Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 2




Vì luôn nhớ tới lời dặn dò của mẹ trước lúc lâm chung, các nàng đều đã nhẫn nhịn cho qua rồi, hiện tại nàng sao có thể nhẫn nhịn được nữa?

"Các người..." Xảo Nhi nhìn về phía tiểu thư nhà mình, tức giận đến mức đỏ cả mắt, nàng trừng mắt nhìn những người phụ nữ này, sao bọn họ có thể nói về phu nhân như vậy trước mặt tiểu thư?

Phượng Hồng Loan đưa tay ra giữ lấy Xảo Nhi, nàng nhìn về phía mấy vị nương chầm chậm cất tiếng nói: "Những lời của các vị di nương nếu như truyền đến tai của đương kim hoàng thượng, tướng phủ chúng ta chỉ sợ… Hơn nữa nếu để phụ thân nghe thấy không biết sẽ như thế nào?"

Một câu nói không nhanh không chậm đã khiến những người phụ nữ đang ầm ĩ nhất thời im lặng hẳn. Ngoại trừ Nhị phu nhân thì người nào người nấy mặt đều trắng bệch nhìn Phượng Hồng Loan. Hình như bọn họ vừa nói ra những lời đại nghịch bất đạo.

"Hồng Loan nói rất đúng! Các người dám bàn tán về Tiên hoàng như vậy nếu như bị lan truyền ra ngoài thì cả tướng phủ này đều phải đi theo chôn cùng các ngươi thì làm sao?" Nhị phu nhân dùng ánh nhìn sắc bén về phía Phượng Hồng Loan, quát những người đang đứng đằng sau. Tức thì đám người phía sau lặng ngắt như tờ.

"Không phải chỉ là nói vài câu thôi sao, mẹ người đây là chuyện bé xé ra to rồi đấy, Tiên hoàng đã mất ba năm rồi, hơn nữa những lời nói ra đều là sự thật. Ai biết được có khi người nào đó lại là con hoang ở đâu đấy chứ..." Con gái của Nhị phu nhân, Tứ tiểu thư của phủ Thừa tướng Phượng Kim Linh mở miệng. Từ lúc nàng ta bước vào căn phòng này ánh mắt vẫn luôn tràn đầy sự ganh ghét đố kỵ nhìn về phía một thân áo cưới đỏ thẫm của Phượng Hồng Loan, dựa vào đâu nàng ta có thể được gả cho Ly vương.

Vừa nghe thấy hai chữ con hoang, cánh tay vẫn luôn giấu trong tay áo của Phượng Hồng Loan siết càng thêm chặt. Chỉ cảm thấy chói tai vô cùng.

"Ngậm miệng!" Nhị phu nhân nhìn vào đứa con gái của mình quát lên lần nữ. Những chuyện đều có thể nói nhưng liên quan đến Tiên hoàng là điều kiêng kị không thể nói tới. Hễ nói tới thì mất đầu như chơi.

"Đúng vậy, Nhị nương, người đây là chuyện bé xé ra to rồi, Tứ tỷ nói đúng mà, vốn dĩ chỉ là sự thật thôi..." Ngũ tiểu thư Phượng Thanh Linh là con gái của Tam phu nhân. Bình thường nàng ta và Tứ tiểu thư Phượng Kim Linh hay qua lại với nhau nên cũng học được vài phần bướng bỉnh của Tứ tiểu thư.

"Đúng thế, hai vị tỷ tỷ nói đều đúng. Không có lửa thì làm sao có khói, ai mà biết Tam tỷ liệu có phải là Tam tỷ của chúng ta hay không..." Lục tiểu thư Phượng Ngân Linh cũng mở miệng. Mẹ của nàng là Tứ phu nhân trong phủ, mà Tứ phu nhân lại là cháu ngoại gái ruột của Đại tướng quân vì vậy lời nói của Tứ phu nhân và Lục tiểu thư ở trong tướng phủ đều có trọng lượng hơn so với người khác. Dù gì thân phận của họ cũng là cao nhất.

Phượng Hồng Loan cắn chặt môi, nhìn thấy Nhị phu nhân vẫn là một bộ dạng xem kịch hay không định mở miệng, nàng lại chậm rãi nói: "Nếu như các vị di nương và các tỷ muội ở đây đều không rõ, lát nữa có thể đi hỏi phụ thân, ta nghĩ phụ thân nhất định sẽ nói cho mọi người thôi. Nếu như mọi người ngại phiền toái thì Hồng Loan có thể đi hỏi giúp mọi người.

Câu này vừa nói ra, sắc mặt của Nhị phu nhân lập tức biến đổi, những vị phu nhân khác thì càng trắng bệch hơn, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư cũng đã thay đổi theo.

Ánh mặt Phượng Hồng Loan bình tĩnh nhìn về phía những người trước mặt. Các nàng có thể sỉ nhục nàng nhưng không được sỉ nhục mẫu thân nàng. Nhẫn nhịn cũng phải có giới hạn nhất định. Hôm nay là ngày đại hỷ của nàng, mẫu thân còn đang ở trên trời nhìn đấy!

"Người đâu! Đưa Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư về Từ đường quỳ ba ngày! Chỉ được phép uống nước không được phép ăn cơm!" Nhị phu nhân nhìn Phượng Hồng Loan, rõ ràng nhận ra được lần này không ổn rồi, nàng ta tức giận rồi. Lập tức quát về phía mấy người phía sau.

"Mẫu thân?" Tứ tiểu thư thốt lên tiếng kinh ngạc.

"Nhị nương..." Thân mình của Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư đột nhiên mềm nhũn.

"Nhị tỷ tỷ, bọn nhỏ cũng là lời nói vô ý, vẫn nên bỏ qua đi..." Tam phu nhân và Tứ phu nhân lập tức xin cho bọn họ.

"Chuyện này còn phải xem ý của Hồng Loan." Dù gì trong đó cũng có con gái của mình nên Nhị phu nhân bèn đẩy nan đề này cho Phượng Hồng Loan.

"Tất cả do Nhị nương làm chủ." Phượng Hồng Loan hôm nay rất tức giận nên nàng cũng chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy.

"Đưa xuống đi! Tăng thêm người trông giữ!" Nhị phu nhân lập tức đưa hít một hơi đưa ra mệnh lệnh.

"Nhị nương đừng mà, bọn con biết sai rồi..." Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh lập tức cầu xin Nhị phu nhân.

"Phượng Hồng Loan, mẹ ngươi là đồ không biết xấu hổ, không ngờ rằng ngươi cũng độc ác như vậy. Nếu ngươi dám nói cho phụ thân, phụ thân cũng không về phe ngươi đâu. Những lời ta nói đều là sự thật, ai biết được ngươi có phải con hoang do mẹ ngươi cùng với tên đàn ông khác sinh không..." Phượng Kim Linh bắt đầu mắng nhiếc.

"Ngậm miệng! Ngươi thật sự là vô pháp vô thiên quá rồi!" Nhị phu nhân giơ tay lên tát một phát khiến cho Phượng Kim Linh ngã ra đất, lạnh lùng nói: "Người đâu! Mau đưa Tứ tiểu thư dẫn đi!"

Ngay lập tức có hai bà tử bước vào dẫn Phượng Kim Linh ra ngoài, Phượng Kim Linh thì vừa khóc vừa mắng. Đa số đều là những lời vô cùng khó nghe khiến cho sắc mặt của Nhị phu nhân càng ngày càng xấu. Còn Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư lúc này cũng bị dọa tới ngây người vì Nhị phu nhân trước giờ chưa từng nỡ đánh Tứ tiểu thư. Thế nên bọn họ cũng không đợi người đến đưa đi mà tự giác đi về Từ đường.

Tam phu nhân và Tứ phu nhân vừa muốn xin tha cho bọn họ đã bị một ánh mắt sắc bén của Nhị phu nhân dọa cho ngậm miệng. Người ta nói rồi, gừng càng già càng cay, bọn họ đã hiểu rõ ý đồ của Nhị phu nhân. Việc này chỉ là để làm yên ổn Phượng Hồng Loan, đợi đến lúc nàng ta lên kiệu hoa thì đã con gái mình ra cũng không muộn. Chẳng qua chỉ là làm dáng cho mọi người thấy mà thôi. Nên hai người cũng đã yên ổn lại.

"Hồng Loan, con xem Nhị nương xử lý như vậy đã ổn chưa." Nhị phu nhân lập tức thu lại vẻ mặt u ám của mình mỉm cười nhìn Phượng Hồng Loan.

"Nhị nương xử lý rất tốt rồi ạ. Hồng Loan mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc." Phượng Hồng Loan nhẹ giọng nói.

"Vậy được, con nghỉ ngơi trước đi, đợi kiệu hoa đến đây ta sẽ gọi con." Vốn dĩ hôm nay Nhị phu nhân muốn thu thập Phượng Hồng Loan, nhưng không ngờ tới xem kịch hay lại xảy ra vấn đề. Hôm nay con gái nàng đã bị người ta nắm nhược điểm trong tay, nếu thật sự bị truyền ra thì khẳng định dù có mười cái mạng cũng không sống nổi. Không nắm được lý đương nhiên không dám gây sự, nên Nhị phu nhân chỉ có thể xuôi theo ý của Phượng Hồng Loan mỉm cười.

Mấy vị phu nhân ban nãy đều tham gia vào việc bàn tán về Tiên hoàng, hiện giờ nhìn thấy Nhị phu nhân cũng phải xuôi theo rồi đương nhiên cũng không dám gây sự nữa. Tất cả đều tức giận rời khỏi tiểu viện.

Tiểu viện ban nãy còn đang ồn ào náo nhiệt trong nháy mắt đã trở nên yên tính.

Cả người Phượng Hồng Uyên mềm oặt, chuẩn bị ngã lăn ra đất. Xảo Nhi vội vàng hô lên một tiếng vội vàng đỡ lấy nàng khóc nói: "Tiểu thư, người phải cố chịu. Đợi kiệu hoa của Ly vương gia đến thì sẽ tốt thôi."

"Ừ!" Ánh mắt của Phượng hồng Loan ánh lệ, nàng nhắm mắt lại nói đồng ý, cả người mềm oặt dựa vào trong lòng Xảo Nhi.

Chủ tớ hai người cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu yên lặng chờ đợi thời gian trôi qua. Hai người cứ đợi, lại đợi, đợi mãi, chỉ cần kiệu hoa của Ly vương gia đến thì bọn họ có thể nhìn thấy hi vọng rồi.

Chỉ có điều việc không hề như ý muốn, hai người bọn họ đợi lần này liền đợi hết cả một ngày.

Đến lúc mặt trời sắp xuống núi rồi, bọn họ không đợi được kiệu hoa của Ly vương mà lại đợi được một tờ hưu thư.

Hai chữ "Hưu thê" to lớn đập vào mắt, lạc khoản trên đó chính là cái tên mà nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng mười mấy năm trời. Nét chữ như rồng bay phượng múa, tiêu sái phong lưu, có thể nhận thấy được người chắp bút viết nên những chữ này là một người tuấn dật tuyệt với như thế nào.

Đây chính là bức thư đầu tiên trong suốt những năm này mà hắn đưa cho nàng, nhưng bức thư đầu tiên cũng là duy nhất này lại là một bức hưu thư. Cò chưa được gả vào đã bị hưu. Còn gì nực cười hơn? Phượng Hồng Loan nhìn bức hưu thư trong tay cười ra nước mắt.

Đây chính là người mà nàng ngày đợi đêm mong, ngóng chờ suốt mười mấy năm sao? Đây là vị phu quân mà mẫu thân đã chọn cho nàng? Phu quân cái gì chứ! Mẫu thân không còn, nàng còn có thể mong đợi phu quân, nhưng giờ cũng không còn phu quân thì nàng còn có thể mong đợi gì đây? Nếu đã không còn hi vọng thì cuộc đời này còn có ý nghĩa gì?

Mặc kệ hiện giờ phủ Thừa tướng đã sớm gà bay chó sủa, những người di nương tỷ muội bắt đầu lật trời. Nàng cũng càng không quan tâm thanh danh vốn dĩ đã không tốt của mình bây giờ lại thêm một nét bút cực lớn. Bây giờ nàng đang cầm hưu thư trong tay ngồi trước hồ hoa sen trong Phượng phủ cả một đêm. Đến lúc bình minh, Phượng Hồng Loan mặc bộ váy cưới đỏ thẫm ngày hôm qua nhảy vào hồ hoa sen.

Việc này đã dọa tới mấy con cá chép trong hồ hoa sen.

Ngày 11 tháng 7 năm 2011 mùa hè, ban đêm ở thành phố Già Lam, rạng sáng tròn một giờ.

Một chiếc Ferrari đen lái vào khu biệt thự sang trọng số 22 ở núi Thúy Hoàn, chiếc xe lặng yên không một tiếng động dừng trước con đường rợp bóng cây cách biệt thự 300m. Cây hai bên đường che giấu đi chiếc xe khiến nó dường như hòa vào một thể với hàng cây bên đường.

Đang ngồi bên trong xe là một cô gái đang mặc một bộ quần áo dạ hành bó sát người khiến cho dáng người cao gầy của nàng hiện lên một đường cong tuyệt đẹp, cực kỳ mê người. Trên đầu là mái tóc xoăn sóng đang lưu hành thời bây giờ, và mái tóc ấy đang được cố định bởi một chiếc kẹp tóc màu đen, trên trán vẫn còn mấy cọng tóc mái, nhìn qua có vẻ sạch sẽ nhanh nhẹn.

Trên khuôn mặt trắng nõ ấy có đeo một cặp kính râm che khi gần nửa khuôn mặt. Mà chiếc kính râm này khác hoàn toàn so với những chiếc kính râm thông thường, nhưng chỉ cần là người trong nghề thì liếc nhìn qua cũng sẽ nhận ra được sự khác thường. Đây là kính thấu thị sử dụng tịa hồng ngoại số hiệu tx.798 do cục Quốc phòng An ninh của Mỹ mới nghiên cứu chế tạo ra, còn chưa được đưa vào sử dụng.

Cả người cô gái từ trên xuống dưới không có vẻ đẹp nào dư thừa, toàn thân như hòa cùng với bóng đêm. Điều hòa trong xe đã được mở đến mức thấp nhất cũng không thể so với khí chất lạnh lẽo như băng trên người cô gái này. Sau khi dừng xe, cô gái này vẫn luôn nhìn về phía biệt thự trước mặt, ước chừng nửa tiếng liền gần như không hề rời mắt.

Sau nửa tiếng đó, cô gái thu lại ánh mắt, nàng lấy điện thoại ra gọi cho số điện thoại quen thuộc.

"Thiển Thiển?" Một giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính truyền đến, mang theo một sự vô cùng mệt mỏi.

Nghe được giọng nói này, vẻ mặt lạnh lùng của cô gái trong nháy mắt trở nên dịu dàng. Bạch Thiển Thiển lại nhìn chăm chú về phía biệt thự, thật lâu không hề lên tiếng, đột nhiên cất tiếng nên hơi khàn: "Á Lâm, anh buồn ngủ rồi sao?"

"Ừ." Phía bên kia xuất hiện giọng nói người đàn ông thì thầm.

"Vậy anh ngủ đi, còn hôn lễ ngày mai..." Bạch Thiển Thiển hơi nhếch khóe miệng, dịu dàng nói: "Em cũng không có việc gì, chỉ là không ngủ được nên gọi điện thoại cho anh."

"Thiển Thiển, có phải em lo lắng nên không ngủ được?" Giọng nói của người đàn ông tên Á Lâm bên kia bỗng thêm vài phần tỉnh táo.

"Vâng!" Bạch Thiển Thiển gật đầu.

"Cô dâu trước ngày cưới đều rất hay căng thẳng, nghe nói đây là hội chứng lo âu trước khi cưới. Hay là... hay là anh qua đó ngủ với em? Dù sao ngày mai chúng ta cũng sẽ kết hôn..." Người đàn ông thử hỏi.

"Em sợ anh đến rồi em càng không ngủ được... Anh ngủ đi!" Bạch Thiển Thiển ngồi trong xe nhìn về phía căn biệt thự, sắc mặt lóe lên một tia giãy dịa. Nàng vẫn quyết định từ chối.

"Thiển Thiển, anh rất nhớ em..." Thanh âm trầm thấp của người đàn ông mang theo một sự hấp dẫn cùng với một tia nài nỉ thoáng qua.

Khóe miệng Bạch Thiển Thiển cong lên thành một vòng cung, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dính phải một luồng ánh sáng, cô dịu dàng nói: "Ngoan, anh cũng nói ngày mai sẽ kết hôn rồi. Đêm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt đi!"

"Ừ, vậy em cũng nghỉ sớm đi. Anh sợ cô dâu mới cưới sẽ mệt không động phòng nổi đâu!" Trong giọng nói của người đàn ông xuất hiện thêm vài phần hạnh phúc cùng với ý tứ trêu chọc.