Thiên Tài Huyền Linh Sư

Quyển 3 - Chương 41: Trả đại lễ cho Tô gia (thượng)




Tần Ly cho rằng cảm giác vừa rồi của mình chỉ là ảo giác, dù sao đã ra ngoài một ngày rồi cũng không cảm giác có người theo dõi bọn họ. Nhưng mà nghe Lam U nói vậy, nàng biết cảm giác của mình vừa nãy không sai. Lại nghĩ đến những chuyện gần đây, nàng đoán những người này hẳn là có liên quan đến Lôi gia. Thế nhưng đến bây giờ còn chưa hành động, chắc là đợi cơ hội này. Giờ trên đường không có người, mấy người đó không kiềm chế được rồi.

Phượng Tiêu đối với những kẻ theo dõi này chỉ nhẹ giọng hừ một tiếng, hiển nhiên không thèm để bọn họ vào mắt.

Tần Ly cho Phượng Tiêu và Lam U một ánh mắt, dùng thần thức trao đổi: "Các ngươi cảm giác xung quanh có bao nhiêu người?"

Phượng Tiêu và Lam U tuy là thần thú, nhưng cấp bậc không cao lắm. Đối với huyền linh thú bình thường binh họ còn có uy áp huyết mạch, nhưng đối với người thường mà nói, loại uy áp này không có hiệu quả. Hiện tại cấp bậc của bọn họ tương ứng với cấp tôn (huyền linh tôn or võ tôn) của con người, Phượng Tiêu tương đương với tôn thất giai, Lam U cũng gần như vậy.

"Bọn họ đại khái khoảng bốn năm người, cấp bậc của mấy kẻ đó khoảng tông đỉnh phong. Mấy tên tiểu mao tặc này cũng dám xuất hiện ở đây, thật là không biết sống chết." Phượng Tiêu cười quỷ dị, chớp mắt nói: "Tiểu Ly, ta giúp ngươi thu thập bọn chúng, ngày mai chúng ta lại ra ngoài chơi, được không?"

Lam U khẽ gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý với lời Phượng Tiêu: "Ly, chúng ta ra tay là được rồi, bọn chúng chưa đủ tư cách chết dưới tay ngươi."

Tần Ly suy nghĩ rồi nói: "Trước xem đã, một lát nếu bọn chúng đi ra, các ngươi phân tán binh chúng trước, để lại cho ta một tên để luyện tập."

Cấp bậc hiện giờ của nàng đã tăng lên không còn dễ dàng như trước, so chiêu với cao thủ, có thể ở trong uy áp của từ từ ngưng tụ linh lực của mình, không thể nghi ngờ có thể đẩy nhanh tốc độ thăng cấp của nàng.

Ba người thương lượng xong, như không hề biết chuyện gì đi về phía trước, Phượng Tiêu còn lấy ra một gói đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nói chuyện với hai người.

"Ngươi nói chắc là họ không phát hiện ra chúng ta chứ?" Mấy tên mai phục phát hiện ba người Tần Ly đột ngột dừng lại, trong lòng có chút nghi ngờ, một kẻ không nhịn được hỏi.

Có điều một lát sau, ba người lại khôi phục tốc độ như trước, còn vừa nói vừa cười, mấy tên khác cũng không tin bọn họ bị phát hiện. Tên cầm đầu bịt mặt nói: "Không đâu, ngươi không thấy hiện tại bọn họ vừa nói vừa cười à? Huống chi phát hiện thì sao chứ, cái nữ oa kia cũng chỉ là huyền linh tông tam giai, hai tên thiếu niên bên cạnh lại chẳng kẻ nào có tu vi, tí nữa các ngươi cứ nghe lệnh của ta là được."

Phượng Tiêu và Lam U bởi dùng Long Tức đan, không chỉ biến bề ngoài giống con người, mà cả hơi thở trên người cũng bị che giấu. Hơn nữa tu vi của mấy tên bịt mặt đó cũng không cao bằng bọn họ, tự nhiên coi bọn họ như người thường.

Minh Nhất và Minh Tam bị Minh Dạ phái đi bảo hộ Tần Ly, thấy nàng cũng hai thiếu niên đi dạo phố, trong lòng có chút buồn bực. Hai thiếu niên này bọn họ chưa từng gặp, không biết chạy từ đâu tới. Nếu để điện chủ của họ biết, phỏng chừng phải ghen tị. Hai người một đường theo đuôi mấy người Tần Ly, vừa rồi phát hiện một nhóm người theo dõi bình họ. Hai người thương lượng một chút, chuẩn bị theo sau những kẻ đó.

Thực lực của Minh Nhất là huyền linh tông đỉnh phong, của Minh Tam là huyền linh tông cửu giai. Hai người bọn họ tuy không thể tiêu diệt mấy kẻ này, nhưng cũng có thể giữ chân chúng. Huống chỉ đánh bất ngờ từ phía sau, phần thắng sẽ lớn hơn một chút.

Hai người lặng lẽ theo sau, Minh Nhất triệu hồi huyền linh thú Thanh Sương xà của mình ra, hai người lao người về phía trước đánh lén, đều ra những chiêu thức lợi hại của mình. Minh Nhất là hàng ngàn hàng vạn thanh sắc quang châm, chi chít dày đặc phóng về phía trước. Minh Tam lại ngưng tụ chiến khí màu xanh thành chưởng, sử dụng linh kỹ địa giai kim phẩm Phẫn Lôi quyền.

Bốn kẻ bịt mặt phía trước cảm thấy phía sau truyền đến dao động mạnh mẽ, trong lòng cả kinh. Không nghĩ tới có người theo sau bọn họ lập tức động, xoay người đồng thời xuất ra chiến khí mạnh nhất của mình để ngăn cản. Cả bốn người đều là võ giả, một tầng chiến khí màu xanh nồng đậm tạo thành một tầng phòng hộ trước mặt bọn họ, chặn lại những quang châm phóng tới.

Quang châm đâm vào tầng phòng hộ do chiến khí ngưng tụ thành, không ngừng phát ra tiếng vang 'ping ping'. Tầng phòng hộ sau khi bị quang châm tập kích, đã yếu hơn rất nhiều. Lúc này, Thanh Sương xà há miệng, phun ra một chất lỏng màu trắng, chất lỏng gặp tầng phòng hộ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được ăn mòn lớp chiến khí này. Tầng phòng hộ cùng chiến khí trong cơ thể bọn chúng tương liên, thấy chất lỏng có thể ăn mòn chiến khí, đều bất đắc dĩ thu hồi. Minh Tam thấy bọn họ thu hồi phòng hộ, chạy nhanh tới trước mặt một tên trong đó, Phẫn Lôi quyền mang theo chiến khí cuồng mãnh gào thét lao tới.

Bởi vì vừa bỏ tầng phòng hộ, chiến khí không kịp tiếp ứng, Phẫn Lôi quyền một kích lao tới, người nọ bị một quyền đánh trúng ngực, 'phốc' phun ra một ngụm máu tươi, ôm người khuỵ xuống.

Đúng lúc này, hai trong số ba người còn lại nhằm về phía Minh Nhất và Minh Tam, một tên còn lại nhanh chóng lấy đan dược chữa thương cho tên bị thương ăn.

Mọi chuyện phát sinh không tới thời gian một chén trà nhỏ, lúc này trên đường không có người qua lại, ngã tư đường rộng lớn có vẻ vắng vẻ dị thường.

Tần Ly không nghĩ tới lúc này đổi thành Minh Nhất và Minh Tam bảo hộ nàng, nhìn mấy người so chiêu, đánh từ mái nhà xuống tới mặt đất. Nàng nói với Lam U và Phượng Tiêu: "Bắt bọn họ, bắt sống."

Phượng Tiêu và Lam U gật đầu với Tần Ly, phi người gia nhập cuộc chiến. Tu vi hai người dù sao cũng cao hơn những người ở đây rất nhiều, thời điểm động thủ không có gì áp lực.

"Minh Nhất, Minh Tam, hai người trở lại đi, những tên này cứ giao cho hai người họ là được rồi." Tần Ly cầm đồ ăn vặt của Phượng Tiêu ăn, thản nhiên nói.

Minh Nhất cùng Minh Tam vốn tưởng hai thiếu niên này chỉ là người thường, không nghĩ tới đối phương ngay cả góc áo của bọn họ cũng không động tới, đã bị một hơi thở cường đại chế trụ không thể động đậy. Biết nơi này không cần đến hai người bọn họ, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đứng bên cạnh Tần Ly.

Phượng Tiêu và Lam U mỗi người chế trụ hai tên, dẫn bọn họ đến trước mặt Tần Ly. Toàn thân họ không thể cử động, trong mắt kinh hãi tột đỉnh. Cô gái Tần Ly này đến cùng có lai lịch gì, bên người sao lại có hai thiếu niên lợi hại như vậy? Trong tình báo mà họ nhận được, chỉ nói nàng có một huyền linh thú bạch hổ, mặt khác chỉ kêu họ cẩn thận với nam tử tên Minh Dạ. Vừa thấy bọn họ có ba người, lại có hai thiếu niên nhu nhược, đã nghĩ bắt hai tên này trước rồi chế trụ Tần Ly. Không ngờ thực sự lợi hại, chính là hai thiếu niên này.

Tần Ly đi đến trước mặt bốn tên song song quỳ trên mặt đất, lần lượt kéo khăn che mặt của từng người xuống. Những tên này nàng chưa từng gặp, liền hỏi: "Các ngươi nghe theo mệnh lệnh của ai? Gia chủ của mấy người đúng là coi trọng ta mà, thế những bỗng chốc phái ra bốn tên cường giả võ tông đỉnh phong. Nói đi, nói ra sẽ bảo toàn được tính mạng!"

Trong mắt bốn người đều kinh hoảng, nhưng cũng không mở miệng. Bọn chúng không tin nàng dám giết chúng, đến lúc đó gia chủ mà biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Thời gian trước đám người Minh Tam luôn giám thị ngũ đại gia tộc, nên đối với người trong ngũ đại gia tộc cũng có hiểu biết nhất định. Minh Tam nhìn một tên trong đó cảm thấy rất quen mắt, có điều nhất thời không nhớ ra.

"Sao, không nói? Các ngươi nghĩ ta không dám giết các ngươi chắc? Nói cho các ngươi hay, đừng cho là ta không có cách ép được các ngươi?" Tần Ly lấy vòng Như ý, để ngay cằm một tên trong số đó nói: "Hỏi lại các ngươi một lần nữa, có nói không?"

Người nọ vẫn như cũ không mở miệng, cúi đầu không nhìn Tần Ly, hiển nhiên coi nàng chỉ là phô trương thanh thế, căn bản không dám ra tay.

Tần Ly nhếch môi, vòng Như Ý trong tay đập mạnh vào ngực tên đó. Lần này nàng sử dụng mười thành sức mạnh, tên đó phải chết không bất ngờ. Sau đó tay phải tạo ra một đoàn huyền hỏa, thiêu sạch sẽ thi thể, ngay cả xương cốt cũng không lưu lại.

Thấy thế ba tên còn lại muốn thờ ơ cũng không được, bọn chúng tận mắt thấy Tần Ly thiêu người. Ngọn lửa màu trắng tưởng chừng không đáng sợ kia lại nháy mắt thiêu sạch người nọ thành tro bụi.

Thần sắc trong mắt ba người đều loé lên, có chút do dự. Tần Ly biết muốn làm cho bọn họ thật sự sợ hãi, cần phải có liều thuốc mạnh hơn nữa. Nói: "Các ngươi cho rằng đám hỏa diễm vừa nãy như thế nào? Có phải rất đẹp không? Có điều các ngươi chẳng có mệnh tốt như hắn ta đâu, nếu vẫn không chịu nói, ta sẽ từ từ cho các ngươi nếm thư mùi vị địa ngục. Các ngươi nói bị lửa thiêu mà không chết ngay thì sẽ không bao nhiêu đau đớn đây?"

Phòng tuyến trong lòng ba người gần như sụp đổ, bọn họ tuy luyện tới cấp bậc hiện giờ đều phải trải qua mấy chục năm nỗ lực. Những trên này cũng không phải thiên tài chân chính trong gia tộc, địa vị cũng tương đối thấp, nếu không phải vì tu vi tương đối cao, sao có thể được bọn họ để mắt? Trong đại gia tộc, ngoài truyền nhân của gia chủ, những người còn lại có ai không liều mạng tu luyện. Chỉ có thực lực cường đại, địa vụ trong gia tộc mới không ngừng được nâng cao. Thời điểm bọn chúng thấy Tần Ly giết người nọ, cả chớp mắt cũng không, biết nàng không nói đùa, trong lòng càng đấu tranh kịch liệt.

Tần Ly lại vung một đám hoả diễm vào trên người một tên khác, quần áo vừa tiếp xúc với hỏa diễm liền cháy rụi. Thế nhưng ngọn lửa như có sinh mệnh, không thiêu chết kẻ đó ngay lập tức, mà từng chút từng chút một ăn mòn. Người nọ đau đớn không khác gì bị lăng trì, chỉ trong chớp mắt đã phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Hai người bên cạnh thật sự chịu hết nổi, đều ngoảnh đầu sang một bên. Trong đó có một trên gan tương đối nhỏ, mở miệng nói trước: "Được, chúng ta nói, ngươi có thể tha cho chúng ta không?"

Tần Ly vừa vung tay, hỏa diễn lại trở lại tay nàng. "Các ngươi có tư cách đặt điều kiện với ta ư? Nói mau, nếu không, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết. Hiện tại các ngươi không thể tự sát, ngoài nói thật, chẳng còn con đường nào có thể đi nữa đâu."

"Chúng ta là người Tô gia, phụng lệnh của gia chủ. Gia chủ sai chúng ta bắt ngươi, đồng thời lấy không gian giới chỉ (nhẫn không gian) của ngươi. Những gì chúng ta biết đều đã nói cho ngươi rồi, ngươi thả chúng ta đi, chúng ta sẽ không khai ngươi ra. Bằng không nếu giờ chúng ta đều chết, Tô gia sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Người nọ thật sự quá sợ hãi, đồng bọn bị thiêu cháy da thịt gục ngay bên cạnh hắn, cả người cháy đen, máu thịt mơ hồ hiện ra bên ngoài, nhìn qua cực kì kinh khủng, ngoài ra còn bốc ra mùi tanh nồng. Hắn ta vừa nói xong liền không nhịn được mà nôn ra, thật không ngờ thiếu nữ bề ngoài xinh đẹp, thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy.

"Tô gia? Hừ, giỏi lắm. Vốn ta định giải quyết xong Lôi gia rồi đến tìm các ngươi. Không nghĩ tới mới thời gian ngắn như vậy các ngươi đã không nhịn nổi, muốn chết, ta đương nhiên sẽ thành toàn cho các ngươi." Tần Ly vung bàn tay trắng nõn, hai kẻ khác cũng bị thiêu thành tro bụi. Chẳng qua lúc này bọn chúng chẳng thể kêu nổi nữa.

Ba người còn lại cũng giải quyết xong, ngoài khuôn mặt còn hoàn hảo, trên người không còn một chỗ nào nguyên vẹn. Tử trạng (trạng thái thi thể) một người so với một người lại thảm hơn, làm cho người ta nhìn thấy không rét mà run.

Minh Tam lúc nãy cũng cảm thấy có một người nhìn rất quen mắt, nghe bình chúng nói vậy, nhất thời nghĩ ra. "Ta nhớ ra rồi, tên kia là thủ hạ bên người Tô Bằng, ta từng thấy hắn ở nhà lớn Tô gia."

Tần Ly vốn đang lo lắng bọn chúng vu oan giá họa, nghe xong lời Minh Tam nói, xem ra thật sự là Tô gia. Bọn họ đã nhớ kỹ mình như vậy, xem ra nàng lên đi thăm Tô gia một chuyến.

"Minh Nhất, Minh Tam, ba thi thể này phiền mấy người đưa tới Tô gia. Coi như ta cho bọn họ lễ gặp mặt trước." Nụ cười bên miệng Tần Ly lớn hơn, ánh mắt nhìn về phía Tô gia.

Trong lòng Minh Nhất và Minh Tam đều run lên, nha đầu này thật ngoan độc, xem ra bọn họ không thể đắc tội nàng, kết cục của việc đắc tội nàng khủng bố sánh với đắc tội điện chủ. Nàng không hổ là người điện chủ nhìn trúng, quả thật giống điện chủ.

Tần Ly nói xong liền quay sang nói với Phượng Tiêu và Lam U: "Chúng ta đi thôi, nơi này cũng không dễ ngửi, vẫn là trở lại học viện tốt hơn."

Ba người Tần Ly trở lại học viện, Minh Nhất, Minh Tam ném ba thi thể ngay trước cổng lớn Tô gia, sau đó cũng về học viện.

Minh Nhất với Minh Tam thương lượng một chút, quyết định đem chuyện của hai thiếu niên kia nói lại với Minh Dạ. Nếu biết bọn họ có chuyện che giấu, đến lúc đó hậu quả nhất định còn thảm hơn.

Minh Tam đẩy Minh Nhất, ném cho hắn một ánh mắt. Trong lòng Minh Nhất thầm mắng Minh Tam, sao có thể để hắn nói chứ?

Minh Dạ thấy động tác nhỏ mờ ám của hai người: "Có gì thì nói đi, khi nào lại học kiểu ấp a ấp úng như vậy?"

"Điện chủ, hôm nay chúng thuộc hạ đi theo Tần nha đầu rời học viện, nàng đi dạo phố với hai thiếu niên cả một ngày. Hai thiếu niên kia thuộc hạ chưa từng gặp, không biết là ai." Minh Nhất một bên báo cáo một bên lén quan sát sắc mặt Minh Dạ, thấy hắn không có thần sắc khác thường mới thoáng yên tâm.

"Rồi sao nữa? Nói trọng điểm!" Tuy Minh Dạ không biểu hiện ta ngoài mặt nhưng trong lòng có chút khó chịu. Lại nhớ đến hắn mới đi dạo cùng nàng duy nhất một lần, chính là ngày hắn dẫn nàng đi khảo hạch ở Liên Minh Luyện Dược. Không nghĩ tới nàng lại cùng hai nam nhân khác dạo phố cả một ngày, thật đáng giận mà.

Minh Nhất nói tiếp: "Vừa rồi trên đường về, chúng thuộc hạ phát hiện có kẻ phục kích. Tổng cộng bốn tên, đều là thủ hạ của Tô Bằng. Chúng thuộc hạ không nắm chắc, bốn tên đó đều là võ tông đỉnh phong, bọn thuộc hạ nghĩ kéo dài thời gian để Tần nha đầu trốn thoát, không ngờ hai thiếu niên kia lại lợi hại như vậy, vài chiêu đã bắt lấy bọn chúng."

Nói tới đây, Minh Nhất không nhịn được run rẩy toàn thân, nhớ tới lúc nàng tàn nhẫn, vẫn không nhịn được hoảng sợ. Có điều không thể không nói, thật là thống khoái.

"Rồi sao nữa?"

"Tần nha đầu ép hỏi bọn chúng, thiêu chết một người thành tro bụi, sau đó ba tên còn lại cũng bị thiêu chết rồi đưa tới cổng lớn Tô gia."

"Tô gia?"

"Đúng vậy, không nghĩ tới động thủ trước lại là Tô gia."

Mới sáng tinh mơ, hạ nhân Tô gia mở cửa chuẩn bị dọn dẹp, kết quả vừa mở cửa thì nhìn thấy thi thể. Sợ tới mức ném chổi, té ngã tại chỗ, hớt ha hớt hải chạy về bẩm báo Tô Bằng.

Tô Bằng đang trong phòng triền miên với tiểu thiếp, ngay thời khắc mấu chốt lại bị hạ nhân hoang mang rối loạn đánh gãy, khuôn mặt âm trầm đáng sợ. Khoác thêm áo khoác, mở cửa đá bay hạ nhân, quát: "Gia chủ ta đây còn chưa chết đâu, khóc la cái gì? Rốt cuộc làm sao?"

"Báo, báo cáo gia chủ, thi, ngoài cửa có ba thi thể." Người nọ bị đá sắc mặt tái nhợt, xương sườn không biết bị gãy mấy cái. Có điều lửa giận của Tô Bằng không phải thứ hắn ta có thể thừa nhận, vội vã nói tiếp: "Là ba vị đại nhân bên người ngài, bị người thiêu chết ném ở ngoài cửa."

Tô Bằng nghe bẩm báo, trong mắt ám quang di động. Hôm qua ông ta phái mấy người đó ra ngoài, vốn bảo bọn họ đi bắt Tần Ly, sao lại bị người thiêu chết? Hơn nữa phái đi bốn người, sao chỉ có ba thi thể? Hắn đã cố ý dặn bốn người đó, bảo bọn họ đừng bại lộ thân phận, làm sao có thể bị người nhận ra còn ném tới tận cửa?

"Hiện tại thi thể đang ở đâu?" Tô Bằng hỏi.

Hạ nhân gian nan từ trên đất đứng lên, sau đó chịu đựng đau nhức dẫn đường cho Tô Bằng. Hiện tại thi thể đang ở đại sảnh, Tô Bằng nhìn ba thi thể toàn bộ cháy đen, chỉ có khuôn mặt còn nguyên vẹn, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Giữ lại mặt bọn họ, chắc là muốn bản thân ông nhận ra, người nào có thể khống chế lửa tốt như vậy, lại có thể giữ lại khuôn mặt, hoàn toàn không có dấu vết bị thiêu. Hơn nữa người này có thể giết chết ba người bọn họ, tu vi hẳn là trên ba người.

"Đi, mau gọi thiếu chủ tới đây."

Sắc mặt Tô Bằng âm trầm khó dò, hạ nhân không dám chậm trễ, nghĩ chạy nhanh thì tốt hơn, vì thế bước nhanh rời đại sảnh.

Không bao lâu sau, Tô Hồng tới. Hắn mới về nhà đêm qua, không nghĩ tới hôm nay trong nhà đã xảy ra chuyện, cũng không biết là chuyện gì. Nhìn thấy ba thi thể ở đại sảnh, nhíu mày nói: "Cha, có chuyện gì vậy?"

"Con biết thực lực của Tần Ly chứ? Tu vi của nàng như thế nào? Sử dụng linh kỹ gì?" Tô Bằng khoanh tay đứng trước thi thể, hỏi.

Tô Hồng không biết vì sao Tô Bằng lại hỏi vấn đề này, hắn ta tuy rằng báo lại chuyện linh thạch cao cấp, nhưng không biết ông ta phái người đi bắt nàng.

"Cấp bậc của nàng hiện giờ chắc là huyền linh tông tam giai, bên người còn có một huyền linh thú Bạch Hổ, linh kỹ là hỏa diễm màu trắng. Cha, người hỏi cái này là?"

Hỏa diễm màu trắng? Vậy ba người bọn họ thiêu chết có thể lý giải, có điều tu vi của nàng ta thấp như vậy, sao có thể là đối thủ của ba người kia? "Bạch Hổ kia là chủng loại gì."

"Huyền linh thú đặc biệt, có điều thực lực chỉ ngang Tần Ly." Tô Hồng tuy rằng không biết vì sao cha hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời.

Ông ta biết quan hệ giữa Tần Ly và Minh Dạ tương đối tốt, còn đặc biệt nhắc nhờ mấy người kia, vậy thì bọn họ không thể vào lúc Minh Dạ ở đó hành động. Xác nhận với Tô Hồng một chút, tu vi huyền linh thú kia cũng giống như mình tra được, vậy bọn họ chết trên tay ai? Chẳng lẽ còn có cao thủ hắn không tra được trợ giúp nàng ta?

"Hồng nhi, con trở về học viện nhớ nói năng cẩn thận một chút. Được rồi, con đi xuống đi." Tô Bằng dặn dò.

Tô Hồng bị hỏi không hiểu làm sao, có điều vẫn rời đại sảnh.

Sáng sớm Tần Ly đã rời phòng đi học, để Phượng Tiêu và Lam U ở lại tiểu viện. Nhắc nhở bọn họ không được đi quá xa, buổi tối nhớ trở về đúng giờ. Hiện tại hai người họ đều đã ăn Long Tức đan, cũng không sợ bị người khác phát hiện điểm gì khác thường. Dù sao bọn họ cũng 'bị nhốt' trong Huyền giới đã lâu, hiện giờ mới có thể ra ngoài, nàng cũng không muốn quản bọn họ.

Liễu Hàn Vân đã bị Liễu Thấm gọi đi nên không đi cùng Tần Ly, chỉ có Minh Dạ cùng nàng lên lớp. Minh Dạ đi bên cạnh Tần Ly, nói: "Nữ nhân, ngày hôm qua sao nàng không nói với ta?"

"Bọn Minh Nhất sẽ nói, còn cần ta nói lại sao?"

"Nàng định làm gì?"

"Ta đã đưa lễ gặp mặt, tất nhiên phải đi gặp mặt rồi. Bọn họ tặng ta một phần đại lễ, ta tất nhiên sẽ hậu kính một chút." Tần Ly lạnh nhạt nói.

Minh Dạ nghe nàng nói như vậy, biết nàng đã có tính toán. Vì vậy nói: "Thú vị, đến lúc đó đừng quên gọi ta, thỉnh thoảng xem náo nhiệt cũng không tệ."

"Tất nhiên sẽ gọi huynh, nếu không bọn Minh Nhất cũng sẽ nói cho huynh."

Học xong, Minh Dạ cùng Tần Ly trở lại tiểu viện. Minh Dạ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phượng Tiêu và Lam U đang ở trong phòng.

"Tiểu Ly, ngươi đã trở lại. Đây là đồ ăn ta với Lam U mua, ngươi nếm thử đi." Nói xong Phượng Tiêu liền đưa cái túi trong tay đến trước mặt Tần Ly.

"Ly, chúng ta không có đi xa."

Tần Ly cười với Lam U, tiến đến nhận túi đồ ăn từ tay Phượng Tiêu, lấy ra một miếng bỏ vào miệng, sau đó trả lại túi đồ ăn.

"Bọn họ là ai?" Ngữ khí của Minh Dạ không quá tốt, thấy quan hệ giữa bọn họ thân thiết như thế, hắn không thể thờ ơ. Lồng ngực cực kì khó chịu, trướng đau chua xót.

Phượng Tiêu thấy giọng điệu chất vấn của Minh Dạ, trong lòng cũng không vui. Bọn họ có quan hệ thế nào với Tần Ly, việc gì phải nói cho hắn ta chứ? "Ngươi là cái cọng hành gì, ta là ai sao phải nói cho ngươi? Thân phận ta rất cao quý, ngươi không có tư cách biết."

Tần Ly thấy hai người trừng mắt nhìn nhau, cười hoà giải: "Được rồi, bây giờ còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm, đừng náo loạn. Phượng Tiêu, ngươi với Lam U trở lại Huyền giới trước đi."

Phượng Tiêu trừng mắt nhìn Minh Dạ một cái, rồi cùng Lam U hoá thành hai đạo lưu quang trở lại Huyền giới.

Tần Ly điều chỉnh lại sắc mặt rồi giải thích: "Bọn họ đều là huyền linh thú bản mạng của ta, lát nữa huynh cũng vào trong Huyền giới luôn đi, ta chuẩn bị đột nhập vào Tô gia."

Minh Dạ nghe bọn họ là huyền linh thú bản mạng của Tần Ly, tâm tư muốn giết họ triệt để tan thành bọt nước. Có điều không thể giết, không có nghĩa hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho hai người họ. Đặc biệt là cái trên nam nhân cao hơn kia, giờ đã trở thành cái đinh trong mắt hắn.

Tần Ly bất đắc dĩ thở dài, đưa Minh Dạ vào Huyền giới. Sau đó lợi dụng Huyền giới ẩn náu, đi về phía Tô gia.

Cửa lớn Tô gia màu đen, điêu khắc hai bên cửa vô cùng tinh tế. Tần Ly đi bốn phía một vòng, tìm chỗ, tung người nhảy lên. Nàng ở trên cao tìm kiếm phòng của Tô Uyển Nhi, đã chuẩn bị đưa cho bọn họ một phần đại lễ, vậy trước hết nên xuống tay từ Tô Uyển Nhi.

Hôm kia người Vệ gia đến, đã tỏ rõ ý của Vệ gia, bọn họ cự tuyệt đám hỏi giữa hai nhà, Tô Uyển Nhi bởi vậy trở thành trò cười của Tô gia, thành đề tài buôn chuyện cho đám hắn nhân. Nàng ta hận Vệ gia, càng hận Tần Ly, nếu không bởi nàng, Vệ Khanh nhất định sẽ coi trong nàng. Hiện nàng ta chẳng dám ra khỏi Tô gia, ngay cả cửa phòng cũng không dám.

Mặc dù có hai hạ nhân nói xấu nàng ta đã bị nàng ta giết chết, có điều vẫn có không ít hạ nhân vẫn không ngừng bàn luận. Hiện còn có người nói tại nàng ta quá mức ngoan độc, trách không được Vệ gia lại cự hôn.

Tô Uyển Nhi ngồi trong phòng, ném toàn bộ đồ đạc trong phòng tung toé, sau đó ném lọ hoa xuống đất, vẻ mặt oán độc nói: "Tần Ly, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Những khuất nhục hôm nay ta nhận được, nhất định sẽ trả lại cho ngươi."

"Thì ra ngươi 'quan tâm' ta như vậy, không uổng công lần gặp mặt này mà."

Tô Uyển Nhi cả kinh, quét quanh bốn phía, lui lại vài bước đến bên giường quát: "Ai đó, mau ra đây cho ta, đừng có giả thần giả quỷ."

Tần Ly bảo Khuynh Nhan tạo một tầng kết giới quanh phòng, rồi hiện thân đi ra. Đẩy cửa đi vào, kéo một cái ghế gỗ ngồi xuống, cười nói: "Vừa nãy không phải còn nhắc tới ta sao? Sao, ta đến ngươi sợ hãi vậy?"

"Là ngươi? Ngươi vào bằng cách nào?" Tô Uyển Nhi biết tu vi của mình không bằng Tần Ly, ngón tay có chút run run, dùng sức nắm cạnh giường mới miễn cưỡng kiên định nói.

"Tất nhiên là đi vào rồi, không phải ngươi thấy rồi sao?" Tần Ly thấy sắc mặt Tô Uyển Nhi tái nhợt, cẳng chân run run, đột nhiên cảm thấy có chút hưng phấn. Được rồi, nàng cảm thấy bản thân có chút hơi biến thái.

Tô Uyển Nhi cắn răng hô: "Người tới, cứu mạng, trong phủ có thích khách! Người tới!"

Nàng ta hô nửa ngày, vẫn không thấy có chút động tĩnh. Cảm thấy tình huống không ổn, đang định chạy trốn.

Tần Ly nhíu mày, giam cầm Tô Uyển Nhi tại chỗ, nàng ta vẫn còn giữ tư thế chạy trốn. "Không phải ngươi muốn trả thù sao? Giờ ta ở ngay trước mặt ngươi, sao ngươi lại muốn chạy? Chúng ta từ lúc từ biệt ba năm trước, vẫn chưa có thời gian cẩn thận tâm sự ôn chuyện, hiện nơi này yên tĩnh, vừa vặn thích hợp."

"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Nói cho ngươi biết, nơi này chính là Tô gia, không phải chỗ người có thể động vào. Đừng tưởng rằng tu vi của ngươi cao, nếu ngươi dám động thủ, Tô gia sẽ không tha cho ngươi." Trong lòng Tô Uyển Nhi hiện giờ đang bị sự sợ hãi lấp đầy, tuy Tần Ly luôn mỉm cười, nhưng trong mắt nàng ta lại giống như mà quỷ. Tựa như ngày nào đó của ba năm trước, cả đời này nàng ta không thể quên. Kỳ thực nàng ta ước gì Tần Ly chết, có một nguyên nhân chính là bóng mà ba năm trước.

Tần Ly đứng lên, đi đến trước mặt Tô Uyển Nhi, chăm chú đánh giá nàng ta. "Lời này của ngươi nghe quen tai, hình như tối hôm qua có ai đó đã nói qua, có điều ngươi đoán cuối cùng bọn họ như thế nào? Sáng nay ngươi đã nghe tin gì chưa?"

Sáng nay? Sáng nay chỉ biết ở cửa lớn nhà bọn họ có ba thi thể. Tô Uyển Nhi nghĩ đến đây, đột ngột ngẩng đầu: "Chẳng lẽ là ngươi?"

"Ha ha, đó chỉ là lễ gặp mặt đưa cho Tô gia thôi, kế tiếp mới là đại lễ chân chính, trong đó cũng có phần của ngươi." Tần Ly không phủ nhận.

Tô Nhi Nhi sợ giật bắn mình, từ lúc nàng ta kêu cứu mạng đến bây giờ, lại không có ai nghe thấy động tĩnh trong phòng. Nàng ta đoán xung quanh phòng mình đã bày kết giới, thấy Tần Ly nói vậy, cảm thấy hôm nay nàng ta muốn trốn đi là không thể.

"Chúng ta tính sổ từ ba năm trước đi, kết cục của người Nguyễn gia hẳn ngươi đã biết. Nợ nần năm đó và gần đây, hôm nay chính ta sẽ tính một thể."

Minh Dạ lúc này mở miệng: "Nữ nhân, để ta ra ngoài."

Tuy Tần Ly không biết hắn định làm gì, những vẫn đưa hắn ra.

Tô Uyển Nhi thấy Minh Dạ đột nhiên xuất hiện, đầu óc trống rỗng. Nàng hiện tại thật sự hối hận, nàng ta không chọc nổi Tần Ly. "Cầu xin các ngươi, thả ta đi, ta biết sai rồi. Tần Ly ngươi muốn bao nhiêu tiền, hay ngươi muốn cái gì, ta đều cố thể thỏa mãn ngươi. Cầu ngươi, cầu ngươi buông tha cho ta."

Minh Dạ nói: "Nữ nhân, nàng đứng ra xa một chút đi, loại chuyện này không cần nàng ra tay."

Tần Ly liếc Minh Dạ một cái, lùi lại đến chỗ ghế gỗ vừa nãy ngồi xuống. Nàng vốn muốn thiêu chết Tô Uyển Nhi, để nàng ta nếm thử lúc trước Tần Ly chân chính tuyệt vọng, bất lực cỡ nào. Không ngờ ý nghĩ của nàng ở trước Minh Dạ lại thành nhân từ.

Minh Dạ biết Tô Uyển Nhi đã làm ra việc gì với Tần Ly, vốn muốn nghiền nàng ta thành bột phấn, hiện tại cảm thấy mình làm như vậy quá tiện nghi cho nàng ta. Tay phải hắn lấy ra linh quang kiếm, một nhát chém đứt cánh tay nàng ta, máu tươi bắn tung toé.

Tô Uyển Nhi đau quá ngửa đầu kêu to, bỗng chốc xụi lơ. Tay phải che cánh tay, tuyệt vọng tràn ngập trái tim nàng ta.