Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 3




"Ừ. Em biết rồi!" Bạch Thiển Thiển dịu dàng nở nụ cười, đường cong bị cặp kính râm màu đen che khuất càng thêm phần nhu hòa: "Ngủ ngon"

"Bảo bối ngủ ngon!" Phía bên kia truyền tới một nụ hôn ngủ ngon rồi cúp điện thoại.

Bạch Thiển Thiển cầm di động vẫn giữ nguyên tư thế đó nhìn về phía biệt thự. Qua một lúc lâu, vẻ tươi cười trên mặt nàng dần dần biến mất khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có. Đầu ngón tay trắng nõn nhanh chóng bấm ra một dãy số.

"Nhiệm vụ kia ta đồng ý nhận." Bạch Thiển Thiển lạnh lùng mở miệng. So với người vừa nãy mới nói chuyện một cách dịu dàng hoàn toàn như hai người khác nhau: "Nếu việc này thành công, ta sẽ rời khỏi tổ chức vĩnh viễn."

"Được!" Một giọng nói còn lạnh lùng hơn truyền đến.

Nghe thấy lời đồng ý, Bạch Thiển Thiển lập tức cúp điện thoại. Cô giương mắt nhìn về căn biệt thự trong bóng đêm, cánh môi cắn chặt tạo nên một độ cung thể hiện ra sự kiên định.

Nàng cúi xuống nhìn về chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, một giờ bốn mươi phút. Cô xoay vô lăng, quay đầu xe, chiếc xe thể thao được chỉnh sửa bởi nhà thiết kế bậc nhất thế giới CHK lặng lẽ rời đi.

Mười phút sau xe thể thao tiến lên cầu vượt, Bạch Thiển Thiển một tay nắm tay lái, một tay nhấn hai cái vào nút theo dõi định vị trên xe, trước mắt cách năm trăm mét xuất hiện mục tiêu.

Đôi chân mạnh mẽ giẫm chân ga, tốc độ xa nháy mắt tăng nhanh gấp đôi. Hai giây sau, góc rẽ trước mặt xuất hiện một chiếc Rolls-Royce 200ex sang trọng đi tới.

Đôi mắt phía sau kính râm xuất hiện một tia chần chờ nhưng nhanh chóng bị sự kiên định thay thế. Ngón tay Bạch Thiển Thiển xoa một chút rồi mở kíp nổ bên trong xe.

Mười, chín, tám, bảy, sáu...

Nàng lại giẫm mạnh hết mức chân ga thêm một lần nữa lao về phía chiếc xe kia.

Năm, bốn, ba, hai,...

Phịch một tiếng, hai chiếc xe lao vào nhau phát ra tiếng nổ cực mạnh, ánh lửa lan lên tận trời đốt đỏ bầu trời trên một chiếc cầu vượt trên không cao nhất của thành phố Già Lam.

Một phút sau, sau khi Bạch Thiển Thiển lấy lại sợi dây xích được đặc chế treo trên cầu đi ra, cô thờ ơ liếc nhìn hai chiếc xe đang hừng hực cháy trên cầu. Cô ôm chặt vết thương của mình rồi lao vào màn đêm.

Mười phút sau, xe cảnh sát và xe cứu hỏa bấm còi inh ỏi dùng tốc độ mạnh nhất đi thẳng tới đây. Đáng tiếc chiếc xe chở đầy nhiên liệu đặc chế đã cháy hết những tia lửa cuối cùng, và cả chiếc Rolls -Royce đã biến thành tro.

Mười một giờ buổi trưa ngày mười hai tháng bảy, công viên Bắc Sơn của thành phố Già Lam, biệt thự hào hoa số 11.

Trong một căn phòng ngủ hào hoa tao nhã trên tầng cao nào đó, Bạch Thiển Thiển tỉ mỉ trang điểm từ trên xuống dưới của bản thân một lần mãi đến khi không còn nhìn ra được dấu vết bị thương xong mới mở cửa cho người đang cầm váy cưới bước vào.

Chiếc váy cưới này là món quà cưới được ông Bạch, người đứng đầu tập đoàn tài chính toàn cầu Bạch thị, tặng cho cô cháu gái duy nhất của mình, được thiết kế độc quyền bởi nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Elun. Chỉ một chiếc váy cưới đã có giá hàng chục triệu USD.

Đương nhiên người cháu gái duy nhất của ông Bạch chính là Bạch Thiển Thiển - Hòn ngọc quý kiêm người cầm quyền tương lại của tập đoàn tài chính toàn cầu Bạch thị.

Bạch Thiển Thiển giơ tay vuốt ve áo cưới trên khuôn mặt trái xoan thanh tú và tao nhã nở một nụ cười, cô không còn là sứ giả bóng tối phải ẩn mình trong đêm đen nữa, mà là một thiên thần dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô lúc này rất trong sáng. Hai bên có hai chiếc lúm đồng tiền nhỏ nên khi cười như một đóa hoa lê nở rộ.

"Tiểu thư mặc chiếc váy cưới này nhất định sẽ rất đẹp." Cô Lý giúp việc bị nụ cười của nàng lây nhiễm cũng nở nụ cười nói.

Ý cười ở khóe môi nàng càng thêm đậm, nàng gật đầu mặc chiếc váy cưới này vào cùng với sự giúp đỡ của cô Lý.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô Lý nhìn Bạch Thiển Thiển đang mặc áo cưới xin ý kiến: "Chắc là thợ trang điểm cùng với thợ chụp ảnh đã tới, tiểu thư muốn bọn họ vào đây không?"

"Ừ!" Bạch Thiển Thiển gật đầu, bước tới trước một cái gương trang điểm cao lớn, nhìn vào bản thân đang trong gương nở một nụ cười thật dịu dàng.

Từ hôm nay trở đi, cô có thể trải qua một cuộc sống của người bình thường. Sống cùng ông nội và người yêu của cô Á Lâm.

Cô Lý mở cửa, bên ngoài không phải thợ trang điểm mà là một người đàn ông đang đứng. Bà ấy sửng sốt vừa định mở miệng thì người đứng bên ngoài nhanh chóng ra tay đánh ngất cô Lý.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Bạch Thiển Thiển thông qua gương nhìn thấy được người xuất hiện ở cửa, ý cười trở nên cương cứng, cả thân mình cũng cứng lại.

Người đàn ông ấy bước vào trong phòng, nhìn thấy một Bạch Thiển Thiển đang mặc một bộ váy cưới hoa lệ, nhẹ nhàng cất tiếng: "Thiển Thiển!"

"Lam Dạ, sao anh… anh lại tới đây?" Bạch Thiển Thiển cứng ngắc nhìn thấy người đàn ông đang tới thông qua gương.

"Hôn lễ của em sao anh lại có thể không tới được?" Trên khóe miệng người đàn ông tên Lam Dạ xuất hiện ra một nụ cười chua xót nhưng nhanh chóng bị giấu đi. Hắn bước tới dùng hai tay vòng qua cổ của Bạch Thiển Thiển lấy ra sợi dây chuyền ngọc trai phiên bản giới hạn của HK đeo lên cho cô và nói nhẹ nhàng: "Tân hôn vui vẻ!"

"Cảm ơn!" Bạch Thiển Thiển nở nụ cười gật đầu, không dám quay đầu lại nhìn người phía sau.

"Em hạnh phúc là tốt rồi. Hành động của em đêm qua rất thành công, tổ chức đã gạch bỏ tên của em rồi, từ nay về sau em chính là người tự do." Sau khi đeo xong sợi day chuyền, Lam Dạ có chút lưu luyến nhưng vẫn rút tay về.

"Ừ!" Bạch Thiển Thiển lại gật đầu. Chỉ có mình cô mới biết, cô phải dùng một lực lớn như thế nào mới có thể khống chế được tâm tình kích động của mình lúc này. Thời gian mười năm rồi, cuối cùng nàng cũng thoát khỏi được thân phận hắc ám.

"Anh đi đây!" Lam Dạ chậm rãi quay người bước về phía cửa.

Bạch Thiển Thiển cố nhịn không cho nước mắt chảy ra, cô khó khăn mở miệng: "Không thể mời anh uống rượu mừng thật là có lỗi! Tôi không tiễn nữa."

Bước chân của Lam Dạ hơi ngừng lại, sắc mặt trở nên tăm tối, hắn quay đầu liếc nhìn Bạch Thiển Thiển một cái rồi xoay người rời đi luôn.

Một giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, Bạch Thiển Thiển lấy tay nhẹ nhàng lau đi, nàng nhìn về phía cô Lý đang ngã trên đất thì bước tới lay nàng tỉnh. Ngay khi bà ấy vừa tỉnh thì lập tức thôi miên: "Vừa nãy tôi không nhìn thấy gì hết!"

"Vừa nãy tôi không nhìn thấy gì hết!" Mặt cô Lý dại ra lặp lại lời của Bạch Thiển Thiển.

Sau ba lần lặp lại như vậy, Bạch Thiển Thiển quay người ngồi về trước gương. Cô Lý dần tỉnh táo mơ màng nhìn căn phòng, dường như thấy nghi ngờ sao mình lại ngất xỉu?

"Cô Lý, tôi nhờ cô đi ra ngoài xem tại sao thợ trang điểm còn chưa đến? Sao cô còn chưa đi?" Bạch Thiển Thiển cất lời.

"Rõ, tiểu thư, bây giờ tôi đi xem ngay!" Bà ấy lập tức mở cửa, vừa mới đi được hai bước đã quay đầu lại nói: "Tiểu thư, lão gia tử dặn cô mau chóng trang điểm rồi đi xuống.

"Ừ, các vị khách đều đã đến đông đủ sao?" Bạch Thiển Thiển hỏi.

"Đã đến đông đủ rồi, có điều xe của cô gia vẫn chưa tới." Cô Lý lập tức nói.

"Được rồi, cô ra ngoài trước đi! Đợi thợ trang điểm đến đây thì đi thẳng vào là được." Bạch Thiển Thiển khoát tay. Cô thầm nghĩ tại sao Á Lâm còn chưa tới nữa. Cúi đầu xuống nhìn đồng hồ thì đã mười một giờ rồi. Đáng lẽ ra bây giờ đã qua hai tiếng rồi.

Trong lòng cô đột nhiên có một cảm giác vô cùng bất an.

Bạch Thiển Thiển nhớ tới Lam Dạ đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở một ngày như thấy này, nhưng cuối cùng lại đến tìm cô. Vì vậy cô không ngồi nổi đi tới cửa sổ. Vừa nhìn đã thấy Lam Dạ đang chuẩn bị rời đi, một tia hồng ngoại đang nhắm chuẩn về phía trái tim của Lam Dạ. Mà Lam Dạ dường như đang không tập trung nên không hề phát hiện.

Sắc mặt Bạch Thiển Thiển đột nhiên trắng bệch, nàng không chút nghĩ ngợi mở cửa sổ nhảy xuống từ tầng ba.

Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên. Toàn bộ khách khứa trong sảnh đường phát ra rất nhiều tiếng kinh hãi.

Bạch Thiển Thiên vội vàng bổ nhào về phía Lam Dạ ôm hắn lăn vài vòng. Đồng thời móc ra khẩu súng đang giấu ở dưới chân giơ về phía mục tiêu vừa mới bắn súng.

Còn chưa kịp bấm cò súng thì nàng đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Động tác bấm cò súng đột ngột dừng lại. Á Lâm...

Người nọ cũng đã nhìn thấy Bạch Thiển Thiển, một bộ dáng dịu dàng nho nhã trước kia đã không còn, trên khuôn mặt tuấn mỹ bây giờ là một sự lạnh lẽo vô tình. Điều này khiến cho Bạch Thiển hoài nghi người này có phải là người cô đã quen biết năm năm không, là cái người mà trước giờ cô chưa từng thấy qua có biểu cảm lạnh lùng trên mặt.

Cách vô số vị khách, hắn đứng cạnh cửa sổ phòng khách của tầng ba, còn cô thì đang ôm Lam Dạ lăn trên đất.

Hai khẩu súng lúc lạnh lẽo đối mặt với nhau, thời gian lúc này dường như ngừng lại.

Chỉ trong một giây, người nọ vô tình liếc nhìn cô rồi bấm cò súng ngắm chuẩn vào trái tim của cô.

"Không được..." Lam Dạ mạnh mẽ lao tới che trước mặt Bạch Thiển Thiển.

Dường như đồng thời một tiếng súng vang lên, Bạch Thiển Thiển bừng tỉnh, lại lôi Lam Dạ ra ngoài thêm một lần nữa, sau đó dứt khoát bắn ra một phát súng.

Cảm nhận được một sự đau đớn toàn tâm, đau đớn đến chết lặng, cô nhìn về chiếc váy cưới trắng như tuyết nhưng phần ngực bị máu nhuộm đỏ hồng. Chỉ kịp đẩy tay đẩy Lam dạ: "Anh mau đi… nhanh!"

Trước mắt cô tối sầm lại mất đi tri giác...

"Tiểu thư, người đừng có chết... đừng bỏ lại Xảo Nhi… hu hu… tiểu thư… đều do Xảo Nhi không chăm sóc tốt cho tiểu thư, người tỉnh lại có được không… Xảo Nhi tình nguyện chết thay tiểu thư..."

Giọng một cô gái non nớt khóc vô cùng thê thảm, dường như cổ họng đã khóc đến hỏng rồi, dường như còn không có ý định dừng lại.

Bị tiếng khóc này ổn cho tỉnh, cảm giác được có người đang dùng sức lay động mình, Bạch Thiển Thiển yếu ớt tỉnh lại.

Nhắm mắt quá lâu nhất thời mở mắt khiến nàng cảm giác mí mắt vô cùng nặng nề, làm cách nào cũng không mở mắt được, lại nghe được tiếng khóc thê thảm nên trong lòng nàng cảm thấy vô cùng phiền chán, nàng lạnh lùng cất tiếng nói: "Ồn ào quá, ngươi có thể im miệng được không!"

"Tiểu… tiểu thư?" Xảo Nhi đang khóc vô cùng thương tâm đột nhiên nghe được giọng nói của tiểu thư còn tưởng mình đang gặp ảo giác.

Bạch Thiển Thiển rốt cục cũng mở được mí mắt đang nặng nề của mình, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng đầu tiên là nhìn về căn phòng.

Trước mắt nàng bây giờ là một khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc vô cùng thê thảm. là một cô nhóc khoảng mười hai mười ba tuổi. Đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, mặc bộ váy bằng vải bố như là đang đóng phim cổ trang như trên ti vi. Có điều bộ váy rách tung tóe này cũ quá rồi đấy.

Bạch Thiển Thiển nhíu mày, sau đó đưa ánh mắt nhìn xung quanh thì mày càng nhíu chặt hơn.

Cái phòng này còn rách nát hơn so với cái vải rách của tiểu nha hoàn này.

Cái bàn thì đã bị long cả chân, ghế dựa thì đứt chân, khung cửa sổ và cửa lớn vừa nhìn đã chuẩn bị mục nát, lúc nào cũng có thể sập. Ấm trà để uống nước, cái chén cũng đã bị sờ đến vừa phẳng vừa sáng, hiển nhiên đã có lịch sử lâu năm.