Chương 35: Trung Tâm
Nghe câu nói ngon ngọt đó, Hạ Hải Cẩu lần đầu tiên gặp một kẻ dám đứng trước nó đưa ra điều kiện như thế, suy nghĩ hồi lâu.
Trong lòng Đá Quý lo lắng, sợ hãi không thôi. Bề ngoài tỏ vẻ lạnh lùng kiên định, đợi chờ câu trả lời từ nó.
Không gian yên tĩnh bao quanh cả hai, Hạ Hải Cẩu lớn tiếng nói.
“Được, nhưng ta cũng có điều kiện với ngươi. Ta không nghe theo lời ngươi sai bảo, chỉ cần ngươi giúp ta tiến hóa nhanh hơn, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Nụ cười vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt cậu, nhưng cũng rầu không ít đối với mặt lợi và hại. Hiện tại nó đi heo cậu nhưng một ngày nào đó nó phản bội thì phải làm sao?
Bất cứ giá nào cũng phải bắt nó cam kết bằng máu để bản thân an toàn hơn.
“Lỡ đâu ngươi á·m s·át ta làm sao? Hay là chúng ta dùng máu để thỏa thuận đồng minh được chứ.”
Hạ Hải Cẩu phàn nàn.
“Lũ con người các ngươi thật phiền phức. Thôi được chiều theo ý ngươi vậy.”
Giọt máu cả hai được đưa ra giữa không trung, hòa nguyện vào nhau rồi tách ra làm hai lao thẳng vào hai bên.
Trên tay Đá Quý xuất hiện kí hiệu lạ do v·ết m·áu để lại, giống y hệt trên trán Hạ Hải Cẩu.
Nó có hình ảnh tựa như chiếc đồng hồ cát, hai mặt biểu tượng cho hai người, chuyển động liên tục nhằm giữ cân bằng.
Thông qua cam kết hai người đã trở thành đồng mình với nhau, Đá Quý lấy ra vài viên đan dược bổ sung Linh Khí cho nó.
Ngồi trên mặt nước trò chuyện, cậu kể về chuyến đi xa mà mình đã trải qua bao nhiêu lần chiến đấu.
Nghe những câu chuyện lạ lẫm từ cậu, Hạ Hải Cẩu rất thích chúng, nó tò mò muốn biết thế giới bên ngoài ra sao, chắc hẳn rất nhiều thứ nó cần học hỏi ở cậu.
Vài ngày sau, Đá Quý lại tiếp tục tìm người ở đây kèm theo đường ra, không đoán được hướng đi chỉ còn biết nhờ vả vào Hạ Hải Cẩu.
Ở đây nó cũng không biết hết, chỉ nắm giữ một khoảng nhỏ trong Tinh Không Thủy rộng lớn này.
Nhiều ngày liền họ gặp không ít Linh Thú bầy đàn, giao chiến gắt gao, kiếm được không ít tài nguyên phong phú, c·ướp b·óc, trộm từ những nơi cư trú.
Không tin được bản thân cậu cũng đê tiện không kém, nhằm lúc đám quái đánh nhau với Hạ Hải Cẩu mà trộm hết tài nguyên của chúng.
Thấm thoát đã trải qua mấy tháng ở đây, Đá Quý buồn chán đến mức phát điên, không cách nào tìm được đường ra.
Không biết từ bao giờ, cậu đã có sở thích g·iết chóc, nhớ lại tháng trước.
Hôm đó cũng như mọi ngày, cả hai thực hiện nhiệm v·ụ t·rộm đồ từ trong nơi ở của một con Hỏa Linh Thú tứ cấp, sức mạnh đánh ngang nhau với Hạ Hải Cẩu, tôm tép như cậu chỉ còn cách lén lút trộm đồ.
Diễn ra rất tốt đẹp nhưng nào ngờ xuất hiện đám người lạ chạy đến.
Bọn họ có khoảng hơn mười người, qua trao đổi mới biết được đã qua hai năm từ cậu khi bước vào bên trong, tuổi cậu chắc cũng đã tới mười bảy.
Cứ ngỡ họ hiền lành, cho đi theo hôi của giống cậu, ai ngờ bản thân b·ị đ·ánh lén sắp c·hết yểu, may có Hạ Hải Cẩu trợ giúp, chính tay cậu g·iết sạch sẽ họ.
Mới đó thật nhanh chỉ còn nữa năm nữa Huyền Cảnh sẽ đóng lại, hiện tại cậu phải tranh thủ thời gian tìm kiếm đường ra.
Phía xa Hạ Hải Cẩu chạy đến báo tin vui, qua nhiều ngày chia ra tìm kiếm, nó đã nghe được từ một nhóm người. Họ nói rằng lối ra cách đây khoảng hơn trăm dặm về phía Bắc.
Không chần chờ giây phút nào, Đá Quý lao đi theo hướng chỉ đẫn, chỉ vài ngày sau đã đến biên giới giáp ranh cả ba vùng đất.
Phía xa xa xuất hiện hai trụ to lớn, bên dưới hàng ngàn người bao quanh nó, tiếng bàn tán trò truyện rôn rả khắp nơi.
Sợ đám người hốt hoảng trước Hạ Hải Cẩu nên cậu đưa nó vào không gian Đá Thần trốn đi.
Men theo con đường bước đến một thanh niên, cậu lên tiếng hỏi thăm tin tức.
“Chào vị đại huynh, cho ta hỏi ở đây khi nào mới sử dụng được cánh cổng ra ngoài vậy?”
Thiếu niên đó thở dài đáp.
“Thôi ngươi cứ đợi đi, chắc khoảng nữa năm nữa, bởi trước đó ta nghe nói một năm cánh của mới mở một lần. Ta đã đợi ở đây cũng gần nữa năm rồi mà chưa thấy nó mở ra.”
Cậu thắc mắc lại hỏi tiếp.
“Ơ? Vậy ngươi ở đây làm sao sống qua ngày, thức ăn dự trữ, tu luyện làm sao?”
Nghe thế thiếu niên bước đến nói nhỏ.
"Ta nói ngươi nghe, thức ăn không khó, chỉ cần người có tinh thạch hay thứ gì khác có thể tu luyện đều có thể đổi lấy thức ăn. Còn nữa ta nhắc nhở ngươi cẩn thận đừng cho người ta thấy ngươi có tài nguyên nhiều, kẻo m·ất m·ạng đấy. Nữa năm nay n·gười c·hết rất nhiều do sự ngu dốt đó."
Nhìn xung quanh bất ngờ trước tu vi nhiều người còn cao hơn cậu, thiếu niên đó còn kể ra các cao thủ khác, nhiều nhóm độc ác, nhóm tuyển người đi tìm kiếm thức ăn, thông tin, tài nguyên..
Ở đây hiện tại có ba nhóm đông người hùng mạnh nhất.
Đứng thứ nhất được biết đến danh hiện Hỏa Lâu, biểu tượng áo đỏ, người cầm đầu Lâu Chủ tu vi sắp đạt cảnh giới Nguyên Anh.
Nhóm tìm kiếm nằm ở thứ hai, có danh hiệu Hạ Long bọn họ không có áo cố định tùy người thích gì mặc kệ miễn sao họ làm đúng việc được giao, người cầm đầu là Lục Vân tu vi đạt cảnh giới Kim Đan viên mãn.
Nhóm cuối cùng tuy yếu nhưng có danh vọng to lớn, biệt hiệu Hoàng Gia, người cầm đầu rất bí ẩn, chưa ai nhìn thấy hắn.
Mọi công việc diễn ra rất bình thường, Đá Quý đi vào không ai thèm chú ý, người ra người vào liên tục, họ chỉ chăm chú xem người có uy danh ở đây và bàn tán.
Hầu hết mọi người đều muốn thoát khỏi Huyền Cảnh, nhưng chỉ còn biết đợi thời gian đến mà thôi.
Nhiều khu được dựng lên nhằm phân chia lãnh thổ, ba thế lực chiếm hoàn toàn ở đây, người không vào thế lực chỉ biết lang thang khắp nơi.
Tạm biệt thiếu niên, Đá Quý bước đi dạo xung quanh, nhìn thấy ba thế lực tranh nhau tuyển người mới, lôi kéo, ép buộc, những ai không đồng ý đồng nghĩa với việc đối địch với họ, lựa chọn thế lực nào nào họ cũng phải chịu sức ép của hai thế lực còn lại.
Sợ bị làm phiền, cậu bước đến sạp nhỏ bên đường xem xét những thứ bên dưới.
Người bày bán đó là một cô gái, được che kín bởi khăn mặt, những thứ cô bán đều quái lạ.
Nhìn sơ qua cậu chỉ ưng ý mỗi viên ngọc lấp lánh ánh sáng màu lục bảo, thò tay lấy lên nói.
“Chào cô nương, ta lấy cái này giá cả bao nhiêu?”
Nhìn dán vẻ Đá Quý có vẻ thích nó, món hàng này là cô kiếm được khi đi săn ở Tinh Không Thủy, tuy không khác gì vật trưng bày, giá cũng chẳng đáng bao nhiêu, nhưng hiện tại cô cần Tinh Thạch tu luyện, chi bằng thử bán cho hắn giá cao.
“Thấy có vẻ ngươi là người mới, mọi thứ ở đây khoảng năm đến mười viên trung phẩm Tinh Thạch, chi bằng ngươi bỏ ra một trăm viên trung phẩm tinh thạch, ta đưa hết tất cả cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Những thứ ở đây không có giá trị lợi dụng nào, mua về ngắm thì may ra, dù sao bây giờ cậu sử dụng Tinh Thạch cũng không có tác dụng, hấp thu bao nhiêu đều không tiến triển.
Trước đó không hiểu tại sao viên Đá Thần mất đi tác dụng hấp thu Linh Lực, kể từ khi cậu ở Hoàng Tuyền quay trở về Huyền Cảnh.
Bật thang lên Kim Đan không phải nhỏ, cha cậu từng nhắc nhở mỗi khi tiến cấp cần may mắn và thời cơ.
Tinh Thạch cậu kiếm được bên trong Huyền Cảnh rất nhiều, xem xét lại trong Không Gian Đá Thần, nhìn ngọn núi sáng chói làm từ Tinh Thạch, ai gặp cảnh này chắc phải ngã ngửa trước sự khổng lồ của nó, có hơn một ngàn vạn viên hạ phẩm, khoảng hai ngàn viên trung phẩm, ba mươi viên thượng phẩm.
Nhiều Đan Dược, Thảo Dược, Linh Dược.. Bên trong Đá Thần chứa đầy ấp như một nhà kho Gia Tộc.
Không biết hiện giờ làm cách nào để sử dụng hết chúng, nhìn xuống dưới sạp cậu vui vẻ đáp.
“Ta đồng ý, giờ bọn chúng đều thuộc về ta, đây có hai trăm viên trung phẩm Tinh Thạch ta cho ngươi.”
Nói xong cậu thu hết toàn bộ vào Không Gian Đá Thần và giao Tinh Thạch cho cô gái.
Cô ta thẫn thờ vài giây, còn xung quanh cả đám đỏ lòm con mắt, thèm thuồng số Tinh Thạch đó.
Nhiều người có ý nghĩ đợi vắng người họ sẽ ra tay g·iết c·hết cậu và c·ướp lấy toàn bộ tài nguyên.
Không ngờ sự việc buông thả này dẫn đến biến chứng về sau, ai gặp cũng đều muốn g·iết cậu, trong đó có đá·m s·át thủ ba thế lực.
Ôm lấy Tinh Thạch cô gái mở lời cảm ơn kèm theo muốn đi theo, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng, lý do rất đơn giản, cậu không muốn lặp lại quá khứ nhiều đau thương đó, người bên cạnh cậu sẽ không được an toàn.
Nhiều kẻ khó hiểu, tại sao cậu lại chỉ muốn đi một mình, trong khi đó bên ngoài muôn ngàn nguy hiểm, họ đoán tu vi cậu rất yếu chỉ mới lên Trúc Cơ.
Họ không hề biết được sức mạnh thật sự, huyết mạch Long Thần giúp cậu che giấu tu vi, chỉ có bản thân cậu mới đoán được, không ai ở cảnh giới Trúc Cơ có thể đánh bại cậu, gặp cảnh giới Kim Đan trung kỳ chưa chắc cậu sẽ thua.
Rời đi được một đoạn, sau lưng cậu xuất hiện vài đám người theo dõi.
Mặc cho bọn họ đi theo, Đá Quý cứ thế đi dạo quanh nơi đây chẳng bận tâm mấy đến họ, tìm nơi trống vắng yên tỉnh để nghỉ ngơi.
Đến khu đất trống xung quanh cây cỏ tươi mát, cậu ngồi xuống mở lời.
“Các ngươi ra đi đừng trốn nữa.”
Có khoảng bốn tên bước ra, thấy bất ngờ khi bị phát hiện ra vị trí, trong nhóm có người lên tiếng.
“Hay cho một tên nhóc con chỉ mới đạt Trúc Cơ đã phát hiện ra bốn người chúng ta.”
Khó chịu khi vẫn còn kẻ núp, cậu nói lớn nhằm kêu chúng xuất hiện.
“Các ngươi trốn đều vô dụng thôi, tốt nhất đừng để ta ra tay. Không phải các ngươi muốn g·iết ta c·ướp đồ ư? Thế thì còn chờ gì nữa mà không xuất hiện đi.”
Đám người đầu tiên thấy kì lạ, chỉ có mình họ đứng đây còn ai nữa đâu, bỗng thêm hai nhóm nữa xuất hiện.
Hai nhóm này đông hơn khoảng mười mấy người, họ đều chung một phe cùng màu áo biểu tượng thế lực đặc trưng ở đây, biệt danh Hỏa Lâu.
Cả hai nhóm người vừa xuất hiện làm bốn người kia mặt mày lo sợ, chạy không được, ở lại cũng không xong.
Thủ lĩnh đám Hỏa Lâu lên tiếng.
“Không được tiết lộ tin tức ra ngoài, g·iết hết những kẻ tham lam này đi.”
Nhanh như chớp, cả bốn tên đã nằm lăn ra đất ngủ mãi mãi, trong khi đó Đá Quý vẫn bình tĩnh thưởng thức mĩ vị Linh Thú tồn trong không gian Đá Thần.
Cả đám người cảm thấy cậu không được bình thường cho lắm, bọn họ mỗi khi g·iết người không ai dám ở lại, huống hồ cậu lại ngồi ăn trước cảnh máu me như thế.
Vài tên còn cười cợt, cho rằng cậu chuẩn bị cho c·ái c·hết sắp đến, nên ăn thật nhiều kẻo lại không được ăn.