Thiên Thu

Chương 95




Bộ Hình làm việc thật là lanh lẹ, vừa có lệnh của hoàng đế, bọn họ tức tốc lôi cả đám nghi phạm ra tra khảo không sót người nào.

Vợ chồng lão Ngưu nay đều trên lục tuần, xương cốt yếu ớt nào có thể chịu nổi hình phạt roi đòn ở Bạo Thất, còn chưa dùng đến cái nhẹ nhất là trượng hình thì họ đã sợ tới chưa đánh mà  khai ra hết.

Hoá ra họ lên kinh từ lập hạ năm ngoái, chủ yếu là làm ăn buôn bán vải vóc, xui xẻo thay suốt mấy tháng mà chẳng có lấy một đồng lời, lỗ ngập đầu không biết tính sao, mãi đến tiết hàn lộ có bằng hữu ngỏ ý giới thiệu họ mua Thạch Hương giá rẻ đem ra kinh bán thử, đang nợ nần, vì chẳng còn đường quay đầu nên họ mới bất đắc dĩ đồng ý, lấy hết gia sản còn lại đặt cược vào lần làm ăn này, ai ngờ cuối cùng biến thành nợ chồng chất nợ.

Giữa lúc khó khăn, từ chỗ bằng hữu họ biết có một quý nhân sẵn sàng giúp mình, không chỉ thế mà bỏ ra thêm cả trăm lượng khác tặng họ nếu họ chịu nghe theo lời mình. Nợ nần chồng chất, lại không muốn làm liên lụy đến họ hàng, họ cứ thế mà nhận tiền, trăm lần vạn lần chưa bao giờ nghĩ đến mọi chuyện lại đi đến mức nghiêm trọng như hôm nay.

Về danh tính vị quý nhân ấy, vợ chồng họ đều thông qua đứa cháu Tiểu Ân Tử làm thái giám ở trong cung mà trao đổi.

Sự tình nửa thật nửa ngờ nhất thời Hồng thượng thư làm không biết xử trí họ thế nào, tạm thời tống giam hai vợ chồng già đang khóc xin tha tới cạn nước mắt đưa vào ngục.

Còn Hạnh thị và Vân Chi, hai ả cứng miệng hơn nhiều, hồi đầu còn chối bay chối biến nói bị Anh Lương Viện và Tô Tiểu Nghi hãm hại mình, trải qua hơn bốn năm loại nhục hình, cái lưỡi của hai ả suy cho cùng chẳng thể cứng bằng cụ hình cụ.

Vân Chi thừa nhận lâu nay làm việc ở chỗ Tần Hoa Nghi chịu đủ sự hành hạ, cứ bị đánh mắng vô cớ, lúc bị tạt trà nóng vào mặt, lúc bị ngắt nhéo đến cơ thể chẳng còn chỗ nào lành lặn, cái tính cách thất thường khi mang thai của Tần Hoa Nghi gây ra đủ loại dày vò cho trên dưới Các Vân hiên, như thế cũng thôi đi, vị chủ nhân ấy còn cắt xén luôn cả lương thưởng mỗi tháng, hại ả không đủ tiền gửi về quê nhà cho mẫu thân bệnh nặng.

Sức nặng của bao tiền có thể cân bằng với lòng trung thành, ngay cả Hạnh tuyển thị cũng ức chế họ Tần từ lâu, xưa nay vì thân phận nhỏ bé nên mới phải ngày ngày ở bên cạnh họ Tần nịnh nọt ba hoa làm nàng ta vui lòng, thực tế trong lòng hận thấu xương tủy, ả khai nhận việc bản thân mấy lần cùng Tiểu Ân Tử bên cạnh Anh Lương Viện sử dụng ngọc lệnh cho người ra ngoài nội thành tìm Thạch Hương cao, bán lại hết cho vợ chồng lão Ngưu giăng nhằm ra cái bẫy này.

Mà cái quan trọng ở đây là... từ đâu ra mà một Tuyển thị nhỏ nhoi lại có ngọc lệnh trong tay?

Ngọc lệnh là lệnh bài hoàng đế ban riêng cho hậu phi có đặc ân trong cung, chủ yếu là vào dịp cấp bách có thể tự do ra vào nội cung, vận chuyển thư từ đồ đạc mà không cần bị kiểm soát gắt gao.

Quy định do Thái tổ hoàng đế ban ra, chỉ có Hoàng hậu, phó hậu và nhất phẩm tứ phi mới có quyền sở hữu được ngọc lệnh.

Mấu chốt là ở đó... nói thế là vẫn còn có chủ mưu khác đứng đằng sau họ Hạnh, thảo nào có thể lộng hành đến thế, ngang nhiên mang cửa lớn cung môn mà không bị kiểm soát bởi ngự lâm quân, ra là có người nào đó đang một tay che trời...

Để nhanh chóng lấy được thêm nhiều manh mối hơn, Bộ Hình ra tay càng lúc càng độc, Hạnh thị hết bị kim đâm lại tới kẹp tay chân, ả đau khóc kêu rào thảm thương như heo bị thọc tiết, luôn miệng nói không biết, ngọc lệnh là ả lấy từ chỗ Tiểu Ân Tử, từ đầu đến cuối ả chỉ là người tham gia giao kèo và nhận được lợi lộc là được vị chủ tử nương nương có địa vị kia nâng đỡ lên long sàn, còn việc người đó là ai ả không rõ.

Mọi sự tập trung lần lượt đổ dồn sang Tiểu Ân Tử, vì hắn chính là mấu chốt ở đằng sau, Hạnh thị còn bảo ở lần cuối cùng gặp mặt vẫn còn thấy hắn giữ ngọc lệnh bên người, chắc chắn hắn đã bí mật cất giấu đâu đó, giờ Bạo Thất chỉ cần đem hết bản lĩnh tra khảo ra thử lên người hắn, bức đến khi nào chịu khai ra là xong.

Một tai nạn nhỏ đã xảy ra vào lúc quan trọng nhất, phía sau nhà ngục trong lúc nung lửa than đã vô tình làm cả gian phía tây bị cháy lớn, cửa ngục bị vỡ, mấy tên tù nhân cứ vậy mà xông ra ngoài chạy loạn, đợi đến khi cai ngục dập lửa và bắt gọn từng tên vào lao, điểm tới điểm lui lại thiếu một người...

...là Tiểu Ân Tử!!!

Tù nhân ở ngục bên cạnh nói rằng trong lúc hỗn loạn có thấy hắn thừa dịp hỗn loạn mà chạy đi mất bóng, còn trộm cả áo lính mà quan cai ngục hay treo bên vách khoát vào người, bây giờ không ai biết hắn đi đâu cả.

Ai nấy không khỏi lắc đầu vì tên ngu ngốc tự tìm đường chết này, chưa tính năm trăm cấm vệ ở nội cung, đông tây nam bắc các cửa cung môn của hoàng thành Đại Trì cộng lại hết chắc phải hơn mấy ngàn người trấn giữ, một khi có lệnh tăng cường cảnh giác là lập tức phong toả cả cung để truy bắt người, đến cả con kiến cũng đừng hòng chui lọt.

Có điều... tên Tiểu Ân Tử kia trốn quá kỹ đi, vệ binh lục lội khắp hết ngõ ngách tứ phía hoàng thành, từ sáng đến tờ mờ tối mà vẫn không tài nào tìm thấy hắn, riêng các khu vực nội cung dành cho phi tần cung nữ nên vệ binh không dám xông vào quấy rối, đành chậm rãi nhắc nhở nữ nhi các cung hãy chú ý để mắt tới người ra kẻ vào nơi mình đang ở.

Đại Trì cung có hơn tám trăm cung điện cả lớn lẫn nhỏ, nếu cứ lần mò theo đà này thì chả khác gì dã tràng se cát trong vô vọng cả, tới bao giờ mới bắt được người?

...

Lúc cả cung nháo nhào truy bắt tên phạm nhân trốn ngục, không ai biết rằng ở phòng bếp Ti Thiện phòng, nằm khuất sau cái thùng lớn chuyên dùng để đựng đồ ăn bị móc luôn có một người luôn ẩn nấp trốn tránh, người bên ngoài, mãi khi đêm tới, bóng người mới từ từ lộ diện.

Người nọ mặc trên người bộ đồ quan lôi thôi nhăn nhúm, khập khiễng đi từng bước không vững, láo liên quan sát trước sau, giờ này các nữ sử học việc đều đi nghỉ hết mùa, ngoài cái người có trách nhiệm trông chừng kia ra thì không qua lại ở đây về đêm hết.

Khu vực Ti Thiện phòng giờ đây tối om tối mù, chỉ có mỗi một gian phòng duy nhất còn sáng đèn, chập chững từng bước lê chân đau tới gần đó, ở bên ngoài nhìn vào Tiểu Ân Tử thấy được có một bóng nam nhân vai rộng cặm cụi ngồi bên bếp cắt rau củ, bên cạnh là lò lửa nhỏ nghi ngút khói trắng thơm phức.

Nhẹ nhàng mở cửa, Tiểu Ân Tử phun ra tiếng cười trào phún:

"Ta biết ngay là anh ta ở đây mà, vẫn luôn thích thức khuya trốn đến bếp tập luyện nấu đồ chua, chỉ tiếc thân là thái giám hèn mọn, lấy tư cách gì để được trong bếp lớn nấu ăn chứ?"

Nghe thấy có tiếng động lạ, Tiểu Đặng Tử ngưng tay cắt rau, ngước lên nhìn kẻ tùy tiện quấy rối mình, thoắt chốc Tiểu Đặng Tử cứng đờ, môi giật giật kêu:

"Thạch Tử..."

Thạch Tử là nhũ danh mà Tiểu Đặng Tử gọi em mình hồi bé, khi đó huynh đệ họ chưa vào cung tịnh thân thành thái giám, nhìn nó tròn tròn kháu khỉnh như viên đá, ngây ngô không hiểu sự đời thật đáng yêu.

Còn giờ đây... trước mặt Tiểu Đặng Tử là một tên hoạn quan ranh ma xảo quyệt, không từ thủ đoạn để có được lợi ích, dù có là cố giẫm đạp lên tình thân...

Đáng tiếc lưới trời lồng lộng, mưu tính đến đâu đều phải trả giá, nhìn nó từ trên xuống dưới toàn là vết thương tróc vảy, một bên chân đi cà nhắc, đủ để hiểu tháng ngày qua nó lao đao thế nào, Tiểu Đặng Tử tự hỏi sống cuộc sống như thế đáng lắm sao? Vì cái gì mà còn thích lao vào?

"Anh trai không tiếp đón ta sao?"

Bỏ hết việc đang làm, Tiểu Đặng Tử đi tới gần đứa em, cẩn thận chuyên chú nhìn từng chỗ thương tích trên người nó, ban đầu là thương xót, sau đó là một cỗ bạo khí dâng trào, không chần chừ mà đánh...

"Thằng nghịch tử ngươi!"

Lực đánh không hề nhẹ, Tiểu Ân Tử đang yếu sức nên ngã lăn ra đất ngay.

"Bản thân mi làm việc bậy bạ thì thôi, còn dám lôi cả bá phụ, bá mẫu vào làm đồng loã hại người sao? Đến cuối đời mi cũng đừng bao giờ quên chính bọn họ có công dưỡng dục anh em ta khôn lớn, vậy mà mi dám lợi dụng họ làm chuyện xấu ác nghiệt lâm vào cảnh tù tội?!? Ta đánh chết mi!!!"

Những ngày Tiểu Ân Tử và vợ chồng lão Ngưu bị bắt giam, Tiểu Đặng Tử bên ngoài chẳng thể an ổn hơn bao nhiêu, thường xuyên bị người bên Bộ Hình tới bắt đi tra hỏi, thậm chí doạ nạt sẽ tống giam vì nghĩ rằng hắn là đồng loã, hàng ngày đón nhận ánh mắt soi xét nghi ngờ của những người xung quanh, thâm tâm Tiểu Đặng Tử vừa đau lòng vì đứa em, vừa xót xa cho hai bngười bác già, vừa... thổ thẹn với vị phi tần họ Anh từng hết lòng giúp đỡ mình...

Tiểu Đặng Tử không biết khi bản thân chết đi nên chịu bao nhiêu dày vò đau đớn dưới âm ti địa phủ mới trả được hết tội nghiệt mà đứa em đốn mạt gây ra, lỗi đều là do hắn không thể luôn luôn ở cạnh Thạch Tử răn đe dạy bảo nó đừng sa vào đường xấu...

Tất cả giờ đã muộn...

...

Tay xoa xoa một bên mặt, nhận ra răng bên phải bị lung lay sắp rụng ra, Tiểu Ân Tử chẳng hề hối hận chút nào, ngược lại đứng bật dậy mặt đối mặt với tên anh ruột:

"Mi thì biết cái gì chứ? Những gì ta làm là vì tương lai bản thân thôi! Vị chủ tử ấy đã hứa với ta, chỉ cần đại sự hoàn thành, chẳng những vinh hoa phú quý, mà cả thăng quan tiến chức cũng có thể! Ta không muốn cả đời phải làm thằng thái giám đi dọn phân! Ta không muốn phải sống như vậy nữa!!!"

Mặt mũi bầm dập mà Tiểu Ân Tử còn rất hiên ngang hùng hồn, hết cách với nó, Tiểu Đặng Tử lắc đầu cười khổ:

"Để rồi rơi vào cảnh này sao?"

Đang là nửa đêm, bất kỳ tiếng động nào quá trớn cũng đều trở thành âm thanh lớn, Tiểu Ân Tử sợ sệt ngó ra cửa, gấp gáp túm tay Tiểu Đặng Tử, mắt nhoè lệ:

"Ca... chúng ta là huynh đệ... ta xin ngươi, ngươi là anh trai của ta... ta xin ngươi hãy giúp ta!!! Chỉ có ngươi mới cứu được ta!!!"

Thuở nhỏ mỗi khi sai phạm điều gì để bá phụ nổi giận, Thạch Tử đều túm lấy Tiểu Đặng Tử khóc lóc năn nỉ thế này, hắn thương em nên luôn đứng ra tìm cách giúp đỡ, kể cả là chịu tội thay...

"Không phải huynh làm ở Thiện phòng sao? Thường xuyên được ra vào nội cung để chở rau à? Ta cứ nấp vào đó lẻn ra ngoài là được..."

Nhận ra cách ấy không hiệuu quả, Tiểu Ân Tử nghĩ ra kết khác:

"Bằng không thì... ngươi thay ta nhận tội đi! Ngươi nói rằng mọi kế hoạch là do ngươi làm, xưa nay ta làm sai điều gì ngươi vẫn đều thay ta nhận tội mà? Ta không muốn chết! Ta không muốn chết! Ngươi luôn thích sống kiểu bần hèn luồn cúi, còn ta có chí tiến thủ, ngươi sống cũng như không, chi bằng thay ta nhận tội được không?"

"Mi bị điên rồi..."

Tiểu Đặng Tử mặt mày lạnh giá, bên môi vẫn là nụ cười méo mó:

"Mi đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn lợi dụng ta..."

Hít một hơi sâu, Tiểu Đặng Tử phả ra một làn khí lạnh nhạt u ám: "Đừng nghĩ rằng ta không biết... mi nhiều lần dùng cái mạng của ta để đạt được mục đích dơ bẩn của bản thân, cũng chính mi lần ấy lén lút đánh tráo nguyên liệu trong canh hại ta bị lãnh phạt, nếu không phải Tào Thượng cung nhân từ... cái ta lãnh lấy không chỉ là nằm lì một tháng... mà là mất luôn cả mạng... từ đầu mi đã không xem trọng tình nghĩa anh em, giờ lấy tư cách gì để ta thương hại?"

Hất tay người đối diện, Tiểu Ân Tử chột dạ không dám nhìn thẳng, ngập ngừng:

"Mi đã biết?"

Đáp lại Tiểu Ân Tử chỉ có một gương mặt lạnh như tiền, biết rằng không thể tiếp tục nhờ vả kẻ trước mắt thêm được nữa, Tiểu Ân Tử cong đuôi muốn chạy khỏi đây, cùng lúc đó, cửa nhỏ bên phía hông mở ra, tiến vào là hai bóng nữ nhân...

Là Nam Tiệp dư và tỳ nữ thân cận!!!

Không kịp định hình vì sao bọn họ lại ở đây, Tiểu Ân Tử quay đầu muốn đi bằng cửa sau, phát hiện có Tô Tiểu Nghi, Tần thái y và hai tên thái giám to cao đằng sau, tóm lại xung quanh hắn là thiên la địa võng, chạy đằng trời cũng không thoát nổi.

Căm hận trừng mắt vào tên anh trai, Tiểu Ân Tử rống lên: "Mi... mi gài ta vào bẫy!!!"

Tiểu Đặng Tử chỉ nhún vai không trả lời thêm, lẳng lặng nhìn đứa em rơi vào tay hổ...

...

Từ từ đi tới chỗ Tiểu Ân Tử, Nam Hải Nghi cố gắng lắm mới kiềm chế cơn kích động bên trong mình, nàng tỏ ra vô cùng nhàn nhã mà nói:

"Ta đi tìm ngươi cả ngày nay đấy..."

Mặt Tiểu Ân Tử chuyển thành màu xanh trắng, tay chấp lại cầu xin: "T... Tiệp dư chủ nhân... xin người tha cho nô tài..."

Mắt trừng trừng về hướng tên cẩu nô cùng hàng nước mắt giàn giụa giả dối cầu xin mình, Hải Nghi tức đến nghiến chặt răng, giơ tay giáng cái tát giòn tan vào mặt hắn.

Tiếng 'chát' vang dội xé toạc không gian tĩnh lặng trong đêm tối, Tiểu Ân Tử choáng váng ôm mặt lùi ra sau, chấn kinh vì việc mình bị nàng ta đánh.

Hải Nghi không hề có ý định tha cho hắn, nàng hừ nhẹ, châm biếm một câu: "Lần đó ngươi vu khống Anh Lương Viện với giọng điệu dõng dạc lắm mà phải không? Sao bây giờ như chó cụp đuôi thế?"

Nói rồi, nàng hất hất mặt ra hiệu, tức khắc Tần Lập đằng sau túm lấy cổ áo Tiểu Ân Tử lôi về phía mình, vươn tay vả một cú trời giáng.

Lực tay mạnh tới nổi không chỉ mặt mà cả thân thể Tiểu Ân Tử bị hất văng qua bên phía tỳ nữ Linh Sang, nàng ta vô cùng phối hợp, không nhanh không chậm túm tên cẩu nô lại, tát thêm một cái đau điếng.

Linh Sang là thị tỳ Hải Nghi đưa từ Vạn Nam quốc tới đây hầu mình, tuy là nữ nhi nhưng luyện võ từ bé để được theo hầu hạ bảo vệ các vương nữ, xét về thân thủ không hề thua kém cánh đàn ông như Tần Lập chút nào, sau một loạt bạt tai, nàng giơ tay hạ chân đấm đá hắn túi bụi, Tiểu Ân Tử xây xẩm cả mặt mày không biết đâu là trời đâu là đất.

Việc duy nhất mà Tiểu Ân Tử có thể làm chính là kêu la thảm thiết, phản kháng không được mà tránh né cũng không xong, liên tục bị tác động dẫn tới từ bên người hắn rơi ra tận mấy túi vải nhỏ.

Mộc Lan nhanh chân phóng tới chộp lấy cái túi to nhất, mở ra xem mới biết bên trong là không ít ngân lượng vàng sáng chói.

Phì cười khinh thường, nàng giơ túi vàng lên trước mặt Tiểu Ân Tử, đe doạ hỏi:

"Thứ này là kẻ nào ban cho ngươi?"

"Xin tiểu chủ trả cho nô tài..."

Hắn ấp a ấp úng nghe mà phát bực, Mộc Lan không nói nhiều lời, tiến lên hai bước giơ tay lên tát vào mặt hắn:

"Còn không chịu nói sao?!?"

CHÁT!!!

Tiểu Ân Tử giống như thứ bị người ta lôi ra chút giận vậy, hết người này tới người kia đánh, hai má xưng vù không thể nhận ra nhân dạng, bên miệng ú ớ một vài tiếng kêu vô vọng.

Linh Sang húc bụng hắn lần thứ ba, gằn tiếng: "Bây giờ ngươi có chịu khai nhận không?"

"Tha cho nô tài! Xin hãy tha cho nô tài..."

Lộp cộp...

Từ ngoài cửa, Thiện Lâm được An Ly và Liên Nhu ở hai bên đỡ vào, chân nàng bị thương quá nặng, ngón chân tê cứng khó cử động, chỉ có thể khập khiễng nhấc từng bước bằng phần gót chân, mặc cho cơn đau hành xác, mặc cho những người xung quanh hết lời khuyên giải, nàng vẫn nhất ý phải tới đây cho bằng được...

Nàng quyết phải gặp bằng được tên phản chủ này, tận tay bắt lấy hắn...

Nhìn thấy Thiện Lâm còn sống sờ sờ đối diện mình, Tiểu Ân Tử cứng cả họng, nhãn cầu hắn co chặt, thở dốc mấy trận.

Còn Thiện Lâm, thái độ nàng dành cho hắn giờ đây chỉ là sự hờ hững xem nhẹ, xen lẫn với mấy phần khinh bỉ, rất chăm chú mà đánh giá hắn từ trên xuống.

Trông bộ dạng Tiểu Ân Tử bây giờ đúng là tàn tạ, mặt mày bầm tím, hai má đỏ sưng do vừa bị liên hoàn tát, thân thể tay chân hiện rõ không ít vết tích roi đòn, đến cả bước đi cũng không thể ngay ngắn, có thể thấy tình trạng của hắn chẳng khá hơn nàng bao nhiêu...

Cố sức cử động ngón tay để túm lấy túi vàng từ tay Mộc Lan, bên trong đó có tổng cộng hơn chục lượng vàng, không quá nặng đối với sức tay người bình thường, thế nhưng đối với kẻ tàn tật như Thiện Lâm mà nói, đó là cả một vấn đề.

"C... chủ nhân..."

BẠT!!!

Chưa kịp nói thêm tiếng nào, má trái Tiểu Ân Tử ăn trọn cả túi vàng, lực không hề nhẹ cộng với độ cứng của ngân lượng vàng khi quất thẳng vào đã làm hắn phun cả máu miệng.

Bị vị chủ nhân ôn hoà hiền lành dùng hết sức mà đánh, thật tình Tiểu Ân Tử không thể nào tin, hắn mặc kệ cơn đau quỳ xuống túm chân nàng, mếu máo van nài:

"Chủ nhân... xin hãy tha lỗi cho nô tài!!! Tiểu Ân Tử nhất thời hồ đồ mới làm chuyện xằng bậy! Nô tài sẽ ăn năn hối cãi... xin chủ nhân tha tội.. "

Lại là khung cảnh ấy... màn khóc lóc ấy... đứa tiểu thái giám quỳ bên chân mình mặt dàn giụa lệ khẩn thiết cầu xin, điệu bộ trông không khác gì mấy tháng trước, giọt nước mắt lừa lọc giả dối rất dễ dàng lợi dụng lòng thương của Anh Thiện Lâm, là người không quá nhẫn tâm, ở một khoảnh khắc nào đó, sâu trong con tim nàng có một trận mềm lòng.

Thế nhưng rồi...

Cảnh tượng ở Các Vân hiên không biết từ đâu xẹt qua tâm trí Thiện Lâm, nhìn thấy Tiểu Ân Tử biểu cảm trên mặt lạnh tanh đặt điều vu khống mình, nhìn thấy hắn bán rẻ lòng tin nàng dành cho hắn, nhìn thấy hắn lật mặt tráo trở, đưa mình vào con đường suýt chút thân bại danh liệt, nếu trải sự đau đớn nhục nhã suốt đời không quên...

Anh Thiện Lâm tự thề sẽ không bao giờ quên lần bị phản bội này...

BẠT!!!

Nàng giơ tay quất mạnh lần nữa, cuối cùng Tiểu Ân Tử mới chịu ngậm họng không dám mở miệng thốt ra điều gì nữa.

"Thay vì tốn hơi tốn sức sức ở đây... ngươi nên để dành lời mà khóc với người ở Bộ Hình đi!!!"

Tiếng nói vang vọng dữ tợn, ánh mắt sắc liệm, chưa bao giờ Thiện Lâm thể hiện ra biểu cảm lời nói như thế với ai trong đời...

Mộc Lan lo đến phát sót, cầm tay Thiện Lâm lên kiểm tra tới lui, khẽ mắng:

"Tay tỷ còn chưa bình phục, sao có thể ra tay mạnh đến vậy chứ?"

Dường như không nghe thấy Mộc Lan nói, Thiện Lâm mắt không rời khỏi Tiểu Ân Tử khắc nào, do mất sức nên nàng bị đứt hết cả hơi, thở đến hồng hộc khó khăn.

Đúng là đánh người khác cũng là tự khiến bản thân mình đau, tay phải còn chưa bình phục vì lần dụng hình mấy hôm trước mà giờ đã lấy ra đánh người, hậu quả là từ cổ tay đến cả lòng bàn tay tê buốt mấy trận thấu cả tâm can.

Nhưng nỗi đau ấy với nàng nay không là gì hết... nếu cái tay này mà đổi được cái đầu thằng phản chủ... chẳng có gì để tiếc...

Mọi người bây giờ chỉ lo nháo nhào lên xem tay Thiện Lâm có bị làm sao hay không, Tiểu Ân Tử thì bị Linh Sang ném qua cho đám thái giám áp giải về Bạo Thất, chỉ có Tiểu Đặng Tử bơ vơ một cõi, khe khẽ cất giọng gọi:

"Tiểu chủ..."

Đương lúc Thiện Lâm muốn quay đi, một tiếng nói trầm khàn đặc trưng cất lên, nàng dĩ nhiên nhận ra là ai, điềm tĩnh xoay người liếc về phía Tiểu Đặng Tử đang lúm khúm nhích từng bước muốn tới gần mình.

Khác với đứa em có năng nổ hoạt bát kia, bao quanh Tiểu Đặng Tử luôn là nét lặng lẽ mang máng sự buồn bã khó tả của một người nhiều tâm sự trong bụng, cái cảm giác luôn khiến người ta thấy xa cách khó hoà hợp.

Thiện Lâm không khỏi chua sót, nói gì đi nữa Tiểu Ân Tử và Tiểu Đặng Tử vẫn là anh em ruột, xa mặt cách lòng đến mấy vẫn là máu thịt, làm sao biết được bọn họ có thông đồng với nhau hay không, việc nàng nhờ Hải Nghi đi nhờ sự giúp đỡ của hắn phải nói là hết sức mạo hiểm, âu là bởi nàng lúc ấy đã cùng đường.

Nhưng cuối cùng... Thiện Lâm lại chọn cách tin tưởng vào niềm tin mình gửi gắm... nàng tin tưởng vào tầm nhìn của bản thân, tin tưởng về người mình đặt kỳ vọng, rằng mình sẽ không sai phạm thêm một lần nào nữa.

Và nàng đã đúng...

Lúc Hải Nghi tìm tới Tiểu Đặng Tử, hắn tuy lòng muốn giúp nhưng ngoài mặt luôn tỏ ra lưỡng lự, phải nói đến gãy lưỡi mới khiến hắn mủi lòng rơi lệ, không phải vì Hải Nghi nói trúng tâm sự gì trong bụng hắn, mà là đau lòng bởi vì đứa em lầm đường lạc lối của mình.

Sở dĩ đêm nay Thiện Lâm có thể bắt được Tiểu Ân Tử cùng là nhờ Tiểu Đặng Tử trù tính trước, rằng chắc chắn tên phản nô sẽ tới đây tình anh trai đang làm việc ở Thiện phòng cầu xin sự giúp đỡ.

Tiểu Đặng Tử... hắn vì đại nghĩa diệt tình thân, ân nghĩa hôm nay Thiện Lâm mãi mãi không quên...

"Chỉ cần là ngươi yêu cầu nằm trong khả năng, ta cái gì cũng chấp thuận..."

Tiểu Đặng Tử có vẻ hiểu rõ điều mình sắp nói không hợp lẽ, ngay cả mắt Thiện Lâm cũng không dám nhìn trực diện, mặt cúi thấp;

"Nô tài từ nhỏ không cha không mẹ, bên cạnh chỉ có một đứa em bên cạnh bảo bộc che chở, nhìn nó sa cơ lỡ bước trầm mê bất ngộ, nô tài chỉ có thể bất lực đứng ở đằng xa mà nhìn, nay sự thật làm rõ, tiểu chủ đã được minh oan, nô tài biết tiểu chủ sẽ khó lòng chấp thuận nhưng... nô tài xin tiểu chủ hãy tha cho Tiểu Ân Tử một mạng... dù là bị đánh gãy tay chân cũng được, bị giam vào Bạo Thất cả đời cũng được, chỉ xin tiểu chủ đại xá từ bi, cho nó sống tiếp để tự ăn năn hối lỗi cho những tội trạng bản thân nó gây ra..."

"Nực cười..." Mộc Lan khinh ra mặt, phỉ nhổ:

"Tên đệ đệ ngươi đáng thương lắm sao? Thế tỷ tỷ của ta không đáng thương à? Chỉ vì bì bị hắn vu khống mà suýt nữa mất cả mạng, tay chân có thể sẽ bị tàn phế, cái mạng chó của nó đổi được hay không?!?"

"Mộc Lan..."

Nỗi khổ trong lòng Tiểu Ân Tử đâu phải Thiện Lâm không hiểu, tự mình đưa em trai vào đường chết, hắn cũng phải dằn vặt bản thân không ít, xét cho cùng chính nàng là kẻ vô tình đưa Tiểu Đặng Tử vào con đường diệt thân diệt nghĩa...

"Tỷ tỷ..."

Mộc Lan nhăn mặt không phục, muốn xả thêm vài câu để trút giận, Thiện Lâm liền vươn tay xoa xoa vai nàng ta bảo đừng nóng, tiếp tục nhìn Tiểu Đặng Tử, nói:

"Chắc là hơi khó... nhưng ta sẽ tìm cách xin bệ hạ..."

Tiểu Đặng Tử không hề vì những lời của Mộc Lan mà bị đả kích, ngược lại nét mặt càng cương nghị hơn, loại phong thái thật hiếm có đối với một hoạn quan, có được lời hứa hẹn từ Thiện Lâm, mi hắn dịu đi không ít, lập tức gập đầu ba cái.

"Lương Viện có ơn giúp đỡ nô tài! Nô tài dù có làm trâu ngựa suốt đời cũng không thể đền đáp hết??!"

Lần đầu tiên được người ta quỳ lạy khấu đầu một cách chân thành, Thiện Lâm thấy không quen, nàng khuề khuề bảo Liên Nhu mau đỡ mình quay về, có điều đi được mấy bước nàng lại dừng chân, nghiêng mặt liếc ra sau:

"Ta thấy ngươi ở Ty Thiện phòng này chỉ là thái giám hầu việc nho nhỏ mãi mãi không có tương lai..."

Ngừng nói, Thiện Lâm ngước mắt lên trần nhà giống như lưỡng lự về điều mình sắp nói, nghĩ xong thì không do dự nói:

"Muốn tới Bách Hợp điện làm việc không?"

____________

"Đúng là khốn kiếp mà!!!"

Trời tờ mờ sáng, Thượng Dương cung tiếp tục một đợt gà bay chó chạy làm các cung nhân khiếp vía. Cầm thư nhà trên tay, Lý hoàng hậu vừa đọc vừa tức tới nỗi muốn phun cả khói, ném đi tách trà đang uống dở, đập mẫu giấy xuống bàn mạnh tới nỗi mặt bàn gỗ vang lên tiếng 'Ầm!!!'

Từ mấy tháng đổ lại đây, còn việc gì có thể khiến Lý hoàng hậu bực mình bằng chuyện Lý Tể tướng ở bên ngoài trăng hoa ong bướm với ả kỹ nữ Liễu Tú Tú chứ?

Mẫu thân ở nhà phiền muộn làm nàng trong cung cũng đau lòng theo, hận tới nghiến răng giết người:

"Liễu Tú Tú... ả tiện nhân đó rù quến phụ thân ta, làm mẫu thân buồn lòng u uất, chỉ tiếc bản cung ở trong cung bất tiện, nếu không... ta nhất định phải xé rách mặt ả ra!!!"

Lời độc địa làm Diêu phi nổi gai ốc nhìn xung quanh, không nhịn được cười: "Hoàng hậu chớ để nộ khí làm mất đi bình tĩnh, huống hồ nam nhi tam thế tứ thiếp là việc bình thường..."

"Ngươi nói nhảm nhí gì đó?" Lý hoàng hậu trừng mắt lớn giọng:

"Cha mẹ ta mặn nồng ân ái bao nhiêu năm, hai người đó chỉ có thể là một đôi tới răng long đầu bạc mãi không chia ly! Bản cung tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào bên ngoài xen vào! Mà cho dù có lập nhị phòng cũng không tới lượt một con tiện nữ xuất thân dơ bẩn bước vào Lý gia!!!"

Lén xì cười, Diêu phi không nhịn được mỉa mai cái câu mặn nồng ân ái bao năm kia, răng long đầu bạc đâu không thấy, chỉ thấy mấy năm qua cái vị phu quân trung thủy Lý Lâm kia ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, số lần tới trà lầu kỹ viện sợ là còn nhiều hơn số lần lên triều, Lý phu nhân hẳn đã chấp nhận sự thật lâu rồi, chỉ có vị hoàng hậu này đến bây giờ vẫn còn mộng tưởng về cuộc sống phu thê ân ái thôi.

Thiết nghĩ sao nàng ta không nhìn lại mình, trượng phu cũng là hoàng đế có hậu có phi tổng cộng cũng vài chục người, sao không nàng chạy tới Bảo Long cung mà trình tâu ý kiến?

Tội nghiệp quá...

...

"Chủ nhân! Chủ nhân!"

Xuân Hoa hối hả chạy vào trong tẩm điện kêu reo om sòm, Hoàng hậu đang đau đầu khó chịu, phát bực nạt nhẹ:

"Đi đứng trong cung làm gì mà hớt ha hớt hải kêu la vậy? Đồ ngu!"

Xuân Hoa chững lại, ả khép mình không dám thất thố nữa, cúi người hành lễ với hai vị lệnh bà, bẩm: "Hồi chủ nhân, đã bắt được Tiểu Ân Tử rồi..."

"Thật sao?" Diêu phi ngạc nhiên ngồi dậy.

Chắc do vừa chạy cả một đoạn đường xa nên Xuân Hoa mồ hôi nhễ nhại, thở hòng hộc để lấy sức, ngược lại Hoàng hậu không có thái độ gì, nhướn mày nói:

"Thì làm sao cơ? Bắt được hắn rồi thì giao cho Bộ Hình thẩm vấn tìm ra hung thủ, có liên quan gì tới bản cung mà nháo nhào lên như ma nhập thế?"

Cơn ê ẩm đầu óc lại truyền tới, hoàng hậu không thèm  mắng nữa mà xoa xoa đầu, mắt nhắm nghiền mặc kệ thế sự.

Diêu phi đặt tay lên ngực, cả người thả lỏng: "Bắt được thì tốt, trừng trị xong kẻ gây tội... bệ hạ sẽ không cần phải vì đau lòng mà suy nghĩ nhiều hại thân nữa

"Ừm..." Chỉ khi nghe nhắc tới hoàng đế thì Lý hoàng hậu mới chịu mở mắt ra, đầu gật nhẹ tán đồng.

"Hazzz..." Thở ra làn hơi dài, Diêu phi cố tình đưa mắt nhìn ra dàn hoa mai ngoài vườn, đánh giá sơ qua:

"Hoa mai đỏ này trồng ở chỗ hoàng hậu kể ra cũng lâu lắm rồi mà nhỉ? Hay là người đổi sang trồng loại khác cho mới mẻ đi..."

Đột nhiên Diêu phi đổi chủ đề sang mấy cây hoa vô vị, Lý hoàng hậu tuy không hiểu nhưng vẫn trả lời:

"Bản cung định đốt sạch từ lâu rồi, chính ngươi là kẻ lần đó năn nỉ ta giữ lại chứ còn ai vào đây?"

Diêu phi bỉu môi: "Lúc đó Tần Hoa Nghi mang thai, nàng ta rất thích dàn hoa mai này của người, thần thiếp vì muốn hoàng hậu với hoa nghi hàn gắn tình cảm chị em một nhà nên mới xin người giữ lại làm nàng ta vui, bây giờ, hazzz..."

Diêu phi lần nữa thở dài, làm mặt buồn bã tiếc thương:

"Xung hỷ đã mất rồi, chỗ Tần Hoa Nghi bây giờ ảm đạm u buồn, vẫn làm nên tránh đi mấy màu đỏ tươi loè loẹt này, mai đỏ ở chỗ người ngày nào cũng rụng xuống đó, rất dễ khiến nàng ta thấy cảnh mà buồn lòng..."

Hạ tay xuống bàn, Lý hoàng hậu tỏ ra bất mãn, khinh thường xì nhẹ:

"Ả mất thai là do chính ả hấp tấp không biết giữ thân, liên quan gì tới bản cung? Chẳng lẽ chỉ vì ả không vui mà bản cung cũng phải mất vui theo, treo cờ tang khắp Thượng Dương cung khóc lóc thương tiếc à?"

"Đương nhiên không cần như thế..." Diêu phi lắc đầu, cười thẹn thùng: "Màu đỏ là màu đại diện cho hỷ sự, trong cung vừa có việc làm bệ hạ sinh buồn lòng, Tần Hoa Nghi đau lòng vì mất con, màu sắc này tránh đi sẽ tốt hơn, kẻo lại sinh ra nhiều lời đàm tiếu..."

Nói có lý, dù sao đi nữa cũng chỉ là đống hoa cỏ tẻ nhạt nhàm chán, Lý hoàng hậu không buồn quan tâm, xua xua tay qua loa nói:

"Làm gì thì làm, mọi hôm bản cung thấy miết cũng chướng mắt... đem đốt hết đi..."

_____________

Vừa bắt được Tiểu Ân Tử trở về, Bộ Hình lập tức triển khai hết ba mươi sáu chiêu tra tấn kinh khủng nhất lên trên người hắn, đây là lần đầu tiên có một người được nếm trải hết ba mươi sáu loại khổ hình này, kẻ thụ hình sau khi trải qua hết dù không mất mạng cũng bại liệt cả đời.

Bị đánh đập đến không còn ra hình người, Tiểu Ân Tử chỉ khai được điều duy nhất là mình được thân tín của một vị nương nương có quyền vị đưa cho ngọc lệnh, nhờ thế mới có thể ra ngoài tiếp ứng với đồng loã ngoài cung, nguồn cung cấp Hồng Ân dược là từ nhóm người Bắc Yến mỗi năm đến kinh thành buôn bán một lần.

Nhờ lời khai quý giá của Tiểu Ân Tử, triều đình cuối cùng đã thuận lợi triệt phá được bọn người chuyên buôn bán cấm dược ở Vạn Thành, bắt gọn trên dưới cả trăm tên.

Ra một lượt ba mươi sáu khổ hình từ buổi hừng sáng tới khi xế chiều, Bạo Thất coi như đã làm hết khả năng, Tiểu Ân Tử suýt nữa mất mạng trên bàn sắt ba lần vẫn khăng khăng nói mình không biết quý nhân đó là ai, ngay cả vị cung nhân thường liên lạc với hắn cũng luôn bịt mặt tìm đến trong đêm, ném ra gần trăm lượng vàng cùng lợi lộc thăng quan, là kẻ ham mê quyền tiền, hắn cứ thế dễ dàng nhận lời, nhờ người đó mà liên hệ được với đám người Hạnh thị, cứ cách bảy ngày là đến Các Vân hiên đưa Hồng Ân dược cho Hạnh thị rắc lên y phục, số dược liệu còn lại giao hết cho vị chủ nhân kia giữ.

Tuy chưa truy ra kẻ đứng đằng sau mọi chuyện nhưng Bộ Hình coi như nắm được mạnh mối mới, lúc người của Anh Lương Viện bắt Tiểu Ân Tử về, họ nói là có phát hiện ra bên người hắn có một miếng lệnh bài bằng bạch ngọc khắc hình đầu phượng, càng chứng tỏ một điều rằng...

... Có một hậu phi nào đó hiện tại không hề giữ ngọc lệnh bên người!!!

Cộng với lời khẳng định Hồng Ân dược có thể đang vị hậu phi kia cất giấu trong cung mình, cứ như vậy mà tra từng nơi, còn sợ không biết kẻ mà mọi người muốn tìm là ai sao?

Thông tin bắn đi nhanh hơn cả vũ bão, khắp các khu vực Thượng Dương cung, Càn Tường cung, Hiền Linh cung, Thanh Ninh cung và Cẩm Lạc cung đồng loạt nảy lên những trận bàn tán ra vào, tiếng xì xầm nhiều và lớn đến nỗi đứng ở xa xa cũng nghe thấy được, tính tới tính lui, ở nội cung người sở hữu trong tay ngọc lệnh chỉ có Hoàng hậu và tứ phi.

Mà đáng nói nhất chính là Chung quý phi...

Tầm mấy tháng trước Chung gia khua chiêng gõ trống gửi vào trong cung mấy chậu hoa lan cỡ lớn đem tới từ Đại Tuyên, còn sử dụng ngọc lệnh để người trong cung ra ra vào vào vô cùng khoa trương màu mè.

Thạch Hương cao, Hồng Ân dược, ngọc lệnh, hoa lan từ Đại Tuyên, có xích mích với Anh Lương Viện và Tần Hoa Nghi... ôi chao, mọi thứ sao mà khớp quá...

Chẳng mấy chốc biến sự Dạ Minh Châu lần nữa nổi lên, Chung phi và Anh Lương Viện có mâu thuẫn, lại cùng Tần Hoa Nghi ngoài hoa viên cãi nhau âm ỉ, thậm chí cả việc Anh Lương Viện cùng Phương Tài Nhân em gái đã mất trước kia của Quý phi từng có tranh cãi cũng bị lôi ra.

Nghi vấn lần này chuyển sang một hướng khác, bao nhiêu chuyện xấu của Chung phi bị lật lại, nào là muốn hại Hà phi nên sai em họ ra tay đầu độc, giết Phương Chỉ Lôi diệt khẩu, căm hận Anh Lương Viện vì khiến kế hoạch mình tan nát nên gửi Dạ Minh Châu tẩm độc nhằn ám hại, hiện tại là đố kỵ Tần Hoa Nghi nên giăng ra cái bẫy hại họ Tần sảy thai, vu khống Anh Lương Viện,...

Những lời khó nghe nhất tất cả đều nhắm tới Càn Tường cung, tóm lại hôm nay người duy nhất không thể ngủ yên chỉ duy nhất là Chung phi...

...

Ngược lại với thị phi bên ngoài, tâm thái Chung phi phẳng lặng đến lạ, nàng ngồi trước cửa sổ nhìn cảnh quang mùa xuân, tay cầm ghim gắp vài miếng lê bỏ vào miệng.

Hành động trông có vẻ thông thả nhưng có mấy ai biết được rằng nàng bây giờ như đang ngồi trên đống lửa, không chỉ Chung phi, nội tâm đám thân tín bên cạnh cũng phức tạp lẫn lộn không kém, nhất là đối với cái thứ hồng hồng xanh xanh mà họ vừa mới tìm ra ở trong sân vườn.

Cành!!!

Hồi nãy Chung phi còn ăn nhâm nhi ngon lành, thế mà hiện giờ cứng đờ như tượng, tay cầm ghim giơ giữa không trung không dịch động lấy một chút.

"Đây là cao Thạch Hương... pha lẫn với Hồng Ân dược?"

Lan Châu và Tiểu Tín Tử quỳ dưới đất đưa mắt nhìn nhau, sau cùng cả hai đồng loạt gật nhẹ:

"Dạ phải..."

Nhìn cái mớ cao dược nhầy nhụa nằm trong hộp nhỏ gỗ, quanh hộp vương vấn đất cát đen ngòm, Chung phi không hiểu sao cười đến nghiến răng nghiến lợi.

Số Thạch Hương cao này là ban nãy Lan Châu đào lên được từ bùn đất bên dưới mấy chậu lan tiến cống từ Đại Tuyên mà phụ thân nàng gửi vào cung mấy tháng trước, không biết chúng đã nằm trong này bao lâu mà nàng lẫn trên dưới Càn Tường cung đều thần không biết quỷ không hay.

Quả nhiên là vậy!

Từ đầu nàng đã ngửi thấy có mùi đáng nghi ở đây, Anh thị khi không bị đổ oan tội ám hại long thai, ở trong cung này ngoài Chung Châu Cẩm này ra còn kẻ nào có đại thâm thù với ả ta chứ? Vòng tới vòng lui cuối cùng mũi giáo cũng hướng thẳng về nàng thôi, cần gì phải vẽ trò ra phức tạp đến thế?

Tất cả như là một kế hoạch dựng sẵn vậy, cái trò này xưa rồi...

Việc Thạch Hương cao này cũng không phải điều làm nàng chấn kinh nhất, tới khi Lan Châu bẩm báo xong, nàng nghĩ rằng mình suýt ngã khuỵ.

"Ban nãy nô tỳ vào gương đồ kiểm tra... thấy ngọc lệnh của người... nay đã không cánh mà bay..."

_____________

Tiến nhập vào cửa thư phòng Bảo Long cung, cửa gỗ Cẩm Lai nâu sẫm mở ra là khung cảnh nam nhân trầm ngâm tĩnh mịch ngồi tại long toạ ập vào mắt Hà phi.

Không biết là y đang mang tâm sự gì, trông hề vui vẻ hay buồn bã gì, đáy mắt hạ thấp, một tay chống đầu lộ ra nét suy tư vẩn vơ, nàng đoán là y đang suy nghĩ việc triều chính, hoặc là... suy nghĩ về một người nào đó mà bản thân y lưu tâm.

Bất kỳ nơi nào hoàng đế ngự ngồi đều là long toạ cả, dù là ghế dát vàng hay thứ đồ gỗ mục rẻ tiền, âu là bởi giá trị nằm ở thân phận và khí chất bên trong con người toả ra, giống như hoàng đế hiện tại, y luôn có bên mình thứ phong thái uy nghi bệ vệ mà một người làm chủ thiên hạ nên có, bất kể bây giờ là ánh chiều tà tờ mờ ánh sáng kém, phía mà y ngồi vẫn toả ra hào quang chói loạ.

Từ nhỏ lớn lên bên nhau, ấy vậy mà Hà phi luôn cảm thấy giữa mình và nam nhân ấy có một khoảng cách xa đến vạn dặm, không bao giờ chạm tới được.

Trên thiên hạ này người đủ tư cách sánh vai bên y chỉ có kẻ ngồi trên ngôi hậu...

Không nghĩ đến vấn đề ấy nữa, Hà phi tự trấn tĩnh mình, nàng nghiêm trang cất bước tới, cúi mình hành lễ:

"Bệ hạ..."

Nghe ra có người gọi mình, hoàng đế hạ tay ngẩng mặt, không thể hiện ra cảm xúc gì, chỉ cau mày: "Nàng tìm trẫm?"

Hà phi đứng thẳng người dậy, nàng cẩn trọng bẩm báo:

"Bên Bộ Hình có kết quả rồi, Hạnh Hảo, Vân Chi, vợ chồng lão Ngưu và một số đồng phạm gần như khai nhận hết, Tiểu Ân Tử cũng bắt được vào nay cũng vừa thú nhận không ít chứng cứ quan trọng..."

"Ừm..."

Thật ra không cần Hà phi phải đến báo, Võ Tương Minh sớm luôn nắm rõ tường tận mọi việc trên dưới, ở tận đáy lòng y còn ngầm đặt nghi vấn lên một số kẻ mà bản thân y chưa bao giờ muốn nghi ngờ họ...

"Bộ Hình còn nói là họ tìm thấy cả tấm ngọc lệnh bên thân Tiểu Ân y, muốn tìm ra chủ mưu bây giờ xem ra không hề khó nữa..."

"Hừm..." Phun ra một hơi trầm lãnh, hoàng đế thả người ra sau cho thư giãn gân cốt, y nhắm chặt mắt, tay gõ gõ bàn, thẳng thắn hỏi:

"Ngọc lệnh trẫm chỉ ban cho hoàng hậu và tứ phi, nàng tới đây khẳng khái nói thẳng như thế... không sợ trẫm nghi ngờ sao?"

Hà phi nghiêng mặt muốn tránh đi lời nói châm biếm ấy, nhớ ngày xưa y đối với nàng là dịu dàng nhất, chân thành nhất, chưa bao giờ nói một lời nào mang tính đối chất với nàng như hôm nay, càng chưa từng dùng thái độ ấy cư xử với nàng...

Vẫn nhớ thuở bé mình và y tương thân tương ái, y nói y yêu thương nàng nhất trên đời, khi nàng vào vương phủ, y yêu chiều vô bờ bến, đúng là có nhiều sự thay đổi diễn ra sau ngần ấy năm...

"Bệ hạ anh minh, đúng sai thật giả người nói thế nào thì chắc chắn đúng là như thế không thể lệch đi, tất cả chỉ chờ bệ hạ đưa ra quyết định..."

Mắt mở ra, cùng với nữ nhân nọ tầm nhìn va chạm nhau, Võ Tương Minh làm ra nét mặt thản nhiên thong dong:

"Phải, trẫm là hoàng đế, trẫm nói ai là thủ phạm thì kẻ đó chính là thủ phạm..."

Lời nói thật chắc nịch, còn có vài tia khiêu khích, như thể đã nhìn thấu hết mọi thứ đằng sau và không gì có thể lọt khỏi tầm mắt y cả.

Chỉ một cái loé lên trong mắt hoàng đế mà nàng biết ngay y muốn nói tới điều gì, hạ mắt đảo qua lại, chậm rãi nói:

"Hạnh thị bảo ả thường xuyên được cấp Hồng Ân dược từ vị chủ nhân kia, lần cuối cùng là từ bốn năm ngày từ lúc Tần Hoa Nghi biết mình hư thai, tuy thủ phạm có thể đã tiêu hủy nhưng manh mối chắc chắn vẫn còn, hơn nữa nay Bộ Hình giữ được cả ngọc lệnh trong tay, bằng chứng rành rành, bệ hạ trao ngọc lệnh cho chúng thần thiếp là vì gửi gắm sự hy vọng lớn, nay có người không biết quý trọng sự tin tưởng giao phó của bệ hạ thì đúng là đáng tội chết..."

Nói đến đây, giọng nàng càng cương liệt hơn, nghiêm trang quỳ xuống:

"Xem ra việc quan trọng nhất bây giờ là soát cung, thần thiếp tình nguyện để Thanh Ninh cung bị kiểm đầu tiên..."

Hoàng đế nhìn mà không nói, Hà phi tiếp tục cẩn trọng dè dặt từng câu, như sợ rằng y sẽ nổi giận bất kỳ lúc nào:

"Càn Tường cung và Hiền Linh cung tùy ý bệ hạ định đoạt, còn...

Như có điều khó nói ra miệng, Hà phi bắt đầu hạ giọng lại thấp hơn, khẽ tới nỗi tới nỗi chỉ muốn cho một mình hoàng đế nghe được:

"Thần thiếp không dám nói năng xằng bậy về hoàng hậu đâu... nếu lục soát cả Thượng Dương cung, hoàng hậu hẳn sẽ nghĩ nhiều, còn nếu không làm sẽ gây ra tranh cãi thiếu công bằng với các cung khác, còn về Cẩm Lạc cung... Hiền phi sức khỏe yếu ớt, nếu bị một đám người xông vào đi tới đi lui nhiễu loạn, sợ là quý thể muội ấy sẽ bị kinh động không nhẹ..."

Đến lúc này, Võ Tương Minh cuối cùng cũng không thể im lặng thêm được nữa, nàng ta nói đến mức này chỉ là muốn y xuôi theo ý nàng thôi, được thôi, y ngồi nghiêm chỉnh lại, không chút do dự nào nói:

"Để cho công bằng, tất cả đều phải soát..."

Tầm mắt Hà phi vốn chỉ là một mảng u tối, nghe đến thế liền hơi sáng lên, có lẽ do ánh chiều tà từ bên ngoài gọi vào, nàng mím môi, cúi người:

"Dạ... khụ! Khụ!"

Tiếng ho thu hút sự chú ý của Võ Tương Minh, y cong mi hỏi:

"Sao thế?"

Hà phi giơ tay che miệng, nét mặt ngượng ngùng khó nói: "Ban nãy thần thiếp đi ngang Thượng Dương cung, bị khói lửa làm cho khó chịu, bên mũi tới giờ vẫn còn mùi hăng nên mới để bản thân thất lễ, xin bệ hạ thứ tội..."

Hoàng đế gật đầu nhẹ: "Trẫm biết nàng ghét mùi khói..." Đột nhiên y ngưng bặt, mi tâm nhăn nhó: "...cung hoàng hậu đốt gì sao?"

Hà phi đưa mắt lên trần nghĩ ngợi, cười bâng quơ: "Lúc đi ngang Thượng Dương cung, thần thiếp nhìn lên liền thấy dàn hoa mai đỏ trồng trên Phượng Vũ đài đều bị đốt sạch hết thảy, chắc là hoàng hậu không thích hoa mai nữa..."

Hoa mai đỏ...

Tính khi Lý hoàng hậu thất thường, hay đập phá đồ đạc, đốt một dàn cây không có gì đáng phải lưu tâm, Võ Tương Minh vốn không nghĩ ngợi gì nhiều tới, nhưng rồi y nhớ ra Phượng Vũ đài nằm phía trên Các Vân hiên, cánh hoa mai đỏ vẫn thường hay rơi xuống sân dưới chỗ Tần Hoa Nghi.

Đặc biệt là khu vực sân khấu...

____________

Thời gian ở Hoàng Thành trôi qua thật chậm, từng giờ từng khắc đều làm người ta thấp thỏm bồi hồi không thể nào yên, nhất là đối với mấy vị nương nương địa vị tôn quý ngày thường vẫn hay thể hiện uy nghi bá khí, bây giờ kẻ nào kẻ nấy chui rúc trong nhà chờ tới lượt mình bị tra xét, trông thật buồn cười.

Có lẽ đây là buổi đêm sáng đèn nhất từ trước tới nay, gần giờ tý mà vẫn chưa ai ngủ được, bên ngoài ồn ào nhốn nháo, hàng chục hàng trăm thái giám cung nữ nườm nượp kéo đến bao vây nghiêm ngặt ngũ cung không cho ai ra vào.

Từ khi Vạn Thành khai quốc đến giờ chưa bao từng có việc soát cung kinh động ngũ cung đến thế cả, nhất thời làm ai cũng bất an lo lắng.

Với tính nết Lý hoàng hậu, chuyện nàng ta làm ầm ĩ một trận không nằm ngoài dự tính của hoàng đế, cho rằng soát cung chẳng khác gì hoàng đế nghi ngờ mình, mất hết danh dự tôn nghiêm của Thượng Dương cung.

Hoàng đế đành nói một câu: "Kẻ nào không cho soát cung thì đích thị kẻ đó chính là thủ phạm! Dù là ai cũng phải áp tải về Bạo Thất truy hỏi!"

Lý hoàng hậu cứ vậy không dám làm loạn nữa...

Phía Diêu Thục phi và Hà Đức phi tất nhiên không ai có ý kiến gì, ngay đến vị Ngô Hiền phi cũng ôn hoà chấp thuận không oán thán nửa lời, còn rất phối hợp dâng ngọc lệnh của mình lên, đóng hết cửa nẻo chờ bị soát cung.

Về Càn Tường cung...

....

Ánh sáng len lói từ buổi chiều nay ngụp tắt hoàn toàn nhường đường cho bóng tối vô tận, riêng ở kinh thành, trời tối đến đâu cũng không bao giờ dập tắt được cáu màu rực sáng lung linh của hoàng thành Đại Trì từ ngoài nhìn vào.

Quan trọng là hiện nay sáng nhất là Càn Tường cung...

Ở ngoài cửa lớn sớm đã bị ba mươi thái giám cao lớn bao vây mọi đường ra một cách cẩn trọng, không cho bất kỳ người hay vật nào được phép ra ngoài.

Phó tổng quản thái giám Tôn Thành hùng hùng hổ hổ dẫn theo cả nhóm người tự tiện xộc vào nội điện mà không cần xin phép ai, khi gặp được vị quý phi trễm trệ ở trường kỷ hắn mới hạ mình:

"Quý phi kim an..."

Chung phi và Lan Châu lấm lét nhìn nhau, qua ánh mắt có thể thấy họ trao đổi qua lại một vài ý tứ khó nói ra miệng, rất nhanh cả hai cùng trở lại dáng vẻ bình thường, tựa thể chưa hề có chuyện gì to tát xảy ra.

"Hồi bẩm quý phi, theo lời Tiểu Ân Tử khai báo, hắn được một kẻ ẩn danh ban cho ngọc lệnh, nhờ đó mà dễ dàng đem Hồng Ân dược vào cung giao cho vị chủ tử thần bí kia làm chuyện xấu xa, quý phi hẳn cũng biết, bệ hạ chỉ trao ngọc lệnh cho mỗi hoàng hậu và tứ phi, bây giờ sự việc có liên quan đến năm vị nương nương, có một số chuyện tuy khó xử nhưng bất đắc dĩ phải tiến hành..."

Chung phi trầm ngâm "ừm... à...", nàng liếc ngang liếc dọc lộ ra rõ sự bồn chồn bất an, vẫn cố nghiêm giọng bảo:

"Gây hại đến huyết mạch hoàng gia là trọng tội, cái tên thủ phạm này không thể nào tha thứ được, soát cung là chuyện phải làm, bản cung không dám kêu ca, dù sao đi nữa cây ngay không sợ chết đứng..."

Chung phi tuy biểu hiện lúng túng nhưng ngữ giọng thoạt nghe qua lại ung dung, Tôn Thành tất nhiên nghe được ý mỉa mai vị hoàng hậu đang làm loạn kia, càng để ý hơn tới biểu cảm gượng gạo né tránh trên mặt quý phi, nhớ tới những lời bàn tán mà người bên ngoài nói về nàng ta, ngầm hếch môi cho rằng mình tới đúng chỗ rồi, không nhiều lời mà ngoắt tay tức tốc hạ lệnh lục soát.

Cung Càn Tường nổi tiếng là sạch sẽ gọn gàng, giờ bị cả đám người ngoài chân dính bùn cát giẫm tới giẫm lui lục bới bừa bộn thành một đống ngổn ngang nhức mắt.

Chung phi nương nương nãy giờ cứ bày ra nét mặt khó chịu, không biết là do bực bội vì cung mình bị quậy loạn hay là do chột dạ mà cứ nhăn nhó ủ rũ, Tôn Thành quan sát tỉ mỉ hết, còn chú ý cả việc ánh mắt quý phi thường xuyên chăm chăm vào mấy chậu hoa trắng tinh to lớn lạ mắt đằng xa, hắn bèn đánh liều hỏi:

"Đây là hoa lan sao? Sao lại to thế này?"

Lan Châu giật thót người, e úng đáp:

"Đây là lan quý chỉ có ở Đại Tuyên quốc, nụ to lá to, bán ra cũng phải ngàn lượng, là thái úy đại nhân cho người mang từ phương xa ngàn dặm về tặng cho quý phi cách đây vài tháng..."

Nhận ra chủ nhân nhìn mình bằng ánh mắt vô thưởng vô phạt, Lan Châu im bặt không nói tiếp.

Tuy đối phương kể rất dài dòng chi tiết, Tôn Thành chỉ để ý mỗi chữ Đại Tuyên trong cả câu, hắn khoanh tay, nheo mắt lại:

"Thạch Hương cao xuất phát từ Đại Tuyên quốc, dựa theo những gì mà Tần thái y nói, Tần Hoa Nghi nhiễm Hồng Ân dược cũng từ mấy tháng đổ lại đây..."

Váy Chung phi mới tinh láng bóng, vậy mà nàng lại làm ra hành động phủi phủi bụi, mặt lạnh ngắt: "Ngài nói vậy là nghi ngờ bản cung và Chung gia sao?"

"Nô tài không dám, có điều để đảm bảo mọi bằng chứng không bị bỏ sót, và như chính người cũng vừa bảo là cây ngay không sợ chết đứng, liệu quý phi có cho nô tài xới đất lên kiểm tra hay không?"

Tôn Thành tỏ ra thách thức khiến Lan Châu khó chịu, gằn giọng: "Hoang đường! Đây là hoa quý trị giá ngàn lượng, đời nào lại để ngài muốn xới là xới?"

"Lan Châu..." Tuy Chung phi thái độ còn e dè nhưng không hề sợ sệt tí nào, nàng ngồi thẳng lưng một cách hiên ngang, hất mặt:

"Ngươi cứ xới..."

Có được cơ hội, Tôn Thành đắc ý bảo người người dưới chướng cứ thẳng tay mà đào, không chỉ bới hết đất mà đến cả gốc rễ cũng nên lôi lên hết không được bỏ sót thứ gì, kết quả cuối cùng khiến Tôn Thành phải xụ mặt một phen...

"Xới cũng đã xới xong, hoa quý nhà ta cũng hỏng, ôi chà, Tôn phó tổng quản hài lòng chưa?"

Tiếng nói lanh lảnh đầy ý mỉa mai cất tới, hẳn là Lan Châu, ả ta khoanh tay cười ma mãnh nhìn hắn, sự đắc ý đã từ trên mặt Tôn Thành chuyển sang qua hướng ả...

Lúng túng lùi ra sau định thần, Tôn Thành láo liên ngó quanh, sực nhớ ra thứ quan trọng hơn, hắn tiếp tục ngẩng mặt cao giọng:

"Vậy dám hỏi Quý phi, ngọc lệnh của người đâu?"

"Ta..." Chung phi ngã người qua một bên, nét kiêu sa ủy mị lộ ra, môi đỏ bặm chặt, sau cùng nhả ra một câu mật ngọt: "Lấy ra đi..."

Lan Châu cười mỉm, dường như biết chắc phần thắng nằm bảy phần trong tay, ả xoắn xoắn tay áo, lấy trong túi ra miếng ngọc trắng tinh sáng lạn giơ trước ánh đèn làm Tôn Thành bị loé hết mắt...

"Đây!"

___________

Trách nhiệm đi tra xét các cung được hoàng đế giao cho nhóm cung nhân ở vị trí nhất phẩm Thủ Đẳng, Vương Thanh Mục soát Thượng Dương cung, Tôn Thành soát Càn Tường cung, Mạc Vân soát Thanh Ninh cung, Trương Lâm tổng quản Nội Vụ cục soát Hiền Linh cung.

Về phía Cẩm Lạc cung của Hiền phi, nàng ta đau bệnh nhiều năm sức khỏe yếu ớt, không thể để mấy người tính tình nóng nảy hừng hực tới đó gõ trống khua chiêng, ồn ào quá kẻo lại ảnh hưởng tới nguyên khi người bệnh, hoàng đế bèn chọn Tào Thượng Cung tính tình trầm tĩnh nhu thuận tới đó thực thi mệnh lệnh.

"Nô tỳ Tào Thị Hương bái kiến Hiền phi..."

Tào Thượng cung xưa nay là người tuân thủ đúng lễ tiết nhất, đối với người trên không dám bất kính, đối với người dưới ôn hòa nhẹ nhàng, kể cả một Hiền phi bệnh tật không thể thị tẩm được nữa bà cũng chẳng dám thất lễ, mọi hành động đều đi đúng lễ tiết không một chút bất tuân xem nhẹ.

"Khục khục..." Ngô phi che môi ho sặc sụa, ánh mắt đỏ hoe yếu ớt ngó tới người vừa xâm nhập nhà mình, bình ổn hỏi:

"Bà tới đây chắc là có nghĩa vụ của mình, mau lên đi, bản cung không thể chịu được ngoại khí quá lâu..."

"Dạ..."

"Ừm..." Ngô phi vuốt cằm, rất thản nhiên để đám người kia tự tiện vào nội thất, mắt nàng hạ thấp suy tư về một vài điều, khẽ ngẩng lên nhìn Tào Thượng cung đối diện mình: "Dám hỏi Thượng cung đại nhân, bên mấy cung khác thế nào rồi?"

Tào Thượng Cung cúi gối đáp: "Hồi bẩm Hiền phi nương nương, nô tỳ và bốn vị thủ đẳng khác xuất phát cùng lúc, tình hình các nơi khác thế nào nô tỳ nhất thời chưa nắm rõ..."

"Ừm..." Ngô phi gật đầu cho có lệ, cúi đầu ngắm nhìn miếng ngọc màu lục trong tay.

Do khoảng cách đứng không gần nên Tào Thượng cung không thấy quá rõ vị Hiền phi kia mân mê thứ gì trên tay, chỉ biết là một mặt ngọc màu xanh, mắt bà ta sáng lên, nói:

"Trước hết mời Hiền phi mang ngọc lệnh ra, chúng nô tài xem xong sẽ tức khắc đi ngay, không làm phiền Hiền phi tịnh dưỡng nghỉ ngơi..."

Ngô phi mặt không biến sắc trả lời: "Bản cung chuẩn bị trước rồi, mau đưa cho Tào Thượng cung đi..."

Ngọc Hân tuân mệnh cầm hộp dâng hộp gỗ nằm sẵn trên bàn dâng tới cho Tào Thượng cung xem, nắp gỗ mở toang, hiện ra một khoảng trống không chẳng có vết tích gì...

Khom lưng nhìn tới nhìn lui khoảng không trong hộp, Tào Thượng cung cau mày lộ ra vẻ bực dọc: "Đây là sao?"

Ngô phi trố mắt, nàng không biết có chuyện gì xảy ra, xa xa thấy được Ngọc Hân mặt mũi tái mét lắc đầu liên hồi: "N... nô tỳ không biết... nô tỳ thật sự không biết gì hết..."

Nghĩ rằng Hiền phi cố tình bỡn cợt mình, nét dịu dàng trên mặt Tào Thượng Cung dần ảm đạm đi, giọng nói trầm lãnh không ít: "Hiền phi... ngọc lệnh của người đâu?"

Nhất thời không ứng biến được sự tình diễn ra ngay trước mắt, Ngô phi hai chân đứng chạy tới giật lấy hộp gỗ, trừng trừng hai mắt nhìn vào, nàng ta sau đó loạng choạng muốn ngã ra đằng sau, tỳ nữ muốn lại đỡ lấy liền bị hất ra.

"Không thể nào! Không thể nào!"

Rõ ràng Hiền phi đau yếu bệnh tật, sao hôm nay khoẻ mạnh tới vậy chứ? Còn lấy đâu ra sức chạy loạn khắp cả cung thất lục tung mọi tủ đồ, moi tới moi lui mà không có dấu vết gì của ngọc lệnh.

Đến thời khắc này nàng mới biết... mình bị tiểu nhân đánh lén rồi...

"Thượng cung đại nhân, chúng nô tài đào lên được thứ này sau vườn hoa..."

Cả một mớ cao dược hồng trắng nhầy nhụa trộn lẫn với bùn đất được mang tới, cái mùi nổi danh này giờ cả cung ai cũng quen thuộc, chắc chắn không lẫn vào đâu được.

Tào Thượng Cung nhìn kỹ một lượt, nhận biết đây đích thị là Hồng Ân dược, hàng chân mày đậm nét cong lại thấy rõ, bà ta muốn xoay mặt lại chất vấn, vừa đúng lúc bị cái miếng ngọc bội xanh lục gần đó đánh sự chú ý vào, mạo muội cầm lên xem.

Đây là miếng ngọc bội mà Hiền phi hay cầm bên người, mỗi lần bà ta tới Cẩm Lạc cung đều thấy, chỉ là khoảng cách giữa chủ nhân và cung nhân quá xa nên khó để biết được hoạ tiết trên đó là gì.

Nay mắt bà ta mở to đến muốn lõm ra ngoài, tay run run, cả người sức lực mất hết, không đứng vững một chút có thể sẽ ngã ra đằng sau, môi bà ta giật lên giật xuống không thể kiểm soát, nhìn miếng ngọc rồi lại nhìn Ngô phi:

"Đ... đ... đây... l... là... à..."

Sao thứ này có thể nằm trong tay Ngô Hiền phi chứ???