Bạch Thiên Trương cực kỳtàn ác quyết không thể chỉ một mình cô bị hun khói, nướng như nướng thịt được,như thế nào cũng phải cho Ngôn Mạch lăn một vòng trên đám lửa than kia, vì vậyhỏi: “Ngôn Mạch, một lần nữa em nghiêm túc hỏi anh một vấn đề. Thái độ anhnghiêm túc một chút, trả lời cho cẩn thận!”
Ngôn Mạch cười cười: “Mờinương tử hỏi.”
“Anh thật sự không biếtĐừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên?”
Ngôn Mạch ngẩn ra, nếuanh nhớ không lầm, đây là lần thứ hai Bạch Thiên Trương hỏi tới người gọi làĐừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên này, anh mờ hồ cảm thấy có gì đó là lạ: “Anh khẳngđịnh không quen biết người này.”
“Thế nhưng lần trước emthấy anh ở cùng một tổ đội với cô ấy.”
“Lúc nào?”
“Khoảng ba ngày trước.Khi đó em còn gửi cho anh một tin nhắn, nhưng anh không trả lời lại. Cho nên emcũng không xác định được là anh đang ẩn danh hay thật sự không online.”
Ngôn Mạch trầm mặc, chậmrãi suy tư. Mấy ngày nay lúc anh vào Viêm Hoàng Kỳ Tích, luôn luôn cảm giác rấtkỳ quái. Tuy nhân vật đều ở vị trí khi thoát game lần trước, thế nhưng anh vẫncảm thấy nơi đó có gì không đúng. Nếu theo lời Thiên Trương nói, như vậy rất cóthể anh đã bị trộm ID, mà người lấy trộm, rất có thể là Đừng Đánh Mất Đừng BỏQuên mà cô vừa nhắc tới.
Anh trầm giọng: “ThiênTrương, có khả năng anh bị trộm ID. Về sau khi nào anh online đều sẽ nói cho embiết một tiếng, trong trường hợp anh lại không nói gì, nếu em nhìn thấy anhonline, vậy thì trước tiên gọi điện thoại báo cho anh.”
Bạch Thiên Trương ngheNgôn Mạch nói vậy, cô nghe thấy trong lồng ngực một tiếng “tõm”, đó là tiếngtâm tư rơi xuống, cuối cùng cô cũng an tâm, cười: “Được.”
Mấy ngày sau Ngôn Mạch đãphải đi, vì ở tổng công ty có một hạng mục lớn, cần tổng giám đốc đích thânđiều hành, mỗi ngày mỗi đêm anh phải vẽ bản thiết kế, sắp xếp các phương án.
Trước khi đi Ngôn Mạchvẫn lo lắng dặn dò: “Nhớ kỹ ba tốt kia của anh, đừng vì không có anh ở đây màăn uống không tử tế.”
Dư San cười trộm: “Đạithần, em sẽ chăm sóc Thiên Trương nhà anh.”
Ngôn Mạch hài lòng phấtphất tay: “Quay về đi. Đừng nhớ nhung anh.”
Bạch Thiên Trương nhănmặt, chu môi, dậm chân: “Đáng ghét! Anh thèm nhớ nhung anh chứ!”
Dư San và Ngôn Mạch sợrun người, nhìn Bạch Thiên Trương một cách kì quái, lần lượt quay đầu bỏ đitheo hai hướng khác nhau.
Mấy ngày sau, Bạch ThiênTrương kéo Thiên Trương Nhục Cốt Đầu lẻ loi hiu quạnh cùng Phong Vũ Trung TạcBài Cốt lâu rồi chưa được gặp cha đến nơi đáy biển hoàng cung mà trước đây côvà Ngôn Mạch đi hưởng tuần trăng mật. Sau đó gửi tin nhắn cho anh: “Ngôn Mạch,ha ha, em nghe lời anh nói, hôm nay đã tới căng-tin ăn cơm nha. Em đã ăn ngôxào đậu Hà Lan và trứng xào cà chua!”
Ba tiếng sau, đại thầnnào đó đang thần trí mơ hồ giữa một đống bản thiết kế màu sắc, gửi lại một tinnhắn: “Ừ, vàng xanh lá cây và đỏ vàng kết hợp, màu sắc không tệ.”
Bạch Thiên Trương lập tứcim bặt. Cô bỗng nhiên có một khát vọng trước nay chưa từng có, có thể biến cáimặt như chiếc đĩa của cô thành một tờ giấy trắng hoặc là bàn vẽ, để Ngôn Mạchngày ngày đối mặt với cô.
Cô ghen ghét: “Dư San!Ngón tay thon dài lướt qua giấy vẽ, ánh mắt nồng nàn chăm chú nhìn giấy vẽ kiacủa Ngôn Mạch, vốn đều thuộc về tớ!”
Dư San run rẩy mãnh liệt,nhìn Bạch Thiên Trương đang nội tiết mất cân bằng, nói: “Cậu đang cos thâm cungoán phụ đấy à?”
Bạch Thiên Trương oán hậnhít vào, mang Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt không có cha chỉ có mẹ đi đánh quái:“Làm mẹ đơn thân thật không dễ dàng.”
Lúc đi ngang qua nộithành mua dược hồng lam, Bạch Thiên Trương nhìn thấy dưới chân NPC đi tới đilui là một người chơi đang nằm, chắc là một Hồng Danh tùy tiện vào thành bị NPCbảo vệ giết chết. Cô nhìn không chớp mắt, không để ý đến thi thể của người kianữa, tiếp tục đi, chợt kênh trước mắt bay ra một hàng chữ.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ SắcCách Điệu: Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, đợi đã.
Bạch Thiên Trương đangoán hận sâu nặng bỗng sửng sốt, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn lại, trênmặt của thi thể Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu vẫn còn hai dấu chân to đùng của cô.Bạch Thiên Trương hoảng sợ, cô vừa giẫm lên đại thần sao!
[Phụ cận] Thiên TrươngNhục Cốt Đầu: A a a a! Thật xin lỗi thật xin lỗi! Không phải tôi cố ý, tôikhông nhìn thấy! Ngàn vạn lần cậu đừng so đo, sau khi phục sinh cũng đừng choDanh Nhân Đường truy sát tôi!
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ SắcCách Điệu: … Có nước tẩy đỏ không?
… À, hóa ra là muốn nướctẩy đỏ. Bạch Thiên Trương thả lỏng, lấy nước tẩy đỏ trong kho hàng ra, nghĩ lạitên Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu từ màu đỏ biến thành màu đen, lại chạy đến quầyhàng mua thêm mấy bình, ôm một túi nước tẩy đỏ ngồi bên cạnh, chọc chọc thi thểBỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu.
[Phụ cận] Thiên TrươngNhục Cốt Đầu: Làm thế nào để cho cậu? Bây giờ cậu mà phục sinh, bên cạnh vẫncòn NPC.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ SắcCách Điệu: Tôi sẽ phục sinh vào ngục giam. Đến ngục giam đưa cho tôi.
Bạch Thiên Trương nghetheo chạy tới ngục giam, Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu đã sống lại trong tù. Cô đưanước tẩy đỏ cho Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, đối phương gửi lại 200J. Cô nhìn têncủa Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu đã biến thành màu trắng, đoán là không có việc gìcần mình nữa, vốn định đi, kết quả trước khi đi vẫn không nhịn được hỏi mộtcâu.
[Phụ cận] Thiên TrươngNhục Cốt Đầu: Cậu không cần đi học sao? Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi mà.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ SắcCách Điệu: À. Không sao, tôi được tuyển thẳng, đại học W.
Bạch Thiên Trương bị kíchđộng quay đầu bỏ chạy. Kết quả bị một câu của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu làm côphanh lại bước chân.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ SắcCách Điệu: Cô thích Vũ Thoa Phong Lạp sao?
Bạch Thiên Trương khônghiểu sao cậu ta lại hỏi như vậy, nhưng cũng không muốn mọi người đều nhìn thấyđoạn trò chuyện này, vì vậy cô gửi yêu cầu kết bạn cho Bỉ Ngạn Dạ Sắc CáchĐiệu, đối phương rất nhanh đã chấp nhận. Tiếp đó Bạch Thiên Trương gửi tin nhắnriêng cho cậu ta: “Sao lại hỏi như vậy?”
Ninh Tần nhíu mày, khôngbiết trả lời thế nào. Cậu nhớ tới bộ dạng của cô gái kia, cô giấu mặt sau mànhình máy tính, chỉ để lộ ra đôi mắt nhanh nhẹn đảo quanh cậu, mà cậu chỉ mớivừa quay đầu sang, cô gái đó lại như con rùa đen rụt đầu lại, thật lâu sau mớichầm chậm vươn ra, mang theo vẻ mặt đạt được ý đồ xấu xa và nụ cười rung đùiđắc ý, lọn tóc hơi chỉa ra khẽ rung lên như đang nhảy múa. Cậu lại nghĩ tới phóbản ẩn giấu lần trước, cô mang theo vật nuôi nhào lên, bộ dạng làm việc nghĩakhông được chùn bước.
Vì vậy Ninh Tần do dự, cónên nói cho cô biết sự việc của Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên không, đêm đó cậunghe ngữ khí Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên nói thích Vũ Thoa Phong Lạp, đã biết rõcô gái này nhất định quen Vũ Thoa Phong Lạp ngoài đời. Trong trò chơi, mặc dùkhông có ràng buộc đạo đức, thế nhưng cậu vô ý thức không hi vọng một ngày nàođó trong tương lai, sẽ nhìn thấy lời mắng nhiếc Bạch Thiên Trương là Tiểu Tamtrên kênh Thế giới.
Ninh Tần lưỡng lự hồilâu, lâu đến nỗi Bạch Thiên Trương tưởng cậu ta đã bị mất mạng, tiếp đó mớichậm rãi trả lời: “Lần trước thành chiến chúng tôi thua, sở dĩ là do Đừng ĐánhMất Đừng Bỏ Quên cố tình không thủ thành. Mà lí do của cô ta, theo lời cô tanói, là vì cô ta thích Vũ Thoa Phong Lạp.”
Bạch Thiên Trương đứngbật dậy trước máy tính, đụng đổ cả ghế, Dư San lại càng hoảng sợ, không hiểu gìnhìn cô.
Bạch Thiên Trương chỉ cảmthấy có một ngọn lửa quỷ quái đang bốc lên, lại là Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên!Mà lại nghe được từ miệng của thị tộc đối địch! Cô giống như người sau cùng mớiđược toàn thế giới biết đến, giống như một người ngoài cuộc!
Cô nhe răng trợn mắt vớiDư San: “Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên! Cô ta nói cô ta thích Ngôn Mạch!”
Dư San bị vẻ mặt dữ tợncủa Bạch Thiên Trương làm cho hoảng sợ: “Ực, Thiên Trương, cậu có muốn uốngnước không?”
Bạch Thiên Trương liếcxéo, tay cầm cốc của Dư San khẽ run rẩy: “Cô ta nói thích Vũ Thoa Phong Lạp haylà thích Ngôn Mạch?”
Nghe thấy câu hỏi này,Bạch Thiên Trương mới tỉnh táo lại một chút: “Vũ Thoa Phong Lạp.”
Dư San đảo mắt: “Xì! Vậycậu bực mình cái gì! Chuyện đó là rất bình thường, trong trò chơi ai mà khôngthích đại thần, điều này chẳng thể nói lên là Ngôn Mạch có gian tình. NgônThiếu nhà cậu nhất định là người vô tội! Tớ cho cậu biết, trước khi đi, anh ấyđã viết chằng chịt một đống công việc cần chú ý cho tớ, cậu thích ăn cái gì,cậu không thích ăn cái gì, dị ứng với đồ ăn nào, bị cảm thì món ăn nào là thuốctốt nhất, tất cả đều nhắc nhở tớ phải để ý. Mẹ nó, bà đây đã trở thành bảo mẫucủa cậu rồi đấy!”
Bạch Thiên Trương sửngsốt, níu lấy Dư San đòi xem tờ giấy kia, quả nhiên trên giấy chằng chịt toàn làchi tiết sở thích hàng ngày của cô, Ngôn Mạch đều chú ý tới, cẩn thận từng chútmột.
Bạch Thiên Trương ôm tờgiấy trước ngực, lệ rơi đầy mặt kiểu Quỳnh Dao: “Dư San, làm sao bây giờ, làmsao bây giờ, vừa nghĩ tới bộ dạng Ngôn Mạch khi ghi những điều này, tim tớ lạiđập rất nhanh!”
Dư San trầm mặc, sau đóquay đầu trở về hung dữ đánh quái: “Mẹ nó, ta đánh chết mi!”
Bạch Thiên Trương lập tứcbiết chừng mực, cũng ngậm miệng im lặng.
“Hương thơm bạc hà ngọtngào được tô vẽ bởi có hình dáng của gió, anh có thể nhớ như in khuôn mặt vàtính cách của em…(*)” Chuông điện thoại củariêng Ngôn Mạch đột nhiên vang lên, Bạch Thiên Trương nhận điện thoại dưới ánhmắt ghét bỏ của Dư San, giọng nói Ngôn Mạch hơi khàn khàn, hình như rất mệtmỏi.
(*) Carnival – ChâuKiệt Luân
“Thiên Trương, ID kia củaĐừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên, anh đã điều tra. Cô ta không có một ID cố định,những nơi điều tra ra đều là ở tiệm internet, còn có rất nhiều là đăng nhập ởmạng công ty. Cho nên anh nghi ngờ cô ta cố ý không để chúng ta điều tra ra.Tuy nhiên bây giờ vẫn chưa thể khẳng định là cô ta có dụng ý gì, nhưng dù saovẫn nên cẩn thận một chút, Thiên Trương, em hãy tin anh.”
Trong lòng Bạch ThiênTrương đã nắm chắc, người này, bất kể là nhân yêu hay yêu nhân, chỉ muốn châmngòi chia rẽ cô và Ngôn đại thần nhà cô, phải thay ánh trăng tiêu diệt cô ta!
Sau một lần bảo trìserver Viêm Hoàng Kỳ Tích nữa, bảng xếp hạng mỹ nhân lại một lần nữa được phátđộng. Phần thưởng lần này vẫn là một bộ quần áo đẹp có giá trị nhìn ngắm nhưngkhông có giá trị thực dụng. Bạch Thiên Trương cảm thấy cô đã qua cái tuổi tìnhcảm mãnh liệt mù quáng rồi, vì vậy nhàn nhạt liếc qua tin tức kia rồi đóngtrang chủ.
Lần này thi tuyển vẫntheo lệ cũ, dựa theo số phiếu bầu để phân cao thấp. Có điều không chỉ có bảngmỹ nhân PK hàng năm mà còn trên cả thế nữa. Sau một hồi bỏ phiếu kích động gàbay chó chạy, bảng xếp hạng mỹ nhân mới nóng hổi ra lò. Dư San bình phẩm các mỹnhân trên bảng từ đầu đến chân: “Cô này ngực nhỏ quá; cô này chân không đủ dài;ồ, cô này phấn trên mặt chà xát ra cũng đắp được cầu tuyết đấy; oa, trang điểmgì mà nhìn y như gấu trúc…”
Bạch Thiên Trương hứngthú dạt dào nghe Dư San chê bai, buồn cười ở chỗ còn cùng nhau cười trên nỗiđau của người khác, đột nhiên Dư San bỗng yên lặng. Bạch Thiên Trương nhìn chămchăm vào màn hình, khẽ nghiêng đầu sang hỏi: “Dư San, sao không nói tiếp?”
Dư San không trả lời,Bạch Thiên Trương không thể không nhìn sang xem sao, bảng đệ nhất mỹ nhân trênmàn hình đập vào mắt là một dấu chấm hỏi vô cùng to, ID ở phía dưới: Khu mườitám Đoạn Ngọc Nhai, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu. Sau đó là một dòng chữ giảithích: Do yêu cầu của người chơi nên trang chủ đã xóa ảnh chụp và video. BạchThiên Trương囧: “Gì,sao lại vẫn là tớ?”
Dư San kéo chuột xuốngmột phát: “Thiên Trương, mấu chốt không phải cậu vẫn là đệ nhất mỹ nhân, mấuchốt ở chỗ, lời nhắn phía dưới.”
Bạch Thiên Trương nheođôi mắt cận thị, nhìn sát vào màn hình, có điều vừa nhìn một chút, cô giống nhưnhìn thấy chiếc hộp Pandora, hoảng sợ đóng sập máy tính của Dư San, sắc mặttrắng bệch.
Cô không thể tin được,hỏi: “Dư San, sao có thể như vậy? Tớ biết trong trò chơi loại người nào cũngcó, nhưng tại sao lại có loại người thế này!”
Dư San mở máy tính xemlại lần nữa, phía dưới bức ảnh có rất nhiều tin nhắn để lại, tin thứ nhất củamột người kí tên là Ông Không Thiếu Tiền để lại: Mẹ, mỹ nữ còn không để cho xemhình. Ông đây chịu uổng phí một đêm, bao cô! Đồng ý thì liên hệ với tôi. Tiếpđó là một dãy số điện thoại di động.
Những lời nhắn tiếp sauđó cũng đều gần giống như vậy, bảng giá càng ngày càng cao, lời nói hạ lưu càngngày càng khó nghe.
Dư San an ủi cô: “Có thểlà trò đùa dai, cậu đừng quá để ý, dù sao cũng không ai biết rõ thân phận thậtcủa cậu, chỉ có một cái ID thôi, nếu thật sự không chịu được thì xóa nick, chỉlà trò chơi thôi mà.”
Bạch Thiên Trương buồnrầu gật đầu, sau đó xem lại những lời nhắn kia một chút, phát hiện tất cả tinnhắn đã bị nhân viên quản lý xóa bỏ. Tuy xóa rất nhanh nhưng dù sao cũng vẫn córất nhiều người đã nhìn thấy, trước mắt, trong trò chơi cũng có một số ngườibàn tán trên kênh Thế giới.
Cô không còn hứng thúchơi tiếp nữa, tắt máy vi tính, lên giường đi ngủ. Trước khi ngủ lại gửi tinnhắn cho Ngôn Mạch: “Ngôn Mạch, em nghe lời anh, đi ngủ sớm, bây giờ em ngủđây.”
Cô nằm ngửa mặt nhìn lên,hai tay cầm chặt điện thoại để trên bụng, cung kính chờ đại thần trả lời.
Dư San nói: “Bạch ThiênTrương, tớ thật sự không chịu nổi cậu. Sao cậu không chờ Ngôn Mạch xoa đầu,khen cậu vài câu luôn đi? Gì mà giống như chó xù thế.”
Bạch Thiên Trương khôngđể ý tới bạn, tiếp tục làm bộ dạng thành kính cầu nguyện. Cô duy trì tư thế nhưngười chết vào quan tài, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chốc chốc lại nhìn điệnthoại xem có phải đã để thành chế độ im lặng rồi không, chốc chốc lại nhìn điệnthoại xem có phải đã hết pin, chốc chốc lại nghi ngờ có phải đã mất sóng, lănqua lăn lại cả buổi mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại,điện thoại có một tin nhắn của Ngôn Mạch, chỉ một chữ: “Ngoan.” Lại nhìn thờigian, ba giờ sáng. Bao nhiêu lửa giận trong lòng Bạch Thiên Trương bị giội mộtgáo nước lạnh, đến khói bốc lên cũng không còn chút nào, cô tưởng tượng: Trờirất lạnh, một mình Ngôn Mạch, một chiếc đèn bàn tờ mờ tối, ôm tay ôm chân, runrẩy nhai củ lạc, vô cùng khó chịu. Cô lại tiếp tục yên phận làm một nàng oánphụ.
Cô rời giường, đánh răngrửa mặt, theo thói quen trước tiên lên mạng, mở QQ, sau đó lên Viêm Hoàng KỳTích.
Sau này nghĩ lại, nếu nhưbiết được ngày đó trong trò chơi sẽ xảy ra chuyện gì, đánh chết cô cũng sẽkhông lên.
Hôm đó là cuối tuần,người lên trò chơi rất nhiều. Bạch Thiên Trương nhìn lướt qua kênh Thế giới,sau đó che đi, đi làm nhiệm vụ hàng ngày. Một lát sau cô nhận được tin nhắn củaPhong Nguyệt Vô Yên: “Thiên Trương, có chuyện gì vậy? Chị với hắn ta có thù hằngì à?”
Bạch Thiên Trương khônghiểu, Phong Nguyệt Vô Yên nôn nóng, nổi giận đùng đùng trả lời: “Xem kênh Thếgiới!”
Bạch Thiên Trương mở kênhThế giới ra, một giây này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: giết chết cô đi!