Thiên Nga Đen

Chương 44




Tiếng vang thật lớn làmLâm Yến Vũ bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mở mắt ra liền nhìn thấy Tần Tuyểnđang đứng ở trong phòng cô, cửa cũng bị đập hư, trong lòng kinh hoàng, nhưngngoài mặt vẫn bình tĩnh vô cùng: "Anh làm cái quái gì vậy? Phá cửa xôngvào à?"

Tần Tuyển đi đến trướcmặt cô, thăm dò nhìn cô, trong ánh mắt chứa ý tứ sâu xa: "Vì sao lại khóacửa? Cô làm chuyện gì trái với lương tâm nên sợ người khác hãm hại cô à?"

"Phòng này là củatôi, tôi muốn thế nào thì thế ấy, tôi và cục cưng cần được nghỉ ngơi, khôngmuốn bị ai quấy rầy." Lâm Yến Vũ chậm rãi ngồi xuống, lấy điều khiển từ xabật tivi, xem kênh dành cho bà mẹ và trẻ em, nghe nhạc dưỡng thai.

Tần Tuyển thấy thái độngạo mạn của cô, không hiểu sao trong lòng lại căm tức: "Cô dựa vào cái gìmà nghĩ tất cả những chuyện cô làm đều là hợp tình hợp lý như vậy? Lâm Yến Vũ,cô cho rằng cô không tim không phổi như thế thì tôi sẽ bỏ qua cho cô?"

"Anh không dám làmgì với tôi đâu, nếu tôi cùng cục cưng có sơ xuất gì, cha anh sẽ không bỏ quacho anh." Lâm Yến Vũ cười quyến rũ, thoạt nhìn ánh mắt mang theo tia xảotrá cùng nham hiểm.

Tần Tuyển thấy cô hờihợt, nảy sinh ác độc cười khẩy: "Tôi muốn giết chết cô, có rất nhiều thủđoạn, cô đừng lấy cha tôi ra để dọa tôi sợ, cho dù tôi giết cô ngay tại đây,ông cũng sẽ không làm lớn chuyện, lấy thân phận cùng địa vị hiện tại của ôngấy, lòng dạ của ông ấy so với trong tưởng tượng của cô tàn nhẫn hơnnhiều."

"Anh phải giết tôisao?" Lâm Yến Vũ ngẩng đầu nhìn hắn khiêu khích. Tần Tuyển không hề bị côchọc giận, vẫn cười lạnh: "Cô yên tâm, tôi sẽ không cho cô chết thoải máinhư vậy, cô và mẹ cô đã làm cho gia đình chúng tôi thống khổ nhiều như vậy, tôisẽ từ từ chậm rãi từ chỗ của cô đòi lại hết, để cho cô sống không bằngchết."

Lâm Yến Vũ không quantâm tới lời nói của hắn, tầm mắt chuyển hướng đến tivi, bỗng nhiên cổ bị haitay Tần Tuyển bóp nghẹt, lực mạnh mẽ cơ hồ làm cho cô thở không nổi, nhưng côkhông chút phản kháng, cô rất hiểu con người của Tần Tuyển, biết rõ toàn bộnhược điểm tính cách của hắn.

Trong lòng Tần Tuyểntràn đầy khoái cảm ác độc, nhìn thấy Lâm Yến Vũ ngã nhào xuống giường, miệng mởto hít thở không khí, giống như người sắp chết, sắc mặt đỏ hồng nhưng lại bấtlực suy yếu, cảm thấy vô cùng hả giận, tay vô thức nới lỏng ra. Nhưng là chỉcần tầm mắt của hắn vừa tiếp xúc đến bụng cô, hận ý liền không thể tiêu tan,làm cho hắn muốn liều lĩnh mà bóp chết người phụ nữ này.

Lâm Yến Vũ rất bìnhtĩnh vuốt lại tóc, tay đặt trên bụng nhẹ nhàng xoa xoa, như thể đang an ủi cụccưng trong bụng, khiến cục cưng không phải hoảng sợ.

Tần Tuyển không thểnhịn được nữa, lần nữa lôi cô đứng lên khỏi giường, phẫn nộ nói: "Tạisao cô phải lừa dối tôi! Tôi lại chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô."Chuyện hắn không thể buông bỏ đượcnhất chính là chuyện này. Cô không yêu hắn, lừa dối hắn, làm cho hắn chịu mọiđả kích, đau lòng buồn bã.

Lâm Yến Vũ cười thêlương: "Tôi cũng muốn làm một người tốt, tiếptục múa ballet, cho đến khi nào múa không được nữa, gả cho người đàn ông mà tôiluôn yêu từ năm 14 tuổi, sinh hai cục cưng, lặng lẽ sống qua ngày, nhưng cóngười không đáp ứng, có người không muốn thấy tôi trải qua cuộc sống hạnh phúc,không chỉ đã hại chết mẹ tôi, còn làm cho tôi và người tôi yêu gặp nhau màkhông thể nhận nhau, chỉ sợ người mẹ điên khùng mất nhân tính của anh lần nữahãm hại anh ấy. Mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, tôi muốn cho linh hồn của các ngườivĩnh viễn đều không được yên ổn, còn sống một ngày thì sẽ thống khổ một ngày!"

Tần Tuyển tức giận đếnnghiến răng nghiến lợi, dùng sức ném cô sang một bên, Lâm Yến Vũ như sớm biếtđược hắn sẽ dùng đến chiêu này, nhẹ nhàng tránh đi, không có té ngã. Tần Tuyểnvừa định giơ tay lên, Lâm Yến Vũ đã cầm lấy điện thoại, uy hiếp hắn, chỉ cầnhắn dám động đến cô một chút nữa, cô lập tức gọi điện thoại cho Tần Hạc An. TầnTuyển đạp vào cửa đi khỏi.

Thấy hắn rời đi, LâmYến Vũ thở dài một hơi, đóng cửa lại gọi điện thoại cho Tiêu Lỗi. Nhưng cũnggiống như hai ngày trước, cho dù gọi như thế nào, chính là điện thoại của anhcũng gọi không thông, luôn nhắc nhở nằm ngoài vùng phủ sóng.

Rốt cuộc anh đang ở chỗnào, chẳng lẽ đi vào vùng cấm phải quản chế thông tin, hoặc là tín hiệu di độngbị che chắn? Không phải không có khả năng này, vì quản chế an toàn thông tin,trong quân đội thường xuyên tiến hành quản chế đối với điện thoại và thư từ củasĩ quan, nhất là các công việc đặc thù, Lâm Yến Vũ từng nghe Tiêu Lỗi nói qua.

Nhưng không phải anhđang đi họp sao, làm sao có thể không liên lạc được? Chẳng lẽ hội nghị lần nàycủa họ thuộc cấp bí mật, yêu cầu mọi người phải giao nộp điện thoại? Hay làhiện tại anh đang chấp hành nhiệm vụ gì đặc biệt? Lâm Yến Vũ suy đoán tới nhiềukhả năng, đều chưa nắm được trọng điểm, chỉ có thể chờ đợi, chờ một ngày nào đóTiêu Lỗi lại gọi điện thoại cho cô.

Ngay ngày hôm sau, TầnTuyển cũng chuyển đến sống trong biệt thự, cho người giám sát chặt chẽ hànhtung của Lâm Yến Vũ, không được để cô ra ngoài, cũng không cho cô gọi điệnthoại, giam lỏng cô.

Đối với chuyện này, LâmYến Vũ không khóc cũng không gây rối, an tâm dưỡng thai, đối với cô mà nói quantrọng nhất chính là bảo vệ tốt cục cưng trong bụng. Về phần Tiêu Lỗi, cô tintưởng anh có thể tự bảo vệ mình.

Mỗi tối, bất luận TầnHạc An bận rộn nhiều việc cũng đều gọi điện thoại cho con gái, hỏi tình hình côvà cục cưng, loại tâm trạng này đúng là vài thập niên qua chưa từng có, giốngnhư đứa con gái này là đứa con độc nhất mà ông có, loại tình cảm yêu thương cóthể cảm nhận được trong lời nói. Nhưng Lâm Yến Vũ chưa bao giờ gọi ông là cha,về điểm này ông cũng không có coi trọng lắm.

Cứ để từ từ sẽ đến, TầnHạc An biết trong nhất thời con gái có chút khó chấp nhận, dù sao ông đã rời bỏhai mẹ con nhiều năm như vậy, mẹ cô lại chết thảm ở tha hương, ông chẳng quachỉ muốn tận lực chăm sóc con gái thật tốt, cho cô tất cả mọi thứ mà ông có thểcho để bồi thường.

Lúc Lâm Yến Vũ nói điệnthoại, Tần Tuyển an vị bên cạnh ở cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, âmthầm gây áp lực cho cô, chỉ cần cô dám tố cáo với Tần Hạc An, hắn lập tức cóthể giết chết cục cưng ở trong bụng cô.

"Tiêu Lỗi có liênlạc với con không? Nó có nói khi nào thì trở về hay không?" Tần Hạc An cònchưa biết Lâm Yến Vũ đã mất liên lạc với bên ngoài, nghe giọng điệu của côdường như cũng không có bất thường.

Lâm Yến Vũ vừa định mởmiệng, cảm giác được bàn tay của Tần Tuyển đặt ở bụng cô tăng thêm chút lực,đành nuốt xuống lời muốn nói, đổi giọng: "Không có, bọn họ... Anh ấy còncó ít ngày nữa, anh ấy nói khi trở về sẽ đến tìm tôi."

"Thằng nhóc kiatại sao lại không đáng tin như vậy chứ, nhận hay không nhận trách nhiệm cũngkhông có tin tức gì, hôm khác ta phải gọi gọi điện thoại cho cha của nó, nói vềhôn sự của hai con." Tần Hạc An cảm thấy thằng nhóc Tiêu Lỗi này thật làkhông có thành ý, làm bụng con gái ông lớn ra, còn nó thì buông tay mặc kệ .

"Không không...Ông đừng tìm bác Tiêu, chuyện này Tiêu Lỗi còn chưa nói với gia đình anh ấy,trước tiên ông đừng đi tìm." Lâm Yến Vũ vội vàng ngăn cản Tần Hạc An đitìm cha của Tiêu Lỗi. Người nhà họ Tiêu cái gì cũng không biết, lúc này để bọnhọ khuấy đảo vào sẽ thành một mớ hỗn độn, vẫn nên nói trước với Tiêu Lỗi, đểanh tự nói với cha mẹ anh mới tốt.

Tần Hạc An nghe ragiọng nói của con gái có chút lo lắng, nhanh chóng dỗ dành cô: "Được đượcđược, không tìm không tìm, cái gì cha cũng đều nghe lời con, con ngoan ngoãndưỡng thai cho tốt, hết thảy chờ Tiêu Lỗi về tới sẽ nói sau." Bây giờ congái là bảo bối cục cưng của ông, cô nói cái gì thì là cái đó.

Lâm Yến Vũ cảm giácđược hô hấp của Tần Tuyển ở bên cạnh đều thay đổi, đoán được là hắn đang tứcgiận. Hắn không thể không tức giận, trong mắt cha hắn chỉ có đứa con gái là LâmYến Vũ, căn bản không có đứa con trai là hắn.

"Đúng rồi, haingày này Tiểu Tuyển thế nào, có làm khó con hay không? Nếu nó dám khi dễ con,con hãy nói cho ta biết, ngàn vạn lần đừng giấu giếm." Tần Hạc An ngheđược phản ánh của nhân viên công tác biệt thự, Tần Tuyển cũng chuyển đến sống ởbiệt thự, cảm giác có chút không ổn.

Lâm Yến Vũ liếc nhìnTần Tuyển một cái, vẻ mặt hơi có chút khinh thường, Tần Tuyển tức giận đến cắnchặt răng, đoạt lấy điện thoại từ trong tay cô, thay đổi giọng điệu: "Cha,con cùng Yến Vũ rất tốt, cô ấy thân thiết với con như em gái, con cũng đối xửthân thiết với em gái như vậy, cha, cha cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt chocô ấy."

Đứa con của mình cótính tình thế nào, Tần Hạc An sao có thể không biết, nghe được hắn nói quái gở,Tần Hạc An đáp: "Thằng nhóc nhà ngươi đừng bày bộ dáng đó với ta, từ nhỏngươi đã tranh cường háo thắng, hiện tại có thêm em gái, ngươi dung nạp con bémới là lạ, nhanh chóng trở về Mỹ cho ta, chuyện của em gái ngươi, ngươi khôngcần nhúng tay vào." Tần Tuyển nhe răng nhếch miệng với cái điện thoại,nhưng chung quy giận cũng không dám nói gì, Lâm Yến Vũ chỉ không phát hiện, tâmtư của chính mình vừa chuyển.

Sau khi Tiêu Lỗi trởlại Bắc Kinh, suốt mấy ngày vẫn không nhận được điện thoại của Lâm Yến Vũ, gọicho cô thì gọi thế nào cũng gọi không được, bắt đầu nghi ngờ, đến Black SwanGallery hỏi nhân viên cửa hàng, nhân viên nói với anh, chị Lâm đã rất nhiềungày không đến đây.

"Các cô biết cô ấyđi đâu không?" Tiêu Lỗi hỏi Tuyết Nhi. Tuyết Nhi nói: "Nhiều ngàytrước, chị Lâm có gọi điện đến nói, chị ấy phải về Mỹ thăm người thân, có thểmất một hai tháng."

"Gần đây, cô ấy cótừng liên lạc với các cô không?" Tiêu Lỗi suy nghĩ, nếu cô có liên lạc vớiphòng tranh, mà không liên lạc với mình, đây là vấn đề lớn. Tuyết Nhi lắc đầu.

Trên đường, Tiêu Lỗivừa lái xe vừa tự hỏi, vì sao Lâm Yến Vũ sau khi về Mỹ liền bặt vô âm tín, ngaycả một tin nhắn cũng không gửi về, chuyện này thật quá kỳ lạ. Rõ ràng khi đó cônói, trước tiên muốn về Mỹ khuyên Lâm Lệ Sinh về nước để định cư, sau đó kếthôn với mình, chẳng lẽ cô lại đổi ý?

Tiêu Lỗi quyết định vềnhà hỏi lại Tiểu Tương, xem cô ấy có biết chuyện gì hay không.

Tiểu Tương nghe anh nóikhông liên lạc được với Lâm Yến Vũ, cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhớ lại nói:"Chị Lâm vẫn rất tốt mà, chẳng qua khi chị ấy xuất viện rất hấp tấp, hơnnữa cũng rất kỳ quái."

"Kỳ quái như thếnào?" Trong lòng Tiêu Lỗi có một chút khẩn trương. Vì thế, Tiểu Tương đemchuyện hôm đó nhìn thấy Tần Hạc An đến thăm Lâm Yến Vũ nói với anh, hơn nữa cònnói: "Khẳng định là một cán bộ rất lớn, một nhóm người đi theo, còn có bảovệ, giống như lãnh đạo quốc gia đi thị sát trong tivi ấy, em muốn đem canh vào,có người ngăn cản không cho em đi vào."

Tiêu Lỗi chỉ cần suynghĩ một chút, liền biết người mà Tiểu Tương nói tất nhiên là Tần Hạc An. YếnVũ từng nói với anh một lần, Tần Hạc An đối với cô khá chiếu cố. Thậm chí cókhả năng, căn bản Lâm Yến Vũ không trở về Mỹ, mà cô bị người của Tần gia mangđi .

Không thể chờ đợi thêmnữa, Tiêu Lỗi tìm đến phía bệnh viện, cũng không biết vì sao, cho dù anh hỏiai, đối phương đều nói năng thận trọng, tựa hồ có lo ngại. Tiêu Lỗi suy nghĩ,đoán được là có người khiến bọn họ ngậm miệng lại, cấm bọn họ tiết lộ hành tungcủa Lâm Yến Vũ ra ngoài, dưới tình huống này, hỏi cũng như không hỏi.

Không có đầu mối, TiêuLỗi đành phải tìm tới Tần Tuyển, hy vọng từ chỗ hắn có thể thăm dò được Lâm YếnVũ đang ở nơi nào.

"Tôi không biết côấy đang ở đâu." Tần Tuyển nhìn thấy Tiêu Lỗi, trong lòng hận không thểtiến đến hung hăng đánh anh, nhưng bên ngoài lại biểu hiện lạnh lùng thảnnhiên.

Tiêu Lỗi nhìn vào ánhmắt của hắn: "Người thật đang ở trước mặt không cần phải ngụy trang, cậucũng đã biết chuyện của tôi và Yến Vũ, tôi cũng không muốn giấu giếm thêm nữa.Chuyện này không phải lỗi của cô ấy, cậu không nên trách cô ấy, muốn thế nào,cậu nhắm vào tôi là được, đừng làm hại cô ấy."

"Tôi nói tôi khôngbiết. Tiêu Lỗi, tôi với cậu không có gì để nói, mời cậu đi cho." Tần Tuyểnquyết không nhận, đuổi khách. Tiêu Lỗi lo lắng cho an nguy của Lâm Yến Vũ, đànhnói tiếp: "Cậu giấu cô ấy như vậy cô ấy sẽ chết cậu có biết không, thânthể cô ấy rất không tốt, mấy năm trước lại làm phẫu thuật. Cậu hà tất phải gâykhó dễ với một cô gái, cậu muốn tôi làm gì, tôi nhất định sẽ nghe theo, mắtcũng sẽ không chớp."

"Mày dẫn cô ta điĐông Bắc hơn 10 ngày, cũng đã chơi đùa chán rồi, thành sống dở chết dở mới mangvề, mày có tư cách gì muốn cô ta từ chỗ tao, tao khuyên mày nên bỏ ý định đóđi, tao sẽ không để mày gặp lại cô ta nữa, cô ta là người phụ nữ của tao, chodù tao chơi chán tàn tạ muốn vứt đi, cũng sẽ không đem cô ta cho mày." Rốtcục Tần Tuyển không quanh co nữa.

Tiêu Lỗi nổi giận, đậpmạnh xuống bàn: "Tần Tuyển, cậu đừng đi quá xa như vậy.Lâm Yến Vũ là người, không phải đồ chơi của cậu, cô ấy có quyền quyết định ởcùng một chỗ với ai, tôi cảnh cáo cậu, cậu mà dám động vào một sợi tóc của côấy, tôi sẽ không tha cho cậu. Tiêu Lỗi tôi nói được thì làm được!"

Tần Tuyển thấy bộ dángnổi giận đùng đùng của anh, vẫn rất ung dung thản nhiên, chậm rãi nói:"Mày yên tâm, tao sẽ chiêu đãi cô ta thật tốt, tìm một trăm người hầu hạcô ta, còn có tiểu tạp chủng trong bụng cô ta nữa, tao đều sẽ hầu hạ hết, bấtquá, nếu cô ta chọc tao mất hứng, tao sẽ lấy cái gậy, từng roi từng roi đánhvào bụng cô ta, mày nói xem, sẽ thế nào?"

Tiêu Lỗi trừng mắt,vung mạnh nắm đấm lên trên bàn viết của Tần Tuyển, máu tươi nhất thời văng tungtóe khắp nơi, cực kỳ phẫn nộ nói: "Mày dám động đến côấy, tao sẽ khiến mày chết không được tử tế!"

Tần Tuyển thấy thế,cũng ngồi không yên, đứng lên đối chọi gay gắt với anh: "Mẹkiếp mày chơi phụ nữ của tao mà còn có mặt mũi đến nơi này tìm tao, tao cũngmuốn xem là ai chết không được tử tế."

Một lời không hợp, haingười bắt đầu ẩu đả. Đều là chuyên gia trong đánh nhau, lại đều hận đối phươnghận đến nghiến răng, đều ôm ý nghĩ muốn đưa đối phương vào chỗ chết, không thấymáu sẽ không chịu bỏ qua, cả hai đều rất hung hãn. Cho đến khi Kiều Dương ngheđược tiếng động, dẫn theo người đẩy cửa tiến vào, thật vất vả mới tách haingười này ra được.

Trên đường đến bệnhviện, miệng vết thương trên tay Tiêu Lỗi chảy máu không ngừng, nhưng anh cănbản không chú ý tới đau đớn của vết thương, lời nói kia của Tần Tuyển làm choanh lo lắng bất an.

Lâm Yến Vũ mang thai,mặc dù đã có chút linh cảm trước sự việc này, nhưng thật không ngờ lại trởthành sự thật, nếu biết sớm một chút, chắc chắn anh sẽ không để cô một mình ởlại trong bệnh viện, tất nhiên sẽ tìm một nơi an toàn bố trí cho cô. Một mìnhcô cô đơn lẻ loi ở Bắc Kinh, nếu rơi vào tay Tần Tuyển, khẳng định kết cục sẽrất thảm, nghĩ đến đây, trái tim Tiêu Lỗi đều tan nát.

Đến bệnh viện, Tiêu Lỗilấy số, trước khi tiến vào phòng khâu vết thương ở tay, anh gọi một cú điệnthoại cho Diệp Tiểu Phảng và Diệp Tiểu Hàng, sự việc đến nước này, không thểthiếp tục giấu giếm hai người bọn họ nữa. dù sao Lâm Yến Vũ cũng là người củaDiệp gia, phải để cho người của Diệp gia biết chuyện của cô.

Tần Hạc An có thể đíchthân đi bệnh viện thăm Lâm Yến Vũ, chứng minh cô có quan hệ rất lớn với ngườicủa Tần gia. Nghĩ lại tên trước kia của cô, Mộ Tình, Tình đồng âm với Tần, DiệpMộ Tình, phải yêu rất sâu đậm mới có thể đặt cho con gái một cái tên như vậy? Erằng chính vì thế, sau này Lâm Yến Vũ mới có thể vô cùng có ác cảm với cái tênnày. Tiêu Lỗi rất nhạy bén, dù là sự tình gì chỉ cần liên tưởng từ đầu đếncuối, anh đều có thể phân tích ra điểm mấu chốt.

Nhớ lại tất cả chuyệntrước kia, quả thật là trong lòng Lâm Yến Vũ mang oán hận, lại liên tưởng đếnchuyện cô đem danh thiếp của Tần Tuyển ném vào trong hồ cá, dường như có thểphán định, cô cùng người của Tần gia xác thực có ân oán không muốn người khácbiết. Tần Hạc An có thể chính là cha cô? Rất có thể!

Nếu sự cố nổ khí gas cóliên quan đến Tần Hạc An, điều này có thể giải thích, vì sao cô lại ở cùng mộtchỗ với Tần Tuyển, cô trở về nước, là muốn trở về để báo thù, mục đích thực sựcủa cô là tiếp cận Tần Hạc An, trả thù Tần Hạc An. Nghĩ đến đây, Tiêu Lỗi locàng thêm lo.