Vốn trong lòng Trần Phi tức giận, nhưng nghe Tần Ly nói, xem nàng hiện tại khí thế cường đại, trong lòng có cảm giác vô lực. Hiện tại Trần Tường biến thành cái dạng này, phải mau mau tiến hành trị liệu. Hắn từ trong lòng lấy ra một viên đan dược cho Trần Tường dùng, sau đó cõng Trần Tường xoay người nói với Tần Ly: "Ta muốn xin trận đấu tạm dừng, ngươi không ý kiến gì chứ? Chờ ta đem tiểu Tường đến Liên Minh Luyện Dược Sư, rồi trở về hoàn thành tỷ thí với ngươi!"
"Được, ta chờ ngươi!" Tần Ly khoanh tay đứng ở trên lôi đài, nhìn Trần Phi cõng Trần Tường rời đi.
Vài nam sinh ngồi ở phụ cận khán đài, nghị luận về trận tỷ thí vừa rồi của Tần Ly và Trần Tường.
"Tần Ly thật là lợi hại, có thể đánh Trần Tường thành như vậy!" Một nam sinh vẻ mặt hoảng sợ nói.
Nam sinh ngồi bên cạnh hắn chà xát tay, hưng phấn cười nói: "Hắc hắc, nói cho ngươi, ta mua Tần Ly thắng, hiện tại xem ra có thể kiếm một món tiền lớn."
Một nam sinh vỗ đùi, phẫn nộ nói: "Cái gì chứ, Trần Tường kia yếu như vậy, quăng hết mặt mũi nam nhân chúng ta!"
Trên thính phòng bất chợt truyền ra tiếng kêu la, có vì Tần Ly hò hét trợ uy, có mắng nàng tâm ngoan không giống nữ nhân. Chỉ chốc lát sau tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, khiến đệ tử duy trì trật tự thập phần đau đầu.
Bên kia, Trần Phi cõng Trần Tường đến Liên Minh Luyện Dược Sư, chạy vào trong phòng Trần Mậu. Trần Mậu thấy Trần Tường hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng bắt mạch cho hắn, sắc mặt ngưng trọng nói: "Sao lại thế này?"
"Tiểu Tường khiêu chiến Tần Ly, dùng Tốc Thăng Đan mạnh mẽ tăng tu vi lên đến võ tông tam giai. Kết quả vẫn là thất bại, bị Tần Ly dùng linh kỹ đánh thành như vậy." Con người Trần Phi tương đối chính trực, đối chuyện của Trần Tường ăn ngay nói thật, không có thêm mắm thêm muối.
Trần Mậu cau mày hoa râm, "Tiểu tử này lại trêu chọc Tần Ly?"
"Không biết, nhưng Tần Ly nói, tiểu Tường liên tiếp chạm đến điểm mấy chốt của nàng, nếu không phải vì mặt mũi gia gia, nàng nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình, sẽ lấy mạng tiểu Tường. Còn nói ngài có thể chữa trị cho tiểu Tường, hắn khẳng định không chết được, nhưng tu vi rất khó có thể tăng lên." Trần Phi thành thực nói.
Trần Mậu lắc đầu, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Đều do bản thân quá sủng tôn tử này, mới để hắn rơi vào kết cục như ngày hôm nay. Ánh mắt u ám, dường như bỗng chốc già hơn mười tuổi. Hắn cũng biết, lúc trước khi Tần Ly tham gia khảo hạch, nếu không vì bản thân vì nàng nói chuyện, ngăn cản uy áp của Lý Thành, sợ là hôm nay nàng sẽ không lưu lại mạng Trần Tường. Nhưng có thể trách ai được? Mình trồng quả đắng thì mình hưởng.
Trần Phi nhìn Trần Tường hôn mê, nói: "Gia gia, tu vi tiểu Tường?"
Trần Mậu khoát tay chặn lại nói: "Aizz, tu vi đại võ sư đỉnh phong khẳng định không thể đảm bảo, đại võ sư cửu giai là có thể. Hắn không nghe ta khuyên bảo, tự tiện dùng Tốc Thăng đan, vốn sẽ bị tổn thương căn cơ. Sau lại bị linh kỹ của Tần Ly đánh trúng, chỉ sợ tu vi cả đời sẽ không thể tăng lên!"
Trần Phi cũng biết đệ đệ mình chịu hậu quả ngày hôm nay, là hắn gieo gió gặt bão, không trách Tần Ly được. Hắn lắc đầu, trong lòng cũng rất khó chịu. Tuy rằng biết hắn bây giờ xem như tự làm tự chịu, nhưng hắn (TT) là đệ đệ ruột, không có khả năng không có cảm giác.
"Gia gia, ta còn một hồi thi đấu với Tần Ly, ta phải trở về. Ngài trước chiếu cố tiểu Tường, chờ ta tỷ thí xong sẽ trở lại." Trần Phi nói.
"Đi đi! Nhớ không cần liều mạng! Gia gia đã có một tôn tử hiện nay thành như vậy, không thể chịu được nếu thêm một đứa. Phần thưởng học viện bài danh tuy tốt, nhưng an toàn sinh mệnh các ngươi mới là trọng yếu, hiểu chưa?" Trần Mậu dặn dò.
Trần Phi gật đầu, liếc nhìn Trần Tường một cái, dứt khoát đi ra ngoài.
Thời điểm Trần Phi tới Cạnh Kỹ Trường, chợt nghe thấy thính phòng truyền ra hai loại thanh âm.
"Tần Ly tất thắng! Tần Ly tất thắng!"
"Trần Phi tất thắng! Trần Phi tất thắng!"
Đệ tử duy trì trật tự vất vả trấn an người xem xao động, chợt nghe trọng tài nói: "Trần Phi đồng học mời lên đài, thi đấu sẽ lập tức bắt đầu!"
Trần Phi nhảy lên lôi đài, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Ly, "Ngươi yên tâm đệ đệ ta không có chuyện gì. Có điều, ta cũng không hạ thủ lưu tình, có thắng được hay không là dựa vào bản lĩnh thật sự của ngươi!"
Tần Ly mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, ta muốn chính là ngươi thi đấu toàn lực!"
Tần Ly biết, Trần Phi khác Trần Tường. Thực lực Trần Tường là sử dụng đan dược tăng lên, thực lực cũng không thật. Nhưng Trần Phi thật sự là võ tông nhị giai, so với nàng hiện tại cao hơn một giai.
"Được, đã như vậy, chuẩn bị tốt tiếp chiêu đi!" Trần Phi nói xong, hai tay nắm chặt, xương ngón tay phát ra thanh âm "kha kha". Sau đó xoay cổ, hai chân tách ra. Toàn thân phát ra chiến khí, chiến khí màu xanh quanh quẩn quanh nắm đấm, "Địa giai kim phẩm vũ kỹ Nộ Long Cuồng Tiếu!"
Phía sau Trần Phi xuất hiện một hư ảnh ngũ trảo kim long, kim long to lớn long nhãn (mắt rồng) nhìn chằm chằm Tần Ly, một tiếng long ngâm (rồng gầm) truyền ra, lôi đài cùng mặt đất chấn động. Rất nhiều đệ tử trên thính phòng phải che lỗ tai, có thể khiến bản thân thoải mái một ít. Kỳ thực lôi đài được xử lý theo phương pháp đặc thù, có thể đem uy lực vũ kỹ hoặc linh kỹ khống chế ở trong phạm vi lôi đài. Nói như vậy, người trên lôi đài chiến đấu như thế nào, đều sẽ không ngộ thương đến người trên thính phòng. Nhưng Trần Phi là công kích sóng âm, bởi vậy vẫn có một ít sóng âm truyền đến thính phòng bên kia.
Trần Phi mạnh mẽ phát lực, tiếng gầm giận dữ của kim long nháy mắt đánh úp về phía lôi đài đối diện. Tần Ly hai đấm giao nhau ở trước mặt, dùng linh lực ngăn cản công kích của Trần Phi. Nàng nhìn như trấn định, thực tế trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn. Công kích của Trần Phi mãnh liệt hơn nàng nghĩ, buộc nàng phải lùi lại cuối lôi đài.
Trên thính phòng, sắc mặt Lam Tiêu Tiêu khẩn trương, "Xem, Tần Ly tựa hồ không duy trì được!"
Nguyệt Diệu Hinh cắn môi, biểu cảm trên mặt còn khẩn trương hơn Lam Tiêu Tiêu.
Liễu Hàn Vân một mực yên lặng không nói, bỏ qua mệt mỏi trên mặt nhìn chằm chằm Tần Ly.
Tần Nguyệt không tự giác sát lại gần Hàn Hi Tuấn, trong lòng Hàn Hi Tuấn vui vẻ. Tay vòng qua sau lưng Tần Nguyệt, do dự một chút, vẫn ôm nàng. Lực chú ý của Tần Nguyệt vẫn tập trung vào Tần Ly bên kia, không có thấy động tác của Hàn Hi Tuấn.
Hàn Hi Bạch và Nguyệt Diệu Thần giờ phút này cùng những người khác, sợ nàng cậy mạnh mà bị thương.
Vệ Khanh cùng Minh Dạ bề ngoài rất trấn định, nhưng ánh mắt luôn dõi theo vẫn tiết lộ tâm tình giờ phút này của họ.
Trên lôi đài, Tần Ly biết bản thân không thể lùi lại nữa, nếu không nàng liền khẳng định sẽ thua. Nàng giữ chặt chân, đem hai chân tách ra, ổn định thân thể, lau mồ hôi trên trán nói: "Không tệ, không hổ là mười người đứng đầu, quả nhiên xứng với cái tên."
"Ha ha, quá khen! Ta đã nói rồi, sẽ không hạ thủ lưu tình. Tần Ly, ngươi có thể nhận thua, ta sẽ không lợi dụng lúc ngươi gặp khó khăn." Trần Phi không thu hồi công kích, ngược lại điều động càng nhiều chiến khí, duy trì nộ long.
Trong mắt Tần Ly giờ phút này hừng hực chiến khí khoé miệng nhếch lên, "Nhận thua? Trong từ điển của Tần Ly này chưa có hai từ nhận thua! Ta cũng nói qua, ta muốn ngươi đem toàn lực chiến đấu! Bây giờ vừa mới bắt đầu!"
Tần Ly một tay phòng ngự, một tay lật trước mặt, một đoàn huyền hỏa trắng nhà xuất hiện ở lòng bàn tay nàng. Linh lực màu xanh trong hỏa diễm nhảy lên, đem huyền hỏa nhuộm thành màu xanh nhạt, rất là đẹp mắt.
"Liệt Diễm Toàn!" Nàng gian nan đẩy ngọn lửa ra ngoài, chỉ thấy ngọn lửa càng lúc càng lớn, nhanh chóng xoay tròn, hướng tới Trần Phi.
Lúc trước Trần Phi đã được chứng kiến uy lực chiêu này của Tần Ly, tự nhiên không dám chậm trễ, bằng tốc độ nhanh nhất lộn hai vòng về phía sau, né tránh công kích. Đồng thời, lợi trảo của nộ long lại phát công kích, tiếng thét càng thêm điếc tai, sóng âm đánh về phía Tần Ly.
Trên thính phòng, trái tim mấy người thu ở một chỗ. Vệ Khanh, Liễu Hàn Vân và Minh Dạ lần đầu tiên tâm ý tương thông đều muốn làm một việc, chính là ôm Tần Ly ra khỏi lôi đài. Bọn họ đều biết, một kích này Tần Ly căn bản trốn không thoát, khó tránh khỏi bị thương. Nhưng bọn họ đều không làm, bởi bọn họ biết Tần Ly kiêu ngạo không muốn bọn họ làm như vậy!
Tần Ly cũng biết, một kích này mình nhất định phải tiếp nhận, rất nhanh ở trước mắt tạo một bức tường linh lực. Sóng âm gào thét tới, trong huyền giới, Bạch Diễm điên cuồng hét lên: "Tiểu Ly, mau cho ta ra ngoài!"
Tần Ly ngoảnh mặt làm ngơ, không để Bạch Diễm xuất hiện. Sóng âm xuyên thấu phòng ngự của nàng, đánh tới trên người. "Phốc" một tiếng, nàng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bắn ra ngoài. Thân mình phi giữa không trung, nàng dùng ý niệm kêu Bạch Diễm: "Bạch Diễm, phải dựa vào ngươi rồi!" Nói xong liền giải trừ cấm chế, đem Bạch Diễm xuất ra ngoài.
Bạch Diễm lấy hình tượng cự hổ hiện thân, thân mình như tia chớp phóng tới, đặt Tần Ly ở trên lưng, bay trở về lôi đài. Hắn biết Tần Ly vừa rồi không triệu hồi nó ra là biết công kích này căn bản trốn không thoát. Nàng tình nguyện bị đau lần này, cũng không muốn hắn bị thương, khiến trong lòng Bạch Diễm vừa cảm động, đồng thời cũng buồn bực.
"Ly nhi, Ly nhi sao rồi?" Trên thính phòng Tần Nguyệt sợ tới mức khóc lên, nàng cho tới bây giờ chưa có thấy Tần Ly bị thương nặng như vậy.
Trong mắt Lam Tiêu Tiêu và Nguyệt Diệu Hinh ngấn lệ, hai người đều lau nước mắt, trong lòng hô: Tần Ly, ngươi mau đứng lên, mau đứng lên, đừng dọa chúng ta!
Trong lòng Minh Dạ tê rần, hận không thể xông lên hành hung Trần Phi một trận.
Trên lôi đài, Tần Ly nằm trên mặt đất, ngực loang lổ một đóa hoa sen đỏ thẫm. Ngón tay nhẹ động chứng tỏ nàng còn tỉnh.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tần Ly nhận thua, thính phòng một mảnh yên tĩnh. Trọng tài viên hô: "Tần Ly đồng học, ta đếm đến mười, nếu ngươi không thể đứng lên, tức là nhận thua!"
"Mười, chín, tám, bảy...."
Đệ tử trên thính phòng tự giác đứng lên, đồng thời hô: "Đứng lên! Đứng lên!"
Tần Ly trước mắt một màu đen, trong đầu chỉ còn tín niệm "không thể thua". Nàng nhẹ nhàng lấy tay chống thân thể, chậm rãi đứng lên.
"Bốn, ba, hai, một!"
Thời điểm trọng tài viên đến đến một, Tần Ly rốt cục cũng đứng vững vàng, điều chỉnh lại thắt lưng. Nàng lau máu ở khoé miệng, "Ta nói rồi! Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu!"
Tần Ly kỳ thực ngay lúc đầu có thể triệu hồi Bạch Diễm, nhưng nàng không làm như vậy. Bởi vì nàng biết nếu muốn sớm tấn chức, bản thân phải chịu áp lực. Nàng lần này chịu công kích coi như không uổng, bởi vì nàng tấn chức.
"Các ngươi xem, linh lực trên người nàng?" Trên thính phòng có người nói.
"Linh lực dao động? Chẳng lẽ nàng tấn chức?
Đám người Lam Tiêu Tiêu cũng không nghĩ tới, nàng chẳng những đứng lên, hơn nữa linh lực trên người nàng từ xanh nhạt chuyển đậm hơn.
"Bạch Diễm, ngươi công kích phía sau, ta công kích phía trước, phải cẩn thận!" Tần Ly phân phó nói.
Trần Phi cũng choáng váng, hắn vốn cho rằng mình đã thắng. Không nghĩ tới Tần Ly một lần nữa đứng lên, hơn nữa còn tấn chức. Hắn thừa nhận, Tần Ly quả thật ương ngạnh, nhưng không thể ngăn cản hắn cầu thắng!
Hắn nhìn huyền linh thú của Tần Ly, liếc một cái liền biết là huyền linh thú đặc biệt, xem ra phải phân ra một phần tinh lực để phòng huyền linh thú nàng đánh lén.
Nhưng hắn phát hiện ra Bạch Diễm là huyền linh thú đặc biệt, nhưng vẫn xem nhẹ năng lực của hắn.
Tần Ly lần thứ hai sử dụng Liệt Diễm Toàn, nộ lòng của Trần Phi điên cuồng gào thét xông lên. Hai cỗ lực lượng va chạm nhau, không gian chấn động mãnh liệt. Trần Phi luôn phân ra lực chú ý, tuỳ thời chuẩn bị trốn tránh.
Bạch Diễm không xông lên, mà sử dụng kỹ năng đặc thù của nó "Ảnh Nguyệt Hồi Toàn Quang Nhận". Trần Phi bởi vì luôn đề phòng, kịp thời tránh thoát quang nhận của Bạch Diễm tập kích. Nhưng không đợi hắn ổn định lại, quang nhận từ phía sau quay trở về.
Trần Phi kinh hãi, đã nghĩ muốn trốn tránh, nhưng tốc độ quang nhận quá nhanh, hắn vẫn bị thương. Lảo đảo một cái, ngã trên lôi đài. Tần Ly nhảy vọt tới trước mặt hắn, lúc này Trần Phi nhớ tới lời dặn dò của Trần Mậu, cắn răng nói: "Đợi chút, ta nhận thua!"
Tần Ly mỉm cười, duỗi tay trước mặt Trần Phi. Trần Phi thấy nàng không có ác ý, cầm lấy tay nàng, được nàng kéo đứng dậy.
Trần Phi nhận thua, trọng tài tuyên bố, "Trận khiêu chiến này, Tần Ly thắng! Tần Ly bài danh tấn chức tới đệ thập danh (bài danh thứ mười)!"
Toàn trường bộc phát một trận vỗ tay, mọi người đều la lên tên Tần Ly. Tuy rằng chỉ là đệ thập danh, nhưng lại làm cho bọn họ được xem một trận khiêu chiến cực kì phấn khích.
Tần Nguyệt muốn lao xuống khỏi thính phòng, lúc này mới phát hiện ra động tác của Hàn Hi Tuấn. Bỗng chốc đứng thẳng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Minh Dạ đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Ly. Hắn tức giận nói: "Nữ nhân, ai cho phép nàng lấy tính mệnh ra đặt cược?"
Tần Ly biết, hắn giận mình tự ý chủ trương, nếu vừa rồi hơi vô ý, sẽ không tăng cấp, mà trực tiếp đi đời nhà ma.
Tần Ly chỉ chỉ quần áo, cười khổ: "Đáng tiếc quần áo bị bẩn!"
"Nàng! Không có thuốc nào cứu được!" Minh Dạ một hơi nghẹn ở trong ngực, vung tay áo rời đi.
Đám người Hàn Hi Bạch chạy tới vây Tần Ly ở giữa, Lam Tiêu Tiêu oán giận nói: "Tiểu Ly, ngươi vừa rồi hù chết bọn ta, ngươi không thể đùa như vậy!"
"Thực xin lỗi, khiến mọi người lo lắng!" Tần Ly nói xong dư quang liếc về phía Minh Dạ rời đi.
Nguyệt Diệu Hinh cũng buồn bực, không để ý nói: "Không thành ý! Muội vừa rồi dọa chết chúng ta, một lát muội mời chúng ta ăn cơm!"
Tần Ly nhìn mọi người, cười khổ: "Được, một lát ta mời mọi người ăn cơm."
Qua năm phút, chợt nghe thông báo: "Tiếp theo, Liễu Hàn Vân khiêu chiến bài danh thứ chín Vương Nhạc, thỉnh song phương lên lôi đài!"
Liễu Hàn Vân vốn công muốn nói gì với Tần Ly, nghe được người kêu tên hắn, đứng dậy rời khỏi thính phòng.
Tần Ly lúc trước cảm giác được hơi thở của Liễu Hàn Vân biến hoá, hiện tại cảm giác lại một chút, phát hiện hắn đã đột phá huyền linh tông tam giai. Người này tấn chức như thế nào? Tốc độ còn nhanh hơn nàng!
Tần Ly không biết, Liễu Hàn Vân từ khi lấy được Chân Linh Thời Không, liền bắt đầu tu luyện. Chân Linh Thời Không không chỉ giống Huyền giới của Tần Ly linh khí dư thừa hơn nữa còn có hình thức sấm quan (dạng cửa ải). Đi vào có thể không ngừng khiêu chiến, thông qua khó khăn khiêu chiến, đạt mục đích tấn chức thực lực.
Mấy ngày nay Liễu Hàn Vân không ngừng tu luyện và khiêu chiến, mỗi khi mệt mỏi lại tiền hành tu luyện, có tinh lực liền tiến hành khiêu chiến. Cứ như vậy, trước khi thi đấu bài danh hắn thành công tấn chức huyền linh tông tam giai.
Cấp bậc Liễu Hàn Vân và Vương Nhạc tương đương, đều là huyền linh tông tam giai. Hai người đứng đối diện nhau, vừa lên đài liền triệu hồi huyền linh thú của mình.
Huyền linh thú của Liễu Hàn Vân vẫn là Băng Chuẩn, chẳng qua đã tấn chức đến tứ cấp huyền linh thú thiên thú. Huyền linh thú của Vương Nhạc là Đế Vương Hùng, đồng dạng tứ cấp huyền linh thú thiên thú.
Hai người có thể xem như thực lực chân chính ngang nhau, vậy phải xem ai có thể kiên trì lâu, có thể tìm được nhược điểm của đối phương trước. Chẳng qua Vương Nhạc từng nghe lời đồn về Liễu Hàn Vân, nghe nói hắn (LHV) từng không khống chế được lực lượng điên cuồng của mình nên đã từng giết người. Nghĩ đến điểm này, hắn không dám khinh thường.
Nhưng hắn sẽ không lùi bước, bởi vì Tần Ly vừa mới chiến thắng Trần Phi, trở thành đệ thập danh. Nếu lần này hắn thua, sẽ trực tiếp bị loại khỏi mười người đứng đầu, trở thành đệ thập nhất danh (bài danh thứ 11).
Vương Nhạc nói: "Đến đây đi, cho ta xem thực lực của ngươi! Ngươi một cái đệ thập nhất danh cũng dám khiêu chiến ta, chuẩn bị tốt tư tưởng đi! Đế Vương Hùng, lên!"
Kỳ thực trong khoảng thời gian tu luyện này, Liễu Hàn Vân không chỉ tấn chức, hơn nữa bắt đầu có thể khống chế linh lực của mình. Hiện tại một khi hắn tức giận, linh lực vẫn sẽ tăng lên nhưng không còn mất khống chế nữa.
Vương Nhạc ngưng tụ linh kỹ Linh Mẫn Quang Đằng, chỉ thấy khi hắn ngưng tụ linh lực, vô số quang đằng từ mặt đất bò lên, hướng về phía Liễu Hàn Vân.
Băng Chuẩn của Liễu Hàn Vân đã tấn công, tuy rằng so với Đế Vương Hùng to lớn, nó có vẻ tương đối nhỏ bé, nhưng dáng người linh hoạt cùng cái mỏ sắc nhọn đã trở thành ưu thế của nó. Đế Vương Hùng không ngừng trốn tránh, sau đó xuất ra nhiều cự chưởng chém về phía Băng Chuẩn.
Liễu Hàn Vân đối mặt với rất nhiều quang đằng, ngưng tụ linh kỹ thời gian này hắn ngộ ra 'Hàn Quang Chuỳ'. Vô số chùm tia sáng đánh úp về phía quang đằng trên mặt đất, chặn lại hướng đi của quang đằng.
Vương Nhạc có chút tức giận, trong lòng bắt đầu không bình tĩnh, mà Liễu Hàn Vân vẫn một bộ dáng ung dung, bắt đầu ngưng tụ quang cầu linh lực.
Lúc này quang cầu linh lực so với trước đó vài ngày nhỏ hơn rất nhiều, nhưng linh lực trong đó lại gia tăng không ít, tốc độ quang cầu so với trước đây nhanh hơn.
Vương Nhạc có chút hoảng sợ, không biết đây là chiêu gì. Hắn muốn trốn tránh, nhưng phát hiện căn bản không kịp, rơi vào đường cùng không ngừng lui lại phía sau, bỗng rơi xuống lôi đài. Khi hắn rơi xuống lôi đài, quang cầu lướt qua đầu hắn, nổ tung ở trên bức tường đối diện, hình thành một cái hố lớn.
Vương Nhạc gian nan nuốt một ngụm nước miếng, vốn trong lòng có chút hối hận hiện tại biến thành may mắn. May mắn hắn bị rơi xuống lôi đài, bằng không hiện tại hắn hiện tại không tốt hơn bức tường.
Cái này khen ngược, Tần Ly và Liễu Hàn Vân phá hư vách tường lại được hô ứng.
Bởi vì Vương Nhạc nhảy xuống lôi đài, đã cam chịu nhận thua, hắn thành công trở thành bài danh thứ chín.
Cuối cùng là nam sinh đứng vị trí thứ sáu khiêu chiến vị trí thứ năm Lăng Hạo, nhưng kì tích không phát sinh, nam sinh kia vào chiêu liền bị Lăng Hạo đánh rớt khỏi lôi đài, hôn mê bất tỉnh.
Đến bây giờ, thi đấu bài danh coi như kết thúc, bị đàm luận nhiều nhất là Tần Ly và Liễu Hàn Vân. Nghe được một số người nói hai người đều là tuấn nam mỹ nữ, hẳn là thành một đôi, Vệ Khanh và Minh Dạ một trận nghiến răng nghiến lợi.
Lam Tiêu Tiêu cao hứng nói: "Lúc này chúng ta quả thật kiếm được nhiều, không chỉ khiêu chiến thành công, tiền cũng lời không ít! Hắc hắc, Tần Ly đừng quên ngươi nói muốn mời cơm!"
Tần Ly gật đầu, "Đó là đương nhiên, hôm nay ta cũng lời không ít!"
Tần Ly trở về tiểu viện thay quần áo, liền cùng đám người Lam Tiêu Tiêu, Hàn Hi Bạch đi ra khỏi học viện, chuẩn bị đến Thiên Hương Cư ăn một bữa no nê.
Nhưng có người vui cũng có người buồn, Tô Uyển Nhi biết Tần Ly vào tốp mười, thiếu chút vò nát khăn tay. Lôi Ngạo Nghiên tức giận cũng không quên nói cho muội muội nàng ta, hai người trong lòng cực kỳ bực mình. Tần Ly hiện tại thuận buồm xuôi gió, Lôi gia bọn họ thì gặp không ít rắc rối. Từ ban đầu Lôi Ngạo San, đến sau này Lôi Ngạo Thanh, gần đây nhất là Lôi Nguyên Bác và Lôi Diệp Đào, tựa hồ tất cả đều liên quan đến Tần Ly. Lần trước phái ra hai người theo dõi nàng, vẫn chưa tìm được cơ hội xuống tay, lần này Lôi Ngạo San lại phái thêm hai người.
Hai nhà Tô Liễu cùng Lôi gia hiện nay đang ở thế giương cung bạt kiếm, khiến quan hệ giữa Lôi Ngạo Đình và Tô Hồng vốn không tệ, trở nên thập phần xấu hổ.
Thi đấu bài danh kết thúc, rất nhanh bảng bài danh mới nhất sẽ được công bố, đám người Tần Ly có thể tiến vào Minh Tưởng Trì.
Biết tin Tần Ly và Liễu Hàn Vân thành công tiến vào tốp mười, Nguyệt Diệu Thương cao hứng rất lâu. Đồ đệ hắn cho hắn nở mặt như vậy, khiến hắn lên mặt thật lâu, ngày thứ hai hắn đã gọi Tần Ly cùng Liễu Hàn Vân đến tiểu lâu.
Nguyệt Diệu Thương nhìn Tần Ly, cười híp mắt, " Hắc hắc, tiểu đồ đệ, không nghĩ tới con thật sự vào tốp mười, sư phụ ta thật sự là được an ủi!"
"Sư phụ quá khen! Không biết đồ đệ tiến vào tốp mười, sư phụ người thưởng cái gì cho chúng ta?" Tần Ly nghĩ rằng, khen xuông hai câu có lợi ích gì, phải có chút thực tế!
Vẻ tươi cười trên mặt Nguyệt Diệu Thương cứng đờ, không nghĩ tới Tần Ly sẽ đòi hắn phần thưởng. Nhưng ngẫm lại, nàng nói cũng có đạo lý, đồ đệ mình lấy được thành tích như vậy, bản thân cũng phải tỏ vẻ một chút!
"Khụ khụ, các con đừng nhìn ta đường đường là viện trưởng của Nguyệt Diệu học viện, thực tế ta rất nghèo." Nguyệt Diệu Thương một bên khóc than, một bên ở trong không gian giới chỉ sờ soạng. Sau đó đau lòng từ trong không gian giới chỉ lấy ra hai thứ, "Đây là sư phụ thưởng cho các con khuyên tai gia tốc và vòng cổ linh năng, khuyên tai gia tốc là cho tiểu đồ đệ con, vòng cổ linh năng là cho tiểu tử Liễu gia."
Khuyên tai gia tốc là một đôi khuyên tai thủy tinh màu tím khéo léo, tuy rằng hoa văn rất đơn gian nhưng được làm rất tinh xảo. Vòng cổ linh năng là một chuỗi dây màu lam đan vào nhau thành vòng cổ, mặt trên được khảm một viên ngọc thạch màu lam, thập phần chói mắt.
"Các con đừng xem nhẹ hai thứ này, những cái này đều là năm đó bằng hữu luyện khí đại sư đưa cho sư phụ. Khuyên tai gia tốc tên như ý nghĩa, mang theo nó ngươi có thể tăng tốc độ đi chuyển. Mà vòng cổ linh năng có thể trợ giúp khống chế linh lực của bản thân." Nguyệt Diệu Thương giải thích.
Tần Ly mặc dù có lỗ tai, nhưng cho tới bây giờ đều không đeo khuyên tai, nhìn đôi khuyên tai khéo léo này, vô cùng thích, trực tiếp đeo lên lỗ tai.
Liễu Hàn Vân cũng cảm thấy phần thưởng này rất thích hợp cho hắn, hắn quả thật cần khống chế tốt linh lực của mình. Vốn gần đây đối với khống chế linh lực đã có tiến bộ, nếu có vòng cổ này, sẽ càng thoải mái hơn. Hắn nhìn nhìn vòng cổ, cũng trực tiếp đeo lên.
Nguyệt Diệu Thương thấy hai người đều đã nhận phần thưởng, nói tiếp: "Các con trở về nghỉ ngơi, hai ngày nữa ta sẽ mở ra thông đạo Minh Tưởng Trì, đến lúc đó các con có thể tiến vào. Được rồi, các con trở về nghỉ ngơi đi!" Aizz, mình gọi bọn họ đến để khen ngợi một chút, còn bị xảo trá lấy mất hai món bảo bối, thật sự là mất nhiều hơn được, hu hu!
Tần Ly cười giảo hoạt nói: "Dạ được, sư phụ, chúng ta đây về trước!"