Thiên Vương II

Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****
chapter content



Trước khi tới nơi này, Anh Hạo Hanh chưa bao giờ biết trong cái thành phố mà mình sinh sống hai mươi hai năm lại có một con phố vừa ồn ào vừa chật hẹp lại vừa bẩn thỉu đến thế này. Cả khu phố tựa như một hình con thoi quái dị, ở giữa phình to, hai đầu thắt lại, ngay khúc trung tâm có một loạt các cửa tiệm bán đủ thứ mặt hàng.

Tư Đồ Sênh quen thuộc rẽ vào một tiệm ăn khói bay nghi ngút, từ trong góc tối xách ra hai cái ghế nhựa, ném một cái cho Anh Hạo Hanh, còn một cái thì tự kê xuống dưới mông mình. Thò tay vào cái tủ lạnh ở cạnh cửa, cậu lấy ra hai lon bia, cũng chia cho người nọ một lon.

Anh Hạo Hanh ghét bỏ nói, “Uống bia dễ hình thành mỡ ở gan, dẫn đến suy tim, sơ gan, làm chậm khả năng phản ứng của cơ thể…”

“Nhà anh ở cục vệ sinh à?” Tư Đồ Sênh hỏi.

“Tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi.” Dứt lời, anh mở nắp lon bia, uống vào một ngụm lớn.

Tư Đồ Sênh thò tay sang bàn người khác lấy một đĩa lạc và một đĩa chân gà mang về bên này.

Anh Hạo Hanh kinh ngạc, tròn mắt nhìn cậu ta, lại nhìn về phía vị thực khách bị cướp thức ăn nọ. Người kia vẫn híp mắt vừa tủm tỉm cười vừa cắn hạt dưa.

“Ông ta nợ tiền cậu hả?”

Tư Đồ Sênh trả lời, “Ông ấy là ông chủ quán này, hai cái này lát nữa sẽ tính tiền.”

“Nhưng hai đĩa đồ ăn này đều chỉ còn một nửa.”

“Đúng thế. Cho nên khi ông ấy tính tiền nhất định sẽ rộng rãi hơn.”

Anh Hạo Hanh, “…” Anh bắt đầu hoài nghi, không biết chỉ số thông minh của Tư Đồ Sênh có đạt tới được tiêu chuẩn hay không nữa.

Hai người bọn họ im lặng uống bia, im lặng ăn lạc, rồi lại im lặng gặm chân gà.

Bởi vì bị cảm cho nên bộ dáng Tư Đồ Sênh vô cùng uể oải và lười nói chuyện.

Anh Hạo Hanh tuy rằng khá là phóng túng, nhưng lại không có sở thích nói nhiều.

Uống hết sáu lon bia, cả hai đều cảm thấy đã tương đối đủ. Lúc này Tư Đồ Sênh mới đứng dậy, nói, “Dừng lại ở đây đi.”

Anh Hạo Hanh đáp lời, “Ngày mai lại liên lạc.”

“Vì sao ngày mai còn phải liên lạc?” Tư Đồ Sênh từ trên cao trừng mắt nhìn xuống đối phương.

Anh Hạo Hanh chậm rãi bóc vỏ hạt lạc vuối cùng, thả vào trong miệng, “Bởi vì không tìm được đám người áo đen đã hãm hại Trương Duy Triêu, người bắt cóc Trương Duy Triêu mang đi cũng chưa bắt được, mà Tống Xuân Lâm cũng đã biến mất vô tung.”

Tư Đồ Sênh nói, “Nhưng những chuyện này không liên quan đến anh.”

“Tôi tò mò.”

“Bên ngoài trái đất này còn có rất nhiều lĩnh vực yêu cầu người có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ tham gia tìm hiểu, tại sao anh không đi đi?”

“Nếu cậu đi có lẽ tôi sẽ đi theo.”

Tư Đồ Sênh đặt năm mươi đồng xuống mặt bàn, quay đầu rời khỏi.

Anh Hạo Hanh sải bước đuổi theo, “Cậu còn chưa nói cho tôi biết tối ngày mốt cậu có rảnh hay không.”

Tư Đồ Sênh dứt khoát, “Không rảnh!”

“Đi khách sạn lớn, ngồi phòng VIP.”

“Đã nói không rảnh.”

“Bào ngư, vây cá mặc sức ăn.”

“… Mấy giờ?” Tư Đồ Sênh dừng bước.

“Bảy giờ.”

Tư Đồ Sênh tức giận nói, “Muộn như thế? Chẳng lẽ trước khi ăn Bào ngư, vây cá tôi còn phải lót dạ một cái bánh bao à?”

Anh Hạo Hanh, “Cậu có thể đến sớm một chút.”

“Vậy còn được.”

“Tôi sẽ bảo nhà hàng chuẩn bị sẵn bánh bao cho, không cần phải mua ở ngoài đâu.”

“…”

Biết rõ không còn gì để nói, nhưng khi nhìn người nọ cứ thế rời đi đến đầu cũng không quay lại, Anh Hạo Hanh lại mơ hồ cảm thấy có chút không thoải mái. Anh đuổi theo hai bước, hỏi, “Cậu không hỏi vì sao tôi lại đãi khách à?”

Tư Đồ Sênh phì cười một tiếng, “Bào ngư vây cá hiển nhiên không phải tác phong của anh, nếu không phải là do anh mời thì tôi hỏi anh để làm cái gì?” Tờ giấy mà Anh Hạo Hanh dán lên cửa nhà Trương Duy Triêu lúc trước đã viết rất rõ ràng, nội dung chính là ‘Giang Thành Nghiệp mời khách’, tưởng là cậu không nhìn thấy hay sao. Giang Thành Nghiệp là chủ tịch của tập đoàn Viễn Giang, cũng là cậu của Anh Hạo Hanh, đồng thời là ông chủ cũ của Tống Xuân Lâm, ông chủ hiện tại của Trương Duy Triêu. Người này mời Trương Duy Triêu là lẽ đương nhiên, nhưng vì sao anh ta lại muốn mời cả cậu?

Chẳng lẽ Anh Hạo Hanh lại có chủ trương của người phúc ta, mượn hoa hiến Phật?

Cũng xem như anh ta có chút lương tâm đi.

Nghĩ đến ngày mốt có thể hưởng thụ cao lương mỹ vị, Tư Đồ Sênh liền vui vui vẻ vẻ mà quệt nước mũi.

Tư Đồ Sênh ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày. Nhờ vào khả năng phục hồi không kém gì dã thú, khi tham gia bữa tiệc chiêu đãi, thân thể cậu đã hoàn toàn khỏe mạnh. Vì thế, cậu diện tây trang phẳng phiu là lượt, bảnh bao xán lạn mà xuất trận, khiến cho nhân viên khách sạn nhìn đến choáng váng mặt mày.

Có vài người còn túm tụm lại một chỗ lén lút bàn tán xem cậu có phải là minh tinh hay không. Những ánh mắt mang đầy kinh diễm kia khiến cho Tư Đồ Sênh cảm thấy sự mạo hiểm bất chấp nguy cơ hói đầu mà sử dụng keo vuốt tóc quá hạn của mình là rất đáng giá.

Phòng VIP hiển nhiên là cực kỳ VIP.

Khác với những nhân viên mặc sườn xám dài màu đỏ thẫm ở ngoài đại sảnh, phục vụ ở trong phòng đều mặc sườn xám ngắn màu vàng nhạt. Những cô gái này vóc người tha thướt, ai nấy cũng đều xinh đẹp như hoa, tươi cười rạng rỡ, khi quay đầu nhìn lại rất có ý vị của vùng Giang Nam.

Một chiếc khăn tay bất chợt dán vào cằm của Tư Đồ Sênh.

Cậu không hề nhúc nhích mà nhìn ra ngoài khung cửa, “Không ngờ anh có thói quen mang theo yếm dãi ở bên người.”

“Ai bảo tôi là bạn của cậu cơ chứ.” Lời vừa nói ra khỏi miệng, Anh Hạo Hanh bất chợt giật mình. Từ nhỏ đến lớn, thầy cô đều nhận xét anh là một người tính tình quái gở, ngay cả cha mẹ cũng cảm thấy anh buồn vui thất thường. Người muốn trở thành bạn của anh nhất định phải vượt qua hàng trăm cửa ải, không những thế còn luôn luôn phải cẩn thận đề phòng, tránh làm anh khó chịu rồi bị đá ra khỏi cuộc chơi. Thế nhưng Tư Đồ Sênh này, mới quen biết có vài ngày đã lập tức trở thành một trong số những người bạn hiếm có của anh rồi.

“Từ khi nào anh trở thành bạn của tôi?”

Nhưng Tư Đồ Sênh lại hoàn toàn không hiểu được rối rắm trong lòng người nọ, chỉ nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh ta một cái. Đôi mắt xinh đẹp lướt qua tựa hồ mang theo vài phần xuân ý khiến Anh Hạo Hanh bất chợt mềm nhũn cả người. Vứt bỏ những so đo và không cam ở trong lòng, anh nhanh chóng cách lớp khăn tay mà khẽ nâng cằm đối phương lên, “Không phải bạn mà lại làm loại chuyện này?”

Tư Đồ Sênh đáp, “Còn có một loại người, đó chính là nô lệ.”

Anh nhị thiếu sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng, lần đầu bị người gọi là nô lệ, nhưng mà chẳng những không thấy bị lăng nhục trái lại còn vui vẻ vô cùng. Nghiêng người cản Tư Đồ Sênh đang chuẩn bị bước đi, anh chậm rãi thu khăn tay lại, nói, “Vậy cậu muốn tôi làm gì đây, chủ nhân–?” Anh cố tình kéo dài âm cuối nhằm tạo ra một không khí ái muội vô cùng.

May mà nhân viên phục vụ ở đây đều rất chuyên nghiệp, cho dù nghe thấy cũng làm bộ như không, vẫn tiếp tục bày trí bàn ăn như lúc trước.

Tư Đồ Sênh nói, “Ít nhất cũng phải bưng trà rót nước gọi dạ bảo vâng, vượt núi băng sông quyết không do dự, bị đánh không kêu bị mắng không cãi, chủ nhân không vui tự mình mổ bụng tuyệt không hai lời!”

Anh Hạo Hanh, “Cậu đưa ra một cái giá đi.”

“Anh muốn chuộc thân?”

“Tôi muốn mua cậu.” Anh Hạo Hanh mỉm cười, “Mặc dù tôi lớn sinh ra và lớn lên ở thời kỳ tiến bộ, đặc biệt căm ghét mấy từ ngữ đại loại như ‘nô lệ’ này nọ linh tinh, thế nhưng cậu chào mời nhiệt tình đến như thế, tôi bị lay động mất rồi. Ra giá đi.”



“Một nghìn vạn?”



“Hai nghìn vạn?”



“Năm nghìn vạn?”

“…” Nhị cục tiền chính là một cục tiền ngu xuẩn. Cái bộ dạng giàu có nhiều tiền này thực sự là mỗi giây mỗi phút đều khiến người ta muốn quỳ xuống bái lạy mà! Lúc này, Tư Đồ Sênh bắt đầu cảm kích người nào đó đã đơn phương đưa ra điều khoản không cho phép cậu dùng đến tiền của Thẩm Ngọc Lưu và Anh Hạo Hanh. Nếu không có điều khoản này, thời điểm nghe được con số ‘năm nghìn vạn’ thật khó có thể đảm bảo được rằng mình sẽ không mang cả tôn nghiêm của đàn ông ra mà bán.

“Anh không cần phải nói nữa.” Tư Đồ Sênh bình tĩnh lắc lắc ngón tay, “Tôi không phải loại người sẽ vì tiền mà khom lưng trùng gối.”

“Tôi nhớ cậu đã từng nói, tôn chỉ của văn phòng Andersen chính là biến những câu chuyện đồng thoại trở thành sự thật. Trên thế giới này không có cái gì mà các cậu không làm được. Nếu có, chắc chắn không phải vì không thể làm, mà là do tôi trả không đủ tiền thôi. Như thế cậu định vì chính bản thân mình mà đặt ra cái giá là bao nhiêu?”

Tư Đồ Sênh trả lời, “Thêm hai số không vào sau năm nghìn vạn đi.”

“Năm mươi triệu? Không đắt.”

Tư Đồ Sênh nhướn mày, chẳng lẽ Anh Hạo Hanh thật sự có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ anh ta đích thực sẽ bỏ ra số tiền kia để mua mình? Tuy rằng số tiền kia không được dùng trong vụ đánh cược với đám người áo đen, thế nhưng hoàn toàn có thể chuyển vào tài khoản riêng của mình!

“Anh định thanh toán một lần hay là trả làm nhiều đợt? Nếu trả gọn trong một lần, có thể chiết khấu một chút.”

Nhìn vào ánh mắt đang phát sáng long lanh chiếu thẳng vào mình, Anh Hạo Hanh vốn đang ôm ấp tâm tư đùa giỡn, bất chợt lại có một chút động tâm. Anh trầm giọng nói, “Năm mươi triệu cậu thực sự bán?”

“Bán!” Tư Đồ Sênh lớn tiếng trả lời, hoàn toàn không chừa lại cho bản thân mình đường lui và cơ hội đổi ý.

“Vậy thì cậu bị lừa rồi.” Một thanh âm trầm thấp mà hồn hậu từ ngoài cửa vang lên. Sau đó, một người đàn ông trung tuổi biểu tình nho nhã, vóc người có hơi mập mạp tiến vào. Khuôn mặt của ông ta có vài phần hao hao giống với Anh Hạo Hanh.

“Cậu.” Anh Hạo Hanh không nóng không lạnh chào một tiếng.

Giang Thành Nghiệp vẫn lơ đễnh cười cười, “Mới không nhìn thấy cháu một lúc, thế mà cháu đã chạy tới đây giăng bẫy hãm hại anh bạn trẻ này rồi.”

Thân là Thiên vương (*) đương thời, thế mà cậu lại bị người hãm hại?! Tư Đồ Sênh thực sự rất muốn ngửa đầu lên trời ‘ha ha’ mấy tiếng.

(*) Thiên vương: Nhắc lại một lần nữa ha, Thiên vương ởđây = Vua lừa đảo

Giang Thành Nghiệp lại nói, “Một khi cậu ta thực sự trở thành nô lệ của cháu, cháu bảo cậu ta trả lại năm mươi triệu, chẳng phải cậu ta sẽ nhất nhất làm theo hay sao. Thương vụ này, cậu trai trẻ kia quá bất lợi rồi!” Người này xem ra đã nghe lén một hồi lâu.

Tư Đồ Sênh cảm thấy khái niệm về sự trung thành của nô lệ giữa hai người bọn họ có chút khác biệt.

Anh Hạo Hanh đáp lời, “Đây là chuyện của cháu và cậu ấy.”

“Tâm tình không tốt à?” Giang Thành Nghiệp kinh ngạc nhìn cháu trai mình.

Anh Hạo Hanh bĩu môi, không đáp. Ở nhà, Giang Thành Nghiệp là một trong số ít những người mà anh không cảm thấy chán ghét. Nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao anh lại cảm thấy có chút không thuận mắt, cứ cho rằng sự xuất hiện của ông cậu này rất đỗi dư thừa.

Giang Thành Nghiệp không phát hiện được tâm tư bất ổn của đối phương, vươn tay nắm nhẹ bả vai anh, kéo người vào trong phòng VIP, xóa bỏ bầu không khí gượng gạo giữa cả ba.

Sau khi an vị, Tư Đồ Sênh với thân phận một kẻ đến ăn trực liền chủ động báo danh.

Giang Thành Nghiệp cười, nói, “Tôi biết cậu, Tư Đồ Sênh, là ông chủ của văn phong Andersen.”

Tư Đồ Sênh lấy ra một tấm danh thiếp, kính cẩn đưa qua, “Xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Giang Nghiệp Thành tựa hồ có điều suy nghĩ, hỏi, “Chuyện gì cũng có thể giải quyết sao?”

“Đương nhiên.” Tư Đồ Sênh sáng bừng con mắt. Đám người áo đen đã nói không được dùng đến tiền của Anh Hạo Hanh, nhưng lại không nói không được dùng tiền của Giang Thanh Nghiệp. Người này là chủ tịch của tập đoàn Viễn Giang, cậu tin tưởng ông ta nhất định là một con dê béo.

Anh Hạo Hanh gắp cho cậu một cái bánh bao.

Tư Đồ Sênh, “…” Anh ta lại thực sự chuẩn bị cả bánh bao, đã thế còn thực sự gắp cho mình!

Anh Hạo Hanh thấy người nọ nhìn mình, liền hảo tâm giải thích, “Ánh mắt vừa rồi của cậu nhìn vô cùng khao khát.”

Tư Đồ Sênh, “…” Vừa rồi là cậu nhìn Giang Thành Nghiệp, ông ta hiện tại vẫn còn ngồi ở chỗ này, anh ta dùng từ ‘khao khát’ để hình dung có phải quá mức không thỏa đáng rồi không?

Giang Thành Nghiệp cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, “Thằng nhóc Trương Duy Triêu này giống ông Trương như đúc, lúc nào cũng ưa đến trễ.”

Nghe được ba chữ ‘Trương Duy Triêu’, Tư Đồ Sênh lập tức dựng thẳng lỗ tai, hòi, “Chủ tịch Giang còn nhớ chú của anh ta sao?”

“Nhớ chứ, làm sao lại không nhớ được. Ông Trương, Trương Quốc Đống là một nhân viên kỳ cựu của công ty. Trước khi ông ấy qua đời, tôi còn đến gặp mặt lần cuối.” Giang Thành Nghiệp lắc đầu than vãn, “Ông Trương này có chút ngoan cố. Thời trẻ đã yêu một thiếu nữ, thậm chí còn tuyên bố nếu không phải cô ấy thì sẽ không lập gia đình, cuối cùng chậm trễ mất cả một đời, đến lúc ra đi cũng không có con có cái. May là còn có đứa cháu Duy Triêu này chăm sóc, giây phút cuối đời cũng xem như không phải chịu cảnh lẻ loi.”

Tư Đồ Sênh lại hỏi, “Trương Duy Triêu từ nhỏ đã ở với chú của anh ta sao? Cha mẹ anh ta đâu?”

“Cha mẹ cậu ta đã sớm đi di dân rồi. Còn bản thân cậu ấy, mãi đến khi ông Trương lâm bệnh nặng mới xuất hiện, là một thằng nhóc rất có hiếu tâm.”

“Sau đó anh ta liền vào làm trong tập đoàn Viễn Giang?” Tư Đồ Sênh thắc mắc.

Giang Thành Nghiệp trả lời, “Việc Duy Triêu vào làm trong công ty không có liên quan gì tới ông Trương cả. Sau này, cậu ta theo bản di chúc mà ông Trương để lại đến tìm mấy đồng nghiệp cũ của ông ấy, tôi mới biết được quan hệ giữa hai người bọn họ. Trước đó, cậu ta đã là nhân viên của tập đoàn Viễn Giang rồi.”

Tư Đồ Sênh ra vẻ hiếu kỳ, lại hỏi, “Di chúc của ông Trương rốt cuộc là nói cái gì? Vì sao trước không tìm mà sau khi qua đời lại muốn liên lạc với đồng nghiệp cũ?”

“Vấn đề này tôi cũng từng hỏi Duy Triêu, sau này mới biết ông Trương có để lại một số tiền, con số cũng không lớn, không giúp đỡ gì được cho cậu ta, cho nên mới muốn cậu ấy mang tới tặng những đồng nghiệp cũ, xem như một phần tâm ý, đồng thời cũng hy vọng những người đó nể tình cũ mà chiếu cố Duy Triêu.”

Tư Đồ Sênh thở dài, “Ông ấy thực sự là tận tâm mà tính toán.” Tiền tuy không nhiều thế nhưng cũng là di sản, bất cứ người nào nhận được, đều sẽ phải nhìn Trương Duy Triêu bằng cặp mắt khác xưa. Trương Quốc Đống này cũng xem như một người âm mưu tính toán. Chỉ là Trương Duy Triêu lại có những suy nghĩ khác.

Trong lúc câu rơi vào trầm tư, miệng đã bị Anh Hạo Hanh nhét vào một miếng rong biển.

Tư Đồ Sênh không hiểu gì mà quay sang nhìn anh ta.

Anh Hạo Hanh hỏi, “Ăn ngon không?”

Không hiểu ý tứ của đối phương, cậu vô thức mà gật đầu, “Cũng không tệ.”

Anh Hạo Hanh tự gắp cho mình một miếng, “Thời xưa, vua chúa ăn cơm đều có người đứng bên cạnh kiểm thử đồ ăn thức uống.”

“…” Coi cậu là thái giám sao?

Tư Đồ Sênh không chịu yếu thế, mỉm cười, “Tìm người thử đồ là do anh sợ chủ tịch Giang hạ độc phải không?”

Giang Thành Nghiệp cũng không hề lúng túng, liền quay sang hỏi cháu trai mình, “Tìm người thử đồ là vì sợ cậu hạ độc cháu sao?”

Anh Hạo Hanh liếc mắt, “Hai người mới là cậu cháu đấy à?”

Giang Thành Nghiệp ha hả cười, “Cậu thực sự hi vọng anh bạn này mới là cháu cậu, như thế dễ chịu hơn dùng mặt nóng dán …” Bốn chữ ‘mông lạnh của cháu’ ông qua thực không thể nói ra thành tiếng, cuối cùng chỉ đành cười trừ cho qua.

(*) Mặt nóng dán mông lạnh: một người nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia.