Tần Ly sợ Thập Tà đùa giỡn bọn họ, vì thế cố ý bày ra vẻ không tin, biểu cảm không có hứng thú nói: "Ngươi không gạt chúng ta chứ? Nơi này có mỏ linh thạch?"
Thập Tà thấy nàng không tin mình, vươn móng vuốt vỗ ngực: "Bản tôn đường đường là Thập Tà đại nhân, vì sao phải gạt ngươi? Hừ, các ngươi đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi xem! Nói cho các ngươi, kia là mỏ linh thạch thiên nhiên hình thành vạn năm, bên trong đều là linh thạch thượng đẳng."
Mấy người Tần Ly vừa nghe, trong lòng càng thêm vui sướng.
Nguyệt Diệu Thiến và Lôi Ngạo Đình sợ đám người Tần Ly phát hiện ra bọn họ, cố ý cách xa một chút. Thấy mấy người chuyển động, ở xa xa đi theo bọn họ.
Thập Tà nhảy lên trời không, hai móng vuốt bước trên hư không. Mấy người Tần Ly đi theo nó, vòng đến một khe núi.
Tần Ly thấy Thập Tà dừng lại, nhìn quanh bốn phía một chút hỏi: "Ngươi nói cái quặng mỏ kia ở đâu?"
Thập Tà đáp xuống mặt đất, chỉ vào trong khe nói: "Nó ở trong này."
Khoé miệng Hàn Hi Tuấn giật giật, nhẫn nại hỏi: "Cái khe này nhỏ như vậy, chúng ta đi xuống như thế nào?"
Khe hở quả thật rất hẹp, con người căn bản không thể đi qua. Hơn nữa cái khe rất sâu, bọn họ có dùng linh kỹ vũ kỹ cũng không cách nào đi xuống.
Tần Ly quay đầu tủm tỉm nhìn Thập Tà, "Đã đem chúng ta đến đây, ngươi có phải nên đem chúng ta đi xuống hay không?"
"Đưa các ngươi đi xuống cũng không phải không thể, ai kêu bản tôn tâm địa thiện lương cơ chứ!" Thập Tà ngẩng đầu nói.
Tần Ly đột nhiên có loại dự cảm không tốt, nhưng nàng thấy hai người có vẻ rất chờ mong, liền không nói nữa.
Tần Ly kêu Hàn Hi Tuấn cùng Liễu Hàn Vân đứng gần một chút, một đoàn bạch quang bao vây bọn họ, rất nhanh liền biến mất.
Lôi Ngạo Đình và Nguyệt Diệu Thiến luôn quan sát mấy người, bởi vì bọn họ cách khá xa, mấy người bọn họ nói gì đều nghe không rõ. Hai người còn chưa kịp phản ứng, mấy người Tần Ly đã biến mất tại chỗ.
"Sao lại thế này? Bọn họ biến mấy như thế nào?" Nguyệt Diệu Thiến chạy nhanh tới, kiểm ta mọi nơi. Tìm nửa ngày cái gì cũng không thấy, phẫn hận giậm chân.
Lôi Ngạo Đình cũng quan sát bốn phía, nơi duy nhất có thể vào chỉ có cái khe này. "Xem ra huyền linh thú kia nắm trong tay không gian lực, đã đem mấy người kia đi xuống."
Nguyệt Diệu Thiến có chút ảo não, sớm biết vậy không nên trốn ở xa. "Hiện tại làm sao bây giờ?"
"Hiện tại chúng ta canh ở chỗ này, chờ bọn hắn trở lại, liền hỏi bọn hắn chia linh thạch. Tốt xấu gì Hàn Hi Tuấn cũng là người của ngũ đại gia tộc, hắn sẽ không thể không cho."
Nguyệt Diệu Thiến cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể chờ bọn hắn đi ra mới được.
Ba người Tần Ly cùng Bạch Diễm bị bạch quang bao vây lơ lửng trên không, cảm thấy dưới chân có cảm giác thật. Xem ra bọn họ đã xuống đến nơi, mấy người trước sau mở mắt.
Dưới lòng đất thập phần ẩm ướt, có chút âm lãnh. Mở mắt ra chỉ có một mảng tối đen không nhìn thấy cái gì. Tần Ly lật tay, một đám lửa xuất hiện.
Liễu Hàn Vân tuy không có lửa, nhưng tốt xấu còn có linh lực, dùng linh lực ngưng tụ thành một quang cầu, chiếu sáng bốn phía.
"Thập Tà đại nhân, cái mỏ linh thạch kia ở đâu?" Tần Ly không thể không đối Thập Tà tôn kính một chút, chỗ này cũng không biết có đường khác hay không, nếu đắc tội nó, bọn họ tuyệt đối sẽ chết trong này.
Quanh thân Thập Tà còn vây một tầng bạch quang, nói: "Cùng bản tôn đến đây đi!"
Nó ở phía trước dẫn đường, mấy người Tần Ly theo sau. Không biết phía dưới sao lại nhiều đường vòng vậy, tựa như có người mở. Mấy người đi nửa ngày, mới nhìn thấy phía trước có một cửa động.
"Mỏ linh thạch ở ngay bên trong, các ngươi có thể đi vào." Bởi vì ánh sáng quá mờ, mấy người Tần Ly không có chú ý ý cười trong mắt Thập Tà.
Thập Tà thấy mấy người Tần Ly đi về phía trước, hai móng vuốt đặt ở trước ngực nhìn bọn họ. Hắc hắc, lại có trò vui. Không biết mấy người này cùng lão quái vật trong kia như thế nào, bản thân vào xem trò vui. Không biết bản thân đoán đúng hay không, vừa vặn để lão gia hoả này giúp nó thí nghiệm một chút.
Tần Ly mang Bạch Diễm theo bên cạnh, cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía. Không biết vì sao, nàng cảm thấy có cái gì đó ở huyệt động này đang nhìn chằm chằm nàng, nàng hi vọng chỉ là ảo giác.
Thời điểm mấy người đến gần huyệt động, cũng cảm giác được bên trong linh lực dao động mỏng manh. Tần Ly đi vào đầu tiên, phát hiện bên trong cùng bên ngoài quả thực như hai thế giới. Vừa bước vào bên trong, trên đất rải những viên đá long lanh sáng bóng, càng đi vào bên trong hào quang càng thịnh. Tiến sâu vào bên trong, bọn họ phát giác căn bản không cần cái gì chiếu sáng, mọi thứ bên trong đều nhất thanh nhị sở (rõ ràng).
Hàn Hi Tuấn nhìn tảng đá tản ra lam quang, hét lớn: "Trời ạ, tất cả đều là linh thạch tinh thuần cao cấp, ta đời này còn chưa gặp qua cao cấp linh thạch, thế nhưng có nhiều như vậy."
Tần Ly tuy rằng cũng có kinh hỉ, nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác. Hơn nữa nàng càng ngày càng có cảm giác trực giác của nàng không sai, quả thật có cái gì đó đang nhìn chằm chằm bọn họ.
"Trước đừng cao hứng quá sớm, các huynh không cảm thấy cái quặng mỏ này có chút cổ quái sao?" Tần Ly quan sát bốn phía nói.
Liễu Hàn Vân cũng cảm thấy có chút không ổn, gật đầu nói: "Quả thật như vậy."
Hàn Hi Tuấn vốn đang quan sát linh thạch trên đất, nghe thấy lời của Tần Ly hỏi: "Có cái gì không ổn? Ta hiện tại cảm thấy không ổn lớn nhất chính là, làm thế nào để chuyển linh thạch này đi."
"Khặc khặc, không nghĩ tới tiểu nữ oa này thật lợi hại, thế nhưng cảm nhận được sự tồn tại của bản tôn. Nơi này cũng không phải địa phương các ngươi muốn tới thì tới."
Dứt lời, đám người Tần Ly cảm giác được dưới chân mặt đất rung chấn kịch liệt, tiếp đó, một con quái thú từ dưới đất chui lên.
Quái thú toàn thân màu đen, trên lưng là các loại đá. Cái miệng lớn chiếm ba phần tư mặt, đầy răng nanh. Xem ra có điểm giống một loại mặc sơn thú Tần Ly gặp kiếp trước, nhưng so với mặc sơn thú khủng bố hơn nhiều.
Tần Ly thấy quái thú này trên người hơi thở cường đại, biết bọn họ đã bị Thập Tà gài bẫy. Trách không được lại hảo tâm dẫn bọn họ đi tìm linh thạch, thì ra là để bọn họ làm vật hi sinh đến chơi đùa với nó.
Thần sắc Tần Ly ngưng trọng nói: "Thật xin lỗi, chúng ta không phải cố ý quấy rầy thanh tịnh của ngươi. Là có người nói cho chúng ta biết, nơi này có cực phẩm linh thạch, hơn nữa còn giúp chúng ta xuống dưới. Ngươi ngẫm lại mà xem, chúng ta nào có năng lực xuống đây? Lại nói, chúng ta không có khả năng biết nơi này có cao cấp linh thạch!"
Con ngươi màu đỏ của quái thú đảo vòng vòng hỏi: "Là ai mang các ngươi xuống? Quấy rầy bản tôn thanh tịnh!"
"Không biết ngươi có biết Thập Tà?" Tần Ly hồi đáp. Hừ, muốn để bọn họ làm vật hy sinh, nào có chuyện tiện nghi như vậy?!
Quái thú rõ ràng nhận thức Thập Tà, nhắc tới tên hắn, quái thú răng nanh đập vào nhau "Khanh khách". "Thập Tà, cái tên hỗn đản này! Lần trước ngươi trộm của ta linh thạch tinh nguyên, lần này ngươi còn dám tới? Ngươi lăn ra đây cho lão tử, xem lão tử cắn đứt cổ ngươi!"
Ba người Tần Ly lúc này đầu đầy hắc tuyến, giữa hai con thú này trước đó còn có thù oán này? Xong rồi, bọn họ bị Thập Tà mang xuống dưới, phỏng chừng lúc này sẽ phải chịu thay.
Thập Tà nghe thấy quái thú quát giận, thân mình nhỏ nhắn run rẩy. Nó tuyệt đối không thể đi ra, bằng không cái lão gia hỏa kia khẳng định sẽ không bỏ qua cho nó. Lần trước thời điểm nó xuyên qua thời không, ngẫu nhiên đi tới chỗ này. Khi đó lão gia hỏa vừa vặn không có ở đây, nó nhìn thấy linh thạch tinh nguyên màu lam tinh thuần, rất bóng sáng, còn tản ra một cỗ linh khí nồng đậm. Nghĩ đến mỗi lần tìm đến lão gia hỏa này, đều thấy lão gia này che chở như bảo bối, nhịn không được cắn một ngụm. Không nghĩ tới hương vị thật đúng là không tệ, liền ăn nhiều một ít. Kết quả bị lão gia hỏa trở về thấy được, liền hận nó thấu xương.
Quái thú thấy Thập Tà không hiện thân, chạy ra ngoài cửa động. Kết quả tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra bóng dáng Thập Tà, vì thế ngẩng mặt lên trời điên cuồng hét lên một trận. Mấy người Tần Ly co người lại, xem ra hôm này muốn còn sống đi ra ngoài có chút khó khăn.
Mấy người hận thấu xương Thập Tà, không nghĩ tới đụng phải hố lửa này, bây giờ còn bị bó liên lụy. Có điều bọn họ cũng không thể ngồi chờ chết, dù chết cũng phải liều mạng.
Quái thú thấy Thập Tà thật sự biến mất, liền quay trở về. Trừng mắt nhìn mấy người Tần Ly nói: "Tên hỗn đản Thập Tà này đã chạy, trước hết ăn các ngươi cho hả giận!"
Hàn Hi Tuấn còn muốn nỗ lực đến cùng, bất mãn nói: "Ngươi cùng nó có thù hận sao lại phát tiết lên người bọn ta? Chúng ta cùng nó cũng không quen thuộc, lần này bị nó lừa, chúng ta cũng ấm ức được không? Nhìn ngươi hẳn là đã sống không ít năm, thế nào một chút đạo lý cũng không nói?"
Quái thú nói: "Được, các ngươi đã muốn nói đạo lý, bản tôn liền cùng các ngươi nói đạo lý! Nếu các ngươi có thể cùng bản tôn đánh ngang tay, bản tôn sẽ tha cho các ngươi!"
Hàn Hi Tuấn đầu đầy hắc tuyến, cái này là nói đạo lý? Bọn họ rõ ràng không cùng cấp bậc với nó có được không? Đánh ngang tay? Chỉ sợ nó hai chiêu đã đánh chết bọn họ! Liễu Hàn Vân cũng nhíu mày, rõ ràng cũng nhận thấy bọn họ không thể thắng.
Sắc mặt Tần Ly thản nhiên nói: "Được, chỉ cần chúng ta cùng ngươi đánh ngang tay, ngươi sẽ thả chúng ta! Nhưng chúng ta cũng không thể đánh mãi, ba chiêu là được rồi, sau ba chiêu mà chúng ta còn sống, liền tính ngang tay thế nào?" Sắc mặt Liễu Hàn Vân ngưng trọng, Hàn Hi Tuấn nhìn Tần Ly như nhìn đồ điên, dùng khẩu hình nói: "Muội điên rồi?"
Tần Ly cười với hắn, dùng khẩu hình trả lời: "Yên tâm, ta có biện pháp!"
Tần Ly cũng không điên, ngay tại lúc vừa rồi, nàng phát hiện không gian xung quanh nàng đã giải khai phong tỏa, xem ra hẳn là Thập Tà đã cởi bỏ. Tuy rằng nàng không nắm chắc có thể đả bại quái thú này, nhưng có thể trốn vào không gian Huyền giới.
Huống chi vừa rồi Khuynh Nhan nói với nàng hắn đã gặp qua đồ bỏ đi này, bảo nàng chỉ cần đem hỏa diễm và linh kỹ bày ra cho quái thú này xem.
Thời điểm Tần Ly chiếu sáng chỉ dùng hỏa diễm bình thường, hiện tại tay nàng vừa lật, một đoàn hoả diễm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ánh mắt quái thú nhảy dựng, sững sờ một chút. Đoàn hỏa diễm này sao lại có cảm giác quen thuộc vậy? Nhưng nó cũng chưa có xác định, vẫn như cũ bày ra tư thế công kích.
Tần Ly ném cho hai người một ánh mắt nói: "Một lát ta công kích, các huynh ở một bên xem là được rồi. Yên tâm ta có chừng mực, các ngươi vẫn nên trốn xa một chút."
Liễu Hàn Vân có chút lo lắng, định đi lên hỗ trợ. Hàn Hi Tuấn kéo hắn lại, lôi hắn ra xa xa nói: "Ngươi hẳn là hiểu biết nàng hơn ta, hiện tại nàng đã nói như vậy, chúng ta nên tin tưởng nàng."
Tần Ly thấy hai người đã tránh đi, yên tâm nói: "Đến đây đi, ngươi trước tiên thử chiêu này của ta! Liệt Diễm Sát!"
Linh kỹ đầu tiên được đánh ra ngoài, một đoàn hỏa diễm màu trắng sát mặt đất xông ra ngoài. Quái thú rõ ràng có điểm kiêng kị, xuống quýt tránh né.
"Nhân loại, tốt cuộc người là ai?" Quái thú hỏi.
Tần Ly không trực tiếp trả lời, cười nói: "Ngươi nhìn xem thì sẽ biết!"
Nói xong, lại ngưng tụ một đoàn hỏa diễm, hai tay khai triển nói: "Liệt Diễm Cuồng Tiêu!"
Ba đoàn hỏa diễm như ba xiềng xích, hướng về phía quái thú. Lúc này nó bỗng chốc chui xuống lòng đất, tránh thoát hỏa diễm. Tần Ly sử dụng thần thức quan sát động tĩnh bốn phía, thấy một chỗ hơi dao động, lại ngưng tụ một đoàn hỏa diễm. Hỏa diễm lần này so với hai lần trước lớn hơn rất nhiều, dùng sức oanh kích chỗ mặt đất đó. "Liệt Diễm Toàn!"
Hỏa diễm càng ngày càng di chuyển nhanh, đánh mặt đất thành một động lớn. Quái thú bị đánh quay vòng, chui lên mặt đất hô: "Nữ oa nhân loại, không đánh không đánh, bản tôn có chuyện muốn hỏi ngươi!"
Tần Ly thấy linh kỹ đánh ra không sai biệt lắm, thu tay nói: "Đây chính là ngươi nói không đánh, không thể lật lọng."
Liễu Hàn Vân và Hàn Hi Tuấn ở một bên xem đến ngẩn người sửng sốt, chẳng lẽ Tần Ly thật sự lợi hại như vậy, ngay cả quái thú này cũng sợ hãi? Đây là chuyện gì xảy ra?
"Nữ oa nhân loại, ngươi đi cùng bản tôn, bản tôn có chuyện muốn hỏi ngươi. Hai tiểu tử bên kia, các ngươi đừng có lộn xộn, nếu không đừng trách bản tôn không khách khí!" Quái thú nói xong, còn không quên nhắc nhở đe dọa bọn họ.
Liễu Hàn Vân lo lắng Tần Ly đi theo nó, Hàn Hi Tuấn lúc này cũng không yên tâm. Tuy năng lực bọn họ không mạnh, nhưng cũng không thể để nữ hài tử che ở phía trước bọn họ.
"Tần Ly, ngươi không thể đi!" Liễu Hàn Vân tiến lên giữ chặt Tần Ly, lắc đầu.
Hàn Hi Tuấn đồng ý nói: "Đúng vậy, cùng lắm thì chúng ta hợp lại đánh một trận, nếu muội có chuyện gì sơ suất, chúng ta làm thế nào rời đi được?"
Tần Ly biết bọn họ quan tâm nàng, trong lòng ấm áp. Mỉm cười an ủi: "Yên tâm đi, không có việc gì, các huynh ở chỗ này chờ ta là được rồi."
Tần Ly cùng quái thú hướng chỗ sâu trong huyệt động đi đến, qua mấy khúc quanh, đi tới một nơi trong động. Nơi này cũng là một huyệt động, bên trong có một cái hồ, phía trên có gắn một hạt châu màu lam, không ngừng nhỏ nhũ dịch màu lam xuống hồ.
Biểu cảm trên mặt quái thú không còn dữ tợn, mà có chút cảm khái. "Tiểu nữ oa, ngươi cùng Diễm Lân có quan hệ gì?"
Tần Ly không nghĩ tới nó nhận thức Diễm Lân, trách không được Khuynh Nhan bảo nàng sử dụng linh kỹ. Nàng trả lời: "Ta có thể nói là truyền nhân của Diễm Lân, may mắn học được bí quyết Ngũ hành huyền hỏa, hơn nữa còn kế thừa huyền hoả."
Quái thú gật đầu, tiếp tục hỏi: "Ngươi từ chỗ nào học được?"
Tần Ly dùng ý niệm truyền âm cho Khuynh Nhan: "Ngươi có nên ra ngoài nhìn mặt lão bằng hữu?"
Rất nhanh, Khuynh Nhan từ trong Huyền giới đi ra. "Thạch Giáp, không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ chủ nhân! Thật sự là đã lâu không gặp!"
Khuynh Nhan hiện thân, tuy rằng vẫn là trạng thái linh hồn, nhưng Thạch Giáp cũng có thể nhìn thấy. Thạch Giáp nhìn thấy Khuynh Nhan, mắt càng thêm đỏ, bên trong thủy quang bắt đầu khởi động (sắp khóc). "Ngươi là Khuynh Nhan?"
"Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thay đổi. Đúng rồi, Thập Tà chính là huyền linh thú không gian năm đó chủ nhân bỏ vào đây?" Khuynh Nhan hỏi.
Thạch Giáp có chút kích động nói: "Đúng rồi, lúc trước nếu không phải nhờ ân nhân, ta và Thập Tà sẽ không có tu vi như ngày hôm nay. Thập Tà, ngươi lăn ra đây cho lão tử, xem náo nhiệt như thế là đủ rồi!"
Thập Tà vẫn luôn ẩn giấu ở không gian xung quanh, nó không có khả năng vất bỏ Tần Ly. Hiện tại vừa nghe, biết những gì mình đoán là chính xác, tiểu nha đầu này quả nhiên cùng ân nhân có quan hệ. Nhưng mà hiện tại nó có chút ngượng ngùng, quát: "Không ra, lão tử sẽ không nói cho ngươi, lão tử hiện tại rất ngại!"
Khuynh Nhan nghe vậy cười ha ha, nhớ tới ngàn năm trước nó chỉ là một huyền linh thú đáng yêu, không nghĩ tới hôm nay đã trở thành bá chủ một phương, lắc lắc đầu.
Trên trán Tần Ly một loạt hắc tuyến, nó chỉ biết bắt nạt nàng, luôn tự đại tự kỉ, vậy mà biết ngại? Thế giới này thật huyền huyễn!
Thạch Giáp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cắn chặt răng, quát: "Ngươi còn giả bộ cho lão tử xem? Mau ra đây, không về sau đừng có hối hận!"
Thập Tà ngại ngùng từ trong không gian đi ra, toàn thân màu trắng trên mặt lộ ra hai mảng đỏ ửng. "Cái kia, ân nhân bây giờ có ổn không?"
Trong lòng Khuynh Nhan cũng có chút hoài niệm nói: "Chủ nhân đã rời khỏi đại lục này! Sở dĩ ta ở lại là để tìm kiếm truyền nhân của hắn."
Tần Ly vốn cho rằng Diễm Lân đã chết, căn bản không nghĩ sâu xa. Nhưng lại nghĩ, không phải như vậy, nhân loại sống lâu là có thể dựa vào tuổi tác tăng trưởng. Diễm Lân đã là huyền linh thần, không có khả năng chỉ sống mấy ngàn năm!
Mất người Thập Tà và Thạch Giáp ôn chuyện, Tần Ly cũng không quấy rầy, luôn đứng bên cạnh nhìn cái ao kia. Thì ra đây là linh thạch nguyên tinh mà Thập Tà đã ăn vụng, quả nhiên linh khí dư thừa.
Một lúc sau, bọn Thập Tà cũng ôn xong chuyện cũ, đi đến bên cạnh Tần Ly. Thạch Giáp thấy Tần Ly nhìn chằm chằm ao, liền lấy tay lấy viên hạt châu. "Đây là linh thạch nguyên tinh thạch, tặng cho ngươi! Nữ oa nhân loại, tu vi của ngươi còn quá kém, giờ có linh thạch nguyên tinh, có thể trợ giúp ngươi tu luyện."
Tần Ly thấy nó hào phóng cho mình nguyên tinh thạch, xua xua tay nói: "Không, ta không thể lấy. Thập Tà ăn vụng một chút nguyên tinh ngươi đã đau lòng như vậy, ta lấy đi nguyên tinh thạch, về sau chẳng phải sẽ không bao giờ sinh ra nguyên tinh nữa sao?"
(Chú ý: nguyên tinh thạch (linh thạch nguyên tinh thạch) hay hạt châu có thể sinh ra nhũ dịch rơi xuống hồ tạo thành nguyên tinh (linh thạch nguyên tinh) đôi lúc gọi là nguyên linh tinh nguyên)
Thập Tà đoạt lấy nguyên tinh thạch, nhét vào tay Tần Ly. "Bảo ngươi cầm ngươi cứ cầm. Đó là lão già này keo kiệt, không cho bản tôn ăn. Ngươi yên tâm, chỉ cần có lão già này ở đây, nguyên tinh thạch qua mấy trăm năm lại có thể sinh ra."
Thạch Giáp hừ một tiếng nói: "Lão tử như thế nào keo kiệt? Còn phải xem đối với người nào! Nói lão tử keo kiệt, ngươi chẳng lẽ không keo kiệt?"
Thập Tà không chịu thua nói: "Lão già này, đừng tưởng rằng bản tôn keo kiệt như ngươi! Nhân loại, bản tôn cũng đưa ngươi thứ này, khẳng định không kém so với đồ của lão già này cho!"
Nói xong, bước đến phía trước Tần Ly, lấy móng vuốt cắt tay mình nói: "Nhân loại, ngươi uống máu bản tôn đi!"
Tần Ly cho rằng nó muốn đưa cho nàng cái gì đó, không nghĩ tới bó bắt nàng uống máu. Lắc đầu nói: "Không cần!"
"Nhanh chút, ngươi biết cái gì! Máu của bản tôn không phải ai cũng được uống, còn không mau đến đây!"
Tần Ly bị Thập Tà quát, bất đắc dĩ đi đến uống vài giọt. Sau đó lấy ra Nguyên Linh đan đưa cho nó nói: "Được rồi, ngươi mau ăn nó để cầm máu."
Nhìn thân mình Thập Tà nhỏ nhắn, có thể có bao nhiêu máu, thực sợ nó sẽ chống đỡ không nổi mà ngất xỉu.
Thạch Giáp cười ha ha nói: "Thập Tà, không nghĩ tới tiểu tử ngươi cũng bỏ được. Tiểu nữ oa ngươi có biết nó là huyền linh thú hệ khác?"
"Huyền linh thú không gian?" Tần Ly đoán nói.
"Không sai, là huyền linh thú không gian. Ngươi hiện tại uống máu của nó, sẽ kế thừa một số không gian lực nhất định. Tuy rằng không cường đại như nó, nhưng di chuyển trong phạm vi không gian nhỏ không thành vấn đề. Ngươi hiện tại là huyền linh tông, có huyết mạch của nó, khi đối chiến có thể thi triển không gian lực trong phạm vi nhỏ. Không chỉ có như thế, chỉ cần không gặp phải địch nhân quá cường đại, ngươi chỉ cần ẩn náu trong không gian, sẽ không bị phát hiện." Thạch Giáp giải thích.
Tần Ly hiểu ra, cảm tạ nói: "Cảm ơn ngươi, Thập Tà đại nhân!"
Thập Tà được khen ngợi như vậy, cái đầu nhỏ lại ngẩng lên. "Khụ khụ, bản tôn cũng nể mặt ngươi là truyền nhân của ân nhân. Bằng không nếu đổi lại là người khác, một giọt máu cũng đừng mơ tưởng được."
Trong lòng Tần Ly đắc ý, hiện tại nàng không bao giờ trách cánh rừng trọc chim không thèm ỉa kia nữa. Nếu không phải nàng mạc danh kì diệu đến nơi đó, cũng sẽ không gặp được Thập Tà, càng không phát sinh những sự việc sau này. Nhưng hiện tại nhớ lại, nàng vẫn cảm thấy có chút kì quái. Lúc đó nàng cùng Hàn Hi Tuấn nắm chặt tay, sao có thể tách rời?
"Thập Tà đại nhân, thời điểm ta bị truyền tống vào không gian, có phải do ngươi?" Tần Ly hoài nghi hỏi.
Thập Tà cười hắc hắc. "Lúc đó bản tôn thấy hơi thở trên người ngươi có chút quen thuộc, cho nên muốn nhìn xem cẩn thận một chút."
Hiện tại vấn đề đã được giải đáp, Tần Ly cũng không còn buồn bực. Đem linh thạch nguyên tinh thạch bỏ bảo trong Huyền giới, nói với bọn Khuynh Nhan: "Chúng ta có phải nên đi ra ngoài? Vào đã lâu như vậy, ta sợ hai bằng hữu chờ sốt ruột!"
Hàn Hi Tuấn lúc này đang ngồi trên một khối linh thạch lớn, một mặt buồn bực không thể mang linh thạch đi, một mặt lo lắng an nguy của Tần Ly. Liễu Hàn Vân đứng ngồi không yên, cả đầu đều lo lắng. Vài lần muốn xông vào trong, đều bị Hàn Hi Tuấn kéo lại.
"Ngươi đừng có gấp, lấy năng lực của huyền linh thú kia, muốn giết chúng ta dễ như trở bàn tay, nó không cần phải gọi Tần Ly vào trong để giết nàng. Khẳng định là bó có việc muốn hỏi Tần Ly, lại không muốn chúng ta nghe được."
Hàn Hi Tuấn quả thật đoán đúng! Qua không bao lâu, Tần Ly bước ra bên ngoài, bên cạnh còn có Thạch Giáp và Thập Tà, Khuynh Nhan đã trở lại trong Huyền giới.
Tần Ly vừa xuất hiện, Liễu Hàn Vân lập tức chạy đến. "Ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì! Thập Tà đại nhân và Thạch Giáp đại nhân muốn cùng ta vui đùa một chút, không có việc gì. Đúng rồi, ta có hai bình nguyên linh tinh nguyên. Cao cấp linh thạch chúng ta không mang ra được, Thạch Giáp đại nhân đưa chúng ta cái này."
Tần Ly đã có nguyên tinh thạch, vì thế đưa hai bình nguyên tinh đưa cho Liễu Hàn Vân cùng Hàn Hi Tuấn. "Hai bình này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng so với linh thạch trân quý hơn nhiều. Hi vọng các ngươi đừng nói ra bên ngoài chuyện mỏ linh thạch, Thạch Giáp đại nhân không muốn bị quấy rầy."
Liễu Hàn Vân và Hàn Hi Tuấn nhận lấy hai cái bình nhỏ, bỏ vào không gian giới chỉ của mình. Bọn họ hiểu rõ ý tứ của Tần Ly, tự nhiên sẽ không chủ động nói với người ngoài. Nếu không có Tần Ly, tính mệnh của bọn họ phỏng chừng còn không bảo đảm. Về phần vui đùa gì đó, bọn họ không tin. Hẳn là Tần Ly cùng chúng nó bên trong nói chuyện bí mật gì đó, có điều nàng không muốn nói, bọn họ sẽ không hỏi.
Thập Tà đi qua nói: "Được rồi, các ngươi chuẩn bị tốt, ta trực tiếp đưa các ngươi đến Minh Tưởng Trì."
Mấy người Tần Ly đương nhiên cao hứng, bớt đi một ngọn núi, có nghĩa thời gian bọn họ ở Minh Tưởng Trì sẽ tăng lên không ít. Mấy người đứng vững, nhắm mắt chờ đợi.
Lúc này, ở bên ngoài trời đã tối. Nguyệt Diệu Thiến và Lôi Ngạo Đình luôn canh giữ ở bên ngoài khe hở, trừ bỏ một ít loại sâu cắn người, cái gì cũng không thấy.
Nguyệt Diệu Thiến dùng sức vỗ cánh tay có con sâu, không kiên nhẫn nói: "Này phải đợi đến khi nào nữa? Bọn họ sẽ không đi đến nơi khác rồi chứ? Chúng ta canh ở nơi này cũng không phải biện pháp!"
Lôi Ngạo Đình tự hỏi một chút nói: "Có khả năng. Nếu không chúng ta đi đến Minh Tưởng Trì trước, dù sao mục đích của mọi người đều là nơi đó, đến lúc đó gặp bọn họ cũng như nhau."
Nguyệt Diệu Thiến gật đầu phụ họa: "Được, sáng mai chúng ta xuất phát. Hiện tại tìm một nơi qua đêm rồi nói sau, nơi này nhiều sâu quá!"
Cùng lúc đó, Vệ Khanh trên đường đến Minh Tưởng Trì, đã cách Minh Tưởng Trì rất gần. Tô Hồng và Lăng Hạo ngày đầu tiên phải chiến đấu bị thương nhẹ, cách Minh Tưởng trì một đoạn khá xa. Có hai người khác cách Minh Tưởng Trì xa hơn, phỏng chừng nếu muốn đến nơi còn phải đi xa không ít.
Lúc này Minh Dạ đã ở Minh Tưởng trì, tìm khắp xung quanh vẫn không tìm thấy chỗ của Tinh lọc chi tinh. Hắn hoài nghi Tinh lọc chi tinh ở ngay dưới ao, hắn vừa định xuống xem, liền cảm giác được không gian xung quanh dao động. Tìm chỗ trốn đi, liền nhìn thấy mấy người Tần Ly ở đối diện ao.
Bọn họ đến nơi này sớm vậy, xem ra mình muốn tìm Tinh lọc chi tinh cần phải cẩn thận một chút.
Mấy người Tần Ly vừa rơi xuống đất, liền cảm giác phụ cận có linh khí cường đại. Xem ra đã đến Minh Tưởng Trì, trobv lòng Hàn Hi Tuấn cao hứng, đây là lần hắn đến nơi này nhanh nhất.
"Đi thôi, phía trước chính là Minh Tưởng Trì!" Hàn Hi Tuấn chỉ vào phía trước nói.
Tần Ly đi theo Hàn Hi Tuấn tiến về phía trước, nhìn thấy một cái ao tĩnh lặng. Thì ra nơi này chính là Minh Tưởng Trì, xem ra Tinh lọc chi tinh hẳn là ở trong này.
"Khuynh Nhan, ngươi có cảm giác được hơi thở của Tinh lọc chi tinh?"
"Nhân gia cảm giác chỗ sâu nhất của Minh Tưởng Trì có hơi thở Tinh lọc chi tinh! Hôm nay quá muộn, ngươi nghỉ ngơi một đêm, sau đó lại xuống phía dưới nhìn xem!" Khuynh Nhan hồi đáp.
Tần Ly xác định điểm này, trong lòng kiên định hơn nhiều. Không nghĩ nhanh như vậy tìm được chỗ hai khối huyền hỏa tinh, thật sự quá tốt!
Thập Tà tại đây bụng lại kêu lên, Tần Ly thấy nó có điểm ngượng ngùng, trong lòng vui vẻ. "Chúng ta trước nướng thịt ăn đi, chắc đều đói bụng rồi?"
Hàn Hi Tuấn lôi kéo Liễu Hàn Vân nói: "Đi, chúng ta đi kiếm chút củi gỗ!"
Chờ hai người tìm đủ củi gỗ, lấy ra thịt thỏ lần trước săn được, nướng lên.
Tần Ly cười nói: "Thập Tà đại nhân, ngươi ăn nhiều một chút, từ ngày mai liền không có thời gian nướng thịt cho ngươi!"
Thập Tà vừa nghe, cầm hết thịt nướng trong tay, mấy người Tần Ly ăn trái cây cho đỡ đói.