Thiên Sủng

Chương 7




10 giờ trưa, mây đen áp đỉnh đầu, cuồn cuộn bao trùm lên Bệnh viện Nhân dân thành phố, càng lúc càng áp thấp xuống, tiếng sấm nổ tung như một trận động đất khiến lỗ tai người ta tê dại.

Phó Hàn vừa trực xong ca đêm, chuẩn bị tan tầm sau khi kiểm tra giường bệnh vào buổi sáng. Anh ở phòng trực ban thay áo blouse trắng, cởi khẩu trang trên mặt xuống, ném vào thùng rác y tế cạnh cửa. Sau đó dùng dung dịch khử khuẩn cho bác sĩ xoa rửa tay, lại đi đến bồn rửa gột sạch.

Phó Hàn nâng cổ tay, nhìn đồng hồ, mắt nhìn chằm chằm vào ngày tháng trên đó.

Ngón tay thon dài của anh nắm chặt, mu bàn tay chậm rãi nổi gân xanh, lúc lâu sau mới cầm lấy di động trong túi quần tây, vuốt màn hình một chút, ngón tay dừng lại trên một chuỗi dãy số. Chần chừ vài dây, anh dứt khoát tắt màn hình, đưa điện thoại bỏ lại vào túi quần, đi ra khỏi phòng trực ban.

Mới ra cửa liền nhìn thấy có người đứng chờ, anh nhướng mắt lên.

Là Cao Đình, khoa tim mạch và mạch máu não số 6.

Trần Đình cùng Phó Hàn là bạn học từ thời cao trung, sau này lại làm chung ở một bệnh viện, thỉnh thoảng Trần Đình sẽ tìm đến chỗ Phó Hàn.

Cô mặc trang phục thường ngày, nhìn thấy Phó Hàn, vừa đi tới vừa vẫy vẫy tay, “ Trùng hợp thật đấy, tớ đang muốn tìm cậu thì cậu liền đi ra.”

Phó Hàn giương mắt nhìn cô, hỏi: “Tìm tôi có việc gì sao?”

Anh đang mặc một bộ tây trang với áo sơmi quần dài, đôi mắt hẹp dài đen kịt dưới mắt kính không có bất cứ dao động gì, khi nhìn vào người khác sẽ làm cho họ cảm giác có chút áp bách.

Như thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu được bên trong một con người.

Trần Đình cong môi cười cười, tay đưa vào trong túi xách, sau đó liền duỗi tay cầm đồ vật mới lấy ra quơ quơ nói: “ Bạn của tớ đưa cho tớ hai tấm vé concert vào 3 giờ chiều. Tớ tìm một vòng không có ai đi cùng, liền nghĩ tới cậu.”

“ Bạn học cũ, cùng đi được chứ?”

Ánh mắt Phó Hàn dừng trên tấm vé trên tay cô, dừng vài giây, sau đó nhìn thẳng vào mắt Trần Đình, “Xin lỗi, buổi tối trực ca khá mệt, bây giờ tôi rất buồn ngủ.”

Nói xong anh đóng cửa phòng trực ban lại, gật đầu với Cao Đình “ Gặp lại sau.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Cao Đình nhìn bóng dáng dần xa, cô thở dài, nhỏ giọng nói thầm: “ Sao mà lại khó theo đuổi như vậy chứ.”

Bỗng cô nghĩ tới cái gì đó, nhanh chân đuổi theo.

Mãi cho đến thang máy Cao Đình mới đuổi kịp Phó Hàn.

“Chờ một chút, sao cậu đi nhanh như vậy chứ.” Cao Đình hơi cong eo thở hổn hển bên cạnh Phó Hàn.

Phó Hàn ấn nút lên xuống, thang máy hiển thị đang ở 1 tầng, anh quay đầu nhìn cô.

Cao Đình điều chỉnh hô hấp lại,nói: “Giang Yêu Yêu đăng ký kết hôn trước, cậu có biết không?

Con ngươi lạnh lẽo hiện lên một tia sắc bén, nhưng Phó Hàn không trả lời.

Anh đưa mắt nhìn về phía nút thang máy, màn hình đang hiển thị ở tầng 3. Phó Hàn mím chặt môi, quai hàm sắc bén.

Cao Đình nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, ngơ ngẩn, cảm giác áp bách đánh ập vào cô.

Số trên màn hình tăng dần, trước khi lên đến tầng bảy, hầu kết Phó Hàn trượt xuống vài cái, lạnh giọng nói: “Chuyện của cô ấy không liên quan đến tôi.”

Cao Đình cười cười, có chút lúng túng nói: “ Tớ quên mất, cậu và Yêu Yêu luôn không quá hợp. Tớ nghĩ chúng ta đều là bạn học cũ nên muốn hỏi cậu một chút về tiền mừng. Tớ nhớ chồng sắp cưới của cô ấy rất đẹp trai, nghe nói là công ty……”

“ Tôi không có hứng thú với chuyện của cô ấy.” Phó Hàn đánh gãy lời của Cao Đình.

Cao Đình nhìn con ngươi đen ngòm của Phó Hàn dưới mắt kính, vừa muốn nói gì đó thì nghe thấy âm thanh "Ding"

Cửa thang máy chậm rãi mở ra.

“ Nhanh lên.”

Hai nhân viên y tế lao vào thang máy với một chiếc xe đẩy, gấp gáp nói.

Phó Hàn tránh ra, định nói gì đó thì tầm mắt rơi vào chiếc xe đẩy.

Trên xe, người nọ hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xinh đẹp không có chút sức sống, vết máu trên khuôn mặt tái nhợt kéo dài đến cổ.

Trên đầu cô chỉ đơn giản quấn một miếng băng gạc đã thấm đầy máu, khăn trải trên xe khắp nơi đều là vết máu kinh hoàng.

Bàn tay rũ bên quần run lên vài cái, đồng tử của Phó Hàn co rút lại, lập tức lao đến xe đẩy trong thang máy.

“ Cô ấy…… Người bệnh có chuyện gì vậy?”, giọng nói của anh run lên.

Một trong những y tá nhìn về phía Phó Hàn, ngay lập tức trả lời: “Là bác sĩ Phó sao? Cô ấy được phòng cấp cứu bên kia đưa lại đây, nói là do tai nạn xe hơi, yêu cầu lập tức phẫu thuật.”

Tay Phó Hàn đẩy xe, bước chân cũng cực kì vội, anh điều chỉnh hô hấp, lập tức nói: “Làm kiểm tra gì chưa? Kết quả sao vẫn chưa được gửi tới?”

Xe đây đi ngang qua Cao Đình, khi cô thấy rõ người trên xe thì kinh ngạc, Giang Yêu Yêu?

Tầm mắt lập tức nhìn về phía Phó Hàn, anh đưa lưng về phía cô và bước rất nhanh. Cô không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy những bước chân vội vã cùng giọng nói mang theo chút run rẩy của anh.

Tay không tự giác bóp chặt hai tấm vé trong tay.

Hiếm khi Phó Hàn lộ cảm xúc ra bên ngoài, nghĩ đến tình cảnh thảm hại của Giang Yêu Yêu, cô cúi đầu móc di động ra, mở vòng bạn bè trên WeChat

【 Thứ hai, bắt đầu lãnh chứng……】

Giang Yêu Yêu không phải hôm nay đi lãnh chứng sao? Tại sao đột nhiên lại xảy ra tai nạn xe?



Đêm khuya, bên ngoài phòng phẫu thuật của Bệnh viện Nhân dân trong thành phố, Giang Bùi đứng ở cửa, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, vẻ mặt luôn bình tĩnh nay lại mang theo rất nhiều lo lắng, anh nhìn đồng hồ trên tay.

Đã qua 10 tiếng, cuộc phẫu thuật còn chưa kết thúc, anh cúi đầu cầm lấy vòng Phật châu trên tay, trong lòng thành khẩn cầu nguyện: Phù hộ Yêu Yêu phẫu thuật thuận lợi, bình an vô sự.

Giang Bùi rũ mắt, trong lòng hối hận không thôi. Nếu buổi sáng anh đưa cô đi thì tốt rồi, nếu Yêu Yêu nhà anh có chuyện gì…… Cái này ý niệm làm đáy mắt anh đột nhiên nóng lên, anh áp xuống chua xót, hít sâu một hơi.

Sẽ không, tuyệt đối không bao giờ.

Anh nắm chặt tay rồi lại buông ra, cứ như vậy, chờ đợi mỗi một giây đều là dày vò.

Giang Bùi nhấc chân vừa định đến gần cửa phòng phẫu thuật thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.

“Giang tổng.”

Nghe vậy, Giang Bùi xoay người.

Cố Phóng bước đến trước mặt Giang Bùi, vẻ mặt có phần ngượng ngùng.

“Yêu Yêu sao rồi?” đôi mắt Cố Phóng đỏ ngầu, giọng nói run run.

Giang Bùi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cố Phóng, đôi mắt đột nhiên nheo lại, “ Tại sao bây giờ cậu mới đến?”

Cố Phóng chỉ cảm thấy đôi mắt kia lộ ra hơi lạnh thấu xương làm hắn không khỏi rùng mình. Mắt hắn hơi lóe lên, giọng nói càng run rẩy hơn, “ Tôi vẫn luôn ở trước cửa Cục Dân Chính chờ Yêu Yêu, điện thoại cô ấy không liên lạc được nên tôi cho rằng cô ấy ra muộn, lúc ấy công ty vừa lúc có việc gấp tôi liền trở về……”

Đột nhiên, trước mắt hắn tối sầm lại, "bốp" một tiếng, tai và mặt tê rần, theo sau đó là mùi máu tanh nồng lần toả trong miệng.

Hắn cụp mắt xuống, nắm chặt tay lại.

Giang Bùi hạ tay phải xuống, giật giật khoé môi, nhàn nhạt nói, “ Nếu không tìm thấy Yêu Yêu rõ ràng là đã có chuyện xảy ra, tại sao cậu không đi tìm con bé? Lãnh chứng là chuyện quan trọng như vậy tại sao không đi cùng nhau? Công ty có việc gấp? Có chuyện gì gấp bằng chuyện con bé gặp nạn?”

“ Nếu có chuyện không hay xảy ra với em gái tôi, tôi cho cậu cùng Cố gia đi theo bồi con bé!”

Bên tai ong ong lời Giang Bùi nói, Cố Phóng càng nắm chặt tay, ngẩng đầu lên, lấy tay lau khoé môi, “Nếu Yêu Yêu xảy ra bất trắc, đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Giang tổng, tin tôi, tôi và anh giống nhau, đều rất yêu thương Yêu Yêu, tôi……”

Một tiếng “ Ding!” vang lên đánh gãy lời của Cố Phóng.

Sắc mặt Giang Bùi biến đổi, lập tức đi về phía cửa phòng phẫu thuật.

Cửa mở ra, Phó Hàn mặc áo quần phẫu thuật và mang khẩu trang từ bên trong đi ra, trên trán lấm tấm mồ hồi, nhìn thấy Giang Bùi liền đi qua bên đó.

“ Cuộc phẫu thuật diễn ra thế nào?” Giang Bùi vội vàng hỏi.

Tầm mắt Phó Hàn dừng lại một chút ở   Cố Phóng phía sau, sau đó nhìn về phía Giang Bùi, “ Cuộc phẫu thuật diễn ra thuận lợi, chỉ là bởi vì mất máu quá nhiều, áp lực trong não khá cao, trong tuần này vẫn sẽ khá nguy hiểm.”

Giang Bùi mím môi hỏi: “ Tôi có thể vào gặp con bé không?”

Phó Hàn nhìn tơ máu trong mắt của Giang Bùi, đáp: “ Anh Bùi, Yêu Yêu cần được đưa vào ICU ngay lập tức. Những bệnh nhân nguy hiểm sẽ được thăm khám vào lúc 4 giờ, người nhà có thể thay phiên chờ ở bên ngoài.”

“ Anh đi về nghỉ ngơi chút đi, hôm nay đã có tôi ở lại bệnh viện, sáng mai rồi qua đây.”

Giang Bùi lắc lắc đầu, “Không, tôi muốn ở đây chờ Yêu Yêu tỉnh lại, con bé từ nhỏ đã rất sợ đau, khi tỉnh nhất định sẽ khóc.”

“ Anh Bùi, anh trở về chuẩn bị một ít quần áo để thay cho cô ấy, có tôi ở đây rồi, đừng lo lắng.”

“Đúng vậy, Giang tổng, anh đi về nghỉ ngơi trước đi, tôi ở bệnh viện chờ Yêu Yêu tỉnh lại.” Cố Phóng tiến lên một bước sốt sắng nói.

Ánh mắt Giang Bùi dời về phía Cố Phóng, hừ lạnh: “ Cậu hẳn là phải chờ Yêu Yêu tính lại, chờ hướng con bé mà bồi tội!”

Nói xong anh nhìn về phía Phó Hàn, ngữ khí lập tức dịu lại, “Cảm ơn cậu, Phó Hàn, Yêu Yêu làm phiền cậu chăm sóc vậy, có cậu ở đây khiến tôi yên tâm hơn rất nhiều.”

Cố Phóng nghe vậy, đáy mắt tối sầm lại, nhìn chằm chằm Phó Hàn, cặp mắt kia cũng vừa lúc nhìn về phía này, lạnh lẽo và sắc bén, mang theo chút dò xét.

Hắn ta có có chút chột dạ.

Nhưng lập tức hấn liền đem chột dạ áp xuống. Hắn chỉ là đi đến nhà của một người bạn, cũng đúng giờ đi đến Cục Dân Chính, là chính Giang Yêu Yêu không cẩn thận mới để xảy ra chuyện này thì có liên quan gì đến hắn?



Sáng sớm, mưa dần dần nhỏ lại, giọt mưa nhẹ nhàng đánh ở trên cửa sổ, từng tiếng khiến mọi người tâm phiền ý loạn.

Tô Lôi ở trên giường trở mình, mở to mắt, cô nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại dưới gối mở tin nhắn WeChat ra.

【 A Phóng, bạn gái anh không sao chứ? Làm sao mà lại xảy ra tai nạn? 】

Bên kia nhanh chóng hồi đáp.

【 Anh không rõ lắm, nghe tài xế gây tai nạn nói cô ấy đứng ở giữa đường nghịch điện thoại. Thật là bất cẩn. 】

Tô Lôi mím môi, gõ một hàng tin nhắn gửi đi

【 anh vất vả thật đấy. Cô ấy thật may mắn khi có người bạn trai chu đáo như anh chăm sóc. Hôm nay em có nấu súp, em đưa qua cho anh được không? 】

Cố Phóng: 【 tuy rằng anh rất muốn thử súp em nấu, nhưng anh không muốn em vất vả. 】

Tô Lôi nhìn tin nhắn này, môi cong lên, lập tức nhắn lại: 【 làm cho anh uống, em không cảm thấy vất vả. 】

Lần này vài phút sau bên kia mới đáp lại: 【 vậy được. 】

Nhìn tin nhắn này, Tô Lôi rũ mắt xuống, cắn cắn môi dưới. Ngày đó, cô quá xúc động nên đã gửi ảnh đi, muốn thu hồi nhưng lại bấm nhầm nút xoá.

Cô nhìn ảnh đại diện WeChat của Cố Phóng, nhất thời không biết phải làm như thế nào.



Nắng gắt như thiêu như đốt, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chói lọi mà dừng ở trên giường bệnh. Trong phòng không khí mát mẻ khô ráo, y tá nhìn lên màn hình bên cạnh giường bệnh, sau đó ghi chép vào sổ tay, tầm mắt dời về phía giường bệnh.

Trên giường bệnh, cô gái nhỏ được quấn một miếng gạc dày ở phần đầu bên trái, tóc bị cắt rất ngắn, chỉ dài có mấy cm, nhưng mặc dù như vậy cũng không ảnh hưởng chút nào đến nhan sắc của cô ấy.

Cô nhắm mắt, an tĩnh nằm ở trên giường, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì nhìn vào thật giống như chỉ là đang ngủ.

Y tá thở dài, còn trẻ như vậy, tuy cuộc phẫu thuật thành công, thân thể cũng đều bình thường, lại hôn mê hơn một tháng vẫn chưa tỉnh lại.

Cô gấp cuốn sổ, quay sang bàn giao công việc cho một y tá khác.

Vừa xoay người, mí mắt của cô gái trên giường nhẹ chuyển động, lông mi thật dài khẽ rung vài cái sau đó chậm rãi mở, con ngươi đen nhánh to dần ra.

Giang Yêu Yêu nhấp môi, có chút bong tróc, mấp máy hơn nửa ngày mới phát ra âm thanh: “ Nước.”

Giọng nói vừa nhẹ vừa khàn.

Y tá vừa nãy khẽ mở miệng, quay đầu lại. Cô lập tức mở to mắt, đi đến trước giường bệnh, “ Cô tỉnh rồi sao?”

Giang Yêu Yêu nghi hoặc mà nhìn y tá trước mặt, chớp chớp lông mi, “Đúng”

Cô ngừng một chút, dùng sức phát ra âm thanh: “ Chồng tôi đâu?”

+

Y tá sửng sốt hỏi: “ Cô tìm bạn trai sao?”

Giang Yêu Yêu ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, lại lắc đầu sửa lại: “Là chồng.”