Thiên Tài Huyền Linh Sư

Quyển 3 - Chương 18-3: (3)




Tần Ly ở trong này cùng Vệ Khanh bàn bạc chuyện làm ăn, Tô Uyển Nhi và Vệ Kiều đi ở trên đường cái. Hai người sóng vai đi cùng một chỗ, Tô Uyển Nhi thở dài, nói: "Ai, còn tưởng rằng hôm nay Khanh ca có thể bồi chúng ta dạo phố!"

"Còn nói? Còn không phải tỷ vừa lôi kéo ta đi? Vừa rồi nếu tỷ ở bên cạnh giúp ta một phen, ca ta có thể không đi sao? Không phải tỷ luôn muốn ta hẹn ca ca ra sao?" Vệ Kiều oán Tô Uyển Nhi không tốt, nghĩ tới Tần Ly liền nói thêm: "Vừa nãy người kia là ai, tỷ nhận thức à?"

"Tình huống lúc nãy muội cũng thấy đấy, tính ca ca muội thế nào muội còn không biết sao? Người kia kêu Tần Ly, ca ca muội rất quan tâm nàng, nói không chừng về sau có thể trở thành chị dâu muội nữa! Nàng cũng là tân sinh của Nguyệt Diệu, sau khai giảng muội có thể nhìn thấy nàng." Tô Uyển Nhi nói xong lại thở dài, biểu cảm thật ai oán.

Vệ Kiều cả kinh kêu lên: "Ngươi nói cái gì? Ca ca ta thích nam nhân?"

"Suỵt, nói nhỏ tiếng thôi, ai nói với muội nàng là nam nhân?" Vệ Kiều kêu khiến mọi người đều nhìn lại, Tô Uyển Nhi vội bịt miệng kêu nàng nói nhỏ lại.

"Hừ! Dù là nữ nhân cũng không được, muốn làm đại tẩu ta nàng còn chưa đủ tư cách."

Tô Uyển Nhi biết nàng sẽ không thích Tần Ly, nữ nhân này luôn luôn yêu thích ca ca. Nàng cũng bởi từ nhỏ cùng Vệ Kiều cùng nhau lớn lên, hơn nữa lại nỗ lực lấy lòng nàng ta, mới được tán thành.

"Muội nói cũng không thể tính, không thấy ca ca muội bị nàng mê hoặc thần hồn điên đảo sao? Bình thường yêu cầu của muội, có khi nào huynh ấy không thoả mãn muội? Muội xem hôm nay vừa thấy Tần Ly đến đã bỏ muội qua một bên." Tô Uyển Nhi luôn chú ý biểu cảm của Vệ Kiều, thấy sắc mặt nàng ngày càng kém, biết lời nói của mình đã có tác dụng. Tần Ly ngươi cứ chờ đi, lập tức ngươi sẽ không còn thoải mái.

Tần Ly cùng Vệ Khanh nói chuyện không sai biệt lắm, liền đứng dậy nói: "Ta về học viện trước, chuyện dược liệu nếu có thì báo ta biết, làm phiền huynh."

"Tần đệ không cần khách khí, vừa vặn ta cũng về học viện, chúng ta cùng nhau trở về đi." Vệ Khanh đứng dậy nói.

Hai người đi ra khỏi khu bán đấu giá Phong Vân, Vệ Khanh hỏi: "Tần đệ, đệ vì sao phải nữ phẫn nam trang?"

"Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chính là cảm thấy mặc nam trang tương đối thuận tiện."

"Ha ha, đệ thật sự rất đặc biệt. Các nữ hài tử khác người nào không thích xinh đẹp, hận không thể mỗi ngày đều phải mua một bộ quần áo mới. Tựa như muội muội ta, mỗi ngày đều theo ta oán giận không có quần áo mới mặc." Vệ Khanh khẽ cười nói.

"Ách. Quan hệ huynh muội các huynh tốt lắm nhỉ." Tần Ly cúi đầu nhìn trang phục bản thân, không cảm thấy có cái gì không ổn. Nhưng Vệ Khanh và Minh Dạ đều nhắc qua vấn đề trang phục của nàng, chẳng lẽ muốn nàng mặc nữ trang mới được?

"Ừ, là muội muội ruột, hằng ngày tương đối được sủng ái. Đệ cũng thấy đấy, đều bị làm hư. Ta về sau gọi muội là Ly nhi đi, Tần đệ nghe có vẻ xa lạ, tốt xấu muội cũng gọi ta một tiếng ca ca."

"Ân, gọi cái gì cũng được, cũng chỉ là một cái xưng hô."

Tần Ly và Vệ Khanh nói chuyện thẳng tới khi về tới học viện, thời điểm đi đến tiểu viện liền nhìn thấy Lam Tiêu Tiêu chờ ở cửa, vì thế cùng Vệ Khanh cáo biệt, đi về phía nàng ấy, "Chờ rất lâu hả? Tìm ta có việc?"

"Cái kia...ta...có chuyện muốn nói với ngươi."

Lam Tiêu Tiêu trải qua chuyện ở Thiên Hương Cư, càng cảm thấy bản thân hi vọng xa vời. Kỳ thật trong lòng nàng ấy luôn cảm thấy buồn bực, vì sao bản thân thật vất vả coi trọng nam nhân, tại sao lại có nhiều người cùng mình tranh, nhưng lại toàn nam nhân. Cho nên tư tiền tưởng hậu (ngẫm nghĩ trước sau), cân nhắc một đêm, nàng ấy liền lấy dũng khí muốn thổ lộ với nàng.

Tần Ly đẩy cửa ra, "Đi vào trong nói chuyện."

Hai người đi vào phòng, mặt Lam Tiêu Tiêu đã đỏ ửng một mảnh, biểu cảm có chút ngại ngùng. Tần Ly thấy nàng có điểm không thích hợp, vì thế sờ trán nàng, nói: "Không phát sốt mà, sao mặt lại hồng như vậy?"

Tay Tần Ly mặc dù hơi mát, nhưng rất mềm mại, khiến Lam Tiêu Tiêu rung động không thôi.

Lam Tiêu Tiêu có hơi cáu giận, tự bản thân sao lại cảm thấy ngượng ngùng rồi? Điểm này thật không giống nàng! Không được, nhất định phải cố lấy dũng khí. "Cái kia, ta, ta thích ngươi." Vừa nói xong liền cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn.

"Khụ khụ..." Tần Ly bị những lời này làm kinh hãi, nháy mắt đầu đầy hắc tuyến, không còn gì để nói. Đây là tình huống gì, nàng lại có thể bị nữ nhân thổ lộ?

Lam Tiêu Tiêu thấy Tần Ly có phản ứng như vậy, trong lòng hơi bi thương, "Ta rất kém sao? Ngươi đây là cái phản ứng gì? Lam Tiêu Tiêu ta lần đầu tiên thổ lộ với người khác, ngươi cứ nói thẳng, rốt cuộc ngươi có thích ta, có nguyện ý cùng ta một chỗ hay không?"

Tần Ly chỉ có thể cười khổ nói: "Không phải là ta không thích ngươi mà ta không thể ở bên ngươi. Bởi vì ta với ngươi giống nhau, chúng ta đều là nữ nhân." Làm sao có thể có sự kiện lớn như vậy phát sinh trên người nàng? Xem ra về sau ở trong học viện không thể mặc nam trang, nàng cũng không muốn nữ nhân thổ lộ với mình.

Lam Tiêu Tiêu hoàn toản ngây ngẩn cả người, trong đầu luôn quanh quẩn hai chữ "nữ nhân". Thật sự là rất buồn cười, nàng thích nhiều ngày như vậy lại là nữ nhân? Nước mắt "lạch cạch" rơi xuống, nói gì cũng chưa nói, đần độn đi ra khỏi tiểu viện của Tần Ly.

Trong tiểu viện cách vách, ngón tay Minh Dạ gõ mặt bàn theo tiết tấu, nghe thuộc hạ bẩm báo tư liệu của Liễu Hàn Vân cùng Vệ Khanh, nghe được cách vách có động tĩnh, biết Tần Ly đã trở lại.

Hộ vệ luôn âm thầm bảo hộ Tần Ly bẩm báo với Minh Dạ: "Tần tiểu thư sau khi cùng điện chủ tách ra thì đi đến khu bán đấu giá Phong Vân, ở nơi đó gặp Vệ Khanh, sau đó hai người ở trên lầu nói chuyện rất lâu, sau đó cùng nhau trở về, hai người tán ngẫu rất vui vẻ."

Minh Dạ ngón tay dừng lại, bên môi nở nụ cười chói mắt. Giỏi lắm, Vệ Khanh này quả nhiên giỏi lắm...

Cái bàn chấn động, trong chớp mắt mặt trên liền ngưng tụ một tầng hàn khí. Hộ vệ bên cạnh không nhịn được liền lui về sau một bước, các hộ vệ khác cũng nhịn không được rùng mình. Xong rồi, theo kinh nghiệm của bọn họ, điện chủ càng tức giận sẽ cười càng sáng lạn. Bọn họ yên lặng vì Vệ Khanh bi ai, căn cứ theo kinh nghiệm của họ, đắc tội điện chủ, nhất định không ăn được thứ tốt.

Tần Ly ngồi ở trên giường, nhớ tới cái hộp buổi sáng Minh Dạ đưa cho. Mang cái hộp ra khỏi Huyền giới, mở ra liền thấy là một bộ váy trắng. Váy chất liệu rất mềm nhẹ, khẳng định là tuyết tàm ti tốt nhất. Kiểu dáng không phiền phức, cũng không trói buộc như những nữ trang khác, nàng rất thích kiểu dáng này.

Lúc đó hắn lại đi mua nữ trang cho nàng, không thể tưởng được tâm tư người này tinh tế như vậy.