Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Chương 26




Cho tới khi Bạch ThiênTrương gặp phải Ngôn Mạch trên đường đến căng-tin, khu giảng đường, kí túc xávới tần suất nhiều đến quái lạ, rốt cục cô mới hiểu được hàm nghĩa trong nụcười đó của anh.

“Ồ? Thiên Trương, vừa hayđến giờ ăn cơm. Em chuẩn bị về phòng ngủ ăn mì ăn liền à?”

Ngôn Mạch đang cười,nhưng Bạch Thiên Trương thề, một chút cô cũng không nhìn ra được trong đáy mắtNgôn Mạch có bất kì sự vui vẻ nào, vì vậy cô cũng cười: “Ngôn Mạch, làm sao thếđược. Em đang chuẩn bị đến căng-tin ăn cơm mà, hay là anh cũng cùng đi đi?”

“Được.” Cứ thế Ngôn đạithần thản nhiên đi ăn cơm cùng Thiên Trương, có đôi khi không bận việc, anh còncùng cô lên lớp giờ môn học tự chọn. Rất nhanh, tên tuổi Ngôn Mạch đã đượctruyền bá trong khắp các thầy trò của trường đại học W, mức độ nổi tiếng củaanh tuyệt đối vượt qua Bạch Thiên Trương.

Dư San bình luận như sau:“Thiên Trương, Ngôn Mạch nhà cậu rõ ràng chính là một ngọn lửa, thiêu đốt tấtcả trái tim nữ sinh trường đại học W.”

Bạch Thiên Trương nhìnbốn phía, quả nhiên một phòng học toàn nữ sinh thỉnh thoảng lại quay sang liếcnhìn bọn họ, thực ra nói chính xác hơn là đang nhìn Ngôn Mạch. Mà thầy giáođang giảng về loét dạ dày tá tràng trên bục kia, mặt đã đen như màu bảng, cókhi còn đen hơn bảng vài phần.

Bạch Thiên Trương ai oánhỏi Ngôn Mạch: “Anh rảnh rỗi thế à? Không phải anh còn công việc ở thành phố Nsao?”

Ngôn Mạch vừa lật giở tậptranh ảnh tư liệu giải phẫu cơ thể người, vừa làm bộ như bừng tỉnh: “À! Hìnhnhư anh quên chưa nói với em, anh đã được điều đến làm tổng giám đốc chi nhánhcông ty bên này. Còn nữa, anh ở trong khu dân cư gần trường học của em.”

Hai con ngươi của BạchThiên Trương bỗng nhiên thu nhỏ sau đó lại phóng đại, khóc không ra nước mắt:“Nói như vậy…”

“Nói như vậy, sau này mỗicuối tuần anh sẽ cùng ăn cơm với em, cho nên tốt nhất em hãy ném mì ăn liền đi;sau này mỗi cuối tuần anh sẽ đưa em ra ngoài chơi, cho nên tốt nhất em đừng códính lấy cái máy vi tính cả ngày; sau này thỉnh thoảng anh sẽ tới tìm em, chonên tốt nhất em đừng quá gần gũi với chủ tịch của bọn em.” Ngôn Mạch “soạt” mộttiếng gập sách lại, giống như cười mà không phải cười.

Bạch Thiên Trương rầu rĩ:“Tại sao không thể quá gần gũi với Bùi Lăng Sơ? Cậu ta là cấp trên của em, chắcchắn cần phải bàn bạc công việc.”

Ngôn Mạch nhìn ThiênTrương cười cười: “Ngoan, nghe lời anh, tóm lại đừng có gần gũi quá với cậu talà được rồi.”

Dáng vẻ tươi cười củaNgôn đại thần trước nay vẫn chưa bao giờ vô dụng, Bạch Thiên Trương choángváng, cứ thế ngây ngốc kí hiệp ước bất bình đẳng.

Trong vòng tròn chặt chẽlấy Ngôn Mạch làm trung tâm, giơ cao ngọn cờ lí luận vĩ đại của Ngôn đại thần,trong tình hình khắc sâu lí luận “Ba tốt” của anh, việc ăn uống và quy luậtsinh hoạt của Bạch Thiên Trương có thể lấy làm khuôn mẫu để viết vào sách hướngdẫn chăm sóc thân thể.

Mỗi ngày Ngôn Mạch đềudành thời gian cùng cô ăn cơm chiều, cơm nước xong xuôi lại nắm tay Bạch ThiênTrương đi dạo trong rừng uyên ương của trường, Bạch Thiên Trương thật sự khôngrõ Ngôn Mạch như thế nào lại nhìn ra được khung cảnh hoa dưới ánh trăng ở nhữngnơi khỉ ho cò gáy trong trường cô, anh còn mĩ miều gọi đó là nhớ lại thời sinhviên. Sau khi đi dạo, Bạch Thiên Trương quay lại phòng ngủ, Ngôn Mạch về nhàmình, hai người lên mạng vào Viêm Hoàng Kỳ Tích, tiếp tục sự nghiệp tán tỉnhvẫn chưa xong. Nồng tình mật ý khiến Dư San liên tục cảm thán: Tình yêu quả làvĩ đại, đến bệnh mất cân bằng nội tiết lâu năm của Bạch Thiên Trương mà cũngchữa lành được.

Hôm nay là Chủ nhật, cũnglà lần đầu tiên thành chiến kể từ khi hợp khu đến nay.

Bảy giờ tối, người củaThượng Thiện Nhược Thủy đã tập trung đông đủ trên IS, thật ra đối với nhữngngười đã thân kinh bách chiến như bọn họ, tất cả đều đã có thực lực và kết hợpvô cùng ăn ý, đôi khi thậm chí không cần có Ngôn Mạch chỉ huy. Có điều lần này,mọi người không thể không nâng cao tinh thần, bởi vì giữ thành bên đối phươnglà Danh Nhân Đường.

Trước kia Bạch ThiênTrương ở Phong Vân Chiến Ca, mỗi lần thành chiến đều ở hậu phương chuyên mônthu nhặt vật liệu. Một mặt là vì trong thành chiến, Mục sư cần tăng máu chođồng đội, Pháp sư và Chiến sĩ làm nhiệm vụ tấn công, chỉ có Phù thủy là ít tácdụng; mặt khác, cũng bởi vì kĩ thuật PK và cảm nhận phương hướng của cô chỉ nhưngười mới vào. Bởi vậy thành chiến còn chưa bắt đầu, cô đã nói trước là mình sẽđi thu nhặt vật liệu.

Thu thập vật liệu là côngviệc nặng nhọc. Đối với người chơi cấp thấp mà nói, mang các vật liệu thu đượcđổi thành tài nguyên cho thị tộc là có thể tăng nhiều kinh nghiệm, nhưng đốivới người chơi cấp 110 như Bạch Thiên Trương thì công việc này gần như là laođộng khổ sai. Sau khi kết thúc thành chiến, trong thị tộc sẽ có một bảng phongcông, căn cứ vào số lượng đối thủ giết được để nhận phần thưởng, mà người đinhặt vật liệu, bởi vì không đánh chính diện nên không chỉ không được lên bảng,mà còn rất có thể bị đội tuần tra của đối phương, hoặc NPC giết chết.

Thế nhưng vật liệu trongthành chiến lại không thể thiếu, tộc trưởng cần dùng đến những vật liệu đó đểphát động đại pháo, tấn công cửa thành của đối phương, cho nên mỗi lần có thànhchiến, người nào trong Thượng Thiện Nhược Thủy mà bị phái đi thu thập vật liệuthì chắc chắn sẽ có ít nhiều lời oán hận. Mà lần này, khi Bạch Thiên Trương nóirõ trên IS là cô tự nguyện đi thu thập vật liệu, những người trước kia đã từngoán hận đó đều trầm mặc. Ngôn Mạch vốn định để Thiên Trương ở bên mình, nhưngkhông thể lay chuyển được sự cố chấp của cô, đành phải đồng ý. Cuối cùng, quyếtđịnh Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, Thiên Sứ Khát Máu và mấy người chơi cấp bậc hơithấp khác đi thu thập vật liệu.

Vừa đến tám giờ, trạngthái PK của tất cả mọi người đã được hệ thống tự động chuyển sang PK thị tộc,Vũ Thoa Phong Lạp, Cách Thức Hóa, Tỉnh Giấc Không Thấy Vợ Đâu chủ yếu tấn côngvật tổ của đối phương; Thấy Chết Không Cứu chỉ huy đội cứu viện, phụ trách tăngmáu cho những người ở trong phạm vi quanh mình, ngoại trừ những người ở hậuphương thu thập vật liệu; nhiệm vụ của Uống Rượu Bên Khe Suối và các Pháp sưkhác là chiếm đóng điểm phục sinh, sau đó dẫn dắt cho NPC quái vật tinh anh rờikhỏi vị trí canh cổng, mở đường cho những người chơi khác, tác dụng của Pháp sưở đây cũng giống như đội cảm tử, chết là không nghi ngờ gì, nói ngắn gọn, chắcchắn phải hi sinh bản thân vì tập thể. (Tácgiả: “Ngôn Mạch, cậu cố ý, cậu cố ý sắp xếp Tiểu Bùi nhà tôi đi dẫn quái!” NgônMạch ngoáy lỗ tai, cười: “Tiểu Bùi nhà cô? Chẳng lẽ tôi không phải con của cô?”Mỗ Ngân: “Đại thần, tôi sai rồi.”)

Bạch Thiên Trương, ThưNhất Nhuận cùng những người chơi khác nhanh chóng phân tán, mỗi người phụ tráchthu thập vật liệu ở một khu vực trong thành chiến. Bầu không khí trên IS lúcnày không giống lúc công thành, thủ thành ngày trước, thoải mái, náo nhiệt nóichuyện phiếm, mà là im ắng, xem ra tất cả mọi người đều đang đánh vô cùng vấtvả. Bạch Thiên Trương để ý nhìn lên hướng cửa thành, trước mắt đều là Pháp sưbăng tuyết mưa sa, ánh sáng hỗn loạn, hoàn toàn không nhìn rõ ai vào với ai.

Bạch Thiên Trương đã bịđội tuần tra của Danh Nhân Đường giết rất nhiều lần, đây là nỗi khổ của ngườithu thập vật liệu, Mục sư thì có hạn, tất cả đều đi phục vụ cho lực lượng côngthành, còn đối với bọn họ chỉ có mấy chữ: tự cầu nhiều phúc. Nhưng khi cô mộtlần nữa phục sinh, phát hiện đây không phải là điểm phục sinh đó.

Trong thành chiến củaViêm Hoàng Kỳ Tích, bên công thành và bên thủ thành đều có một điểm phục sinhmặc định của hệ thống, vị trí này không thể bị chiếm lĩnh; còn lại có ba điểmphục sinh có thể bị chiếm lĩnh, sau khi người chơi tử vong, sẽ bị hệ thống đưatới điểm phục sinh gần nhất. Bạch Thiên Trương xem xét điểm phục sinh này, hiểura do là Uống Rượu Bên Khe Suối chiếm được.

Cô từ điểm phục sinh đứngdậy, trang bị trên người đã bị tẩy trắng. Cô quyết định thay đồ tân thủ, làmviệc nghĩa không được chùn bước, tiếp tục đi thu thập cỏ Phong Thiên, ngược giócó một đội người ngựa đang đi tới, dẫn đầu chính là Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu.

Trên IS, Cành Hoa BênSườn Núi hưng phấn kêu lên: “Ồ, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, bà xã của Vũ ThoaPhong Lạp, sao lại ở đây, lão đại, để tôi đi giết cô ta!”

Ninh Tần nhìn Thiên TrươngNhục Cốt Đầu mặc đồ tân thủ ảm đạm, nhàn nhạt nói: “Được rồi. Xin Đừng Bay Lênở bên kia đang phải chịu đựng, chúng ta tăng tốc đi đường vòng ra phía sauThượng Thiện Nhược Thủy.”

Hạt Cát Trong Biển Ngườinói: “Chết tiệt, Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên đang làm cái gì, không phải cô tanói nhất định sẽ bảo vệ tốt vật tổ sao!”

Ninh Tần nói: “Sau khikết thúc thành chiến lại thảo luận sau. Bây giờ tập trung chú ý.”

Khi Bạch Thiên Trươngnhìn thấy Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, phản ứng đầu tiên là: Thôi rồi, vừa mớiquay lại điểm phục sinh xong. Phản ứng thứ hai là: Tên nhóc đáng lo này, giờcách kỳ thi Đại học chỉ còn bốn tháng, sao vẫn còn chơi trò chơi?

Có câu lời vàng ngọc nói:Điếc không sợ súng. Bạch Thiên Trương rõ ràng đã trải qua vò mẻ lại sứt, khôngcòn biết sợ, mặc kệ người của Danh Nhân Đường, một mình ngồi xổm xuống hái cỏ.Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu ngồi trên lưng ngựa cao lớn, cũng không thèm để ý đếnBạch Thiên Trương, một đoàn người oanh oanh liệt liệt đi thẳng.

Bạch Thiên Trương vẫnkhông thể tin nổi vận may của mình, tính cách bộc phát đã chạy đâu mất trướccon mắt của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu. Lúc này hệ thống đưa ra thông báo: Còn 5phút nữa, thành chiến sắp chấm dứt. Bây giờ bắt đầu đếm thời gian.

Bạch Thiên Trương vừathấy thông báo này, đã biết rõ dù có là ai thắng ai thua, tất cả cũng đều kếtthúc. Vì vậy không thu thập nữa, cô lên ngựa chạy về hướng có vật tổ bên kia,nhìn xem là thị tộc nào chiếm lĩnh.

Trên đường đi, tình hìnhchiến đấu thực sự rất thê thảm, ở cửa thành là một đống thi thể người, quái,BB, cứ một đám hiện ra rồi lập tức ngã xuống. Tiếp đó hệ thống nhắc nhở: Chúcmừng thị tộc Thượng Thiện Nhược Thủy trải qua mọi khó khăn gian khổ, cố gắngđánh hạ thành Thiên Nguyên, thành chủ Vũ Thoa Phong Lạp, thời hạn bảy ngày.

Bạch Thiên Trương vuimừng chạy tới chỗ vật tổ, trước tiên thấy thi thể của Đừng Đánh Mất Đừng BỏQuên, hiển nhiên là lúc giữ vật tổ đã bị người của Thượng Thiện Nhược Thủy giếtchết.

Người của Danh NhânĐường, dưới sự dẫn dắt của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, cũng chạy tới chỗ vật tổ,tộc trưởng hai bên hữu nghị bắt tay giảng hòa, một cảnh hài hòa thân thiết.

Hoạt động chúc mừng củaThượng Thiện Nhược Thủy bắt đầu, đồng thời, Danh Nhân Đường cũng bắt đầu “thẩmvấn”.

Ninh Tần hỏi: “Đừng ĐánhMất Đừng Bỏ Quên, cô đã nói sẽ bảo vệ tốt vật tổ. Thế nhưng theo ảnh chụp mànhình của Xin Đừng Bay Lên, lúc Vũ Thoa Phong Lạp dẫn người tấn công vật tổ, côkhông có bất kì phòng thủ nào cả. Mời cô giải thích một chút.”

Hạt Cát Trong Biển Ngườigay gắt làm ầm lên: “Chết tiệt! Lúc trước cũng là cô khóc lóc kêu nhất địnhphải gia nhập Danh Nhân Đường, nếu như không phải đang thiếu người mới, ông đâycũng sẽ chẳng thêm cô vào, không ngờ lại dẫn phải cái loại đáng khinh!”

Nhẹ Múa Bay Lên vẫn cònchút lý trí: “Có phải lúc ấy cô treo máy, hay có việc gấp phải ra ngoài một látkhông?”

Trên IS, Đừng Đánh MấtĐừng Bỏ Quên không trả lời bất kỳ điều gì, người trong tộc không cam chịu thấtbại không thể kiên nhẫn được nữa, càng thêm bất mãn, bắt đầu náo loạn.

Rất lâu sau, Đừng ĐánhMất Đừng Bỏ Quên nhẹ nhàng nói một câu, rõ ràng là giọng nữ, cô nói: “Tôi khôngtreo máy, cũng không bỏ đi, là tôi cố ý để Vũ Thoa Phong Lạp chiếm được vật tổ.Bởi vì tôi, thích Vũ Thoa Phong Lạp, đã nhiều năm rồi.”

Mọi người bị lời này làmcho kinh hãi cứng họng, mãi sau Xin Đừng Bay Lên mới lắp bắp nói: “Có phải tôiđã rơi vào không gian quái dị rồi không?”

Hạt Cát Trong Biển Ngườinói: “Mẹ nó! Lúc này không phải phim tám giờ đâu!”

Ninh Tần nở nụ cười:“Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên, tôi tán dương cho sự trao tặng của cô. Nhưng thậtxin lỗi, rõ ràng cô đã bày tỏ tình cảm nhầm chỗ rồi, nơi này là Danh NhânĐường.”

Vừa dứt lời, trong thịtộc Danh Nhân Đường bay ra một thông báo: Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên bị trụcxuất khỏi thị tộc.

Bạch Thiên Trương ở trongThượng Thiện Nhược Thủy, giữa những mồm năm miệng mười đang hưng phấn, cô vẫnchú ý thấy thông báo Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên bị trục xuất ra khỏi Danh NhânĐường, cô nhớ tới lần trước đã từng gặp cô ta đánh BOSS cùng một tổ đội với VũThoa Phong Lạp, tuy cô cố tự an ủi mình là đã nhìn lầm, nhưng mỗi lần nhớ lạivẫn cảm thấy lo lắng, giống như tâm tư bị đặt trên lửa than, dùng vỉ nướng lậtqua lật lại, cuối cùng còn bị đổ thêm ớt, quả thực vô cùng tàn ác.