Tâm tình Tần Ly đang bình thản đột ngột chìm xuống, trong lòng hơi lo lắng cho Lam Tiêu Tiêu, cầm quần áo ném lên trên giường đuổi theo. Bởi vì Lam Tiêu Tiêu tâm sự trùng trùng, rất nhanh đã bị nàng đuổi kịp.
Tần Ly kéo giữ nàng, trên mặt mang theo lo lắng, "Ngươi không sao chứ?"
Lam Tiêu Tiêu ngẩng đầu, đôi mắt hạnh đã sưng đỏ, bỗng chốc bổ nhào vào lòng Tần Ly, "Oa oa" khóc lên.
Tần Ly vỗ lưng nhẹ nhàng nói:" Ngươi đừng như vậy, chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?"
Qua một hồi lâu, Lam Tiêu Tiêu dần ngừng khóc, thút thít nói: "Vì sao, vì sao ngươi là nữ nhân?"
Tần Ly hết chỗ nói nổi, vấn đề này nàng trả lời thế nào đây? Chỉ có thể an ủi, "Được rồi, đừng khóc, khóc nữa sẽ không đẹp. Ngươi xinh đẹp như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều nam sinh thích, đến lúc đó chỉ sợ ngươi chọn lựa không hết đâu."
"Tần Ly, chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không?" Lam Tiêu nâng đôi mắt còn vương nước mắt, nhìn qua thật sự vừa thấy đã thương, sở sở khả nhân.
"Đương nhiên, chỉ cần ngươi không ghét bỏ, chúng ta sẽ mãi là bằng hữu." Tần Ly thay nàng lau nước mắt, nói tiếp: "Về sau ta còn có thể bảo hộ ngươi, nếu ai dám bắt nạt ngươi, ta sẽ thay ngươi dạy dỗ hắn, được không?"
"Một lời đã định." Lam Tiêu Tiêu biết, mối tình đầu đáng thương của nàng còn chưa có nở hoa đã tuyên bố héo tàn. Nam nhân mình thích bỗng chốc biến thành tỷ muội tốt, mặc dù hơi không tiếp thu được nhưng chỉ có thể chậm rãi đối mặt. Nàng không thể lại thích Tần Ly, vậy nên phải nhanh chóng thích ứng mới được.
Tần Lu cười cười nói: "Một lời đã định, ta sẽ không lừa gạt ngươi."
"Đúng rồi, ta định khôi phục nữ trang, nhưng không biết búi tóc, ngươi dạy ta được không?"
Tần Ly ở nhà đều là nha hoàn chải đầu cho nàng, cho đến bây giờ cũng chưa từng thử qua. Bản thân chải đầu không phải là tóc đuôi ngựa cũng là búi tóc nam tử, đều là loại tương đối đơn giản. Hiện tại đã quyết định khôi phục nữ trang, tự nhiên muốn triệt để một chút, vừa vặn Lam Tiêu Tiêu ở đây liền nhờ nàng dạy mình.
Lam Tiêu Tiêu đánh giá Tần Ly từ trên xuống dưới một lần nói: "Ngươi thật sự là một chút cũng không giống nữ nhân, búi tóc cũng không biết, xem ra ngươi làm nam nhân chắc đã một thời gian tương đối dài."
Tần Ly cùng Lam Tiêu Tiêu trở về tiểu viện của nàng, đem kiện váy trắng Minh Dạ mua cho nàng ra, an vị ở trên giường đợi Lam Tiêu Tiêu dạy nàng búi tóc. "Haizz, cái loại đơn giản nhất thôi, ta không có nhiều thời gian chăm sóc tóc."
Lam Tiêu Tiêu một bên búi tóc một bên dạy Tần Ly, rất nhanh đã hoàn thành. Sau đó lấy một chiếc trâm trên đầu mình xuống cài lên, "Ngươi xem, như vậy rất đẹp, không nên giữ bộ dạng nam nhân."
"Ta chuẩn bị đi xem phòng tu luyện, ngươi đi không?" Tần Ly hỏi.
Lam Tiêu Tiêu bĩu môi nói, "Ta cũng không phải người cuồng tu luyện, ngươi đi đi, hiện tại mắt ta sưng thành như vậy vẫn là đi về trước."
Tần Ly tiễn bước Lam Tiêu Tiêu, đi đến phòng tu luyện. Phòng tu luyện có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng có linh khí và áp lực không giống nhau, càng lên trên linh khí càng dày đặc, nhưng áp lực cũng càng lớn.
Trước tiên là tầng thứ nhất, bên trong có rất nhiều gian phòng độc lập, nhưng trên cơ bản đều đã đầy, Tần Ly trực tiếp đi lên tầng thứ hai. Tìm một phòng trống, bước vào. Mỗi phòng không gian cũng không lớn, chỉ chứa được một người.
Trên đất có một đài cao, chuyên dành cho học viên ngồi đó tu luyện, Tần Ly khoanh chân ngồi lên. Nhìn đến trên đài cao còn có một cái tạp tào (kiểu máy quét thẻ), cắm kim linh tạp Vệ Khanh cho nàng ở chính chính giữa tạp tào. Trên đài cao lập tức hiện ra một tầng linh quang bao vây nàng. Tầng linh quang phong bế, bên trong áp lực nháy mắt khởi động.
Đây là? Bắt chước uy áp? Tần Ly không ngờ cái này có thể bắt chước uy áp của huyền linh sư và võ giả. Bởi vì nàng hiện tại vừa tiến vào huyền linh tông, bởi vậy nó tự động bắt chước uy áp huyền linh tông nhất giai. Nhưng vì do tu luyện ở tầng thứ hai, bởi vậy uy áp cũng là gấp bội, tương đương với việc chống lại đồng thời uy áp của hai huyền linh tông nhất giai.
Uy áp dần dần hạ xuống, lúc này Tần Ly cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn, tựa hồ thân mình đều bị giam cầm, căn bản không thể động đậy. Thân thể không ngừng bị đè ép, bắt đầu có chút vặn vẹo. Nàng rất nhanh điều chỉnh tốt trạng thái của bản thân, điều động một phần linh lực chống lại uy áp bên ngoài, còn lại một bộ phận nhỏ linh lực bắt đầu ở trong cơ thể lưu chuyển. Thẳng đến khi có thể tĩnh tâm, mới dần dần tiến vào trạng thái tu luyện.
Làn da bị đè ép cảm thấy một trận đau nhức, sức mạnh ý chí yếu ớt căn bản không chịu được. Không chỉ có như thế, ngay cả lục phủ ngũ tạng thậm chí kinh mạch cũng không ngừng chịu áp lực giằng xé, so với khi nàng tấn chức phải chịu dày vò chỉ hơn chứ không kém. Một bên không ngừng gia tăng linh lực, khiến đau đớn chậm rãi dịu đi, một bên còn phải tận lực khiến bản thân bảo trì ở trạng thái tu luyện, không phải bất luận kẻ nào cũng làm được.
Trên người Tần Ly tuy rằng đau đớn, nhưng trong lòng rất vừa lòng. Rèn luyện như vậy chính là thứ nàng cần, tuy như lời Vệ Khanh như vậy không tốt, nhưng có thể đạt ưu việt gấp đôi. Nàng không sợ chịu khổ, nếu không thể ở trong thời gian ngắn tăng tu vi nàng mới sợ hãi.
Thời gian khoảng một chén trà, quần áo trên người ẩm như dội nước, bó sát trên người. Nàng đem linh lực chống lại uy áp thoáng rút về một chút, sau đó linh lực trong cơ thể thong thả gia tăng, cứ như vậy một chút tăng lên, sau đó tuần hoàn. Đại khái khoảng một canh giờ, vẫn cảm giác chống đỡ không nổi. Lại qua một khắc, nàng giải trừ tầng linh quang, uy áp cũng dần dần biến mất.
"Hư, thứ này thật đúng là tốt." Tần Ly từ trên đài cao đứng lên, duỗi thân một chút, đi ra khỏi phòng.
Tần Ly trở lại tiểu viện của mình, trước tắm rửa sau đó thay một trang phục. Khi nàng xuất môn đã mang theo hai bộ váy trắng, vốn là dự bị, cũng không tính sẽ mặc, hiện tại cũng có lúc dùng tới.
Buổi sáng ngày thứ hai, Tần Ly chuẩn bị đi Liên Minh Luyện Dược Sư tham gia khảo hạch, ra khỏi cửa thì thấy Nguyệt Diệu Thần và Hàn Hi Bạch dáng vẻ vội vàng đi qua tiểu viện của nàng. "Hàn ca ca, các huynh khẩn cấp như vậy làm cái gì thế?"
"Ngươi?" Nguyệt Diệu Thần và Hàn Hi Bạch căn bản không chú ý tới thay đổi của Tần Ly, thấy nàng một thân nữ trang, bộ dáng linh động như tiên nữ, hai người đều há hốc mồm.
Tần Ly lúc này mới nhớ tới mình một thân nữ trang, cười giảo hoạt, "Hai vị ca ca không biết muội sao?"
"Ngươi, ngươi là tiểu huynh đệ?" Đầu lưỡi Hàn Hi Bạch không nghe sai sử, Nguyệt Diệu Thần sững sờ tại chỗ. Cũng không thể trách bọn họ có phản ứng như thế, mặc cho ai nhìn đến tiểu đệ nhận thức nhiều năm đột nhiên biến thành muội muội, chỉ sợ ai cũng kinh hách, không kịp phản ứng.
"Vâng, luôn mặc nam trang, hiện tại mới là bộ dạng thật của muội. Không nói cho hau vị ca ca là muội sơ sẩy, lần sau cũng đừng gọi muội tiểu huynh đệ, gọi tên muội là được rồi. Hiện tại không phải thời điểm nói việc này, hai người vội vàng như vậy là muốn làm gì đó?"
"Nghe nói Vệ Khanh bị thương, chúng ta không rõ xảy ra chuyện gì, đang chuẩn bị đi xem." Hàn Hi Bạch phản ứng trước tiên, cũng biết hiện tại không phải thời cơ nói chuyện này, vì thế giải thích.
Tần Ly nhíu đôi mi thanh tú lại, suy tư một chút nói: "Muội với các huynh cùng đi nhìn xem." Vệ Khanh làm sao có thể bị thương chứ? Chẳng lẽ tu luyện nên bị thương, trong Huyền giới còn mấy viên Nguyên Linh đan, hẳn là sẽ có tác dụng.
"Vệ Khanh, mở cửa, chúng ta tới thăm huynh." Nguyệt Diệu Thần gõ cửa nói.
Vệ Khanh nghe thấy tiếng vang, định dựa vào giường ngồi dậy, vừa động thì động đến miệng vết thương, đau khiến hắn rên lên một tiếng, chậm rãi di chuyển đến cửa viện mở cửa.
Lúc này hắn vận một bộ trung y, bên ngoài khoác trường bào, tóc đen rối tung ở sau người. Hắn không nghĩ tới Tần Ly cũng sẽ đến, cho nên chưa kịp đem áo khoác mặc vào. Trung y màu đỏ có chút trong suốt, có thể mung lung nhìn thấy dáng người gầy gò của hắn. Vừa thấy Tần Ly phía sau, hắn cũng là sửng sốt một chút, mới nhớ tới bản thân quần áo không chỉnh tề, vội vàng mặc trường bào.
Hàn Hi Bạch không nhìn thấy vết thương trên người hắn nhưng khuôn mặt tuấn tú hiện tại vô cùng thê thảm. Đôi mắt đào hoa khiến người ta hồn xiêu phách lạc giờ một mảnh xanh tím. Trên mặt có chút sưng đỏ, tóm lại vừa thấy đã biết là bị người đánh.
"Huynh làm sao thế? Đánh nhau với người khác?" Hàn Hi Bạch nhíu mày hỏi. Khắp kinh thành đều biết hắn có bao nhiêu coi trọng gương mặt, hiện tại bị người đánh thành như vậy, lẽ ra hắn tuyệt không buông tha. Lại nói hắn ở Vệ gia địa vị rất cao, người nào không muốn sống dám đánh hắn?
Vệ Khanh cười khổ, động đến vết thương trên mặt, khoé miệng đau hơi run rẩy, "Không phải đều thấy được sao?"
Tần Ly từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên Nguyên Linh đan, đem tới trước mặt Vệ Khanh nói: "Ăn nó trước, nó sẽ giúp huynh khôi phục."
Kỳ thực võ giả giống huyền linh sư, khi bị thương có thể tiến vào trạng thái tu luyện cho đến khi khôi phục, chỉ là tốc độ tương đối chậm. Lúc này nếu ăn một viên đan dược, tốc độ khôi phục sẽ tăng lên nhiều lắm.
Vệ Khanh nhận lấy đan dược, lập tức nuốt xuống, hắn cũng muốn khôi phục nhanh chút, nhất là gương mặt.
Mấy người vào phòng, Nguyệt Diệu Thần thấy Vệ Khanh ăn đan dược, vết thương trên mặt có điểm khôi phục, buông xuống cảm giác lo lắng. Tò mò hỏi:" Là ai đánh huynh?"
Vệ Khanh lắc đầu, "Không biết là ai đánh, không nhìn thấy mặt. Chỉ có thể nói số ta không may, xem ra về sau phải mang theo hai hộ vệ."
Vệ Khanh nhớ tới chuyện này liền buồn bực. Đêm qua đi tìm Liễu Hàn Ngọc, cùng nhau ăn cơm xong hắn liền chuẩn bị trở về học viện. Ai biết đi đến chỗ khuất ánh sáng thì hai tên cao thủ cấp bậc tối thiểu đều trên hắn xông ra chặn đường đi.
Sắc mặt Vệ Khanh căng thẳng, không dám chậm trễ, âm thầm khởi động chiến khí, "Hai vị đây là có ý gì?"
"Có ý gì? Đều là ngươi làm hại huynh đệ chúng ta gặp chuyện không hay ho, muốn tới thu thập tiểu bạch kiểm ngươi." Nói chuyện chính là một trong hai ám vệ ban ngày bảo hộ Tần Ly - Minh Tứ.
"Đừng nhiều lời, mau xong việc còn trở về phục mệnh." Minh Tam thúc giục nói.
Hai người không cùng Vệ Khanh nói tiếp, cùng tấn công về phía hắn. Chiến khí màu xanh tinh thuần lập tức bộc phát, vũ kỹ của hai người đều là quyền pháp, ra quyền uy vũ sinh phong, phối hợp ăn ý.
Nói đến cũng kỳ quái, hai người kia ngay từ đầu tựa hồ không muốn mạng của hắn, chỉ đánh hắn một chút. Nhưng lại giống như có thù hận gì, phần lớn chiêu thức đều rơi trên gương mặt của hắn. Ai cũng biết hắn rất yêu quý gương mặt bản thân, lại chuyên môn đánh mặt, đây không phải có thù với hắn?
Tuy rằng biết mục đích của hai người kia, nhưng cấp bậc của họ cao hơn hắn, hắn rất nhanh chống đỡ không được, trên người không ngừng bị thương. Cuối cùng rơi vào đường cùng, lấy ra hoàng phẩm thánh khí Long Minh Kiếm. Hai người lại cùng hắn triền đấu một lát rồi phi thân rời đi.
Tối hôm qua hắn suy nghĩ thật lâu, hai người này khẳng định không phải người trong kinh thành. Bởi vì người trong kinh thành không có lá gan này, dám khiêu chiến uy nghiêm Vệ gia bọn họ. Càng nghĩ, trong đầu lại hiện lên bằng hữu Tần Ly ngày đó, Minh Dạ. Nhưng hắn không có chứng cớ chứng minh, chỉ có thể cam chịu.
Tần Ly cũng nghĩ đến Minh Dạ, bởi vì Vệ Khanh từng vì hắn đeo mặt nạ mà châm chọc qua. Nhưng nàng cũng không nói ra, mà nghe Vệ Khanh tường thuật.
Tần Ly và Vệ Khanh đoán không sai, đánh người tuy không phải Minh Dạ nhưng cũng là do hắn sai sử. Hôm qua hắn nghe ám vệ báo cáo, trong lòng cực kì buồn bực. Vốn định tự mình động thủ, lại sợ không cẩn thận đánh chết hắn. Vì thế hai ám vệ ban ngày nghị luận sau lưng hắn liền bị sai khiến đi làm nhiệm vụ quang vinh - giáo huấn Vệ Khanh, hơn nữa chỉ được đánh mặt. Không thể không nói nam nhân này rất hẹp hòi, xem ra thuộc hạ của Minh Dạ thật sự hiểu hắn, Vệ Khanh quả nhiên gặp hoạ.
"Vệ ca ca, huynh nghỉ ngơi đi, hôm nay muội còn muốn tham gia khảo hạch luyện dược, ngày mai lại đến thăm huynh." Tần Ly nói với hai người Hàn Hi Bạch: "Các huynh tán gẫu, muội đi trước."
Thời điểm đi đến trước tiểu viện của Minh Dạ, Tần Ly vốn định gõ cửa nhưng lại thôi, cất bước đi về phía bên ngoài học viện.
Đến Liên Minh Luyện Dược Sư, Tần Ly trực tiếp lên lầu chuẩn bị tìm Trần Mậu tiến hành khảo hạch lục phẩm sơ cấp luyện dược sư. Vừa vào cửa thì thấy người ngày đó cùng Hàn Hi Bạch đến Thiên Hương Cư ăn cơm - Lôi Ngạo Nghiên đã ở trong phòng.
"Trưởng lão, ta đến tham giam khảo hạch luyện dược." Tần Ly vào cửa liền trực tiếp nói mục đích đến đây.
Trần Mậu thấy Tần Ly khôi phục nữ trang, mắt sáng ngời, "Tần tiểu hữu đến, đến, lão phu giới thiệu một chút, đây là Lôi Ngạo Nghiên, cũng là tới tham gia khảo hạch. Nàng ấy là Tần Ly, Ngạo Nghiên hẳn là nghe qua, tam phẩm luyện dược sư mười tuổi nổi danh ba năm trước chính là nàng."
Trừ Lôi Ngạo Nghiên, trong phòng còn có ba trưởng lão, phân biệt là một vị tử y trưởng lão, một vị lam y trưởng lão, một vị lục y trưởng lão. Hai vị trưởng lão còn đối nàng tương đối hoà ái nhưng vị tử y trưởng lão nhìn thấy nàng lại hiện ra vẻ mặt phẫn hận.
Tử y trưởng lão tên Lý Thành, là lão sư của Lôi Ngạo Nghiên và Lôi Ngạo San. Vốn Lôi Ngạo San là môn sinh đắc ý của hắn, nhưng từ sau khi Lôi Ngạo San bị phế, hắn đem hết tâm tư đặt trên người Lôi Ngạo Nghiên.
Hôm qua nghe Trần Mậu nói hôm nay có một nữ oa đến khảo hạch lục phẩm sơ cấp luyện dược sư, hắn vốn rất có hứng thú, nhưng nghe đến ba năm trước Tần Ly huỷ môn sinh đắc ý của hắn, hận ý trong lòng liền bùng lên. Hắn muốn nhìn xem, Tần Ly này là thần thánh phương nào, còn nhỏ mà đã ngoan độc như thế.
"Ngươi chính là người ra tay ngoan độc, huỷ đi đệ tử của lão phu, Tần Ly?" Lý Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Vài vị trưởng lão khác nhìn nhau, cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Bọn họ đều biết, Lý Thành vốn có một đệ tử tên Lôi Ngạo San, một lần ra ngoài lịch lãm, được nâng trở về, nghe nói thành phế nhân. Chẳng lẽ đứa nhỏ kia thành như vậy là tiểu cô nương trước mặt làm?
Tần Ly không rõ mình làm sao đắc tội lão nhân này, nhưng nàng cũng không phải quả hồng mềm, "Vị trưởng lão này, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung. Ngươi tốt xấu gì cũng là tử y trưởng lão, phải chú ý lời nói bản thân."
Trần Mậu cũng khuyên nhủ: "Lý trưởng lão, chuyện này có phải có cái gì hiểu lầm hay không?"
Tử y trưởng lão tức đến nỗi khuôn mặt già nua xanh mét, "Hừ, miệng lưỡi lợi hại. Hiểu lầm? Sự thật chính là sự thật, không chấp nhận việc nàng nói xạo. Lão phu hỏi ngươi, Lôi Ngạo San ngươi nhận thức?"
"Thì ra là nàng? Trách không được, thầy như nào trò thế ấy. Nàng hiện tại thế nào? Cửu Linh Thanh Hồn Đan hiệu quả không tệ đi?" Sắc mặt Tần Ly lạnh lùng, châm chọc nói.
"Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ! Mau đem giải dược giao ra đây, bằng không lão phu sẽ không tha cho ngươi."
"Giải dược? Năm đó nàng làm chuyện tốt gì chẳng lẽ không nói cho ngươi sao? Trừng phạt này nàng đáng nhận, ta không có giết nàng xem như tiện nghi cho nàng." Tần Ly cười lạnh nói.
Lý Thành cũng là huyền linh tông, hiện tại đã là huyền linh tông tam giai. Uy áp vừa phóng ra liền giơ tay đánh úp về phía Tần Ly. Tần Ly lập tức phản ứng, khởi động linh lực.
Trần Mậu biết tình hình không ổn, cùng lục y trưởng lão hai người đồng thời ra chiêu hoá giải uy áp.
Lục y trưởng lão là lão giả mập mạp, đem Lý Thành ra ngoài, cảnh cáo nói: "Mặc kệ các ngươi có ân oán gì, đều buông tha cho ta, Tần Ly là thành viên trong nội các chúng ta, là người minh chủ coi trọng, không phải ngươi muốn động là có thể động."
Một vài trưởng lão tuy không nói gì, nhưng là biết Tần Ly ở trong Liên Minh có địa vị gì, là người minh chủ coi trọng, bọn họ khẳng định phải bảo hộ.
Một lát sau, sắc mặt Lý Thành âm trầm cùng lục y trưởng lão tiến vào. Trần Mậu thấy lục y trưởng lão gật đầu, vì thế nói với Tần Ly và Lôi Ngạo Nghiên: "Các ngươi đi theo lão phu."
Trần Mậu đưa hai người đến một gian phòng, bên trong đặt hai cái dược đỉnh, mỗi dược đỉnh trên bàn bên cạnh đều có dược liệu đã nghiền nát cùng một đan phương.
"Các ngươi an tâm luyện chế, mỗi người có ba cơ hội, luyện chế hoàn thành có thể gọi lão phu." Trần Mậu nói cho hai người quy tắc rồi đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Lần trước Lôi Ngạo Nghiên đã gặp qua Tần Ly nhưng không có chú ý nàng. Hôm nay nghe trưởng lão giới thiệu, mới biết nàng chính là người hại Lôi Ngạo San mất hết công lực - Tần Ly. Nếu không nhờ nàng, bản thân cũng không được lão sư chú tâm bồi dưỡng. Thấy Tần Ly đang bắt đầu chuẩn bị, nàng mỉm cười nói: "Tần Ly ngươi chuẩn bị khảo hạch luyện dược sư cấp mấy?"
"Lục phẩm. Thật ngại quá, ta không có thời gian tán gẫu, phải bắt đầu luyện dược." Tần Ly làm tốt công tác chuẩn bị, châm một ngọn lửa dưới dược đỉnh.
Tươi cười trên mặt Lôi Ngạo Nghiên cứng đờ, cũng không nói gì nữa. Nàng không ngờ Tần Ly đã là lục phẩm luyện dược sư, mà nàng mới bắt đầu khảo hạch tứ phẩm luyện dược sư.
Hai người bắt đầu luyện dược, bởi vì hai người luyện dược phẩm cấp khác nhau nên thời gian ra đan cũng hơi khác nhau. Lôi Ngạo Nghiên thấy Tần Ly thủ pháp thành thạo bắt đầu các bước luyện chế, nàng có chút phân tâm, vì thế lò đan dược thứ nhất rất nhanh luyện chế thất bại.
Hôm nay Tần Ly luyện chế lục phẩm sơ cấp đan dược Biến Hoá Đan, có thể cho thánh thú thành công hoá thành hình người. Dược liệu cần thiết có khoảng mấy chục loại, các bước bài trừ tạp chất và dung hợp tương đối phức tạp. Thời điểm lò đan dược thứ nhất của Lôi Ngạo Nghiên thất bại, nàng đang tiến hành bước tách tạp chất. Thấy dược thủy trở nên giống viên thủy tinh trong suốt tinh thuần, Tần Ly bắt đầu tiến hành ngưng đan.
Lôi Ngạo Nghiên đang ở thời điểm luyện chế lò đan dược thứ hai, đã thấy dược đỉnh của Tần Ly bắt đầu tản mát ra một cỗ hương thơm nồng đậm. Chẳng lẽ lần đầu tiên nàng đã luyện chế thành công? Trong lòng hơi khiếp sợ. Rất nhanh lò đan dược của nàng cũng bắt đầu tản mát ra hương thơm, xem ra lúc này có thể thành công.
Qua một đoạn thời gian, hai người đều luyện chế thành công. Đều tự đem Đan dược vào lọ, sau đó tới phòng Trần Mậu.
Lôi Ngạo Nghiên tứ phẩm đan dược Thuận Phong Đan, có thể trong lúc đối chiến tăng tốc độ di chuyển trong thời gian ngắn. Vài vị trưởng lão nhìn phẩm chất đan dược đều liên tiếp gật đầu.
Trần Mậu đưa đan dược cho Lôi Ngạo Nghiên, "Được lắm, dĩ nhiên là phẩm chất cao cấp, Ngạo Nghiên, tiếp tục nỗ lực!"
Trong lòng Lôi Ngạo Nghiên âm thầm cao hứng, trên mặt nộ ra nụ cười khiêm tốn. "Trưởng lão quá khen, Ngạo Nghiên sẽ tiếp tục nỗ lực."
"Tần tiểu hữu, mời ngươi đem đan dược luyện chế lên đây."
Tần Ly đem Biến Hoá Đan mình luyện chế lên, bình đan dược vừa mở ra, một cỗ mùi hương cao cấp đan dược tràn ngập khắp phòng. Tuy rằng nàng đăng ký là lục phẩm luyện dược sư, nhưng một vài vị trưởng lão trong phòng vẫn có chút hoài nghi. Hiện tại nhìn đến đan dược trong bình, trên mặt đều có chút kinh ngạc, dĩ nhiên là Biến Hoá Đan cao cấp!
Nét mặt già nua âm trầm của Lý Thành bỗng chốc xám trắng một mảnh, không ngờ nàng thật sự có thể luyện chế thành công, còn phẩm chất ưu tú như vậy.
Đêm qua Tần Ly ở trong Huyền giới củng cố luyện dược thuật của bản thân, khi nàng khảo hạch cũng không thể dùng Huyền hỏa của Khuynh Nhan, cũng không thể sử dụng dược đỉnh của mình, bởi vậy nàng càng chú trọng nâng cao khả năng luyện dược của bản thân. Nàng luyện đến khi nhiều lần đều có thể luyện ra lục phẩm đan dược cực phẩm mới vừa lòng, bởi vì nàng biết phẩm chất luyện chế hôm nay sẽ có thể giảm xuống. Lôi Ngạo Nghiên nghe bọn họ nói Tần Ly luyện chế cao cấp đan dược, trong lòng lại cả kinh. Lục phẩm đan dược khác tứ phẩm đan dược một trời một vực. Nàng không chỉ một lần luyện chế thành công mà còn là phẩm chất cao cấp, không thể không nói quả thật là thiên tài luyện dược. Mười ba tuổi là lục phẩm luyện dược sư, thế nào cũng sẽ bị cho rằng là nói quá.
"Tần tiểu hữu quả không hổ là luyện dược sư thiên tài, khiến những lão già chúng ta có chút xấu hổ." Trần Mậu cười khổ trả lại lọ đan dược cho Tần Ly, cũng đem huy chương chứng nhận lục phẩm luyện dược sư cho nàng.
Tần Ly cười khẽ nói: "Trưởng lão khách khí, Tần Ly còn cần các vị chỉ giáo rất nhiều. Nếu không còn việc gì nữa ta về trước."
Trở lại tiểu viện, Tần Ly nhìn thấy Minh Dạ ngồi trong phòng, nghĩ rằng: người này thật không biết thế nào là người ngoài, luôn tuỳ tuỳ tiện tiện, muốn cái nào được cái đó.
Minh Dạ liếc mắt liền nhìn thấy Tần Ly, phát hiện nàng hôm nay lại thay đổi nữ trang. Tuy trong lòng kinh diễm nhưng lại hơi bất mãn - nàng không mặc quần áo mình đưa.
"Nữ nhân, vì sao không mặc đồ ta mua cho nàng?"
Tần Ly không trả lời câu hỏi, "Không tức giận? Đêm hôm qua hết giận rồi?"
Minh Dạ ho nhẹ hai cái, biểu cảm mất tự nhiên, "Khụ, khụ, nữ nhân, ta...."
"Không tốt, Tần Ly, Liễu Hàn Vân bị một đám người vây quanh." Lam Tiêu Tiêu lúc này chạy tới tiểu viện Tần Ly không kịp thở nói.
Tần Ly nhìn thoáng qua Minh Dạ, nói với Lam Tiêu Tiêu: "Đi, đi xem."