Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Vân Thạch

Chương 19: Đại Lâm Các




Chương 19: Đại Lâm Các

Trong Ly Phù Các, cậu chăm chú vẽ mấy tấm Linh Phù, kế bên Huyền Vệ thắc mắc.

“Đá Quý, tại sao ngươi lại vẽ tấm phù nào cũng giống cục đá vậy?”

Nữa giờ trước, cậu bỏ ra bốn mươi sáu viên trung phẩm Tinh Thạch mua tám tấm Linh Phù và học chế phù.

Vừa mới học xong chế phù cậu đưa vào thực tiễn ngay, dùng Linh Khí vẽ ra những thứ mình muốn nào ngờ toàn bộ đều giống viên đá.

Vẽ đi vẽ lại nữa giờ hình dáng viên đá trong Linh Phù không thay đổi cười khổ.

“Huyền Vệ huynh, ta nào có biết vẽ hình gì khác ngoài cục đá đâu.”

Kiểm tra lại những tấm Linh Phù mình vẽ, tổng có tám tấm.

Đập Đá Linh Phù ba tấm, Sắc Đá Linh ba tấm, uy lực cả hai loại này tương đương một kích Trúc Cơ sơ kỳ.

Đại Đá Linh Phù hai tấm uy lực tương đương Trúc Cơ trung kỳ.

Cảm giác thật tuyệt khi cậu vẽ một tấm phù, nó như có thứ gì đó chạy khắp lòng bàn tay, đường nét rất chân thật như một hòn đá thật, vẽ ba tấm Linh Khí cậu cạn kiệt.

Cậu rất muốn thử uy lực đó nhưng lại thôi. Bởi, cậu rất nghèo, bản thân còn phải đánh thắng đại hội để lấy tiền trả lại cho Huyền Vệ.

Cả hai ngồi nói chuyện với nhau.

“Đá Quý, ngươi Huyết Mạch là gì vậy?”

“Ta là Huyết Mạch Khối Đá.”

“Hả? Khối Đá? sao ngươi lại tu luyện qua cảnh giới Trúc Cơ được vậy?”

“Cái này ta cũng không biết? Có lẽ do may mắn.”

Nghe xong Huyền Vệ lại than vãn về chuyện tu luyện rất chậm chạp từ bản thân hắn.

“Ngươi phế Huyết Mạch còn tu luyện lên Trúc Cơ được, ta thấy mình thật yếu kém, cha ta đầu tư bao nhiêu tài nguyên cho ta, nhưng một năm nay ta vẫn chưa tấn cấp lên Trúc Cơ được. Hằng ngày ta đều bị mọi người khinh thường, đến cả ca ca cũng xem ta là phế vật. À đúng rồi trận đấu ba ngày sau ngươi đại diện cho ta được không?”

Hiên tại cậu muốn tham gia mà rất khó để đăng ký, bây giờ có người mời ngu gì không nhận, phần thưởng rất hậu hĩnh.

“Ta sẽ tham gia bên phía huynh để báo đáp trận đổ vỡ khi nãy.”

Huyền Vệ nghe xong vui vẻ tươi cười.

“Ha Ha! Ngươi mạnh thế này chắc chắn sau trận chiến sẽ nổi danh ở Thành Tây Huyền. Còn nữa ta sẽ đưa cho ngươi thêm năm mươi viên trung phẩm Tinh Thạch xem như là tiền công đi.

Hai người cười nói vui vẻ hết một ngày trời, màn đêm dần kéo tới, bọn họ kéo nhau ra khỏi Ly Phù Các vừa đi vừa nói.

“Đá Quý, hôm nay ngươi có chỗ nghỉ ngơi chưa, chưa thì sang phủ ta đi ở đó rộng lắm.”



“Huyền Vệ huynh, thật ra ta cũng chỉ mới đến đây, chưa hề có chỗ ngủ, huynh đã mở lời mời ta nào dám từ.”

Đi theo Huyền Vệ về Phủ Huyền Vũ, anh ta giới thiệu bên trong phủ rộng lớn thế nào, nơi đây đều là người của Thành Chủ Huyền Bá.

Huyền Bá có hai người con là Huyền Đích hai mươi sáu tuổi, tu vi Kim Đan trung kỳ, tính khí nóng nảy, ham tu luyện nên rất ít khi ra ngoài.

Huyền Diệu nữ mười lăm tuổi, tu vi Trúc Cơ trung kỳ.

Phó Thành Chủ Huyền Lục em trai Huyền Bá có ba người con.

Huyền Bí hai mươi ba tuổi, tu vi Kim Đan sơ kỳ tính khí hung hăng, ham quyết đấu ngày ngày hay đi Đại Lâm Các đánh nhau.

Huyền Vệ(...)

Huyền Liên nữ mười hai tuổi, tu vi Luyện Khí cảnh tầng chín.

Hai người họ đến trước Phủ Huyền Vũ, cậu ngước nhìn lên cách cổng to lớn, trên cánh cửa khắc một con Huyền Vũ, cậu thấy nó như sắp lao đến mình, sống động và chân thật như tấm lệnh bài mà Huyền Thiết đưa.

Chuẩn bị bước vào thì cậu bị chặn lại, trước mặt họ là một cô gái vẻ mặt tức tối.

“Vệ ca, Huynh lại đi Ly Phù Các gây chuyện nữa à? Tại sao bây giờ huynh mới chịu về còn không lo tu luyện đi. Người bên ngoài toàn nói xấu huynh nhiều lắm đấy biết không? Muội nghe xong mà còn bực mình, muội sắp vược qua huynh rồi.”

Huyền Vệ bị cô gái chặn lời nói tới tấp, quay sang Đá Quý cười khổ, than vãn với muội muội.

“Muội à, ta cố hết sức rồi mà vẫn không lên được Trúc Cơ đấy thôi. Thời gian rảnh ta đi chế phù giải trí thôi, người ta nói gì kệ họ đi, ta không quan tâm. Còn nữa hôm nay có bằng hữu của ta đến chơi, muội nên ít nói lại đi không thì thành bà già nói nhiều đấy.”

Nghe xong cô bé tức tối chạy đến đuổi đánh cậu ta.

“Nhị ca... Huynh đứng lại cho muội, huynh dám nói xấu muội.”

Hai người chạy quanh cả phủ la lối inh ỏi, cậu buồn bã bước theo vào trong, thấy họ vui vẻ làm bản thân cậu liên tưởng đến chuyện lúc trước, bọn họ sắp xếp cho cậu ở trong một phòng.

Tối đến mặt trăng lên cao, cạnh cửa sổ cậu ngắm nhìn bầu trời ưu sầu.

“Đời này ai hiểu được ta, sự cô đơn, lạnh giá trong lòng mấy ai cảm thông, hạnh phúc là gì? Ta cũng chỉ muốn một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như bao người, nhưng tại sao mọi thứ vừa đến tay đều bị lấy đi, chỉ để lại mỗi nỗi đau cho ta thế này?”

Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Huyền Liên chạy đến trước cửa phòng nhị ca mình gọi lớn.

“Vệ ca! Dậy đi!”

Bên trong Huyền Vệ bước ra, đôi mắt còn mơ màng hỏi.

“Ai vậy, mới sáng sớm đã gọi ta dậy?”

Huyền Liên vừa được Huyền Bí nhờ gọi nhị ca dậy có chuyện.



“Vệ ca, huynh là con sâu lười à! Còn không mau dậy đi, ca ca gọi huynh sang đó, theo huynh ấy đi đến Đại Lâm Các.”

Huyền Vệ dụi đôi mắt khó hiểu?

“Hả? Ta đi theo huynh ấy đến Đại Lâm Các làm gì?”

Huyền Liên gãi đầu suy nghĩ nói.

“Ơ... Ơ! Hình như là huynh ấy hẹn đấu với ai đó, nhưng họ yêu cầu phải đưa huynh đi chung, họ bắt huynh cũng phải lên lôi đài.”

Vẻ mặt Huyền Vệ khốn khổ than vãn?

“Trời ơi, Ca ca, Đệ chỉ mới Luyện Khí tầng chín gặp phải Trúc Cơ, đệ có mà ăn hành à.”

Huyền Vệ lo lắng tìm cách nào để tránh, chợt nhớ đến Đá Quý, vội vàng chạy sang phòng gõ cửa.

“Đá Quý! Cứu ta!”

Mơ mang trong giấc ngủ cậu bỗng nghe tiếng kêu to nên tỉnh dậy, sau vài phút riêng tư, cậu bước ra hỏi.

“Vệ huynh, có chuyện gì vậy?”

Hắn không nói gì, tóm lấy tay cậu với Huyền Liên kéo đi, vừa đi vừa giải thích.

Nghe hắn nói qua cậu hiểu ca ca hai người quyết đấu với ai đó, họ yêu cầu có Vệ huynh đi theo và lên đài.

Cả ba đi gặp Huyền Bí, trước mặt cậu là một anh chàng cao to, anh ta chuyên luyện về thục thể, quyền pháp, chưởng pháp, sắc mặt lửa bừng hưng phấn.

“Nhị đệ, đúng lúc lắm! Theo ta đến Đại Lâm Các nào.”

Đi được một canh giờ, trước mắt họ xuất hiện một tấm bản to lớn có chữ Đại Lâm Các, bên trên một con Bạch Hổ chân thật như ở phủ Huyền Vũ.

Bước vào bên trong, một không gian rộng lớn, xung quanh bốn cái lôi đài nhỏ, ở giữa là một lôi đài rộng rãi, phía trên in dòng chữ Sinh Tử Đài.

Đá Quý nhìn xung quanh cũng hơn hai ba trăm người, tin tức vừa được tung ra là bọn họ đã lao đến đây, họ tụ tập bàn tán.

“Ta nghe nói Huyền Bí chuyên luyện về nhục thể và quyền pháp rất mạnh.”

“Ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi, Huyền Bí tuy mạnh nhưng vẫn phải thua Tân Kỳ, kiếm pháp của hắn rất huyền diệu.”

“Các ngươi chỉ giỏi đón mò, có ngon thì bỏ Tinh Thạch ra cá cược đi.”

“Ta bỏ hai mươi viên trung phẩm Tinh Thạch vào Huyền Bí thắng.”

“Hừ! Chỉ có hai mươi viên, ta bỏ một trăm năm mươi viên vào Tân Kỳ thắng.”

Nơi nơi đều có người bàn tán về trận đấu này, cậu trầm trồ khen ngợi nơi đây bỗng có âm thanh vang đến.

“Ha ha! Huyền Vệ phế vật, ngươi lên đây quyết đấu với ta nào.”



Hắn nói xong phóng lên lôi đài thứ nhất, còn Huyền Vệ xua tay, chỉ vào Đá Quý đáp lại.

“Hôm nay ta không đánh, ngươi có giỏi thì đánh với vị huynh đệ này của ta đi, đợi ca ca ta đánh xong rồi cậu ấy mới lên.”

Huyền Vệ quay sang nói nhỏ.

“Người đứng trên lôi đài thứ nhất, hắn là Tân Kiên mười lăm tuổi, ngày hôm qua huynh với đệ đã gặp, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, tí nữa đệ lên đập hắn dùm huynh bây giờ chúng ta xem ca ca huynh đấu.”

Người đứng trên lôi đài thứ hai là Tân Kỳ hai mươi ba tuổi, tu vi Kim Đan sơ kỳ, chuyên luyện về Kiếm Pháp, đối diện là Huyền Bí chuyên luyện về thục thân.

Nhìn xuống lôi đài đó có hai người chào hỏi nhau, họ chuẩn bị quyết đấu.

Xung quanh họ là Kiếm Trận lập ra để phòng thủ, không thể phá hủy từ bên ngoài, bên trong Kiếm Trận hai người nói chuyện với nhau.

“Huyền Bí, ngươi chịu thua đi, ta sẽ không nương tay đâu.”

“Hừ! Người chỉ giỏi võ mồm, có ngon thì đánh ta nằm xuống đi.”

“Vậy thì đừng trách ta! Tiếp chiêu!”

Tân Kỳ nói xong liền rút kiếm lao đến, kiếm pháp hắn rất tinh diệu, Linh Khí hòa nguyện với đường kiếm, uốn lượn nhắm vào vai Huyền Bí.

Thanh kiếm lao vun v·út đến nhưng chưa kịp chạm vào Huyền Bí, đã bị dư chấn lực chân phát tan.

Ầm...

Va chạm mạnh với nhau làm cho Tân Kỳ lui vài bước hắn cười hắc hắc nói.

“Được lắm! Được lắm! Ta thích!”

Xung quanh hắn ta xuất hiện Linh Khí dao động, tuôn ra khắp nơi thành những tia kiếm khí lao đến.

Huyền Bí đưa hai nấm đấm lên xuất hiện một cặp quyền pháp đỡ lấy mà vẫn bị kiếm khí chém trúng.

Xẹt... Xẹt...

Kiếm khí cắt khắp người anh ta, đau quá Huyền Bí giận dữ lao đến đánh trả, tốc độ ra quyền rất nhanh chỉ trong vài giây đã tới.

Tân Kỳ vội vã đưa kiếm lên đỡ lấy nhưng tốc độ ra quyền từ Huyền Bí quá nhanh, hắn không thể tránh kịp, quyền lực rất mạnh khoảng cách quá gần.

Ầm...

Không đỡ được quyền, hắn văn ra xa, khóe miệng máu rơi xuống, thanh kiếm trên tay nắm chặt mà lao đến chém như điên dại.

Huyền Bí thấy đường kiếm của hắn không ôn định la lớn.

“Ngươi định đánh kiểu gì vậy?”

Lướt nhanh, tốc độ hắn ta không xem như bình thường, làm mắt Đá Quý nhìn theo không kịp, hai người bọn họ đánh nhau tung tóe, dưới lôi đài mọi người hô toán lên cỗ vũ.