Tươi cười của Tần Ly rơi vào mắt Nguyệt Diệu Thương khiến hắn càng thêm đau lòng. Hu hu, nói chuyện với tiểu đồ đệ, sao người bị thiệt luôn là hắn?
Sau khi Trần Phi kết thúc tỷ thí với Tần Ly liền trở về Liên Minh Luyện Dược Sư. Trần Mậu thấy hắn không bị thương, tâm liền buông lỏng. Trần Phi nhìn Trần Tường trên giường hỏi: "Gia gia, tiểu Tường như thế nào còn chưa tỉnh?"
"Bị thương nặng như vậy, nào có tỉnh nhanh như vây? Ngày mai chắc là sẽ tỉnh, aizz!" Trần Mậu thở dài nói.
Trần Phi luôn túc trực bên giường của Trần Tường, thẳng đến buổi chiều ngày thứ hai, Trần Tường mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Hắn cho rằng mình còn đang ở Cạnh Kỹ Trường, nhìn bốn phía trong phông có chút mê mang. Quay đầu lại nhìn thấy Trần Phi, nhẹ giọng hỏi: "Ca, ta đây là như thế nào? Không phải ta đang thi đấu ở Cạnh Kỹ trường sao?"
"Ngày hôm qua đệ chiến bại, đệ đã quên sao?"
Trần Tường sửng sốt, nhớ lại một màn ngày hôm qua. Bây giờ nhớ lại, hắn vẫn còn cảm giác sợ hãi. Tần Ly thực đáng sợ, thực lực của nàng cao hơn hắn rất nhiều.
Muốn động thân mình, phát hiện căn bản không thể cử động được. Trần Phi ngăn cản: "Đừng nhúc nhích, đệ bị thương rất nặng, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt đi!"
"Sao lại thế này, ta sẽ không tàn phế chứ?" Trần Tường kinh sợ nói.
Trần Phi do dự một chút nói: "Ngươi đừng kích động, tu vi sẽ không bị phế. Chẳng qua sau này không thể tịnh tiến. Còn có, tu vi của ngươi đã tụt xuống thành đại võ sư cửu giai!"
Trần Tường cắn chặt răng nói: "Tần Ly, tất cả đều tại tiện nhân này!"
Lúc này Trần Mậu vừa vặn đi vào, nghe được những lời nói không cam lòng của Trần Tường, quát lớn: "Ngươi thành thành thật thật cho ta! Ngươi cho là giữ lại mệnh này của ngươi dễ dàng sao? Ngươi muốn ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Tiểu Phi, con trông trừng nó, về sau không cho nó đi tìm Tần Ly phiền toái!"
Trần Tường tuy kiêu ngạo âm ngoan, nhưng đối với Trần Mậu luôn rất hiếu kính. Thấy gia gia tức giận, mau chóng ngậm miệng.
Trần Phi cũng khuyên nhủ: "Tiểu Tường, sau này đừng tìm Tần Ly phiền toái. Đệ cũng không phải đối thủ của nàng, sau này càng không có khả năng đả bại nàng. Đừng nói đệ, chính ta cũng không phải đối thủ của nàng!"
Trần Tường nghe vậy, nhất thời im lặng.
Trong học viện, Tần Ly và Liễu Hàn Vân rời khỏi tiểu lâu của Nguyệt Diệu Thương, liền chuẩn bị về tiểu viện. Đi tới cửa đã thấy Nguyệt Diệu Thần chờ ở nơi đó. Tần Ly tiến lên hỏi: "Thần ca ca, huynh tìm muội có việc gì sao?"
Nguyệt Diệu Thần gãi đầu nói: "Kỳ thực ta đến là để nhắn giùm một chút ý của phụ hoàng, hằng năm mười người đứng đầu bài danh học viện đều sẽ được mời tiến cung. Dù sao về sau cũng là kiêu ngạo của Nguyệt Diệu, phụ hoàng cũng muốn gặp mặt. Ly nhi, nhất là muội, phụ hoàng cố ý nhắc tên muội!"
Tần Ly có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tên của mình cũng lọt vào tai Nguyệt Diệu hoàng. Tuy rằng có vào cung hay không đối với nàng không quan trọng, nhưng dù sao hiện tại cũng là ở địa bàn của Nguyệt Diệu hoàng triều.
"Đi, tiến cung thì tiến cung!" Tần Ly gật đầu nói.
"Tần Ly, ngươi muốn vào cung? Ta có thể đi cùng được không?" Lam Tiêu Tiêu kéo Nguyệt Diệu Hinh, đến chỗ Tần Ly. Nghe được chuyện nàng muốn tiến cung, đột nhiên rất hiếu kỳ.
Tần Ly nhìn Nguyệt Diệu Thần: "Chuyện này ta không làm chủ được, Thần ca ca, có thể chứ?"
Nguyệt Diệu Thần suy tư một chút nói: "Mỗi người có thể mang theo một bằng hữu, Ly nhi, muội có thể mang muội ấy vào. Mặt khác, người của ngũ đại gia tộc cũng sẽ đến!"
"Thật sự quá tốt!" Lam Tiêu Tiêu che miệng cười trộm. "Đúng rồi, hiện tại thứ tự bài danh học viện đã có, tất cả học viện đang nghị luận về ngươi đó, Tần Ly!"
Tần Ly cười nhạt, "Mọi người mau vào trong ngồi đi, buổi tối chúng ta cùng nhau tiến cung."
Lam Tiêu Tiêu nhìn bản thân, "Các người vào ngồi trước đi, ta trở về thay quần áo." Nói xong rời khỏi tiểu viện.
Đến chạng vạng, mấy người Tần Nguyệt, Tần Giác, Hàn Hi Bạch tụ tập lại ở tiểu viện của Tần Ly, mỗi người đều ăn mặc thập phần hoa lệ trang trọng. Mọi người hàn huyên một lát, Lam Tiêu Tiêu cũng thay một bộ váy màu thủy lam đi vào tiểu viện.
Lam Tiêu Tiêu nhìn thấy Tần Ly vẫn một trang phục màu trắng, hét lớn: "Tần Ly, sao ngươi còn chưa thay xong quần áo hả? Không phải ngươi tính cứ mặc như vậy đi hoàng cung? Không được, tuyệt đối không được!"
Tần Ly nhìn quần áo trên người mình, tuy rằng kiểu dáng đơn giản, chất liệu cũng không phải loại quá quý báu, nhưng cũng không quá kém như vậy chứ?
Lúc này, Minh Dạ cũng đi vào tiểu viện, nhìn đến quần áo của Tần Ly, nhíu mày. Từ trên tay Minh Nhất tiếp nhận một cái rương, đi đến trước mặt Tần Ly, "Nữ nhân, biết nàng sẽ không chuẩn bị quần áo. Đây, bên trong có một bộ cung trang, nàng thay đi!"
Tần Ly giương mắt nhìn Minh Dạ, tiếp nhận rương từ tay hắn. Mở ra liền thấy, bên trong là một bộ quần áo màu trắng. Trên váy có thêu những ám hoa tinh tế, nhìn kỹ là những đóa sen tư thái khác nhau. Những chỗ khác có rất nhiều sợi tơ bạc, lóng lánh ngân quang. Dù sao cũng phải nói, bộ quần áo này rất hợp tâm ý của nàng, vừa không làm cho người ta cảm thấy xa hoa làm cao, cũng sẽ không mất thể thống.
Mấy người Nguyệt Diệu Hinh đi lên trước vây quanh bộ quần áo, khen không dứt miệng. Lam Tiêu Tiêu ghé vào tai Tần Ly nói: "Bộ quần áo này đẹp lắm đấy, xem ra Minh thiếu đối với ngươi rất tốt! Nhanh đi thử xem, để chúng ta còn chiêm ngưỡng. Đúng rồi, ta sẽ phụ trách búi tóc cho ngươi."
Tần Ly vừa muốn xoay người về phòng, Vệ Khanh cũng tiến vào tiểu viện. Đêm nay hắn ăn mặc phi thường nghiêm túc, so với bình thường hoa lệ hơn nhiều, đương nhiên, y phục vẫn là màu đỏ, có điều vừa nhìn đã biết là giá trị xa xỉ. Trên tay còn cầm một cái rương, nhìn Tần Ly nói: "Xem ra ta tới thật đúng lúc, Ly nhi, muội không chuẩn bị cung trang đúng không?"
Tần Ly quay người lại nói: "Ừm, không có chuẩn bị. Nhưng mà hiện tại có rồi, đang muốn đi thử xem."
Vệ Khanh tiến lên phía trước, mở rương ra, thấy quần áo màu trắng bên trong, bĩu môi nói: "Ai chọn quần áo vậy? Không tốt! Muội xem cái này, ta mất công chọn cả buổi chiều." Nói xong mở nắp rương, đưa tới trước mặt Tần Ly.
Tần Ly nhìn xem, trong rương là một bộ váy màu đỏ tương tự y bào hắn mặc. Toàn bộ mặt trên được phủ kim tuyến, muốn chói mắt bao nhiêu chói mắt bấy nhiêu. Nàng híp mắt lại, vừa thấy liền biết là phong cách của Vệ Khanh. Vươn tay đẩy rương trở về, "Không ổn, cái này không thích hợp với muội."
Minh Dạ nghe Vệ Khanh nói bộ váy hắn đưa không tốt, đang muốn tức giận, lại nghe lời Tần Ly nói, tâm tình bỗng chốc vui vẻ. "Nữ nhân, còn không mau đi thay quần áo? Lát nữa đến muộn cũng không tốt."
Vệ Khanh thấy nhiều người nhìn như vậy, đem rương đến tay Tần Ly, "Không có việc gì, lần này không mặc, về sau mặc!"
Tần Ly cũng không đẩy trở lại, vì thế xoay người cùng Lam Tiêu Tiêu vào phòng.
Lam Tiêu Tiêu búi tóc cho Tần Ly, nhìn hai cái hòm trên giường, bĩu môi nói: "Tần Ly, ta rất ghen tị với người đó!"
"Ta có gì đáng để ghen tị?"
"Ngươi có biết tâm tư của Minh Dạ và Vệ Khanh? Ngươi xem hai bộ cung trang này, bộ nào không phải giá trị xa xỉ? Hai nam nhân ưu tú như vậy đều thích ngươi, có thể không làm cho người ta ghen tị sao? Ai, ta tự thấy bản thân cũng không kém, như thế nào còn chưa có ai thổ lộ?"
Tần Ly cười lắc đầu nói: "Vệ Liêu không phải luôn đi theo ngươi sao?"
"Hắn? Nói thật, hắn đối với ta rất tốt, điểm này không thể chê. Nhưng không thích chính là không thích, ta không có cảm giác với hắn." Lam Tiêu Tiêu thở dài nói.
"Kỳ thực ta cũng không nghĩ tới chuyện đó, hiện tại quan trọng là tăng lên tu vi! Hiện tại tam đại gia tộc còn chưa có giải quyết, không quan tâm đến những việc khác."
"Ngươi chính là người cuồng tu luyện, cũng không hiểu hai người kia thế nào thích ngươi! Đúng rồi, còn có Liễu Hàn Vân, vừa thấy chính là có ý với ngươi!"
Lam Tiêu Tiêu rất khoé tay, một lát đã sơ xong một song hoàn vọng tiên kế. Thêm hai cái trâm, nhìn qua không mất đi vẻ hoạt bát, lại rất hợp với cung trang.
Tần Ly thay quần áo, Lam Tiêu Tiêu giúp nàng sửa sang lại một chút, "Tần Ly, bộ dáng này thật sự là đẹp ngây người, mình nhìn còn không nhịn được động tâm! Ngươi đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi trang điểm qua một chút."
Tần Ly bình thường cũng chuẩn bị một ít phấn son, chủ yếu là vì che đậy mặt của nàng, không nghĩ tới hiện tại dùng để trang điểm. Nhưng nàng vẫn ngồi yên, để nàng trang điểm, khiến làn da trắng nõn một ít.
Lam Tiêu Tiêu bước ra khỏi phòng. Tần Ly đi theo sau nàng. Minh Dạ, Vệ Khanh và Liễu Hàn Vân đều nhìn chăm chú vào bóng hình xinh đẹp phía sau Lam Tiêu Tiêu. Lam Tiêu Tiêu dịch chuyển sang bên cạnh một chút, đẩy Tần Ly lên.
Ánh trăng chiếu trên người Tần Ly, khiến quanh thân nàng bao trùm một tầng hào quang chói mắt. Đem dung nhan nàng vốn khuynh thành, phác họa càng thêm hoàn mỹ. Lúc này không riêng gì ba người Minh Dạ, những người khác cũng nhìn không rời mắt.
Tần Ly đi lên phía trước nói: "Các người nhìn ta như vậy làm gì? Đi nhanh đi, nếu không tới không kịp!"
Mọi người lúc này mới nhớ còn phải đi hoàng cung, mấy người đi đến cửa học viện, chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa.
Xe ngựa khởi hành, Tần Ly, Lam Tiêu Tiêu và Nguyệt Diệu Hinh một xe. Nguyệt Diệu Hinh và Lam Tiêu Tiêu luôn nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, thời điểm gần đến hoàng cung bên cạnh không ít xe ngựa chạy qua. Tần Ly luôn nhắm mắt dưỡng thần, chờ xe dừng lại.
Rất nhanh, xe ngựa dừng trước cửa hoàng cung. Tần Ly kiếp trước cũng xem qua một ít kiến trúc cổ, đối với khái niệm hoàng cung chính là tường đỏ ngói vàng, tường xây cao, vây người lại bên trong.
Vừa xuống xe, quả nhiên cùng ấn tượng cửa vào không sai biệt lắm. Cửa cung có hai hàng thị vệ, canh giữ không cho người tiến vào.
Đám người Tần Ly xuống xe, đi về phía trước, bị thị vệ chặn lại.
Nguyệt Diệu Thần nói: "Mấy người này là mười đệ tử đứng đầu học viện bài danh, khách nhân của phụ hoàng."
Hắn giải thích xong, một thị vệ làm động tác mời nói: "Các vị mời vào!"
Nguyệt Diệu Thần dẫn đầu đi về phía trước, theo sau là đám người Tần Ly cùng Liễu Hàn Vân. Lam Tiêu Tiêu hưng phấn, trên đường đi nhìn ngó xung quanh, đôi mắt to đảo khắp nơi.
"Chúng ta đi chỗ nào?" Tần Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Nguyệt Diệu Hinh nhỏ giọng đáp: "Phụ hoàng bọn họ đều ở ngự hoa viên, chúng ta cũng đi tới đó."
Trên đường mọi người cũng đều hướng ngự hoa viên mà đi, nhìn thấy đám người Tần Ly, một đội tuấn nam mỹ nữ, đều nhỏ giọng nghị luận. Trong đó nổi bật nhất chính là bạch y phương hoa Tần Ly, hồng y như lửa Vệ Khanh, còn có hắc y đeo mặt nạ Minh Dạ.