Tuyết đứng dậy, xoay người tính đi ra ngoài thì Huyền lão đã đi đến mà đặt hai tay ôm lấy vai cô. Hắn ghé sát tai
Tuyết nói khế, giọng ma mị bí ẩn.
"Gia Tuyết, thật ra em không cần đề phòng tôi như vậy. Tôi đã nói trước di ảnh của lão Hưng rồi, chỉ cần là em đồng ý, tôi sẵn sàng đợi lệnh của em".
Tuyết lạnh toát sống lưng. Cô quay phắt lại, chĩa mũi trâm bén lạnh vào giữa cổ Huyền lão. Hắn lập tức giơ hai tay đầu hàng, nhưng ánh mắt ma quái và khuôn miệng vẫn không thôi lộ ra nụ cười ranh mãnh.
"Cho dù em có bao nhiêu quỷ hộ vệ thì tôi cũng sẽ chỉ đợi lệnh của em. Tôi không quan tâm em nghĩ thế nào. Em chỉ cần biết là tôi đã si mê em biết mấy. Cho dù có chết dưới tay của em, tôi cũng cam lòng".
Huyền lão không sợ hãi mà tiến lại gần hơn, hẳn để mặc cho mũi trâm ẩn sâu lên da thịt. Một tay đã nhanh chóng đặt lên eo, tay còn lại đỡ sau lưng của Tuyết, tạo thành một thế ôm trọn cô vào lòng.
Tuyết hừ lạnh, cười mỉm. "Huyền lão, Ngài đổi chiến thuật cũng nhanh thật. Ngài đang làm vậy là mạo phạm Sứ Giả đấy".
"Nếu em thấy tôi chưa đủ thành ý thì có thể ở lại đây nghỉ ngơi. Tôi sẽ đích thân chăm sóc em kỹ lưỡng".
Huyễn lão đon đả mời chào. Nhưng đáp lại hắn ta chỉ có vẻ lạnh lùng, có chút tàn nhẫn của Tuyết. Cô vờ bĩu môi ra vẻ khiêu khích. Huyền lão chỉ hận không thể cắn lấy cánh môi xinh xắn đỏ mộng đó của cô.
"Quý hóá quá, nhưng tôi chỉ thích ở nhà của mình. Phiền Ngài tránh ra để tôi còn về. Phượng Lai sắp thức rồi, tôi thì đang mệt nên không đảm bảo an toàn cho Ngài đâu"
"Em không cần dùng Phượng Lai doạ tôi. Tôi đối với em là thật lòng. Em cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ khiến em thích tôi".
Tuyết chậc lưỡi lắc đầu trước sự cố chấp của Huyền lão. Cô xoay đầu trâm đánh vào hắn một cái. Huyền lão bị lực đánh đẩy ra xa. Hắn ôm ngực nhìn cô cười khẩy. Tuy nhiên, hắn cũng không dám kinh động đến vị thần thú hung tàn kia nên đành đi lại mở cửa tiễn Tuyết ra về.
Tuyết ra đến nơi đã thấy Thiên toàn thân tỏả ra Hỏa Địa Ngục. Có vẻ cô mà chậm một bước là anh sẽ thiêu rụi cả
Huyền Tông Hội.
Cô đi lại đặt một tay lên vai anh vỗ về xua giận. Cô bảo anh khuyu người khoanh tay làm kiệu để cô ngồi lên.
Thiên không nói gì chỉ lặng lẽ làm theo. Anh bế cô trên một tay rồi xoay người đi ra ngoài. Thiên không quên hất tung cái đèn chùm trên trần nhà làm nó rơi xuống bể tan tành.
Tuyết rít nhẹ một tiếng như mắng Thiên. Cô cất tiếng nói vọng lại với Huyền lão là sẽ chuyển tiền đền bù sau.
Tuyết như mấy vị công chúa quyền quý, bệ vệ ngồi kiệu đi ra ngoài.
Huyền lão chỉ biết nhìn theo mà lòng đầy ganh tị. Người được bế Gia Tuyết như vậy đáng lẽ ra phải là hắn. Vị quỷ hộ vệ này là ai, nhật định hẳn sẽ điều tra.
Quả thực thì Tuyết đã không còn đủ sức để bước đi. Khi vừa về với vòng tay của Thiên là cô lập tức lả người đi, nhưng đã diễn thì phải diễn cho tròn vai nên cô mới bày trò khiêng kiệu, vừa tỏ vẻ kiêu kỳ, vừa là để thị uy.
Thiên lái xe đưa cô về mà không nói lời nào. Nét mặt sa sầm giận dữ thấy rõ. Tuyết chưa bao giờ thấy anh biểu cảm như vậy. Nó khiến cô có chút sợ hãi. Rốt cuộc thì anh đang bực chuyện gì chứ.
Nhưng Tuyết không có nhiều thời gian suy nghĩ. Cô bây giờ đang bị xung đột chú thuật, người phát sốt cao nên hai má đỏ ửng. Đầu đau nhức, toàn thân mỏi nhừ không chút sức lực. Cô ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế, nhắm mắt diều hòa nhịp thở. Thiên bên cạnh dấu có đang khó chịu cũng lo lắng không thôi.
Về tới nơi, Tuyết trao cái hộp cho ông Đạo, báo cáo ngắn gọn rồi xin phép lên lầu nghỉ. Cả nhà cuối cùng cũng được thở phào. Gia Khang dìu Tuyết về phòng, anh nhanh chóng lấy túi chườm hạ nhiệt cho cô.
Tuyết mơ màng ngã người xuống giường. Cô cũng thở phào một tiếng, hoàn toàn gỡ bỏ mọi phòng bị. Cô nhích người ôm lấy cái chăn thì cảm thấy như có ai đó đang đề lên người mình. Còn chưa kịp mở mắt nhìn kẻ nào thì đã bị một bờ môi lạnh lẽo quấn lấy, cuồng nhiệt không rời.
Thiên như muốn trút hết sự tức giận trong lòng, ngang ngược cướp lấy dưỡng khí, khuấy đảo không ngừng, đôi môi của Tuyết trong chốc lát đã sưng lên thấy rõ. Tuyết phản kháng trong bất lực, cô chỉ có thể tuân theo sự cuồng nộ của Thiên.
Anh trực tiếp tháo bỏ cái áo đang bó sát lấy người cô, giải phóng thứ mềm mại, đầy đặn bị gò bó ẩn sau lớp vải.
Tuyết cũng cảm nhận được sự dễ chịu. Nhưng cô lập tức tái mặt đi mà đẩy Thiên ra.
"Thiên, anh định làm gì vậy, anh...".
Tuyết lại bị Thiên chặn lại bởi nụ hôn mãnh liệt. Anh như sắp không tự chủ được nữa mà hành động theo bản năng. Thiên di chuyển, hung hăng cắn xuống khuôn ngực trắng mịn. Tay anh xoa nắn thô bạo. Tuyết hoảng loạn mếu khóc, cả người cô đang đau nhức nay lại nhận thêm sự giày vò trở nên tê dại vô lực.
"Thiên, anh dừng lại đi, tồi xin đấy... Dừng lại... Tôi không biết anh nổi giận chuyện gì cả. Tôi không biết... Anh dừng lại đi mà".
Tuyết nức nở, giọng nói ngắt quãng theo tiếng khóc. Cô thật sự cũng đang ấm ức khi thấy anh tự dưng lại nổi giận với mình. Thỏa thuận với Huyền Tông Hội thành công, đáng lẽ anh cũng sẽ vui vẻ, thoải mái chứ có đâu mà lại như nổi điên như vậy.
"Anh nói với em thế nào? Kế hoạch đối phó ra sao thì phải bàn trước với anh. Em lại đi tự ý hành động như vậy. Có biết bị phản hệ là tồn hại kinh mạch thế nào không hả?".
Thiên nói gẵn lên, không hề che giấu nộ khí. Ánh mắt sắc lạnh nhìn cô. Anh cũng ngừng sự trừng phạt, chờ đợi cô giải thích. Tuyết chỉ đáp lại bằng tiếng thút thít. Cô biết sai nên cũng không dám cãi, mà đúng hơn là cô chẳng còn sức để chống đối. Cô run rẩy đưa tay đặt lên Thiên mà đẩy người Thiên nhích ra một cách yếu ớt, tay còn lại vô thức che chắn trước người mình.
Tuyết tủi thân, nghiêng đầu tránh né ánh mắt trách phạt của Thiên. Anh cũng mủi lòng mà dịu đi sự thịnh nộ.
Thiên cởi áo sơ mi khoác lên cho Tuyết, rồi anh nằm xuống bên cạnh, ôm cô vỗ về.
Thiên xoa xoa vai cô, đặt lên trán cô một cái hôn, rồi nhẹ giọng bảo. "Em ngủ một chút đi".
Tuyết điều chỉnh nhịp thở, cô lấy hơi rồi cất tiếng khe khẽ. "Thiên, em... em biết sai rồi".
Rồi chẳng đợi anh phản ứng, Tuyết vòng tay ôm anh mà chìm dần vào giấc ngủ.