*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mimi
***** Sau một hồi gà bay chó sủa, phòng khách đã khôi phục tĩnh lặng lúc đầu.
Bà Chúc ngồi ở ghế sa lông đôi, giúp ông chủ Chúc xoa bóp chân phải, Tư Đồ Sênh đi vào phòng bếp rửa mặt, còn Anh Hạo Hanh lấy điện thoại di động ra chơi game. Trong lúc nhất thời, bầu không khí thập phần hòa hợp.
Nhìn Anh Hạo Hanh và Tư Đồ Sênh đang sánh vai ngồi ở một bên, bà Chúc cảm thấy không yên lòng, không khỏi xuống tay hơi nặng. Đến khi ông chủ Chúc há miệng kêu “đau” một tiếng, bà mới hoàn hồn, thấp giọng nói: “Thế nào? Còn đau lắm sao? Có cần đi bệnh viện hay không?”
Ông chủ Chúc nhìn vào đáy mắt không hề che giấu thâm tình của vợ mình, tâm tình nhất thời trở nên phức tạp, lắc đầu rồi rụt chân về.
Sắc mặt buồn bã, bà Chúc thấp giọng hỏi: “Ông biết từ khi nào?”
Ông chủ Chúc đáp: ”Nhóm máu trên báo cáo khám sức khỏe không khớp, tôi liền đi đối chiếu.”
Ông chủ Chúc quay đầu lại, chậm rãi nâng mí mắt đang rũ xuống lên một chút, sâu kín quan sát vợ mình.
Hai người bọn họ đã kết hôn nhiều năm như vậy, song bà rất hiếm khi thấy chồng mình buồn bã đến đến thế, phút chốc trái tim tựa hồ nát vụn, vươn tay ôm lấy cổ đối phương, hôn lên.
Tư Đồ Sênh, Anh Hạo Hanh: ”…”
Vừa rồi ai đã đổi kênh truyền hình, vì sao tình tiết lại phát triển quỷ dị như vậy chứ? Ân oán yêu hận tình thù trong gia đình giàu có gì gì đó đâu rồi? Như thế nào mới một giây đồng hồ liền biến thành hình ảnh cấm thiếu nhi?
Tâm tình đã tốt hơn một chút, ông chủ Chúc lên tiếng: “Em nói đi.”
Bà Chúc lí nhí đáp: “Em không thể sinh con.”
Mặc dù La Mật đã từng ám chỉ qua, nhưng thời điểm chính tai nghe được, ông chủ Chúc vẫn là căng thẳng ngập lòng. Ông vươn cánh tay ôm vợ mình vào trong ngực, hôn lên mái tóc bà, đau lòng nhìn sâu vào khuôn mặt tràn đầy áy náy cùng bất lực của đối phương: “Tại sao không nói với anh?”
Bà Chúc cuộn mình, dựa sát vào chồng “Em sợ.” Ông chủ Chúc quanh năm ở ngước ngoài, một mình bà ở lại thành phố A, hai người cách xa đôi ngả, tình cảm vốn đã rất khó duy trì, nếu bởi vì chuyện này mà nảy sinh rào cản, rất có khả năng hôn nhân sẽ gặp nguy. Bà không dám đánh cuộc.
Ông chủ Chúc sao lại không hiểu vợ mình nghĩ gì, cũng bởi vì hiểu, cho nên mới càng thêm đau lòng: ”Hẳn là em phải sớm nói cho anh biết, để anh cùng em gánh chịu.”
Bà Chúc một bụng tính toán sâu xa, lúc này lại khó có thể tin mà ngẩng đầu nhìn ông xã của mình.
Ông chủ Chúc vuốt nhẹ tóc bà: “Thời điểm chúng ta kết hôn, anh đã nói, về sau sẽ không để em phải khổ sở. Tại sao ngay khi em đau khổ nhất lại không nói với anh?”
Bờ vai bà Chúc khẽ động hai cái, cổ họng đột nhiên bộc phát ra một trận gào khóc đến tối tăm cả đất trời. Bà nhào vào lòng ông chủ Chúc, khóc đến không dừng lại được.
Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ông thấy vợ mình chẳng màng tới hình tượng như thế này, vì thế càng thêm xót xa đau đớn trong lòng. Bị người thân cận nhất lừa gạt giấu diếm lâu như vậy, nói không để tâm chính là nói dối, thế nhưng ông hiểu rất rõ vợ mình, tuy rằng bà ấy ngoài mặt tao nhã thong dong, song trong lòng rất lưu tâm những việc vụn vặt, nếu hiện tại chính mình trách cứ nặng lời, vậy thì họa vô đơn chí là chuyện không thể nghi ngờ. Sự thật chứng minh ông đã làm đúng. Trận khóc lớn này chính là minh chứng kinh hồn táng đảm cho những gì bà đã trải qua suốt tám năm ròng.
Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh liếc nhau một cái, không khỏi có chút thổn thức.
Ông bà Chúc tuy rằng tình chắc hơn vàng, nhưng bởi vì xa cách ăn mòn tin tưởng của bà đối với hôn nhân, kết quả kiểm tra không thể mang thai liền trở thành gánh nặng khiến bà suy sụp. Vì muốn giữ chặt chồng mình, bà bí quá hoá liều, thừa dịp ông xã không ở trong nước, nhận nuôi một đứa nhỏ, bịa chuyện mang thai cùng sinh nở.
Trong nhận thức của bà lúc ấy, đây là một trận tử chiến đến cùng để giữ lấy chồng mình, và cũng là quả bom chôn sâu vào một cuộc hôn nhân này. Nhiều năm như vậy, mặc dù ông xã đang ở bên cạnh, song cảm giác bất an của bà cũng theo đó mà lớn dần, dung mạo xinh đẹp lại tiều tụy hao gầy cho thấy nội tâm bà sợ hãi mãnh liệt đến nhường nào. Hiện giờ, quả bom kia rốt cuộc phát nổ, thế nhưng kết quả lại viên mãn đến động lòng người.
Ngay cả Tư Đồ Sênh vẫn luôn tự nhận dễ dàng nhìn thấu nhân tâm cũng có chút cảm động mà xịt xịt cái mũi.
Thời khắc tâm ý tương thông ấm áp này thuộc về thế giới của hai người. Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh rốt cuộc thức thời mà cáo biệt.
Khi bọn họ rời khỏi chung cư, cũng đã sắp mười một giờ, trên đường xe cộ vội vàng lui tới, người đi đường ngược lại rất hiếm hoi, Tư Đồ Sênh sóng vai bên cạnh Anh Hạo Hanh trở về. Dưới ánh đèn đường, cái bóng hai người bọn họ được kéo dài thật là dài.
Tư Đồ Sênh hỏi: ”Mấy ngày nay anh không phải về nhà hả?” Chu Duy Ân không phải người nhà họ Anh, nhưng Anh Lệ Cần thì phải. Lần này Anh Hạo Hanh gặp chuyện không may, Giang Lệ Hoa rõ ràng giận chó đánh mèo với người kia, trong nhà nhất định rất không yên ổn.
Anh Hạo Hanh nhướn mày: ”Không muốn ở cùng với tôi sao?”
Tư Đồ Sênh không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh không phải đang bóp méo sự quan tâm của tôi à?”
Anh Hạo Hanh cười cười, vươn tay khoác lên bờ vai cậu. Hai chiếc bóng dài trên mặt đất thoáng cái hợp vào làm một, chậm rãi đi về phía trước.
Hai người đi tiếp một đoạn đường, Tư Đồ Sênh lại hỏi: ”Anh đại thiếu gần đây thế nào?”
Anh Hạo Hanh không vui mà nhéo nhéo bả vai của đối phương, nắm lấy tay cậu kéo vào trong túi áo, nửa thật nửa đùa oán giận: “Ở bên cạnh tôi còn nghĩ đến người khác.”
Tư Đồ Sênh phi cười, nói: ”Tôi luôn thích ăn trong bát, nhìn trong nồi.”
Anh Hạo Hanh cũng không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn cậu, cười mà như không cười: ”Tôi ở trong bát của cậu?”
Tư Đồ Sênh rụt tay về: “Vậy anh có chui vào bát của tôi không?”
Anh Hạo Hanh một phen nắm lại: “Ai chui vào bát ai còn chưa biết được đâu.”
Tư Đồ Sênh nhướn mày, mang theo một chút khiêu khích, trêu tức nói: “Mỏi mắt mong chờ.”
Anh Hạo Hanh tiếp lời: “Gần đây anh ta ở bên ngoài, rất ít khi về nhà. Nghe nói đến thăm Chu Duy Ân hai lần, một lần trước và một lần sau khi Chu Duy Ân thừa nhận.”
Tư Đồ Sênh nói: “Anh ta thế mà thực sự có chút tình cảm anh em với Chu Duy Ân.”
“Ừ.” Anh Hạo Hanh cười lạnh, “Anh ta vẫn luôn cho rằng Chu Duy Ân là đứa trẻ được sinh ra khi ba tôi lén lút với người đàn bà kia ở sau lưng mẹ tôi.”
Tư Đồ Sênh ngẩn ra, nhớ tới chính mình cũng bởi vì diện mạo của Anh Hành Sơn và Chu Duy Ân mà hoài nghi như thế, sau lại biết Anh Hành Sơn vốn dĩ có vài phần tương tự cha đẻ của cậu ta, cho nên Chu Dự Chinh mới đồng ý gả cho ông.
Anh Hạo Hanh lại nói: ”Là Chu Duy Ân cố ý nói dối.”
Tư Đồ Sênh không cần động não cũng biết Anh Lệ Cần vì sao lại bị lừa.
Anh Hành Sơn quen biết Giang Lệ Hoa sau khi ông ly hôn, cho nên Giang Lệ Hoa tự nhiên không tồn tại hiềm nghi về bên thứ ba. Mà Anh Hành Sơn đạt được thành công trong sự nghiệp có một nửa là dựa vào Giang thị ở sau lưng Giang Lệ Hoa, đó cũng là nguyên nhân ông đáp ứng giao Anh thị cho Anh Hạo Hanh thừa kế. Kể từ đó, Anh Lệ Cần vốn không cùng huyết thống với Giang Lệ Hoa, liền có vai trò cực kỳ khó xử ở trong Anh gia. Sự xuất hiện của Chu Duy Ân chính là một tia sáng cuối đường hầm. Nếu Anh Hành Sơn thật sự lừa dối Giang Lệ Hoa, cùng vợ trước sinh ra đứa bé này, như vậy thế hệ thứ hai của Anh gia có hai người cùng mẹ, lại là một cả một út, thân làm đứa con kẹp giữa như Anh Hạo Hanh sẽ càng khó xử hơn. Mà khi ấy Anh Hành Sơn và Giang Lệ Hoa cũng sẽ phát sinh hiềm khích, như thế cái vận mệnh Anh Hạo Hanh độc bá Anh thị liền có thể xoay chuyển rồi.
Mặc kệ Chu Duy Ân là cố tình hay vô ý, cậu ta chắc chắn nắm chắc điểm yếu của Anh Lệ Cần.
Tư Đồ Sênh lại hỏi: ”Quan hệ giữa Giang ma ma và bác trai thế nào?”
Anh Hạo Hanh không đáp mà hỏi lại: “Cậu nói thử xem?” Anh không tin Tư Đồ Sênh lại đoán không ra.
Tư Đồ Sênh: ”Có người ở giữa làm khó dễ?”
Anh Hạo Hanh trả lời: “Xem như một phần nhỏ nhất của nguyên nhân đi.”
Giang Lệ Hoa và Anh Hành Sơn không phải dạng trẻ người non dạ, sẽ không bị mấy câu thuận miệng của Anh Lệ Cần mê hoặc. Dưới con mắt Tư Đồ Sênh, quan hệ của hai người dần dần trở nên đông cứng hoàn toàn là do tính cách không phù hợp. Cả hai đều cường thế, ở cùng một chỗ khó tránh khỏi gập ghềnh, ai cũng không chịu cúi đầu, chỉ có thể càng lúc càng xa cách. Sự tình Chu Duy Ân, ngược lại là một thời cơ xoay chuyển, khiến cho hai con người quanh năm khó lòng ôn hòa ấy phá lệ ngồi xuống thương lượng với nhau, chuyên chú đến mức ngay cả con đẻ cũng trở thành vật dư thừa. Bằng không, mấy ngày hôm nay Anh Hạo Hanh cũng không có cơ hội quấn lấy Tư Đồ Sênh như thể sinh đôi vậy được.
Tư Đồ Sênh thấy đáy mắt người kia không lộ vẻ lo âu, biết rõ tình huống Anh gia không có gì bất ổn, mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng.
Anh Hạo Hanh len lén liếc nhìn đối phương một cái: ”Hiện tại tôi tin tưởng cậu thật sự quan tâm tôi.”
Tư Đồ Sênh hỏi: “Hiện tại tin tưởng? Vậy lúc trước thì sao?”
Nhìn ánh mắt gần như ép hỏi của đối phương, Anh Hạo Hanh có chút chột dạ: ”Chỉ là hiếu kỳ mà thôi.”
Tư Đồ Sênh cởi dép lê chụp thẳng lên mặt người bên cạnh.
Anh Hạo Hanh bắt được tay cậu, kéo về phía mình: ”Sao cậu giống phụ nữ, cứ hở ra là ném giày?”
Tư Đồ Sênh lại hỏi: “Anh hy vọng tôi đàn ông một chút liền ném dao?”
Anh Hạo Hanh cúi đầu, Tư Đồ Sênh ngẩng đầu, ánh mắt hai người bọn họ cứ thế chạm vào nhau, cơ hồ còn ôn nhu hơn cả ánh đèn đường.
Bất chợt một chiếc xe tà tà phóng tới, dừng ở bên chân hai người, cách bọn họ không đến năm mét. Chính là đèn xe chiếu quá chói lọi, hoàn toàn che giấu bóng dáng người ngồi bên trong, vì thế Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh không thấy rõ.
Tư Đồ Sênh vuốt cằm nói: “Tôi nhớ lần trước, người xuất hiện bằng phương thức này…”
Anh Hạo Hanh không vui mà bĩu môi: “Là một thằng khốn nạn.”
Anh Lệ Cần từ trên xe bước xuống, sau khi đóng cửa, còn nhìn vào kính chiếu hậu sửa sang lại quần áo.