Tuyết chau mày tỉnh dậy. Thiên vẫn đang ở đó cùng cô. Anh tỏa hàn khí giúp cô hạ nhiệt. Cơn sốt của Tuyết với đi đáng kể. Cô chớp mắt để quen dần với ánh sáng trong phòng. Anh thấy cô cựa mình nên cũng nhồm dậy quan sát.
"Em dậy rồi". Giọng anh nhàn nhạt.
Tuyết không nói gì, cô chỉ ừ một tiếng nhỏ nhẹ. Thiên đỡ cô ngồi dậy, rót ly nước ấm đưa cho cô. Tuyết đón lấy, uống cạn một hơi. Thiên đón lấy cái ly rỗng đặt lại bàn rồi quay sang xoa hai bên thái dương cho Tuyết.
"Em thấy trong người thế nào rồi? Còn khó chịu ở đâu không?" ®
"Mệt lắm, cả người đều mệt. Đầu cũng đau nữa". Tuyết cất giọng nũng nịu.
Cô mà không mệt mới lạ, sử dụng bao nhiêu là sức lực như thế. Tuy rằng không phải sử dụng lửa thiên trực tiếp nhưng cũng có thể gọi là đã mượn lực từ nguồn năng lượng đó, lại còn cả gan đảo ngược phù văn tạo thể uy hiếp
Huyền lão. Lúc đánh hắn bị thương thật ra cũng là Tuyết đang tự đánh chính mình.
Thiên chợt thở dài. "Anh xin lỗi, lúc nãy có hơi quá".
Anh dùng chút thuật chú giúp cô hạ sốt chứ cũng không thể can thiệp vào sự phản hệ kia. Khí tức đó, chỉ có nghỉ ngơi điều dưỡng thì mới có thể hồi phục. Anh bảo cô mấy ngày nữa ở yên trong nhà dưỡng bệnh, có anh và mọi người bảo vệ. Tuyết cũng gật đầu nghe lời.
Gia Kỳ gõ cửa cắt ngang hai người. Anh thấy em gái ngủ liền một mạch cũng khá lâu nên tính đi lên xem xét.
"Tuyết, em dậy chưa?"
"Em dậy rồi". Tuyết gọi với ra.
"Em muốn ăn gì không, anh gọi bếp nấu cho em".
"Em muốn ăn cháo yến với bánh sừng trâu".
"Được rồi. Anh sẽ mang lên".
Kỳ rời đi, Thiên cũng đứng dậy. Anh cũng nên xuất hiện lại dưới nhà rồi. Tuyết vào trong thay đồ rồi đưa lại áo cho
Thiên. Anh ngang ngược bảo cô gài cúc áo lại giúp mình. Tuyết ngượng ngùng làm theo. Chưa bao giờ cô cảm thấy xấu hổ như lúc này. Biết là Thiên đang trêu mình nhưng Tuyết còn đang sợ anh ta lại nổi cơn nên chỉ hậm hực mà làm cho xong.
Thiên cúi đầu muốn hôn lên cánh môi nhưng Tuyết tránh né. "Giận anh sao?"
"Ai dám giận anh". Giọng cô rõ ràng là đang giận lẫy.
"Chẳng phải anh đã cảnh báo rồi sao? Là em không ngoan, nên mới chịu phạt". @
"Là anh thừa cơ ức hiếp người khác thì có". Tuyết ương ngạnh đáp lại.
Dẫu nói thế nào thì cũng không thể nào bắt cô bỏ đi cái thói bướng bỉnh của mình. Thiên cười cười rồi phóng qua cửa sổ mà đi mất. Tuyết cũng mở cửa đi xuống lầu dùng bữa.
Mọi người cũng đang ăn tối, Gia Khang kéo ghế cho Tuyết. Thiên vờ từ ngoài đi vào, cũng nhanh chóng ngồi vào bàn. Kỳ tò mò hỏi anh đi đâu mất tâm. Thiên bảo có điện thoại từ bệnh viện, lý do hoàn hảo như vậy liền đáp ứng sự nghi hoặc của Kỳ và mọi người. Duy chỉ có Tuyết là dẫu môi tỏ ý mỉa mai.
Tuyết đang ăn thì Linh gọi điện tới. Cô bắt loa ngoài để mọi người cùng nghe.
"Tuyết, bà đang ở đâu vậy?". Giọng Linh rất gấp gáp.
"Tui đang ở nhà, có chuyện gì, bà bĩnh tĩnh nói tui nghe".
"Lại có thêm người chết trong vụ Bàn Tay Đen rồi". Linh đang nói chợt nấc lên khóc oà. "Là chị họ của mình, người đã đi bữa tiệc tại Phùng gia". (C)
Tất cả nghe xong đều xám mặt. Tuyết an ủi Linh mấy câu rồi bảo cô nhớ chú ý an toàn. Mặc dù không liên quan trực tiếp đến Trần gia nhưng cũng không thể làm ngơ. Huống chi Linh là bạn thân của Tuyết, cô nào có thể để yên.
Cả nhà nhanh chóng hoàn thành bữa tối rồi trở lại phòng khách bàn bạc. Ông Đạo cũng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến giới huyền môn. Việc thi thể bị hành hạ tàn bạo rất giống với bị cổ ngải quật ngưc hoặc bị cổ trùng cắn phá.
Chẳng lẽ Huyền Tông Hội lại có liên can, việc âm hiểm này thì chỉ có mỗi nơi đó mới dám thực hiện. Nhưng trước giờ, Huyền Tông Hội chỉ nhận một vụ cho một đối tượng cụ thể, không bao giờ họ làm chuyện liên hoàn dây dưa, phong cách này cũng không thể nói chắc là do bọn họ.
Tuyết chợt nhớ dáng vẻ Huyền lão ôm vai mình, nó cũng khá phù hợp với cách mà thủ phạm để lại dấu tay trên người nạn nhân.
"Huyền môn ẩn thân, cao nhân khuất mặt. Chúng ta không thể quy chụp vô căn cứ. Nhất định còn có ẩn tình ở đây".
Ai nấy đều gật gù tán thành ý kiến của ông Đạo.
"Con nghĩ cần xem qua chỗ thi thể, biết đâu sẽ có phát hiện. Linh là pháp y, chắc cô ấy cũng thu thập được kha khá thông tin. E là nguy hiểm đang tìm đến cô ấy". Tuyết bổ sung. @
Gia Khang lên tiếng sẽ đi đến chỗ Linh xem có hỗ trợ được gì không. Dù sao anh ấy cũng phụ giúp ông Đạo trong coi Hội Đồng Huyền Giác, nên xét về am hiểu âm thuật thì Gia Khang có kinh nghiệm dày dặn nhất.
Tuyết chợt nhớ bản thân cũng từng đến bữa tiệc oái oăm đó, nếu không phải vì cái áo chết tiệc làm cô khó chịu bỏ về thì....
Tuyết gọi điện về nhà cho con Mễ, nó lục tung tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không tìm thấy cái đầm đó đâu. Con Đậu cũng xin nghỉ về quê cả tuần chưa lên. (
Đúng rồi, cái đầm đỏ hôm đó, cái bộ mà con Đậu đã đưa nhầm cho cô, chắc chắn nó có vấn đề. Trong lòng cô liền dấy lên vô số nghi hoặc.
Cô trầm tư nhớ lại ngày hôm đó. Thật chất bữa tiệc này cô không định đi dự. Nhưng nghe tin ở đó sẽ có đấu thầu một hạng mục thiết kế lớn, chủ thầu muốn chọn phong cách tối giản nên Tuyết mới đi để tìm cơ hội hợp tác.
Quy định của bữa tiệc là nam mặc vest đen, nữ mặc đầm trắng. Kiểu mẫu thế nào đều được gửi trước cho khách mời. Tuyết đã lâu không may váy mới, nhất là váy dạ tiệc, tiện thể thì Phùng Mị vừa mới mở một tiệm may, cô ấy lên tiếng sẽ thiết kế cho Tuyết một bộ thật đẹp làm quà.
Phùng Mị là cháu gái Phùng Kim - Phùng lão gia, cũng là bạn học của Tuyết. Cô và nhà bên đó cũng có chút thân quen. Phùng Mị chính yếu cũng là vì uy thác của anh trai Phùng Hạo nên tranh thủ muốn lấy lòng Gia Tuyết. Nghĩ lại thì nếu là chính tay Phùng Mị thiết kế thì không có chuyện chọn sai màu, nhưng rõ ràng đồ đưa tới là váy màu đỏ. Con Mễ cũng xác nhận chuyện đó.
Tuyết thì mù màu nên cũng chẳng rõ cái váy đó là đỏ hay trắng. Cô cũng vì trễ giờ mà luống cuống vội vàng nên đã mặc vội để kịp nhập tiệc.
Tuyết bắt đầu xem xét kỹ lưỡng những sự việc đã diễn ra hôm đó.