Thiên Vương II

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****
chapter content



Tư Đồ Sênh theo thang máy đi xuống, vừa bước ngang qua bàn tiếp tân, liền bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô gái trẻ lúc nãy.

Cậu mỉm cười, “Tôi không lên phòng khách đâu, chỉ là đi toilet một chuyến thôi.”

Cô gái còn đang định nói khu vệ sinh khách sạn không phải ở hướng này, nhưng dựa vào ánh mắt và sắc mặt cô nàng thì Tư Đồ Sênh đã đoán được, liền lên tiếng, “Nhưng mà không tìm thấy.”

Cô gái chỉ sang hướng bên cạnh, “Toilet ở đằng kia.”

Tư Đồ Sênh tiếp tục bước ra bên ngoài, vừa đi vừa nói, “Lúc nãy tìm đến một thân toát đầy mồ hôi, nước tiểu cũng theo đó mà bay hơi hết rồi.”

“…”

Ngay khi Tư Đồ Sênh vươn tay nắm lấy chốt cửa định mở ra thì bỗng nhiên ùa đến một luồng gió vô cùng yêu dị, lập tức cuốn cậu trở về.

Trương Duy Triêu khẩn trương níu lấy cánh tay Tư Đồ Sênh, thấp giọng nói, “Có chuyện rồi.”

Tư Đồ Sênh dùng sức định bụng rút lại tay, “Gọi cảnh sát bấm 110, cứu hỏa 119, cấp cứu 120, phân vân không biết gọi chỗ nào thì 114, nhất định sẽ có một cái phù hợp với anh.”

Thời khắc sống còn đã đến, Trương Duy Triêu dùng thanh âm đặc biệt rõ ràng, gầm nhẹ, nói, “Bạn của tôi có rất nhiều tiền!”

Tư Đồ Sênh lập tức đảo khách thành chủ, hung hăng kéo người nọ chạy vào trong, “Đã xảy ra chuyện gì? Ở đâu? Đừng lo, có tôi ở đây!”

Trương Duy Triêu và Tư Đồ Sênh đi vào thang máy khách sạn, thẳng một đường xuống bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm. Hôm qua trời mưa lớn nên không khí bên dưới gara dường như vẫn còn mang theo một chút hơi nước và âm khí nhạt nhòa. Những bóng đèn gắn tứ tung trên trần nhà chiếu sáng toàn bộ gara vắng vẻ.

Trương Duy Triêu đếm đếm mấy con số ABCD1234 in ở trên tường rồi chạy thẳng về phía trước.

Tư Đồ Sênh thì dương dương tự đắc theo ở phía sau. Nếu như Thẩm Ngọc Lưu có mặt ở đây, nhất định sẽ suy đoán xem tình huống đang xảy ra trước mắt này liệu có liên quan đến cuộc điện thoại mà Trương Duy Triêu đã nhận lúc nãy hay không. Thế nhưng, người này lại là Tư Đồ Sênh, cái mà cậu ta đang nghĩ trong đầu chính là… lần này có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Vừa nghĩ đến tiền, cậu liền cảm thấy xôn xao trong lòng.

Mấy tháng trước, Tư Đồ Sênh tuyệt đối không thể ngờ rằng bản thân mình vẫn luôn hô phong hoán vũ trong cái giới lừa bịp này lại có thể sa sút đến mức lâm vào tình cảnh phải tính toán chi li vì một, hai vạn đồng. Đúng là việc đời khó đoán, hiện tại cậu chỉ có thể trông cậy bên Thẩm Ngọc Lưu nhanh chóng có tin mà thôi.

Nghĩ rồi lại nghĩ, tâm tư của cậu hoàn toàn phân tán, triệt để chuyển rời lực chú ý ra khỏi sự việc đang diễn ra trước mắt này. Mãi cho đến khi Trương Duy Triêu đẩy nhanh tốc độ dưới chân, Tư Đồ Sênh mới chú ý tới một chiếc … Hummer (*) đang dừng ở góc bãi đỗ xe.

(*) Hummer: Loại ô tô bụi bặm phong trần, nhìn tương đối là… oách:v Chú thích hình:

Cửa khoang lái được mở ra, một cẳng chân dài miên man vươn tới, giẫm lên bậc thềm tiếp đất của chiếc xe.

Tư Đồ Sênh và Trương Duy Triêu bước thêm hai bước, lướt ánh mắt từ cẳng chân lên đến gương mặt của chủ nhân chiếc xe. Thì ra là một hot boy trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, ngũ quan anh tuấn, toàn thân tràn trề sức sống. Thế nhưng, nhìn vào ánh mắt của anh ta, Tư Đồ Sênh đã biết người này chắc chắn không vô hại như vẻ bề ngoài.

Quả nhiên, đối phương vừa mở miệng đã khiến cho hai người bọn họ có chút giật mình.

“Có phải hai tên kia tìm cậu gây rối hay không?”

Trương Duy Triêu vẫn còn đang sững sờ, trái lại Tư Đồ Sênh đã nhanh nhẹn vươn tay mở cốp sau lên.

Một nam một nữ bị trói siêu chặt đang hoảng hốt mà chen chen chúc chúc, vừa thấy có người mở cốp thì liền kinh hãi nhìn ra. Tâm tình của hai người bọn chúng vào giờ phút này thực khó mà hình dung được. Thời điểm xuống lầu vẫn còn tính toán làm sao nắm được thóp của Trương Duy Triêu, ấy vậy mà chỉ trong chốc lát bọn chúng đã rơi vào tay của đối phương rồi.

“Nhị thiếu!” Trương Duy Triêu run rẩy, không biết nên nói gì cho phải.

Nhị thiếu bước xuống xe, đi ra phía sau nhìn một chút, chỉ thấy đôi nam nữ nọ lại càng run rẩy kịch liệt hơn. Anh ta tà ác cười cười, “Dao mà bao tải đã chuẩn bị đủ cả rồi. Chôn ở chỗ nào đây? Núi Đại Phương được không? Nơi đó vắng người, hiện tại trời cũng sắp tối, cứ thần không biết quỷ không hay mà hành sự thôi.”

Tư Đồ Sênh, “…” Nghe ra, vị nhị thiếu này rất là chuyên nghiệp.

Trương Duy Triêu run giọng, nói, “Kỳ thực, cái này chẳng qua là một chuyện nhỏ thôi, không… không cần phải phiền phức như thế đâu…”

Nghe vậy, đôi nam nữ trong xe lập tức phản ứng - nam thì liều mạng gật đầu, nữ thì nhiệt tình khóc lóc. Hiển nhiên bọn chúng đã bị mấy câu giết người hủy thi mà nhị thiếu hùng hồn nói ra này dọa cho sợ ngây người rồi, hoàn toàn không thấy khí thế hung hăng ban nãy nữa.

Nhìn Trương Duy Triêu tiến thoái lưỡng nan, Tư Đồ Sênh thở dài, xem như bắc cho người nọ một bậc thang mà nói, “Anh nghĩ như vậy nhưng sợ là bọn họ không nghĩ thế đâu. Lúc bọn họ rời đi, anh không nghe thấy bọn họ nói sẽ định làm cái gì sao? Rõ ràng là muốn cho chúng ta đẹp mặt đấy. Nói không chừng, chúng ta vừa mới thả bọn họ ra, bọn họ liền tìm đến nhà chúng ta giết người phóng hỏa.”

Rốt cuộc là ai muốn giết người phóng hỏa? Là ai a?!

Đôi nam nữ khổ đau vì những lời này mà không khỏi càng thêm đau khổ.

Nhị thiếu nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Sênh, gật đầu nói, “Ừ, tôi nhát gan, sợ nhất là có người tìm đến tận cửa báo thù. Vẫn là giải quyết gọn ghẽ để tiêu trừ hậu họa đi.”

Nếu đôi nam nữ kia không bị dán băng keo vào miệng, lúc này hẳn sẽ nhảy dựng lên mà phát thệ rằng: bọn họ từ nay về sau cửa gì cũng không tìm thù gì không báo, ngay cả trò chơi ‘người đẹp báo thù’ ở trên QQ cũng lập tức gỡ ra!

Tư Đồ Sênh nói, “Nói đi cũng phải nói lại, hai người này dù gì cũng là hai sinh mạng nha, cứ như thế mà chôn, có phải đã quá cẩu thả rồi không?”

Lời này khiến cho đôi nam nữ kia muốn quỳ rạp xuống. Cực kỳ cẩu thả, tuyệt đối là siêu cẩu thả nha! Bọn chúng cơ hồ muốn hóa thành đạo sư khoác áo thánh vì nhị thiếu mà truyền bá cái đống chân lý – nào là ‘cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp’, rồi thì ‘buông xuống hung đao chắp tay thành Phật’, hay là ‘biển khổ vô biên quay đầu là bờ’ gì gì đó a!

Nhị thiếu lại nói, “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không gió xuân thổi tới chúng lại sinh sôi. Tôi cảm thấy vẫn là đã không làm thì thôi, mà đã làm là phải làm tới nơi tới chốn, như thế mới tốt.”

“Không bằng chúng ta hỏi ý bọn họ đi?” Cuối cùng Tư Đồ Sênh cũng tiếp nhận ánh mắt cầu cứu không ngừng bắn tới của hai người kia, dưới sự đồng ý ngầm của nhị thiếu mà gỡ băng kéo đang dán trên mặt bọn họ xuống.

Người đàn ông nọ mặc kệ băng keo trên mặt còn chưa tháo xuống hết, bên má vẫn đang bị kéo căng như dây thun, đã vội vàng há miệng mà thề thốt liên hồi, “Đại ca tha mạng! Lần sau chúng tôi không dám nữa. Không, từ nay về sau chúng tôi tuyệt đối không xuất hiện trước mặt mấy người nữa.”

Tư Đồ Sênh nói, “Anh muốn biến thành boss ẩn thân, ở trong bóng tôi mà âm thầm dấy lên một màn phong tinh huyết vũ phải không?”

Người đàn ông khóc lóc thảm thương, “Cậu thấy chúng tôi giống loại người như thế sao?”

Cô gái đáng thương được Trương Duy Triêu ôn nhu xé miếng băng keo trên mặt, nước mắt lã chã một phen, nghẹn ngào nói, “Duy Triêu, em sai rồi. Anh hãy tha thứ cho em. Anh yên tâm, em biết em không xứng với anh, sau này em tuyệt đối không dám dây dưa với anh nữa.”

Trương Duy Triêu đáp, “Vừa rồi ở trong khách sạn, tôi thực sự muốn giúp em xoa bao tử, không phải muốn chiếm tiện nghi của em đâu.”

“Em biết, em biết. Là em bị ma xui quỷ khiến thấy sắc liền nảy lòng tham, ham muốn sắc đẹp của anh cho nên mới chủ động xuống tay! Là em vô lại! Là em không ra gì!” Cô gái không ngừng nhận tội.

Người đàn ông bên cạnh cũng phi thường phối hợp mà mắng nhiếc cô nàng, “Sao cô lại có thể như vậy được? Bộ dạng của đại ca đây có đẹp trai hơn nữa cô cũng không thể thiếu lễ tiết vô nguyên tắc như vậy!”

Cô gái bi phẫn nhìn anh ta, “Gặm vỏ cây nhiều như thế, còn không cho phép tôi thèm muốn Đông Trùng Hạ Thảo sao?”

‘Đông Trùng Hạ Thảo’ họ Trương, “…”

Nhị thiếu rốt cuộc nhếch môi mỉm cười, “Được rồi, đi cả đi.”

Đôi nam nữ xoay người xuống xe.

Trương Duy Triêu có lòng tốt giúp bọn họ gỡ bỏ sợi dây thừng trói chặt trên người. Hai người kia cũng không cần biết đã cởi xong hay là chưa, hai chân vừa được giải phóng đã liền liều mạng bỏ chạy tháo thân.

Khi bọn họ rời đi, nhị thiếu rất hùng hồn phun ra một câu, “Oan có đầu nợ có chủ, không phục thì tới tìm tôi. Tôi tên Anh Hạo Hanh.”

Hai người kia bỏ chạy với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng, cũng không biết có nghe được lời nói sau cùng của anh ta không.

Trương Duy Triêu cảm ơn Anh Hạo Hanh.

Anh Hạo Hanh vỗ vai đối phương, nói, “Có chuyện cứ tìm tôi, xử lý đám người này chính là sở trường của tôi, đừng khách khí.”

Trương Duy Triêu cười khổ, đáp, “Sau này tôi sẽ không xui xẻo như vậy nữa đâu.”

Anh Hạo Hanh lại nói, “Cậu phải có tự tin với bản thân mình!”

Trương Duy Triêu dở khóc dở cười.

Trong lúc bọn họ chuyện trò qua lại, Tư Đồ Sênh cố gắng lục tìm trong trí nhớ những thông tin liên quan đến ba chữ ‘Anh Hạo Hanh’ kia. Lúc này, cậu không thể không nảy sinh đố kỵ và hâm mộ cái trí nhớ kinh người của Thẩm Ngọc Lưu. Nếu người kia có mặt ở chỗ này, chắc chắn có thể tức thì nhớ ra toàn bộ tư liệu về nhân vật đang đứng trước mặt đây. Chỉ tiếc, đối với ba chữ ‘Anh Hạo Hanh’, cơ bản Tư Đồ Sênh chỉ dừng lại ở mức ‘quen tai’ mà thôi. Nhưng người có thể khiến cho cậu cảm thấy ‘quen tai’ cũng không thể là một kẻ vô danh tiểu tốt tầm thường đi. Nghĩ thế, Tư Đồ Sênh không chút do dự đưa ra danh thiếp của mình.

Anh Hạo Hanh nhìn mấy chữ ‘Văn phòng Andersen (*)”, con mắt hơi hơi híp lại, tựa hồ cảm thấy hành động của Tư Đồ Sênh chằng đầu chẳng đuôi vô cùng khó hiểu.

(*) Andersen: tác giả truyện cổ tích nổi tiếng thế giới, hẳn là ai cũng biết rồi

Tư Đồ Sênh giải thích, “Tôn chỉ của văn phòng Andersen chính là biến những câu chuyện đồng thoại trở thành sự thật!”

Anh Hạo Hanh hỏi, “Nếu như tôi muốn làm vua thì sao?”

Tư Đồ Sênh đáp, “Chỉ cần trả đủ tiền, nhất định sẽ giúp anh thực hiện.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Đủ để mua một đất nước!”

“…”

Mọi chuyện đã được dàn xếp, Anh Hạo Hanh không nấn ná thêm nữa, lập tức mở cửa chiếc Hummer khởi động động cơ tạo ra một tiếng rú ga đầy ngạo mạn mà nghênh ngang rời khỏi gara vắng lặng.

Trương Duy Triêu nói tiếng cảm ơn với Tư Đồ Sênh.

Tư Đồ Sênh không chút khách khí xòe tay, “Thù lao đâu?”

Trương Duy Triêu thành thành thật thật lúc này cũng nhịn không được nữa, ánh mắt vô tội mang theo biểu tình kháng nghị, ý bảo: nói suông vài câu như thế mà cũng lấy tiền?!

“Có loại phí gọi là ‘phí chờ’ (*), mỗi tháng tốn thêm một ngàn.” Tư Đồ Sênh an ủi, “Hãy biến áp lực thành động lực. Cố gắng tăng ca, nâng cao thành tích, thăng chức lên lương, vậy thì ngày anh cưới được mỹ nữ tài sắc gia thế vẹn toàn sẽ không còn xa đâu!”

(*) Phí chờ: chi phí trả cho dịch vụ chờđợi, chầu trực, gọi là liền đến. Giống thuê bao cốđịnh thế nhỉ :v:v

Trương Duy Triêu không biết lúc này mình có phải nên nói một tiếng ‘cảm ơn’ với cậu ta hay không nữa.

Tư Đồ Sênh lại nói, “Có việc cứ gọi cho tôi, sẽ chiết khấu bớt 20%.”

Trương Duy Triêu lại hỏi, “Vậy phí giải quyết sự vụ đột xuất là bao nhiêu?”

“Còn phụ thuộc vào tâm trạng của tôi lúc đó.”

“…” Cái này còn không phải là tùy tiện thu phí à?

Tư Đồ Sênh mỉm cười vẫy tay chào Trương Duy Triêu rồi xoay người bước đi. Trên mặt lộ ra biểu tình đăm chiêu suy nghĩ, kỳ thực, ngay tại khoảnh khắc chiếc Hummer kia biết mất tại ngã rẽ, cậu đã chợt nhớ ra Anh Hạo Hanh là ai: con trai thứ hai của đại gia Anh Hành Sơn – người giàu có nhất ở thành phố này! Theo như ngôn từ của Tư Đồ Sênh thì chính là – nhị ‘cục tiền’!

Không thể không nói, hành động đưa danh thiếp của mình thực sự là…

Ở mặt đường cách chỗ Tư Đồ Sênh đang đứng một quãng không xa, một tấm danh thiếp bơ vơ trơ chọi nằm trên mặt đất, nền đen, chữ vàng, viền ánh kim, hoa văn bóng loáng…

Tư Đồ Sênh lặng lẽ đi tới, nhặt tấm danh thiếp lên, cấp vào trong ví. Chi phí in danh thiếp tuy không nhiều nhưng cũng là tiền, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.

Mặc dù Tư Đồ Sênh thu phí rất cao, thế nhưng dịch vụ cậu ta cung cấp cũng cực kỳ xứng đáng. Chỉ mới một ngày trôi qua, đủ loại tin tức của Tống Hỉ từ sau khi rời khỏi Công ty TNHH Viễn Giang đã được gửi tới cho Trương Duy Triêu, bao gồm cả nguyên nhân khiến cho người nọ phải đổi tên.

Trương Duy Triêu lập tức gọi một cuộc điện thoại.

Tư Đồ Sênh bắt máy, “Anh tính thưởng cho tôi bao nhiêu?”

“Hả?”

“Nói đơn giản một chút, anh định tặng cho tôi bao nhiêu cái bằng khen?”

“Vì sao?”

“… Chẳng lẽ chất lượng phục vụ như thế mà anh còn không hài lòng?” Tư Đồ Sênh cảm thấy mình nhất định phải xem xét lại vụ làm ăn này. “Ngay cả phòng vệ sinh mà Tống Hỉ thích đi tôi cũng tra ra giúp anh rồi. Anh nếu như muốn ám sát đối phương, có thể canh đúng mười một giờ năm mươi chín phút trưa đi vào phòng vệ sinh trong cùng của Công ty kia mà bôi thuốc độc lên giấy vệ sinh!”

Đầu dây bên kia truyền đến một hồi thanh âm lách cách, Trương Duy Triêu hình như đang tìm kiếm cái gì, một lúc lâu sau mới nói, “Tôi nhìn thấy rồi, cảm ơn tài liệu của anh!”

“Không phải vì chuyện này mà anh mới gọi điện cho tôi à?” Ngữ khí của Tư Đồ Sênh hòa hoãn lại, “Có chuyện gì cần giúp đỡ sao? Lần này giảm giá còn tám mươi phần trăm.”

“Thật tốt quá!” Trương Duy Triêu cảm kích nói, “Anh có thể lập tức tới chỗ tôi không? Tôi ở nhà chờ anh. Lần này sự việc vô cùng nghiêm trọng, tôi nhận được một lá thư hăm dọa!”

“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Tư Đồ Sênh giật mở ngăn kéo tủ đầu giường, đổ ào một đống đồ vật vào trong cặp, nhanh chóng đi ra khỏi cửa.