*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ôn Khách Hành
Beta: Mimi, Lam Yên
*****
Có số phòng, Tư Đồ Sênh trực tiếp đi thẳng đến cửa phòng người nọ. Nhưng ngay khi còn chưa kịp gõ cửa, cậu đã bất chợt nghe thấy một tiếng “bịch” thật lớn vang lên bên trong, tựa hồ như có cái gì đó bị xô đổ. Tiếp đến, một tiếng hét đủ sức đâm thủng cánh cửa từ trong phòng truyền tới, khiến cho cậu không tự chủ được mà lui về phía sau.
Tư Đồ Sênh giơ tay ấn chuông cửa.
Tiếng động bên trong nhất thời ngưng bặt.
Cậu lại kiên trì ấn thêm bảy phát liên tiếp.
Rất nhanh sau đó, một người phụ nữ hé cửa ra, dán mặt vào khe hở, thở hổn hển hỏi, “Ai đó?”
Người phụ nữ lại nói, “Hiện tại chúng tôi không cần.”
Tư Đồ Sênh nghe vậy liền tiếp lời, “Tôi vừa mới nghe thấy tiếng động rất lớn vang lên trong phòng. Tôi nghi ngờ các vị đã đập hỏng TV. Cái TV này là ông chủ của chúng tôi tự mình đi sang tận Canada mua về, giá cả cực kỳ đắt đỏ, là mặt mũi và cũng là ‘bảo vật trấn trạch’ của khách sạn chúng tôi.”
Mấy lời ba hoa xảo trá mà cậu vừa nói, chỉ cần người nào có chút lý trí đều sẽ không tin, nhưng cảm xúc của người phụ nữ này lại đang ở trong trạng thái kích động vô cùng. Cô ta nghe vậy thì lập tức mở cửa, căm phẫn nói, “Cậu nói bậy…”
Chưa nói hết câu, thanh âm của cô đã bị khuôn mặt đẹp trai đến mức tỏa ra bong bóng ngập trời của thanh niên trước mặt làm cho đứt đoạn. Cô gái không hiểu vì sao lại vô thức chỉnh trang diện mạo của mình.
“Cậu là ai?” Một người đàn ông cao to vẻ mặt cảnh giác bước ra. Người này ước chừng cao một mét tám mươi lăm, khuôn mặt cương nghị nhưng đáy mắt lại lộ ra vài phần tà khí.
Ánh mắt Tư Đồ Sênh lướt qua thân thể đối phương, gọi với vào trong phòng, “Trương tiên sinh, ngài có khỏe không?”
Đôi nam nữ trước mặt bắt đầu khẩn trương, vừa định đóng cửa lại thì bỗng một người đàn ông trẻ tuổi từ phía trong phòng vội vã lao ra. Người này trên trán có một vết tím bầm rất lớn, quần áo không được chỉnh tề, vẻ mặt vừa xấu hổ lại vừa vui mừng nhìn Tư Đồ Sênh ngoài cửa, “Là Tư Đồ tiên sinh sao?”
Tư Đồ Sênh nhẹ nhàng đẩy cửa, không coi ai ra gì mà bước lên phía trước một bước. Cậu dựa vào khung cửa phòng vệ sinh ở ngay bên cạnh, mỉm cười hỏi thăm Trương Duy Triêu, “Ngài có gì cần giúp đỡ sao? Trương tiên sinh?”
Trương Duy Triêu ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ đang đứng ngăn ở giữa, nhút nhát lùi về phía sau, “Tạm thời không có…”
Tư Đồ Sênh làm bộ như không thấy ánh nhìn hung ác của người đàn ông cao to đối với Trương Duy Triêu, chỉ lấy phong kẹo bạc hà ở trong ví ra rồi khoan thai bóc một viên bỏ thẳng vào miệng, “Xã hội chủ nghĩa phát triển đến ngày hôm nay, tuy rằng ba hòn núi lớn là đế quốc, phong kiến và quan liêu tư bản đã bị lật đổ, thế nhưng một số tác phong đồi bại và thói hư tật xấu trước kia vẫn còn đang tiếp diễn. Ví dụ như… loại thủ đoạn tầm thường dùng sắc gạt tiền chẳng hạn.”
Sắc mặt người đàn ông to cao kia trở nên cực kỳ khó coi. Gã giận giữ hét lên, “Mày nói hươu nói vượn gì đấy hả?” Lời kịch người phụ nữ kia còn chưa nói hết vào lúc mở cửa, gã đàn ông này rốt cuộc cũng bổ sung trọn vẹn rồi.
Tư Đồ Sênh nói, “Một giờ ba mươi lăm phút chiều nay, khi vị phu nhân này cùng Trương tiên sinh đi vào khách sạn, anh ngồi ở quán rượu bên cạnh đài phun nước, đầu đội mũ lưỡi trai màu xanh thẫm kiểu dáng không khác biệt với cái tôi đang đội cho lắm, bên ngoài mặc áo T-shirt màu đen. Đừng phủ nhận, mảnh áo khác màu ở trước ngực anh chính là bằng chứng vô cùng xác thực. Anh phơi nắng lâu như vậy, quần áo bị mồ hôi thấm ướt đến bạc màu là điều rất bình thường thôi. Thân thiện nhắc nhở anh một câu, lần sau lên Taobao (*) mua quần áo nhất định phải xem bình luận, cái nào mà nhiều bình luận kém thì nhất định đừng có mua.
(*) Taobao: Trang web bán hàng của Trung Quốc.
Người đàn ông cúi đầu nhìn ngực mình, quả nhiên thấy có mảng màu sắc khác biệt, không khỏi trừng mắt nhìn người phụ nữ một cái.
Tư Đồ Sênh tiếp tục nói, “Nửa tiếng đồng hồ sau, cũng chính là hai giờ năm phút, anh nhận được một tin nhắn, sau đó nhanh chóng đi vào khách sạn này. Thời điểm đó, tôi ngồi ở quán cafe phố đối diện thu thập tài liệu cho luận văn ‘phân tích dáng vẻ những người ra vào khác sạn’ của mình. A, nó là một đề tài có liên quan đến tâm lý học và xã hội học. Tóm lại, rất không may, tôi đã thu hết mọi hành động của anh vào đây rồi.” Vừa nói, cậu vừa quơ quơ cái điện thoại di động trên tay.
Người đàn ông vươn tới ý đồ đoạt lấy chiếc điện thoại, thế nhưng lại bị Tư Đồ Sênh khéo léo tránh thoát.
Trương Duy Triêu khó tin nhìn cô gái nọ, “Em…”
Mỹ phẩm không thấm nước của phụ nữ phải nói là phi thường tốt. Mặc dù cô gái kia đã khóc đến tối tăm đất trời, thế nhưng bộ dạng vẫn cứ là thẹn thùng ủy mị đáng yêu như trước. Cô nàng liều mạng lắc đầu, lại khiến bản thân mình càng thêm có phần nhu nhuận của nữ chính trong tác phẩm của Quỳnh Dao, “Duy Triêu, anh phải tin em. Em thật lòng yêu anh, thế nhưng em cũng có lỗi với anh ấy. Em và anh ấy tuy rằng không có tình yêu…”
Tư Đồ Sênh chán nản tiếp lời, “Nhưng lại có quan hệ hợp tác vô cùng ổn định.” Cậu ở trong giới lừa bịp nhiều năm như vậy, có mánh khóe nào mà chưa từng thấy qua? Dùng sắc lừa tiền cho dù không phải là thủ đoạn sơ cấp nhất thì cũng là phương thức bậc nhất trong các loại lừa bịp sơ cấp rồi. Nếu không phải gần đây thiếu tiền, lại thêm việc Trương Duy Triêu là khách hàng trọng yếu của cậu, cậu thực sự không muốn tranh giành miếng ăn với hai kẻ ngu ngốc này. Trí não của đám dùng sắc gạt tiền nhất định là cả IQ lẫn EQ (*) đều phi thường thiếu hụt, cậu cũng không nỡ lòng nào mà bỏ đá xuống giếng thêm đâu.
(*) IQ: chỉ số thông minh – EQ: chỉ số nhạy cảm.
“Mày câm miệng cho tao!” Mắt thấy thịt vịt đã ở trong tầm tay còn bị người này năm lần bảy lượt bóc trần, người đàn ông lực lưỡng kia rút cuộc nổi giận, vung tay tung quyền đánh tới.
Tư Đồ Sênh linh hoạt lách mình né tránh, thối lui về phía cửa ra vào.
Người đàn ông đuổi tới tiếp tục công kích, Tư Đồ Sênh khe khẽ nghiêng mình, tay trái nắm vào cổ tay gã, vai phải chống dưới thân mình đối phương, trước khi gã ta kịp phản ứng liền dùng một đòn Judo vật người ném thẳng lên mặt đất. Tiếp đó, cậu chỉ chỉ gã đàn ông đang vừa giận lại vừa sợ ở trên mặt sàn khách sạn kia, nói với camera giám sát, “Tôi là tự vệ.”
Người đàn ông nằm trên mặt đất chơi xấu vung chân đạp đạp Tư Đồ Sênh mấy cái, nhưng tất cả đều bị cậu nhẹ nhàng tránh thoát.
Trải qua một hồi lăn qua lộn lại như vậy, hai người bọn họ đổi vị trí cho nhau, thành ra Tư Đồ Sênh ở trong phòng, còn gã đàn ông kia nằm ở bên ngoài hành lang. Tư Đồ Sênh nhìn người phụ nữ còn đang đứng ngốc ở một bên, cười hỏi, “Cô không đi đến đỡ anh ta dậy sao?”
Người phụ nữ sửng sốt một chút, giống như bị mê hoặc mà bước lên phía trước hai bước, nhưng ngay sau đó cô nghĩ lại, lại thấy hành động này khác nào thừa nhận chính mình là tới đây để lừa đảo? Vì thế cô vội vàng xoay người dự định giải thích với Trương Duy Triêu. Bất quá, khi cô nàng quay đầu, cánh cửa trước mặt cũng liền đóng lại.
Người đàn ông ngã sõng soài trên mặt đất nhảy dựng lên, liều mạng đập cửa, “Trương Duy Triêu! Trong tay tao có phim xxx của mày với cô ta! Tao sẽ tung lên mạng, tao còn đi tới đồn công an trình báo, cho mày thân bại danh liệt mới thôi!”
Lúc này cánh cửa liền hé ra một khe rất nhỏ.
Người đàn ông vui sướng đang định đe dọa thêm vài ba câu, lại thấy một cái di động vỡ nát bị người ném ra bên ngoài. Chính là cái điện thoại mà gã dùng để ghi hình, không biết đã rơi vào tay đối phương từ lúc nào nữa.
Tư Đồ Sênh thò nửa khuôn mặt tuấn tú ra ngoài, không chút thành ý mà áy náy nói, “Xấu hổ quá, khiến anh toi công một lần rồi.”
Sau đó, cánh cửa nhanh chóng khép lại.
Kế hoạch trù tính mấy ngày bị phá không nói, còn thiệt hại mất cái điện thoại di động! Gã tức đến ói máu, nhảy lên đá một cước vào cánh cửa, đáng tiếc cánh cửa lại hoàn toàn không sứt mẻ gì.
“Tao sẽ không để yên như vậy đâu.”
Người đàn ông dưới sự dìu đỡ của cô gái nọ, miệng hùm gan sứa quát lên một câu như thế.
Trong phòng, Tư Đồ Sênh tùy tiện ngồi xuống ghế dựa, đảo mắt nhìn thoáng qua chiếc giường bừa bộn và Trương Duy Triêu còn đang xấu hổ cực kỳ kia, đột nhiên mỉm cười, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chuyện bình thường thôi, không cần suy nghĩ.”
Trương Duy Triêu quay về giường, trong lòng phi thường đau xót. Người nọ thành thật dựa vào vách tường bên cạnh cửa sổ, nắm chặt tấm rèm trong tay, nói, “Khiến cho cậu chê cười rồi. Cô ấy là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi vô tình gặp lại trên đường, cô ấy nói thân thể không được khỏe, nhờ tôi thuê giúp một phòng. Ai nha… thật không ngờ lại trở nên như vậy, nếu là cô ấy của ngày xưa, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như thế này.”
Tư Đồ Sênh nhíu mày. Không phải là anh ta đang tính… ôn lại kỷ niệm xa xăm đấy chứ?
Trương Duy Triêu không thấy được biểu tình cứng đờ trong nháy mắt của Tư Đồ Sênh, tiếp tục kể lể, “Chúng tôi là bạn thời trung học, cô ấy ngồi trước mặt tôi, tóc buộc đuôi ngựa, vô cùng thanh thuần, vô cùng xinh đẹp. Ngày ấy, tôi thích nhất là kéo tóc cô ấy, mỗi lần như thế cô ấy đều sẽ không kiên nhẫn mà lắc đầu.”
Tư Đồ Sênh mãnh liệt lắc đầu một cái.
Trương Duy Triêu ngạc nhiên, “Sao vậy?”
Tư Đồ Sênh đáp, “Không phải anh nói mỗi lần không kiên nhẫn đều sẽ lắc đầu sao?”
Vẻ xấu hổ vất vả lắm mới tiêu thất trên mặt Trương Duy Triêu, lúc này lại nhất thời nổi lên một lần nữa, “A! Tôi nói nhiều quá rồi, mà tại sao cậu lại ở chỗ này?”
“Tới tìm anh.”
Trương Duy Triêu càng thêm nghi hoặc, “Làm sao cậu biết tôi ở chỗ này?”
Tư Đồ Sênh cười đến là vô tư lự, “Văn phòng Andersen - nơi giúp câu chuyện cổ tích của bạn biến thành sự thật. Với tôi mà nói, chuyện tìm người là một vấn đề cực kỳ đơn giản.”
“A, cậu tìm tôi có việc gì?” Trương Duy Triêu không đợi Tư Đồ Sênh trả lời liền nhớ lại vụ việc chính mình đã nhờ cậu ta giúp đỡ, thoáng chốc kích động hẳn lên, “Chẳng lẽ cậu đã có tin tức rồi?”
“Có chút manh mối.” Tư Đồ Sênh lấy một quyển sổ ghi chép to bằng bàn tay ở trong cặp, mở ra, rút một tấm ảnh đưa tới cho người nọ, “Anh nhìn xem, có phải là người này không?”
Trương Duy Triêu tiếp nhận tấm hình, chuyên chú nhìn thật lâu, tiếp đó loáng thoáng nhíu mày, “Cái trán có giống một chút. Trong ấn tượng của tôi, trán người kia rất lớn, nhưng mặt mũi thì tôi thực sự không nhớ gì cả, anh ta là Tống Hỉ sao?”
“Cho dù anh nhớ rõ mặt mũi cũng chưa chắc có thể nhận ra. Mười lăm năm trước, anh ta gặp tai nạn xe cộ, gương mặt bị tổn thương, đã trải qua phẫu thuật thẩm mĩ. Sau đó anh ta đổi tên thành Tống Xuân Lâm, chuyển tới cục thuế làm việc.”
Trương Duy Triêu nắm chặt tấm hình, ánh mặt loạn đảo một vòng rồi lại một vòng trên gương mặt người đàn ông trong ảnh, “Cậu có biết tại sao anh ta lại phải đổi tên hay không?”
Tư Đồ Sênh nói, “Giao dịch của chúng ta là tìm được Tống Hỉ - người mà chú anh đã nhắc đến bên trong di chúc, vấn đề khác sẽ được xem như một giao dịch khác.”
“Cũng được.”
“Năm mươi vạn.”
“Được.”
Việc Trương Duy Triêu đáp ứng vô cùng sảng khoái khiến cho Tư Đồ Sênh phải rửa mắt mà nhìn lại người này.
Nếu như đã tìm được Tống Xuân Lâm, vấn đề mà đối phương bận tâm kia sớm muộn gì cũng có thể tìm ra đáp án. Hiện tại tiêu tốn đến năm mươi vạn để biết, thật sự là quá lãng phí rồi. Có điều, thịt đã đưa lên đến miệng, Tư Đồ Sênh chắc chắn sẽ không nhả ra, nhiều lắm thì khuyến mại thêm chút dịch vụ đặc biệt nữa, “Sau khi kéo được anh ta ra khỏi Tập đoàn Viễn Giang, tôi sẽ thu xếp chuyện đó cho anh.”
Trương Duy Triêu mỉm cười, “Cám ơn.”
“Tôi vừa mới cứu anh khỏi cái bẫy của cô bạn gái ‘lắc đầu’, anh hẳn là nên bày tỏ một chút thành ý phải không?”
Trương Duy Triêu nói, “Tôi mời cậu ăn cơm nhé?”
Tư Đồ Sênh chà xát ngón trỏ và ngón cái với nhau.
Trương Duy Triêu thấy vậy thì tỏ vẻ xấu hổ, “Tôi tổng cộng chỉ có một trăm vạn tiền tiết kiệm, vừa mới…”
“Có chuyện, đi trước.” Tư Đồ Sênh không chờ người nọ nói hết câu liền dứt khoát cáo từ.
Trương Duy Triêu kinh hãi đuổi theo, lắp bắp nói, “Bằng không tôi viết một cái giấy nợ, trả tiền theo từng kỳ, cậu đưa ra một con số đi.”
Tư Đồ Sênh bỗng nhiên dừng bước, quay lại nhìn đối phương, nội tâm bị hành động thật thà chất phác của người kia làm cho rung động, “Vậy mười vạn đi.” Cậu không muốn làm cái việc mổ gà lấy trứng, cậu chỉ xem trọng ‘gà mẹ,’ muốn nuôi dưỡng nó thật tốt, để nó có thể sinh ra nhiều trứng hơn thôi.
Trương Duy Triêu rất có quy tắc mà viết giấy nợ mười vạn đồng, trên đó còn ghi rõ ràng số tiền mỗi tháng phải trả cho Tư Đồ Sênh là năm nghìn.
Tư Đồ Sênh vờ vịt hỏi, “Mỗi tháng năm nghìn, có nhiều quá hay không?”
Trương Duy Triêu đáp, “Tiền lương hiện tại của tôi là một vạn hai.”
Tư Đồ Sênh nói, “Không tồi, vậy cũng tính cả tiền lãi vào đi.”
“… Được.” Trương Duy Triêu đặt bút ký tên, đúng lúc ấy, di động bất chợt vang lên.
Tư Đồ Sênh thấy cậu ta vội vàng nghe điện thoại liền tiện tay nhét giấy nợ vào túi quần, chỉ chỉ ra cửa, lặng lẽ phất tay tạm biệt với đối phương rồi bỏ đi.
Tâm tư của Trương Duy Triêu bị người ở đầu bên kia điện thoại chiếm giữ, cho nên chỉ tùy tiện gật đầu với Tư Đồ Sênh.