Thiên Tỏa

Chương 24




Tôinhẩm tính một lúc mới quay đầu nói với hai người:

-Ngày trước cháu đã từng nghe ông nội nhắc đến loại khóa này một lần, nó được gọilà Hoa Hạp, một vật chuyên dùng trong hoàng cung thời Minh Thanh để cất giữ nhữngvật cơ mật. Hai người có nhìn thấy những đường vân này không, đó chính là nhữngbông hoa được khắc chìm trên thân hộp và cũng là một loại khóa biến hình siêutuyệt. Mỗi một bông hoa lại có tám cánh, và thủ thuật để mở nó gọi là Liệt Biện.Loại khóa này rất khó xử lí, bình thường là một hoa, cùng lắm thì cũng chỉ bahoa, nhưng vừa xong cháu đếm có tới năm hoa, loại này vô cùng hiếm, xem ra đúnglà bên trong cất giữ vật báu rồi.

Nghetôi nói vậy, Lão Ngũ vuốt vuốt chòm râu, nét mặt trở nên nghiêm trọng, lão sốtruột hỏi:

-Vậy thì nhanh chóng mở nó ra đi, còn chần chừ gì nữa, có khó không?

Tôiloay hoay sờ nắn chiếc hộp một lúc rồi nói:

-Cũng có thể, dù sao cháu cũng đã đạt tới cấp Địa kiện nên chắc là có khả năng mởđược nó.

LãoNgũ hoan hỉ như bắt được vàng, liền vội vàng nói:

-Vậy thì để ta giúp một tay.


Chiếchộp Hoa Hạp nhô từ dưới mặt đất lên, để lộ ra năm mặt phẳng, mỗi mặt đều đượckhắc một bông hoa. Tôi quyết định bắt tay vào mở mặt trên cùng trước.

Tôichọn ra một chiếc kim móc mảnh và nhẹ nhất, vì mở loại khóa này phải rất cẩn thận,tỉ mỉ. Những cánh hoa được khắc rất phức tạp với rất nhiều đường viền, mũi kimdò theo đường viên nhất định không được ngừng lại, nếu không sẽ khiến lực tác độnglên các cánh hoa không đồng nhất, rất dễ ảnh hưởng đến đoạn lò xo ở phía trong,đến lúc đó cả chiếc hộp Hoa Hạp sẽ tự động khóa vĩnh viễn.

Tôingó nghiêng quan sát rất lâu để nhận diện thật chính xác từng đường viền trêncánh hoa; hít một hơi dài để lấy bình tĩnh, tôi từ từ đặt mũi kim lên đầu cánhhoa.

Rồibằng tất cả sự cẩn thận của mình, tôi đưa mũi kim men theo đường viền trên cánhhoa đến hết, rồi mới chuyển sang cánh tiếp theo. Cứ thế mũi kim chạy trơn tru mộtlượt qua tám cánh hoa, coi như mắt xích trọng yếu trong cỗ máy đã được vô hiệuhóa, cuối cùng tôi mới chọc đầu mũi kim vào điểm chính giữa của bông hoa để giữcố định.

Phầnchính giữa của mỗi bông hoa là tám sợi nhụy cuộn tròn với nhau tạo thành một khốirất khăng khít, phần chân nhụy lại được nối với một sợi dây thép màu trắng, cắmsâu vào bên trong lòng hộp và được cố định vị trí bằng một sợi dây đồng. Tôi lạiđặt đầu kim vào lỗ sẹo trong lòng bàn tay rồi xoay một vòng. Chiếc kim móc lúcthì hơi uốn cong lúc thì lại duỗi thằng để ăn khớp với những đoạn dây bêntrong, âm thanh truyền qua đầu mũi kim một lúc sau, những tiếng “tạch… tạch”liên hồi vang lên, từng sợi từng sợi nhụy hoa bị bật tung, những sợi thép trắngcũng theo đó tuột khỏi chân nhụy. Chiếc hộp rỗng khẽ rung rung, rồi tám cánhhoa từ từ nhô lên khỏi bề mặt chiếc hộp khoảng chừng một đốt ngón tay. Một bônghoa đã nở.

Vẫnáp dụng theo phương pháp này, tôi tiếp tục mở nốt bốn bông hoa còn lại.

Vậylà cả năm bông hoa đã nở.

Thấymình thành công nhanh chóng, lòng tôi lâng lâng hạnh phúc. Còn nhớ ông nội đã từngnói, với khả năng hiện tại của tôi, may ra cũng chỉ mở được từ hai đến ba bônghoa, vậy mà tới giờ đã có năm bông hoa được mở một cách nhẹ nhàng, chứng tỏ tôiđã có sự tiến bộ vượt bậc. Nếu ông được tận mắt chứng kiến, không biết ông sẽthích thú và tự hào đến nhường nào? Bỗng dưng tôi lại thấy nhớ ông nội da diết,khóe mắt cay cay, khiến mọi cảm giác hưng phấn trước đó lập tức biến mất.

Tôitừ từ thả người ngồi bệt xuống sàn, mặt đờ đẫn nhìn những cánh hoa đang nhôcao, những kỉ niệm về đêm giao thừa tết Nguyên đán năm 2005 bỗng dưng ùa về, giọngnói của ông nội như vẫn vang vọng bên tai: “Con bé ngốc này, ta không thể nuôicon cả đời được, giờ con không biết làm gì cả thì sau này khi không có ta, consẽ sống như thế nào đây?”

Đúngthế, ông không thể ở bên tôi cả đời được, sẽ có ngày ông già và mất đi. Thếnhưng hiện giờ Lan Lan đã có đủ bản lĩnh để tự nuôi sống bản thân rồi, Lan Lanchỉ mong ông nội trở về để được tận hiếu với ông. Tôi quay sang nhìn cái xáckhô vẫn đang ngồi im lìm một góc, trong lòng tràn ngập nỗi xót xa, ông nội nếugặp nguy hiểm hoặc chết ở dưới này thì liệu có bị biến thành như thế không…Càng nghĩ ngợi tôi càng cảm thấy buồn vô hạn, hai dòng nước mắt cứ thế tuôntrào đầm đìa.

Thấytôi bỗng dưng rơi nước mắt, chị Giai Tuệ vội vã hỏi thăm, còn Lão Ngũ thì nhìntôi với vẻ khó hiểu:

-Đấy, lại nước mắt vòng quanh rồi. Cả năm bông hoa đã được mở ra, giờ còn khóclóc cái nỗi gì?

Tôinhư choàng tỉnh giấc, ngượng ngùng dùng mu bàn tay quệt nước mắt, rồi nhẹ nhàngnói:

-Không sao, cháu chỉ bị cay mắt thôi. À, giờ chắc là có thể mở được rồi, để cháuthử xem sao!

Mộttay chống xuống đất, tôi lê người tới trước chiếc hộp, hai tay nhấc từng bônghoa ra khỏi bề mặt chiếc hộp, để lộ ra một khoảng trống hình cánh hoa, bêntrong lòng hộp cất giữ một vật gì đó. Tôi gí ngọn đèn dầu ngay sát miệng cánhhoa, mắt mở to nhìn thẳng vào bên trong, thì ra là một quả cầu kim loại do vàichục vòng thép màu trắng lồng ghép lại với nhau. Về kết cấu, nó có phần hơi giốngsân vận động Tổ Chim ở thế vận hội Olympic 2008 tại Bắc Kinh, thế nhưng lại cóchút khác biệt trong sự phân bổ rất quy củ. Về bản chất thì đó là một quả cầuđược lồng bằng những vòng tròn hoàn hảo, xung quanh là những sợi dây thép hìnhvòng cung, lần lượt cắm chặt xuống đáy hộp. Giữa hai vòng thép là một đường kherất nhỏ, lúc ẩn lúc hiện. Nhìn kĩ hơn vào đường khe, tôi nhận ra trong lòng quảcầu kim loại có một vật hơi dẹt màu trắng đục, có lẽ nó mới chính là bảo bối màchúng tôi đang tìm kiếm.

LãoNgũ vội đưa tay tóm lấy quả cầu kim loại, ra sức lắc lắc, nhưng vật bên trong vẫnkhông hề chuyển động.

-Mẹ kiếp! Lại còn giở trò này nữa cơ đấy! Xem ra đây mới chính là ổ khóa cuốicùng.

Tôinghiêng đầu ngắm nghía hồi lâu, rồi nói với hai người:

-Lão Ngũ, chị Giai Tuệ, hai người còn nhớ chiếc khóa tơ ba mươi sáu vòng với cácvòng móc lại với nhau không? Chiếc khóa này cũng có kết cấu gần như thế, đều làmột dạng khóa đa vòng.

LãoNgũ ồ lên vỡ lẽ, vừa vân vê vài sợi râu lưa thưa dưới cằm vừa nói:

-Cái khóa đấy ta đã phải mất rất nhiều công sức mới mở được, bọn này thật làthâm độc, xem ra số lượng của những chiếc vòng kim loại này cũng không hề ítđâu.

Tôigật đầu đồng ý với Lão Ngũ, rồi nói thêm rằng loại trước là theo kết cấu bề mặtvới dây và tơ, còn loại này lại theo kết cấu hình lập thể, vốn dĩ được coi là dạngkhó nhất.

-Trong những bí kíp mở khóa được truyền lại, với dạng khóa hình cầu này, mộtvòng là Thiên địa, hai vòng là Thí nhật, ba vòng là Hạo Nguyệt, bốn vòng là Phồntinh, năm vòng là Thủy hỏa, sáu vòng là Phong lôi, bảy vòng là Sơn xuyên, támvòng là Địa lý…

Trongkhi tôi đang say sưa giảng giải về những kiến thức liên quan đến loại khóa vònglập thể đầy hào hứng, thì Lão Ngũ lại sốt ruột phẩy mạnh tay rồi giục loạn lên:

-Nhóc con, đừng có lèm bèm nữa, mau bắt tay vào việc đi.

ChịGiai Tuệ tủm tỉm cười, nói đỡ cho tôi:

-Cũng hay mà, lão cứ để Lan Lan nói tiếp đi.

Lãotrợn trừng mắt nhìn hai chị em tôi:

-Nói cái gì mà nói, giờ không phải lúc, nói đến vòng một trăm tám mươi thì LãoNgũ ta chắc đã biến thành vòng thứ một trăm tám mươi mốt từ đời tám hoánh rồi.

Tôibĩu môi cự lại:

-Lão Ngũ à, loại khóa này chỉ có tối đa bốn mươi tám vòng thôi, muốn hơn cũngkhông có nữa đâu.

LãoNgũ nhanh chóng ăn miếng trả miếng:

-Bốn mươi tám hay tám mươi bốn vòng thì cũng mặc mẹ nó. Cái con nhóc này, nhanhnhanh mở ra đi, ta muốn biết trong đó cất giữ thứ gì lắm rồi.

Thựcra tôi cũng muốn mở thật nhanh chiếc vòng đó không kém gì lão, nên đành tạm dừngcuộc đôi co để cầm quả cầu kim loại kia lên. Đếm đi đếm lại, tôi mới phát hiệnra tổng cộng quả cầu kim loại có bốn mươi tám vòng thật. Tôi giật mình khôngdám tin vào sự thật này, liền cẩn thận đếm đi đếm lại thêm vài lần nữa, đúng làvừa đúng bốn mươi tám vòng. Tôi thất vọng buông thõng một câu:

-Haizzzz, cái này không thể mở được.

ChịGiai Tuệ sốt ruột hỏi lại:

-Vì sao vậy, có phải là nó quá khó không?

LãoNgũ cũng lập tức ngồi thẳng dậy.

-Mi đừng lấp lửng nữa, mau nói vì sao lại không mở được đi.

Tôilắp bắp giải thích:

-Vấn đề không phải là khó hay dễ, nhưng mà vì nó thực sự gồm có bốn mươi támvòng. Trong giới mở khóa, người ta vẫn thường nói rằng: Bốn mươi tám vòng đổi mạngngười.

Nghetôi nói vậy, Lão Ngũ và chị Giai Tuệ đều ngẩn người ra trong giây lát, rồi vộivàng hỏi tôi vì sao lại như thế.

Tôinhìn thẳng Lão Ngũ và nói ngắn gọn một câu:

-Lão Ngũ, đây là khóa bốn mươi tám vòng, nó áp dụng phép nhân sáu tám.

LãoNgũ khẽ rùng mình, lắc lắc đầu như vẻ không tin, mắt mở to, hai con ngươi liêntục đảo xuôi ngược. Như sực nhớ ra điều gì đó, lão quay sang nhìn lại quả cầukim loại, nói lớn:

-Thuật lục bát! Mẹ kiếp, nó chính là cỗ máy tuyệt môn. Hay đấy, hay đấy!

Thấychị Giai Tuệ vẫn có vẻ chưa hiểu, tôi và Lão Ngũ thay nhau giải thích lại chochị. Trong mắt của người Trung Quốc cổ đại, thế giới xung quanh được chia thànhsáu chương gồm: Trên, dưới, trước, sau, trái, phải; hay nói đơn giản hơn thì đóchính là sáu mặt của chiếc hộp. Trong đó, tại điểm giao nhau của ba mặt phẳng sẽtạo thành đỉnh góc, tổng cộng có tám đỉnh như thế, gọi là tám hướng xiên. Sáu mặtvà tám đỉnh, cộng lại thành mười bốn hướng mang hàm ý “vũ trụ hồng hoang, nhưphong tự bế”. Tương truyền Lục hòa và Bát quái đều bắt nguồn từ đó mà ra, thếnhưng đó chỉ là kết cấu bề mặt, độ khó vẫn không thể bằng cấp độ của kết cấu lậpthể.

Nhữngloại khóa hay cỗ máy thông thường rất kị sử dụng thuật lục bát, và tránh dùngcon số bốn mươi tám. Nếu như phải sử dụng chúng thì có nghĩa là đắc tội với thầnthánh, trời không dung, đất không tha. Trước mặt chúng tôi chính là cỗ máy nhưthế, một khi đã được tạo ra thì đến người chế tạo ra nó cũng không thể mở được,nếu như vẫn cố tình mở thì cỗ máy sẽ tự động bị phá hủy, thậm chí còn gây ra nhữnghiểm họa khôn lường.

Chúngtôi chỉ biết bất lực nhìn quả cầu kim loại mà thở dài, lòng vô cùng mâu thuẫn, rốtcuộc nên hay không nên mở đây?

Nếuquyết mở ra thì sẽ được nhìn thấy loại bảo bối được cất giữ trong đấy, nhưng điềuđó cũng đồng nghĩa với việc tự đẩy mình xuống vực thẳm. Còn nếu như không mởthì thật áy này, đã sống chết vượt qua bao nhiêu cửa ải mới mò được tới đây,nhìn thấy thức ăn bày ra trước mắt mà không được dùng, quả thực cũng không camlòng.

Cảba người nhìn nhau đắn đo, không ai biết làm thế nào mới phải.

LãoNgũ bỗng đứng bật dậy, xoay xoay quả cầu vài vòng, tay vừa mân mê chòm râu, miệngvừa nhẩm tính điều gì đó. Cuối cùng lão giậm mạnh chân, nói với vẻ đầy bất mãn:

-Cũng lắm là chết chứ gì! Dù gì thì cũng đã đến được đây còn gì phải do dự nữa.

Nóixong, lão ngồi sụp xuống, vỗ vai tôi như muốn khuyến khích và tiếp thêm sức mạnh:

-Nhóc con, mở đi! Trước khi banh xác mà được nhìn thấy bảo bối đó thì đời lãogià này cũng coi như mãn nguyện.

ChịGiai Tuệ cũng nắm lấy tay tôi, bóp nhẹ và nói:

-Lan Lan, em mở đi. Hoàng đế Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã cho xây dựng địa cung hùng vĩ vớivô vàn cạm bẫy như thế cũng chỉ với mục đích cất giấu nó, hoặc là một điều bí mậtkinh thiên động địa nào đó thôi. Chẳng dễ gì chúng ta tới được đây, vẫn nên thửxem rốt cuộc đó là gì. Với lại, chúng ta hiện giờ cũng chưa tìm được cách thoátra khỏi đây.

Thựcra tôi cũng đang nửa tò mò, nửa lưỡng lự, chưa biết quyết định ra sao, nhưngkhi nghe hai người nói vậy, tôi cũng hạ quyết tâm, tháo chiếc balô đang đeotrên lưng xuống.

-Được, vậy để cháu mở!

LãoNgũ và chị Giai Tuệ cùng gật đầu, rồi từ từ đứng lùi ra sau vài bước chừa chotôi một khoảng trống vừa đủ.

Tôilẩm nhẩm tính toán một chút rồi mở bộ kim móc ra, cẩn thận chọn lấy mười bốnchiếc kim, lần lượt cắm vào sáu mặt và tâm đinh. Tôi thận trọng nhìn lại một lầnnữa, chỉnh sửa lại vị trí sao cho thật chuẩn. Những sợi thép bên trong chiếc hộpxoắn lại với nhau, tại những giao điểm lại được nối kết bằng vô vàn móc nhỏ,bánh răng và những sợi dây như vô hình. Mười bốn chiếc kim móc đều đã được cắmvào đúng vị trí giao nhau.

Đểtránh cho kim bị lỏng và tụt ra, tôi lấy ngón tay búng mấy cái, thân kim khôngngừng lắc sang hai bên, phát ra những tiếng tách tách, cắm cũng khá chắc.

Tôilấy một sợi dây da lừa dài nhất, luồn qua những lỗ nhỏ ở phần chân kim, rồinhanh chóng thắt nút lại, khiến cho mười bốn chiếc kim đều chụm lại thành một mối.

Loạikhóa cầu lập thể này có một đặc tính rất cổ quái, đó là bắt buộc phải mở tất cảcác mặt cùng lúc, tránh để lực tác động lên các mặt không đều nhau, dễ khiếncho kết cấu trong lõi khóa bị biến hình đổi dạng.

Khimọi công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất, tôi hít một hơi thật sâu, ngửa lòng bàn tayphải lên, tập trung hoàn toàn trí lực vào quả cầu kim loại rồi định sẵn trong đầunhững thao tác và trình tự phải thực hiện.

Nhấtđịnh sẽ làm được. Tôi đưa hai tay ra trước, lần lượt dùng ngón cái, ngón trỏbóp thật chặt hai chiếc kim; tay trái vặn chặt theo chiều kim đồng hồ một vòng,tay phải vặn thêm hai vòng nữa.

Lắngnghe âm thanh khẽ phát ra từ bên trong, tôi theo đà, tiếp tục thực hiện kế hoạchvới hai chiếc kim, lần lượt vặn thêm ba vòng, rồi bốn vòng... Sau đó, tay phảiđưa ra trước, tay trái chuyển sang sau, lần lượt vặn chặt hai chiếc kim thêmnăm sáu vòng.

Mặcdù mỗi lần vặn số vòng không giống nhau, nhưng khi thao tác hai tay, tôi luôngiữ tốc độ nhanh chậm nhịp nhàng và co duỗi đồng nhất để lực tác động lên ổkhóa bên trong quả cầu không bị thay đổi.

Sáumặt đã được mở thành công, tôi thấy trong lòng có phần nhẹ nhõm hơn. Tiếp sauđó tôi lại mở thêm được tám đỉnh, đồng thời vặn cùng lúc những chiếc kim móc đểkích hoạt cỗ máy bên trong. Tôi nhét một đầu sợi dây da lừa vào lỗ sẹo tronglòng bàn tay, chọn ra một góc độ thích hợp nhất, năm đầu ngón tay vẫn giữ chặtsợi dây rồi giật mạnh, cả mười bốn chiếc kim cũng oằn mình cọ xát với nhau.Ngay lập tức, quả cầu kim loại đã được mở, điều gì xảy ra tiếp theo thì chỉ cònbiết trông chờ vào ông trời mà thôi.

Tôinhanh chóng lùi ra sau, đứng sát bên cạnh Lão Ngũ và chị Giai Tuệ, nắm chặt lấytay của hai người, nhưng vẫn nghển cổ chăm chú nhìn vào quả cầu.

Banđầu, quả cầu kim loại không có bất cứ phản ứng gì, nhưng chỉ một thoáng sau, nódần dần chuyển động, mỗi lúc một nhanh hơn, trông giống như quả cầu pha lê lónglánh ở các sàn nhảy; bên trong lòng quả cầu liên tục phát ra thứ âm thanh củanhững chiếc móc đang dần bị nới lỏng.

Tôisiết chặt lấy tay của chị Giai Tuệ, nhìn quả cầu không chớp mắt, không biết nócòn tiếp tục quay như thế đến bao giờ.

Nhưngchỉ một lúc sau, quả cầu bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó là những tiếng “cạch,cạch” rất khẽ phát ra từ bên trong. Quả cầu lúc này trông như một quả dưa hấu bịbổ đôi bằng một đường rạch rất ngọt, những vòng thép bọc xung quanh quả cầucũng lần lượt trượt xuống hai bên, khiến đường rạch mỗi lúc một to hơn.

-Mở rồi, mở rồi! – Lão Ngũ hét toáng lên trong sung sướng.

Cảba chúng tôi cùng lao tới trước để nhìn cho rõ hơn. Chẳng lẽ hoàng đế Nỗ NhĩCáp Xích cho xây dựng hẳn một địa cung rộng lớn với những thiết kế và tầng khóanguy hiểm như thế chỉ để cất giữ một thứ đơn giản? Nhưng biết đâu chính vật nàymới mang đến sự kì diệu thì sao?

Nghĩvậy, tôi vội vàng ngồi xuống, quan sát thật tỉ mỉ vật được cất giữ trong quả cầukim loại. Lão Ngũ và chị Giai Tuệ cũng tò mò không kém, cả ba cùng chụm đầu vàonhau, chăm chú quan sát, không ai nói với ai câu nào, âm thanh duy nhất lúc nàychính là hơi thở gấp gáp của mỗi người.

Vậtđược cất giấu bên trong quả cầu là một khay sứ dẹt, nó gần giống với chiếc khaysứ vẫn dùng để đựng thức ăn với đường diềm hơi lượn sóng giống như một cánh hoamềm mại, lòng khay thì được in hoa văn màu xanh nhạt. Đó là một bức tranh sốngđộng với những ngọn núi cao sừng sững, thấp thoáng đâu đó trên lưng chừng núilà một vài phong đình để dừng chân, nhìn hệt như thật, tựa như được dán một tấmảnh vậy.

Tôikhông chớp mắt, nhìn hồi lâu, ngoài việc cảm thấy rất đẹp ra, không thấy có gìđặc biệt; nhưng Lão Ngũ thì bỗng dưng trợn mắt, miệng lắp bắp như bị trúng tà:

-Cái… cái… này… mẹ kiếp… quá… quá hay, Khang Hy Thanh… Thanh Hoa sứ.

ChịGiai Tuệ “hả” một tiếng rồi từ từ đưa tay vuốt nhẹ lên khay sứ:

-Uhm, đúng là sứ Thanh Hoa! – Giọng của chị đầy mê đắm.

Vẻmặt Lão Ngũ bỗng dưng sa sầm lại:

-Giai Tuệ, nếu như ta nhìn không lầm thì đây chính là chiếc khay Thanh Hoa SơnThủy, một tuyệt phẩm từ thời Khanh Hư.

ChịGiai Tuệ cũng rùng mình hoảng hốt hỏi lại:

-Khang Hy… nhưng… Lão Ngũ…

LãoNgũ hít một hơi dài, ra hiệu cho chị Giai Tuệ bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng nhấckhay sứ ra khỏi quả cầu kim loại, ngửa phần đáy lên. Chị Giai Tuệ vội giơ ngọnđèn dầu lên. Dưới ánh đèn, phần chính giữa của đáy đĩa có viết bốn chữ phồn thểmàu xanh theo hàng dọc.

Nhữngnét chứ phóng khoáng tuyệt mĩ, nhưng tôi lại không thể nhận ra một chữ nào, liềntò mò hỏi Lão Ngũ:

-Lão Ngũ, trên đó viết gì thế ạ?

LãoNgũ nheo nheo đôi mắt, chậm rãi nói:

-Chúng có nghĩa là “do xưởng Mặc Văn Đường chế tạo”. Nói rồi lão miết ngón taylên dòng chữ khắc, nói chắc như đinh đóng cột. – Không sai, chính là Khang HyThanh Hoa sứ.

Thấyhai người cứ nói câu được câu mất, thần sắc hết sức kì lạ, tôi không nén được sựtò mò đành nói chen vào:

-Khang Hy thì cháu biết, ông ta là một bậc hiền vương của nhà Thanh, đây cũngchính là Cố Cung của nhà Thanh, điều này rất bình thường mà.

LãoNgũ liếc xéo tôi không nói năng gì, chỉ chau mày, hai con ngươi liên tục chuyểnđộng, không biết lão đang nghĩ ngợi điều gì trong đầu. Chị Giai Tuệ thở dài, rồiquay sang kéo nhẹ tay tôi, giải thích:

-Cố Cung Thẩm Dương là do hoàng đế Nỗ Nhĩ Cáp Xích sau khi chiếm thành ra lệnhxây dựng, mà Khang Hy lại là vị vua sau đó bốn đời, tính ra chỉ là hàng cháu chắt,hai người sống cách nhau hàng trăm năm…

Nóiđến đây, chị nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa sứ với ánh mắt hoài nghi, rồi chậmrãi nói tiếp:

-Lan Lan, em thử nghĩ xem, dưới lòng Cố Cung được xây dựng từ thời hoàng đế NỗNhĩ Cáp Xích tại sao lại cất giấu báu vật của thời Khang Hy?

Lúcnày tôi mới ngớ người bởi sự vô lý đó, thứ đồ này đáng lẽ ra không thể xuất hiệnở đây. Cũng giống như việc ông nội làm một chiếc hộp gỗ từ khi tôi chưa đượcsinh ra, bên trong đựng một đôi giày tôi đã từng đi, thế nhưng lúc đó làm gì đãcó tôi trên đời này.

Tôiđờ đẫn nhìn chiếc đĩa sứ, trong đầu hỗn độn rất nhiều giả thuyết khác nhau. Thựctình lúc đó tôi không sợ hãi, mà chỉ nhìn thấy mọi việc diễn ra quá sức tưởngtượng của mình.

-Xuyên việt, chính là Xuyên việt[1] đấy.

[1]Tức là ngược dòng thời gian. Đây chính là một trào lưu tiểu thuyết, phim truyềnhình mới của Trung Quốc.

Saumột hồi suy đoán, trong đầu tôi bỗng bật lên một ý tưởng:

-Hồi cấp Hai cháu rất thích đọc loại tiểu thuyết này. Nhất định là người từ thờiKhang Hy đã ngược dòng thời gian để trở về thời đại của hoàng đế Nỗ cái gì Xíchấy nhỉ, rồi để lại vật này.

-Cái gì? – Lão Ngũ vẫn chưa nghe rõ, quay lại nhìn tôi thắc mắc, - Xuyên cái gìviệt, đó là tên một tuyệt kĩ mới sao?

ChịGiai Tuệ lắc đầu ngao ngán:

-Lan Lan, em đừng nói linh tinh. Đó chỉ là những điều hư cấu trong tiểu thuyếtthôi, làm sao có thể tin được.

Nóixong, chị đưa mắt nhìn sang bốn phía, rồi dừng lại ở cái xác khô, lưỡng lự nóitiếp:

-Lão Ngũ, Lan Lan, hai người nghĩ xem liệu có thể có khả này không nhé: Hoàng đếNỗ Nhĩ Cáp Xích xây dựng địa cung này nhất định là chôn giấu một loại bảo bốinào đó; tới thời vua Khang Hy, đã có người lén lút xuống đây, rồi dùng thủ đoạnlấy cắp bảo bối đó và đổi thành một vật khác… Nếu như điều đó thực sự xảy rathì chứng tỏ cái khay sứ trong tay chúng ta chỉ là đồ ngụy tạo, cái xác này cókhi nào chính là tên trộm đồ khi đó đã không thận trọng nên bị cỗ máy giết chếttại đây?

Mặcdù không hiểu lắm nghĩa của từ ngụy tạo, nhưng tôi đoán nó có nghĩa là đồ giả.Tôi ngồi xuống, đưa tay sờ quả cầu kim loại, nói với vẻ chắc chắn:

-Không thể nào, đây chính là loại khóa chế tạo theo luật lục bát, mở xong thìcoi như đã bị phá hỏng hoàn toàn, không thể nào tiếp tục sử dụng nữa, đến cảông nội em cũng khó có thể làm gì được.

LãoNgũ khẽ gật đầu, nghiêm giọng nói:

-Đúng thế, cái cỗ máy khốn kiếp này… Mẹ kiếp, mở xong là coi như tự hủy luôn… Hừm…không hay rồi, sắp có chuyện xảy ra đấy, tốt nhất ba chúng ta hãy nhanh chóng rờikhỏi đây mau.

LãoNgũ đưa chiếc khay sức cho chị Giai Tuệ, nói tiếp:

-Mặc mẹ nó là hàng thật hay hàng giả, cái khay này cũng đáng giá không ít tiềnđâu, đủ cho ba chúng ta xả láng một trận đấy. Giai Tuệ, cất nó đi!

ChịGiai Tuệ cẩn thận dùng một chiếc áo bọc chiếc đĩa lại rồi cất vào trong balô,Lão Ngũ tóm lấy tay hai chị em tôi lôi đi xềnh xệch.

-Hai đứa, nhân lúc cỗ máy chưa kịp khởi động, chúng ta hãy mau nghĩ cách chuồnkhỏi đây thôi.

LãoNgũ vẫn chưa dứt lời, tôi bỗng nghe thấy có tiếng nước chảy ầm ầm từ phía bênngoài căn hầm, giống như một thác nước khổng lồ đang đổ từ trên xuống không ngừngnghỉ.

-Đ. mẹ, rắm vừa đánh là ị ngay luôn. Hay đấy!

LãoNgũ vặn người lao thẳng tới cánh cửa, tôi và chị Giai Tuệ cũng chạy theo, bámlên cánh cửa ngó ra ngoài. Nước đang cuồn cuộn chảy từ những miệng lỗ trên bứcvách đá, giống như những con rồng nước đang giận dữ lao tới; chỉ trong chốclát, những “con mắt trắng dã” của lũ nấm đá đã bị chìm ngập trong lòng nướchung dữ. Toàn bộ những ngọn đèn dầu trên thạch nhũ cũng bị tắt ngấm, cả khoảngkhông gian trong lòng động trở nên tối đen như mực, chỉ còn duy nhất ngọn đèn dầutrên tay chị Giai Tuệ là vẫn đang tỏa chiếu những tia sáng leo lắt, yếu ớt.

LãoNgũ giậm chân lo lắng:

-Không khéo chúng ta bị chết chìm mất. Dòng sông ngầm cuối cùng cũng bị vỡ rồi.

Quaánh sáng của ngọn đèn, tôi nhận thấy nước mỗi lúc một dâng cao với những consóng bạc đang cuồn cuộn tiến tới, đi kèm theo đó là những tiếng nổ lớn đinhtai. Tôi rối trí vô cùng, quay sang cố hét thật lớn để át đi tiếng ì ầm củadòng nước.

-Làm thế nào bây giờ? Nước sắp dâng tới nơi rồi!