*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mimi
***** Lần cuối gặp Anh Lệ Cần cũng không cách đây bao lâu, song đối phương lại gầy yếu đi rất nhiều. Tư Đồ Sênh không khỏi hoài nghi, nguyên nhân người này suy sụp không chỉ liên quan tới tình cảm anh em cùng Chu Duy Ân rạn vỡ, mà còn vì mất đi lợi thế có một người ‘cùng cha cùng mẹ’ ở trong nhà.
Thân thể tiều tụy, thế nhưng phong độ vẫn còn, Anh Lệ Cần nhe răng cười với Tư Đồ Sênh: “Vài ngày không gặp, tình cảm Hạo Hanh dành cho cậu hình như đã hơn cả dành cho tôi rồi.”
Tư Đồ Sênh bĩu môi: ”Với anh chẳng phải chỉ ở mức độ người xa lạ à?” Sau khi nhận thấy Anh Lệ Cần biết rõ Chu Duy Ân mưu hại Anh Hạo Hanh mà vẫn cảnh báo cho người kia bỏ chạy, ác cảm của Tư Đồ Sênh đối với anh ta đã nâng lên một tầm cao mới.
Anh Lệ Cần: “…”
Anh Hạo Hanh cười to.
Tư Đồ Sênh lại hỏi: ”Anh có cái mũi cẩu sao? Như thế nào biết được chúng tôi ở chỗ này?”
Anh Lệ Cần trả lời: ”Đây là đường đến văn phòng các cậu.”
Tư Đồ Sênh nói: “Trong khung cảnh tối lửa tắt đèn, người bình thường lái xe chỉ chú ý phía trước, hẳn là sẽ không chú ý tới hai bên đi?”
“Tôi thừa nhận tôi không chuyên chú.” Anh Lệ Cần cũng không ngờ khi chính mình đang suy nghĩ miên man, tự nhiên nhìn thấy hai thân ảnh cơ hồ hòa làm một ở dưới ánh đèn đường. Vừa nghĩ đến đây, anh ta có chút quái dị mà liếc nhìn hai người nọ một cái, chính là trong lòng tâm sự nặng nề, cũng không miệt mài truy hỏi vấn đề này, chỉ quay sang nói với Anh Hạo Hanh: “Nghe nói gần đây em không về nhà. Nếu như là vì anh thì không cần đâu, anh đã dọn ra ngoài rồi, hơn nữa, cũng sắp xuất ngoại.”
Tư Đồ Sênh nói: ”Báo cáo chính quyền đi du lịch Sing – Mã – Thái (*) mười ngày?”
(*) Sinh – Mã – Thái: Singapore – Malaysia - Thailand
Anh Lệ Cần trả lời: “… Tôi tính xuất ngoại du học.”
Tư Đồ Sênh lại hỏi: ”Nước ngoài có trường đại học lâu năm nổi tiếng nào sao?”
Anh Lệ Cần cười khổ: “Tôi biết, hiện tại các người rất không muốn thấy tôi, cũng đúng thôi. Lúc ấy tôi chỉ là không thể thoát khỏi cái thân phận ‘anh trai của Chu Duy Ân’. Sau đó ngẫm lại, tôi đối với nó tốt như vậy, thế mà nó vẫn hạ thủ với tôi được, căn bản là không có nhân tính. Kết cục ngày hôm nay đích thật là trừng phạt đúng người đúng tội.”
Tư Đồ Sênh nói: “Ý của anh là, cậu ta hại anh cho nên mới được coi là trừng phạt đúng người đúng tội, còn hãm hại Anh Hạo Hanh là chuyện đương nhiên?”
Anh Lệ Cần: “Tôi không có ý này, tôi là nói…”
Tư Đồ Sênh không để ý tới đối phương nữa, ném mạnh dép lê xuống mặt đất, vỗ vỗ cánh tay Anh Hạo Hanh, nói: “Gia môn bất hạnh, nén bi thương.”
Anh Lệ Cần biết hành động mình bảo Chu Duy Ân bỏ chạy đã triệt để đắc tội hai người này, hơn nữa ân oán ngày xưa giữa bản thân anh và Anh Hạo Hanh, không có hy vọng giải hòa, cho nên cũng không giải thích nữa: ”Anh đi rồi, ba ba và Anh thị liền trông cậy vào em.”
Tư Đồ Sênh chợt nhớ tới Giang Lệ Hoa, nhướn mày hỏi: ”Chỉ có ba ba và Anh thị sao?”
Anh Lệ Cần vẻ mặt đau khổ, lần này ngay cả cười cũng không cười nổi, không cách nào che giấu thần sắc buồn bã đau thương, hay là, căn bản anh ta không muốn che giấu: “Dì Giang chắc là không thể tha thứ cho tôi. Kỳ thực cũng tốt, mấy năm nay tôi luôn loanh quanh luẩn quẩn bên người dì, có lẽ dì đã sớm không còn kiên nhẫn, dù sao cũng là con riêng của chồng mình với người phụ nữ khác… Như bây giờ cũng không tệ, đỡ phải nhìn nhau mà sinh chán ghét.”
Anh Hạo Hanh vẫn luôn không buồn lên tiếng, lúc ấy đột nhiên giơ tay chém ra một quyền, đánh mạnh vào mặt Anh Lệ Cần.
Anh Lệ Cần không hề phòng bị, cả người bổ nhào ra ngoài, quỳ rạp trên mặt đất, ôm mặt, ngơ ngác nhìn đối phương.
“Mẹ tôi có thể chán ghét anh, anh không xứng chán ghét mẹ tôi!” Anh Hạo Hanh mặt không đổi sắc nói ra những lời lỗ mãng này, sau đó kéo Tư Đồ Sênh tức tốc rời đi.
Tư Đồ Sênh: “…” Đi nhanh như vậy, hại cậu muốn lặng lẽ bồi cho người kia một cước cũng không được.
Anh Lệ Cần chậm rãi ngồi xuống, nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của hai người bọn họ, chậm rãi thu mình, không biết tại sao, tự nhiên nhớ tới chính mình và Anh Hạo Hanh khi còn bé.
Ngày ấy, Anh Hạo Hanh rất tín nhiệm anh, thích đi theo sau lưng anh ngoan ngoãn gọi “anh hai”. Mà chính mình nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với bàn tay đáng yêu của nó, trong lòng lại tràn đầy chán ghét cùng oán hận. Nếu như không có nó và mẹ nó, địa vị của mình sẽ không khó xử như vậy, mẹ mình cũng sẽ không đi Mỹ… Khi đó, chính mình tự đâm đầu vào ngõ cụt, căn bản không nguyện ý tìm hiểu chân tướng, cứ một mực đem tất cả sai trái đặt lên người hai mẹ con Giang Lệ Hoa, vừa dạy hư Anh Hạo Hanh, vừa mách lẻo với ba mẹ nó, không ngừng châm ngòi li gián quan hệ vợ chồng bọn họ… Chính mình nhỏ tuổi như vậy, lại dùng những tiểu xảo như thế, tại sao có thể không bị ai phát hiện. Chính là, dù cho những tiểu xảo này bị vạch trần, cũng không có ai chỉ trích mình cả. Giang lệ hoa đối hành vi của mình vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, quả thực là dung túng vô cùng.
Dung túng.
Anh Lệ Cần đột nhiên tự giễu mà cười rộ lên. Anh ta muốn dạy hư Anh Hạo Hanh, không ngừng giáo huấn đủ loại tư tưởng vô pháp vô thiên, cuối cùng bởi vì đối phương tỉnh ngộ mà kiếm củi ba năm đốt một giờ. Còn sự dung túng của Giang Lệ Hoa lại không phải chính là một phương thức làm hư khác hay sao? Giống như hiện tại, anh đã để quá nhiều tâm tư vào những chuyện vụn vặt, biết rõ là sai vẫn chấp nhận làm sai đến cùng, rốt cuộc chính là thất bại thảm hại.
Sao anh có thể quên, người kia là Giang Lệ Hoa nha. Khi chính mình không tự lượng sức mà coi bà ta như kẻ thù thì đã tự chuốc lấy thảm bại rồi.
Sau khi gặp Anh Lệ Cần, đối đãi mà Tư Đồ Sênh dành cho Anh Hạo Hanh liền mang theo vài phần ôn nhu hiếm thấy, ánh mắt vẫn luôn tỉnh bơ mà quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Anh Hạo Hanh không sao cả, vẫn uống bia ăn khoai tây thái sợi, chính là thời điểm ăn uống, vẫn thích lơ đễnh mà bày ra tư thế siêu đẹp trai. La Mật ở một bên nhìn mà hoàn toàn không chịu được.
Cô quát lên: “Ban ngày ban mặt, có thể ngoan ngoãn học tập, nhìn về tương lai tươi sáng, hoạt động lành mạnh dưới ánh mặt trời hay không, bớt liếc mắt đưa tình đi cho tôi!”
Tư Đồ Sênh lơ đễnh mà đong đưa chân: “Chồng cô lại đi công tác đúng không.”
La Mật: ”…” Cô sẽ không thừa nhận người kia đoán đúng!
Anh Hạo Hanh ngẩng cái đầu đang cắm xuống túi khoai tây lên, hỏi: “Bao giờ diễu phố?”
“Diễu phố” là chỉ hôn lễ của chú rể fan cuồng 《The Avengers》.
La Mật và Tư Đồ Sênh đồng thời quay đầu lại nhìn Anh Hạo Hanh: ”Anh cũng muốn đi?”
Người nào đó thản nhiên mà nghênh đón ánh mắt chú mục của hai kẻ đối diện.
Tư Đồ Sênh tình ý sâu xa nói: ”Anh Lệ Cần cũng biết ra nước ngoài cải tạo, tại sao anh còn ở chỗ này trải qua những ngày tháng thiếu lý tưởng như vậy hả?”
Anh Hạo Hanh hỏi vặn lại: “Công việc ở văn phòng cậu là không lý tưởng?”
Tư Đồ Sênh đáp lời: ”Thân là ông chủ, tôi có mặt ở đây thì gọi là tận tâm yêu nghề, phấn đấu vì sự nghiệp. Anh là khách hàng cũ, hiện tại ngồi lì chỗ này thì gọi là chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp.”
Anh Hạo Hanh nói: ”Tôi không những là khách hàng cũ, mà còn là… … hiện tại của ông chủ…!”
Tư Đồ Sênh tức giận nói: “Không có chuyện gì đừng có ngập ngừng, tôi có bóng ma tâm lý đối với việc này.”
Anh Hạo Hanh cảm thấy phi thường hứng thú đối với quá khứ của Tư Đồ Sênh, bất luận như thế nào, vừa nghe cậu nói trong lòng có bóng ma, tinh thần anh liền hưng phấn mãnh liệt, nếu cắm điện vào, nói không chừng có thể thắp sáng tới 22 cái bóng đèn.
“Bóng ma gì? Nói nghe một chút.”
Tư Đồ Sênh trả lời: “Chuyện kể rằng, vào lúc thiên địa sơ khai, có một con khỉ, đặc biệt hiếu kỳ, thích xen vào chuyện của người khác, chẳng có việc gì cũng đi ngao du khắp chốn thần tiên. Vị thần thường xuyên bị nó quấy rầy đã sớm không chịu được, vì thế quyết định đưa ra một hình phát nhẹ. Ông ta gọi con khỉ kia vào phòng, tóm lấy cái đuôi nó, “xoẹt” một tiếng, cắt đứt. Tiếng kêu thảm thiết của con khỉ bỗng chốc vang vọng khắp chân trời! Vì phòng ngừa thanh âm quỷ khóc thần sầu của nó quấy rầy người khác, vị thần nọ lại sử dụng phép thuật, khiến cho con khỉ chỉ có thể phát ra hai âm thanh, một cái là ’hảo’, một cái là ’hừ’, đủ biểu đạt thiện ý và ác ý. Hảo, hừ, hảo, hừ, hảo hừ, Hạo Hanh… (*)”
(*) ‘hảo hừ’ (好哼: [hǎo hēng]) đồng âm với ‘hạo hanh’ $ $(灏亨: [hǎo hēng])
Cậu còn chưa nói hết câu, Anh Hạo Hanh đã bổ nhào tới, hai người bọn họ lập tức tay đấm chân đá, cuộn thành một đống trên ghế sa lông.
La Mật: ”…” Sự ngây thơ của hai tên này mới thực sự vang vọng khắp chân trời, đã đạt tới trình độ có thể đưa về thời nguyên thủy được rồi.
Cô xoay người đi vào phòng bếp tìm đồ ăn, cảm thụ cuộc sống dùng dao dùng dĩa, nâng cao cấp bậc sinh hoạt một chút, triệt để cự tuyệt làm bạn với giống người thủy tổ kia.
Khi cô ăn đến căng bụng mà trở lại, Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh đang chen chúc trên một cái ghế sô pha thảo luận một điều gì đó.
Anh Hạo Hanh dùng ngón tay chọt chọt vào người Tư Đồ Sênh.
Tư Đồ Sênh bị chọc đến không biết làm thế nào, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Tôi có một người bạn thích ăn nói ngập ngừng.”
Anh Hạo Hanh vểnh tai: “Người bạn kia chính là của bóng ma tâm lý trong lòng cậu?”
Tư Đồ Sênh đáp: ”Có thể nói như vậy, mà cũng có thể không. Giống như khi còn bé, mỗi người đều thường xuyên bị so sánh với một đứa ‘con nhà người ta’ nào đó.”
Anh Hạo Hanh tiếp lời: ”Khi còn bé, tôi lại bị so sánh với ‘con nhà mình’.”
Tư Đồ Sênh cảm giác được thành tích học tập của Anh Lệ Cần lúc nhỏ không tồi, vỗ vỗ bờ vai đối phương nói: “Khổ cho anh.”
Anh Hạo Hanh vẻ mặt chẳng hiểu vì sao: ”Khổ cái gì?”
Tư Đồ Sênh: ”Khi còn bé thành tích của Anh Lệ Cần không tồi đi?”
Anh Hạo Hanh trả lời: “Cũng được. Căn cứ kết quả sát hạch cuối năm, mỗi lần đều kém tôi mười đến hai mươi điểm.”
Tư Đồ Sênh: “…” Thiếu chút nữa quên mất tên này học đại học A!
Anh Hạo Hanh tiếp tục nói: “Người bạn kia của cậu thì sao? Mỗi lần thi cử đều cao điểm hơn cậu?”
Tư Đồ Sênh há miệng thở dốc, không biết phải nói như thế nào, cũng không thể trực tiếp nói rằng khả năng lừa bịp của người kia cường hãn hơn mình đi.
“Hửm?” Anh Hạo Hanh thúc giục.
“Thông minh hơn tôi một chút, điềm tĩnh hơn một chút, sức phán đoán mạnh hơn một chút, vận khí lại tốt hơn một chút…” Đều là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, cậu không muốn nói nữa.
Anh Hạo Hanh nói: “Sức mạnh thì không phải một chút đâu nhỉ.”
Tư Đồ Sênh xoay đầu sang chỗ khác, cự tuyệt ánh mắt đối phương.
Anh Hạo Hanh lại hỏi: “Người đó là ai? Vì sao chưa từng gặp?”
Tư Đồ Sênh trả lời: “Cậu ta xuất quỷ nhập thần, gần đây có giúp tôi điều tra một vụ án.” Nói đến vụ án, đột nhiên Tư Đồ Sênh nhớ tới thời hạn ba tháng mà lúc trước mình đặt ra cho Thẩm Ngọc Lưu, tính toán thời gian, xem ra đã quá hạn, thế mà người nọ một chút tin tức cũng không có. Vì thế, cậu định đứng lên đi gọi điện thoại, có điều vừa quay đầu nhìn lại liền thấy Anh Hạo Hanh vẫn còn bám chặt lấy mình, không khỏi hỏi, “Anh không về nhà à?”
Anh Hạo Hanh nói: ”Văn phòng cậu ít nhân viên như vậy, dứt khoát nhận tôi đi?”
Tư Đồ Sênh trả lời: ”Không trả nổi tiền lương.” Trên người cậu còn đeo cái gánh một tỷ tiền cược kìa.
Anh Hạo Hanh đáp: ”Không quan hệ, bao ăn bao ở là được.”
Tư Đồ Sênh nói: ”Nghèo! Anh bao ăn bao ở thì còn tạm chấp nhận.”
Anh Hạo Hanh quyết đoán nói: ”Thành giao.”
Tư Đồ Sênh: “… Có phải vừa rồi tôi rất thiếu não mà nhảy vào bẫy rập của anh?”
Anh Hạo Hanh nói: “Không phải cậu thiếu não, mà là tôi quá thông minh.”
“Cái vế ‘nhảy vào bẫy rập’ kia hẳn là đúng đi?”
“Không phải nhảy vào bẫy rập, mà là lọt lưới.”
“…” Tư Đồ Sênh cầm di động đi vào WC.
Chính là khi cậu vừa biến mất đằng sau cánh cửa nhà vệ sinh, Anh Hạo Hanh liền quay sang hỏi La Mật: ”Có thiết bị nào có thể nghe trộm cầu nhất cử nhất động của cậu ta trong nhà vệ sinh không.”
Tròng mắt của La Mật thiếu chút nữa rơi tọt ra ngoài: ”…”
Anh Hạo Hanh đen mặt: “Tôi không phải biến thái.”
La Mật trả lời: “Tất cả biến thái đều nói như vậy!”