Thiên Tài Huyền Linh Sư

Quyển 3 - Chương 35: Người tham lam, gặp phải phiền toái




Minh Dạ giữ chặt Tần Ly nói: "Nữ nhân, ta giúp nàng!" Nói xong, cầm lấy trường thương trên mặt đất, đứng ở bên cạnh Tần Ly. Đứng ở phía sau Minh Dạ Mặc Nha tuy rằng không thích nữ nhân này, nhưng chủ nhân đã quyết định, hắn chỉ có thể nghe theo.

Tần Ly nghe được lời nói của Minh Dạ, ngực nóng lên. Nàng không có khách sáo nói lời cảm tạ đối với Minh Dạ, nhưng hôm nay hắn giúp nàng, nàng ghi tạc trong lòng. Gật đầu, nàng khởi động Vòng Như Ý, chuẩn bị công kích.

Tần Ly thả người lao về phía trước, trước tiên quét ngang một cái, quái ngư trốn cũng không trốn, Vòng Như Ý đụng vào vảy của nó "đinh" một tiếng, thanh thuý dễ nghe, đáng tiếc không lưu lại dấu vết gì. Tiếp đó, tay kia vừa lật, huyền hỏa di động. "Liệt Diễm Toàn!" Trực tiếp dùng công kích mạnh nhất, quái ngư nhìn một chút, thân hình to lớn đảo qua, đem huyền hỏa bắn trở về. Đám người Tần Ly thấy huyền hỏa phóng tới, lập tức phi thân né tránh.

Bạch Diễm ở thời điểm Tần Ly công kích cũng không có nhàn dỗi, cự trảo mãnh mẽ đánh úp về phía quái ngư. Nhưng vảy của nó thật sự quá cứng rắn, lợi trảo công kích tựa hồ không có hiệu quả. Tiếp đó nó quay người nhảy trở về, quanh người tỏa ra bạch quang, hô: "Quái ngư, cho ngươi nếm thử Ảnh Nguyệt Phản Hồi Quang Nhận của hổ gia gia ngươi."

Vô số quang nhận hình trăng lưỡi liềm bắn ra, lấy tốc độ điện quang đánh về phía quái ngư. Quái ngư nhẹ nhàng há mồm, một cái bong bóng từ trong miệng nó bay ra, nháy mắt hình thành một cái lá mỏng, cản quang nhận lại.

Minh Dạ thấy Tần Ly công kích, bước về phía trước, ngân thương trong tay như giao long rời bến, du long hí thủy đánh về phía quái ngư. Trên ngân thương mang theo linh lực màu lam, từ đâm, quét, trói, vặn, từng đạo từng đạo ánh sáng xanh rất chói mắt. Tóc đen phía sau theo động tác của hắn tuỳ ý bay lên, dáng vẻ anh khí bức người lại không mất đi vẻ tiêu sái.

Tần Ly nhìn động tác của Minh Dạ lưu loát, mây bay nước chảy, ngực như bị đè nén. Nhưng mà nàng biết giờ phút này không nên ngẩn người, rất nhanh đã lấy lại phản ứng. Nàng âm thầm cắn môi, phối hợp với động tác của Minh Dạ công kích quái ngư.

Mặc Nha nhìn như không có động tác gì nhưng không gian phía trước hắn bắt đầu vặn vẹo, hiển nhiên đang sử dụng không gian lực để công kích.

Hai người cùng Mặc Nha và Bạch Diễm công kích giằng co không biết đã hết bao lâu, lúc đầu quái ngư nhẹ nhàng đáp trả, nhưng sau đó động tác đã có chút chậm lại, xem ra công kích của bọn họ đã có tác dụng.

Qua vài hiệp, Minh Dạ và Tần Ly trở lại đứng trước mặt quái ngư. Tuy rằng bọn họ thành công tiêu hao khí lực của quái ngư nhưng lúc đó nó đều bị động đáp trả mà không chủ động tấn công, điều này làm cho Tần Ly rất buồn bực.

"Nhân loại, ngươi mau đi đi. Ta đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không rời đi, đừng trách ta không khách khí!" Quái ngư ra tối hậu thư cho đám người Tần Ly, nếu bọn họ công không rời đi, nó sẽ chủ động công kích.

Tần Ly cũng nói rõ thái độ: "Được, ta có thể rời đi. Chỉ cần ngươi đem Tinh lọc chi tinh giao ra đây, ta sẽ rời đi!"

Quái ngư phẫn nộ, hai râu bên mép không ngừng dài ra, công kích về phía Tần Ly cùng Minh Dạ. Tiếp đó, nó mở miệng, hai bọt khí từ trong miệng nó bay ra, hướng về phía Bạch Diễm và Mặc Nha.

Thân hình Bạch Diễm quá lớn, khi nhìn thấy bọt khí bay tới, nó muốn tránh cũng không kịp. Bọt khí vừa chạm vào nó thì bám chặt trên người, sau đó vây Bạch Diễm vào trong rồi khôi phục lại thành hình tròn. Bạch Diễm chống cự nửa ngày, cự chưởng đập vào bọt khí tạo ra những tiếng "phanh phách", nhưng lại không có chút ảnh hưởng đến bọt khí.

Mặc Nha vốn cũng không đem những bọt khí này để vào mắt, nhưng thấy Bạch Diễm không thể thoát thân, nhanh chóng khởi động không gian lực để thoát thân.

"Mặc Nha, trở về đi!" Minh Dạ dùng ý niệm thông tri cho Mặc Nha, để nó trở về không gian huyền linh thú. Mặc Nha thấy mình không thật sự tránh không được, vì thế hoá thành một đạo lưu quanh trở về trong không gian.

Tần Ly cũng thử thu hồi Bạch Diễm về trong không gian, nhưng liên hệ giữa hai người đã bị bọt khí ngăn cách. Nàng bị râu của quái thú dây dưa, không rảnh phân thân, chỉ có thể bất lực nhìn Bạch Diễm giãy giụa ở bên trong.

May mắn bọt khí không cản trở không khí, Bạch Diễm tuy bị nhốt ở bên trong, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mệnh.

"Khuynh Nhan, hiện tại làm sao bây giờ? Tinh lọc chi tinh ở ngay trước mắt, nhưng làm thế nào để lấy nó đây? Quái ngư này thật sự quá lợi hại!" Tần Ly sử dụng Vòng Như Ý ngăn cản công kích của râu quái ngư, dùng ý niệm dò hỏi.

"Thực lực của các ngươi kém nó quá nhiều, tự nhiên không phải đối thủ của nó. Không còn biện pháp, lần này nhân gia muốn mượn thân thể của ngươi để thi triển chiêu thức. Nhưng mà ngươi phải biết rằng, làm như vậy sẽ có nguy hiểm. Một khi ngươi không chịu nổi linh hồn lực của ta, nặng thì ngươi có khả năng sẽ lâm vào ngủ say, nhẹ thì một khoảng thời gian không thể sử dụng linh lực." Khuynh Nhan để Tần Ly suy nghĩ kĩ, có muốn làm như vậy hay không.

Tần Ly không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, ngay tại thời điểm nàng đang tự hỏi, quái ngư mở rộng miệng, bắn ra một chất lỏng.

Minh Dạ thấy Tần Ly phân tâm, hô lớn: "Cẩn thận!" Cũng không kịp suy nghĩ, cầm trường thương lao đến.

Minh Dạ chắn trước người Tần Ly, chất lỏng văng hết lên người hắn. Hắc bào của hắn vừa tiếp xúc với chất lỏng, nháy mắt bị ăn mòn hầu như không còn. Chỗ da thịt trắng nõn hở ra bị chất lỏng đốt cháy phát ra những tiếng "xèo xèo".

Minh Dạ thét lớn một tiếng, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Hắn cắn chặt răng nói: "Nữ nhân, thời điểm này mà nàng còn ngẩn người?"

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, khiến Tần Ly trở tay không kịp. Nàng bắt lấy hai cái râu đang đánh tới, lấy huyền linh phù chú Nguyệt Diệu Thương đưa cho lấy ra ngoài. Tuy không tạo thành thương tổn cho quái ngư, nhưng khiến nó tạm ngừng công kích.

Tần Ly có chút bực mình, nhìn sắc mặt Minh Dạ tái nhợt hỏi: "Ngươi, ngươi che ở phía trước ta làm gì?"

Minh Dạ buồn bực nói: "Nàng còn hỏi ta? Nếu ta không làm như vậy, hiện tại chỉ sợ mặt nàng cùng lưng ta giống nhau."

Tần Ly không nói gì mím môi, từ trong lòng lấy ra hai bình đan dược, đổ ra mấy viên Nguyên Linh Đan và Bách Chuyển Đan nói: "Mau ăn nó, nếu để lại đi chứng gì, ta sẽ nợ ngươi càng nhiều!"

Minh Dạ thấy Tần Ly đút cho hắn ăn đan dược đang cao hứng, nhưng sau khi nghe những lời đó ý cười trên mặt liền cứng lại. Tinh mâu nhíu lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Nữ nhân, nàng không nên cùng ta phân chia rõ ràng như vậy? Có phải mỗi lần nàng nợ ta đều nhớ kĩ, muốn tìm cơ hội trả lại cho ta? Nói cho nàng, nàng không có cơ hội này!"

Nói xong, Minh Dạ chịu đựng đau đớn sau lưng đứng lên. Hai mắt nhìn quái ngư trước mặt, nói với Tần Ly: "Ta đã đáp ứng giúp nàng lấy thứ ngươi muốn, nhất định sẽ giúp nàng lấy được!"

Tần Ly nhìn bộ dáng hiện tại của Minh Dạ, cảm giác tựa hồ không cao cao tại thượng như vậy, mà giống một đứa nhỏ quật cường. Thấy hắn kiên trì như vậy, nàng không biết nói cái gì cho phải. Kỳ thực nàng rất sợ sẽ càng ngày càng nhiều, nàng sợ sẽ không thể đáp trả tình yêu của Minh Dạ.

Minh Dạ nhắm hai mắt lại, mái tóc đen phía sau không gió tự bay. Toàn thân huyết dịch sôi trào, hơi thở trên người lấy tốc độ bất khả thể nghị tăng lên như gió lốc.

Mặc Nha biết Minh Dạ định làm gì, khuyên nhủ: "Chủ nhân, người không thể làm như vậy! Người vì nữ nhân này, không tiếc tổn thương thân thể mình, như vậy đáng sao?"

"Mặc Nha, ngươi đừng nói nữa! Chuyện ta đã quyết định sẽ không thay đổi, ngươi hẳn là biết tính khí của ta!" Minh Dạ nói xong, tiếp tục kích phát (kích thích, bộc phát) huyết mạch trong cơ thể.

Tần Ly thấy hơi thở trên người Minh Dạ không đúng, lên tiếng ngăn cản: "Minh Dạ, ngươi đang làm cái gì? Mau dừng lại! Ta không muốn ngươi vì ta mà làm chuyện ngốc nghếch, mau dừng lại cho ta!"

Minh Dạ ngoảnh mặt làm ngơ, bởi vì lực lượng kích phát huyết mạch, mái tóc đen dài của hắn biến thành màu tím sẫm. Da thịt trên người lóng lánh ánh vàng, đôi con ngươi hắc diệu thạch bàn loé lên ánh sáng màu tím. Tu vi của hắn từ huyền linh tôn tăng vọt lên huyền linh hoàng đỉnh phong.

Tần Ly đột nhiên có chút sợ hãi, đan dược tăng trưởng tu vi trong thời gian ngắn nàng biết, tác dụng phụ không nhỏ. Bí pháp tăng lên tu vi như của Minh Dạ, khẳng định cũng có di chứng không nhỏ.

"Minh Dạ, ngươi......" Tần Ly đột nhiên không biết nói cái gì cho tốt, một nam nhân không tiếc hủy hoại thân thể để trợ giúp nàng, thậm chí có khả năng không được đáp lại, nàng còn có thể nói gì đây?

Minh Dạ quay đầu lại, nhìn Tần Ly cười tà: "Nữ nhân, không cần có bất kì gánh nặng gì. Ta làm điều này là muốn nàng biết, muốn cùng ta phủi sạch quan hệ, cả đời này nàng đều không có cơ hội!"

Nói xong, Minh Dạ không tiếp tục nhìn Tần Ly, ngân thương trong tay vừa động, linh lực màu trắng như giao long quấn trên ngân thương. Tốc độ tăng lên cực hạn, đâm về phía quái ngư.

Quái ngư không nghĩ tới tu vi của Minh Dạ bỗng chốc tăng nhiều như vậy, bình tĩnh vừa rồi đã sớm biến mất. Miệng mở rộng, phun ra một đám bọt khí.

Minh Dạ cong khoé miệng, ngân thương bay về phía bọt khí, bất chợt có thể nghe được 'bốp' một tiếng, hiển nhiên là âm thanh bọt khí bị vỡ phát ra.

Quái ngư thấy bọt khí mình phun ra không thể ngăn chặn Minh Dạ, trong lòng có chút kinh hoảng (kinh ngạc, hoảng sợ), hai râu lại duỗi ra.

Lúc này Minh Dạ dùng ngân thương đâm tới, râu (xúc tu) của quái ngư bị cắt đứt. Sau đó, hắn tung người lên không trung, miệng hô: "Long Tường Cửu Thiên."

Lúc này Minh Dạ không còn một chút chật vật, mà hoàn mĩ như thiên thượng thần chi (các vị thần trên trời). Tần Ly chỉ thấy ngân thương trong tay hắn cùng linh lực hoá thành một cự lòng màu trắng bay tới, trường thương xuyên qua vảy quái ngư. Cự long màu trắng xuyên qua miệng quái ngư, cự long gầm lên một tiếng, chui ra ngoài, biến mắt ngay trước mắt. Quái ngư còn chưa kịp phản ứng, theo tiếng rồng ngâm hoá thành tro bụi. Bạch Diễm bị nhốt trong bọt khí sau khi quái ngư chết cũng thoát ra ngoài.

Đây là huyền linh hoàng cường đại sao? Tần Ly nhìn hơi thở cường đại của Minh Dạ, trong lòng có chút khao khát. Nàng cũng phải nỗ lực tăng lên tu vi mới được, tu vi huyền linh tông, thực sự vẫn quá thấp.

Sau khi quái ngư chết, Minh Dạ bước về phía trước lấy Tinh lọc chi tinh. Giọt nước giãy giụa vài cái, không thể thoát khỏi tay Minh Dạ, liền ngoan ngoan biến thanh một viên lam tinh nằm trong tay hắn.

Minh Dạ đi đến trước mặt Tần Ly,hơi ngồi xổm xuống, đặt viên lam tinh trong tay Tần Ly. Tóc của hắn biến trở về màu đen, ánh mắt cũng biến đổi trở lại. Hơi thở trên người bỗng chốc biến mất, sắc mặt tái nhợt có chút trong suốt. Thân mình hắn lay động vài cái, khi sắp ngã xuống được Tần Ly đỡ lấy.

"Ngươi sao rồi? Còn chịu được không? Ta đưa ngươi rời khỏi nơi này." Tần Ly thấy bộ dáng suy yếu của Minh Dạ, trong lòng căng thẳng.

Minh Dạ nhìn chăm chú vào Tần Ly, con ngươi hắc diệu thạch bàn lóng lánh ánh sáng nhu hoà. Sau đó giật giật khoé miệng, rồi ngất đi, ngã xuống trên người Tần Ly.

Tần Ly đỡ thân thể Minh Dạ, cảm thụ thân nhiệt của hắn truyền đến. Nàng cảm thấy trong lòng có chút hốt hoảng, một loại cảm giác chưa bao giờ có. Có đau lòng, lại tức giận còn có bất đắc dĩ. Nam nhân này vì sao phải quật cường như vậy, lại tin tưởng mình như vậy. Đổi lại là nàng, sẽ yên tâm giao an toàn của mình cho hắn sao? Nàng không biết.

Khẽ thở dài, Tần Ly đưa Minh Dạ vào bên trong Huyền giới. Nhờ Bạch Diễm hỗ trợ, dìu hắn vào trong cũng điện. An bài tốt cho hắn ở trong phòng trống cách vách phòng mình, Tần Ly lại cho hắn ăn một viên Bách Chuyển đan.

Lúc Khuynh Nhan đi vào trong phòng, Tần Ly đưa Tinh lọc chi tinh đến trước mặt hắn. Nhưng hắn không có nhận lấy, mà lắc đầu nói: "Ngũ hành huyền hỏa tinh đối với nhân gia quả thật rất trọng yếu, có điều hiện tại ngươi cần nó hơn ta. Ngươi thử hấp thụ nó, đối với việc tăng tu vi của ngươi rất có lợi. Đừng lo lắng, Minh Dạ chỉ là dùng bí pháp tăng tu vi, hiện tại đang ở giai đoạn hư không, chờ khi hắn tỉnh lại, sẽ có một khoảng thời gian không thể sử dụng linh lực."

"Có thể để hắn ở trong này tu dưỡng không? Dù sao lần này hắn cũng là vì ta, nếu không có hắn, người hiện tại nằm đây chính là ta!" Tần Ly muốn cho Minh Dạ ở lại Huyền giới, dù sao nơi này cũng tương đối an toàn. Nhưng nàng muốn thông qua sự cho phép của Khuynh Nhan, không thích tự chủ trương.

Khuynh Nhan cười nói: "Bây giờ ngươi hỏi ta làm cái gì, người không phải ngươi đã mang vào sao? Chẳng lẽ nhân gia còn đuổi hắn ra ngoài à?"

Hiện tại trong không gian Huyền giới ngoại trừ dược viên (vườn thuốc), phòng, còn có thảo nguyên cùng sông suối trên cơ bản đều có, cùng bên ngoài không có gì khác biệt. Tần Ly chuẩn bị thả một ít cá xuống sông, sau đó lại nuôi một ít huyền linh thú để ăn, vậy sẽ càng thêm hoàn thiện, sau này ở trong này sẽ không phải lo không có thức ăn. Hiện tại bên trong dược viên có hai loại linh quả, bên ngoài còn có một số cây ăn quả, cũng không sợ chết đói, chỉ là chưa đủ phong phú.

Tần Ly đi ra ngoài hái một ít linh quả, chuẩn bị chờ khi Minh Dạ tỉnh sẽ cho hắn ăn. Sau đó bưng một chậu nước trở lại phòng, muốn giúp hắn lau rửa bụi bẩn một chút. Cầm khăn ẩm, đi đến bên giường ngồi xuống lau mồ hôi trên trán cho hắn, lau những thứ dính trên mặt hắn, nàng nhìn chằm khuôn mặt của Minh Dạ đến ngây ngốc.

Cho tới bây giờ chưa từng nhìn dung mạo của hắn ở khoảng cách gần như vậy, lúc này Minh Dạ không có lãnh liệt, cũng không thần bí. Mặt mày giãn ra, lẳng lặng nằm ở trên giường, tựa như một đứa nhỏ vô tội. Tần Ly vốn chỉ nhận định bộ dáng hắn rất anh tuấn, lại chưa từng cẩn thận quan sát ngũ quan của hắn. Lông mày của hắn không phải loại rất dày, nhưng thưa thớt vừa phải, dài mà có hình. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, lông mi cong dài không ngừng rung động, tựa hồ đang nằm mơ. Mũi thẳng, cánh môi hơi mỏng. Nhất nhất nhìn xuống dưới, từng bộ phận đều tinh xảo như vậy.

Tần Ly nhìn mặt hắn, nghĩ tới thì ra một ngày ở chung với hắn, bất tri bất giác nhớ tới lần gặp mặt ba năm trước đến gần đây, khoé miệng bất giác nở một nụ cười yếu ớt. Nghĩ tới nam nhân này từng nói thích nàng, hiện tại nàng hẳn là cũng có chút thích đi!

Tần Ly lắc lắc đầu, thu thập mọi thứ lại một chút, đi tới cách vách. Dù sao trong một chốc Minh Dạ cũng chưa thể tỉnh lại, nàng vẫn nên thừa dịp lúc này hấp thụ Tinh lọc chi tinh! Kêu Bạch Diễm vào trong Huyền giới, để nó trông chừng Minh Dạ, có chuyện gì thì gọi nàng.

Tần Ly khoanh chân ngồi ổn định, lấy Tinh lọc chi tinh, bắt đầu dung nhập nó vào trong cơ thể. Huyền hỏa trong cơ thể nàng tựa hồ cảm nhận được sự tồn tại của Tinh lọc chi tinh, sinh động hẳn lên, ở trên Linh Hải không ngừng nhảy lên. Một tia linh khí màu lam không ngừng rót vào trong cơ thể, dần dần hoà vào trong huyền hỏa. Trong huyền hỏa không những có linh khí màu xanh lóng lánh, hiện tại còn quấn thêm linh khí màu lam. Theo sự hấp thu của nàng, biểu tượng huyền hỏa lại một lần nữa hiện lên trên má phải. Hấp thu huyền hỏa tinh cũng không có gì thống khổ, chỉ cảm giác được linh khí có chút man mát không ngừng tiến vào trong cơ thể. Ôn nhu nhẹ nhàng, có một loại cảm giác thập phần thoải mái.

Trong quá trình luyện hoá, linh khí trong cơ thể Tần Ly cũng sinh động hẳn lên, tu vi không ngừng tăng lên. Huyền linh tông nhị giai sơ kì bỗng chốc đến huyền linh tông tam giai, sau đó là huyền linh tông tứ giai, mãi đến huyền linh tông thất giai mới ngừng lại. Huyền hỏa tinh này quả thật là thứ tốt, lại có thể bỗng chốc làm cho nàng tăng nhiều cảnh giới như vậy. Không chỉ có vậy, nàng còn cảm giác được không gian tinh thần của mình tăng lên không ít, cảnh giới cũng tăng lên. Sau khi luyện hoá kết thúc, biểu tượng huyền hỏa trên mặt nàng mới biến mất.

Lần luyện hoá này của Tần Ly mất hơn một tháng. Nàng nhớ tới Minh Dạ ở cách vách, chuẩn bị đi thăm hắn. Đi vào cách vách, nhìn thấy trên giường trống không, không nghĩ tới Minh Dạ đã tỉnh. Nàng ra ngoài cung điện, liền nhìn thấy Minh Dạ đang đứng ở bên ngoài.

"Huynh tỉnh khi nào? Hiện tại cảm thấy thế nào rồi?" Tần Ly thấy sắc mặt hắn tốt hơn rất nhiều, hơi thở trên người cũng không còn quá yếu, mới thoáng yên tâm.

"Thuốc của nàng rất hữu dụng, khôi phục nhanh hơn trước đây. Nữ nhân, nơi này có tính là bí mật của nàng?" Minh Dạ vừa tỉnh, liền nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng bày trí tinh xảo. Hắn ra ngoài quan sát một vòng, bước đầu kết luận hiện tại mình đang đứng trong một linh năng không gian. Về sau nhìn thấy Bạch Diễm, hắn lại càng khẳng định ý nghĩ của chính mình, xem ra không gian này là của nữ nhân kia. Cứ mỗi lần nghĩ đến nữ nhân kia rốt cục nguyện ý tin tưởng hắn, bằng lòng cho hắn biết bí mật của bản thân, liền cảm thấy khoảng cách với nàng lại gần thêm một bước.

Tần Ly gật đầu: "Đây là không gian Huyền giới của ta. Ta chuẩn bị đi ra ngoài, huynh cứ ở trong này tu dưỡng đi, Bạch Diễm cũng ở trong này, có chuyện gì huynh có thể tìm nó."

Tần Ly đã quyết định tin tưởng Minh Dạ, cũng không sợ hắn nói chuyện này ra ngoài. Hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng quyết định sẽ thử tin tưởng, vậy bắt đầu từ đây đi!

Minh Dạ cũng không vội đi ra ngoài, ở trong không gian của nữ nhân, có cảm giác mình đang ở địa phương cách nàng gần nhất. Không thể không thừa nhận, hắn rất thích cảm giác này.

Tần Ly ra khỏi Huyền giới, theo đường cũ quay lại cửa động, rồi lợi dụng không gian lực tiến vào trong Minh Tưởng trì. Lúc này bên ngoài đã qua thời gian một ngày, sau khi rời khỏi đây thì gặp Hàn Hi Tuấn và Liễu Hàn Vân vẫn đang ở trạng thái nhập định, Tần Ly cũng triệt để yên tâm, xem ra trong lúc chiến đấu cùng quái ngư cũng không ảnh hưởng đến hai người.

Tần Ly lợi dụng Huyền giới cải trang cấp bậc của mình ở huyền linh tông nhị giai, người khác sẽ không phát hiện ra biến hoá của nàng. Hiện tại Minh Tưởng trì đối với nàng đã không công tác dụng gì, nhưng vì không muốn để người khác hoài nghi, nàng rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện.

Chiều hôm đó, Vệ Khanh đã đi đến Minh Tưởng trì. Chờ thời điểm Nguyệt Diệu Thiến và Lôi Ngạo Đình đuổi tới, trong Minh Tưởng trì đã có bốn người.

"Bọn họ thế nhưng còn nhanh hơn chúng ta, hại chúng ta ở đó cho sâu ăn lâu như vậy, thật đáng giận!" Nguyệt Diệu Thiến thấy mấy người đã bắt đầu tu luyện trong Minh Tưởng trì, trong lòng không thoải mái.

Lôi Ngạo Đình có tính nhẫn nại mạnh hơn Nguyệt Diệu Thiến, hắn hiện tại trái lại không nóng nảy. Tốt nhất chờ tất cả mọi người đều đến, hắn lại mở miệng nói chuyện linh thạch. "Đi thôi, đi vào tu luyện trước, dù sao về sau cũng còn rất nhiều thời gian, nàng sẽ không phải sợ bọn họ sẽ chạy mất chứ?"

Nguyệt Diệu Thiến cắn chặt răng, cùng Lôi Ngạo Đình tiến vào Minh Tưởng trì.

Trong vòng một tháng, chỉ có tám người thành công đi tới Minh Tưởng trì, hai người khác chắc gặp phải chuyện không hay. Kì thực thời điểm bọn họ tiến vào không gia Minh Tưởng đều có bản đồ, nhưng hai người kia bị truyền tống đến địa phương cách Minh Tưởng trì khá xa, giữa đường lại không ngừng bị huyền linh thú công kích, dẫn đến còn chưa đi tới, thời gian một tháng đã đến.

Một tháng sau, tu vi của tám người đều thăng tiến, đương nhiên, điều này hẳn là phải ngoại trừ Tần Ly. Tu vi của nàng tăng lên quá nhanh, nên trong thời gian gần một tháng này đều củng cố tu vi. Nhưng vì giảm bớt hoài nghi, nàng vẫn đem tu vi định tại huyền linh tông tam giai. Đám người Lôi Ngạo Đình tu vi vốn tương đối cao, đều chỉ nâng trụ cột vốn có lên một ít. Ngoại trừ Tần Ly, cũng chỉ có Liễu Hàn Vân vẻn vẹn tăng lên một giai, tới huyền linh tông tứ giai.

Khi Tần Ly bị truyền ra khỏi không gian Minh Tưởng, lại nhìn thấy Thập Tà và Thạch Giáp đứng ở xa xa tiễn đưa nàng. Ba người nàng và bọn Hàn Hi Tuấn vẫy vẫy tay chào bọn họ. Lúc đó trong lòng nàng thầm mặc niệm: Ta sẽ trở về gặp các ngươi, bằng hữu của ta!

Mười người ra khỏi không gian, Nguyệt Diệu Thương tự mình đến đón bọn họ. Nhìn thấy hai đồ đệ của mình đều tấn chức, tiểu lão đầu vui vẻ như nở hoa: "Tốt lắm, các ngươi đều trở về hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt đi!"

Nguyệt Diệu Thương đi rồi, Nguyệt Diệu Thiến thấy mấy người cũng muốn đi theo, lập tức hô: "Chậm đã, ta còn lời muốn nói!"

Mấy người mới đi được một nửa nghe thấy lời nói của Nguyệt Diệu Thiến đều dừng bước, chờ câu sau của nàng.

"Lần này tiến vào không gian Minh Tưởng, ta và Lôi Ngạo Đình phát hiện một bí mật. Đương nhiên, Tần Ly, Liễu Hàn Vân và Hàn Hi Tuấn đồng học hẳn là càng thêm rõ ràng bí mật này." Nguyệt Diệu Thiến nói xong, nhìn chăm chú vào ba người bị điểm tên.

Sắc mặt Hàn Hi Tuấn không có biến hoá, nhưng ít nhiều cũng đoán được một ít. Hắn không biết Nguyệt Diệu Thiến và Lôi Ngạo Đình làm sao mà biết cao cấp linh thạch, có điều hắn là người cầm quyền Hàn gia tương lai, từ nhỏ đã được huấn luyện hỉ nộ không hiện sắc, nhất là tình huống hắn tận lực.

Tần Ly nhìn Nguyệt Diệu Thương, thấy hắn không nói gì, nàng cũng không mở miệng trước.

Liễu Hàn Vân nhíu nhíu mày, cũng không để ý tới ý tứ của Nguyệt Diệu Thiến, chỉ là vẻ không kiên nhẫn trên mặt đã biểu hiện thập phần rõ ràng.

Nhưng hai đệ tử chưa tiến vào Minh Tưởng trì, mở miệng đầu tiên: "Bí mật? Bí mật gì?"

Nguyệt Diệu Thiến thấy ba người Tần Ly không để ý nàng, vốn cảm thấy có chút xấu hổ, lúc này nghe được có người nói tiếp, nàng cười nói: "Không gian Minh Tưởng thuộc sở hữu của học viện, nếu ở bên trong có được thứ gì trân quý, có phải hẳn là nộp lên trên học viện hay không?"

Học viện quả thật có quy định này, mấy người khác gật đầu, ý bảo nàng nói tiếp.

"Các vị đồng học, ta và Lôi Ngạo Đình đồng học ở chân núi cạnh Minh Tưởng trì nghe được một huyền linh thú nói ngọn núi có một mỏ linh thạch, hơn nữa huyền linh thú này còn mang Tần Ly, Hàn Hi Tuấn và Liễu Hàn Vân đồng học đi tìm mỏ linh thạch. Hiện tại bọn họ chắc là có một chút cao cấp linh thạch, có phải nên nộp lên học viện hay không? Đương nhiên, không chỉ học viện, hiện tại mười người ở đây có phải đều có phần?" Nguyệt Diệu Thiến nói xong, chờ xem ba người Tần Ly bị chê cười. Hừ, nghĩ nuốt riêng? Nào có chuyện tốt như vậy!

Ngoại trừ ba người Tần Ly, những người còn lại vừa nghe đến mỏ linh thạch cao cấp đều có chút hưng phấn. Tuy rằng bọn họ sinh ra trong ngũ đại gia tộc, nhưng lớn như vậy cũng chưa thấy qua cao cấp linh thạch.

Lăng Hạo tuy rằng cũng tương đối cảm thấy hứng thú với cao cấp linh thạch, nhưng cũng không tán thành cách nói của Nguyệt Diệu Thiến. Huống hồ ở đây có rất nhiều người của ngũ đại gia tộc, hắn cũng không muốn tham gia vào chuyện này. "Nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước!"

Tần Ly đối Lăng Hạo rất có hảo cảm, hắn không phải người của ngũ đại gia tộc, thiên phú cao lại rất sáng suốt. Xem ra về sau có thể tiếp xúc nhiều hơn một chút, hiện tại nàng nhìn thấy nhân tài sẽ nghĩ đến Tần gia hoặc lính đánh thuê.

Nguyệt Diệu Thiến thấy Lăng Hạo rời đi trước, trong lòng thầm mắng một câu ngốc tử. Nhưng mà nàng cũng không ngăn cản, chỉ quay đầu nhìn ba người Tần Ly.

Trên mặt Tần Ly thập phần bình thản, cười nói: "Vị đồng học này, ngươi nói ngọn núi này có mỏ linh thạch cao cấp, vậy xin hỏi ngươi có chứng cớ gì? Còn có, nếu thật sự có mỏ linh thạch cao cấp, ngươi và Lôi đồng học sao không đi tìm?"

Nguyệt Diệu Thiến vốn muốn nhìn thấy bộ dáng chột dạ của ba người, không nghĩ tới Tần Ly có chết cũng không thừa nhận. Bị Tần Ly làm nghẹn, nàng ta oán hận nói: "Có phải hay không ngươi rõ ràng hơn ta mà! Hiện tại nếu ngươi lấy ra chia cho các đồng học coi như xong, nếu náo đến chỗ các trưởng lão, ta có thể dẫn bọn họ đi tìm mạch khoáng. Đến lúc đó Tần đồng học, mặt mũi ba người sợ là sẽ khó coi. Có thể tiếp tục ở lại Nguyệt Diệu học viện hay không thì rất khó nói đấy! Còn nữa, phụ hoàng ta chắc cũng tương đối hứng thú với mỏ linh thạch cao cấp, nếu Tần đồng học cự tuyệt không giao ra mà nói..."

Hàn Hi Tuấn với Nguyệt Diệu Thiến cũng khá quen thuộc bởi đã nhiều lần lịch lãm cùng nhau, nên lời nói cũng có chút địa vị. Hơn nữa, hắn biết quan hệ giữa Nguyệt Diệu Thiến và Lôi Ngạo Đình không đơn giản, về sau sợ là sẽ trở thành người của ngũ đại gia tộc. Hắn thấy Nguyệt Diếu Thiến uy hiếp Tần Ly, khuyên nhủ: "Tiểu Thiến, tuy không biết ngươi và Lôi Ngạo Đình nghe được cái gì, nhưng mỏ linh thạch cao cấp gì đó thật sự là không có thật. Chuyện không có chứng cớ, tốt hơn vẫn không nên nói lung tung đâu!"

Lôi Ngạo Đình kéo Nguyệt Thiến ở phía trước, đi đến trước mặt Hàn Hi Tuấn nói: "Có hay không ngươi hẳn rất rõ ràng! Hi Tuấn, ngươi là người trong ngũ đại gia tộc, người cầm quyền Hàn gia trong tương lai, nên đứng về phía nào, chắc ngươi rất rõ!"

Tần Ly cũng tiến lên nói: "Không có chính là không có, chúng ta sẽ không sợ các ngươi nói cái gì! Hàn Vân, Hi Tuấn ca, chúng ta đi!" Nàng cũng không ngốc, thông qua hai câu nói liền biết Nguyệt Diệu Thiến là người tham lam, bản thân mình quả thật không có linh thạch cao cấp, nguyên linh nào đó lại càng không thể để nàng ta biết. Dù sao trong không gian Minh Tưởng cũng có Thập Tà và Thạch Giáp đại nhân, nàng cũng không sợ bọn họ đi tìm. Có điều hôm nay bị bọn họ hận, ngày sau phiền toái chắc sẽ không ít đâu!