Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 6




CHƯƠNG 6



          Từ những lời tiểu thái giám này nói có thể thấy được y là một người rất thú vị, đùa y một chút, giải tỏa tâm tình buồn bực của mình cũng không tính quá tệ. Trong mắt Mạc Dương thần hiện lên một tia bướng bỉnh, “Phanh!” Hắn dùng lực vỗ lên bàn đá, ngẩng đầu ngữ khí nghiêm túc nói: “Nô tài ngu ngốc, ngươi lại đây xem cho kỹ trẫm là ai!”

Say mê trong tâm tình đắc ý dào dạt của mình, Tương Hiểu Vũ sau khi nghe lời hắn nói, cả người nhất thời ngây dại, không phải xui vậy chứ? Thật là Hoàng Thượng bản nhân sao? ! Y đến gần mới thấy, trong lòng không khỏi thầm kêu một tiếng: Thảm! đôi mắt xanh biếc, cùng một thân long bào thêu cửu long, hắn không phải Hoàng Thượng thì là ai?

Xác nhận người nọ là Hoàng Thượng, thân thể Tương Hiểu Vũ tức khắc mất cân bằng, hai gối dùng sức quỳ xuống, đau! Nhưng y lại không quản được nhiều vậy, bảo mệnh quan trọng nhất! Tương Hiểu Vũ dập đầu thật mạnh nói: “Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng a! Nô tài không phải cố ý mạo phạm thánh uy! Thỉnh Hoàng Thượng tha cho tiện mệnh của nô tài này!”

“Được rồi, đừng dập đầu .” Mạc Dương Thần một tay chống cằm nói: “Vừa rồi ngươi nói ngươi muốn trẫm giao tiền cho ngươi, trẫm không nghe lầm chứ? Chuyện này có tính là vơ vét tài sản không?”

“Cầu. . . . . . Cầu Hoàng Thượng tha mạng! Nô tài. . . . . . Nô tài vừa rồi chỉ. . . . . . chỉ là cùng  Hoàng Thượng ngài. . . . . . nói đùa mà thôi. . . . . .” Ô. . . . . . Tương Hiểu Vũ thề về sau sẽ không vơ vét tài sản người khác nữa, tốt nhất là thành thành thật thật làm việc kiếm tiền, nếu y còn có lần sau để nói . . . . .

“Nói đùa?” Mạc Dương Thần tựa tiếu phi tiếu địa nhìn y hỏi.

Tương Hiểu Vũ bị câu hỏi này làm sợ hãi tới mức sắp tè ra quần, làm sao cho tốt bây giờ? Quản sự thái giám trong Phi Hà cung từng nói y sớm muộn cũng sẽ bị tính tham tài hại chết. Khó trách dân gian nói không nghe lời lão nhân gia, tương lai sẽ chịu thiệt. Lời này y hiện tại đã lĩnh hội.

Sự thật chứng minh, Tương Hiểu Vũ cũng là một người khá thông minh, “Hồi. . . . . . Hồi Hoàng Thượng, nô tài vừa rồi thấy Hoàng Thượng ngài. . . . . . hình như có chút không vui, cho nên. . . . . . Cho nên nô tài chỉ cùng ngài nói đùa vài câu mà thôi.” Y nói những lời này thật lớn, e Mạc Dương Thần nghe không được.

“Vậy ngươi từ đâu nhìn ra trẫm không vui ?”

Tương Hiểu Vũ không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của Mạc Dương Thần, nhưng theo ngữ khí hắn nói chuyện lại nghe không ra tâm tình của hắn, quên đi, chết thì chết, cùng lắm thì mười tám năm sau làm một trang hảo hán!”Hồi hoàng thượng, nô tài thấy Hoàng Thượng ở đây một mình ẩm tửu, vì thế lớn mật đoán rằng tâm tình Hoàng Thượng không tốt.”

Tiểu thái giám này quả thật có chút tài vặt, người cũng thông minh, để y tưới hoa quả thật là lãng phí. Mạc Dương Thần trong lòng tán thưởng, xem ở chuyện y giúp mình thoải mái, không tiếp tục làm khó y nữa, “Vậy được, ngươi có thể đi rồi.”

“Tạ Hoàng Thượng!” Tương Hiểu Vũ đại nạn không chết liên tiếp dập đầu, lúc đứng lên chuẩn bị, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm Mạc Dương Thần cảnh cáo, “Trẫm nhớ kỹ ngươi, ngươi cũng phải nhớ lấy, chuyện đêm nay nếu bị người thứ 3 biết được, đến lúc đó chỉ sợ đầu ngươi khó bảo toàn .”

“Vâng, nô tài đã nhớ, nô tài tuyệt không để ai biết chuyện đêm nay.” Tương Hiểu Vũ quay đầu hồi đáp.

“Ân, ngươi đi đi.”

“Tạ Hoàng Thượng long ân, nô tài cáo lui.” Tương Hiểu Vũ tăng nhanh cước bộ rời khỏi, trời cao phù hộ, mạng nhỏ cuối cùng được bảo vệ.

Tương Hiểu Vũ vuốt cái trán vì dập đầu mà sưng đỏ trở về phòng, các thái giám ngủ cùng phòng với y đã ngủ cả. Trong lòng y âm thầm nói, A Chính nói lúc tưới hoa nghe thấy vài tiếng động nhỏ, hẳn là do Hoàng Thượng tạo ra, như vậy xem ra nơi đó là nơi vào đêm Hoàng Thượng thường đến, mười văn tiền một lần tưới hoa này thật không dễ nhận, vì mười văn tiền mà mất mạng? Không được! Sáng mai trả hết tiền đã nhận lại cho A Chính, nói với gã  mình không làm chuyện này nữa.

Hết đệ lục chương