Thiên Tài Huyền Linh Sư

Quyển 1 - Chương 14: Bừa bãi cũng là một loại bản lĩnh




Tần Ly nhíu mày nhìn Minh Dạ, rồi lại nhìn đám người còn đang bị đông cứng, trong lòng có chút so đo: "Lần này giúp ta là vì cái gì? Chắc sẽ không vì lí do ta lớn lên giống cố nhân của hắn nữa đâu nhỉ?"

"Lần này à? Bản thiếu gia đột nhiên cảm thấy ngươi rất thú vị, tự nhiên sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy. Nữ nhân, trên người ngươi có không ít bí mật nha!" Minh Dạ kề môi bên tai Tần Ly, đè thấp thanh âm, nói.

"Ha ha, ta không rõ ngươi đang nói cái gì!" Tần Ly cười giảo hoạt.

"Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ minh bạch. Nữ nhân, ngươi hiện tại là cái đích cho mọi người chỉ trích." Minh Dạ nói xong, lướt mắt nhìn lướt qua mọi người toàn bộ khán đài, cuối cùng dừng mắt tại một chỗ.

Tần Ly bĩu môi, quyết định không nhìn hắn.

Đám người Nguyễn gia thấy Tần Ly đi tới, một đám hận không thể dùng một chiêu giết chết nàng cho thỏa mãn những khoái cảm, nhưng đáng giận thay họ không thể nói chuyện càng không thể cử động, chỉ có thể phẫn hận nhìn chằm chằm nàng.

"Tỷ thí đã kết thúc, các vị sao lại còn chưa đi?" Tần Ly bày vẻ mặt vô tội nhìn mọi người Nguyễn gia.

"Trận tỷ thí này thật khiến người ta phấn khích, có lẽ mọi người còn học thêm điều gì đó mới mẻ." Minh Dạ tựa tiếu phi tiếu nói.

Giọng nói hắn vừa dứt, cấm chế trên người của bọn Nguyễn gia liền được giải khai. Nhưng họ e ngại sự uy hiếp của Minh Dạ, tuy rằng trong lòng cực hận nhưng cũng không dám động thủ ngay.

Biết hôm nay không báo được thù, Nguyễn Dục Thành đi đầu bước xuống khán đài, khi đi tới cạnh Tần Ly thì âm trầm trừng mắt nàng: "Tần gia đắc ý không được bao lâu đâu, tiểu oa nhi ngươi đừng vội bừa bãi."

"Ha ha, có thể bừa bãi cũng là một loại bản sự không phải sao?" Tần Ly cười xán lạn nói.

Đám người Nguyễn gia vừa rời khỏi, những người khác đều rời đi, sự yên tĩnh lại được trả về cho phủ thành chủ.

Lúc này người Tần gia đều vây xung quanh Tần Ly, chỉ có một người còn đứng ở trên lôi đài, chính xác hơn là định ở luôn trên đài.

"Đại trưởng lão gia gia, ngài có nhận ra người này không?" Tần Ly chỉ vào nam nhân đang xụi lơ dưới đất, hỏi.

Từ lúc nhìn thấy Minh Dạ dẫn theo nam nhân kia cũng đã sợ tới mức xanh mặt, nóng vội muốn vụng trộm trốn đi, ai biết được lại bị cấm hành động cùng người Nguyễn gia. Hiện tại nghe thấy Tần Ly hỏi trong lòng lại dâng cảm giác sợ hãi.

Đều do hắn nhất thời sơ ý, suy nghĩ không đủ chu toàn, chỉ nghĩ đến tìm một kẻ đáng tin rồi trà trộn vào dân chúng đánh lén, ai ngờ được Tần Ly lại có thể né, người thì lại bị Minh Dạ bắt được.

"A, người này chẳng phải là người trong viện đại trưởng lão sao?" Tam trưởng lão kinh ngạc hô thành tiếng.

Người Tần gia vốn đang chìm trong niềm vui thắng lợi, lời của tam trưởng lão lại rơi xuống như một chiếc búa đập vào lòng bọn họ, nhất thời, cả gia tộc chìm trong yên tĩnh.

Tần Vinh Hải phụng phịu: "Ly nhi, đây là có chuyện gì?"

"Gia gia, e rằng có người không muốn Ly nhi thắng, sau đó lại tìm người đánh lén Ly nhi trong tỷ thí. May mắn tổ tiên phù hộ, Ly nhi mới tránh được một kiếp." Tần Ly liếc mắt nhìn đại trưởng lão.

"Cái gì? Lại còn có người đánh lén con? Không lẽ..." Nhị trưởng lão được cái thẳng tính, vừa nghe Tần Ly nói liền nhịn không được mà gầm lên. Nhưng hắn không ngốc, liên tưởng một cái liền hiểu được đúng sai trong đó.

"Được rồi, việc này về nhà rồi nói." Tần Vinh Hải phân phó nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão đưa người về trước rồi mới đi.

Chờ người Tần gia đi hết, Lâm Quyền đi ra tuyên bố tỷ thí kết quả xong liền mượn cớ ly khai. Hắn là người láu cá như thế, việc đầu tiên hắn luôn làm là xem hướng gió. Hai bên hắn đều không muốn đắc tội, tự nhiên sẽ không lưu lại xem náo nhiệt.

Về tới Tần gia, mọi người tập trung bên trong đại sảnh, sắc mặt mọi người đều khó coi vô cùng.

"Nói, vì sao ngươi đánh lén cháu gái lão phu?" Tần Vinh Hải tuy rằng đã đoán được đại khái nhưng vẫn dựa theo quy củ làm việc. Lúc này, hắn đang nhìn nam nhân ở phía dưới đất tiến hành thẩm vấn.

Thân mình nam nhân run rẩy, trên mặt không ngừng đổ mồ hôi. Hắn cuối đầu, lắp bắp: "Tiểu... tiểu nhân là... bất đắc dĩ. Đều... đều là do đại trưởng lão... sai... tiểu nhân làm vậy!"

"Vì sao hắn phải làm vậy? Ngươi cũng biết nếu như ngươi nói dối nửa câu lão phu sẽ giết ngươi."

"Tiểu.. tiểu nhân không dám. Đại.. đại trưởng lão nói... thiên phú Ly tiểu thư rất cao. Có... có Ly tiểu thư, tôn tử hắn liền không có ngày xuất đầu. Đại trưởng lão còn nói... nói hắn bị bại bởi gia chủ ngài, hắn không cam lòng... cho nên.. cho nên giết cháu gái ngài cho hả giận!" Nam nhân càng nói, trên người càng run rẩy lợi hại, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Tần Vinh Hải giận dữ, "Phách" một tiếng, cái bàn bị vỗ nát. "Phế khí mạch đại trưởng lão, trục xuất hắn cùng người thuộc nhất mạch hắn khỏi Tần gia."

Tần Vinh Hải hạ lệnh đoạt mệnh chính là quyết định trừng phạt cuối cùng, sự tình đến tình trạng này cũng không ai dám cầu tình cho đại trưởng lão. Mưu hại tộc nhân là tội lớn, ngay cả người có quan hệ tương đối gần với hắn là tam trưởng lão cũng không có lên tiếng.

"Gia gia, chuyện này chỉ có một mình đại trưởng lão làm, không cần liên lụy đến người nhà. Hắn làm chuyện sai trái, để cho hắn tự mình gánh hậu quả là được rồi. Hiện tại, Nguyễn gia nhìn chằm chằm chúng ta như hổ rình mồi, chúng ta hẳn là phải đoàn kết nhất trí, không nên để cho tình trạng chia rẽ xuất hiện." Tần Ly đề nghị.

Những người khác nghe lời Tần Ly nói đều liên tục gật đầu, ấn tượng trong lòng đối với nàng cũng tốt thêm vài phần. Tuổi đời còn nhỏ, không những có thực lực lại còn có lòng dạ rộng rãi, thành tựu trong tương lai tuyệt đối không thấp. Vốn là do nàng đắc tội Nguyễn gia nên có vài người kín đáo phê bình nàng, nhưng hiện tại họ đều chậm rãi dứt bỏ thành kiến.

"Được rồi, làm theo ý Ly nhi." Tần Vinh Hải trao cho Tần Ly một ánh mắt tán thưởng, gật đầu.

Đại trưởng lão thành phế nhân, bị đuổi ra khỏi Tần gia. Nhưng hắn lại không hề hối hận, cũng không cảm kích Tần Ly vì lưu giữ người nhà hắn lại, hắn chỉ hận không thể giết chết Tần Ly, hận Minh Dạ xen vào việc của hắn, hận bản thân nhất thời qua loa mà để Tần Vinh Hải có cơ hội trừng phạt hắn.

"Không, ta chưa thua, Tần Vinh Hải, chúng ta chờ xem!" Đại trưởng lão gầm nhẹ, âm độc vô cùng.

"Ta cho rằng ngươi không còn cơ hội kia đâu!"

Thân hình đại trưởng lão run mạnh, ngay lập tức, hắn thấy Tần Ly mỉm cười trước mặt hắn.

"Ngươi... ngươi muốn làm cái gì? Ta... ta nói cho ngươi biết, ta là trưởng bối của ngươi!" Đại trưởng lão từ từ lui thân mình về phía sau.

"Trưởng bối? Từ lúc ngươi đánh lén ta, ngươi đã mất đi tư cách làm trưởng bối. Ngươi hiện tại muốn đi đâu? Về Nguyễn gia kiếm cơm ăn sao?"

"Ta không biết ngươi nói cái gì! Hiện tại ta đã là một phế nhân, ngươi còn muốn thế nào?"

"Bình thường, kẻ muốn hại ta đều chỉ có một kết cục! Vốn ta còn muốn tha cho ngươi đường sống, ai mà biết được ngươi lại không cho ta có cơ hội này. Đại trưởng lão gia gia, người không trách Ly nhi được!" Tần Ly cười quỷ dị tới gần đại trưởng lão, nói thầm bên tai hắn.