Thiên Thu

Chương 96




Ngô Hiền phi quy ẩn nhiều năm, Cẩm Lạc cung thành chốn hẻo lánh ít người qua lại, nhưng sau đêm nay... đây lại trở thành nơi gây ầm ĩ nhất...

Ai mà tin được cái vị Hiền phi bệnh tật ốm đau lại là thủ phạm đằng sau cả một đống tội trạng lớn thế chứ, gây hại cho long chủng, mua bán cấm dược, thậm chí vu oan giá hoạ cho trung lương, kết bè kết lũ lợi dụng cả ngọc lệnh mà thánh thượng ban cho.

Nhiêu đây cũng đủ để khép ả vào tội khi quân đáng chết...

Sau khi lục soát xong, Tào Thượng Cung với nét mặt khiếp đảm vội vàng cho người niêm phong Cẩm Lạc cung, hớt ha hớt hải chạy tới Bảo Long cung hồi bẩm hết cho thánh thượng.

Người bên ngoài chỉ biết hoàng đế sau khi nghe Tào Thượng Cung nói liền long nhan bạo phát, nhưng ít ai biết lý do y giận không chỉ nằm ở việc ả là thủ phạm hại Tần Hoa Nghi mất thai, cũng không phải việc mua cấm dược phạm pháp kia...

... mà là bởi một miếng ngọc lạ mắt!

__________

Tiểu Ân Tử đã bắt về được xong, tội danh được rửa sạch hết, lý ra không còn gì để Thiện Lâm vướng bận nữa cả, thế mà nàng một chút cũng không vui nổi.

Ngồi thẩn thờ bên mái hiên điện, nhìn cảnh trời chói chang rồi lại nhìn nhóm cung nhân ngoài sân tất bật làm việc, nàng tự thấy họ thật bình tĩnh, ngày hôm qua còn ở trong Bạo Thất gánh chịu nhục hình cùng bức cung, ngày hôm nay vẫn có thể xem như không có gì mà sinh hoạt như cũ, là họ có ý chí kiên cường... hay là do quá quen với cái thế thái nhân tình này rồi?

"Hải Nghi à, đến thời điểm này muội thật sự bất lực lắm rồi, không biết nên làm gì cho phải lẽ..."

Buộc miệng mà phun ra một câu than thở, Thiện Lâm cảm thấy bên trong mình là một ngọn lửa bừng bừng đang rào hét, không có chỗ để trút hết mọi phẫn uất ra bên ngoài, bất lực để nó thiêu đốt hết tâm can.

"Nguồn cơn những việc này chẳng phải là do muội quá ngu xuẩn, quá tin người hay sao? Chưa gì đã động lòng chỉ gì một vài giọt nước mắt giả dối mà hắn chảy ra, học đòi người ta đem hết vốn liếng ra cứu người.."

Nhìn đôi tay bị băng bó kín mít không thể cử động, giọng nàng chất chứa sự chua sót khó diễn tả:

"Kết cục bây giờ là đáng đời..."

Vết thương ở tay nàng rất nặng, phần sụn khớp muốn bị gãy, mười ngón tay đều chuyển hết thành màu đỏ tím, chưa có dấu hiệu nào của việc sẽ hồi phục cả, Tần Lập nói rằng khả năng chữa khỏi không cao, còn phải xem quá trình điều trị thế nào cũng như việc nàng có được bồi dưỡng tốt hay không, tóm lại tất cả dựa theo ý trời, có thể sẽ bình phục, mà có thể sẽ tàn phế cả đời...

Hải Nghi không thích nhìn thấy Thiện Lâm bi quan thế này, nàng vội lắc đầu xua tay: "Đừng có nghĩ thế! Từ bao giờ người tốt bị kẻ xấu hãm hại lại là kẻ sai chứ?"

Hai tay đặt lên vai em gái, Hải Nghi dùng ánh mắt hết sức kiên định khuyên nhủ:

"Muội không sai, một chút cũng không sai, muội vì có tấm lòng độ lượng nhân hậu mới sẵn sàng không màng việc bản thân chịu thiệt mà ra tay giúp người, trời cao có mắt, người tốt sao lại phải ngồi đây bi quan tự trách? Trách thì trách đám người đó lòng dạ tiểu nhân, gây ra ác nghiệp, cuối cùng người lãnh quả báo là bọn chúng, không phải muội!"

Thiện Lâm cúi mặt không nói, bên tai vẫn nghe văng vẳng từng lời an ủi dịu dàng của Hải Nghi:

"Đâu ai biết trước được sự đời sẽ như thế nào, suy cho cùng tiền bạc dễ tính chứ lòng người làm sao mà tính được, phải không?"

Đúng thế, nàng thấy người ta gặp nạn, bất chấp tiền bạc ít ỏi vẫn chi ra gần cả trăm lượng để giúp họ, thế mà họ lại bvì một trăm lượng của người khác mà quay sang cắn ngược lại mình, nỗi đau hôm nay... Anh Thiện Lâm mãi mãi nuốt không trôi.

"Còn Hiền phi đó..." Hải Nghi nheo mắt, cố tìm ra một chút ấn tượng về người ấy trong trí nhớ, cuối cùng chẳng nhớ ra được gì:

"Cô ta sao lại muốn hại muội? Hai người có thù hằn gì?"

Ngô Hiền phi...

Ba chữ này không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí Thiện Lâm, về con người đó, nàng vừa thấy quen thuộc vừa thấy xa cách, quen thuộc vì mẹ ruột nàng ta là Điền lão ngày trước trăm phương ngàn kế tìm cách giết mình, từ cửa tử đi ra mấy lần, nàng sao mà quên được chứ?

Còn xa lạ là bởi giữa nàng và Ngô phi chưa bao giờ thật sự có giao tiếp gì quá gần gũi...

Thậm chí nàng cảm tưởng đối với bất kỳ ai trong hậu cung cũng đều cảm thấy Ngô thị là người xa lạ, con người đấy không có chút liên quan gì tới thế sự ở hậu cung, hoặc có thể nói người ta sớm đã quên mất Ngô phi là ai.

Vậy mà cuối cùng, kẻ đứng đằng loạt âm mưu này lại là nàng ta... đúng là chẳng ai biết được sự đời.

Rít một hơi sâu, Thiện Lâm ngẩng mặt nhìn lên trần, biết bao nhiêu sầu não dường như đã nhả ra theo làn hơi vừa rồi...

Từ lâu... từ rất rất lâu rồi... thật tình có một chuyện mà Thiện Lâm không muốn và không bao giờ dám nghĩ đến thêm một lần nào nữa.

Dạ Minh Châu... cái lần Dạ Minh Châu do Chung phi mang tới bị nhiễm độc hại nàng suýt mất mạng... hại Liên Thanh sống không bằng chết... nàng...

...gần như đoán ra được ít nhiều có liên quan đến họ Ngô.

Không bao giờ Thiện Lâm quên đi cái ngày đó... đột nhiên ả tới Bách Hợp điện không một lý do gì cả, bị mất ngọc rồi bắt cả cung chạy ra bên ngoài tìm kiếm, khi ấy chỉ có một mình nàng ta ở lại bên cạnh hộp chứa Dạ Minh Châu.

Nàng luôn đặt mối hiềm nghi ấy trong bụng, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách tự gạt bản thân, một mực đinh ninh cho rằng Chung phi mới là kẻ hại mình mà lờ đi mọi nghi ngờ khác...

Ngày hôm nay sự thật phơi bày, kẻ gây ra nghiệp vẫn phải lãnh lấy lấy nghiệp báo...

Thiện Lâm muốn gặp nàng ta... nàng muốn biết vì sao nàng ta muốn hại mình...

Hận vì Điền lão chết vì nàng... hay là muốn lợi dụng nàng để hạ bệ họ Chung?

Hải Nghi không biết điều đang khiến Thiện Lâm rơi vào trầm tư là gì, nàng ngó tới Mộc Lan im lặng ngồi góc bên kia, cười: "Cũng là Mộc Lan lanh trí nhất, âm thầm bố trí hết tất cả, ngay cả cho người giả làm trộm cổ vật nhà Hạ tướng mà cũng làm được cơ đấy..."

Việc Hải Nghi đang nói chính là chuyện nhà Hạ tướng bị mất cắp ngoài cung, vô tình ông ta khám xét được nhà vợ chồng lão Ngưu có nhiều vật phẩm quý giá vô cùng đáng ngờ, chính nhờ việc đó góp một phần giúp Thiện Lâm minh oan, Hải Nghi tuy có tra ra vợ chồng họ hành động bất chính, nhưng nàng chưa kịp ra tay đã có người làm trước, xưa giờ luôn nghĩ Mộc Lan ngốc nghếch, ấy mà có lúc nó thông minh tới vậy.

Mộc Lan sững người, nheo mắt hỏi ngược: "Gì chứ? Muội đã làm gì đâu?"

"Sao cơ?" Hải Nghi ngạc nhiên trừng mắt: "Chuyện đó không phải do muội làm sao?"

Mộc Lan nghiền ngẫm cả một hồi, vẫn khăng khăng lắc đầu tỏ ra không hiểu lời đối phương nói:

"Không hề, hồi đầu muội còn nghĩ là do phía tỷ bố trí, còn định tới Hợp Hoan điện hỏi tỷ cho rõ ràng đây..."

Nghe họ lời qua tiếng mà Thiện Lâm khó hiểu theo, cái việc nhà Hạ tướng bị trộm nàng có nghe qua, còn cho rằng hai người họ giúp mình, giờ cả hai đồng loạt phủ nhận, vậy là sao?

"Thế ai làm?"

Cả ba đồng loạt rơi vào một mảng miên man...

__________

Trong thư phòng Bảo Long cung hiện tại có năm người, hoàng đế, Vương Thanh Mục và Tào Thượng Cung, hai kẻ còn lại là cung nhân lạ mặt ăn bận không được sạch sẽ lắm, còn vướng vấn trên áo một chút bụi bẩn, thật tình không phù hợp ở cái nơi trang nghiêm như Bảo Long cung chút nào.

Có điều hiện giờ còn mấy ai quan tâm tới chuyện đó nữa chứ?

Hết thảy những người có mặt trong nội điện nay mỗi người mỗi một trạng thái, không ai nói năng gì, trừ hoàng đế ra, bốn kẻ còn lại không ai dám thở quá mạnh...

"Mặt ngọc này..."

Trước mặt Võ Tương Minh là một miếng ngọc bội màu xanh lục, mặt trước khắc hình gì đó trong khá giống đôi uyên ương quấn quýt nhau, cũng là vật có giá nhưng đối với y mà nói không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ một chút theo lời Tào Thượng Cung nói thì... đây đúng thật không phải cặp uyên ương gì hết, rất dễ để nhận thấy nó bị chỉnh sửa lại không ít lần, cho nên hình dáng đôi uyên ương trông hơi khiên cưỡng.

"Ngô Hiền phi... Ngô gia... Vạn Nam quốc... tại sao ngay từ đầu trẫm lại không nhận ra điều này? Còn cho rằng trên đời hàng vạn người họ Ngô nhiều không kể siết, nhưng không ngờ thế gian nhỏ bé tới thế, gặp được cả hậu duệ cuối cùng sót lại của Ngô gia hai mươi năm trước trong cung..."

Lúc mà hoàng đế cảm thán xong, Tào Thượng Cung trầm ngâm tiếp lời:

"Hồi bệ hạ, nhiều năm trước khi còn là thủ lĩnh Ty Trân phòng, nô tỳ từng vài lần được điều đến Ngô phủ thiết kế trang sức cho Ngô phu nhân, cũng chính nô tỳ là người năm xưa phát giác miếng ngọc này trong hộp sách ở thư phòng Ngô gia nên nhớ vô cùng kỹ..."

Hai mươi năm trước... Ngô gia là có thể xem là tộc lớn trên triều đình, tuy chưa đến mức thịnh thế như Chung - Lý nhưng vẫn là nhà có quyền uy, lẽ ra nên an phận hưởng lộc triều đình mới đúng, ấy mà thiếu sư Ngô Bảo lại bị phát giác ra việc ham ô hối lộ, cộng với tội phản quốc tày đình, tiên hoàng trong phút nóng giận liền hạ lệnh chu di cửu tộc, xử chém không chừa một ai.

Tào Thượng Cung khi còn là Tào Ti Trân có giao kết thân thiết với Ngô phu nhân, thường hay được mời riêng tới Ngô phủ nói chuyện đàm đạo, đặc biệt thiết kế riêng cho không ít mẫu trâm cài.

Trong một lần đi lạc vào thư phòng, bà vô tình phát hiện một miếng ngọc thạch màu lục hình còn chim hạc hai đầu cất đằng sau tủ gỗ, đoán ra ngay đó là linh vật từ địch quốc Vạn Nam, không những thế còn tìm ra không ít thư từ qua lại giữa Ngô thiếu sư cùng người Nam thị, vì đại nghĩa diệt tình thân, Tào Ty Trân bất chấp tình chị em với Ngô phu nhân mà tố giác hết với tiên hoàng, ngay lập tức gây ra biến động lớn trên triều.

Tiên hoàng sau đó tra ra được rằng hoá ra Ngô gia giao kết với Vạn Nam từ rất lâu, còn âm thầm tính toán qua lại xem làm sao để lật đổ triều Vạn Thành, mưu sát hoàng đế.

Mặc cho Ngô Bảo cực lực biện bạch, tiên hoàng long nhan thịnh nộ cho lệnh chém đầu hết thảy chín họ nhà họ Ngô không chừa ai, dù là đứa trẻ, chỉ sót lại mẹ con của một thị thiếp thất sủng nhờ may mắn mà trốn thoát được, người thị thiếp ấy tên là Liễu Vân Điền cùng con gái là Ngô Ngọc Huệ.

Tiên hoàng muốn xử trí cả nhà nên đâu dễ dàng gì buông tha họ, ra lệnh cho quan binh truy đuổi khắp nơi suốt mấy tháng ròng mãi không thấy tăm tít người đâu, suy đi tính lại, bọn họ chỉ là thân nữ nhi nên nào làm được bản lĩnh lớn gì, đành mặc kệ bọn họ sống chết ra sao, sự việc lẽ ra chìm vào quên lãng hơn hai mươi năm, vậy mà đến hôm nay lại vì một miếng ngọc mà một lần nữa nổi lên.

Mặt ngọc này... Tào Thượng cung sao có thể quên được chứ? Chắc chắn tới lúc chết cũng không thể quên...

...bởi vì nó mà bà mới có được ngai thượng cung hiện tại... bởi vì nó mà bà sẵn sàng bán rẻ cả tình chị em mấy mươi năm với Ngô phu nhân để lên được ngôi cao...

Mọi thứ đều có cái giá cả...

Còn cái miếng ngọc kia, chẳng phải uyên ương sánh đôi gì hết... mà là hình chim hạc hai đầu, thần vật nước Vạn Nam quốc, đoán chừng nó đã bị đem đi chỉnh sửa lại ít nhiều mới ra cái hình dạng hiện giờ...

...

Hoàng đế không nói tiếng nào, vẫn hướng mắt chăm chăm vào miếng ngọc vô chi vô giác, tựa hồ không muốn đếm xỉa tới bất cứ ai cả.

Vương Thanh Mục liếc Tào Thượng Cung đang đứng kế bên mình, dè dặt tiến lại gần hoàng đế, bẩm:

"Nô tài vừa đi tìm toàn bộ những người có liên quan tới Điền thị và Hiền phi lúc mới nhập cung nhiều năm đến đây, đã hai mươi năm, có người chết, có xuất cung hồi hương không rõ tăm tít, đây là những người còn sót lại..."

Quỳ dưới sàn đối diện long toạ là hai lão cung nhân một nam một nữ, cả hai nhìn qua đều trên lục tuần, tóc bạc hết muốn nửa đầu, chứng tỏ họ đều là thần tử lâu năm cống hiến khắc khổ cả đời cho nội đình.

Nữ tỳ trước mặt vua mà thần sắc vẫn hết sức điềm tĩnh, trái ngược với lão nô còn lại đang run cầm cập...

"Nô tỳ Mục Tuyết, trưởng sự Hoả phòng, xin thỉnh an bệ hạ..."

"Nô tài Trương Danh, thái giám ở Bộ Hộ..."

Họ hành đại lễ xong lại im lặng nhìn nhau, không biết nên nói gì, Vương Thanh Mục nhanh nhạy tằng hắng giọng, hỏi:

"Hiền phi và Điền thị có liên gì tới các ngươi? Ngày trước vì sao họ có thể nhập cung?"

Trước lời tra hỏi đanh thép của Vương công công, lão thị tỳ Mục Tuyết với nét mặt thản nhiên như không nói:

"Trước kia nô tỳ làm ở Bộ Hộ, theo sát các buổi tuyển chọn nhi nữ từ ba đến năm tuổi mang vào cung dạy dỗ uốn nắn, chờ ngày trưởng thành sẽ phân đến các cung làm nữ quan hoặc cung tỳ, Hiền phi nương nương là một trong những đứa trẻ được nô tỳ chọn vào dạy dỗ... "

Vương Thanh Mục đăm chiêu dò xét: "Ngô phủ có người thiếp thị tên An Điền sinh ra người con gái là Ngô Ngọc Huệ, sau khi Ngô gia bị tiên hoàng ra hạ lệnh xử chém, vào lúc cả nhà họ lên ngọn đầu đài, mẫu tử người thiếp thị ấy đã đi theo nhóm gia nhân lẫn trốn không thấy tung tích, hôm nay ta tra ra được thì ra Điền lão trưởng sự Hoán Y cục ngày trước chính là An Điền, còn Ngô Hiền phi hiện tại là Ngô Ngọc Huệ, bà có biết việc đó?"

Mục Tuyết làm ra vẻ ngạc nhiên mà lắc đầu, dù thân phận tỳ bộc nhưng bà ta có cử chỉ lời nói nhấn nhá sắc sảo không thua gì một mệnh phụ:

"Nô tỳ là thân nô bộc chốn cung cấm, có nghe qua chuyện nhà họ Ngô phản quốc bị diệt tộc nhưng không quá chú ý, chỉ lo làm tốt bổn phận chứ nào biết đến biến sự tiền triều hay có phạm nhân nào bỏ trốn? Huống hồ bọn trẻ vào cung mỗi năm đến hàng trăm người, biết bao nhiêu người họ Ngô? Còn Điền lão, nô tỳ biết bà ta là quản sự Hoán Y cục chết từ mùa đông năm Thanh Nhật đầu tiên, về chuyện Hiền phi với Điền thị đó là mẹ con, nô tỳ trong lúc tình cờ mới biết được từ mấy năm trước mà thôi..."

"Ta nhớ việc tuyển hài nữ phải qua quá trình kiểm tra xuất thân kỳ tịch kỹ lưỡng, Hiền phi vì sao có thể dễ dàng nhập cung?"

Mục Tuyết nhắm chặt mắt như để cố nhớ lại, sau đó mở mắt chậm rãi đáp: "Hiền phi hồi ấy là được Hồ Ty Chế đem từ ngoài cung vào, bà ấy nói đứa nhỏ ấy mồ côi cha mẹ quá đáng thương, chẳng bằng cho vô cung cho có chỗ nương thân tồn tại, nô tỳ vì thấy đó không phải chuyện gì lớn nên mới chấp thuận..."

Ngước lên thấy hoàng đế nhìn mình bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ, Mục Tuyết bèn tiếp tục nói:

"Ẩn tình ở đằng sau chắc chỉ có Hồ Ty Chế rõ nhất, chỉ đáng tiếc... bà ấy có giao tình tốt với Ngô phu nhân mà lại không được tốt số như Tào Thượng Cung đây, tố giác Ngô gia xong là được tiên hoàng tin tưởng trao luôn cho chức vị trí Thượng Cung làm phần thưởng, còn Hồ Ty Chế thì bị nghi ngờ là đồng loã với phường phản quốc, cam chịu xử chết theo toàn tộc Ngô gia..."

Người trong điện đều đồng loạt tập trung vào thị tỳ Mục Tuyết, không ai nhận ra rằng Tào Thượng Cung thời điểm này đang cúi mặt chột dạ khi nghe nhắc tới hai cái tên Hồ Ty Chế cùng Ngô phu nhân ngày xưa.

Nhất thời trên trán bà ta liên tục lấm tấm chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh...

Mục Tuyết thu hết biểu tình ấy của Tào Thượng Cung vào tầm mắt, bà nhoẻn miệng mang một chút đắc ý, kể:

"Hồ Ty Chế thường hay đem cô nhi từ bên ngoài vào cung dạy dỗ nuôi nấng cho làm học tỳ, do quen rồi nên nô tỳ lúc nhận Hiền phi từ chỗ bà ấy không cảm thấy nghi ngờ gì hết, cho đến lúc bà ấy chết, nô tỳ chỉ thầm tự nói với mình rằng sẽ dạy dỗ đám nhỏ thật tốt, không làm phụ lòng người ở suối vàng, đến khi Hiền phi tròn năm tuổi mới được Trần Ty Trân đón về Ty Trân phòng làm việc..."

"Thế từ đầu bà thật sự không hề biết Ngô Hiền phi là con ruột của Điền lão sao?" Vương Thanh Mục nghiêng đầu chất vấn.

Mục Tuyết gật đầu: "Vốn dĩ nô tỳ không biết, chỉ tới mười mấy năm sau đó, Hiền phi phạm lỗi bị Trần Ty Trân đuổi tới Hoán Y cục, nô tỳ thỉnh thoảng có đến thăm Hiền phi, đến một ngày kia vô tình biết được hóa ra nàng ấy là con ruột của Điền lão trưởng sự Hoán Y cục, có điều Hiền phi dạo ấy đã được bệ hạ phong làm phi thiếp ở Đông cung, để tránh thị phi, nô tỳ tuy vui khôn xiết nhưng vẫn chọn cách im lặng không tiết lộ ra ngoài, có câu kim giấu trong bọc có ngày lộ ra, mãi cho tới tận mùa đông hai năm trước... chuyện này không thể thêm giấu được nữa..."

Hai năm trước mà Mục Tuyết nhắc chính là cái lần Chung phi hạ lệnh đánh chết Điền lão, giữa thanh thiên bạch nhật Ngô phi chạy tới cục Hoán Y làm nhốn làm nháo, nhờ vậy mà cả cung ai nấy đều biết hai người họ là mẹ con.

Võ Tương Minh nhớ lại mà không khỏi tự trách mình thật hồ đồ, lẽ ra vào lúc đó y phải điều tra tới cùng mối quan hệ giữa họ mới đúng, cuối cùng lại chọn cách làm lơ mới dẫn tới đại hoạ nghiêm trọng hôm nay.

Y nhắm nghiền mắt, long nhãn màu sẫm mang nét ảm đạm mở ra, hướng về lão nô ở cạnh Mục Tuyết, nghiêm giọng:

"Thế còn lão?"

Hoàng đế nhắc tới tên làm cho Trường Danh giật bắn mình, đầu lão càng hạ xuống thấp không dám đối diện với long nhan.

Vương Thanh Mục vội tiếp lời: "Đây là phụ tá của phó sự tại Bộ Hộ, là người mang Điền lão... An Điền... thị thiếp Ngô phủ vào cung..."

Nói xong, lão lườm người quỳ bên dưới: "Sao còn chưa chịu nói?"

Vương Thanh Mục là đại tổng quản thái giám ở Nội Thị Giám, có thái giám nào trong cung mà không sợ, huống gì là tên hạng thấp như Trương Danh, ông ta vội lau mồ hôi, lấp bấp:

"H... hồi bệ hạ, đúng thật là trước kia một tay nô tài hỗ trợ đưa Điền lão vào cung... nhưng... nhưng nô tài không phải đồng loã gì của Ngô gia hết... tất cả là do sắp đặt của Hồ Ty Chế cả..."

"Lại là Hồ Ty Chế?"

Võ Tương Minh không khỏi thấy tò mò vì cái người chưởng sự Ty Chế phòng chết hai mươi năm trước ấy, bà ta vì cái gì phải chu toàn hết mọi thứ cho mẫu tử nhà tội thần trước khi lên đoạn đầu đại như thế?

Trong lúc y còn miên man, Trương Danh rụt rè khai nhận:

"Nô tài nhớ là vào dịp tất niên năm Tuyên Vũ thứ mười hai, dịp ấy ở trong cung có hai vị lệnh bà là Đào phi nương nương cùng Mạnh Tiệp dư cùng hoài thai và sắp sửa lâm bồn, khi ấy Đào phi vì không không thích Mạnh Tiệp dư mà cho gọi hết bà đỡ về trong cung mình, mặc cho Mạnh Tiệp dư địa vị thấp khổ sở thừa sống thiếu chết, nô tài dạo ấy còn là cung nhân bên chỗ Mạnh Tiệp dư, gấp gáp chạy đi khắp nơi tìm nhũ nương, đúng lúc đụng phải Điền lão vừa được Hồ Ty Chế đem vào cung chưa rõ mục đích gì, nói chuyện một hồi thì vừa lúc bà ta nói mình biết đỡ đẻ, nô tài cứ vậy mời Điền thị tới chỗ Tiệp dư, suốt thời gian ấy Điền lão được cho phép ở lại Trí Ninh điện hầu hạ chăm sóc Mạnh Tiệp dư, sau này Mạnh Tiệp dư thăng phi vị, vì nhớ ân tình cũ nên mới điều Điền lão tới Hoán Y cục làm chưởng sự..."

Đúng lúc Trường Danh nhớ ra điều quan trọng, mắt lão sáng bừng lên:

"Điền lão tự nhận mình là người tới từ vùng Bắc Giang, Bộ Hộ vốn định kiểm tra lai lịch, nhưng bởi Mạnh phi nhất mực đòi giữ người, dù sao giữ một phụ nhân trong cung chẳng phải điều gì to tát, chúng nô tài đành tuân hết theo ý lệnh bà."

Nói vậy... Ngô Hiền phi và Điền lão vào cung gần như cùng lúc sau khi cả nhà họ Ngô chịu án tử không bao lâu, mà người trực tiếp đưa họ vào cung Đại Trì là Hồ Ty Chế...

Mà Hồ Ty Chế... vốn là chưởng ty đứng đầu một phòng, năm đó Dương Thượng Cung đột tử vì tuổi già sức yếu, Thượng Cung cục không thể một ngày vô chủ nên nảy ra một cuộc nội chiến gây gắt, Hồ Ty Chế cùng với Tào Ty Trân tức Tào Thượng Cung hiện giờ là ứng viên sáng giá tranh vị trí đứng đầu tứ phòng, hai người họ ngang tài ngang sức đấu đến sứt đầu mẻ trán không phân thắng bại, chính thê của tiên hoàng là Vân Từ hoàng hậu không biết nên chọn ai cả, vào lúc mấu chốt nhất, Ngô gia mắc vào ô danh phản quốc, lo sợ chỉ chặt cây thôi thì gốc vẫn sẽ sinh sôi, tiên hoàng chủ trương thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tất cả những cá nhân liên quan đều phải chết theo nhà họ Ngô...

Hai người Tào Ty Trân với Hồ Ty Chế đều có quan hệ thân thiết với đại phu nhân Ngô gia, phải nói gắn kết không thua gì chị em ruột, cuối cùng Tào Ty Trân vì trung quân ái quốc với xã tắc mà sẵn sàng diệt nghĩa chị em, nhận được sự tán dương hết mực của tiên hoàng, ban luôn cho bà ta vị trí Thượng Cung thủ lĩnh tứ phòng, ngược lại Hồ Ty Chế bị quy tội theo Ngô gia, ban bạch lăng cho tự xử.

Ai mà biết được bà ta đem cả hai tên tội nhân giấu vào cung suốt hai mươi năm trời?

Dẫu sao chuyện đã từ hai mươi năm, càng bới lên càng rối nùi lộn xộn khó giải thích, nếu muốn minh bạch mọi thứ chỉ có thể đi xuống suối vàng mà hỏi Hồ Ty Chế mà thôi...

...

Đặt mặt ngọc lên bàn, trong đầu Võ Tương Minh là một bầu tâm tư nặng trĩu tới nỗi không chịu được, y cảm giác đầu mình như muốn nổ tung ra, suốt gần chục ngày đổ lại đây, từ tiền triều tới chuyện nội cung, hết việc này tới việc khác ập đến...

Y thấy mệt mỏi lắm rồi...

Ngô phi... trước đây đúng là y từng để ý thấy nàng ta giữ khư khư mặt ngọc bên mình chẳng biết để làm gì, nàng chỉ đáp qua loa là vật theo mình từ nhỏ không nỡ để xa, y không nghĩ ngợi gì quá nhiều, trong mắt y, nàng ta luôn e thẹn ngoan hiền, là tỳ nữ đáng thương không cha không mẹ, vậy mà đằng sau lại là con gái tội nhân tiền triều, nói không chừng năm xưa tiếp cận y là có mục đích riêng...

Nhưng mà nghĩ lại... tiên trách kỷ hậu trách nhân, bản thân y cũng là kẻ lợi dụng nàng ta trước...

Gần bảy năm trước, thời kỳ mới trấn giữ Đông Cung, tiền triều có không ít biến động lớn nhỏ, người người đều chăm chăm hướng con mắt vào y, tiên hoàng đã có tuổi, các hoàng tử dạo đấy không còn mấy người phù hợp, y nhờ công trạng dẹp được phiến quân cùng với khiến hoàng đế Đại Tuyên lui binh dừng tấn công Vạn Thành, tất cả như thiên thời địa lợi nhân hoà đưa y lên vị trí thái tử vậy.

Tiên đế chưa biết còn trụ được bao lâu, bọn đại thần thì luôn muốn tân đế tương lai là kẻ dễ kiểm soát, Võ Tương Minh để giữ được vị trí này mà không hề dám tỏ ra quá khôn ngoan, ít nhiều còn phải phục tùng hai lão thần Lý - Chung một chút, càng phải tỏ ra thật phóng túng bê tha, kiêu ngạo vì mình là thái tử, nhiều lần tự mình lao vào trầm mê nữ sắc để họ buông lỏng tâm phòng bị với y.

Và rồi Đông cung sinh ra ầm ĩ vì thái tử một nước thế mà lại say mê nhan sắc tỳ nữ thấp hèn trong Hoán Y cục, nàng ta cũng mang thai ngay khi sự tình vỡ lẽ, tuy bị tiên hoàng chỉ trích nặng nề, nhưng ngược lại y có sự ủng hộ của hai đại tộc, thật không tới nổi thiệt thòi...

"Bệ hạ..."

Mạc Vân ở ngoài tiến vào làm chặn dứt dòng suy nghĩ trong đầu Võ Tương Minh, nàng ta không nói năng gì, ngoại trừ việc tay còn cầm một nhánh cây mai đỏ hơi héo úa cùng ánh mắt mang ẩn ý.

Hoàng đế cau có, hất hất mặt ra hiệu cho Vương Thanh Mục, lão thái giám bèn hạ giọng ra lệnh cho hai lão cung nhân lui ra...

...

Trên trán Mạc Vân lấm tấm vài giọt mồ hôi, không phải là do mệt mỏi, mà là vì hoảng hốt vì việc mình vừa biết được, nàng đường đột chạy vào đây cũng là muốn hồi bẩm với hoàng đế ngay.

Võ Tương Minh nhận ra cành mai đỏ nàng cầm chính là hoa ở chỗ hoàng hậu, đúng hơn là luống hoa vừa bị hoàng hậu cho đốt sạch hôm qua, là y âm thầm cho người đem giữ lại một vài cành còn sót lại mang đi kiểm tra.

Không phải là y đa nghi đâu, chẳng qua là muốn xác nhận một chút thôi...

"Bệ hạ, nô tỳ vừa nãy đã mang chỗ hoa này tới cho Tần thống phán xem sơ qua..."

Khoảng cách giữa Võ Tương Minh và Mạc Vân tuy không quá gần nhưng y vẫn ngửi rõ được mồn một mùi hôi hết sức khó chịu làm y phải cố nín thở.

Mạc Vân vốn là người bình tĩnh biết giữ mình đúng mực, thế mà biểu tình hôm nay lộ ra một sự hoang mang mà hiếm khi thấy được:

"Lúc nô tỳ cho người nhặt mấy nhành hoa này lại đã ngửi thấy có cái mùi nồng tanh kỳ lạ, nhận ra ngay có điểm bất thường nên đem cho Tần thống phán xem, ngài ấy liền nhận định đó... đích thực là Hồng Ân dược không lẫn vào đâu!"

"K... không lý nào lại vậy được..." Vương Thanh Mục không tin vào việc mình vừa mới nghe, lão cầm lấy cành hoa, mặt nhăn thành một nhúm: "H... hoàng hậu..."

"Thế vì sao lại có mùi này?" Hoàng đế mặt bình thản như không, trái ngược hẳn với ngữ giọng gấp gáp khẩn trương.

"Theo như lời Tần Thống phán, Hồng Ân dược với Thạch Hương cao tuy cùng màu cùng mùi nhưng chất lượng khác nhau, Thạch Hương cao để lâu mùi hương vẫn bền, còn Hồng Ân dược... ngoài việc pha với muối đổi màu ra thì tiếp xúc quá nhiều với nơi quá nóng cũng sẽ đổi mùi, giống với cái mùi hiện tại đây..."

Ngẩn người mấy nhịp, Võ Tương Minh khẽ liếc về ánh chiều tà len lói từ bên ngoài trời rọi vào, ngẫm lại sắp hết tháng một rồi, băng lạnh nay tan gần hết, khí tiết dần ấm hơn, cộng với việc nằm gần ở nơi cháy lửa nên bốc ra mùi này cũng dễ hiểu...

Suy tư đặt tay lên cằm, y thầm nghĩ mình đoán không sai chút nào...

Từ chuyện đổ oan cho họ Anh, sau đó thì là đám người Ngô Hiền phi, Hạnh thị, Tiểu Ân Tử,... tất cả chỉ là đám tốt thí làm lá chắn thế mạng đánh lạc hướng người bên ngoài thôi.

Những ngày lập đông Tần Hoa Nghi thường xuyên ra sân khấu Các Vân hiên nhảy múa, mà phía trên lại là Thượng Dương cung nơi trấn ngự của hoàng hậu, hoa mai đỏ ngày mỗi ngày đều rơi xuống, trên mỗi cánh hoa nễu thật sự có rắc Hồng Ân dược, suốt mấy tháng liên tục, nàng ta không bị thai lưu mới là chuyện lạ...

Võ Tương Minh còn nhớ rõ Tần Hoa Nghi có sở thích đốt hương, mỗi lần đốt đều phải là nhiều loại khác nhau, cả Các Vân hiên nghi ngút đủ loại mùi nồng lấn át, thảo nào thái y không một ai nhận ra cái đống hoa ấy có vấn đề, bên ngoài thì có hộc Thạch Hương mà Anh Lương Viện đem tặng làm lá chắn...

...tên chủ mưu nọ ra tay kín kẽ quá rồi... bây giờ lại muốn đem mớ hoa đốt sạch nhằm thủ tiêu bằng chứng...

Chợt một chuyện vô cùng quan trọng xẹt qua đầu Võ Tương Minh, lần nữa nhắc nhở y rằng vào thời gian Anh Lương Viện bị nhốt ở Bạo Thất, hoàng hậu không có sự cho phép của y mà nửa đêm đột ngột tới đó lộng quyền đòi bức cung điều tra, đem Anh Thiện Lâm hành hạ tới sống dở chết dở, thậm chí... suýt chút ép nàng ta in ngón tay nhận tội... hết thảy mọi việc Mạc Vân đều tường tận kể hết cho y biết.

Lý Linh Hoa...

Nắm tay siết thành một quyền , nhớ tới đứa con vong mạng oan uổng của mình, nhớ tới những việc nàng ta làm trong hậu cung...

Năm xưa y chọn nàng làm hoàng hậu là vì cho rằng nàng ta đơn thuần nhất, dễ kiểm soát, luôn nghĩ nàng ta là đứa trẻ không bao giờ lớn....

...nhưng những thứ diễn ra trước mắt khiến cho y không thể nào ngờ được...

Hoàng hậu cho đến Hiền phi, kể cả nữ nhân họ Nam kia, nhờ có lần này mà y mới biết hoá ra nàng ta không hề an phận như mình nghĩ...

...Tất cả bọn họ đều mưu toan sau lưng y...

__________

Ngô phi chỉ là một tỳ nữ bậc hạ đẳng làm việc giặt giũ ở Hoán Y cục, nhờ có dung nhan xinh đẹp và kỹ thuật nhảy múa điêu luyện lén học được từ Nghi Phi tiên hoàng mà một bước lên mây.

Vào cái đêm trung thu bảy năm trước, Hoàng Thái tử Võ Tương Minh sau khi uống say một mình đi lạc tới Hoán Y cục, có một ả tỳ nữ họ Ngô vì biết nắm bắt thời cơ mà múa một điệu Lạc Hoa vũ giữa trời đông giá tuyết.

Ngoài bản thân thái tử ra, không ai biết màn múa ấy kinh diễm thế nào, tất cả chỉ là lời truyền miệng của những người trong cung chứ chẳng rõ thực hư ra sao hết, do thái tử không mở miệng nhắc tới bao giờ, cứ thế mà để thị nữ họ Ngô từ chim trĩ hoá phượng hoàng, bước vào Đông cung trở thành thị thiếp, nhận được ân sủng lớn nhất thời điểm đó vượt qua cả Lý thị cùng Chung thị, chính vì việc ấy tiền triều mới xảy ra tranh cãi lớn, thái tử bị tiên hoàng trách móc một trận dữ dội.

Sự sủng ái mà Ngô thị có không lời nào có thể diễn tả nỗi, trong vài năm mà nàng mang thai tận bốn lần, không may là tất cả đều không giữ được, không phải tai nạn thì do thể trạng quá yếu không hợp sinh đẻ, cuối cùng thân thể suy kiệt vĩnh viễn không thể mang thai hay thị tẩm.

Ngô Huệ sau đó được phong thẳng lên vị trí Trắc phi xem như an ủi vì có công trạng nhiều lần hoài thai, lúc Thái tử đăng cơ hoàng vị, nàng được phong thành Hiền phi một cách vô cùng phong quang, trước nay chưa từng có một tiền lệ tỳ nữ nào lên đến được vị trí nhất phẩm hết, Cao Thái hậu ban đầu có đôi chút phản đối rồi cũng đành chịu, về phía Ngô Hiền phi, nàng ta tuy có ân điển lớn nhưng từ đó ẩn mình luôn trong Cẩm Lạc cung không bao giờ ra ngoài.

Cung Cẩm Lạc vốn là điện lớn dành cho phi tử nhất phẩm mà người người ao ước bao năm qua, vậy mà khung cảnh hoang vu xơ xác không tả được, suốt mấy năm qua từ lúc vị Ngô phi nọ chuyển vào đều thế.

...và đêm nay có lẽ là đêm đầu tiên Cẩm Lạc cung được sáng đèn nhất hoàng thành kể từ hồi tân đế lên ngôi tới nay... Hiền phi Ngô thị phạm vào tội mưu hại long mạch, thông đồng gian thương ngoài cung trao đổi mua bán dược cấm, tội chứng ràng rành có hết đủ nhân chứng vật chứng, nàng ta không còn đường nào chối cãi được nữa...

Bốn phía ở bên ngoài Cẩm Lạc cung bị bao vây bởi hai lớp lính canh nghiêm ngặt, mặt họ mang theo nét hung dữ lạnh lùng làm cho bất kỳ ai đi ngang cũng phải sợ không dám tới gần.

Toàn bộ cung nhân ở cung Cẩm Lạc đều bị điều đi hết, chỉ sót lại một cung nữ thân tín để hầu hạ Hiền phi.

Bên trong nội điện, Ngô Hiền phi ngồi vật vờ thẩn thơ dưới sàn đá, đầu tóc bết bát, váy áo luộm thuộm không đâu vào đâu, mặt ngơ ngác như người sắp chết nhìn về một hướng chân trời xa xôi.

Bên ngoài cửa điện đi vào, Chung phi với bộ dáng nhàn nhã ung dung, cung phục khoa trương lộng lẫy từng bước đi tới, môi nhoẻn nhẹ:

"Bản cung phụng lệnh hoàng hậu truy hỏi, cảm phiền Hiền phi có sao nói vậy không được giấu giếm nửa lời, nếu không đừng trách Hình Bộ sử dụng nhục hình..."

"Haha..." Ngô phi nhả ra điệu cười nhạt, không thèm nhìn tới kẻ mới vừa vào diễu võ dương oai, kiên định mà nói:

"Là ta làm... tất cả đều là ta làm... ta nhận tội hết! Không cần phải làm dài dòng tới vậy!"

Chung phi bỉu môi, liếc ra Lan Châu đứng đằng sau, kế đến là những người canh gác trong điện, bảo: "Bản cung với Hiền phi là chị em tốt bao nhiêu năm, thực tình không hề tin nàng ấy làm ra việc tày trời tới thế này, các ngươi lui ra đi, để ta ở lại khuyên giải nàng vài câu..."

Lan Châu lùi ra sau, ngoắt tay bảo các thị nữ canh giữ lui ra, ngoài Chung phi và Ngô phi ra, ả và Ngọc Vân là hai cái nô tỳ duy nhất được ở lại...

"Ngươi hẳn là hài lòng lắm nhỉ?" Ngô phi giương đôi mắt đục ngầu lên đối diện với nữ nhân trang nhã nọ, tỏ ra đầy khinh miệt.

Lần nữa nhoẻn miệng cười, Chung phi lắc lắc đầu cảm thán: "Bản cung có gì mà phải hài lòng chứ? Chị em nhiều năm, bây giờ có người đi trước, bản cung buồn còn không hết đấy..."

Hiểu rõ số phận bản thân, Ngô phi gục đầu, thân thể run bần bật, không biết là đang khóc hay cười.

Chung phi không tỏ ra một tí thương sót nào, ngược lại còn nói thẳng vào vấn đề:

"Từ cái lần Dạ Minh Châu bản cung đã thấy kỳ lạ rồi, cứ luôn băn khoăn là ai muốn đẩy ta vào đường chết? Thế mà lại quên mất ở trong cung này còn có một kẻ hận ta đến muốn băm cho cá ăn hơn ai hết là ngươi..."

Rút trong túi ra mặt ngọc lệnh láng bóng, Chung phi say mê vuốt ve, tỏ ra đắc trí: "Ngươi bày ra trò chôn Hồng Ân dược dưới vườn cây Càn Tường cung, lấy trộm ngọc lệnh của ta, làm biết bao nhiêu việc chắc là vất vả thân ngươi lắm nhỉ?"

"Ngươi đã biết?" Ngô phi trơ mắt.

"Cái trò mèo của ngươi mà muốn qua mặt ai?"

Một câu nói đánh tan hết mọi ý chí bên trong Ngô phi, nàng ngã khuỵ xuống sàn ho sằng sặc, nhận ra nguyên khí mình bị đối phương hút sạch, trước nay cứ nghĩ mình thông minh, hoá ra từ đầu đã làm con cá trên thớt nằm gọn trong tay ả... thua đậm!!!

Chợt Ngô phi bật người dậy, nàng như minh bạch một điều, trừng mắt nhìn ả tỳ nữ đằng sau mình, hùng hổ nhào tới tát ả liên hồi:

"Là mi! Là mi! Con tiện tỳ phản chủ mi!!!"

Ả tiểu tỳ nữ không hề phản kháng hay phủ nhận, ngược lại càng nằm yên chịu trận cho Ngô phi mặc sức đánh, dù sao đi nữa đúng là ả có bán đứng chủ nhân mình...

"Chủ nhân đừng trách nô tỳ, chẳng phải chính người từng dạy tôi là chim khôn nên chọn cành mà đậu sao? Bản thân người thất sủng không có địa vị, nô tài như chúng tôi cũng chẳng khác gì đám chó hoang thấp hèn bị người ta xem thường, tôi đi tìm chủ mới lại là sai sao?"

"Ngươi tìm chủ mới để cắn ngược lại chủ cũ sao?!?" Ngô phi khóc cười lẫn lộn, túm cổ áo ả thị tỳ mà gào lên.

"Ha..."

Nàng ngã ra đất thở hồng hộc không còn chút hơi sức, bộ dạng này đích thực là của kẻ thua cuộc...

"Ây da..." Phủi phủi đất bụi bám trên cổ áo, Chung phi mắt láo liên trái phải đầy sự chán ghét, thái độ như sát thêm muối vào vết thương kẻ bại trận:

"Không phải ngươi thân thiết với đám người hoàng hậu lắm sao, bình thường hay cùng họ qua lại không ít lần để vuốt ve xua nịnh. Sao nào? Đồng minh của cô đâu hết rồi? Hoàng hậu đâu? Sao không thấy cô ta đến đây cứu cô vậy?"

Đối phương nói một tràng mà Ngô phi chẳng nghe thấy chữ nào, nàng lắc lắc đầu, bên môi cười vặn vẹo cay đắng...

Nàng thua rồi...

...

Ôm theo một bụng hả hê ra khỏi cung Cẩm Lạc, lúc đi ngang qua thị vệ Chung phi còn để lại một câu nhắc: "Nhớ trông trừng ả cho tốt!"

Đi được nửa đoạn đường, vẻ điềm nhiên trên mặt nàng tan biến hết, chỉ để lại điệu bộ tức giận cùng ngữ giọng gầm gừ:

"Tiện tỳ đó! Bản cung vốn mặc kệ đến sống chết, cho ả an phận làm Hiền phi, vậy mà giờ định quay ngược lại cắn ta một nhát!"

Phải, từ rất lâu tỳ nữ bên cạnh Ngô phi là Ngọc Vân đã được nàng ban cho vài hầu bao, vốn nghĩ mình kiểm soát được ả họ Ngô trong lòng bàn tay rồi, ai mà ngờ rằng ả ngấm ngầm liên thủ với bọn người hoàng hậu hại nàng mang tội đầu độc vào Dạ Minh Châu, rồi cả sự mưu hại long thai bây giờ.

Nếu không phải Ngọc Vân nhạy bén nhận ra điều bất ổn để nàng lật ngược tình thế, sợ là nơi bị phong cung không phải Cẩm Lạc mà sẽ là Càn Tường...

Lan Châu chán nản trề môi, nói với Chung phi: "Chủ nhân xưa nay hết lòng vì người ta, đến xuất thân khó nói của thị người cũng giúp một tay giấu giếm che đậy, bây giờ ả bất nhân, người càng không cần giữ nghĩa..."

Thở dài mệt mỏi, Chung phi không muốn nhắc đến người đó để sinh ra thêm buồn phiền, ảm đạm bảo:

"Ả kết bè kết phái muốn làm loạn hậu cung, giờ coi như đã chịu phải kết cục thoả đáng, dù sao thị và bản cung không còn liên quan gì tới nhau nữa... mặc kệ đi..."

Lan Châu muốn nói điều gì đó, lại thấy chủ nhân đang mệt mỏi nên thôi, quay ra sau bảo Lan Hiên thay mình dìu chủ nhân về, còn mình thì lén lùi ra phía sau đứng ngang vai với Tiểu Tín Tử.

"Ngươi giúp ta việc này nhé?"

Tiểu Tín Tử ngơ ngác nhìn Lan Châu, nheo mày hỏi ả muốn gì.

Lan Châu vươn tay nghịch tóc làm vẻ yểu điệu mắt liếc về Cẩm Lạc cung phía sau, nhiêu đó cũng đủ để cho Tiểu Tín Tử hiểu ra.

Thật ra ả chướng mắt nữ nhân họ Ngô ấy lâu lắm rồi, ngày hôm nay thấy thị lật đài, trong bụng Lan Châu dâng lên từng trận thống khoái, thầm nghĩ đây đúng là cơ hội tốt nhất để tiễn ả lên tới Tây Thiên Cực Lạc...

Cố thu nuốt nụ cười vào trong, Lan Châu ghé miệng vào tai tên thái giám, thì thầm:

"Giúp ta lan tin đồn này ra ngoài đi..."

____________

Gần nửa tháng kể từ lúc Tần Hoa Nghi mất thai gây ầm ĩ cả hoàng thành Đại Trì, nay chân tướng tra rõ, thủ phạm cùng những kẻ liên quan đều lần lượt bị bắt và khai nhận mọi tội trạng.

Chuyện Hiền phi là thủ phạm tuy có bất ngờ nhưng cũng dễ hiểu, có thể lấy lý do là một người nhiều lần bị sảy thai nên dễ dàng sinh lòng ghen ghét, muốn mưu hại những thai phụ khác.

Lý ra mà nới, với hết thảy tội danh cộng lại Ngô phi chắc chắn phải đối mặt với tử hình, ấy mà điều làm người ta ngỡ ngàng nhất chính là... hoàng đế không xử chết Ngô thị!

Mới buổi sáng tinh mơ đầu ngày cuối tháng một, hoàng đế ban bố mệnh lệnh phong toả Cẩm Lạc cung, tước hết sách bảo, ngọc lệnh, thánh chỉ sắc phong Hiền phi của Ngô thị, giáng xuống thành cung nữ.

Dù sao đi nữa nàng ta vẫn là phi tần hầu vua từ khi còn ở Đông cung, từng bốn lần mang thai, xem như là người có công của xã tắc, sức khỏe bao nhiêu năm qua hao mòn suy kiệt, hoàng đế vì còn nghĩ tới tình xưa nên giữ mạng nàng lại, cho làm cung nhân cấp Mạt đẳng, đuổi về Hoán Y cục, mãi mãi làm nô hạng thấp ở hoàng thành.

Vốn từ cung tỳ Mạt đẳng leo lên vị trí Hiền phi, nay lần nữa lại trở về nơi chốn xưa, còn điều gì nhục nhã hơn cơ chứ? Phải nói là thê thảm hơn cả cái chết, Ngô phi nương nương giờ đây không còn mặt mũi gì để tiếp tục nhìn ai...

Riêng bọn Tiểu Ân Tử, Hạnh Hảo, Vân Chi, vợ chồng lão Ngưu,... tạm thời vẫn bị nhốt ở Bạo Thất, hoàng đế sẽ giải quyết sau.

Còn Tần Hoa Nghi có công hoài thai bị người xấu hãm hại, phong thành chính tứ phẩm Thục Dung, Anh Lương Viện gánh chịu hàm oan, được thưởng bạc an ủi, đồng thời cho những ngự y giỏi nhất hoàng thành chữa trị thương tích, sự việc này khua chiêng gõ trống hết sức gây chú ý.

Tóm lại dưới xử trí của hoàng đế, hậu cung từ nay có thể yên bình trở lại...

____________

Không khí đầu xuân khá là khó chịu, vì tuyết tan nên mặt đất cứ ẩm thấp bức bối, đặc biệt là ở mấy nơi bé tí tẹo như Bách Hợp điện, càng ngồi lâu càng thấy ngột ngạt khó thở.

Đêm tối sương lạnh, ngồi bên cửa sổ mà Thiện Lâm nghe rõ mồn một tiếng nước chảy tanh tách vì băng tan, từng giọt từng giọt chảy xuống dồn dập giữa không gian êm đềm, khiến cho tâm can nàng nổi lên từng trận bí bách không diễn tả được.

"Tiểu chủ... Liên Nhu có việc dưới bếp nên không mang trà lên được... trà của người đây..." Tiểu Đặng Tử dè dặt đặt lên bàn gỗ bên cạnh nàng một cốc trà nóng còn có hơi khói nghi ngút.

Hắn tới chỗ nàng hầu việc hai hôm rồi, so với Tiểu Ân Tử, hắn trầm tĩnh ít nói không dễ gần chút nào, càng không bao giờ chủ động nói chuyện với bất cứ ai, cả ngày chỉ ậm à ậm ừ, trước có vị chủ nhân hay buồn, sau có An Ly hay ngại, bây giờ có thêm một tên Tiểu Đặng Tử lầm lì ít nói, Bách Hợp điện trước vốn hoang vu lại ảm đạm trầm lắng hơn.

Thiện Lâm tay cầm tách trà lên thổi, lắc lắc đầu cười trừ bảo hắn lui ra.

Mới đây thôi nàng mới vừa nhận được tin Hiền phi giờ không còn là Hiền phi nữa, đúng hơn nàng ta đã trở về cái nguyên mẫu là ả thị nữ Hoán Y cục, trở về đúng với hình dáng nên thuộc về mình, đó là những câu mà người trong cung dùng để chế nhạo nàng ta.

Cuộc đời của Ngô thị trải qua ba giai đoạn, đầu tiên là ả thị nữ thấp kém leo lên hàng phi tử khiến người người ghen tị vì sắc đẹp và sự thịnh sủng, sau đó là sự thương hại của thế gian với nghịch cảnh mất con phải lâm vào cảnh bệnh tật triền miên, cuối cùng là nhận lấy sự cười cợt mỉa mai...

Tấm gương của Ngô Huệ chắc chắn sẽ luôn nằm đó để cảnh tỉnh tất cả những người khác.

Ngô thị bị giáng vị không lâu, trong cung tức khắc nổi lên chuyện khác, nói cái gì mà Ngô phi là hậu duệ Ngô gia, phản thần tiền triều năm xưa, cùng với mẹ ruột là Điền lão thị thiếp của nhà họ Ngô trốn vào hậu cung sau khi gia tộc lụi bại.

Nàng không hiểu gì cả... cái gì mà con gái của phản thần tiền triều cơ?

"An Ly..." Thiện Lâm cất giọng kêu.

Gần chục ngày bị nhốt trong Bạo Thất tra hỏi thẩm vấn, An Ly tiều tụy đi không ít, loáng thoáng vẫn còn một vài nét sợ hãi chưa vơi đi, lúc gặp lại Thiện Lâm túm lấy nó tỉ mỉ kiểm tra nó từ trên đầu xuống dưới chân xem có thương tổn ở đâu không, may là ngoài một chút xay xát thì không có gì đáng kể cả, cốt yếu nó sợ là vì bị mấy lão ngục quan doạ nạt to tiếng, tình trạng coi như may mắn hơn so với Tiểu Dinh Tử bị đánh sưng cả một bên chân phải đi lại cà nhắc, thời gian này tạm thời nàng cho hắn nghỉ ngơi, mấy công việc cần sức lực đành giao hết cho Tiểu Đặng Tử mới tới.

"Người gọi nô tỳ sao?" An Ly ở bên ngoài chạy vào, đoán chừng là vừa ở dưới bếp phụ Liên Nhu chuẩn bị cho bữa sáng mai.

Thiện Lâm gật đầu, nàng trông có phần khó xử, cúi mặt xuống sàn phân vân mấy hồi, bảo:

"Ta muốn đi gặp Hiền phi nương nương..."

...

Giờ là đêm tối canh hợi, nhiều nơi ở khắp hoàng thành đang dần tắt đèn đóng cửa, Thiện Lâm thân thể thương tích còn chưa khỏi hẳn mà muốn đi Hoán Y cục, cung nhân ai cũng khuyên ngăn.

Nhưng nàng muốn đi là đi, không ai cản được.

An Ly ở một bên dìu nàng một cách cẩn thận, bên miệng vẫn làu bàu mấy câu bảo nàng nên về thì hơn, kẻo gây hại sức khoẻ, làm Thiện Lâm muốn nhức cả một bên tai.

Bước vào Hoán Y cục, một cảm giác bức rức kỳ lạ xuyên vào tim Thiện Lâm với biết bao ký ức đẹp xấu ở nơi xưa cũ này, dẫu sao nàng vẫn từng có một thời gian sinh sống tại nơi đây...

Trong một góc sân viện tối tăm với ánh đèn dầu mờ mịt khó nhìn, gần nơi gốc cây đại thụ to có một cái giếng to cũ kỹ, gần đó là một bóng dáng gầy gò quỳ ở bên cạnh.

Một khung cảnh quen thuộc xộc qua tâm trí Thiện Lâm, lúc trước tại đây từng có một cảnh mẫu tử phân ly hết sức bi thương diễn ra, Điền lão bị đánh chết trong uất ức, bất lực để người ta ném xác xuống giếng, người con gái bất chấp trời đông quỳ dưới đêm tuyết hàng canh giờ.

Thoắt chốc Thiện Lâm còn nghĩ mình đang quay về quá khứ hai năm trước...

Ngô phi bây giờ không còn mặc cẩm phục, không còn trâm cài ngọc thạch, trong tay không có ngọc lệnh, một thân quần áo nâu sẫm rách rưới, tóc tai rối xù thờ thẫn quỳ bên cạnh miệng giếng, nhìn qua sao mà thê thảm quá...

Ban nãy Thiện Lâm có hỏi qua Hồng lão, trưởng sự mới tại nơi đây, biết được là chiều nay có xung đột với một vài tỳ nữ, hình như là bọn họ châm chọc chế giễu nàng là con công chụi lông không còn thân phận, quá đáng hơn là còn mang cái chết của mẹ nàng ta ra đùa cợt, Ngô phi nhịn không nổi mới lao tới đánh họ.

Hậu cung không cho phép tỳ nữ xô xát, Hồng lão liền phạt nàng quỳ trong sân một canh giờ, lý ra đã qua lâu rồi, vậy mà nàng ta cứ một mực quỳ ở đây không chịu rời đi, Hồng lão đành mặc kệ.

Cho tới thời điểm Thiện Lâm đến, chẳng biết nàng ta quỳ tại nơi đấy được bao lâu, hiểu rõ thể trạng nàng yếu đuối nhiều bệnh tật, quỳ lâu thêm e là sẽ mất mạng như chơi.

Ngô phi quỳ vô cùng nghiêm chỉnh, hai mắt nàng thâm quần, bên trong nhãn cầu nổi cả gân đỏ, ánh mắt vô hồn như xác chết nhìn tròng chọc vào cái giếng đối diện trông hết sức đáng sợ.

Mà cái đáng sợ hơn là nơi này... cũng chính cái giếng ấy... chính là chỗ mà Điền lão bị Lan Châu người của Chung phi hạ lệnh đánh chết, xác bà ta từng nằm bên dưới cái giếng đó.

Ngô phi... à quên mất... bây giờ nàng ta đâu còn là Hiền phi nữa, chỉ là ả tỳ nữ thấp bé thôi, nên kêu Ngô Huệ cho gần gũi vậy...

"Ôi, Anh Lương Viện tới rồi..." Ngô phi nghiêng đầu ra sau, nở ra nụ cười niềm nở tiếp đón khách nhân.

Kẻ từng hại chủ nhân của mình ngay trước mắt, An Ly không thể nào nhịn được mà nhăn mặt giận dữ, cái biểu tình xa lạ mà ngay đến cả Thiện Lâm cũng chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, nó cắn răng, giọng nói yếu ớt hơi gằn lên:

"Ngô thị kia, ngươi thấy Anh Lương Viện mà không biết hành lễ sao?"

"Haha..." Bờ môi khô khốc sứt mẻ của Ngô Huệ mỉm nhẹ:

"Ta nhớ chủ tớ các ngươi cũng từng ở đây làm tỳ, ôi chà, chúng ta đều trờ về nhà cũ, nề hà gì đến thân phận trên dưới chứ?"

An Ly muốn đáp trả thì liền bị Thiện Lâm ngăn lại, nàng nói:

"Ta muốn nói chuyện riêng với thị, em lui ra đi..."