Thiên Thu

Chương 83




Từ ngày mà Tần Như Huệ mang thai, hậu cung không có ngày nào là không dậy sóng, bình thường nàng ta kiêu căng đắc ý muốn có đãi ngộ tốt hay đánh đập cung nhân thế nào cũng không đáng nói, ai mà ngờ hôm nay lại đưa ra chủ ý mới khiến Lý Hoàng hậu muốn tức điên.

Chuyện là khi đi thỉnh an hoàng hậu xong, nàng ta chợt thấy ngay bên cạnh cung Thượng Dương của Hoàng hậu có một toà điện gọi là Các Vân hiên, diện tích rộng rãi, giữa sân còn có một sân khấu dùng để xem kịch và ca vũ.

Thượng Dương cung vốn được đặt trên Phượng Vũ đài nằm ở trên cao, quanh cung trồng một dàn cây hoa mai đỏ rực, cứ một làn gió thổi qua là biết bao nhiêu cánh hoa rơi xuống sân khấu của Các Vân hiên ngay phía dưới bên cạnh, cảnh tượng trông thật sinh động tuyệt mỹ, mùa đông lại tới, nếu còn có tuyết trắng làm nền, thử hỏi khung cảnh sẽ còn đẹp đến mức nào?

Tần thị đam mê ca vũ trong cung ai cũng biết, năm đó nàng ta được tuyển chọn cũng là vì khả năng vũ nghệ xuất chúng, nhìn thấy nơi để mình bộc phát nhuệ khí liền cả gan mở miệng xin bệ hạ cho phép được chuyển đến Các Vân hiên.

Hoàng đế không có ý kiến gì, còn hoàng hậu quyết không đồng ý, ở trong cung giận dữ la lối đập phá đồ đạc, nhưng làm đi làm lại thì cũng chỉ có một trò cũ mèm, bệ hạ đã đồng ý thì dù nàng ta đập tan cả Thượng Dương cung cũng không thể thay đổi.

"Người không biết Tần Uyển Nghi phô trương như thế nào đâu, cho trang hoàng lại cả Các Vân hiên, sơn tường màu đỏ chói loá, sân khấu kia cũng xây to lớn rực rỡ hơn, còn nói mình là đệ nhất ca vũ trong cung, lại đang mang thai thân phận tôn quý, tráng lệ như thế mới hợp với thân phận của mình."

Thiện Lâm đang nhấm nháp ly trà phổ nhĩ, cảm nhận hương vị ngọt bùi lấn sâu vào cuốn họng, nghe An Ly nhắc từ 'đệ nhất ca vũ' liền thấy đầu lưỡi đắng nghét.

Nói đến ca vũ, nàng nghe nói Ngô hiền phi năm xưa ở Hoán Y cục múa một khúc Lạc Hoa vũ giữa trời tuyết làm kinh động chúng sinh, dù chỉ có một mình đương kim bệ hạ chứng kiến, nhưng nhìn cách y sủng ái nàng lên tận trời khi còn ở Đông Cung cũng đủ biết điệu nhảy đó không tầm thường.

Còn có Phương Chỉ Lôi, vẫn nhớ ngày tuyển tài nữ ở trước mặt bao nhiêu người nàng ta thể hiện khả năng vũ nghệ xuất thần khiến ai cũng loé mắt, chưa kết hợp với hát cũng đủ làm Tần thị phải cắn răng chịu thua.

Hiện nay Ngô phi bệnh đến chẳng còn hơi sức, Phương Chỉ Lôi đã chết, mãnh hổ không còn dĩ nhiên thú dại lên ngôi, cái danh đệ nhất ca vũ kia cứ thế dễ dàng thuộc về họ Tần.

Mà thôi mặc kệ, mỗi người mỗi cái phúc phận, nàng tự biết mình không với tới nên không dám ranh đua làm gì, hiện tại có một chỗ an thân, ngồi ngắm bình minh buổi sớm thế này đã là tốt lắm rồi.

Chỉ là nhớ tới ngày hôm ấy, những lời mỉa mai mà nàng ta dành cho nàng và chết của Liên Thanh, lòng Thiện Lâm dâng lên mấy hồi giận dữ.

An Ly dọn số bát đĩa trên bàn, dự định mang đi rửa, mọi chuyện rất bình thường cho tới khi tiểu nữ nhân trượt chân một cái, loạng choạng muốn ngã, nhờ có Thiện Lâm nhanh tay lẹ chân phóng tới chụp vai lại nếu không đã té ngã nhào sóng soài

"Muội không sao chứ?" Thiện Lâm ân cần hỏi han.

An Ly chỉ hơi choáng váng một chút, ngoài ra không có vấn đề gì, vội cười híp mắt tạ ơn, có vẻ tâm trạng đang vui, cười hì hì bảo mình không sao.

Cái bộ dáng lơ đễnh hấp tấp này Thiện Lâm nhìn là biết muội ấy tính làm cho mau để đi ra ngoài, còn ăn mặc chỉnh chu, đầu cài hoa mai trắng nho nhỏ xinh xắn. Đây là lần tiên Thiện Lâm nhìn thấy muội ấy chủ động sửa soạn đẹp đến như thế này, liền chọc ghẹo một câu khiến tiểu muội đỏ cả mặt.

Bất chợt nàng nhìn đất thấy một khăn lụa, có lẽ là rơi từ người An Ly ra, hoa văn in hình mấy con chim nhạn, kiểu dáng thật giống như là của nam nhân, vốn có hiểu biết chút chút về may giá nên nàng đoán nó do chính tay An Ly thêu.

"Cái này... là của muội sao?"

An Ly bị hỏi đến mắt đỏ tía tai, tay nắm váy, mặt quay đi, vì ngại ngùng mà không dám trả lời.

Thiện Lâm cầm chiếc khăn nhìn xuôi nhìn ngược, cảm thấy ngắm từ phía nào cũng đẹp mắt, đoán chừng tiểu muội đặt rất nhiều tâm tư vào chiếc khăn này.

"Hôm nay làm việc nhanh nhanh vội vội, bây giờ mới sáng sớm thôi, có phải muốn đi gặp ý trung nhân không?"

Da mặt vốn đã mỏng, bị hỏi thẳng thừng làm An Ly không biết tìm đường nào mà trả lời, ấp a ấp úng phủ nhận: "L... làm gì có... tiểu chủ đừng ghẹo nô tỳ nữa."

"Thế sao? Miệng muội phủ nhận nhưng nét mặt sớm đã tự thú nhận hết rồi. Hahaha!"

An Ly lấy tay bụm mặt, một mạch bỏ ra bên ngoài, còn Thiện Lâm cũng không muốn làm khó tiểu muội, vẫy vẫy tay nói: "Muội mau đi sớm đi, đừng để người ta đợi đó!"

Trước thanh thiên bạch nhật mà bị chọc ghẹo làm An Ly xấu hổ gần chết, chạy nhanh thật nhanh, thoắt một cái đã không còn ai thấy bóng dáng đâu nữa.

____________

Tần Uyển Nghi nay đã chuyển đến Các Vân hiên nằm bên cạnh Thượng Dương cung, ngày nào cũng lê thân ra sân khấu bất chấp bụng mang dạ chửa, hết ca lại múa không ra thể thống gì, Hạnh tuyển thị vì muốn bợ đỡ nên cũng chuyển đến sống cùng Tần thị, ngày đêm bên cạnh nịnh bợ.

Đúng như những gì mà Tần Uyển Nghi đã dự tính, tuyết rơi mai rụng, cảnh sắc sinh động cộng với mỹ nhân múa hát thật khuynh đảo chúng sinh, hoàng đế có lần tùy tiện khen một câu đã làm nàng ta sướng như tiên, dù y có khuyên là đừng múa nhiều quá kẻo gây hại cho long thai, nhưng họ Tần vẫn bất chấp đến cùng.

Lý Hoàng hậu luôn khao khát có con, lại căm ghét đám phi tần ỷ sủng sinh kiêu, nay có một phi tần vừa mang thai vừa được sủng ái mà kiêu ngạo đang sống kế bên cạnh nhà mình, mỗi ngày cứ bước ra cửa là thấy làm nàng ta tức không thở nổi, nhốt mình luôn trong Thượng Dương cung chẳng muốn ra ngoài.

...

Thượng Dương cung đúng là nguy nga hoành tráng, nằm tận trên Phượng Vũ đài đi hàng chục bậc thang mới đến được cửa cung, có đôi lúc Hà phi trầm trồ ngưỡng mộ sự hùng vĩ nơi đây, nhưng cũng có lúc nàng thấy thật mệt mỏi khi phải lên lên xuống xuống thế này.

Thảo nào Lý hoàng hậu thể trạng khoẻ mạnh đến thế, mỗi bữa lên xuống cầu thang mấy lần thôi đã đủ rèn luyện thân thể rồi.

Đi mãi đi mãi lên cầu thang dài ngoằn cuối cùng cũng lên đến được đỉnh đài, Hà phi chợt nhìn thấy Diêu Thục phi đang đứng bên cạnh dàn mai đỏ thẫm, tay đặt lên tay vịn bằng đá, mắt đăm chiêu ngắm nhìn phong cảnh Hoàng Thành rộng lớn.

"Thục phi."

Hà phi gọi một tiếng mới khiến Diêu phi choáng tỉnh, mặt vốn nghiêm nghị nhưng nhìn thấy nàng liền thả lỏng, cười chào:

"Đức phi đến thỉnh an hoàng hậu sao? Vẫn còn sớm mà?"

Hà phi ngước mắt lên trời, nhận thấy đúng là còn sớm, trời quang còn the lạnh, ánh thái dương dịu nhẹ, ngay lúc này sợ là Hoàng hậu còn chưa tỉnh giấc.

"Sao đến sớm bằng Thục phi chứ, thấy tỷ tỷ chuyên tâm thế này, e là đến sớm hơn bản cung tận một khắc."

"Haha."

Diêu phi bật ra tiếng cười nhẹ, có mấy phần là mỉa mai, nàng ta hất hất mặt xuống phía bên dưới Phượng Vũ đài, đủng đỉnh nói: "Chỉ e thân tứ phi chúng ta thức sớm đi sớm đến mấy cũng không bằng người ta đâu."

Hà phi tò mò tiến lên mấy bước xem thử, nhận ra bên dưới đó là một sân khấu nhỏ, có một nữ nhân ăn bận hoa lệ múa may quay cuồng dưới trời lạnh giá, làm nàng không khỏi chấn kinh:

"Trời đất, Tần Uyển Nghi đang mang thai, sao lại không biết giữ gìn sức khoẻ, sương gió thế này mà lại ra đây nhảy múa là sao?" Nói xong, Hà phi quay người lại ngoắc tay với cung nữ Diệu Nhi phía sau: "Ngươi mau bảo nàng ta vào nghỉ ngơi, đừng múa nữa."

"Thôi đi tỷ tỷ." Diêu phi chụp tay Hà phi lại, lắc đầu khuyên ngăn: "Người ta khoẻ mạnh lắm, không cần lo lắng quá."

"Sao có thể nói vậy, lỡ như long chủng có bề gì thì sao?

"Có làm sao đâu." Diêu phi xua tay, ánh mắt khinh thường liếc xuống dưới: "Vị Uyển Nghi này đón nhận muôn vàn sủng ái, đãi ngộ không khác gì Quý phi, có thánh ân che trở phúc trạch vạn phần, làm sao xảy ra chuyện được, chỉ sợ nàng ta mới là người quan tâm đến cái thai của bản thân nhất ấy chứ, chưa sinh mà đã như vậy, nếu sinh một hoàng tử rồi chỉ sợ bệ hạ dù có giao Càn Tường cung cho nàng ta làm chủ cũng không bất ngờ gì hết."

Phủi phủi mớ tuyết trắng vươn vấn trên vai áo, Hà phi khẽ cười cười đáp: "Càn Tường cung là do Chung quý phi trấn giữ, nàng ta mà chịu để người khác thay mình làm chủ sao?"

"Ấy chết..." Diêu phi bụm miệng mình lại, đảo mắt qua lại, thỏ thẻ: "Bản cung đãng trí thật, Chung phi nương nương bị cấm túc mới mấy tháng thôi mà bản cung đã quên mất có người này rồi, thật là hồ đồ quá."

Lại nói đến Chung phi, nàng ta từ vụ việc Dạ Minh Châu đã bị hoàng đế lấy cớ dưỡng bệnh mà nhốt luôn ở cung Càn Tường, chỉ e ngày nào chưa có chỉ thị thì ngày đó nàng ta đừng hòng ra ngoài.

"Nói đến Tần Uyển Nghi đi, nguyên nhân nàng ta cứ thích ra sân đó nhảy cũng là vì cái đám mai đỏ này." Diêu phi bứt một nhành hoa, xuýt xoa nói: "Mấy đêm trước hoàng hậu rất là giận, còn hạ lệnh đem dàn hoa này đốt sạch đi, cũng may bản cung ở đó năn nỉ hết lời hoàng hậu mới chịu buông tha chúng."

Nàng ta thả cành từng cánh hoa đi, gió lạnh xua tới làm mấy cánh đỏ hồng phiêu diêu bồng bềnh trên bầu trời mới hừng đông, cuối cùng rơi xuống thân thể như ngọc của Tần Uyển Nghi đang nhảy múa phía Các Vân hiên bên dưới.

"Cảnh sắc mỹ miều thế này, bệ hạ thích, bản cung cũng thích, làm sao nỡ phá hủy được chứ? Vả lại Càn Tường cung nghe nói vừa được Chung thái úy gửi tặng mấy chậu hoa lan hiếm mang về từ Đại Tuyên, lúc nở ra đẹp không gì tả, Thượng Dương cung chỉ có mớ hoa này tô điểm mỹ sắc, đốt đi rồi sẽ thua thiệt bên cung Càn Tường đấy..."

Hà phi chăm chú mà nhìn hết tất cả những việc vừa xảy ra, nhất thời cười khẩy: "Thục phi thật biết nghĩ cho đại thể."

Nói về chủ đề này mãi cũng thật chán, Hà phi nhìn dàn mai, lại nghĩ tới một điều vô cùng thú vị: "Tỷ tỷ có biết đến cao Thạch Hương mà trước kia Giang tần sử dụng hay không?"

"Giang tần à?"

Diêu phi cố nhớ xem Giang tần mà Hà phi nhắc là người nào, mới sực ngộ ra đó là một cung tần ở Đông Cung trước kia từng hầu hạ thánh thượng, từng mang thai nhưng rồi lại để sảy, mà thủ phạm là Triệu vương phi...

"À bản cung nhớ rồi."

Hà phi gật đầu, nói: "Bản cung nhớ nàng ấy từng sử dụng một hộp cao dược gọi là Thạch Hương, có công dụng dưỡng da, còn làm da vẻ hồng hào trắng sáng, Giang tần năm ấy được sủng ái là nhờ thứ này, lúc trước bản cung từng sài qua, quả nhiên rất công hiệu."

Lấy tay sờ sờ mặt, Diêu phi nhận ra da mặt mình mấy năm gần đây không được chăm sóc cẩn thận nên thật khô ráp, thở dài: "Giang tần xét ra là nữ nhi của viện phán thái y viện Giang Mục, có cha là thần y, biết rõ nhiều kỳ phương dị thảo, đương nhiên có phúc phần hơn một số người như chúng ta."

"Tỷ tỷ đừng bi quan." Hà phi xoa xoa vai Diêu phi, ân cần nói: "Thật ra loại Thạch Hương cao đó ở tận vùng Bắc Yến, quê hương của Giang đại nhân, mỗi năm dưới quê nhà đều gửi lên kinh thành bán một lượng nhỏ, hôm trước muội sực nhớ ra nên đã nói với Giang đại nhân rồi, muội thử qua nếu thấy tốt sẽ tặng lại một ít cho tỷ với Hoàng hậu."

Lời của Hà phi giống như mật ngọt, làm người ta thấy vô cùng dễ chịu, Diêu phi nghe mà vui sướng, chụp tay nữ nhân đối diện cười híp mắt:

"Đức phi nói thì phải giữ lời đấy."

____________

Thượng Y cục đối với chuyện tiểu a đầu An Ly thường xuyên ra vào nay đã thành quen, lúc nàng tới còn có một số người quen biết bắt chuyện chào hỏi, An Ly chỉ cười ái ngại đáp lại, thật lòng nàng không giỏi ăn nói, gặp người lạ chỉ có thể gật đầu chào hỏi qua loa chứ không biết nên bắt chuyện thế nào.

Những người đó tiếp xúc mấy lần cũng hiểu cá tính của nàng nên không thấy giận, chỉ bảo: "Cô nương đến tìm Tần thái y sao? Hay là đợi một lát đi, ngài ấy đang nói chuyện với bằng hữu, lát nữa mới ra."

"Bằng hữu sao?"

"Phải, là một người bạn ở Càn Tường cung."

An Ly nghe đến Càn Tường cung đã sợ đến hồn vía lên mây, Chung phi đó đáng sợ vô cùng, mấy lần hại tiểu chủ lâm vào hiểm cảnh, vì thế mà trong mắt nàng những gì liên quan đến nơi đó đều không tốt, sao Tần Lập có bằng hữu với người ở đó được?

Tò mò, nàng liền cất bước tiến đến gần nơi mà Tần Lập làm việc.

"Được làm Thống Phán rồi, huynh oai phong thật nhỉ?"

Tiếng nói của một nữ tử truyền ra, nghe rất sắc bén, An Ly không biết đó là giọng của ai, lắng lỗ tai lên để nghe kỹ thêm.

"...chả bù với muội, chủ tử bị cấm tú, bệ hạ không đến liền khiến cho Càn Tường cung lạnh lẽo ảm đạm, chủ tử thất thế muội cũng thất thế theo."

Giờ An Ly đã biết người đó là ai, tự hỏi tại sao thị tỳ Lan Châu thân cận với Chung quý phi có qua lại với Tần Lập?

Không gian yên tĩnh mãi một lúc mới có tiếng Tần Lập trả lời: "Lan Châu cô nương quá lời, quý phi xuất thân hiển hách, được bệ hạ yêu chiều sủng ái còn không hết, sao lại thất thế được? Vả lại bệ hạ đã nói rồi, nương nương chỉ là bị bệnh, muốn nương nương nghỉ ngơi, không phải cấm túc."

"Huynh!!!" Lan Châu có vẻ đã giận, chất giọng vốn chua chát nay còn đay nghiến hơn: "Huynh đừng tưởng ta không biết huynh với tiện nhân Anh Lương Viện kia có qua lại với nhau, uổng công bấy lâu ta dốc lòng dốc sức giúp đỡ huynh, còn tiến cử huynh với nương nương, nay huynh lại đứng về phía kẻ thù của muội!"

"Phải, ta không giống phụ thân danh tiếng lẫy lừng, chỉ là tên thái y quèn vào cung với chức vị nhỏ nhoi, cũng nhờ Lan Châu cô nương giúp đỡ nên ta mới được đi chữa bệnh cho các phi tần như Cử Cơ hay Nguyễn Sung Dung, lần này lại là Chung quý phi. Có điều ta nhận ân huệ của cô không có nghĩa là ta không phân biệt được đúng sai trắng đen trái phải, nương nương của cô đã làm việc gì, ta tự thấy mình không có tư cách làm tay chân cho nàng ta, làm phiền Lan Châu cô nương tiến cử rồi."

Tần Lập nói một tràng làm Lan Châu muốn cứng họng không nói gì được, chỉ có thể hậm hực: "Vậy thì thôi, từ nay ta không làm phiền huynh nữa!!!"

"Khoan đã."

Lan Châu mới đi vài bước đã nghe Tần Lập gọi, bực dọc quay lại hỏi việc gì, lại nghe y ân cần bảo: "Ta biết lần đó cô bị quý phi đánh bị thương, ở đây có vài toa thuốc, đem về uống đi, dù sao chúng ta vẫn là bằng hữu."

'Lần đó' mà Tần Lập nói chính là lần ở Bảo Long cung, Lan Châu và Chung phi đóng kịch để thoát tội, lúc chủ tử giáng chân đá mấy cước làm nàng cả tháng chưa hết đau, thế mà Tần Lập còn nhớ, mặt ả tuy quạo quọ nhưng môi hơi mím cười.

"Đa tạ."

Nói xong ả lập tức phóng đi ngay, như thể đang đỏ mặt ngại ngùng.

An Ly từ đầu tới cuối đều nấp qua một bên theo dõi, thấy nữ nhân ấy đi rồi mới dám bén mảng vào gọi một tiếng: "Tần ca ca."

Tần Lập vẫn đang sắc thuốc cho vị Cử Cơ nương nương khó chiều, bị làm phiền hai lần khó khó tránh có chút bực dọc, nhưng thấy người tới là An Ly liền không tỏ thái độ gì nữa, chỉ điềm nhiên hỏi: "Mới sáng sớm muội tới đây là có việc muốn gặp ta sao?"

An Ly không để ý chuyện lúc nãy nữa, tay cầm một giỏ bánh chìa ra trước mắt y, cười nói: "Chắc là huynh chưa ăn gì, sẵn đây muội mới làm vài cái, huynh ăn đi kẻo nguội."

Thời gian gần đây tần suất tiểu a đầu này tới đây ngày càng nhiều, đám người làm việc tại Thượng Y cục vì thế mà luôn miệng chọc ghẹo làm y khó chịu không thôi.

Còn tiểu a đầu An Ly này... thật ra chỉ tiếp xúc mấy lần y đã hiểu người ta có tình ý gì đó với y, nhưng đáng tiếc...

Y không hề thích nàng ta, mấy lần mở lời nói bóng gió là đừng tới làm phiền mình để tránh gây dị nghị mà nàng không hiểu, ngày nào cũng tới hết đưa thức ăn rồi lại tặng quà, làm y lâm vào thế khó xử.

Tiểu nữ nhân mỏng manh yếu ớt như thế, nhìn qua là biết người dễ khóc, lỡ y làm tổn thương nàng làm nàng thương tâm lâm bệnh, người làm y như Tần Lập thật không đành lòng.

Miễn cưỡng cầm một miếng bánh lên bỏ vào miệng cắn, mắt vẫn tập trung vào khay thuốc mà không liếc đến nữ nhân ấy lấy một cái.

An Ly cười hì hì, lấy chiếc khăn lụa trong túi ra đưa cho nam nhân: "Muội có thứ này tặng huynh."

Ập vào mắt Tần Lập là chiếc khăn màu vàng có chất liệu mềm mại, giống như lụa, trên khăn in hình hai con chim nhạn sải cánh bên nhau bên vườn trúc, đường kim mũi chỉ trong thật đẹp mắt.

Tuy nhiên y đã từng thấy qua vài món đồ mà Anh muội muội thêu, cảm thấy bản lĩnh thêu thùa của muội ấy tốt hơn a đầu trước mắt nhiều.

Có điều y không muốn An Ly buồn lòng, đành gật đầu qua loa coi như đồng ý nhận lấy, bảo mình đang bận, khi khác hẳn tìm đến.

An Ly đạt được mục đích rồi nên không ở lâu nữa, để lại một câu: "Từ nay huynh đem theo thứ này mỗi ngày nhé, để lau mặt rất tốt."

Nói xong thì đỏ mặt chạy đi ngay, trông điệu bộ giống hệt Lan Châu ban nãy làm Tần Lập phì cười.

____________

Mùa Đông nên mọi nơi từ cung, cục, ti, viện tất bật không thôi, vừa chuẩn bị thu xếp cho mùa xuân sắp tới, vừa phải làm vừa lòng vị Tần tiểu chủ đang mang thai.

Nội Thị giám hôm nay có tuyển hai người đến Bách Hợp điện, nói là nhân lực cung của Thiện Lâm quá ít nên điều thêm vài nô tài tới để làm việc, một người là tỳ nữ tên Liên Chi, người còn lại là tiểu thái giám tên Tiểu Ân Tử.

Thiện Lâm có bảo Liên Nhu tìm hiểu sơ về hai người này, Liên Chi khoảng mười ba tuổi, là tỳ nữ mới được tuyển vào cung mấy ngày trước, phụ mẫu ở tận nơi thôn quê hẻo lánh làm ruộng, nhập cung chỉ với mục đích kiếm thêm chi phí nuôi gia đình.

Còn Tiểu Ân Tử là thái giám trẻ tuổi vào cung hơn sáu bảy năm, mồ côi cha mẹ từ bé, không có gì đáng nhắc tới.

Tóm lại hoàn cảnh hai người này trong sạch không vấn đề gì, nàng lấy một chút bạc từ bổng lộc mình ra thưởng cho họ, sai Liên Chi xuống bếp phụ nấu ăn, còn Tiểu Ân Tử thì mang vài chậu hoa Hải Đường đến Đông Mai viện cho Mộc Lan như lời hứa mấy hôm trước.

"Nô tỳ nghe nói mấy hôm nữa mẫu thân của Tô Tiểu Nghi được vào cung thăm hỏi."

Liên Nhu bâng quơ một câu làm Thiện Lâm ngẩn người.

Đúng rồi, hậu cung Vạn Thành hàng năm đều lập ra danh sách những phi tần được phép cho người nhà vào cung viếng thăm nhi nữ, hoá ra năm nay Mộc Lan được chọn, gần đây tâm trạng muội ấy không tốt, gặp lại người nhà hẳn là vui lắm.

Nói đến người nhà, tính ra đã gần hai năm nàng không gặp lại họ rồi, cha, mẹ, tỷ tỷ, ca ca.

Chỉ tiếc... nàng không có tâm trạng gặp họ...

Nếu có thể được gặp một thân nhân ngoài cung, người duy nhất mà nàng muốn thấy là Lâm ma ma, người đã dạy dỗ nuôi nấng nàng khi còn rất bé, nhưng có lẽ với thân phận tỳ bộc bà ấy chắc chắn sẽ không thể nào được vào cung thăm nàng được, thôi thì đừng hy vọng nữa.

Vuốt vuốt khoé mắt, nàng nhìn ra ngoài trời, ngắm nhìn những hạt tuyết trắng xóa rơi đầy trời ngoài mái hiên.

Thời khắc này mới yên bình làm sao, chỉ là nàng không hiểu một việc, rằng: trước khi giông bão tới, cảnh quan thường luôn rất bình yên...