Thiên Vương II

Chương 16




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****
chapter content



Bộ áo ngủ bằng lụa tơ tằm này không giữ ấm được, nhất là trong hoàn cảnh nửa đêm chạy băng băng trong gió rét này. Tư Đồ Sênh nhanh nhẹn né tránh đội bảo an đang đi tuần, nhảy qua vách tường chui vào chiếc xe mà La Mật đã đỗ ở ven đường vào sáng hôm trước, mở điều hòa lên.

Nếu không phải trong phòng Vạn Xuân Phương toàn quần áo nhạt màu, chỉ có mỗi bộ áo ngủ này là màu đen thì Tư Đồ Sênh cũng không cần phải run rẩy mà biểu diễn thời trang áo ngủ thêu hoa ngoài đường đâu.

Một lát sau La Mật mới thản nhiên bước ra khỏi cổng chính khu nhà, lái xe trở về nhà mình, “Tôi về nhà trước, anh tự mình lái xe về công ty nhé?”

Bị cơn buồn ngủ tập kích, Tư Đồ Sênh ôm cái gối ôm co ro ở ghế sau, thuận miệng nói, “Hơi xa, đến nhà cô qua đêm một hôm đi.”

“… Nhà tôi không phải khách sạn Thanh Niên.”

“Tôi không có ý định trả tiền nha.”

“Nửa đêm nửa hôm tôi dắt theo một người đàn ông về nhà, ông xã tôi sẽ nghĩ như thế nào?”

“‘Oh, Shit!’ Đấy không phải chính là hình dung của các người về tôi à? Tôi sẽ triệt để phát huy.” Tư Đồ Sênh ngáp dài một cái.

“…”

Sau khi tới nơi, La Mật quả thực có gọi mấy tiếng, thế nhưng Tư Đồ Sênh không dậy, rốt cuộc chui rúc trong xe ngủ cả đêm.

“Oáp!”

Tư Đồ Sênh lòng như lửa đốt nhà nhận lấy cốc sữa đậu nành ấm nóng, không thể tin mà nhìn vào vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của La Mật, “Cô thế mà vứt tôi lại trong xe suốt một đêm!”

“Tôi có khóa xe.”

“Đúng, nhưng cửa sổ vẫn mở!”

“Chính là chừa lại cho anh một khe hở để mà thoải mái hít thở.”

Tư Đồ Sênh hắt xì một cái, day day mũi, “Hít khí lạnh thì có.”

La Mật vươn tay, “Không uống sữa đậu nành nóng thì trả lại cho tôi.”

Tư Đồ Sênh há miệng ngậm chặt cái cốc, ừng ực mà uống hết một hơi, quệt môi rồi lại hỏi, “Bữa sáng đâu?”

“Không phải anh đã uống hết sữa rồi sao?”

“Tuy rằng tôi có khuôn mặt xinh đẹp như hoa, thế nhưng tôi không phải một bông hoa, chỉ cần phơi nắng hít khí trời và tưới nước là có thể tự quang hợp mà sinh trưởng được!”

La Mật vươn tay ra phía trước sờ sờ trên người đối phương.

Tư Đồ Sênh hung hăng đập mạnh lên mu bàn tay cô nàng, “Dùng tiền thuốc men mà cô nợ tôi đi mua đi! Oáp~~~!”

Nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của Tư Đồ Sênh, La Mật tự nhiên có chút áy náy, vì thế chủ động đi mua bánh bao và trứng gà bổ dưỡng về, còn hào phóng mà khuyến mại thêm một cốc Siro.

Tư Đồ Sênh vừa lẩm bẩm chỉ có phụ nữ mới uống thứ này, vừa tận lực mà uống sạch một chút cũng không bỏ sót lại.

“Lát nữa cô nghĩ cách đến Thiên đường Tả Ý nghe ngóng xem có chuyện gì xảy ra.” Cho dù việc cậu tự ý xông vào nhà của Tống Xuân Lâm bị phát hiện thì cũng không có khả năng khiến cho bọn họ đề cao cảnh giác đến như vậy, “Tốt nhất là mang theo camera.”

La Mật thức khuya dậy sớm, tinh thần còn chưa kịp phục hồi, vừa nghe người nọ nói thế liền trừng mắt muốn kháng nghị. Nhưng đúng lúc ấy Tư Đồ Sênh rất dứt khoát hắt hơi một cái.

“…”

Sớm biết thế này, tối qua cho dù phải lấy tăm chống mắt lên, Tư Đồ Sênh cũng cố cầm cự thêm mười phút để chạy xe về nhà. Sau đó, cậu phớt lờ ánh mắt kháng nghị của La Mật, xông vào nhà cô tắm nước nóng một phen.

Căn nhà hơn bảy mươi mét vuông, có hai phòng ở, Tư Đồ Sênh thoạt nhìn cảm thấy có chút nhỏ, nhất là phòng ngủ, đặt một giường một tủ, cũng thật chật chội.

Tắm rửa xong xuông, Tư Đồ Sênh bước ra khỏi phòng ngủ, còn không quên chửi thề mấy tiếng.

La Mật lấy một bộ quần áo chồng cô không thường mặc vứt cho đối phương, “Cắn người mềm miệng, bắt người tay ngắn (*), nếu tôi mà là anh, nhất định sẽ trở về viết đi viết lại bốn chữ ‘lễ - nghĩa – liêm – sỉ’ mấy chục lần để ngộ ra được chút ý nghĩa của chúng nó.”

(*) Cắn người mềm miệng, bắt người tay ngắn: ỷ mạnh hiếp yếu

Tư Đồ Sênh lại hắt hơi một cái rất khoa trương.

“… Anh chắc chắn không cần nhân cơ hội mình còn có thể dùng mũi hít thở để về nhà viết một lá thư sám hối sao? Tránh cho sau này cả nhân gian lẫn địa phủ đều ráo riết tìm anh tính sổ.”

“Chờ tôi tìm được chỗ để viết thư sám hối rồi tính.’

La Mật thấy Tư Đồ Sênh thu dọn hành trang rồi chuẩn bị đi ra ngoài, hỏi, “Anh đi đâu?”

“Tìm người.”

“Tìm ai?”

“Nghi phạm bắt cóc.”

Bộ quần áo mùa đông mà La Mật vừa mới hữu nghị tài trợ được Tư Đồ Sênh mặc vào bỗng chốc triệt để phát huy hiệu quả thời trang. Khăn quàng cổ thật dày, quần ống bó, áo khoác ca rô rộng thùng thình, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp như điêu khắc của cậu, đi đến đâu cũng thu hút rất nhiều ánh mắt.

Bảo vệ trong khu chung cư của Trương Duy Triêu vẫn lười biếng như lúc trước, nhưng lại nhớ được Tư Đồ Sênh chính là bạn của Trương tiên sinh, cho nên đánh tiếng chào hỏi một cái rồi trực tiếp để cậu vào trong.

Tư Đồ Sênh xách một giỏ hoa quả trên tay, đứng trước cửa ấn chuông một hồi nhưng không có ai đáp lại. Vì thế, cậu thuần thục lấy một cái chìa khóa vạn năng trong túi ra, thản nhiên mở cửa.

Căn phòng vô cùng sạch sẽ, trên bàn trà còn để một tờ báo có in ngày tháng của hôm qua. Phòng ngủ khép hờ, chăn đệm được xếp gọn gàng ngay ngắn, tủ quần áo treo năm sáu bộ, hai hạ, hai đông, xuân – thu thì chỉ có một, còn một bộ, hẳn là đã được người mặc đi rồi.

Tư Đồ Sênh vừa phát hiện Trương Duy Triêu là một người giản dị đến như vậy, liền không nhịn được mà xúc động bùi ngùi. Chỉ có người như thế mới có thể thành thành thật thật mà trả nợ cho mình hàng tháng thôi.

Trên tủ đầu giường có chứng minh thư và một cuốn sách ‘Nguyên lý Kế toán học’.

Nói cách khác, ngoại trừ thể hiện Trương Duy Triêu là một kế toàn viên nghèo khổ ra thì gian phòng này không còn nhìn ra được gì nữa hết.

Cậu xoay người đi về phía thư phòng.

Giá sách có ba tầng, một tầng để bốn tác phẩm văn học nổi tiếng trong nước, một tầng để những kiệt tác nước ngoài, và một tầng để sách chuyên ngành và tài liệu tham khảo.

Tư Đồ Sênh dùng ngón tay miết nhẹ lên đống sách một phen, cọ lấy một chút bụi bặm, rồi cúi người dùng ngón tay đó ấn vào nút nguồn của máy vi tính. Ấn vài cái vẫn không thấy có phản ứng, cậu liền cúi người xuống kiểm tra. Thì ra máy vi tính cũng chỉ là đồ trang trí, dây diện ở mặt sau đều chưa được cắm vào, trong ngăn kéo bàn học chỉ có một cái bật lửa và mọt cái móc chìa khóa.

Một căn hộ hơn trăm mét vuông, thế mà lại không có bất cứ hơi thở đặc thù nào của chủ nhân… Quả thực còn không bằng khách sạn.

Tư Đồ Sênh ngồi ở trên ghế, chống má suy nghĩ.

Ra khỏi nhà Trương Duy Triêu, Tư Đồ Sênh vừa mới khóa cửa lại thì lập tức nhìn thấy Anh Hạo Hanh bước ra khỏi thang máy.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng nhiên quỷ dị vô cùng.

“Cậu ta có nhà không?”

“Không có.”

Anh Hạo Hanh nhướn mày, “Vừa rồi, hình như tôi thấy cậu từ trong nhà bước ra?”

Tư Đồ Sênh tỉnh bơ, “Anh nhìn nhầm rồi.”

“Tôi còn nghe tiếng cửa kêu ‘cạch’ một cái.”

“Anh nghe lầm thôi.”

Anh Hạo Hanh lại nói, “Bộ dạng giả vờ trấn tĩnh của cậu hệt như một hung thủ vừa mới giết người mà chưa kịp hủy xác vậy.”

Tư Đồ Sênh, “Công chúa Bạch Tuyết mảnh mai yếu đuối làm sao có khả năng giết người?”

Anh Hạo Hanh nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc đường hoàng khi nói ra mấy chữ ‘Công chúa Bạch Tuyết mảnh mai yếu đuối’ thì không kìm được mà bật cười, “Cậu làm cái gì ở đây?”

“Thăm bạn.”

“Tay không?”

“…” Không, kỳ thực cậu có mua một giỏ trái cây, nhưng sau khi lẻn vào nhà của Trương Duy Triêu thì liền thuận tay đặt ở trong phòng. Tư Đồ Sênh nhăn mũi.

Cũng may Anh Hạo Hanh không tiếp tục chất vấn thêm, “Tối ngày mốt cậu có rảnh không?”

“Phí để tôi xuất binh ra trận là mười vạn.”

“Bao hết cả đêm thì sao?”

“Còn phải xem làm gì đã.”

Anh Hạo Hanh nhìn vào vẻ mặt còn xinh hơn cả con gái của người kia, cười mà như không cười, nói, “Có thể làm những gì?”

“Đánh bài, chơi game, chỉ cần trả đủ tiền thì cái gì cũng có thể.”

“Đánh nhau trên giường cũng có thể?”

“Chỉ sợ cái giá này anh không có khả năng chi trả.”

“Nói xem.”

“Làn môi của Audrey Hepburn, mái tóc của Marilyn Monroe, vòng tay của Vivien Leigh (*)…”

(*) Đều là những nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng thế giới ở những thập niên 50 – 60 thế kỷ 19. Chú thích hình:

chapter content



chapter content

CALIFORNIA, UNITED STATES – MAY 1953: Marilyn Monroe on patio outside of her home. (Photo by Alfred Eisenstaedt/Pix Inc./Time & Life Pictures/Getty Images)

chapter content



Anh Hạo Hanh, “Thì ra cậu có sở thích luyến thi (*).”

(*) Luyến thi: yêu người chết

Tư Đồ Sênh, “…”

Cậu quay đầu bỏ đi, nhưng lại bị Anh Hạo Hanh kịp thời ngăn cản, “Mở cửa đi, tôi sẽ viết lại mảnh giấy báo cho Trương Duy Triêu.”

“Tôi nói rồi, không…” Tư Đồ Sênh nhìn vào vẻ mặt cười cợt như nhìn thấu tâm tư người khác của đối phương, âm thầm nghiến răng nghiến lợi lấy chìa khóa vạn năng ra mở cửa. Cái giỏ hoa quả - minh chứng cho việc đã từng có kẻ bước vào đây cũng theo đó mà được phơi bày ra ánh sáng.

Anh Hạo Hanh viết lại một mảnh giấy, dán lên trên cánh cửa.

“… Dán giấy thì thì cần gì phải mở cửa.” Tư Đồ Sênh sắc mặt âm trầm đứng bên cạnh cửa.

Anh Hạo Hanh gật đầu, “Đúng vậy, vất vả lắm mới mở được cửa một lần, không làm gì hết thì thực đáng tiếc.” Anh nhìn chằm chằm giỏ trái cây trong tay Tư Đồ Sênh, tự động đi vào phòng bếp lấy hai bình rượu ra.

Không thể không nói, so với phòng ngủ và phòng sách của Trương Duy Triêu thì phòng bếp nhà cậu ta phong phú hơn nhiều lắm.

Tư Đồ Sênh trừng lớn con mắt nhìn Anh Hạo Hanh mang theo hai bình rượu ngông nghênh bước ra, liền vội vàng cản lại, “Nếu Trương Duy Triêu báo cánh sát…”

“Cậu là kẻ chủ mưu.” Anh Hạo Hanh không chút do dự trả lời.

Tư Đồ Sênh giữ chặt mấy bình rượu ở trong tay người nọ, không chịu để anh ta mở ra.

Hai người bọn họ âm thầm giao chiến.

Sau cùng Tư Đồ Sênh cắn răng, “Buông tay! Tôi sẽ mời anh uống!”

Anh Hạo Hanh cười híp mắt mà buông tay, nhìn Tư Đồ Sênh vội vội vàng vàng cất rượu vào chỗ cũ, nhún vai nói, “Tôi không nghĩ là cậu ta sẽ báo cảnh sát.”

Đó là bởi vì anh chưa biết bộ mặt thật của Trương Duy Triêu!

Tư Đồ Sênh dùng sức đóng cửa, hung hăng ấn mạnh lên cái nút bấm ở trong thang máy.

“Đi đâu uống rượu đây?” Anh Hạo Hanh hưng trí bừng bừng đuổi theo cậu.

“Tôi không nói là hôm nay.”

Anh Hạo Hanh lắc lắc cái di động trong tay, “Vừa tôi tôi không cẩn thận ấn nhầm vào nút thu hình.”

“Hôm khác!”

“Cậu biết điện thoại của tôi không?”

Tư Đồ Sênh trả lời, “Tôi biết rõ nhà anh ở đâu.”

Anh Hạo Hanh, “Nhưng chưa chắc tôi đã có nhà.”

“Tôi có thể dán giấy ở cửa nhà anh, giống như anh vừa mới làm vậy.”

“Cửa nhà tôi không có mái hiên che chắn, mưa to gió lớn, giấy sẽ rụng ngay.”

“Tôi sẽ mang theo thùng sơn!”

Anh Hạo Hanh chọc chọc cái điện thoại di động trên tay, “Tải cái video này lên Wechat, sau đó tag Trương Duy Triêu vào, cậu đoán xem cậu ta có khen tặng tôi vài câu không?”

“…” Tư Đồ Sênh đoạt lấy điện thoại trên tay của đối phương, nhanh nhẹnh bấm vào một dãy số.

Anh Hạo Hanh bấm phím gọi, đầu dây bên kia truyền đến thông báo ‘số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy’.

“Tối qua tôi không về nhà nên chưa sạc pin.” Tư Đồ Sênh bước vào thang máy.

Anh Hạo Hanh cũng không lo lắng đối phương sẽ cho số điện thoại giả, dù sao có chạy cũng không thể thoát được, Tư Đồ Sênh sẽ không ngu ngốc như vậy đâu. Cái mà anh chú ý tới là vì sao người nọ lại không về nhà, “Nửa đêm nửa hôm còn không về nhà, cậu đi đâu?”

Tư Đồ Sênh trả lời, “Là một thanh niên tuổi xuân phơi phới, anh cảm thấy tôi sẽ đi đâu?”

Thang máy dừng lại ở lầu hai, một cụ bà bước vào bên trong.

Anh Hạo Hanh nói, “Trộm đồ bị cảnh sát bắt sao?”

“…”

Tư Đồ Sênh cảm giác được bà cụ ở kế bên nhất thời chấn động, vừa lén quan sát mình vừa lộ ra một chút tiếc thương thật sâu bên trong đôi mắt già nua. Có lẽ cụ bà đang nghĩ, bộ dáng cậu thanh niên này không tồi, hoàn toàn đủ tư chất của một thư sinh ngoan hiền non nớt, không ngờ lại chạy ra ngoài làm kẻ trộm.

Sau khi cửa thang máy bật mở, cụ bà liền cực kỳ cực kỳ chậm rãi bước ra. Thậm chí đến khi Anh Hạo Hanh và Tư Đồ Sênh ra khỏi cửa chung cư vẫn chưa thấy bà theo kịp.

Tư Đồ Sênh nói, “Nhờ phúc của anh, sau ngày hôm nay, cho dù tòa chung cư này chỉ mất một con ốc vít hẳn là cũng sẽ tính lên đầu của tôi. Mai mốt muốn đến tìm Trương Duy Triêu có lẽ tôi phải cải trang mất.”

“Tạo hình công chúa Bạch Tuyết quả thực rất hợp với cậu.”

“Thân thể khổng lồ của anh vừa vặn có thể chặt ra để đóng giả làm 7 chú lùn.”

“…”

Tư Đồ Sênh bận rộn mấy ngày, lại ngủ trong rét lạnh cả đêm, nghẹt mũi đau họng, đầu óc mịt mờ. Cậu bắt taxi định về công ty ngủ bù cho đủ giấc, chẳng ngờ vừa mới bước lên xe thì cửa ghế phụ lái đã đóng ‘ầm’ một tiếng.

Tư Đồ Sênh thò một chân ra ngoài, vô lại không chịu đóng cửa, “Anh làm cái gì vậy?”

“Cậu nợ tôi hai bình rượu.”

“Hôm khác!”

“Trước thu lãi đã.”

“Tự anh vào thùng rác mà nhặt vỏ chai đi.”

“Thứ tôi muốn không phải cái này.”

“Các cậu rốt cuộc có đi không?” Tài xế nổi nóng.

Anh Hạo Hanh rút một tờ tiền mệnh giá một trăm đồng đưa cho gã ta.

Tài xế nhanh nhẹn mà nhét vào túi áo, sau đó dựa đầu vào cửa xe, ngủ gà ngủ gật.

Tư Đồ Sênh đấm một đấm vào sau lưng ghế phụ lái, vẻ mặt bất mãn hỏi, “Làm thế có ý tứ gì?”

Anh Hạo Hanh, “Những lời không có ý nghĩa, cậu có thể trực tiếp cắt bỏ.”

Tư Đồ Sênh day day cái mũi đang ngứa ngáy, thu cái chân đang thập thò ở bên ngoài vào, hung hăng đóng cửa, “Đến đường Trường Xuân Đông!”