Chương 39: Quê Hương
Đưa tay đẩy mạnh cánh cửa về phía trước, âm thanh ken két vang lên, bụi bặm xung quanh nó rơi xuống, căn nhà đã rất lâu chưa ai động tới, ngọn đèn nhỏ nằm lăn lóc trên đất, Đá Quý bước đến nhặt nó lên, gạt đi những sợi tơ nhện bám xung quanh, đặt nó trở về vị trí cũ trên chiếc bàn.
Mẹ cậu đã biến mất không để lại dấu tích gì, trong căn phòng chỉ để lại những hồi ức, nghĩ đến bản thân cậu chưa đem đến một cuộc sống tốt cho người thân, tuổi nhỏ không nghe lời dạy bảo của họ, bây giờ tất ra đã quá muộn, hối tiếc không thể trở lại.
Đêm tối kéo đến dưới ánh trăng mờ nhạt, hai bóng ảnh hiện lên dưới mái hiên, Đá Quý buồn bã ngước nhìn lên bầu trời, lạnh lẽo kèm theo tiếng hú của Tiểu Ảnh làm cho nơi đây vắng lặng cô quạnh hơn, thấy sắc trời đã khuya, cậu quay sang vuốt ve nó.
“Tiểu Ảnh, chúng ta vào ngủ thôi, con đường tương lai về sau rất dài. À! Còn nữa đã lâu rồi ta chưa gặp lại Nhị Đệ với Tam Muội, ngày mai chúng ta lên đường đi đến Dạ Long Thành, chắc mất khoảng hai đến ba ngày thôi.”
Họ kéo nhau trở vào bên trong căn nhà, nơi đây vốn yên lặng, đêm đến bỗng dưng không khí thay đổi lạnh hơn nhiều so với lúc trước, từng ngôi nhà trong thôn làng có nhiều âm thanh kì lạ vang lên.
Rì.. Cà.. Hí.. Hí..
Tiếng trẻ con vui đùa, âm thanh vỡ đồ xoảng xoảng, tiếng đập rầm rầm khắp nơi, làm cho nơi đây nhộn nhịp trong bóng tối.
Xuất hiện rất nhiều bóng đỏ lớn nhỏ lao về phía căn nhà có ánh đèn mờ nhạt, Tiểu Ảnh vừa chợt mắt một tí, cảm nhận được sự bất ổn ở đây nó chợt tỉnh dậy, đứng lên dùng Linh Lực chuyển thành kĩ năng Sói Hống.
Hú..
Lực ba động không khí dữ dội tạo ra luồng gió mạnh mẽ đánh văng tất cả bóng đỏ xung quanh.
Ngồi xuống hồi Linh Khí, Tiểu Ảnh nhìn về cánh cửa mà gầm gừ làm cho Đá Quý thức giấc, ngó sang nó cậu có vẻ khó hiểu mở lời.
“Ngươi đang canh chừng ai thế, ở ngoài đó có ai sao? Thôi ngươi theo ta ra ngoài xem nào.”
Vừa đẩy cánh cửa ra, cậu bất ngờ trước cảnh tượng hiện tại, hầu hết tất cả bóng đỏ đều là người trong thôn, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây, thắc mắc tại sao họ lại đến đây, muốn hiểu ra cậu phải tìm nguyên nhân làm sao họ lại c·hết.
"Vì ngươi! Tất cả là vì ngươi mà chúng ta mới trở nên như thế này."
Từng âm thanh vang lên theo cơn gió đưa đến tai cậu, Linh Hồn có oán khí nồng đậm hình thành những tên Quỷ Giới không chịu khất phục, ác tính của chúng sẽ tăng lên khi g·iết người phàm, thật kì lạ trước đây ở trần gian chưa hề xuất hiện chúng, hầu hết đã bị đưa xuống Hoàng Tuyền, cậu đoán bên dưới đó chưa dừng lại cuộc c·hiến t·ranh giữa hai phe.
Đúng như Đá Quý nghĩ, chỉ duy nhất trận chiến đó là q·uân đ·ội Âm Ti thắng trận, sau khi cậu rời đi Âm Hoàng đưa quân tiến đánh phe Quỷ Dữ nhưng đều thất bại thảm hại, chỉ còn biết phòng thủ giữ vững vành đai hai bên, không có thời gian quản thúc trần gian.
Bọn họ đều là người quen của cậu, bản thân không nỡ ra tay s·át h·ại, trước đó tình thế ép buộc mới g·iết người, tuy họ không phải con người nhưng hình hài đều chân thật không diễn tả được.
Đá Quý không ra tay không có nghĩa là đám Quỷ Giới buôn tha, chúng kéo nhau lao đến, mặt cho họ làm gì cũng được, cậu chỉ việc ngồi bên trong trận pháp thở dài.
Chúng thay nhau cắn xé trận pháp, đánh đến hơi sức cuối cùng, bản thân không muốn xen vào, ra lệnh cho Tiểu Ảnh tiêu diệt họ.
Nó lao đến móng vuốt sắc bén chém vào từng bóng đỏ Quỷ Giới, toàn bộ đều bị một cào của nó làm cho tan biến, tu vi chúng rất thấp nhưng so với người thường thì lại khác.
Oán khí chưa dừng lại ở đó, chúng tích tụ lại hình thành vòng xoáy lớn, hiện lên mặt người ghê rợn, thực lực nó đã đạt đến Quỷ Dạ, xem ra cậu cần phải cẩn thận hơn với nó, nguồn Ma Khí không đo lường được.
Đưa Hạ Hải Cẩu ra bên ngoài, cậu không muốn để nó ra bên ngoài nhiều, nó chỉ thích nghi dưới nước, trên mặt đất lâu sẽ giảm đi sức mạnh.
Nó vừa xuất hiện lại không thoát khỏi tính nhiều chuyện, tò mò châm chọc.
"Ôi! Cha mẹ ơi! Lần nào ta ra bên ngoài ngươi cũng đều gây chuyện hết vậy. Hử gì đây, Sói ngu ngu đâu ra vậy, nhìn mi có vẻ ngốc ngốc nhỉ?"
Nghe hiểu câu nói đó, máu nóng của Tiểu Ảnh nổi lên điên cuồng lao đến gầm gừ đòi cắn.
Hạ Hải Cẩu vội vã chạy đi, hai cái chân nó chạy rất hài hước, lạch bạch trên nền đất, cả hai làm rối đội hình cậu lên tiếng quát bọn chúng.
"Các ngươi trở về đây hết cho ta nào, địch đến nơi rồi mà còn ở đó đùa được sao?"
Mọi thứ thay đổi hoàn toàn, gió bắt đầu nổi lên ào ạt, nó dần lớn mạnh hình thành như trận bão, gần ngôi làng cây cối um tùm bị nhổ góc rễ, chúng lao vun v·út lên bầu trời, cuốn theo dòng lóc xoáy quay vòng vòng trên đó.
Từng nhánh cây tách ra khỏi vòi rồng phóng xuống cậu.
Phập..
Tránh được nó Đá Quý hết cả hồn, tốc đố rất nhanh mém tí nữa cậu lại gặp Âm Hoàng.
Tình hình không ổn, tu vi Quỷ Dạ chưa định hình được tới đâu, có thể sắp đạt ngưỡng mạnh nhất.
Sức mạnh Dạ Quỷ đạt đến cảnh giới cao nhất, có thể tương đương với Nguyên Anh, muốn phá vỡ oán khí to lớn này xem ra họ buộc phải chiến đấu, cả ba nhìn chằm chằm vào nó, đem thực lực đi so sánh, họ chắc chắn sẽ thua. Ma Khí tích tụ về đây rất nhiều, cho dù thanh Đọa Ma Kiếm có thể hút lấy chúng, nhưng cậu chắc chắn sẽ không đưa nó ra ngoài, nhân cách thứ hai luôn tìm ẩn nguy hiểm.
Nhìn hai con vật kế bên, Đá Quý lên kế hoạch đánh úp Dạ Quỷ, chỉ đạo Tiểu Ảnh phóng về phía cánh phải, hướng dẫn Hạ Hải Cẩu chạy lạch bạch về cánh trái, mỗi người đứng một góc hình thành tam giác cân khóa chặt nó bên trong,
Tất cả đã sẵn sàng cho cuộc chiến, cậu mở đầu bằng chiêu thức Thủy Long kiếm, xuất hiện ảo ảnh con rồng lao thẳng về phía trước, chạm vào oán khí nó bỗng chốc tan biến vào hư vô.
Tiểu Ảnh với Hạ Hải Cẩu cũng lao vào tung kĩ năng, chưa kịp chạm đến Dạ Quỷ đã bị Ma Khí hất tung, nhiều mảnh đất đá nằm trong vòi rồng lao xuống t·ấn c·ông bọn họ, tốc độ t·ấn c·ông rất nhanh, tránh né chúng không dễ dàng, làm cả ba đều b·ị t·hương, tuy nhiên cũng không nặng lắm.
Vừa né tránh đất đá rơi xuống, Đá Quý lao đến múa đường kiếm thành chữ X, nhanh như tia chớp luồn kiếm đó phóng thẳng đến giữa trung tâm vòng xoáy.
Rầm.
Uy lực mạnh mẽ làm rung chuyển mặt đất, vòi rồng đang đứng yên bị kĩ năng v·a c·hạm làm nó di chuyển, không biết cụ thể hướng đi ra sao, lắc lư chuyển động không đồng đều, cả hai con thú thấy vậy vội vã chạy về phía cậu
Nhìn cách di chuyển đó giống hệt như con rắn, cậu đưa tay lên cao xung quanh Linh Khí kéo đến tạo thành Đại kiếm khổng lồ, cả hai con thú nhìn nó há hốc mồm, chưa hết Hạ Hải Cẩu còn trêu chọc đối phương.
“Lêu lêu, đồ con vật xấu xí, người không ra người, tới bắt chúng ta nè.”
Ở dưới nước tu vi nó rất mạnh kèm theo tính cách bá đạo, không hiểu sao trên bờ nó chỉ được võ mồm, phong thái như đứa trẻ lên ba, cậu muốn đập cho nó một trận để trả thù lần b·ị đ·ánh trước đó.
Cạnh bên Tiểu Ảnh với đôi mắt đỏ lòm, không nói được nhưng nó biết suy nghĩ, trận chiến chưa đến hồi kết không nên vội mừng, rút kinh nghiệm từ lần g·ặp n·ạn đầu tiên.
Đá Quý cầm chắc thanh kiếm trên tay chém xuống, chẻ mảnh đất làm hai nữa, đường thẳng dài nằm trước mắt họ, chiêu thức chưa dừng lại nó vẫn tiếp tục lao đến cọ xát với oán khí dữ dội, tạo ra âm thanh vang chói tai.
Két.. Tẹt..
Hình dung chúng như hai bánh xe ngựa chạm vào mặt đường, đáp lại chiêu thức đó của cậu, Dạ Quỷ dùng oan hồn cả thôn làng lao đến, tất cả họ đều là những người từng giúp đỡ gia đình mình, cậu không nỡ ra tay tàn sát.
Bọn chúng lao đến càng ngày càng gần, thấy cậu thất thần cả hai con thú lao ra ngăn cản, Dạ Quỷ trí thông minh hơn hẳn, tận dụng thời cơ lao đến đập tan hai con vật cản đường, tu vi Hạ Hải Cẩu trên đất liền giảm xuống mạnh, sức lực yếu ớt, ăn một đòn đã lăn ra b·ất t·ỉnh.
Tiểu Ảnh bị nhẹ hơn, văng vào cây cối đổ ngã, nó vẫn còn đứng dậy dùng chiêu thức sói hống, Linh Khí lao đến đến bị phá giải.
Khôi phục lại tinh thần, cậu nhanh chân né chiêu c·hết người từ Dạ Quỷ đập xuống ầm ầm, đất đá văng tứ tung, dưới chỗ cậu vừa đứng vài hố to hình thành.
Rung người với sức mạnh đó, cậu chú trọng xem xét các thông tin, điểm yếu, điểm mạnh nhằm khắc phục, bù đắp thiếu hụt của mình, tránh tình trạng bị nó tóm được.
Kéo dài hơn nữa tiếng, âm thanh hì hộc vang lên từ phía Đá Quý, dù không b·ị đ·ánh trúng nhưng hao tốn sức quá nhiều, chưa hề tung chiêu thức tiếp theo nào, còn phía Dạ Quỷ liên tục áp đảo, á·m s·át không cho cậu cách xa một khắc nào.
Từng thanh kiếm xuất hiện hình thành trận pháp Thập Nhị Đá Trận khống chế, tranh thủ thời cơ nó bị giam cầm vài giây đó, cậu kéo dài khoảng cách với nó, tạo điều kiện cho mình tung kĩ năng Long Thần Hủy Diệt.
Làn sóng ngập tràn sức mạnh Thần ban phúc, chúng bộc phá ánh sáng thanh tẩy bên trong cơn sóng, ập đến đâu oán Khí tan đến đó, đây mới được xem là chiêu thức xóa tan oán khí.
Xóa tan những thứ u ám, oán khí bao quanh nơi đây, trả lại sự trong sạch ban đầu vốn có.
Nhờ có thuộc tính loại bỏ ác khí, đem lại thắng lợi nhanh đến vậy, không có chắc cậu phải đo đất thêm mấy lần.
Giữa dòng nước mát mẻ Dạ Quỷ chỉ còn trơ xương, oán khí, chấp niệm đều tan biến, nó không còn gì để bổ sung sức mạnh cho mình, ngắm nghía kĩ khuôn mặt đó, cậu cảm thấy nó rất quen thuộc, bước tới hỏi hắn ta.
“Dạ Quỷ, ngươi có quen ta không, tại sao ta có cảm giác từng gặp ngươi?”
Khuôn mặt hắn bị tẩy rửa, trẻ lại dễ nhìn hơn ban đầu rất nhiều, độ tuổi ngang tầm với cậu, hai tay run cầm cập xin lỗi.
“Ta có lỗi với ngươi, do ta hại ngươi, hãy tha thứ cho ta.”
Cậu lại khó hiểu hơn, tại sao hắn lại tự trách bản thân mình, hắn đâu có lỗi là do tâm ma ép buộc.
“Ngươi nói gì ta không hiểu cho lắm, hầu như tâm ma ngươi sai khiến cơ mà?”