Thiên Vạn Hận - Bạch Kình Mộng

Chương 20




"Cô... cô nương," nàng lắp bắp nhìn sắc mặt ta, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Thế tử điện hạ mấy ngày trước đã hứa tặng bảo vật cho Ngọc cô nương... mọi người đang tranh nhau đến xem..."

"Đều là những thứ ngươi không mua nổi!" Tiểu Ngọc dựa vào cửa không xa, nhàn nhã cất giọng chế giễu.

"Phải không," ta mỉm cười tiến lại gần, "Vậy ta cũng nên đi xem thử."

Ta thong thả bước vào phòng nàng, giả vờ chăm chú ngắm nhìn những món kỳ trân dị bảo.

Tiểu Ngọc nói: "Ta và Điện hạ đã quen biết từ trước, nếu không phải ngươi không biết xấu hổ, hắn làm sao có thể lạnh nhạt với ta!"

Ta phớt lờ nàng, cười một cách nhạt nhẽo: "Dạ minh châu này quá nhỏ, chuỗi hạt mã não Nam Hồng sắc màu bình thường, trâm cài bằng vàng ngọc này lại thô kệch, tình cảm của Điện hạ dành cho ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi."

Cuối cùng, ta vòng qua người nàng, cố tình hít một hơi sâu.

"Ngươi không biết sao? Điện hạ thường dùng trầm hương Kỳ Nam, ghét nhất là mùi hương đàn."

Tiểu Ngọc giận dữ, lập tức định tát ta một cái.

"Ngươi cũng xứng nói những lời này với ta! Nguyễn Lưu Hương, ngươi vẫn nghĩ mình là tiểu thư của phủ Tướng quân sao? Rõ ràng ngươi cũng giống như ta, chỉ là kẻ bán nụ cười, dựa vào đâu mà ngày nào cũng làm bộ cao ngạo như vậy!"

"Dựa vào việc ta không vui." Ta nắm chặt lấy tay nàng đang vung lên, "Thịnh Ngọc, trước đây ta nhường ngươi là vì ta lười không muốn đôi co chứ không phải vì sợ ngươi. Năm năm trước ta dám đốt Phường Vô Ưu, bây giờ ta cũng dám một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi. Ai khiến ta không vui, mọi người đều không yên ổn."

"Ngươi... ngươi dám!"

Nàng lùi lại mấy bước, từ trong tay áo rơi ra một chiếc túi hương. Mũi khâu vụng về, hình thêu quái dị, vừa bẩn vừa cũ, nhưng lại khiến ta có cảm giác quen thuộc.

Ta nhặt túi hương lên chăm chú nhìn kỹ, chỉ cảm thấy m.á.u trong người đông cứng lại, đôi chân như mọc rễ.

Ta thất thố, đẩy nàng vào cửa.

"Túi hương này ngươi lấy từ đâu ra!"

Đó là túi hương mà ta thêu tặng Hứa Ninh Chu năm ta mười bốn tuổi.

Ta nhanh chóng lấy con ngựa từ chuồng, không kịp để ý đến cơn mưa ngày càng nặng hạt, nhanh chóng leo lên lưng ngựa, giơ roi và thúc ngựa chạy thẳng về hướng Vương phủ của Ung Châu.

Những lời của Tiểu Ngọc vẫn vang vọng bên tai.

"Vài ngày trước, Điện hạ tự nhốt mình trong phòng uống rượu, luôn nhìn chăm chăm vào chiếc túi hương này mà ngẩn ngơ. Ta nói ta sẽ thêu cho hắn một chiếc đẹp hơn, nhưng hắn lại nói trên đời này không còn chiếc nào tốt hơn chiếc đó. Nói xong, hắn liền ném thứ đó từ cửa sổ ra ngoài."

"Ta không phục nên lén nhặt lại, muốn xem thử nó có gì đặc biệt, nhưng không nhìn ra được điều gì cả."

"Tối qua, nửa đêm Điện hạ đến đây, nhưng lại như người đang phát điên đi tìm thứ gì đó. Ta nghĩ chẳng qua chỉ là một chiếc túi hương thôi, lúc đó ta sẽ thêu một cái đẹp hơn mà trả lại cho hắn. Nhưng hắn vẫn cứ tìm mãi, tìm mãi, trông đến phát sợ... càng tìm ta càng không dám đưa lại thứ đó cho hắn."

Ta nghĩ, có lẽ ta đã sai rồi.

Sai một cách nghiêm trọng.

"Lúc nãy, ta nghe trong mơ nàng gọi tên người khác."

Khi nghe ta gọi tên "Hứa Ninh Chu," hắn đã có cảm xúc như thế nào?

Hắn cũng sẽ sợ chăng?

Là sợ rằng khi ta gọi tên hắn, hắn sẽ mềm lòng, hay là sợ rằng ta sẽ bỏ rơi hắn để yêu một Hứa Ninh Chu khác?

Trên không trung vang lên một tiếng sấm trầm đục.

Ta ướt đẫm đứng trước cổng Vương phủ Ung Châu khiến cho các thị vệ canh gác kinh ngạc đến mức suýt quên ngăn lại. Nước mưa từ tóc và y phục ta nhỏ giọt xuống không ngừng, ta lảo đảo bước tới, cho đến khi hai ngọn thương bạc chắn trước mặt.

Ta nói: "Ta muốn gặp Vĩnh An Hầu."

"Điện hạ không phải người ngươi muốn gặp là gặp! Mau đi đi!"

Cột nước từ mái hiên tụ lại thành dòng chảy xuống, ta ngước mắt nhìn tấm bảng hiệu lạnh lẽo, bốn chữ "Vương Phủ Ung Châu " trên đó được khắc bằng nét bút cứng cáp, mạnh mẽ, tràn đầy uy nghiêm.

Trong những nét chữ ngang dọc ấy, không biết đã thấm đẫm m.á.u của bao nhiêu người.

Ta hạ mắt, đầu gối khẽ chùng xuống, rồi nặng nề quỳ xuống đất.

"Ngươi..."

"Xin các ngươi."

Ta cúi đầu chạm đất một cách sâu sắc. Hai thị vệ canh cửa im lặng một lúc, một người trong số đó nói: "Ta chỉ có thể báo lại giúp ngươi, nhưng Điện hạ tối qua bị cảm lạnh, hiện đang say ngủ, có lẽ sẽ không gặp ngươi đâu."

Ta áp sát mặt xuống nền đất lạnh lẽo, không nói lời nào. Hắn thở dài, rồi đi vào trong báo tin.

Ta từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời bị khung cảnh của sân vườn bao quanh, chất đầy những đám mây xám dày đặc, trĩu nặng. Ánh chớp lóe sáng trong bóng tối một khoảnh khắc, rồi nhanh chóng biến mất.

Chẳng bao lâu, tiếng sấm vang rền như núi lở biển dậy truyền qua từng tầng mây, từng đợt từng đợt một.

Ta nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp trong cơn mưa, từng bước nặng nề tiến lại gần. Âm thanh ngày càng nhẹ, cũng ngày càng chậm lại.

Ta mơ hồ chớp mắt, giũ nước đọng trên lông mi. Những giọt nước chảy dài trên khuôn mặt không biết nên biểu lộ cảm xúc gì của ta hằn lên dưới mắt, tựa như vết tích của nước mắt.