Sau khi nhận được tin quân Nam tộc muốn cướp kho lương thảo và vũ khí của Vạn Thành, Nam Hải Nghi lòng rối bời không thể diễn tả, tự hỏi sao ca ca lại mạo hiểm đến thế, nàng đã nghe ngóng qua việc vận chuyển này hoàng đế bảo toàn rất kỹ lưỡng, vệ binh cử đi đều là những tướng sĩ hiếu chiến uy dũng, chưa chắc mọi sự sẽ được như mong muốn của ca ca.
Mà lỡ như có bất trắc gì thì nên tính thế nào? Nàng sợ... lỡ như ca ca...
Dẹp đi suy nghĩ không may mắn, việc trước mắt là phải tìm cách âm thầm hỗ trợ huynh ấy từ bên trong, quan trọng hơn là tiếp cận Tô Mộc Lan.
Đứng trước cửa Đông Mai viện, nàng nửa muốn vào mà nửa không muốn, cái cảm giác chần chừ lưỡng lự thật làm người ta thấy khó chịu.
Cuối cùng vẫn là nàng lấy hết can đảm tiến vào trong...
"Ngươi là nữ nhi vô dụng! Vào cung đã bao lâu rồi mà đến bây giờ còn chưa được triệu tẩm, uổng công bấy lâu nay ta và phụ thân ngươi vung đắp cho ngươi đủ điều!!!'
Tiếng la mắng của một phụ nhân sang sảng vang ra từ bên tẩm thất mà Mộc Lan ở, Nam Hải Nghi thấy nghi hoặc, nghĩ ai mà to gan đến thế, dám ở trong cung hét mắng in ỏi.
"Mẫu thân à... con..."
"Im miệng!!!"
Nam Hải Nghi giờ đã thật sự đoán ra, hôm trước nàng nghe thị tỳ Linh Sang bảo thời gian này sẽ có một số mệnh phụ phu nhân vào cung thăm hỏi, người bên trong đó hẳn là mẫu thân của Tô Mộc Lan muội muội, có điều bà ấy sao lại mắng Mộc Lan té tát như vậy?
"Phụ huynh ngươi ở ngoài dốc công dốc sức cho triều đình, lấy vinh quang cho Tô gia, chỉ mong nữ nhi ngươi sau khi vào cung rồi sẽ giúp cho tương lai Tô gia sáng lạng hơn, ai mà ngờ đến bây giờ vẫn chỉ là một cái chức Tiểu Nghi bát phẩm thấp bé, còn chưa được thánh thượng lâm hạnh. Tô gia sao lại có một đứa vô dụng như ngươi chứ?"
Vị Tô phu nhân không ngừng miệng mắng nhiếc, thân phi tần như Mộc Lan cũng chỉ có thể đứng khép nép nhỏ lệ từng giọt.
"Ngươi xem Tần Uyển Nghi người ta mà học hỏi đi kìa kìa, mang được long thai, tiền đồ rộng mở, Tần gia nở mày nở mặt, sợ là sau khi sinh con ra sẽ được phong phi, nhận hết ân sủng, từ nay muốn gió được gió muốn mưa được mưa, còn những kẻ thất bại ngươi mãi mãi cũng chỉ có thể đứng phía dưới mà nhìn thôi, không ngóc đầu lên được!!!"
Mộc Lan khóc sụt sịt như đứa trẻ, mà vốn muội ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, bị mẫu thân la mắng ngoài đứng khóc ra cũng không có cách gì khác.
"Là nữ nhi vô dụng... để phụ mẫu phải đau lòng...hức hức..."
"Khóc, khóc, khóc, ngươi chỉ biết khóc hay sao? Ta nhớ mình từng dạy ngươi rất nhiều thứ, dụ dỗ đàn ông, mê hoặc đàn ông, có cái gì mà ta chưa dạy cho ngươi?"
"Mẫu thân! Những thứ đó... con không thể..."
"Vô năng!!!"
Tô phu nhân mắng đến khản tiếng, ngồi xuống uống một ngụm trà, liếc qua nữ nhi càng nhìn càng phát chán, thở dài: "Cũng may phụ thân ngươi tuy ngoài ngũ tuần nhưng còn có bản lĩnh lớn, được bệ hạ coi trọng, đích thân hạ chỉ cho trông coi việc vận chuyển lương thảo qua vùng Tây Nam, Tô gia nhờ vậy mới còn có chút chỗ đứng."
Nãy giờ Hải Nghi chỉ lo thương xót cho Mộc Lan, đắm chìm vào sự căm tức đối với người mẫu thân xem nhẹ con gái mình, nhưng câu vừa rồi đã làm nàng chấn tỉnh, liếc ngang dọc rồi đến gần hơn để nghe lén.
"Lan nhi, ta không muốn phải la rầy ngươi, nhưng ngươi phải mau chóng tìm cách tiếp cận bệ hạ để tranh sủng đi. Cha ngươi lớn tuổi, đâu thể gánh vác Tô gia mãi được, các ca ca ngươi thì còn trẻ tuổi chưa thể làm việc lớn, chỉ có thân nữ nhi ngươi ở trong cung, nếu ngươi được sủng ái, ở bên tai thánh thượng nói mấy lời Tô gia sẽ đỡ phần nào chút áp lực."
"Dạ..."
"Giờ không còn sớm nữa, theo luật ta sau khi thăm ngươi xong ta phải đến cung Hoàng hậu để yết kiến, giờ chắc các mệnh phụ khác đã tề tựu ở cung Thượng Dương rồi, ta cũng phải đi đây."
Mộc Lan gạt nước mắt, cẩn thận dìu mẹ mình ra cửa.
"Mẫu thân đi cẩn thận."
Nam Hải Nghi không nấp nữa, nàng vội vàng lùi lại mấy bước như thể chỉ vừa mới tới, gặp hai mẹ con họ liền chào hỏi mấy câu, mệnh phụ phu nhân và phi tần gặp nhau không nên nói chuyện quá lâu nên chỉ hỏi thăm qua loa cho có lệ rồi ai đi đường nấy.
Tiễn vị Tô phu nhân kia đi xong, Mộc Lan mới miễn cưỡng cười với Hải Nghi: "Tỷ tỷ tới thăm muội à? Vào trong đi."
Quen biết đã lâu, đây là lần đầu tiên Hải Nghi thấy Mộc Lan tiều tuỵ thế này, mặt mũi hốc hác, hai mắt khóc đến đỏ hoe, giọng run run, thật khác với tiểu nữ tử Mộc Lan vui vẻ hoạt bát mà nàng từng thấy...
Lúc nghe nói đến việc muội ấy sắp gặp người nhà, thú thật nàng hơi ghen tị, tự thấy bản thân không có cái phúc phận như thế, thân là nữ nhi của địch quốc Nam thị, ai mà cho người nhà vào đây thăm chứ, huống hồ mẫu thân nàng...
Nghe qua cuộc nói chuyện vừa rồi nàng cũng đoán ra được phần nào hoàn cảnh của Mộc Lan, mục đích vào cung cũng chỉ để làm tăng lợi ích gia tộc, xem ra giữa hai người không hề khác nhau, ngược lại càng làm Hải Nghi đối với muội muội này sinh ra cảm thông sâu sắc hơn.
Hai nữ nhân ngồi trong điện im lặng không ai nói lời nào, tới mức mà Hải Nghi có thể nghe thấp thoáng đâu đó ngoài kia có tiếng vài con côn trùng đang kêu ngoài sân vườn.
Nếu đổi ngược lại là trước kia, mỗi lần nhà có khách thì Mộc Lan đã niềm nở tiếp đón nhiệt tình, tươi cười hớn hở chạy nhảy khắp nơi, cùng với cả Thiện Lâm nữa, bọn họ sẽ đùa giỡn nói về đủ thứ chuyện, sau đó kéo nàng hoà nhập theo.
Cái không khí đó mới vui vẻ ấm áp làm sao, nàng chưa bao giờ trải nghiệm khi ở Vạn Nam quốc cả...
Nàng từ nhỏ lớn lên trong vương triều Nam thị, được dạy dỗ nghiêm khắc sao cho ra dáng một vương nữ, từ cách nói chuyện, đi đứng đều theo khuôn khép.
Chỉ đến khi gặp Thiện Lâm và Mộc Lan, nàng mới trở nên tùy hứng hơn, muốn cười thì cười, muốn nói thì nói, thời gian ấy mới đẹp đẽ làm sao...
"Lúc nãy tỷ đã nghe thấy hết rồi?"
Mộc Lan bất chợt mở lời làm đánh tan dòng suy nghĩ của Hải Nghi, nàng tính lắc đầu, nhưng nhìn biểu hiện hờ hững mà muội ấy trưng bên mặt, liền gật gật: "Ừm."
Mộc Lan không thấy giận gì hết, ngược lại còn cười xề xoà: "Để tỷ tỷ chê cười rồi."
Muội ấy lén lấy ngón tay vuốt vuốt khoé mắt còn vươn vấn lệ ẩm, tằng hắng một tiếng nhẹ để lấy lại giọng, ngập ngừng nói thêm: "Bà ấy... rất thương yêu muội, là muội vô năng mới để mẫu thân phải nặng lời vì mình."
Có thương yêu hay không chỉ cần nhìn qua cảnh vừa rồi ai cũng sẽ tự động hiểu, Nam Hải Nghi biết tiểu muội đau lòng nên không trả lời, bèn nói: "Lúc ở Hợp Hoan điện ta có làm một chút bánh quế, liền nhớ tới muội thích ăn, bèn cùng Linh Sang mang tới một chút cho muội."
Mộc Lan đón lấy miếng bánh thơm ngát còn vươn vấn hơi ấm trên tay, ánh mắt đăm chiêu khó tả: "Mẫu thân muội nói bánh quế rất tốt cho bao tử, làm sạch miệng, ăn nhiều một chút sẽ có lợi cho sức khỏe, nhưng mà... muội hay ăn không phải vì mình thích ăn..."
Một câu mang hàm ý có mấy phần mỉa mai, Hải Nghi chưa thể tin vị muội muội này có thể nói ra lời như vậy.
Trước nay không ít lần nghe tiểu muội nhắc bâng quơ về vị mẫu thân nhà mình, cảm thấy người này giống như cái gì cũng biết, thật thông thái, nay gặp rồi mới biết con người ấy nghiêm khắc thế nào, càng thích áp đặt nhiều thứ lên cho con cái.
Xem ra người mẫu thân ấy còn dạy rất rất nhiều thứ cho Mộc Lan.
Tiểu a đầu đáng thương, lẽ ra ở tuổi này đối với nữ nhi quyền quý thông thường nên được chăm bẵm yêu thương, chờ đến độ tuổi thích hợp thì xuất giá, sống cuộc sống an nhàn tự tại, có điều trước mắt thứ nàng thấy là một tiểu nữ nhân vốn vô ưu vô lo nay phải chịu biết bao áp lực từ gia tộc tới cuộc sống trong cung, dần dần trở nên ít nói trầm lặng.
Thiện Lâm cũng vậy, Mộc Lan cũng thế, mọi người đều thay đổi...
Mục đích ban đầu của nàng vốn là tới đây dò la về chuyện vận chuyển lương thảo có liên quan đến Tô gia, giờ lại có chút không đành lòng, vì từ sâu trong thâm tâm nàng luôn xem Mộc Lan và Thiện Lâm như muội muội của mình.
Càng gần gũi, nàng càng không nỡ lợi dụng họ...
____________
Mùa xuân còn chưa tới mà phía cung Thiện Lâm đã tất bật chuẩn bị y phục mới, không quên hối thúc các tỳ nữ chuẩn bị sẵn cả lụa mỏng cho cả mùa hạ.
Thời gian trong cung êm đềm trôi qua vô cùng nhàm chán, bày ra một số việc giết thời gian cũng không tệ, nàng cứ thế tối mặt làm từ ngày này qua ngày khác, từ sáng tới chiều tối, có lẽ thời gian làm tỳ nữ bận đi bận lại quen rồi nên không muốn thích mình rảnh tay, mới ngồi một chút lại bới ra việc khác làm tiếp.
Tiểu Dinh Tử hiện đang chăm bón mấy cây hoa ngoài vườn, Tiểu Lê Tử cùng Tiểu Ân Tử dọn dẹp đồ đạc trong kho, An Ly đã đi Thục Cẩm cục lấy một số vải vụn, còn Liên Nhu và Liên Chi cùng Thiện Lâm cặm cụi may sẵn số xiêm y váy áo cho mùa mới, cả Bách Hợp điện cả chủ lẫn tớ chẳng có ai rảnh rỗi cả.
Thiện Lâm cẩn thận cầm cây kim nhỏ nhọn hoắc khâu vài đường vào mảnh vải nhỏ, xỏ tới xỏ lui chẳng biết từ lúc nào nó đã thành chiếc túi hương nhỏ xinh đẹp mắt, nàng tự thấy tay nghề thêu thùa của mình đúng là ngày càng tiến bộ, so với bất kỳ tỳ nữ nào trong cung cũng chẳng thua kém.
Nàng bới mấy mảnh lụa lên tìm thêm vải nhỏ để thêu khăn tay, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân giậm kình kịch bước vào làm huyên náo cả điện, nàng lẫn mấy tỳ nữ bên cạnh đều bị giật cả mình.
"Nguyệt Hằng công chúa?"
Từ lâu các tỳ nữ Bách Hợp điện đã quen với việc Anh Lương Viện có qua lại thân thiết với công chúa Nguyệt Hằng và vị tiểu vương gia Võ Tương Trí, hôm nay công chúa đường đột tới hẳn là muốn thăm Anh tiểu chủ, chỉ có điều người nào người nấy đều nhận ra hình như công chúa không vui, mắt ửng đỏ, mặt mũi xanh xao.
Thiện Lâm phát hiện điều gì đó không ổn, vội bảo Liên Nhu với Liên Chi ra ngoài, còn mình vội chạy tới dìu lấy Nguyệt Hằng.
"Công chúa, người làm sao vậy?"
Có vẻ Nguyệt Hằng vừa mới khóc xong, hai mắt đỏ hoe lộ rõ, mũi sụt sịt liên tục, hô hấp gấp rút, tiểu nữ nhân không thèm trả lời nàng, xoay mặt đi ngồi thẫn thờ ở một góc.
Thiện Lâm lo lắng không thôi, hỏi đi hỏi lại là có chuyện gì xảy ra, muội ấy quyết im lặng không nói, chỉ là khoé mắt từ từ tuôn lệ.
Nguyệt Hằng mới hơn mười tuổi, vốn là đứa trẻ ham vui hoạt bát, dù cho mẫu thân thân sinh mất sớm, dù bị người trong cung xem nhẹ nhưng nàng vẫn vui vẻ mà sống không dám oán trách bất kỳ ai, nếu có một lý do để Nguyệt Hằng đau lòng, chỉ có thể là...
"Chẳng lẽ Thái hậu mắng phạt muội?"
Bị nói trúng, Nguyệt Hằng lúc này chẳng còn kiềm nén nổi nữa mà sà vào lòng ngực Thiện Lâm oà khóc dữ dội.
Bây giờ Thiện Lâm đã hiểu việc gì xảy ra...
Mấy ngày gần đây tâm trạng Cao Thái hậu không tốt, mới sáng nay Nguyệt Hằng chạy nhảy đùa giỡn với mấy tỳ nữ thật chướng mắt, vô tình phạt hiện tiểu công chúa làm lộ bàn chân ra, bà ta liền nổi giận nói nàng không biết giữ phận, ở nơi thanh thiên bạch nhật để lộ da thịt không biết xấu hổ, lôi toàn bộ cung nhân chơi đùa với Nguyệt Hằng xuống đánh một trăm trượng, đuổi vài Bạo thất vĩnh viễn, còn Nguyệt Hằng thì bị Trương ma ma dùng roi đánh vào rót chân, phạt quỳ hơn một canh giờ.
Nguyệt Hằng vén váy lên cho Thiện Lâm nhìn mu bàn chân sưng tấy của mình, da thịt trắng nõn nà giờ đây chi chít vết thương nhỏ, nhìn mà thấy xót.
Thiện Lâm lấy dầu thuốc mà lần trước Hải Nghi cho mình ra cẩn thận xoa lên chân tiểu công chúa, không quên nhỏ nhẹ an ủi đứa trẻ đáng thương.
Có người hiểu thấu quan tâm an ủi mình, đứa trẻ Nguyệt Hằng dường như trút hết được nổi buồn, cả người thả lỏng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Nguyệt Hằng à, muội xinh đẹp đến thế này, khóc nhiều quá làm hai mắt sưng húp lên chẳng còn đẹp nữa, sau này không ai chịu lấy muội đâu."
Nguyệt Hằng khóc cả buổi giờ đã bị chọc cho cười, giơ tay đánh nhẹ lên vai Thiện Lâm: "Ai mà thèm chứ!" nói rồi tiểu a đầu đỏ mặt hờn dỗi xoay người đi hướng khác.
Dù chưa bao giờ làm mẹ nhưng Thiện Lâm cảm thấy mình giống như đang ru con, con khóc thì dỗ, con buồn thì tìm cách trêu ghẹo, con vui thì cùng nó đùa nghịch giỡn hớt, Nguyệt Hằng giờ đây chẳng khác gì con gái nàng.
Hộc tủ trên bàn nhỏ có một cây sáo cũ làm bằng tre, nàng đã để ở đây từ lúc được phong thành Lương Viện, hay chính xác hơn là kể từ thời điểm trả lại cho hoàng đế thanh sáo ngọc bảo vật kia của y.
Trước lúc vào cũng Thiện Lâm chưa bao giờ giỏi nhạc lý, nhưng từ khi gặp y, nàng lại dần dần biết cách thổi sáo, thậm chí là chơi tiêu.
Nàng nhớ nam nhân từng dạy nàng cách thổi khúc nhạc dân ca Tô Hàn, cả hai lúc đó chẳng hề giống hoàng đế và cung nữ, mà tựa như hai người bằng hữu vậy, ngồi lại bên nhau bàn luận về nhạc khí, cứ thế mỗi ngày nàng đều chăm chỉ rèn luyện, đáng tiếc là học mãi không thông.
Giờ tuy sáo đã trả về cho chủ cũ nàng vẫn âm thầm cho người làm một cây sáo khác để ở bên mình, thỉnh thoảng lấy ra thổi một vài khúc nhạc trầm buồn an ủi bản thân sau những ngày sóng gió ở hậu cung.
Cầm thanh sáo tre nhẹ bẫng trên tay mà tâm nặng trĩu, Thiện Lâm thở dài, kê lên miệng thổi ra âm điệu du dương nhất thế gian.
Ai trên đời cũng đều thích nghe âm thanh từ tiếng nhạc cả, dù là đứa bé như Nguyệt Hằng, muội ấy vui thích gác đầu lên đùi nàng nhắm mắt tận hưởng.
Thiện Lâm không nề hà việc bắp đùi bị đè nặng, chuyên chú đắm mình vào thổi điệu nhạc trầm lắng, khí lạnh mùa đông từ lúc nào đã bị đẩy lui, giờ đây tẩm điện Bách Hợp điện chỉ còn chan chứa sự ấm áp dễ chịu từ lòng người.
Tút... tút...
Thứ âm thanh kì quặc đến quen thuộc lần nữa phá đám, Thiện Lâm nhận ra mình lại thổi trệch nhịp ngay khúc cao trào nhất, chán nản ném cây sáo qua một bên.
May là Nguyệt Hằng yên giấc rồi, chứ nếu không sợ muội ấy sẽ cười vào mặt nàng một tràng cho xem...
"Tiểu chủ..."
An Ly vừa từ Thục Cẩm cục trở về, trên tay còn cầm khay đựng mớ vải vụn đủ màu, số lượng không quá nhiều, có lẽ phải năn nỉ gãy lưỡi bọn họ mới chịu ném cho Bách Hợp điện một ít.
Đặt khay xuống, An Ly muốn nói gì đó liền lập tức Thiện Lâm chặn lại, để một ngón tay lên môi kêu: "Suỵt!"
An Ly ngó qua mới thấy vị công chúa Nguyệt Hằng đang gối đầu lên đùi chủ nhân ngủ ngon lành, e là còn lâu mới dậy.
Thiện Lâm ra hiệu cho tiểu muội đem gối và chăn tới đắp cho công chúa điện hạ, còn mình khẽ dịch cơ thể ra, kê chiếc gối dày cọm dưới đầu nàng, động tác nhanh lẹ dứt khoát như không muốn để Nguyệt Hằng tỉnh giấc.
Chăm chú quan sát tiểu nữ nhân còn say ngủ, Thiện Lâm thấy tiểu công chúa quá đáng thương, ngược lại căm giận Cao Thái hậu sao có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy?
Nghe qua về các biến cố thời tiền triều, nàng biết Thái hậu lúc còn là Thục phi có bất hoà với Lăng Quý phi, cái đáng nói là Lăng phi đã qua từ lâu sau khi hạ sinh Nguyệt Hằng, mọi chuyện xem như chấm dứt sau gần mười năm, thù cũ tại sao không quên đi, cớ gì lại trút giận lên một đứa nhỏ không hiểu sự đời?
Ngoài nhân gian Thiện Lâm từng thấy qua không ít cảnh tượng các đại phu nhân nhà quyền quý hà khắc với con cái tàn dư của thiếp thất vừa mất, nhưng bà ta là Thái hậu, là mẫu nghi thiên hạ, giang sơn hậu cung này nằm hết trong tay bà ta, còn gì không vừa lòng nữa chứ?
Lần đầu tiên gặp Cao Thái hậu, nàng kính sợ trước quyền lực mà mình không thể chạm tới mà bà ta nắm giữ, nay sau khi biết được những việc bà ta làm với Nguyệt Hằng, nàng đã đổi sang từ chán ghét đến khinh thường...
____________
Tần Uyển Nghi mang thai, Thái hậu lẫn hoàng đế đều vui mừng, vì thế mà yêu chiều không hết, cứ có thứ quý giá gì là Các Vân hiên sẽ hưởng đầu tiên, và nhằm để nàng có thể an dưỡng hạ sinh hoàng tử, Võ Tương Minh hạ chỉ sách phong nàng lên vị trí chính ngũ phẩm Hoa Nghi.
Từ nay nàng ta là Tần Hoa Nghi, danh phận so với trước cao quý hơn bội phần.
Chưa dừng lại, Cao Thái hậu còn nói đây là long thai đầu tiên xuất hiện sau khi thánh thượng lên ngôi, phải hậu đãi nhiều hơn, bà ta đưa ra chủ ý sẽ phong nàng lên ngôi phi nếu như cái thai là hoàng tử, hoàng đế không có ý kiến, mọi chuyện thuận hết theo Thái hậu.
Tuy vậy, khúc mắc ở hậu cung chưa thể giải quyết hết...
Chung phi sau việc Dạ Minh Châu đã bị cấm túc Càn Tường cung gần hai tháng nay, dù hoàng đế nghi ngờ hay không hài lòng đến mấy cũng không thể không tính cho đại cục và mặt mũi Chung thái úy ngoài tiền triều, vả lại đã có kẻ nhận tội, Chung phi coi như vô can, y cấm túc nàng chẳng qua là để tạm thời cảnh tỉnh người không an phận ở hậu cung, nay coi như đến lúc phải nên chấm dứt vở tuồng này.
Lấy lý do là sắp gần xuân, trong cung cần người phò tá Hoàng hậu thu xếp mọi chuyện và phụng dưỡng Thái hậu, hoàng đế nói với bên ngoài là Chung quý phi hết bệnh, không cần an dưỡng trong cung Càn Tường nữa.
Con khổng tước sặc sỡ kiêu ngạo lần nữa lại xoè đuôi...
...
Chậm rãi đi dọc đi đường lớn ở Hoa Viên, quang cảnh rực rỡ sắc màu từ lúc nào đã bị nhấn chìm trong một màu trắng xoá nhàm chán vô vị.
Bị cấm túc hai tháng, Chung phi đối với mọi sự vật thay đổi có chút bỡ ngỡ, lại có chút căm giận không thể tả.
Sự sỉ nhục lần đó, cả con tiện nhân họ Anh hại nàng rơi vào cảnh này, nàng quyết sẽ không bao giờ quên!!!
Lan Châu đi ngay phía sau vị Quý phi với ánh mắt mờ mịt đang thong dong đi từng bước trên đường lớn, không quan tâm đến bất kỳ thế sự gì trên đời.
Sáng nay lúc thánh thượng hạ chỉ cho phép tại ngoại, Chung phi không hề tỏ ra vui mừng hay bày ra bất kỳ thái độ nào, ngược lại chỉ im lặng, mặc thêm một lớp áo ấm qua loa muốn đi ra bên ngoài 'hóng mát'.
Giờ là thời điểm lạnh nhất của mùa đông, gió tuyết lạnh buốt, vị chủ tử nương nương ăn bận mỏng manh đơn giản ra đây tản bộ làm Lan Châu cảm thấy rùng mình.
Ngược lại ả lại muốn thấy nương nương phong thái kiêu ngạo ngày trước hơn.
"Thái úy đại nhân vừa cho người mang vài chậu hoa đào vào cung tặng người, nghe nói đó là loại lan cỡ lớn, màu hồng tươi sáng màu, trước nay chỉ có ở Đại Tuyên thôi, quý giá tột cùng, đầu mùa xuân này sẽ nở thôi, hiện chắc đã mang vào cung, hay là người quay về xem thử nhé?"
"Chủ nhân à, Ti Chế phòng có dâng lên bộ cẩm y long cáo, chất liệu mịn màng êm tay, hiện đang nằm trong kho châu báu cung Càn Tường chờ người về mặc..."
Mặc cho các cung nữ hết lời khuyên giải dụ dỗ hết lời, Chung phi không thèm trả lời lấy một câu, thậm chí bước chân ngày càng nhanh hơn.
Từ đằng xa xa, một cỗ kiệu Nghi Xe nhỏ loại bốn người khiêng thấp thoáng giữa cơn gió tuyết đi dọc từ phía ngược lại con đường mà Chung phi đang đi, điều đáng nói là bọn họ từ sớm đã nàng mà không hề có ý định sẽ né qua một bên, vẫn cứ tiến lại dần dần.
Lúc kiệu Nghi Xe chỉ còn cách Chung phi chừng mười bước, Lan Châu không chịu nổi mà quát: "Kẻ nào đi kiệu mà gan như vậy? Nhìn thấy Quý phi mà còn không chịu xuống kiệu né đường hành lễ?"
Nghi Xe là loại kiệu có mái che bốn phía, thường được sử dụng trong các dịp trời mưa, lạnh hay có tuyết, kiệu của hoàng đế hậu phi được chia ra nhiều loại khác nhau, nhìn qua cái kiệu chỉ có bốn người khiêng đoán chừng chỉ là tiểu phi tần nào đó thôi, không ngờ nàng bế quan trong Càn Tường cung có hai tháng mà ngày càng có nhiều kẻ hỗn xược không xem quy tắc vào mắt nữa.
Đám kiệu phu dĩ nhiên nhận ra người đó là quý phi, chỉ là họ đối với vị chủ tử bên trong kiệu nhất mực kính sợ, không dám trái lệnh nên mới mạo muội đi một mạch, biết ngay là sẽ chọc giận Quý phi, vội vàng dừng kiệu.
Kẻ ở bên trong Nghi Xe có vẻ không vui, dù gió tuyết lào xào, Chung phi vẫn nghe rõ mồn một có một tiếng hừ nhẹ phát ra.
"Ồ, là Chung tỷ tỷ à?"
Quả nhiên kẻ to gan kia là Tần Hoa Nghi đang mang long thai...
Tần Hoa Nghi vén rèm che lên, gương mặt kiêu ngạo lộ ra, đối với Quý phi dường như không thèm để trong mắt, còn cười nói: "Chung tỷ tỷ thứ tội, là muội có việc quan trọng phải làm nên dặn kiệu phu đi nhanh một chút không được dừng lại, xin tỷ tỷ hiểu cho."
Chung phi là thủ lĩnh phi tần, ngôi vị đứng đầu chúng phi, Tần thị chỉ là một cái Hoa Nghi ngũ phẩm, ở trên kiệu không thèm bước xuống hành lễ, đã vậy còn xưng 'tỷ tỷ' này 'muội muội' nọ, chẳng có tí phép tắc nào.
"Bản cung biết muội muội dưỡng thai, ăn nhiều đổ bổ, nhưng đầu cần phải nuốt sạch luôn trí nhớ chứ? Mới mấy tháng thôi mà quy củ trong cung quên sạch rồi à?"
Chung phi vậy mà lại mở miệng mắng người, Tần Hoa Nghi lấy tay che miệng làm vẻ ngạc nhiên, nói: "Tỷ tỷ lượng thứ cho, không phải muội muốn thất lễ, là bệ hạ dặn muội long thai ngày càng lớn nên phải ở trong cung tịnh dưỡng nhiều, những nghi lễ rườm rà nếu bỏ qua được thì hãy bỏ qua, việc thỉnh an hoàng hậu mỗi ngày muội coi như được miễn, chúng ta là người một nhà, tỷ tỷ chắc sẽ không trách muội đâu nhỉ?"
"Thế à? Muội muội khó nhọc, bản cung tất nhiên sẽ không miễn cưỡng ép muội hành lễ, có điều nếu biết mình đã mang long thai thì bản thân nên thận trọng một chút mà ở yên trong nhà, tại sao còn vác bụng lớn đi qua đi lại thế này? Trời đông giá rét, lỡ có bề gì không ai gánh nổi đâu."
Nói rồi, Chung phi kéo chỉnh lại vạt áo khoác, biểu cảm nàng trở nên tối sầm, tuy ăn mặc đơn giản nhưng khí thế chưa bao giờ giảm sút, càng khiến đứa nhãi ranh họ Tần kia mấy phần kinh sợ.
"Tránh ra..."
Hai chữ trầm thấp lạnh hơn cả hàn khí phát ra làm cả đám người bên Tần thị sợ sệt không dám không nghe, ngay cả Tần Hoa Nghi cũng có chút bất an.
Chung quý phi là ai chứ? Là nữ nhi của đại thần lập quốc Chung thái úy, nắm giữ biết bao nhiêu binh quyền, nàng lại là phi tử được sủng ái nhất suốt mấy năm qua, địa vị hàng đầu chúng phi, họ Tần có bao nhiêu cân lượng mà đòi so với nàng?
Chỉ đáng tiếc Tần Hoa Nghi không biết cao thấp, dù lòng ả nảy lên mấy trận e dè nhưng cố gượng gạo bày ra vẻ ngạo mạn bất tuân, muốn nói mấy câu doạ nạt lại thành ra lắp bắp run rẩy: "Không... không được... các ngươi ở yên cho ta."
Tần Hoa Nghi tự nghĩ bản thân mình đang mang long thai, là cốt nhục cao quý nhất thiên hạ, hà cớ gì lại sợ một ả phi tần mới vừa được giải miễn cấm túc, nên dũng khí mau chóng có trở lại.
"Chung tỷ tỷ, muội biết trời gió tuyết dày đặc như vậy muội lẽ ra không nên ra ngoài, có điều muội muốn đi gặp bệ hạ, phúc trạch của muội là do bệ hạ ban cho, không có bệ hạ ở bên muội mới không thể an thai được, bây giờ nếu dịch kiệu qua, lỡ kinh động đến cái thai của muội thì biết tính sao đây?"
Tần thị nũng nịu nói ra một tràng dài, cuối cùng bồi thêm câu cuối: "Xin tỷ tỷ nhường đường cho."
Nói đến đây rồi mà ả vẫn còn ngoan cố, bên trong Chung phi từ sớm đã nộ khí xung thiên, ngược lại hẳn với sắc mặt bình thản bên ngoài.
"Tần Hoa Nghi, cô ở trong cung đắc ý, hết mạo phạm hoàng hậu lại sinh chuyện với các phi tần khác, bây giờ còn dám chống lệnh bắt bản cung nhường đường sao? Nghe đây, hậu cung có tôn ti rõ ràng, cho dù cô có đi mè nheo với bệ hạ mười lần cũng không thay đổi đâu."
Thường ngày Chung phi có xấc xược với Lý hoàng hậu đến đâu đi nữa, nàng vẫn cẩn thận hành lễ với họ Lý không dám làm trái quy củ tổ tông một phân, thế mà ngày hôm nay một ả họ Tần mới mang thai xuất hiện đã không xem trên dưới ra gì. Thật đáng ghét!
Tần Hoa Nghi quyết không phục, còn ung dung ngã lưng ra sau, đắc ý nói: "Tỷ tỷ xem trọng cung quy, nói tới nói lui cái chính vẫn là muốn muội xuống kiệu nhường đường, chỉ là tỷ tỷ à..."
Dứt lời, Tần Hoa Nghi đưa tay vuốt vuốt cái bụng nhỏ hơi tròn của mình, cười một cách đắc ý: "...Bệ hạ nói rồi, chỉ cần muội sinh ra hoàng tử, lập tức sẽ được tấn phong muội lên ngôi phi ngang vai ngang vế với Chung phi tỷ tỷ, nghi lễ này không cần đặt nặng nữa đâu..."
"Hoang đường!" Lan Châu tức giận lớn tiếng: "Nhất phẩm tứ phi Quý Thục Đức Hiền đã hội đủ hết, dù cho cô có phong phi cũng chỉ là hàng nhị phẩm ngũ phi, nương nương nhà ta là Quý phi hàng đầu chính nhất phẩm, cô lấy tư cách gì để nói câu ngang vai ngang vế với chủ nhân ta?"
Tần Hoa Nghi bị Lan Châu nói đến tức anh ách không biết phản bác thế nào, liền lớn tiếng: "Nô tỳ hỗn xược! Ngươi dám ăn nói với ta như vậy sao?"
"Lan Châu nói có chỗ nào sai à?" Chung phi nhả ra một câu trào phúng.
Gió tuyết thổi qua ngày một mạnh hơn, hai vị phi tần cứ lời qua tiếng lại làm các nô tài xung quanh không biết nên ứng phó thế nào.
Chung phi ngôi vị tôn quý đương nhiên chẳng cần phải khiêm nhường một Hoa Nghi nhỏ bé, cái quan trọng là vị Hoa Nghi kia đang mang thai, không hề có ý muốn cúi đầu với Chung phi.
Tần Hoa Nghi còn muốn đáp trả lại, chỉ là vừa định nhấc người ngồi dậy bụng nàng bỗng truyền tới cơn đau in ỏi khiến nàng ngã quỵ ra phía sau...
"Bụng ta... bụng ta đau quá!!!"
"Chủ tử! Chủ tử người làm sao vậy?"
Mọi việc cứ thế ập đến làm Hoa Viên vốn yên tĩnh trở nên nháo nhào cả lên, ngay cả Chung phi, một khắc trước đó nàng còn thể hiện uy thế, giờ đây chỉ chân một chỗ không biết ứng phó thế nào.