Thiên Tỏa

Chương 18




Lớpđất cát nhanh chóng tụt xuống do lực đẩy dần biến mất, chỉ một lúcsau, mũi bàn chân tôi đã chạm mặt sàn, rồi từ từ đứng thẳng ngườilên.

Tôivẫn còn chút hoài nghi, không dám tin vào mắt mình, liền mượn chiếcgương Dạ Minh của Lão Ngũ, ngồi sụp xuống quan sát tỉ mỉ khe rãnhgiữa những phiến đá. Chị Giai Tuệ thấy vậy cũng chạy tới quan sátcùng với tôi.

Dướiánh sáng của chiếc gương Dạ Minh, tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vếtnào của lớp đất cát kia. Đưa tay ra lần khắp mặt phiến đá, thì chỉcó cảm giác mát mẻ và nhẵn thín, giống như chúng đã được mài giũarất kỹ. Thế nhưng từ phía dưới, một luồng khí nhỏ mát lạnh đangkhông ngừng thổi qua khe rãnh nối các phiến đá lại với nhau. Đươnglúc những phiến đá này chưa kịp khép lại với nhau, tôi nheo mắt nhòmxuống phía dưới, nhưng chỉ thấy một màu đen kịt.

ChịGiai Tuệ cũng quỳ gối, áp tai xuống mặt sàn, vẻ mặt hơi khácthường, rồi chị vẫy tôi lại gần. Tôi làm theo chị, quỳ hai gối rồiáp một bên tai xuống khe rãnh nhỏ gần đó. Luồng khí mát lạnh phảvào trong tai hơi ngưa ngứa. Thế nhưng, tôi vẫn có thể nhận ra, phíadưới sàn đá là một khoảng không rộng lớn bất thường, và từ đókhông ngừng dội lên những tiếng động lạ, giống như tiếng gió vi vútthổi đến từ một nơi bằng phẳng rộng lớn như chúng tôi đang đứng.

Đúngchỗ tôi hạ xuống có vài tia sáng xanh le lói lách mình qua lớp cát,đó chính là tia sáng của chiếc gương Dạ Minh. Nhìn thấy nó, tôi cảmthấy yên tâm hơn hẳn, trong tình thế này, nếu như trước mắt vẫn chỉlà một màu tối đen thì thật khiến người ta cảm thấy khó chịu vôcùng.

Dùchỉ có vài tia sáng le lói nhưng cũng đủ căn phòng sáng bừng lên, tôinhìn thấy Lão Ngũ và chị Giai Tuệ đứng cách tôi không xa. Lão Ngũ nhanhchân chạy đến chỗ chiếc gương Dạ Minh, rồi sục tay vào lớp cát cầmchiếc gương lên, phủi phủi những hạt cát bám trên bề mặt. Lão giơgương về phía hai đứa tôi rồi khoái chí nói:

-Cũng may là hạ ở đây, chứ nếu rơi vào miệng động Hắc ưng thì coi nhưtiêu mạng.

Tôivẫn chưa hiểu rõ về cái gọi là động Hắc ưng mà Lão Ngũ vừa nhắcđến, đang định quay sang hỏi thì mặt sàn dưới chân lại rung lên lầnnữa. Tôi vội cúi đầu nhìn xuống, lớp đất cát giờ như dòng nước óngánh ánh bạc nhanh chóng len qua những khe nhỏ chảy xuống dưới sàn.Chỉ một lúc sau, căn hầm đầy cát đã trống trơn, toàn bộ bề mặt sànđá không để lại một chút vết tích gì, giống như vừa có ai đó lauchùi rất cẩn thận và sạch sẽ.

Cănhầm cứ thế đưa chúng tôi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, tôi vàchị Giai Tuệ ngơ ngác dõi theo mà không hiểu vì sao lớp đất cát kialại có thể biến mất một cách nhanh gọn và sạch sẽ đến như vậy?Nếu như tất cả những điều kì lạ này đều được một cỗ máy bí mậtnào đó điều khiển, thì chắc chắn đó phải là một cỗ máy cực kìthần diệu và vĩ đại.

ChịGiai Tuệ đứng dậy, nói với Lão Ngũ:

-Lão Ngũ, cỗ máy này thực sự thần kỳ quá tưởng tượng, lão nhanhnói cho chúng cháu biết đi.

LãoNgũ đang hướng mắt về một nơi xa xăm nào đó, vẻ như đang đăm chiêu,nghe tiếng chị Giai Tuệ hỏi, lão mới ngẩng đầu nhìn lên phía đỉnhhầm.

Tôicũng bất giác ngửa cổ nhìn theo lão, trên phía đỉnh hầm vẫn là mộtmàu đen kịt, không hiểu rằng những con hắc ưng kia đã bay về phươngnào.

LãoNgũ nhìn một hồi lâu, rồi quay sang ngó nghiêng mặt đá xung quanh, sauđó đặt đít ngồi phịch xuống sàn. Lão duỗi hai chân cho thoải máirồi nói với chị Giai Tuệ:

-Mẹ kiếp! Mệt quá đi mất. Kiếm cái gì ăn đã, rồi ta sẽ kể cho haiđứa nghe về cái đống đất cát kia, ta luôn có linh cảm rằng sự việcnày sẽ rất phức tạp mà. Phải rồi, hai đứa bay kiểm tra lại xem, áoquần hay trong giày dép có giữ được thứ gì linh tinh không, nếu cóthì coi như nhặt được báu vật đấy.

Nghelão nói vậy, tôi vội đưa tay lần khắp cơ thể tìm kiếm.

Thậtkỳ quặc, lúc nãy rõ ràng lớp đất kia còn phủ kín người tôi, thếmà đến giờ trên quần áo tôi không có đến một hạt cát, thậm chínhững vết bẩn trên quần áo giờ cũng biến mất theo, lẽ nào chúnglại có tác dụng như bột giặt?

ChịGiai Tuệ bỗng reo lên, rồi quay người sang phía tôi, kín đáo đưa taylần vào trong lớp áo lót, một lúc sau chị từ từ đưa tay ra, hồ hởinói:

-Hình như là sót vài hạt cát thật.

LãoNgũ vội lao tới, nắm chặt bàn tay của chị Giai Tuệ rồi hốt hoảngnói:

-Nắm chặt! Nắm chặt tay vào! Đừng để nó tuột mất!

Bộdáng kì quái của Lão Ngũ khiến tôi và chị Giai Tuệ không khỏi bậtcười, mấy hạt cát bé tí ấy cũng có thể chạy mất sao? Thế nhưngnghĩ lại cảnh tượng ban nãy, tôi lập tức thấy sự lo lắng của LãoNgũ không phải là không có lí, biết đâu những hạt cát này lại cóphép thuật cũng nên.

LãoNgũ như bắt được vàng, vẫn nắm chặt lấy tay chị Giai Tuệ, hứng khởinói với hai chị em tôi:

-Loại cát này vốn là bảo vật vô cùng quý hiếm, không ngờ chúng lạiđược chôn ở dưới này nhiều như thế. Vừa nãy, ta cuống quá nên khôngnghĩ tới chuyện giữ lại vài nắm. May mà còn sót lại vài hạt trênngười con nhỏ Giai Tuệ. Nếu như có nhiều thì chúng ta chia nhau mỗingười một hạt, khi nào ra khỏi đây thì giữ lại, xem như kỉ niệmchiến tích anh hùng. Còn nếu như ít thì xin lỗi hai đứa bây, đừng cốgắng giành giật, Lão Ngũ ta sẽ giành cho bằng được. Ha ha ha ha, hayđấy, hay đấy!

Tôivà chị Giai Tuệ cũng cười phá lên, đồng thanh nói:

-Không giành, không giành đâu, tất cả là của Lão Ngũ hết. Hi hi!

LãoNgũ an tâm hẳn, lão từ từ gỡ từng ngón tay chị Giai Tuệ, để lộ raba hạt cát trắng đang tự cuộn tròn trong lòng bàn tay chị.

Taytrái lão nắm chặt cổ tay phải của chị Giai Tuệ, đôi mắt sáng quắcnhìn vào lòng bàn tay, rồi nói với vẻ ngập tràn hạnh phúc.

-May quá, vừa đủ ba hạt, mỗi người một hạt, không ai giành của ainữa.

Tôichiếu chiếc gương Dạ Minh vào tay chị Giai Tuệ rồi cúi đầu xuốngnhìn. Ba hạt cát trắng muốt như ngọc, to bằng hạt vừng, tròn xoe vànhẵn mịn, dưới ánh sáng của chiếc gương Dạ Minh, chúng tỏa sáng lunglinh và không ngừng chuyển động.

LãoNgũ khẽ lắc đầu, ngó chằm chằm vào chúng với vẻ hí hửng thấy rõ,một lúc sau lão mới quay sang nói với chúng tôi:

-Để ta cho hai đứa bay xem tuyệt chiêu này! - Nói rồi, tay phải của lãobỗng lắc nhẹ, ba hạt cát trắng tự chuyển động tròn trong lòng bàntay chị Giai Tuệ, rồi trượt đi mỗi lúc một nhanh hơn, theo những đườngchỉ tay di chuyển khắp mọi hướng, cứ như ba con trùng nhỏ đang tinhnghịch bò đi khắp nơi.

Thấychúng có vẻ muốn tìm đường thoát ra ngoài, Lão Ngũ vội khép chặttay lại, rồi phấn khích ngẩng đầu hỏi chúng tôi:

-Thế nào, hay không?

-Hay, hay… - Tôi vội kéo tay Lão Ngũ, dò hỏi. - Lão Ngũ, chúng là sinhvật sống thật sao, chúng từ đâu ra thế?

LãoNgũ vừa cười vừa quay sang nói với chị Giai Tuệ, không thèm đếm xỉagì đến tôi:

-Lấy đồ ra ăn đi, chúng ta phải ăn chút gì đã, rồi ta sẽ kể về lũđất bay cát chuyển cho hai đứa bay nghe.

ChịGiai Tuệ lấy ra ba gói lương khô và ba chai nước khoáng đưa cho tôi vàLão Ngũ. Chúng tôi ngồi khoanh chân trên sàn đá, vừa ăn lương khô vừanghe Lão Ngũ kể chuyện.

LãoNgũ chiêu một ngụm nước lớn rồi chậm rãi kể:

-Giờ nói đến cái gọi là cát bay trước nhé, Giai Tuệ, chắc mi cũngbiết huyện Cẩm thành phố Cẩm Châu, đúng không?

-Huyện Cẩm? - Chị Giai Tuệ suy nghĩ một lúc rồi mới ngần ngừ nói. -Lão Ngũ, lão đang nói đến địa danh Lăng Hải đúng không? Huyện Cẩm làtên cũ, giờ nó đã được lên cấp thành phố rồi mà.

-Ừ, ta cũng nghe nói nó đã đổi thành cái tên gì gì đó, nghe chói taikhông chịu được. - Lão Ngũ quay sang nói với tôi, nói tiếp. - HuyệnCẩm… hay còn gọi là Hải Lăng, nó là một huyện nhỏ nằm phía dướichân Cẩm Châu, vốn được gọi là tòa thành cổ từ nhiều đời nay.

Rồilão vỗ nhẹ lên trán như muốn lục tìm điều gì đó trong trí nhớ.

-Những thứ khác về huyện Cẩm ta không nhắc đến, chỉ muốn nói một nơinhỏ bé như vậy mà lại có thể sản sinh ra cát bay, một loại bảo vậtvô cùng hiếm có trên thế gian này. Trong huyện Cẩm có xã Thạch Sơchuyên sản xuất đá xây dựng, chủ yếu là đá hoa cương, từ bao đời naydân xã này đã sinh sống bằng nghề khai thác và sản xuất đá hoa cươngcho tới tận bây giờ, nghe nói sau khi Trung Quốc mới được thành lập,nhà nước đã cho vận chuyển đá hoa cương ở đây để xây dựng quảngtrường Thiên An Môn.

-Sau khi Trung Quốc mới được thành lập… - Chị Giai Tuệ nhắc lại vớivẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên. Tôi cũng cảm thấy tò mò, không nhịn đượcphải hỏi lại.- Tại sao lại liên quan đến việc Trung Quốc mới thànhlập, Lão Ngũ… lẽ nào Cố Cung ở Bắc Kinh cũng có bí mật như thếnày sao?

-Mẹ kiếp! Chúng bay nghĩ xa xôi thế! - Lão Ngũ lắc đầu ra chiều bựcbội vì bị ngắt lời rồi nói tiếp. - Nghe sư phụ ta kể lại rằng,hình như từ thời Minh Thành Tổ[1], sau khi dẹp loạn, thống nhất đấtnước, ông ta đã quyết định đóng đô tại Nam Kinh và đã ra lệnh vậnchuyển đá hoa cương tới đó để xây cung điện. Lúc đó, vùng đấy gọilà huyện Cẩm hay Thạch Sơn, ta cũng không rõ, dù sao ranh giới ở vùngđó cũng không thay đổi là mấy. Minh hoàng đế đã ra lệnh tất cả mọingóc ngách dù là nhỏ nhất trong cung điện đều phải lát bằng đá hoacương của huyện Cẩm. Phải mất một lượng nhân công rất lớn để phụcvụ cho công trình kiến trúc khổng lồ này, hàng vạn người đã phảivất vả ngày đêm khai thác, chạm trổ đá hoa cương tại vùng này. Tronglúc khai thác, người ta đã vô tình đào được một tảng đá khá lớnngay giữa lòng núi, nó có màu trắng đục rất giống ngọc. Hằng trămthợ đá có tay nghề và kinh nghiệm lâu năm cũng không rõ đây là loạiđá gì. Điều ngạc nhiên hơn cả là, khi tảng đá này rơi xuống, đã vỡthành hàng trăm nghìn hạt cát nhỏ li ti như hạt vừng, mỗi viên đềutròn xoe, nhẵn nhụi như được mài giũa công phu...

[1]TứcChu Nguyên Chương, người sáng lập ra vương triều nhà Minh.

Nghethấy vậy, chị Giai Tuệ nhanh miệng hỏi lại:

-Đó có phải là cát bay không ạ?

LãoNgũ gật đầu, kể tiếp:

-Nghe ta nói hết đã. Những người thợ đá đều cảm thấy hết sức ngạcnhiên, có người đã gắn bó cả đời với nghề khắc đá mà đây cũng làlần đầu tiên được chứng kiến sự việc lạ lùng đến vậy. Lúc đó, mộtvị quan phụ trách việc khai thác đá là Lưu Bác Ôn, nghe nói ông tacũng là một người có biệt tài tiên đoán tương lai, nên được nhân dânvinh là thánh sống, sau khi tận mắt nhìn thấy đống cát kì lạ này,ông đã lập tức tuyên bố đây chính là loại tinh cát vô cùng hiếm có.

NgheLão Ngũ nhắc đến tên Lưu Bác Ôn, đầu óc tôi lờ mờ nhận ra đó làmột cái tên khá quen, vội nói chen vào:

-Lão Ngũ, cháu biết Lưu Bác Ôn là ai rồi, hồi cấp Một, cháu đã đượchọc một bài tập đọc có tên là Người bán mía, tác giả chính là LưuBác Ôn, nội dung là về cá vàng cá bạc gì gì đó, cô giáo cháu còngiảng thêm Lưu Bác Ôn chính là người giúp Minh Thành Tổ Chu NguyênChương dẹp loạn và giành được ngai vàng.

LãoNgũ vốn là người không được học hành gì, nên chỉ lắc đầu, cườixòa, nói:

-Bán gì thì bán, cá gì thì cá, ta không quan tâm, ta chỉ biết ngườinày là một vị thánh sống.

ChịGiai Tuệ vừa vịn vai tôi vừa cười nắc nẻ, nói:

-Đúng là nàng ngốc, cái gì mà bán mía với bán khoai, nghe là đãbiết lười học rồi. Bài văn đó có tên là Lời người bán cam rong, kểvề câu chuyện của một người bán cam.

Tôivà Lão Ngũ đều là những người ít học, chỉ biết mấy chuyện mởkhóa, chứ những thứ như kiến thức văn học hay điển tích thì chẳngbiết là bao. Tôi không rõ lời giải thích của chị Giai Tuệ lắm, nhưngcó vẻ như là chính xác. Mặt tôi đỏ ửng lên vì xấu hổ, ngại ngùngnói:

-À, thì ra là bán cam, em lại cứ tưởng là bán mía cơ đấy.

LãoNgũ hắng giọng kéo sự chú ý của chúng tôi về phía mình, rồi kểtiếp:

-Mặc mẹ nó bán cái gì, chỉ biết rằng Lưu Bác Ôn sau khi nhìn thấynhững hạt cát trắng này liền tuyên bố, đây chính là loại tinh cátcó tìm hàng trăm năm cũng không thấy, rồi lập tức sai quân lính góihết lại, tự mình mang về báo cáo với Chu Nguyên Chương. Câu chuyện sauđó mới gay cấn, chỉ vài ngày sau, quân triều đình lại được lệnhtiếp tục khoét sâu vào lòng núi, họ tìm ra những tảng đá trắngkhác và phải mất một năm ròng mới khai thác hết mỏ đá trắng quýhiếm kia. Nhưng chỗ cát trắng đó được vận chuyển đi đâu thì không aibiết, hơn nữa, tất cả những người thợ trực tiếp khai thác đá đềubị chặt đầu, còn đám binh sĩ thì bị đày đi biên giới, ngay cả bảnthân Lưu Bác Ôn cũng không có kết thúc tốt đẹp gì, chỉ vài năm sau ôngta đã bị Chu Nguyên Chương sát hại.

Tôinghe mà choáng váng cả người, lập tức mở miệng thắc mắc:

-Lão Ngũ, nói đi nói lại, những viên tinh cát kia là cái gì, tại saovì nó mà phải giết hại bao nhiêu người như vậy.

LãoNgũ lắc đầu rồi nói tiếp:

-Sự tình như thế nào ta cũng không rõ, có lẽ đó là một loại bảovật vô cùng quý hiếm, hoặc nó có những công dụng khác mà ta vẫnchưa biết, nếu không Chu Nguyên Chương đã không thể giết nhiều người nhưthế. Về lịch sử của loại Cát bay này, ta nghe sư phụ kể từ rất lâurồi, nhưng đó cũng chỉ là những lời người được nghe kể lại từ tổtiên, chỉ biết chắc rằng đó là một loại bảo bối vô cùng lợi hại.Vừa xong hai đứa bay đều nhìn thấy rồi đấy, những viên cát trắng đóchính là tinh cát, hay còn gọi là cát bay, điểm kì diệu nhất củachúng chắc có lẽ là khả năng tự chuyển động như một sinh vật sống,ngoài ra bản thân nó còn có thể tự sản sinh ra một lực đẩy rấtmạnh. Đặc biệt là khi kết hợp với Đất chuyển, cho dù là vật nặngcỡ bao nhiêu, nó vẫn có thể khiến trôi bồng bềnh như trong nước vậy.Còn một điều nữa, chúng tuy có sức mạnh kì diệu là thế, nhưng lạirất sợ tiếng động và va chạm, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũngkhiến mối liên kết của chúng bị đứt gãy trong tức khắc. Lúc nãy,vừa nhìn thấy chúng là ta đã nhận ra ngay, nên mới bảo chúng bay phảibám chặt vào ta, không được động đậy cũng như không được thốt ra bấtcứ lời nào, thế nhưng tiếng hắt xì của Lan Lan đã làm kinh động tớichúng, vô tình thả con hắc ưng xổng ra.

NgheLão Ngũ nói vậy, lòng tôi cực kì lo lắng, cát bay đã lợi hại nhưvậy thì không biết lũ hắc ưng kia còn ghê gớm tới mức nào nữa? Tôivội ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, vẫn là một khoảng không vắng lặng,không rõ lũ hắc ưng đang trốn ở đâu?

Bỗngcó tiếng chị Giai Tuệ nói với Lão Ngũ:

-Lão Ngũ, cho cháu xem lại mấy hạt cát bay kia với.

LãoNgũ cẩn trọng hé lòng bàn tay lấy ra một hạt đưa cho chị Giai Tuệrồi nói:

-Cầm lấy, đừng có làm rơi đấy.

ChịGiai Tuệ cũng cẩn thận không kém, giữ chặt hạt cát giữa hai đầungón tay, qua ánh sáng của chiếc gương Dạ Minh, chị nghiêng nghiêng đầungắm nghía thật kỹ. Một lúc sau, chị vê vê đầu ngón tay rồi nói vớitôi:

-Cái này hay lắm, không rõ nó làm từ chất liệu gì, không hề giốngvới bất kỳ loại đá nào trước đây mà ta từng nhìn thấy. Nhưng cháunghĩ rằng đó là kết quả của sự biến hóa môi trường qua hàng nghìnnăm, ví dụ như do lực nén hay nhiệt độ môi trường khiến chúng bị thayđổi kết cấu vật lí. Hai người chắc đều biết kim cương và đá graphitechứ, chúng đều được cấu thành từ nguyên tử cacbon nhưng bề ngoài củachúng lại có sự khác biệt rất lớn. Một thứ thì cứng tuyệt đối vớivẻ ngoài trong suốt, còn một cái thì lại rất mềm với một màu đentuyền. Nguyên nhân là do thành phần và cấu trúc của nguyên tử cacbontrong kim cương và đá graphite không giống nhau.

LãoNgũ nghe lời giải thích của chị Giai Tuệ thì liền gật đầu tánthành:

-Ừ, mi nói hình vuông hình tròn gì thì ta không hiểu lắm, nhưng về kimcương với đá graphite thì ta biết rõ, hai đứa nhìn đây. - Nói rồi,lão rút chuỗi hạt Ô Kim từ trong túi ra. - Cái này làm từ kim cươngvà đá graphite ra đấy, lúc cứng lúc mềm, ta đoán đó là nhờ vào cáithành phần cấu trúc gì gì đó mà mi vừa giải thích đấy.

ChịGiai Tuệ nhìn chuỗi hạt rồi nói:

-Cũng có thể là vậy. Vừa rồi nghe lão kể về chuyện cát bay với LưuBác Ôn, cháu đã lờ mờ hiểu được chút ít, đúng như lời lão vẫnnói, dưới cung này chắc chắn còn rất nhiều chuyện kì lạ đang xảyra.

Tôihỏi xen vào:

-Chuyện gì cơ, lẽ nào đám đất cát này lại nhiều chuyện kỳ quái đếnvậy sao?

ChịGiai Tuệ lắc đầu, nói tiếp:

-Hai thứ cát này lạ lắm, nhưng chủ yếu vẫn là… - Chị dừng lại mộtlúc rồi mỉm cười nói với Lão Ngũ. - Đấy là cháu đoán bừa thếthôi, Lão Ngũ kể tiếp về loại Đất chuyển kia đi.

LãoNgũ nhìn ra xung quanh, gật đầu nói:

-Với tình hình này, xem ra lũ Hắc ưng tạm thời sẽ không làm phiềntới chúng ta đâu. Thôi được, để ta kể chuyện cho hai đứa bay nghe đểgiết thời gian vậy.

Lãocắn một miếng lương khô, rồi uể oải chuyển sang tư thế khác một lúcrồi mới từ từ kể tiếp:

-Loại Đất chuyển kia thực ra cũng có mối liên qua đến vùng đất ĐôngBắc này. Hai đứa có biết vì sao ba tỉnh Đông Bắc lại được gọi làvùng đất đen hay không? Điều này bắt nguồn từ ba vùng đất lớn làHắc Long Giang, Nộn Giang và Tùng Hoa Giang, những vùng đất này đềuđược phủ bằng lớp đất đen dày xốp và phì nhiêu, nên hoa màu luôn cho vụmùa bội thu. Trong đó vùng màu mỡ nhất là vùng phía bắc Hắc LongGiang, nghe nói lớp đất ở đấy dày tới hơn một mét, được khai phá từthời nhà Thanh. Sau đó, thằng chó Tổng binh Sơn Hải quan Ngô Tam Quếđã vì con nha đầu Trần Viên Viên mà dẫn bọn cẩu Thanh vượt qua cửaải, trơ mắt cam chịu để bọn nó cướp mất giang sơn, mẹ kiếp, toàn lũăn hại…

Từkhi cùng Lão Ngũ vào trong lòng Cố Cung, tôi đã cảm thấy hình nhưlão có một mối thù không đội trời chung với nhà Thanh, giờ nghenhững lời miệt thị này, tôi lại càng khẳng định những ý nghĩ banđầu của mình là đúng. Thế nhưng có một điều tôi vẫn không sao hiểunổi, tại sao lão lại mang nỗi hận thù lớn đến như thế với nhữngngười đã khuất núi từ lâu?

Đúnglúc đó, tôi nghe thấy tiếng chị Giai Tuệ ho nhẹ, liền vội quay đầunhìn sang, thấy sắc mặt chị nhợt nhạt nên vội vàng hỏi:

-Chị Giai Tuệ, chị làm sao thế? Trong người không khỏe sao?

ChịGiai Tuệ cười xòa rồi nói:

-Chị không sao, chắc do lúc nãy nhiệt độ thay đổi thất thường, lúclạnh lúc nóng, nên họng chị hơi đau rát một chút. Lão Ngũ cứ kểtiếp đi. - Nói rồi chị cởi chiếc áo đang buộc quanh eo, khoác lên vai.

Tôicũng không để ý nữa mà quay sang nghe Lão Ngũ kể chuyện:

-Sau khi quân Thanh chiếm thành, chúng đã quy hoạch và biến nơi đâythành vùng đất cấm, ngày đêm có lính canh gác với lí do bên trong cóchứa long mạch.

-Long mạch? - Nghe thấy có “long mạch”, tôi bỗng hào hứng hẳn lên, rồilập tức liên tưởng tới bộ phi Lộc Đỉnh Ký do Huỳnh Hiểu Minh thủ vaichính, hình như nội dung phim cũng nhắc đến long mạch. Tôi vội vànghỏi lại. - Có phải là một loại bảo bối không ạ?

LãoNgũ gật đầu.

-Bảo bối hay không thì ta không dám chắc, chỉ có điều sau khi chiếmđược thành, bọn lính đã chém giết tất cả, nên chắc chắn ở đó cókhông ít vật báu đâu, thế nhưng sau đó những thứ này được chuyển điđâu thì không ai có thể đoán ra. Có lẽ lũ cẩu quan đã luồn chúng quamột đường hầm bí mật, vì sợ rằng nếu để lại đây thì chẳng mấychốc sẽ bị đánh cắp, nếu không thì niêm phong thành lại làm gì? Cáithứ long mạch của nợ đó, chắc chỉ là cái cớ.

ChịGiai Tuệ ngẫm nghĩ một lúc rồi lầm bầm:

-Hoặc chính là cái cớ! - Giọng chị có vẻ hoang mang.

LãoNgũ xua tay ra chiều không quan tâm rồi nói tiếp:

-Thời đó, trong thành vô cùng náo loạn, chẳng có người dân nào muốntôn tên đầu trọc tết tóc kia làm hoàng đế cả, cả đất nước hỗnloạn, khắp nơi nổ ra bạo loạn. Vài nhân vật trong giới giang hồ cũngkhông thể ngồi yên, đám đạo tặc thì ra sức mài gươm vào thành ăntrộm, thậm chí còn hi vọng chặt đứt long mạch của bọn chó Thanh, họđều đồng lòng phản Thanh phục Minh, vì một đất nước bình yên. Cho dùbên trong không có long mạch thì nhất định cũng phải cất giấu vô sốvàng bạc và châu báu, nếu thành công thì có thể ăn sung mặc sướngcả đời. Thế nhưng bao nhiêu năm trôi qua, đã rất nhiều người ra đi màkhông thấy bóng dáng một ai sống sót trở về chứ đừng nói gì đếnđống của cải “tăm” được. Cho tới năm Sùng Trinh niên nguyên, Bả Thế Giađại thúc Lão Cửu quyết định đích thân tìm kiếm thì đến lúc đóloại bảo bối vô cùng quý hiếm này mới được lộ diện.

ChịGiai Tuệ nghe vậy, liền sốt sắng hỏi lại:

-Lão Ngũ, theo như những gì lão vừa kể thì loại bảo bối Đất chuyểnkia là do những người trong phái Đạo môn tìm ra tại Bắc Đại Hoang[2]từ rất lâu rồi?

[2]Chỉ vùng bình nguyên Đông Bắc với ba tỉnh Hắc Long Giang, Tùng HoaGiang và Nộn Giang.

Chưakịp để lão trả lời, tôi đã vội cướp lời chị hỏi tiếp:

-Lão Ngũ, cháu thấy cách phân thứ bậc trong Đạo môn rất lạ, tại saophải phân thành lão này lão kia vậy. Lão là Lão Ngũ, nhưng em trailão lại là Lão Tam, đây chẳng phải là ngược đời sao? Hơn nữa, tạisao gọi Bả Thế Gia là đại thúc Lão Cửu? Phải dựa vào quy tắc gìvậy ạ?

ChịGiai Tuệ cũng gật đầu rồi hỏi tiếp:

-Đúng thế, Lão Ngũ, có phải Đạo môn phân thứ bậc theo số không? Vậythì người được gọi là Bả Thế Gia có nghĩa là gì ạ?

LãoNgũ mỉm cười, vuốt chòm râu, nói:

-Theo quy tắc của môn phái thì ta không được phép tiết lộ bí mật nàycho bất kì kẻ ngoại đạo nào, đặc biệt con nhỏ Giai Tuệ còn là cảnhsát, các ngươi thừa hiểu cảnh sát và đạo chích không bao giờ đi chungmột đường. Thế nhưng, ông trời đã có duyên để ta và hai đứa gặp nhau,trong mắt ta hai đứa bay chẳng khác gì con cháu cả. Vả lại chúng tacũng đã vào sinh ra tử mấy phen, vậy hôm nay ta sẽ phá giới giảithích cho hai đứa hiểu rõ.

ThấyLão Ngũ đồng ý tiết lộ bí mật, tôi vội dỏng tai tập trung lắng nghenhững lời của lão. Thực ra về bản chất, Kiện môn ban đầu cũng làmột nhánh trong phái Đạo môn, lúc học về lịch sử mở khóa, ông nộitôi cũng đã giới thiệu qua lai lịch cũng như những thủ thuật củaphái Đạo môn, nhưng sau khi phân thành các phái khác nhau thì nhữngthông tin cũng không còn nhiều và cụ thể cho lắm. Hôm nay được chínhmột cao thủ trong phái Đạo môn kể lại hẳn là một cơ hội hiếm có.