Chương 40: Ký ức kiếp trước
Lấy lại bình tĩnh, hắn giải thích tất cả những gì đã trải qua trong cuộc đời mình.
"Vào mười hai năm về trước, tại thôn làng này chúng ta đã gặp nhau.”
Khi đó hắn chỉ là một đứa trẻ không cha không mẹ, hằng ngày kiếm sống bằng việc làm công cho người khác, mỗi ngày đều bị đ·ánh đ·ập, muốn ăn cũng rất khó.
Một ngày nọ hắn kiếm được vài cây Thảo Dược để đổi lấy thức ăn, không may bị người khác c·ướp mất, trong tình thế túm quẩn ta trộm lấy túi tiền từ mẹ cậu, sợ mọi người phát hiện hắn vội vã chạy đi, trốn ở cuối thôn mở túi tiền, âm thanh từ sau lưng vang đến làm hắn giật cả mình.
“Này ngươi tệ quá đó, cuộc sống luôn có lúc khó khăn, đừng làm gì có lỗi với bản thân ngươi, ta tin chắc ngươi sẽ vược qua. Ta có cách cho ngươi kiếm tiền không cần phải tự ép buộc mình sa ngã, cứ mỗi tối ngươi ngồi bên bờ cỏ phía tây đợi ta.”
Nữa tin nữa ngờ lời nói đó, làm sao chỉ mới năm tuổi thì ngươi làm được gì, tò mò về ngươi tối đó ta vẫn đến.
Đêm khua vắng lặng, trăng sáng gió mát, đợi cậu rất lâu hắn ý định bỏ về, xa xa có bóng dáng cậu bước đến, trên tay cầm hai cái đùi gà to bự.
Cậu dừng lại tay đưa đùi gà về phía hắn, hắn vội vàng cầm lấy và ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa nghe cậu kể một câu chuyện rất lạ.
Nói rằng bản thân không sống ở đây mà là một thế giới khác, nơi đó ngươi sinh ra trong một gia đình bình thường, sau khi thi rớt đại học ngươi quyết định ra ngoài đời kiếm sống bằng tài năng vẽ tranh, bức tranh chân thật sắc nét. Sau năm năm cực khổ cố gắng, ngươi cuối cùng cũng bước lên con đường họa sĩ chuyên nghiệp, nhưng vẫn bị coi là nghiệp dư bởi một bức vẽ đôi nam nữ không có cảm xúc tình yêu, lý do rất đơn giản, ngươi chưa hề yêu một lần, cả đời chăm chỉ học và làm việc. Đến một cô bạn gái ngươi cũng chưa có, nhiều lúc ngươi tự hỏi sao không thử tìm đối tượng yêu một lần. Được bạn bè giới thiệu, ngươi lái chiếc ô tô đi đón bạn gái, đến nơi trời đang mưa giông tầm tã, ngươi mở cửa xe cầm theo cái ô chuẩn bị chạy vào trong tiệm cà phê đã hẹn trước, bất ngờ "Ầm" một tiếng thân thể ngươi ngã nhào xuống mặt đường. Cho đến khi mở mắt ngươi được sinh ra tại đây, nói tất cả đều do số phận sắp đặt, bản thân ngươi vẫn luôn cố gắng tìm kiếm tình yêu ở thế giới này.
Ban đầu hắn cũng không hiểu gì, cho rằng những thứ đó là do cậu tưởng tượng ra mà thôi, dần dần thấy mọi chuyện cậu kể như có thật, nhận thức của hắn đối với cậu bắt đầu thay đổi. Hắn không tin cậu chỉ mới năm tuổi, vài ngày sau hắn với cậu chính thức hợp tác tạo ra những bức tranh tuyệt phẩm, cậu có tài năng vẽ tất cả mọi thứ rất đẹp, kèm theo lời nói ngon ngọt của hắn, chỉ trong mấy tháng số tiền kiếm được đủ cho hai người đổi lấy Tinh Thạch tu luyện trong vài năm, chính vì thế bản thân hắn sinh lòng tham.
Ngày mà cậu theo sau cha mình, khi đó cậu cũng mời hắn theo học hỏi, tận dụng nơi vắng vẻ hắn đã hạ sát cậu, may mắn cậu được cha mình cứu sống.
Biết được á·m s·át thất bại ta tính bỏ trốn khỏi đây, nào ngờ ngươi lại mất trí nhớ chỉ ngồi trong phòng chăm chỉ đọc sách.
Nghe xong tất cả sự việc diễn ra đều được sắp đặt, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi, ôm lấy đầu mình đau nhói, quằn quại một hồi lâu và b·ất t·ỉnh.
Có Tiểu Ảnh canh chừng, tên Dạ Quỷ không dám động đậy, mất đi oán khí tu vi hắn không khác người thường.
Trong kí ức Đá Quý lẫn lộn, từng mảnh hồi ức quay trở về.
Kiếp trước hắn là một thiếu niên hai mươi hai tuổi, sinh ra trong một gia đình bình thường, sau khi thi rớt đại học hắn quyết định ra ngoài đời kiếm sống bằng tài năng vẽ tranh, bức tranh chân thật sắc nét. Sau năm năm cực khổ cố gắng, hắn cuối cùng cũng bước lên con đường họa sĩ chuyên nghiệp, nhưng vẫn bị coi là nghiệp dư bởi một bức vẽ đôi nam nữ không có cảm xúc tình yêu, lý do rất đơn giản, hắn chưa hề yêu một lần, cả đời chăm chỉ học và làm việc đến một cô bạn gái hắn cũng chưa có.
Được bạn bè giới thiệu cho hắn một cô gái xem mắt, hắn chưa gặp được cô gái đã bị sét đ·ánh c·hết.
Thế giới mới hành trình mới được thiết lập, một sinh linh mới được ra đời.
Cuối năm Đại Lục Vĩ Thần sắp tròn một ngàn năm, trên bầu trời xuất hiện hiện tượng kỳ lạ xoay quanh căn nhà nhỏ ở Thung Lũng Tây Nam, bỗng một tia sét lóe lên đưa ánh sáng đâm thẳng vào bên trong ngôi nhà, chàng trai trẻ trung đứng bên ngoài lo lắng đi qua đi lại, kế bên cậu nhóc hai tuổi bập bẹ nói.
“Cha ơi! Con sắp có em trai rồi.”
Bỗng tiếng oa oa vang lên khắp phòng, bà đỡ bước ra trên tay ẵm đứa bé vui vẻ nói.
“Rất may là mẹ tròn con vuông, ngươi có thể vào thăm, đừng làm náo động kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe cô ấy.”
Mở đôi mắt to tròn lên, xuất hiện trước mắt ta là cha mẹ còn có ca ca, thật không thể tin được ta đã trọng sinh, cứ ngỡ nó không có thật như bao cuốn tiểu thuyết ở Trái Đất.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mọi thứ dần thay đổi, Đá Quý sinh ra ở nơi đây được năm năm, từ một chàng trai có tài năng, chuyên vẽ những bức tranh tuyệt phẩm ở Trái Đất, bước đến thế giới rộng lớn này, cậu muốn tu luyện để trở thành tiên nhân, ngỡ ngàng sẽ quên đi nét vẽ bản thân.
Hi vọng được mở ra nhờ vào thằng bé trộm túi tiền từ mẹ cậu, tuổi còn nhỏ mà hắn đã học thói xấu từ bên ngoài, xem ra cậu còn nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng bên trong số tuổi đã đến hai mươi hai.
Chạy theo hắn đến cuối thôn, nhìn hắn mở túi tiền ra cậu thở dài.
"Tiếc cho một tài năng."
Trong tư tưởng Đá Quý đã chấp nhận để hắn đi theo mình, bước lên con đường thành công, cậu hẹn hắn gặp mặt vào mỗi tối.
Buổi tối của ngày đầu tiên, do cha mẹ cậu canh giữ rất gay gắt, muốn trốn ra ngoài phải mất không ít thời gian và công sức, sợ hắn đợi lâu bực tức bỏ về, trong lúc ăn cậu lén lút giấu hai cái đùi gà đi, đợi khi mọi người đã ngủ, bóng dáng cậu vụt qua cánh cửa chạy về phía tây.
Hai người gặp nhau bàn về cách kiếm tiền, sử dụng tài năng của cậu vẽ những bức ảnh ở Trái Đất, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi cả hai kiếm được không ít tiền, đổi lấy tinh thạch có khoảng trăm viên hạ phẩm, số lượng đó thể giúp họ tu luyện trong vài năm, theo tính toán mỗi đứa trẻ chỉ cần năm đến mười viên Tinh Thạch hạ phẩm là có thể khai mạch, tu vi càng cao số lượng tinh thạch cần thiết sẽ tăng lên chóng mặt.
***
Tỉnh lại sau một nguồn lớn thông tin từ quá khứ trở về, Đá Quý ngồi dậy bước đến tên Dạ Quỷ hỏi.
“Ngươi là Tiểu Thạch?”
Tên thật của hắn là Phá Thạch, nhưng mỗi lần gặp hắn cậu đều gọi tên theo phong cách truyện tranh ở Trái Đất, người lớn gọi trẻ con đều thêm chữ tiểu ở trước.
Tiểu Thạch cảm thấy có lỗi không dám ngước mặt lên nhìn, gục đầu xuống đáp lời.
“Đúng chính là ta. Tất cả đều do ta gây ra, chuyện làm ta cảm thấy có lỗi nhất chính là không giữ được lời hứa với ngươi.”
Cả hai từng hứa với nhau, câu nói lúc đó lại hiện lên trong đầu Đá Quý.
"Trời đất làm chứng! Hai ta tuy không sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện lấy thê tử cùng ngày cùng tháng cùng năm, người không giữ được lời thề mãi mãi không được siêu sinh."
Hắn đã phá vỡ lời hứa đó, cố gắn cưới một cô gái xinh đẹp làng bên, hai người họ sống với nhau hạnh phúc, thời điểm định mệnh của đời hắn đã đến.
Hai năm trước ở đây diễn ra một trận tàn sát đẫm máu, toàn bộ người trong thôn đều c·hết hết, lý do bọn họ c·hết đều có liên quan đến Đá Quý g·iết người của gia tộc nào đó.
Những người ra tay năm đó đều do thế lực thần bí chủ mưu, mục tiêu chính của họ là gia đình cậu, nhưng đến nơi không tìm được ai, chúng đành phải g·iết sạch mọi người ở đây để thay thế.
Người trong thôn cho rằng cậu đã đắc tội với người có địa vị, nên họ mới có thù oán và càng quét cả làng, oán hận to lớn nhưng chưa đủ để hình thành Dạ Quỷ.
Chàng trai Phá Thạch từ lúc rời nhà đi lên thành bán tranh sao chép từ bản góc của Đá Quý đã trôi qua nữa tháng, hắn rất nhớ nương tử mình vội vả quay về còn mua vài món trang sức đắt tiền. Trên đường về hắn gặp phải đám người đằng đằng sát khí vụt qua, trong lòng hắn cảm thấy bất ổn, lo lắng chạy một mạch thật nhanh về.
Từ xa hắn đã thấy khói bóc lên nghi ngút từ trong thôn, thân thể hắn bỗng mềm nhũn ra, nhìn vào bên trong thôn không còn gì cả ngoài những xác c·hết nằm hai bên đường, máu me văng tứ tung lên tường nhà, ở đây vừa diễn ra một trận tàn sát.
Bước vào căn nhà, hắn bất ngờ lao đến ôm nương tử mình nằm bất động trên đất vào lòng khóc nức nở.
“Lê Na! Tại sao? Tại sao? Muội lại rời xa ta.”
Nước mắt chảy dài trên môi, hắn mếu máo tìm kiếm nguyên nhân sự việc diễn ở đây.
“Không được! Ta phải tìm ra kẻ đã hại muội và dày vò hắn đau gấp trăm lần ta trải qua.”
Ký hiệu để lại cho hắn nhìn thấy chỉ có mỗi một dòng chữ viết bằng máu.
"Hãy nhắn lại với tên Đá Quý đừng có đắt tội với người của chúng ta."
Trong lòng hắn suy nghĩ đến tên nhóc năm đó, nhờ có tranh vẽ của cậu hắn mới thành công, đáp lại công ơn đó hắn đã cố ý g·iết cậu, còn không thể giữ lời hứa, hắn cười trong đau khổ và thét lên như kẻ điên.
“Hahaaa! Quả báo ư? Ta không tin! Tất cả đều là giả dối. Đúng rồi mình đang mơ. Tỉnh dậy nào!”
Bốp.
Hắn vừa nói vừa tự đánh vào mặt mình, không thấy thay đổi gì hắn vẫn tiếp tục cố gắng, oán khí dần đần to lớn, hắn điên cuồng khai mạch, hấp thu toàn bộ oán khí vào cơ thể, tu luyện trong tâm thần bất ổn dẫn đến Nhập Ma, sức lực quá yếu tạo nên thổ huyết và nằm xuống.
Nghĩ đến những gì hắn trải qua, Đá Quý cũng hiểu được nỗi khổ đau hai năm mất đi nương tử mà hắn phải gánh chịu, tất cả đã được định mệnh sắp đặt, nhưng trong lòng cậu cảm thấy bản thân có lỗi với hắn, hiện tại cậu muốn giúp hắn vượt qua nó.