Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 5




CHƯƠNG 5



          “Ta. . . . . . Ta là thái giám phụ trách chăm sóc hoa ở đây.” Sau khi nói xong, Tương Hiểu Vũ cúi đầu lẩm bẩm: “Kỳ quái, sao mình lại trả lời câu hỏi của hắn? Mình mới là người hỏi đầu tiên mà a!”

Lời y nói mặc dù không quá lớn, nhưng ở một tình huống tĩnh lặng thế này thì lại vô cùng to. Người nọ nghe xong nhịn không được cười ra tiếng, “Ha ha! Thật là một tiểu thái giám thú vị.”

Nhìn hắn không thèm để ý đến câu hỏi của mình, ngược lại còn chê cười, Tương Hiểu Vũ tức giận, “Ngươi! Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi đến cùng là người hay quỷ?”

“Ngươi nói xem?” Hắn vẫn không ngẩng đầu.

“Ách. . . . . .” Tương Hiểu Vũ nhớ rõ trước đây lúc chưa tiến cung từng nghe lão nhân gia trong thôn đề cập, quỷ không có bóng, nương ánh trăng mong manh, y có thể thấy rõ ràng bóng của người nọ, cho nên y la lên, “Ngươi là người!”

“Ân hừ!”

Nhìn người nọ mặc không phải là thái giám phục cũng không giống thị vệ phục, nơi này là hậu cung, trừ bỏ Hoàng Thượng, chẳng còn nam tử nào có thể vào được nữa. Nếu có thủ vệ vào hậu cung, vậy thì chỉ có thể là xuất hiện thích khác. Hơn nữa, đã trễ thế này, đại thần tiến cung hầu hết đã về a, chẳng lẽ là thích khách? Nhưng mà làm gì có thích khách nào lớn mật tới nổi lẻn vào hậu cung uống rượu? Hoàng Thượng? Làm sao có thể, nơi này hẻo lánh như vậy, Hoàng Thượng làm sao có thể tới nơi này được!

“Ngươi đến tột cùng là ai? ! Ngươi thật to gan, dám ở trong hậu cung uống rượu, chẳng lẽ ngươi không biết hậu cung ngoại trừ Hoàng Thượng thì cấm những nam nhân khác lai vãng sao?” Tương Hiểu Vũ sau khi nói xong, thấy người nọ không có chút phản ứng kích động, sợ hãi, vẫn như cũ cúi đầu uống rượu. Vì thế y tò mò hỏi: “Uy, ngươi không sợ ta nói cho Hoàng Thượng biết sao?”

“Nga? Nói cho Hoàng Thượng?” Hắn rốt cục cũng chịu lên tiếng, “Ngươi chẳng qua là một tiểu thái giám phụ trách tưới hoa, Hoàng Thượng tin lời người sao?”

“Ta. . . . . .” Đúng vậy, không có chứng cớ, chỉ bằng lời của mình quả thật rất khó làm người ta tin tưởng! Không đúng, mình còn có thể làm thế này a!”Ta có thể bắt ngươi trước, sau đó sẽ đưa ngươi đến trước mặt Hoàng Thượng, có chứng cớ, Hoàng Thượng nhất định sẽ tin ta.” Tương Hiểu Vũ không hề nghĩ tới, người ta nếu có thể không bị ai phát hiện mà lẻn vào hậu cung, hiển nhiên là võ công rất cao, y chỉ là một thái giám quét rác làm sao bắt được người ta kia chứ?

“Phốc!” Nghe y nói xong, người nọ nhịn không được phun hết toàn bộ rượu vừa uống vào miệng ra ngoài.

Tương Hiểu Vũ phi thường ‘ thông minh ’ nghĩ hắn sợ, vì thế từ bi nói: “Kỳ thật ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi giao hết tiền trên người mình cho, ta có thể xem như chưa từng gặp ngươi, cũng sẽ không kể chuyện đêm nay cho người thứ ba biết.” [Shal: cái này gọi là cường đạo, chứ nhân từ gì =3=’ ]

Mạc Dương Thần tâm tình vốn không tốt, muốn một mình ở đây uống rượu giải sầu, Mạc Dương Thần ? Người này là đương kim Thánh Thượng? Đúng, hắn chính là đương kim Thánh Thượng Mạc Dương Thần ! Vậy mấy lời lúc nãy Tương Hiểu Vũ nói chẳng phải rước họa vào thân? Ách, vậy phải xem tâm tình Mạc Dương Thần thế nào, hắn là Hoàng Thượng, hắn muốn xử trí thế nào thì xử trí thế đó!

Khụ, quay về chính đề. Nơi này là nơi ít người đến nhất trong cung, cũng là nơi mỗi khi Mạc Dương Thần tâm tình không tốt thì đến giải sầu. Mấy hôm trước Lâm quốc có dâng lên vài gốc hoa làm hắn rất thích, hắn không cần nghĩ đã cho người gieo trồng ở đây, nói thật hiện tại hắn đã có chút hối hận. Bởi vì lúc ấy rất thưởng thức mấy gốc hoa kìa, mà quên mất đây là nơi mình tĩnh tâm, gieo trồng  hoa ở đây thì sẽ có thái giám đến tưới nước.

Hôm nay bị tiểu thái giám phát hiện nơi này, tâm tình của hắn đã buồn bực lại càng thấy khó chịu, những lời y nói dù có mạo phạm mình, nhưng những lời này lại làm y thoải mái không ít. Bất quá tiểu thái giám này không khỏi quá lớn mật a, dám bảo mình trả thù lao rồi sẽ xem như không thấy hắn? ! Rõ ràng là muốn xử tử y, nhưng không biết vì sao trong lòng lại không muốn thế, quên đi, tiểu thái giám này chỉ hơi tham tài, xem như là làm việc thiện mà tha cho y một mạng.

Hết đệ ngũ chương