Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Vân Thạch

Chương 20: Pháp Bảo




Chương 20: Pháp Bảo

Huyền Bí tránh né những đường kiếm chém loạn xạ từ Tân Kỳ mà bực bội, anh ta không thể đánh trả, không dám đối đầu đường kiếm chưa hình thành quy luật nhất định.

Vết chém in trên mặt đất lôi đài có ở khắp nơi, hai bên vẫn chưa ai đánh trúng ai, hoàn toàn là một người chém một người né.

Tân Kỳ khôi phục lại trạng thái, hắn bình tĩnh lại tung Thổ Chu Kiếm Pháp, một con chuột ảo ảo khổng lồ lao đến.

Bên ngoài bàn tán xôn xao.

“Hình như ta thấy Tân Kỳ xuất đại chiêu rồi.”

“Ta cảm giác chiêu thức này rất mạnh nếu đỡ nó cũng b·ị t·hương không nhẹ.”

“Không biết Huyền Bí phá được không?”

Xem xét kĩ năng đó cậu quay lại hỏi.

“Huyền Vệ huynh, ta thấy chiêu này kéo Linh Khí rất mạnh, ca ca huynh đỡ được không?”

Huyền vệ đáp lời.

“Chắc không sao đâu, huynh ấy lâu nay chưa thua kém ai, đại chiêu còn giấu nhiều lắm.”

Huyền Liên không nói gì, chỉ chăm chú xem trận đấu trong lúc gây cấn.

Đáp trả chiêu thức đó, Huyền Bí tung Xích Liệt Chưởng Ảnh, ảo ảnh bàn tay khổng lồ, lao đến muốn phá tan tất cả vật cản đường nó.

Ầm.. Ầm...

Hai bên bị chấn động mà văng ra, phía trên lôi đài là một mảnh bụi đất bay lên.

Cho đến khi mọi người nhìn rõ bên trong, xung quanh toàn là ảo ảo Thổ Chu khoảng hơn hai ba trăm con lúc nhúc lao vào ảo ảnh Ngưu Vương, Huyền Bí thấy vậy lấp bấp nói.

“Cái... Cái gì... Thế này... Chuột ở đâu ra nhiều thế?”

Tân Kỳ tỏa linh khí khắp người rồi tiếp tục tạo ra Thổ Chu, vẻ mặt hắn cười đểu.

“Ha ha! Ta cho ngươi thử nếm mùi chuột cắn là như thế nào.”

Cặp... Cập...

Một đàn hư ảnh chuột với chiếc răng sắt nhọn, bò lên khắp người hư ảnh con trâu cắn xé, từng tứ chi cơ thể nó dần dần tan biến, cho đến khi biến mất hoàn toàn, chưa dừng lại ở đó, đám chuột còn kéo nhau lao vào Huyền Bí.

Anh ta tung quyền pháp, chưởng pháp khốn đốn đập bọn chúng, toàn thân chuyên thể tu nhưng vẫn không tránh khỏi, khắp người đều v·ết t·hương, từ những lỗ nhỏ do chúng cắn làm Linh Khí toát ra, năng lượng tồn trữ bị bốc hơi nhanh chóng, Huyền Bí đến lúc đèn cạn dầu, không thể tung đại chiêu, ngay cả đứng lên còn khó khăn.

“Ta thua không phục, ngươi chơi thả chuột cắn Linh Khí ta, đốt hết sạch sao mà tung chiêu.”

Tân Kỳ cười khinh thường nói.

“Ha ha ha! Ngươi thua rồi, nên chấp nhận đi.”



Xung quanh mọi người bàn tán chiêu vừa nãy.

“Ê! Ngươi biết bầy chuột đó là kĩ năng gì không? Ta cảm giác như nó rất mạnh.”

“Ta là Huyết Mạch Hỏa Chu mà có làm được như vậy đâu? Chắc là do hắn học được từ truyền thừa nào đó.”

“Chiêu này Tân Kỳ thật là lạ, cảm giác không gây c·hết chóc nhưng uy lực hút Linh Khí rất mạnh.”

“Ta thấy hắn chơi đểu thì có, Huyền Bí còn chưa ra đại chiêu đã hết Linh Khí thì sao mà đánh.”

“À đúng rồi, tiền thắng ta đâu, mau nôn ra đây cho ông nào.”

Nhìn chiêu thức vừa nãy, cậu mới ngộ ra được một chiêu mới cho bản thân, Bẫy Đá đúng với tên gọi, tạo ra những viên nằm dưới chân rồi đập vào chân địch, tuy uy lực không mạnh nhưng có thể q·uấy r·ối sức chịu đựng địch.

Ca ca mình thua không còn manh giáp, Huyền Vệ buồn bã đặt niềm tin vào cậu tin chắc sẽ thắng.

Bên kia Tân Kiên vẻ mặt hớn hở cười nói.

“Ha ha! Phế vật đến phiên ngươi lên đây rồi, xem ta hạ ngươi còn thảm hơn Kỳ ca ta hạ Bí ca của ngươi.”

Huyền Bí quay về vẻ mặt tức tối nói với Đá Quý đập hắn nhiều vào cho huynh ấy đỡ tức.

Quay sang nói chuyện với mọi người xong, cậu bước lên lôi đài thứ nhất, mở miệng nói.

“Ngươi muốn tự xuống hay để ta ném đá ngươi?”

Tân Kiên vẻ mặt khinh bỉ cười nói.

“Ha ha ha! Phế vật kia mời được một phế vậy khác lên.”

Bốp...

Hắn chưa kịp nói hết câu, một viên đá đã đâm vào đầu làm hắn bất tĩnh, nằm lăn ra đất trong sự ngỡ ngàng của mọi người, họ khó hiểu mà bàn tán.

“Hả, người kia là ai, chuyện gì vừa diễn ra vậy?”

“Hắn vừa làm gì mà Tân Kiên ngã xuống?”

Xung quanh một dấu chấm hỏi lớn, xôn xao bàn tán, đến ba anh em Huyền Vệ cũng khó hiểu.

Cậu vừa bước lên lôi đài đã nói rõ với hắn chọn một trong hai, nhìn thấy cái vẻ mặt khó ưa, cậu ném viên Đá Si Tình kèm kĩ năng Ám Sát Đá bay thẳng vào đầu hắn.

Ngồi xuống cậu tiếp tục lấy những viên đá ra ném vào hắn.

Bốp... Bốp... Bốp...

Ba anh em Huyền Vệ thấy một màn ném đá mà tươi cười.

Hahaha...

Khung cảnh Tân Kiên nằm mãi mà không tỉnh, còn bị cậu ném đá khắp mình, Tân Kỳ tức giận đứng lên nói lớn.



“Ngươi dừng lại cho ta!”

Cậu mặt kệ hắn bản thân vẫn cứ ném.

“Tại sao ta phải dừng khi hắn chưa đầu hàng?”

Bốp... Bốp...

Huyền Vệ khẽ cười rồi suy ngẫm.

“Vị huynh đệ này thật độc, ném đá b·ất t·ỉnh xong lại đi hỏi tại sao hắn không đầu hàng.”

Trong đầu Tân Kiên lúc này, hắn mơ về một giấc mơ tươi đẹp, nào biết bên ngoài khắp mặt mình sưng phù.

Theo như cha cậu nói Đá Si Tình là một Pháp Bảo, nhỏ máu vào nó để nhận chủ, khi dùng xong nó sẽ tự động quay về.

Pháp Bảo xuất hiện khắp nơi trên Đại Lục được phân cấp: Thường, Linh, Kim, Tiên và có năm loại là Hộ Thể, Không Gian, Đại Kích, Hóa Giải, Độc Tố.

Pháp Bảo Đá Si Tình phẩm cấp Linh loại Đại Kích, khi va vào đầu sẽ tạo ra mộng cảnh cho người bị nó đập trúng, cho đến khi người đó hoàn thành giấc mơ, tu vi cao sẽ thoát khỏi giấc mơ rất nhanh, không có tác dụng với cảnh giới Nguyên Anh.

Từ khi cậu bước lên lôi đài thứ nhất cho đến bây giờ, thời gian đã trôi qua hai mươi phút.

Xung quanh mọi người cười nói, bán tán về trận đấu sắp kết thúc.

“Ta thấy hắn thắng rồi, đánh làm gì nữa, mặt của Tân Kiên thế kia ta méo nhịn nổi cười Ha ha!”

“Khẽ thôi không Tân Kỳ đánh ngươi bây giờ.”

“Ta thấy hắn gây thù với Tân Gia rồi, kiểu này hắn c·hết là chắc.”

“Thôi thôi, ở đó mà nhiều chuyện, chuẩn bị giải tán, không ăn vạ lây hết đấy.”

Huyền Vệ thấy tình hình không ổn, nét mặt giận dữ từ Tân Kỳ, anh ta lo lắng.

“Đá Quý đệ, được rồi, chúng ta về thôi, còn phải chuẩn bị cho hai ngày sau nữa.”

Cậu nhìn Tân Kiên cười nói.

“Thôi ta không chơi với nhà ngươi nữa, ta đi về đây.”

Trên đường bước xuống cậu giáp mặt với Tân Kỳ, hắn giận giữ nói.

“Ta nhớ ngươi rồi đợi đấy.”

Mọi người kéo nhau ra về, ai nấy đều chuẩn bị cho hai ngày sau.

Đá Quý về phủ Huyền Vũ đi vào phòng, chăm chỉ tu luyện, ngày qua đêm lại tới, thời gian cứ như vậy cho đến hai ngày sau.



Trong khi đó ở một nơi gọi là Tân Gia, ba lão già với sáu người trẻ, đứng xung quanh chiếc giường Tân Kiên, một lão già lên tiếng.

“Kẻ nào ngang nhiên dám đánh con ta thành ra thế này?”

Tân Kỳ nói lại toàn bộ sự việc diễn ra lúc đó.

“Cha! Con không biết hắn dùng thủ đoạn gì làm cho đệ ấy ngất đi, hắn dùng đá ném không ngừng nghỉ, còn nữa con nghe nói hắn ba ngày sau tham gia đại hội ở Đại Lâm Các.”

Lão ta tức giận nói với hai người ở sau.

“Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão, ba đứa con của hai ngươi hôm đó đ·ánh c·hết hắn cho ta. Dám đánh người của Tân Gia, ta phải cho hắn biết thế nào là trả giá.

Một sự nguy hiểm mà cậu không ngờ tới, bản thân đã gây thù với một thế lực không hề nhỏ ở thành này, Tân Gia là gia tộc được xếp thứ ba ở đây chỉ sau Thành Chủ và Lai Gia.

Huyền Vệ lo lắng cho huynh đệ mình, quay về đã kể lại mọi chuyện với Huyền Lục, khuyên cha mình nhất định phải giúp đỡ Đá Quý.

Ở bên ngoài sự việc trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết, mọi thứ rối tung cả lên, người dân thay nhau truyền tin về sự li kì trong trận chiến, Tân Kiên chỉ nằm xuống b·ị đ·ánh mà không có sự phòng thủ nào.

“Ngươi nghe tin gì chưa, thành ta xuất hiện một cao thủ, chỉ dùng một viên đá mà đánh đến mặt mày địch thủ sưng lên.”

“Xời! Tưởng gì, hôm đó ta còn xem nữa này.”

“Vậy hả? Kể bọn ta nghe với nào.”

“Sự việc là như vầy...”

“Trời ơi! Ta phải đi phao tin kiếm tiền đây, pha này trúng lớn Ha ha ha!”

Tốc độ lan truyền tin còn nhanh hơn hỏa lực xe tăng, chỉ với hai ngày mà số lượng người nghe tăng lên đáng kể, đến khi mọi người trong thành ai ai cũng đều biết, hai ngày sau xuất hiện một cao thủ ẩn danh, đẳng cấp phao tin thổi phồng sự thật lên thành thái quá.

Ánh nắng vừa lóe lên, tiếng ồn ào, tập nập người chen lấn vào xem đấu trường.

Trong phủ Huyền Vũ cậu đánh một giấc ngủ rất ngon từ tối hôm trước đến giờ, bản thân mới biết được cái gì là thoải mái, chuẩn bị cho trận chiến đầy khó khăn để lấy được Kiếm Pháp Hóa Kiếm.

Bên ngoài cửa tiếng bước chân đi đến, tiếng gõ cửa với tiếng nói vang lên.

“Đá Quý đệ, đến giờ rồi đi thôi.”

Sau vài phút, cậu bước ra ngoài đi theo mọi người.

Trên đường đi nhiều âm thanh bàn tán xôn xao, hôm nay ai sẽ là người lấy được giải thưởng, còn nhiều vụ cá cược Tinh Thạch, tuy là phần thưởng tinh thạch không được nhiều nhưng hai thứ kia có thể bù lại.

“Giá như ta lên Trúc Cơ sớm hơn thì có thể tham gia.

“Ngươi tham gia, nói ta mắc cười, thứ như ngươi đánh đấm ai.”

“Ta là Trúc Cơ sơ kỳ còn sợ không dám lên, lỡ đâu bị đ·ánh c·hết, vợ con ta ở nhà có mà khóc thét.”

“Sợ c·hết thì nói mẹ s·ợ c·hết còn bày đặt xạo quần.”

Theo sau đám người thành chủ hai tiếng cuối cùng cậu cũng đến đấu trường, xung quanh cậu người dân ra vào đông đúc.

Bước vào trong nơi làm cậu chú ý là chỗ ngồi đặt biệt, phân theo khu vực bảy thế lực lớn trong thành, ngoài ra những nơi còn lại dành cho người dân, số lượng người xem khoảng hai ba ngàn người.

Mọi người ai nấy đều ngồi vào chỗ ngồi, vẻ mặt hớn hở, nụ cười vui vẻ hiện lên, chuẩn bị xem trận đấu ngày hôm nay.

Huyền Vệ đẫn cậu đến chỗ phe phái mình ngồi xuống, nói về bảy thế lực lớn trong thành, trong đó bốn thế lực có lệnh bài Tứ Thần Thú.