộ Dung Ca hơi co lại.

Tiểu Thập cuống quít khoa tay múa chân, “Đã đợi mấy ngày, thật ra cũng có thể đợi thêm vài hôm, cần gì phải mạo hiểm như thế?”