Tình thế trên bàn cờ gần như đã đến ngõ cụt. Quân đen tưởng chừng như hùng mạnh, nhưng thực ra tất cả đều là vật hiến tế. Quân đỏ đã tạo ra một cái bẫy, chỉ cần tiến bước theo tính toán, dù quân đen có vùng vẫy thế nào cũng khó thoát khỏi kết cục bị g.i.ế.c chết.
Ván cờ này có tiếp tục hay không, đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Ta cầm tách trà mới pha lên uống một ngụm, lại liếc nhìn miếng ngọc bội trên thắt lưng hắn: "Ngọc bội này của Hứa đại nhân từ đâu mà có, trông thật đặc biệt."
Hứa Ninh Chu nghe vậy liền tháo miếng ngọc bội xuống.
Mặt trước của miếng ngọc bội có khắc ba chữ "Hứa Ninh Chu" bằng mực vàng, phía dưới đính một sợi tua rua màu vàng nhạt.
"Đây là ngọc bài của học phủ Thanh Hà." Hắn lật mặt sau của miếng ngọc bội, quả nhiên có khắc chữ "Thanh Hà", "Mấy năm trước ta học ở học cung này, đây là thứ chứng minh thân phận của ta."
Tay ta đang cầm chén trà bỗng nhiên khựng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng ngẩng đầu: "Thế tử cũng từng học ở đó, đúng không?"
Nước trong chén trà bên cạnh tay hắn khẽ gợn sóng tạo thành những vòng xoáy mờ nhạt. Hứa Ninh Chu không vội đáp lời, mà chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt trầm ngâm nhìn ta.
Ánh sáng từ bầu trời lướt qua, đôi mắt hắn như ánh lên tia sáng lạ thường, vừa lấp lánh như vàng, vừa kỳ dị khó tả.
Ta nắm một quân cờ đen, nghiêng đầu mỉm cười.
"Chuyện gì vậy?"
"Hình như nàng rất quan tâm đến Vĩnh An Hầu."
"Chẳng qua chỉ là tiện miệng hỏi thôi," ta cúi đầu đặt một quân cờ xuống, "Hứa đại nhân không muốn nói thì thôi."
Hắn cười khổ: "Nàng nhất định phải gọi ta là Hứa đại nhân sao? So với hắn, nàng lại không muốn tin ta hơn à?"
"Ngài thật sự nghĩ nhiều rồi."
Ta đưa tay chỉ vào bàn cờ, ra hiệu cho hắn đặt quân. Những ngón tay của Hứa Ninh Chu chạm vào quân cờ, trắng bệch và gầy guộc, thấp thoáng có thể thấy lớp chai mỏng. Ta thu lại ánh mắt, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.
Hắn ăn quân cờ của ta, rồi trầm ngâm thở dài.
"Ta không phải không muốn nói, chỉ là những chuyện đó ta cũng chỉ nghe được từ miệng người khác. Năm xưa trong lần săn b.ắ.n mùa xuân của học phủ, ta và hắn cùng mất tích trong núi rừng, cuối cùng được tìm thấy bên bờ vực thẳm. Hắn bị thương khắp người, còn ta thì đã ngất xỉu. Sau khi trở về, hắn nổi cơn thịnh nộ, gây náo loạn trong học phủ. Học phủ phải bồi thường và trấn an rất nhiều mới có thể dẹp yên chuyện này."
Ta không khỏi cau mày: "Ngài tỉnh lại sau đó... chưa từng gặp hắn?"
"Hắn có đến gặp ta," Hứa Ninh Chu đáp, "Khi ta vừa tỉnh, ý thức còn chưa rõ ràng, xung quanh giường là một đám người, ta cũng không phân biệt được ai với ai. Hắn vừa đến, những người đó liền quỳ xuống. Hắn nhìn ta một cái, nói "Đúng là mạng lớn", rồi quay người bỏ đi."
Chén trà đã cạn. Tiểu nhị dưới lầu mở hé cửa sổ, vô số hạt bụi từ trong màn rèm bay lên, lơ lửng rồi tan biến. Ta luôn cảm thấy có thứ gì đó trong lòng trỗi dậy, gần như sắp nắm bắt được, nhưng lại mơ hồ như bụi, khiến ta không thể nào giữ lại.
Ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hứa Ninh Chu.
"Vĩnh An Hầu kiêu ngạo ngông cuồng, lòng dạ sâu xa và có nguy cơ mắc bệnh điên. Nguyễn Nguyễn, nàng nên tránh xa hắn."
"Bệnh điên?"
"Mẫu thân của hắn là một kẻ điên." Hứa Ninh Chu thản nhiên đưa tay, nặng nề đặt xuống nước cờ cuối cùng. Trong ánh sáng xuyên qua cửa sổ, gương mặt Hứa Ninh Chu nửa sáng nửa tối, tĩnh mịch như tượng Phật trên núi.
"Vương phi của Ung Châu, là một kẻ điên."
Ta ngồi trong phòng, lật qua lật lại quân cờ trong tay, từng ngón tay khẽ mơn trớn trên bề mặt lạnh lẽo của nó.
Giang Nghiệt trước đây từng đề cập rằng mẫu phi của hắn mắc bệnh. Nếu vương phi Ung Châu thật sự mắc chứng bệnh điên, việc bà ta không xuất hiện trong suốt thời gian dài cũng có lý. Nhưng điều này vốn là bí mật, làm sao Hứa Ninh Chu có thể biết được?
Thêm vào đó, Giang Nghiệt và Hứa Ninh Chu, một người là thế tử tôn quý của Ung Châu, một người lại là thư sinh nghèo hèn vô danh. Dù dung mạo có tương đồng, nhưng hành động và cách cư xử trong học cung chắc chắn rất khác biệt. Nếu thật sự có sự hoán đổi, chẳng lẽ các lão sư và đồng học lại không phát hiện ra?
Dẫu ta bỏ qua những điều này và giả định rằng Giang Nghiệt hiện tại không phải là Giang Nghiệt thực sự, vậy thì tại sao hắn không nhận ra ta ngay từ đầu? Hắn đổi lấy thân phận này có mục đích gì?
Chẳng lẽ thực sự chỉ là do ta suy nghĩ quá nhiều?
Mọi chuyện rối ren, mù mịt, ta siết chặt quân cờ trong tay.
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào khiến ta cảm thấy phiền lòng liền mở cửa ra ngoài để hỏi cho rõ sự tình, thì vừa lúc gặp Tiểu Tước đi ngang qua.
Ta gọi nàng lại: "Ban ngày ban mặt, đang ầm ĩ chuyện gì thế?"