Tần Ly khẽ vung bàn tay trắng nõn, một đám lửa nhỏ xuất hiện trên tay. Nàng còn chưa kịp ra chiêu, thì đột nhiên một vầng sáng xanh mãnh liệt nhanh chóng đánh về hướng đại trưởng lão, trong nháy mắt, đại trưởng lão hóa thành một luồng bụi mà bay đi.
"Sau khi giết hắn còn phải tìm chỗ hủy thi, phiền phức, cứ trực tiếp đốt hắn thành bụi như vậy, tương đối bớt việc."
Tần Ly ngẩng đầu, liền nhìn thấy Minh Dạ đứng giữa không trung. Ánh trăng chiếu vào hắn, cả người tựa như được phủ một tầng hào quang bàng bạc, trông rất đẹp mắt. Chỉ là hắn hiện tại đứng ở giữa không trung là muốn làm gì? Chẳng lẽ giữa đêm hôm khuya khoắc, hắn muốn chưng ra cho nàng xem hắn có thể bay?
Nàng biết huyền linh tông có thể đứng giữa không trung, đến huyền linh tôn là có thể ngự không phi hành. Nhưng một huyền linh tôn cường đại xuất hiện trước mặt nàng, tuổi cũng không lớn, khiến người nhu nhược nhỏ bé như nàng chịu đả kích không nhỏ.
"Ta không quen nhìn lên trên, phiền ngươi xuống dưới nói chuyện." Tần Ly tắt lửa trên tay, đứng tựa vào tường.
Minh Dạ đáp xuống mặt đất, đứng ngay cạnh nàng.
"Nữ nhân, ngươi thật sự rất thú vị." Minh Dạ học theo dáng Tần Ly, tựa người vào tường, hai người đứng cạnh nhau như thế.
"Cám ơn đã khích lệ! Định đi khi nào?" Tần Ly cảm thấy Minh Dạ này rất nguy hiểm, không muốn có quan hệ sâu xa với hắn. Thân phận của hắn thần bí, sức mạnh cường đại, có thể nói bản thân nàng không biết gì về hắn, nàng không muốn hắn biết nhiều về nàng.
"Muốn ta đi đến vậy? Ai, còn tưởng rằng giúp ngươi nhiều thứ như vậy, ngươi có thể buông lòng phòng bị một chút" Minh Dạ khe khẽ thở dài, "Chỉ là ngươi sẽ được toại nguyện nhanh thôi, ta sắp đi rồi."
Tần Ly nghe câu cuối cùng, lo lắng trong lòng không còn, nhưng có chút buồn. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sóng mắt lay chuyển mông lung. "Ta không thích người khác tiếp cận ta một cách có mục đích, trước mặt ta, ngươi quá mức thần bí. Ngươi giúp ta, ta cảm tạ, nhưng lại không có biện pháp tiếp nhận ngươi. Ngươi chừng nào thì đi, ta tiễn ngươi."
"Có thể nghe được những lời thật lòng của ngươi, ta cũng không còn bận tâm nữa. Kỳ thực không phải ta thần bí, chỉ là hiện tại có chút chuyện hiện tại chưa thể nói rõ cho ngươi. Nữ nhân, ngươi vốn có thể sống một cuộc sống bình thường, có lẽ vĩnh viễn sẽ không gặp phải những thứ không nên gặp kia, đối với ngươi mà nói sẽ càng thêm hạnh phúc, nhưng ngươi lại cố tình lựa chọn một con đường khác."
"Bình thường sao? Có đôi khi rất nhiều việc đều là tình thế bức bách, chẳng phải ý ta muốn."
"Nguyễn gia kia... ngươi định thế nào?"
"Ngươi yên tâm đi, ta có biện pháp." Thủ hộ Tần gia hiện tại là nhiệm vụ lớn nhất của nàng, vì bảo hộ Tần gia, nàng sẽ không ngừng cố gắng để trở nên cường đại. Hiện tại nàng còn quá yếu, không thể tự mình giải quyết Nguyễn gia.
"Không còn sớm, ta đi về trước." Tần Ly thu hồi tầm mắt, đi về Tần gia.
Minh Dạ nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, cho tới khi nàng khuất bóng......
Tần Ly về phòng, vào trong Huyền Linh Giới. Nhìn Khuynh Nhan mân mê thảo dược trong dược viên, nàng đặt mông ngồi ở bệ đá gần chỗ Khuynh Nhan.
"Lại có chuyện gì?" Khuynh Nhan một bên chăm sóc thảo dược, một bên hỏi.
"Khuynh Nhan, ta muốn học luyện dược. Trước kia ngươi nói ta căn cơ chưa ổn, không thể học những cái khác, hiện tại ta đã luyện bí quyết Huyền hỏa đến trọng thứ hai, có phải có thể bắt đầu học hay không?"
"Sao lại đột nhiên nói chuyện này?"
"Hiện tại ta thật sự quá yếu, nếu không mượn trận sức mạnh của ngươi, ta căn bản không thể bảo vệ tốt Tần gia. Còn nữa, ngươi cũng hi vọng ta có thể nhanh chóng đi tìm Sinh mệnh chi tinh phải không? Nếu ta không thể bảo hộ tốt nhà của ta, ta không có tinh lực đi quản chuyện khác." Tần Ly nhìn chằm chằm bóng lưng Khuynh Nhan, thấy hắn dừng động tác lại, nói tiếp một câu: "Ngươi xem, hiện tại ngươi chỉ có thể bảo tồn thực thể trong huyền giới, chẳng lẽ ngươi không muốn mau chóng khôi phục sao?"
"Được thôi, nhân gia dạy ngươi. Đã vào dược viên, trước tiên, học tập phân biệt thảo dược! Nếu ngươi không thể nhận biết thảo dược, nhân gia sẽ không dạy ngươi luyện dược."
Tần Ly nghe được vế trước, liền âm thầm vui mừng, kết quả lại bị dội một chậu nước lạnh. Đều nhận biết hết? Thuốc phổ này là do huyền linh thần Diễm Lân viết ra, thảo dược được viết trong đó bao gồm cả những giống quý hiếm đã tuyệt tích mấy ngàn năm. Những giống còn tồn tại có đến mấy trăm loại, đều phải nhận biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian?
"Hắc hắc, Khuynh Nhan, ngươi có thể đem bản [ cổ vận đan phương ] cho ta mượn xem không?" Nếu có thể một bên đọc đan phương, một bên nhận biết dược liệu, như vậy càng có thể tiết kiệm công sức, một công đôi chuyện.
Nàng hiện tại không có thời gian để lãng phí, phải dùng thời gian ngắn nhất để trở nên cường đại. Trong thế giới nhược nhục cường thực (*), muốn triệt để bảo vệ tốt Tần gia, cần phải có thực lực mạnh mẽ. Nếu nàng học luyện dược cùng luyện khí xong, sợ gì không có người đến đầu nhập vào hàng ngũ của nàng, làm việc vì nàng. Dù sao nàng không thể vĩnh viễn ở lại Tần gia, như vậy, nàng sẽ phải tìm người có thực lực đến thay nàng bảo hộ gia tộc.
(*): Có thể hiểu là cá lớn nuốt cá bé; thắng làm vua, thua làm giặc.
"Đan phương có thể đưa ngươi, nhưng mà nếu ngươi là muốn dùng đan dược luyện thành trong quyển đan phương này gây lung lạc nhân tâm(**), chỉ sợ là không được. Hiện tại ngươi có thể đến khu bán đấu giá xem một chút, tìm những đan phương(***) bình thường về đọc." Khuynh Nhan phủi bùn đất trên tay, xoay người nhìn Tần Ly.
(**): khiến người khác xoay chuyển ý muốn theo ý bản thân.
(***): phương pháp luyện đan dược nào đó, giống công thức nấu ăn.
Tần Ly vừa nghe, tâm tư đắn đo một chút. Đúng vậy, bên trong bản đan phương này đều là cổ phương trên vạn năm, trân quý dị thường, nếu để người bên ngoài biết nàng có được một quyển cổ phương như vậy, hơn nữa có thể luyện ra đan dược của đan phương, không khiến người ta thèm muốn mới là lạ? Chỉ sợ đến lúc đó không những không gầy dựng được thế lực mà còn đem họa diệt tộc đẩy lên đầu Tần gia. Nói đi nói lại vẫn là do nàng chưa đủ mạnh mẽ, thất phu vô tội hoài bích có tội, đạo lý này nàng hiểu.
Khuynh Nhan đem sách cho Tần Ly, liền bắt đầu dạy nàng nhận biết dược liệu. Tần Ly thầm nghĩ ngày thứ hai đến khu bán đấu giá Lân thành nhìn xem, dù sao còn mười vạn kim nàng lấy được của Tô Uyển Nhi, hẳn là đủ mua đan phương.
Sáng sớm hôm sau, Tần Ly ra khỏi huyền giới, chợt nghe nha hoàn trong phủ nói Trần lão muốn gặp nàng. Nàng thay đổi quần áo mới, lau mặt xong, đi đến tiểu viện dành cho khách nhân.
"Trần gia gia, người muốn gặp con?" Tần Ly bước vào tiểu viện, liền thấy Trần lão đang đứng chấp hai tay sau lưng.
"Tiểu nha đầu, thiếu chủ nhà ta đã đi từ hôm qua, lúc gần đi để lại phong thư cho ngươi, ngươi xem đi." Trần lão rút phong thư từ trong lòng ra, đưa cho Tần Ly.
Vậy mà đã đi rồi ư? Tần Ly không biết vì sao bóng dáng người nọ hiện ra trước mắt nàng. Nàng cầm lấy phong thư, mở ra xem.
"Nữ nhân, cuối cùng cũng như ngươi mong muốn, ta đi. Không cần tiễn đưa ta, ta chỉ hy vọng đến khi gặp lại ngươi có thể hơi chút buông lỏng phòng bị một chút, ít nhất có thể xem ta là một bằng hữu bình thường. Ta biết khi ngươi mạnh hơn, ngươi sẽ không đồng ý ta trợ giúp ngươi, cho nên ta liền tự mình làm chủ để Trần lão ở lại. Ta nói rồi, có một số việc, đến thời điểm thích hợp ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi, ngươi hiện tại chỉ cần nỗ lực trở nên mạnh mẽ là tốt rồi. Ba năm sau, ngươi hẳn là sẽ đi khảo thí Nguyệt Diệu học viện? Đến lúc đó gặp lại, hi vọng khi đó ngươi còn sống sót!"
Tần Ly nhìn phong thư, hắn vậy mà để Trần lão lạix trợ giúp mình, trong lòng có chút cảm động, nhưng nhìn đến một câu cuối cùng, nàng không khỏi nghiến răng nghiến lợi.