Thiên Sủng

Chương 4




Ngay lúc Phó Hàn vừa bước vào cửa, Giang Yêu Yêu lập tức ngồi thẳng lưng, bày ra tư thế phòng ngự, ánh mắt mang theo đề phòng mà nhìn về phía anh.

Cô không biết tại sao tên quỷ đen đủi lại đến đây nhưng mỗi lần gặp anh thì đều không phải chuyện tốt gì.

Tâm trạng của cô đang không tốt, giờ lại càng trở lên phiền muộn hơn.

Sau khi vào cửa, ánh mắt của Phó Hàn nhanh chóng rơi xuống thân ảnh của Giang Yêu Yêu. Một đứng một ngồi, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Trên mắt kính của Phó Hàn còn đọng lại vết nước mưa, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, cắt may tinh tế càng khiến bả vai anh thêm cường tráng.

Chỉ là...Trên đầu vai anh đang bị nước mưa làm ướt đẫm, Giang Yêu Yêu sững sờ một lúc. Phó Hàn là một người có tính sạch sẽ lại chỉn chu, rất ít khi thấy anh không chú ý đến vẻ ngoài như bây giờ.

Phi! Cô mới không thèm quan tâm xem anh có chú ý ha không chú ý.

Cô lạnh mặt nhìn chằm chằm khung cửa, tức giận nói: "Anh đến đây làm gì?"

Phó Hàn không trả lời cô, anh hơi khum ngón trỏ tháo kính xuống, lộ ra một đôi mắt sáng hẹp dài. Tầm mắt dừng ở trên người Giang Yêu Yêu đánh giá một vòng sau đó đến gần cô kéo ghế đối diện rồi ngồi xuống.

Anh rút giấy ở trên bàn, không nhanh không chậm mà lau mắt kính: "Đến xem cô và bạn trai trải qua thế giới hai người như nào."

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy không có mắt kính che đậy trông càng thêm sắc bén. Sắc bén đến nỗi giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cô.

Nghe vậy, nỗi đau Giang Yêu Yêu vừa cố gắng áp xuống đã cuồn cuồn trở lại.

Từ 9 giờ sáng đến 2 giờ chiều, cô đã ở cửa hàng váy cưới đợi Cố Phóng 5 tiếng đồng hồ. Lúc đầu cô tin chắc rằng anh bận xong rồi sẽ nhanh chóng đến thôi, trong lúc chờ đợi không biết cô đã gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại, mới đầu thì anh ta còn nghe máy rồi không kiên nhẫn mà nói sẽ đến nhanh thôi, nhưng sau đó thì không thèm bắt máy nữa.

Mặc váy cưới ở trước mặt anh ta là điều cô luôn mong muốn, việc đơn giản như vậy nhưng anh ta cũng không thể làm được. Cô không hiểu, sao anh ta có thể thất hứa trong sự kiện quan trọng như vậy chứ?

Có lẽ chỉ là bởi vì anh ta không để nó ở trong lòng.

Đột nhiên, trái tim của cô đau nhói như bị hàng vạn cây kim đâm vào vậy. Trong thoáng chốc, trong đầu cô hiện lên hình ảnh trong rừng cây u ám có một thân ảnh cao lớn tiến lại gần cô, vươn tay đem cô thoát khỏi sự u ám và tuyệt vọng.

Giang Yêu Yêu dần bình tĩnh lại. Cố Phóng, em sẽ cho anh một cơ hội nữa. Ở dưới đáy lòng cô lại bổ sung một câu: cơ hội cuối cùng.

Tầm mắt của Phó Hàn dừng trên cánh môi đang bị cô gặm cắn đến đỏ bừng. Ánh mắt của cô rõ ràng đang nhìn anh nhưng không biết đang nghĩ nơi nào rồi, anh như cười nhạo rồi đeo kính lại: "Bạn trai của cô đâu? Thử váy cưới mà để cô đi một mình ư?"

"Anh nghĩ anh ấy rảnh rỗi giống anh sao? Anh ấy.....anh ấy rất bận." Giang Yêu Yêu trừng mắt nhìn anh, đôi mắt hồ ly vì trừng to mà càng thêm tròn trịa.

Phó Hàn nhìn vào mắt cô chăm chú, khoé miệng gợi lên thành một độ cung châm chọc.

"Ha, vội đến nỗi mà giành ra mấy tiếng thôi cũng không được sao? Giang Yêu Yêu, cô lớn như vậy rồi sao mà vẫn ngây thơ đến thế chứ?"

"Anh có ý gì?" Giang Yêu Yêu nắm chặt tay lại, móng tay ghim mạnh vào phần thịt bên trong lòng bàn tay.

Phó Hàn thu liễm ý cười: "Ý là cô đừng có bị người bán rồi còn giúp người đếm tiền, tôi có lòng tốt nhắc cô để ý anh ta một chút, hỏi xem hôm nay anh ta đã đi đâu làm gì, ở bên ai."

Giang Yêu Yêu ngẩn ra, lập tức hiểu rõ ngụ ý trong lời nói của anh, chỉ là suy nghĩ ấy vừa loé lên đã bị cô ép xuống, nâng mắt lên lạnh lùng nhìn anh: "Anh không cần giả vào lòng tốt mà châm ngòi ly gián."

Dừng một chút cô lại nói: "Có muốn châm ngòi thì cũng vô ích." Đón nhận ánh mắt của anh rồi gằn từng chữ: "Anh ấy làm cái gì tôi còn biết rõ hơn anh."

Phó Hàn nhìn chằm chằm cô một lúc không nói chuyện, đôi mắt ở đằng sau đôi kính như đang đè nén một loại cảm xúc nào đó, thật lâu sau, đôi mắt chậm rãi bình lặng trở lại.

Anh siết chặt lấy cái khăn vừa dùng để lau kính, da ở chỗ khớp xương trở lên trắng bệch. Đột nhiên, anh ném khăn giấy ở trong tay đi, nó bay một đường vòng cung trên không rồi nằm gọn trong sọt rác.

Phó Hàn nâng mi, đứng lên chậm rãi nói: "Đúng là từ nhỏ đến lớn cô vẫn không thay đổi, trước sau vẫn ngốc như vậy."

Giang Yêu Yêu ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, sâu thẳm bên trong đôi mắt sắc bén là một tầng mông lung không rõ, khiến cô không thể hiểu được. Nếu là bình thường cô sẽ không chút do dự mà đấu võ mồm với anh, nhưng bây giờ cô không có tâm trạng ấy, Giang Yêu Yêu phất phất tay, không kiên nhẫn nói: "Nếu như chúng ta nhìn nhau không vừa mắt thì cũng không cần tự tìm ngột ngạt làm gì, anh mau biến khỏi mắt tôi đi."

Cô vừa nói vừa dựa vào lưng ghế, nhưng chỉ mới dựa lưng vào cô liền "A!" một tiếng, sau lưng giống như bị một vật chọc vào, cô nhíu chặt mày mà sờ tay vào chỗ bị cấn phát hiện khoá kéo đằng sau giống như bị kéo xuống.

Giang Yêu Yêu vòng tay ra đằng sau muốn với lấy khoá kéo nhưng làm thế nào cũng không kéo lên được, cô túm lấy mép váy sau lưng muốn đứng lên nhưng vừa đứng liền cảm giác lòng bàn chân đang dẫm phải cái gì đó, một tiếng 'Roẹt!' vang lên bên tai, không xong hình như cô dẫm phải váy rồi, mắt nhìn thấy chiếc váy sắp tuột xuống, Giang Yêu Yêu nhanh chóng giữ lấy phần ngực.

Một tay khác thì kéo lấy phần váy đằng sau lên, nhẹ buông tay mặt cô cứng đờ lại, trong tay đang cầm một vật cộm cộm, hình như cô kéo hỏng khoá mất rồi.....

Giang Yêu Yêu cúi đầu, nhìn chiếc váy bị xô dịch ngay trước ngực. Nếu cô đứng lên thì chỉ sợ chiếc váy sẽ tuột xuống ngay mất. Phải mau chóng gọi nhân viên cửa hàng xuống, cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại di dộng, ngón trỏ ấn vào phím mở khoá thì nhìn thấy vạch pin cạn kiệt, chưa đến 30 giây điện thoại đã sập nguồn.

Ánh mắt của cô nhanh chóng bắt lấy thân ảnh sắp rời đi của Phó Hàn.

"Này, anh từ từ đã."

Bước chân của Phó Hàn dừng lại, nghiêng người nhìn về phía cô, tầm mắt từ từ nhìn xuống nơi mà cô đang cố sức che lại, khoé mắt hơi nhếch lên.

Giang Yêu Yêu cắn cắn môi: "Có thể giúp tôi một chút được không?"

Phó Hàn nhìn cô, không nhanh không chậm mà trả lời: "Không thể!"

"Vì sao lại không chứ? Anh chỉ cần giúp tôi gọi nhân viên cửa hàng đến đây là được rồi."

Phó Hàn duỗi tay phủi phủi đầu vai, vuốt phẳng vết nhăn trên mặt áo, hừ cười nói: "Tôi cần phải nhanh chóng biến mất khỏi đây, tránh cho cô cảm thấy ngột ngạt."

Nói xong thì chuẩn bị xoay người.

Giang Yêu Yêu trừng mắt kêu anh: "Anh đừng đi."

Nếu như nhân viên cửa hàng không xuống thì cô phải ở đây đợi đến bao giờ chứ, cô rũ mắt xuống, còn nếu như cô cứ như này mà đi tìm nhân viên cửa hàng, thì chỉ sợ vừa đứng lên váy đã tụt xuống rồi.

Cô nhanh chóng nở một nụ cười có chút nịnh nọt: "Cái kia, giúp một chút, khoá váy cưới của tôi bị hỏng mất rồi...."

Phó Hàn nghe vậy cũng cười nói: "Vì sao tôi lại phải giúp đối thủ một mất một còn của mình chứ?"

Nói xong anh xoay người bỏ đi, mở cửa rồi đóng lại một cách liền mạch lưu loát.

Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Giang Yêu Yêu hít sâu một hơi rồi thả tay đang giữ váy ra, hùng hùng hổ hổ mà vỗ mạnh một cái lên bàn: "Phó Hàn, anh là một tên bại hoại, quỷ đen đủi."

- --------------

Sau khi mắng một hồi xả hết giận dữ, vừa muốn kéo lại cái váy đang bị trễ xuống ngực thì cửa lại được mở ra.

Giang Yêu Yêu trừng lớn đôi mắt mà nhìn ra ngoài cửa.

Phó Hàn đứng ở trước cửa, mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm vào trước ngực của cô.

Giang Yêu Yêu sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống dưới. Cô đang mặc một chiếc áo lót màu hồng hellokitty. Đồng tử cô co rụt lại: "Á!" một tiếng đôi tay nhanh chóng che ngực lại, tức đến nỗi không nói lên lời.

Phó Hàn nhướng mày đi vào phòng, đóng chặt cửa rồi đi về phía cô.

Váy cưới buông thõng trên người Giang Yêu Yêu, chỉ cần cử động vài cái, thật sự sẽ rơi xuống, vậy thì cô sẽ bị..., cô chỉ vào Phó Hàn mắng: "Anh cái đồ lưu manh, đừng tới đây."

Nhưng anh giống như không nghe thấy, rất nhanh đã đứng ở trước mặt cô.

Phó Hàn nghe vậy khó hiểu nói: "Không phải cô cần tôi hỗ trợ sao?"

Đôi mắt của Giang Yêu Yêu sắp phun ra lửa: "Không cần, anh mau tránh ra! Đồ lưu manh, anh cố tình muốn trêu tôi!"

Phó Hàn nghe vậy gật đầu: "Đúng là trông cô rất buồn cười. "

" Anh là cái đồ vương......" lời còn chưa nói xong, trước mắt Giang Yêu Yêu tối sầm lại, là Phó Hàn cầm một tấm chăn mỏng màu trắng từ phía sau và khoác lên vai cô.

Chiếc chăn rất lớn, trùm kín hơn nửa cơ thể của Giang Yêu Yêu.

Phó Hàn dùng ngón tay siết chặt chăn lại sau đó buông tay ra.

Giang Yêu Yêu vội nuốt lại câu mắng đang nói dở, nhất thời có chút xấu hổ.

Tuy rằng tên quỷ đen đủi này từ bé đã gây sự với cô nhưng hôm nay cũng đã giúp cô khỏi tình cảnh mất mặt, Giang Yêu Yêu luôn là người yêu ghét rõ ràng, cô khẽ nhấp môi dưới rồi nói với anh: "Cái đó......"

Lời nói đến miệng nhưng không thể thốt ra được. Cô liên tục nuốt nước bọt, chuẩn bị mở miệng nói ra câu 'Cám ơn' thì đỉnh đầu lại vang lên một tiếng nói: "Thật là khó tưởng tượng được, có người 25 tuổi rồi vẫn còn mặc hellokitty....."

"......."

Trong nháy mắt, mặt Giang Yêu Yêu đỏ bừng, cô duỗi chân đá vào đầu gối anh, lần này cô thật sự đã đá trúng.

Phó Hàn "A!" một tiếng rồi nhanh chóng ôm đầu gối. Giang Yêu Yêu nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh mà cười đến cong cong đôi mắt.

Vào lúc nhân viên cửa hàng mở cửa tiến vào thì nhìn thấy hai người một đứng một ngồi đang trừng mắt với nhau. Cô ấy nhìn đường nét thâm trầm của Phó Hàn vui vẻ nói: "Giang tiểu thư, bạn trai của cô cuối cùng cũng đến rồi!"

Nghe vậy, Giang Yêu Yêu cùng Phó Hàn ăn ý mà quay mặt đi trăm miệng một lời ghét bỏ nói.

"Anh ta không phải bạn trai tôi!"

"Tôi không phải bạn trai cô ấy!"

Nhân viên cửa hàng nhìn hai người, theo bản năng hỏi: "Vậy Giang tiểu thư, bạn trai cô đâu? Sao lại có người bạn trai nào để bạn gái mình tự thay váy cưới chờ suốt cả ngày chứ?"

Phó Hàn nhìn mắt biểu tình cứng đờ Giang Yêu Yêu, tầm mắt chuyển xuống một hoạ tiết trên gấu váy cưới và dừng lại.

"Yêu Yêu." Anh nhẹ nhàng nhẩm hai từ đó trong lòng.

- ---------------

Khi mà Giang Yêu Yêu về đến nhà thì trời đã tối, đúng vậy, cô chờ cả buổi chiều nhưng cũng không thể chờ nổi người kia đến. Người không đến, điện thoại cũng không nghe. Cô ỉu xìu mà bước vào nhà, vừa đi vào thì đã nhìn thấy Giang Bùi đang ngồi đọc báo ở phòng khách.

Giang Bùi bỏ tập báo đang cầm trên tay xuống, giương mắt lên nhìn cô: "Hôm nay thử váy cưới như thế nào?"

Giang Yêu Yêu né tránh tầm mắt của anh ấy, hàm hồ nói: "Cũng được, em lên lầu thay quần áo đây."

"Ừ" Tầm mắt Giang Bùi dừng ở trên người cô một chút rồi gật đầu.

Cô nhanh chóng bước lên lầu, từ nhỏ cô đã không thể nói dối với anh trai được rồi, mãi khi bước vào phòng ngủ thì cô mới thở ra một hơi, ném túi xách xuống đất, cả người ụp xuống chiếc giường mềm mại.

Vì không bật đèn nên cả phòng tối om, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài lại đổ mưa, giọt mưa từng chút từng chút đập vào tấm kính trong suốt, cô phiền muộn mà nhắm mắt lại, nâng tay cầm điện thoại lên. Màn hình trống trơn, không có tin nhắn hay một cuộc gọi nhỡ nào cả.

Sự thất vọng lại lần nữa dâng trào.

Cô nhìn chằm chằm di động rồi thở ra một hơi: "Cố Phóng, đây thật sự là cơ hội cuối cùng em cho anh đấy."

Cô nhìn chằm chằm một hồi lâu, màn hình vẫn yên tĩnh như cũ.

Nắm chặt bàn tay, đáy mắt dâng lên chua xót, khi ngón trỏ chạm vào nút bấm, đột nhiên, trong lòng bàn tay chấn động lên, cô sững sờ nhìn về phía màn hình, hai chữ "Bạn trai" đập vang lên.

Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hít sâu một hơi, tiếng chuông vang lên một hồi mới bấm kết nối.

"Alo."

Trầm mặc một lúc, giọng nói trầm thấp của Cố Phóng vang lên.

"Yêu Yêu, hôm nay là anh không tốt, tình huống của bạn anh rất nghiêm trọng, ở bệnh viện anh không kịp nghe điện thoại của em." Giọng nói hắn mỏi mệt mang theo áy náy và bất an.

Giang Yêu Yêu bấu chặt khăn trải giường, giễu cợt cười: "Ồ, bạn của anh quan trọng, so với việc em thử váy cưới quan trọng hơn, so với việc nghe điện thoại của em càng quan trọng, so với việc em mặc váy cưới ở cửa hàng chờ anh một ngày lại càng quan trọng hơn nữa."

"Cố Phóng, anh coi em là cái gì chứ?"

Cô có thể chịu đựng hắn một lần hai lần, nhưng sẽ không có khoan nhượng vô hạn.

"Yêu Yêu, thực xin lỗi, anh bảo đảm sẽ không có lần sau." Trong thanh âm của Cố Phóng có chút vội vàng.

Giang Yêu Yêu xoa xoa ấn đường, nhàn nhạt trả lời: "Em mệt rồi, chúng ta nói chuyện sau đi."

"Tất cả những việc còn lại của hôn lễ để anh chuẩn bị nốt được không? Anh sẽ chứng minh cho em thấy là anh thật lòng." Đầu dây bên kia vang lên thanh âm vừa chân thành lại khẩn thiết. Nếu là trước đó cô sẽ rất vui, nhưng hôm nay, cô mệt rồi.

"Không cần..." Giang Yêu Yêu vừa muốn dập điện thoại thì nghe thấy: "Đừng tắt, anh đang ở dưới nhà em, em đến trước cửa sổ đi."

Giang Yêu Yêu sửng sốt, bước ra khỏi giường, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Ngoài cửa lớn, có một thân ảnh cao to đang đứng dưới mưa, bên ngoài đang mưa lớn, tây trang dần bị thấm ướt.

Cố Phóng đứng ở bên ngoài với nửa bên mặt vừa rát vừa đau, đầu lưỡi liếm liếm khoé môi bị rách, bên tai giống như vang lên tiếng nói khinh thường mà phẫn nộ: "Không có Giang Yêu Yêu, một phần cổ phần của công ty cũng không cho mày! Mày lại dám đắc tội nó? Không dỗ được nó thì cút ra khỏi công ty đi, nghĩ cách mà nhanh chóng kết hôn với nó một chút!"

Anh ta nhìn chằm chằm thân ảnh yểu điệu ở cửa sổ, đáy mắt mang theo phẫn hận nhưng lời nói phát ra thì cực kì ôn hoà: "Yêu Yêu, chúng ta đi đăng kí kết hôn trước có được không? Quãng đời còn lại chúng ta sẽ trải qua bên nhau."

Giang Yêu Yêu nắm chặt di động, vừa muốn nói gì đó thì bên kia lại truyền đến thanh âm của Cố Phóng: "Thứ hai tuần sau chúng ta đi đăng kí, có được không?"