Tần Ly thấy mặt Minh Dạ không một chút biểu cảm, khoé môi run run, người này đúng là còn biến thái hơn mình. Mà khuôn mặt Tô Uyển Nhi đã trắng không khác gì tờ giấy, đôi mắt to giàn giụa nước mắt, đôi môi run rẩy, nhẫn tâm cắn lưỡi tự sát, Minh Dạ trực tiếp dùng linh lực ngăn cản hành động của nàng ta, nàng ta chỉ có thể há nửa miệng, không thể phát ra tiếng. Nàng ta hiện tại như một pho tượng điêu khắc, không nhúc nhích, đôi mắt to trừng lớn như muốn rớt ra ngoài, trong mắt có hoảng sợ trước nay chưa từng có.
"Muốn chạy hả? Nợ ngươi còn chưa trả xong đâu." Minh Dạ chậm rãi nói từng chữ, từng bước lại gần, dùng linh lực truyền vào trong cơ thể Tô Uyển Nhi, chặt đứt toàn bộ kinh mạch nàng ta, mắt thấy mạch máu nổi lên trên làn da. Hiện Tô Uyển Nhi không thể phát ra tiếng, nhưng trong mắt chứa đầy tơ máu rất dọa người.
Tô Uyển Nhi đơ ở đó, toàn bộ làn da không ngừng vỡ ra tạo thành những cái miệng nhỏ, bắt đầu không ngừng rỉ máu ra ngoài, Minh Dạ đứng một bên nhìn nàng ta không ngừng chảy máu từng chút từng chút một. Bộ quần áo màu hồng nhạt giờ đã nhiễm đỏ như máu, trên mặt đất máu chảy lênh láng. Máu đỏ điểm trên làn đã trắng bệch, khiến Tần Ly có chút buồn nôn.
"Được rồi, giết nàng ta đi, chúng ta còn phải đi tìm Tô Bằng nữa!" Tần Ly nói xong, lòng bàn tay tạo ra một ngọn lửa, trực tiếp thiêu Tô Uyển Nhi thành tro bụi.
Minh Dạ liếc mắt nhìn thi thể trên đất lần cuối, đi đến trước mặt Tần Ly, nói: "Nữ nhân, thời điểm Nguyễn gia bị diệt ta không có mặt, không thể giúp được nàng, có điều hiện tại Tô gia với Lôi gia cũng không may mắn như thế đâu. Bọn chúng dám hại nàng, phải trả đại giới."
Trong lòng Tần Ly xẹt qua một dòng nước ấm, phượng mâu nhìn sườn mặt Minh Dạ, mắt đẹp loé một chút nhu tình.
"Sao vậy, bị ta làm cảm động rồi à?" Minh Dạ nhếch khoé miệng, cười có chút tà ác.
Tần Ly ý thức được thì sững sờ, thu lại ánh nhìn: "Được rồi, huynh vào trong Huyền giới đi, giờ chúng ta đi tìm Tô Bằng."
Minh Dạ thấy trên mặt Tần Ly ửng đỏ, độ cong khoé miệng càng lớn hơn. Nữ nhân này lại có thể đỏ mặt, thú vị.
Tần Ly đưa Minh Dạ vào Huyền giới, nhìn bốn phía nhíu nhíu mày. Trong phòng toàn mùi máu hoà lẫn mùi khét, nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Nàng không thu hồi kết giới vì sợ Tô Uyển Nhi ở trong phòng rất nhanh bị phát hiện, sẽ phá hủy kế hoạch của nàng. Xoay người rời khỏi phòng, ẩn thân đi đến phòng của Tô Bằng.
Sáng sớm Tô Bằng đã bị chuyện ba thi thể làm cho đau đầu, người cũng cực kỳ dễ nổi cáu. Ông ta đen mặt ngồi ở trong phòng, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương.
"Lão gia, thiếp thân có nấu một bát canh nóng." Sáng sớm Tô Bằng đã rời chỗ của tiểu thiếp thì không trở lại, tiểu thiếp này biết trong nhà đã xảy ra chuyện, nhận thấy cơ hội biểu hiện đã tới, nàng ta liền nấu một chén canh nóng lưu lại ấn tượng hiền lương mẫu mực.
Tô Bằng có không ít tiểu thiếp, đây chính là tiểu thiếp thứ hai mươi mốt ông ta vừa mới cưới về, hiện tại chính là thời điểm được sủng ái. Nàng ta nghĩ nếu giờ biểu hiện thật tốt, Tô Bằng sẽ luôn sủng ái nàng ta, phu nhân và mấy tiểu thiếp khác sẽ không dám động tới nàng ta, địa vị của nàng ta sẽ được ổn định.
Tâm tình Tô Bằng vốn không tốt, suy nghĩ từ sáng đến giờ vẫn chưa tìm ra điểm mấy chốt. Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào vang lên ngoài cửa, khẽ nhíu màu nói: "Vào đi!"
Tiểu thiếp nghe Tô bằng nói, nhẹ đẩy cửa đi vào. Đi qua phòng khách, bưng chén canh đi vào trong nội thất. Nàng ta cố ý mặc một bộ váy dài màu hồng hơi hở ngực, bên ngoài khoác một tầng lụa mỏng manh, phô trọn thân hình nóng bỏng, làn đã trắng như ẩn như hiện càng thêm hớp hồn.
Tô Bằng thấy tiểu thiếp như trong suốt đi đến, mặt mày hàm xuân, trong mắt cũng bốc lên dục hỏa. Chuyện phiền lòng quá nhiều khiến lòng ông ta vô cùng loạn, hiện tiểu thiếp đi đến, nghĩ cũng cần phải phát tiết một chút đè nén trong lòng.
"Tới đây." Tô Bằng vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói.
Tiểu thiếp thấy ánh mắt Tô Bằng nhìn mình, trong lòng thầm đắc ý, biết ngay là không có nam nhân nào không thích thân thể của nàng ta. Đặt chén canh lên bàn, bước nhanh lên trước, vừa muốn ngồi xuống bên cạnh đã bị ông ta kéo vào trong lòng.
Tô Bằng ôm nàng ta vào trong lòng, bỗng ấn trên giường, sau đó xé rách quần áo của nàng ta, bàn tay to thô lỗ bắt đầu chà đạp thân thể kiều mị dưới thân.
Làn da trắng của nàng tiểu thiếp tràn ngậm những vết xanh tím, đau đớn khiến nàng ta cắn môi anh đào cầu xin: "Lão gia, nhẹ chút thôi." Nàng ta thật sự có chút sợ hãi, Tô bằng bình thường không như thế này, sáng nay tuy không được việc những cũng rất ôn nhu. Hiện tại hành vi của ông ta quá mức cuồng mãnh, khiến nàng ta chịu không nổi muốn trốn tránh. Nàng ta nào biết, trước khác sau khác, khi đó tâm tình Tô Bằng tốt, đương nhiên khống chế được lực đạo, hiện giờ ông ta muốn phát tiết thì làm sao còn phải ôn nhu.
Tô Bằng thấy tiểu thiếp sợ hãi, còn muốn trốn ông ta, tát một cái vào mặt nàng ta. "Tiện nhân, ngươi trốn cái gì?"
Tiểu thiếp ôm mặt, nước mắt tràn mi. Hiện tại nàng ta có chút hối hận, sớm biết sẽ bị đối xử như vậy, trước đó nàng ta đã không nên tiến vào.
"Khóc cái gì mà khóc? Lão gia ta còn chưa có chết đâu!" Tô Bằng cảm thấy buồn bực, động tác trên tay càng thêm thô bạo, tiểu thiếp khóc lóc chạy trốn, khiến lửa giận trong lòng ông ta càng tăng lên. Ông ta một tay tóm lấy cổ tiểu thiếp, "Chỉ biết khóc, cần ngươi để làm gì?"
Tiểu thiếp hai tay nắm lấy tay ông ta, muốn kéo tay ông ta ra. "Lão gia, ngài, ngài mau buông tay đi mà! Thiếp, thiếp thân sợ lắm!"
Tô Bằng chẳng những không buông tay mà còn tăng thêm lực đạo, sát ý trong mắt rợn người. "Răng rắc" một tiếng, vặn gãy cổ tiểu thiếp. Đáng tiếc nàng ta chỉ có thể trừng lớn mắt hạnh, chết không nhắm mắt.
Tô Bằng thu tay, từ trên giường đứng dậy. Chán ghét nhìn tay mình, chà lau vào mành trướng. Vốn tâm tình đã phiền chán, lúc này càng thêm phiền. "Người tới!" Ông ta bình thường không bao giờ để nữ nhân ở lại trên giường của ông ta, huống chi hiện giờ trên giường là một nữ nhân đã chết, muốn gọi người vào xử lý một chút.
Nhưng đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy ai tiến vào, ông ta bước ra cửa định ra ngoài nhìn xem, mấy hạ nhân này càng ngày càng quá đáng, động tác lại chậm như vậy. Vừa đẩy cửa thì thấy Tần Ly cười khẽ đứng trước mặt ông ta. Sửng sốt một chút, biểu cảm trên mặt càng thêm âm trầm. "Ngươi vào bằng cách nào?" Tần Ly ông ta đã gặp qua, vậy nên chỉ một chút đã nhận ra.
"Nói thế nào thì ta cũng là khách, Tô gia chủ không mời ta vào ngồi sao?" Tần Ly đã giăng kết giới, đương nhiên không sợ có người phát hiện.
"Hừ, là chính ngươi tự đưa đến tận cửa, vậy đừng trách bổn gia chủ." Dứt lời, Tô Bằng đã bạo phát chiến khí võ tôn nhị giai, biến chưởng thành trảo chộp tới Tần Ly.
Tần Ly đã sớm liên hệ với bọn Lam U, bên cạnh, Lam U và Phượng Tiêu từ trong Huyền giới đi ra, nháy mắt đã đánh ta uy áp của ông ta phóng ra. Tuy vậy, Tần Ly vẫn cảm thấy có chút bị đè nén, may mắn bọn họ ra kịp lúc, bằng không mình sợ là không chống đỡ nổi, uy áp võ tôn quả là đáng sợ, hiện giờ nàng vẫn chưa chống đỡ được.
Lam U và Phượng Tiêu giam cầm chiến khí của Tô Bằng, làm uy thế của ông ta bỗng chốc biến mất không thấy. Hai người đưa ông ta vào phòng, Tần Ly cũng theo đó tiến vào.
Phòng Tô Bằng rất lớn, có gian trong và gian ngoài. Đồ nội thất đều được làm từ vàng ngọc, đồ gỗ đều được làm từ loại gỗ tốt nhất. Người này vừa thấy liền biết là người rất biết hưởng thụ, làm Tần Ly không nhịn được bĩu môi.
"Tô gia chủ, hôm nay ta vội tới Tô gia các ngươi tặng lễ." Tần Ly ngồi trên ghế tựa, vuốt đồ gỗ bóng loáng, trong lòng thầm than xa xỉ.
Tô Bằng nhìn hai thiếu niên đằng sau Tần Ly, trong lòng có chút bồn chồn. Ông ta hiện tại rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, xem ra đêm hôm qua giết ba thủ hạ của lão chính là hai thiếu niên này. Tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng ông ta không thể hiện ra ngoài mặt. Dù gì ông ta cũng là người đứng đầu một gia tộc, ngoài mặt bất động thanh sắc với ông ta không phải là việc gì khó. "Tần Ly, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Tô gia chủ hỏi cái này thật thú vị, ta muốn làm gì hả? Đêm qua nếu không nhờ hai vị bằng hữu của ta, sợ là ta đã bị các ngươi bắt đi rồi! Xem ra ngươi rất có hứng thú với linh thạch thạch cao cấp! Nói cho ngươi biết, trên người ta không có linh thạch cao cấp, nhưng lại có linh thạch nguyên tinh trân quý hơn linh thạch cao cấp nhiều." Tần Ly lấy ra một cái bình nhỏ, đưa tới trước mặt Tô Bằng để ông ta quan sát.
Tô Bằng nhìn chằm chằm bình sứ trước mặt, tuy rằng hiện tại ông ta không thể động, nhưng vẫn có thể nhìn ra chất lỏng trong này rất trân quý. Tần Ly quả nhiên đã gặp được, tiểu tử Lôi gia và tam công chúa không nói láo. Có điều ông ta nghĩ lại cảm thấy có chút không ổn, Tần Ly lại có thể cho mình thấy linh thạch nguyên tinh ở trong tay nàng ta, sợ là nàng ta không sợ mình sẽ tiết lộ bí mật ra ngoài, nàng chính là muốn giết người diệt khẩu. Nghĩ đến đây, Tô Bằng không thể tiếp tục thờ ơ, ông ta phải nghĩ cách ngăn Tần Ly mới được.
Tô Bằng cười nói với Tần Ly: "Tần tiểu thư thật là hội ngộ mà. Không bằng chúng ta làm giao dịch thế nào? Ngươi thả lão phu, lão phu cam đoan, về sau Tô gia sẽ đứng về phía ngươi. Quan hệ hiện tại của ngươi với Lôi gia đã gay gắt như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, nếu Tô gia làm hậu thuẫn cho ngươi, Lôi gia tất có điều cố kỵ. Cái gọi là oan gia nên giải không nên kết, chúng ta cũng chỉ được xem như không hoà thuận thôi. Nếu Tần tiểu thư không để ý, lão phu liền cùng ngươi kết giao bằng hữu được chứ?"
Tần Ly chợt nhíu mày, Tô Bằng này quả là co được dãn được, vừa mới còn muốn mạng của mình, giờ đã cùng nàng kết giao bằng hữu ngay được.
"Đã muốn làm giao dịch với ta, Tô gia chủ cũng phải cho thấy thành ý! Không gạt ngươi, hiện giờ Vệ gia đã trở thành hậu thuẫn của ta, quan hệ với Hàn gia cũng không đơn giản, có Tô gia hay không cũng chẳng quan trọng!"
Nàng đứng lên, dạo quanh phòng một vòng nói: "Tô gia chủ, trong phòng ông cũng không ít đồ tốt đâu đó!"
"Ha ha, Tần tiểu hữu ngươi thích cái gì cứ lấy, đồ vậy này cũng chỉ là vật ngoài thân, không cần khách sáo với lão phu." Trong lòng Tô Bằng chán nản, nghẹn một cục tức. Có điều hiện giờ mình phải nhịn, chờ được tự do rồi, sẽ bẩm báo với nội viện, nhất định phải bắt được Tần Ly.
Tần Ly không nói gì, xoay người đi vào nội thất (phòng ngủ). Tiểu thiếp đã chết vẫn còn nằm ở trên giường, nàng liếc mắt một cái liền thấy, khẽ lắc đầu, xoay người đi ra ngoài. Tô Bằng này ngay cả người bên gối mình nói giết liền giết, quả nhiên là một người máu lạnh bạc tình.
"Tô gia chủ, trong phòng là tiểu thiếp của ông? Chậc chậc......." Tần Ly trở lại gian ngoài, nhìn Tô Bằng lắc đầu.
Tô Bằng thấy Tần Ly lắc đầu, vội vàng giải thích: "Khụ khụ, Tần tiểu hữu chớ hiểu lầm, nàng kia chẳng phải là tiểu thiếp của ta, cũng chỉ là một tỳ nữ. Bởi vì làm sai chuyện, nên ta mới trừng phạt nàng ta."
Tần Ly từ chối cho ý kiến, ngồi vào vị trí lúc nãy. Có phải tỳ nữ hay không tất nhiên nàng nhìn ra được, trên người nữ tử kia mặc đồ vải lụa tốt nhất, toàn thân trang sức từ trên xuống dưới đều là vô giá. Xem ra hôm nay tâm tình Tô Bằng không tốt, nữ tử kia lại trở thành công cụ xả giận cho ông ta. Có điều, nàng ta ăn mặc hở hang như vậy, cũng chẳng phải hạng nữ nhân tốt lành gì. Nhà của người khác nàng cũng lười quản, chẳng qua muốn xem Tô Bằng sẽ xử trí như thế nào thôi.
Vạch trần lời nói của ông ta, sợ là Tô gia sẽ chó cùng dứt giậu. Đến lúc đó không chừng lại làm ra chuyện gì. Nếu mình bắt ông ta làm con tim, Tô gia cũng sẽ có ít nhiều kiêng kị. Huống hồ bây giờ Lôi gia còn đang tìm cách đối phó nàng, sợ là đến lúc đó hai mặt thụ địch. Dù sao chỉ cần Tô Bằng mất tích, Tô gia tất sẽ đại loạn. Tô lão gia tử chỉ có một đứa con, tuyệt sẽ không để người khác ngồi lên vị trí gia chủ.
"Tô gia chủ, ngươi đừng sợ. Chuyện nhà ngươi ta sẽ không hỏi đến. Có điều hôm nay ta đến Tô gia tặng lễ, tự nhiên sẽ không chỉ nói mà không làm. Ta muốn mời Tô gia chủ đến chỗ ta làm khách, chúng ta cũng coi như có đi có lại." Tần Ly cười với Tô Bằng, ra hiệu cho Lam U và Phượng Tiêu.
Tô Bằng vừa nghe Tần Ly muốn giam giữ mình, khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo. Có điều ông ta cũng không giám nổi giận, sợ Tần Ly sẽ trực tiếp giết mình. Dù sao hiện tại ông ta cũng không có năng lực đánh lại, hoàn toàn như một con sơn dương đợi thịt.
Tần Ly dùng ý niệm thông báo cho Lam U và Phượng Tiêu: "Nhốt ông ta vào trong Huyền giới, chỉ cần không để ông ta có cơ hội tự sát là được, giữ lại tính mạng của ông ta, còn lại tuỳ hai người chơi đùa."
Lam U và Phượng Tiêu hiểu ý, nhất là Phượng Tiêu, đang lo mấy ngày gần đây thật nhàm chán, tự dưng lại có đồ chơi đưa đến tận cửa. Hai người trước tiên trói chặt ông ta, sau đó dùng miếng vải thô nhét vào miệng của lão. Hai người mỗi người một bên, lôi ông ta vào trong Huyền giới.
Hiện tại chuyện nên làm cũng đã xong, Tần Ly bỏ những đồ vật vừa rồi nhìn trúng vào Huyền giới, rồi ẩn thân, phá bỏ hai kết giới, chuẩn bị chờ xem kịch.
Cơm trưa mấy ngày này của Tô Uyển Nhi đều do hạ nhân đem vào phòng, bởi vậy đến buổi trưa có một nha hoàn cầm theo hộp thức ăn đi vào tiểu viện nơi Tô Uyển Nhi sống. Từ sân vào cửa, nha hoàn đã ngửi thấy mùi máu trộn lẫn mùi khét, có điều nàng ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao nơi này cũng là đại trạch Tô gia, căn bản không có khả năng xảy ra chuyện gì, nàng ta nghĩ thầm, mùi này chắc hẳn là do Tô Uyển Nhi làm ra. Bọn nha nhân đối với Tô Uyển Nhi đều vừa sợ vừa hận, cũng không muốn hầu hạ nàng ta, bởi nàng ta động tí lại giết hạ nhân để xả giận. Nay ngửi thấy mùi này, lại tưởng do Tô Uyển Nhi làm ra, trong lòng càng thêm không vừa ý.
Có điều nàng ta cũng chỉ là một nha hoàn, không muốn làm cũng phải làm, liền gõ cửa: "Nhị tiểu thư, nô tì đem cơm đến cho người!"
Đợi một lát, trong phòng vẫn không có một tiếng động nào. Nàng ghé đầu vào cửa nghe ngóng, cũng không nghe được tiếng động, có cần phải gõ cửa nữa không? Tô Uyển Nhi hai ngày nay tâm tình cực kỳ không tốt, không phải đập đồ đạc trong phòng, thì đánh chửi hạ nhân, cho nên nha hoàn có chút do dự.
Có điều nghĩ một lúc, nàng vẫn lấy can đảm gõ cửa lần nữa, lần này cũng cất cao giọng hơn chút: "Nhị tiểu thư, nô tì đến đưa cơm cho người!"
Vẫn như trước không có tiếng đáp lại, nha hoàn bắt đầu thấy có điểm không thích hợp, cắn chặt răng, khẽ đẩy cửa, không nghĩ tới còn chưa dùng sức thì cửa đã mở.
Ánh sáng trong phòng có chút tối, nàng vào gian ngoài, để hộp cơm lên bàn, muốn vào trong buồng. Vừa mới vén nửa mành lên thì thấy có cái gì đó chảy ra giống như là nước. Nàng cúi đầu nhìn thử, vừa nhìn đã sợ mất mật lùi về sau vài bước, thứ vừa chảy đến chỗ mình là máu, là máu mà.
Có điều nàng ta chẳng dám kêu thành tiếng, bưng kín miệng mình. Tô Uyển Nhi cũng từng giết hạ nhân ở trong phòng, bởi vậy nàng ta cho là hạ nhân không may nào đó bị giết mà thôi. Đầu óc trống rỗng, ma xui quỷ khiến, nàng ta tiến lên phía trước hai bước. Thì thấy một thi thể cháy đen, khuôn mặt tuy biến dạng nhưng vẫn có thể nhận ra là Tô Uyển Nhi.
Thấy thế nha hoàn vô cùng sợ hãi, té ngã, trên người dính đầy máu. Nhìn máu dính trên người mình, nàng ta kêu một tiếng sợ hãi, nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
Hạ nhân ở gần đó nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết, vội chạy tới tiểu viện, lần lượt thấy nha hoàn đã hôn mê bất tỉnh và Tô Uyển Nhi đã chết.
Bọn hạ nhân chỉ thấy trong phòng có tiểu thiếp đã chết nhưng không tìm thấy Tô Bằng liền bẩm báo lại cho Tô Hồng. Tô Hồng nhìn thấy thảm trạng của Tô Uyển Nhi cũng không nhịn được nhíu chặt mày, rồi sắc mặt tái đi. Đến cùng là người nào nhẫn tâm, thủ đoạn ác độc như vậy? Đây phải có thù hận lớn thế nào mới có thể biến người ta thành như vậy?
Vốn Tô Hồng định hỏi nha hoàn một chút xem có chuyện gì xảy ra, dù sao nàng ta cũng là người đầu tiên thấy thi thể Tô Uyển Nhi, nhưng khiến Tô Hồng thất vọng là nha hoàn đó tỉnh lại đã hoá điên.
Tô Hồng thấy chuyện này không đơn giản, không biết ai lớn mật như vậy lẩn vào Tô gia, giết chết Tô Uyển Nhi. Tô Hồng định báo chuyện này cho Tô Bằng, nhưng tìm cả một ngày vẫn không thấy Tô Bằng đâu.
Hắn có chút hoảng, cảm thấy Tô gia xảy ra chuyện lớn. Liền chạy vào nội viện chuẩn bị báo lại chuyện này cho gia gia hắn.
Tô Hồng vừa vào nội viện, hai thủ vệ canh cửa nhìn thấy hắn hành lễ: "Thiếu chủ, có chuyện gì sao?" Tô Hồng là gia chủ kế nhiệm cho nên có tư cách vào nội viện.
"Ta có chuyện quan trọng muốn gặp gia gia, phiền báo lại một tiếng." Quy củ của đại gia tộc tương đối nhiều, nội viện và ngoại viện hoàn toàn cách ly, không liên lụy nhau. Trừ phi là liên quan tới hưng vong của gia tộc, bằng không người nội viện sẽ không quản chuyện ngoại viện.
"Chờ chút!" Một hộ vệ vào trong chuyển lời.
Qua thời gian khoảng một chén trà, hộ vệ trở lại, làm động tác mời: "Thiếu chủ, mời vào!"
Tô Hồng vội vào nội viện, bay thẳng đến viện của gia gia hắn, cũng chính là lão gia chủ Tô Thái. Đi đến trước cửa phòng gõ cửa, "Gia gia, Hồng nhi có việc bẩm báo."
"Vào đi!" Một giọng nói già nua trầm thấp truyền tới.
Tần Ly vẫn luôn một đường bám theo từ chỗ Tô Hồng tới đây, không có một người Tô gia nào phát hiện sự tồn tại của nàng. Nàng đi theo Tô Hồng vào phòng, liền nhìn thấy một ông lão tóc bạc đang ngồi khoanh chân trên giường.
Tô Thái cũng tầm bảy mươi tuổi, có thể coi là người trẻ nhất trong nội viện. Toàn thân gầy gò, mặc một bộ áo choàng màu lá cọ, thấy Tô Hồng vào phòng, đôi mắt đầy tang thương nhưng không đục ngầu hé mở, mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"
Sắc mặt Tô Hồng có chút ngưng trọng: "Sáng nay, ba tên thủ hạ của phụ thân bị giết rồi bị vất xác ở cửa lớn. Cái này còn chưa tính, tầm giữa trưa Uyển Nhi cũng bị sát hại, hơn nữa tử trạng vô cùng thê thảm. Tôn nhi vốn định bẩm báo với phụ thân, nhưng trong phòng phụ thân chỉ có thi thể di nương đã chết từ lâu, không thấy bóng dáng phụ thân đâu. Tôn nhi đã đi tìm khắp nhà, nhưng chẳng hạ nhân nào thấy ông đi ra ngoài. Tôn nhi hoài nghi, phụ thân có lẽ đã xảy ra chuyện."
Tô Thái nghe Tô Hồng bẩm báo, cũng cảm thấy chuyện này có điều bất thường. Nếu có người lẩn vào Tô gia giết người, còn bắt Tô Bằng đi, dù ngoại viện không biết, thì nội viện bọn họ nhất định sẽ phát hiện. Trừ phi thực lực người này trên bọn họ, trừ giả tôn cấp đỉnh phong thì sao có thể làm được? Trước mắt tôn cấp đỉnh phong ngoài lão già Nguyệt Diệu Thương cũng chỉ còn lão tổ tông Lôi gia.
Chẳng lẽ lão tổ tông Lôi gia bắt cóc Tô Bằng? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, bản thân lão tự bác bỏ. Tuy rằng hiện tại quan hệ giữa hai nhà Tô Liễu với Lôi gia không gọi là tốt, những cũng không thể lẩn vào Tô gia giết người, lại còn là lão tổ tông Lôi gia nữa chứ? Căn bản là không thể.
Những trừ lão ta thì là ai được nhỉ? Chẳng lẽ trong kinh thành có tuyệt đại cao thủ mà bọn họ không biết. Đầu óc suy diễn trăm mối nhưng cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt. Mặc kệ là thế nào, việc đầu tiên là phải ổn định Tô gia. Mặc dù Tô Bằng là gia chủ, nhưng Tô gia vẫn còn chi thứ, hiện tại Tô gia không thể loạn.
"Đi, con cùng gia gia ra ngoài nhìn xem!" Tô Thái quyết định ra ngoài quan sát tình huống cụ thể, thay Tô Bằng trấn trụ Tô gia. Tô Hồng theo sau lão ra ngoài.
Thì ra đây chính là Tô Thái, ông ngoại của Liễu Hàn Vũ? Tần Ly đi ra ngoài cửa, rồi đi dạo trong viện một vòng, phát hiện về lão già Tô gia này cũng không ít. Cũng chỉ là võ tôn cửu giai, chưa chạm tới đỉnh phong.
Thấy không sai biệt lắm, Tần Ly liền rời Tô gia. Hiện tại Tô gia loạn trong giặc ngoài không ít, cũng chẳng có thời gian làm phiền nàng. Kế tiếp nàng phải đi thuyết phục Hàn gia, mới không lo không có ai chống lưng.
Tần Ly trở lại học viện thì để Minh Dạ ra ngoài. "Tô Bằng thế nào?"
"Ta còn chưa động thủ, hai huyền linh thú của nàng chơi đùa lão ta thừa sống thiếu chết, ta chỉ sợ vừa động thủ liền lấy mạng lão ta." Minh Dạ nhìn Tần Ly đáp.
Ách, không ngờ Phượng Tiêu và Lam U lại nghe lời vậy, xem ra buổi tối mình phải vào xem, nếu không chơi chết cũng không tốt.
Chẳng bao lâu, Vệ Khanh và Hàn Hi Bạch cùng nhau đến, thuật lại mọi chuyện ở nhà cho Tần Ly. Tần Ly không nghĩ tới bọn họ lại biết nhanh như vậy, xem ra thực lực của hai nhà không hề nhỏ.
"Ly nhi, muội thấy chuyện này thế nào? Nay Tô gia đã rối loạn lung tung, cũng chẳng còn tâm tư mà quan tâm đến chuyện linh thạch." Vệ Khanh nói.
Hắn cũng chẳng quan tâm sống chết của người Tô gia, cái hắn quan tâm là cao thủ kia. Chỉ cần không phải nhằm vào Vệ gia hay Tần Ly, hắn mới lười xen mồm vào. Chỉ là việc này vô cùng có lợi với Tần Ly, nên hắn mới mau chân tới thông báo cho nàng.
Tần Ly xoa mũi nói: "Mấy huynh theo ta vào trong, ta có chuyện muốn nói." Tần Ly cẩm thấy đối với hai bằng hữu quan tâm mình thì không cần phải giấu diếm.
Bốn người vừa vào phòng, Tần Ly liền bày ra kết giới. "Kỳ thực, chuyện Tô gia là do ta làm."
"Muội? Ba tên thủ hạ Tô gia, Tô Uyển Nhi còn Tô Bằng mất tích nữa, đều do muội làm?" Hàn Hi Bạch có chút không thể tin, tuy hắn biết Tần Ly lợi hại, nhưng cũng không thể khoa trương tới mức đó chứ? Trừ chút tò mò, Hàn Hi Bạch còn có chút phiền muộn. Thì ra Tần Ly cường đại như vậy, vậy người ca ca này còn có tác dụng gì?
Vệ Khanh tuy không nói gì nhưng cũng kinh nhạc không kém Hàn Hi Bạch. Vệ Khanh nhìn về phía Minh Dạ, thấy y không chút nào nhạc nhiên, thì biết y đã biết hết mọi chuyện, hoặc giả chuyện này y cũng tham dự. Càng nghĩ ghen tuông trong lòng càng lớn, cũng càng cảm thấy bản thân vô dụng. Nếu mình cường đại như Minh Dạ, Tần Ly làm chuyện gì cũng nói trước một tiếng với hắn đúng chứ? Bản thân còn tưởng tượng một ngày có thể bảo vệ nàng trong lòng, chẳng lẽ giờ đã quá trễ?
Tần Ly gật đầu, "Mọi chuyện đều do muội làm." Rồi kể lại chuyện xảy ra tối qua và trước đó, xem như giải thích với hai người.
Hàn Hi Bạch và Vệ Khanh nghe xong trầm mặc, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp. . Đọc truyện tại { TrùmTru yện. NET }
"Nè, hai người làm sao thế? Chẳng lẽ bây giờ không tốt sao? Hàn ca ca, ta muốn đi thăm Hàn gia chủ một chút để bàn về chuyện chúng ta hợp tác. Vệ gia chủ cũng đã đồng ý rồi, ta hi vọng có thể hợp tác với Hàn gia nữa." Tần Ly cũng không gạt bọn họ, nói quyết định của mình.
Hàn Hi Bạch tuy rằng cảm thấy có chút thất bại, nhưng nghe Tần Ly muốn tới nhà bọn họ, vẫn cảm thấy rất cao hứng. "Được chứ, muội muốn tới lúc nào cũng được. Đúng rồi, lúc muội tới nhớ rủ cả tỷ tỷ muội nữa, ca ca ta nhất định sẽ rất vui."
Hàn Hi Tuấn và Tần Nguyệt phát triển vô cùng tốt, lúc nào cũng thấy hai người một chỗ. Tần Ly gật đầu, cảm thấy gặp mặt sớm một chút cũng tốt. Tần Nguyệt đã mười sáu tuổi, là thời điểm để bàn hôn luận gả. Có thể gả vào Hàn gia thì không tệ. Hơn nữa nàng cũng tương đối quen thuộc với Hàn Hi Tuấn, hắn là dạng người gì nàng có thể biết, gả Tần Nguyệt cho hắn, nàng cũng yên tâm.
"Được, lúc đó muội sẽ dẫn tỷ tỷ đi cùng. Hàn ca ca, ca ca huynh chưa có hôn sự chứ?" Tần Ly cảm thấy vấn đề này nên hỏi cho rõ ràng.
Hàn Hi Bạch lắc đầu, "Không có, ánh mắt ca ca ta rất cao, mấy nhà cầu hôn huynh ấy đều từ chối. Người huynh ấy không thích, có bắt huynh ấy cũng không cưới, việc này cha ta cũng không có cách. Hơn nữa mấy năm nay huynh ấy đều chuyên tâm tăng tu vi, bằng không tuổi trẻ như vậy cũng chẳng đạt đến cảnh giới bây giờ." Đối với ca ca của mình, Hàn Hi Bạch với cùng sùng bái. Kỳ thực bản thân hắn cũng vậy, trong tâm trí luôn tồn tại một bóng hình, sợ là không ai có thể lọt vào mắt.
Tần Ly gật đầu nói: "Được rồi, vậy ngày mai nhé, ngày mai muội sẽ tới Hàn gia. Thôi thôi, muội vừa nói đã nói nhiều như vậy."
Tần Ly thu hồi kết giới, mấy người trò truyện đôi câu rồi giải tán. Buổi tối, Tần Ly vào trong Huyền giới, tới thẳng cung điện.
Vừa vào phòng thì thấy Tô Bằng nửa sống nửa chết. Thấy lão ta đầu tóc tán loạn, cả người hơi thở uể oải, khoé miệng run rẩy, Phượng Tiêu với Lam U khẳng định tra tấn lão không ít, bằng không chẳng thế này.
Khuynh Nhan bước vào, liếc nhìn Tô Bằng nằm trên đất nói: "Nhân gia đã cho hắn ăn đan dược, chưa chết được. Hai người kia cũng thật là không biết chừng mực, nhất là Phượng Tiêu, nếu không nhờ nhân gia phát hiện sớm, lão già này khẳng định bị đùa tới chết."
"Khuynh Nhan, cũng là ngươi hiểu ta. Hiện tại cứ như vậy đi, đừng để bọn Phượng Tiêu tới đây, nếu còn chơi lão đến chết, ta lại không thể diễn tiếp rồi." Tần Ly cười với Khuynh Nhan.
Sáng hôm sau Tần Ly không có lịch, nàng cùng Tần Nguyệt chuẩn bị đến Hàn gia bàn chuyện. Biểu hiện của Tần Nguyệt có chút gượng ngùng, nhưng Hàn Hi Tuấn đi bên lại rất cao hứng.
"Cũng là muội suy nghĩ chu đáo, quả thật nên dẫn Tiểu Nguyệt đến gặp cha ta. Kỳ thực ta cũng đã suy nghĩ, tuổi hai chúng ta cũng không còn nhỏ, cũng nên thành thân." Hàn Hi Tuấn vô cùng đồng ý với Tần Ly.
Tần Nguyệt đỏ bừng mặt, đánh nhẹ Hàn Hi Tuấn một cái: "Đáng ghét, ai muốn gả cho huynh! Ta, ta còn muốn ở bên Ly nhi vài năm nữa đó!"
"Đừng, Nguyệt nhi tỷ, tỷ cũng không còn nhỏ, đợi vài năm nữa nếu không gả được, tam trưởng lão giết muội mất thôi." Tần Ly trêu đùa.
"Xéo, muội lúc nào lại học được ba hoa vậy hả!" Tần Nguyệt giậm chân nói "Không để ý mấy người nữa!"