Thiên Nga Đen

Chương 16




Bị Tiêu Lỗi bắt nạt,Lâm Yến Vũ quyết định trả đũa lại. Sau khi Tần tuyển trở về, cô vẫn dính lấyhắn, không cho Tiêu Lỗi có bất kỳ cơ hội nào để đến gần cô. Nhưng bất kể cô đitới đâu, vẫn không thoát khỏi tầm mắt của anh, điều này làm cho cô rất sợ hãi,sợ hãi một khi tầng cửa sổ giấy kia bị xuyên thủng, cả ba người đều khó xử.

Cô có thể cảm giác đượcbầu không khí giữa Tần Tuyển và Tiêu Lỗi có chút không tốt, nhưng lại không nóiđược không tốt ở điểm nào. Nhìn hai người bọn họ vừa nói vừa cười khách kháchkhí khí, nhưng cảm giác được sau lưng họ đang che giấu giương cung bạt kiếm(gươm súng sẵn sàng bất kỳ lúc nào cũng có thể chiến đấu). Tất cả những chuyệnnày lại không nằm trong tầm kiểm soát của cô, nếu như có thể kiểm soát, cô sẽkhông đi cùng với Tần Tuyển tới đây.

"Lỗi, chúng ta sotài đi!" Tần Tuyển phá vỡ cục diện căng thẳng, chủ động hạ chiến thư, dắtcon ngựa mà Lâm Yến Vũ đã cưỡi lúc trước. Tiêu Lỗi hơi sững người, gật đầu đồngý.

Mọi người nghe haingười họ muốn so tài với nhau, sôi nổi vây lại xem. Hai vị thiếu gia nổi tiếngkhí phách ở Bắc Kinh tranh giành tình cảm, tình huống này hiếm gặp, người nhiềuchuyện tất sẽ thêm mắm dặm muối, sẽ trở thành đề tài bàn tán nhất. Đoạn NhạnLinh lo lắng, đi theo Tiêu Lỗi, cố gắng thuyết phục anh, nhưng tất cả mọi ngườiđều không lên tiếng, cô lên tiếng ngăn cản e rằng không thích hợp lắm.

"Người nào tớisườn đồi trước thì người đó thắng”. Tần Tuyển vung chiếc roi ngựa chỉ về mộtngọn đồi nhỏ ở phía xa, quyết định đích cuối của trận đấu. Tiêu Lỗi không phảnđối, theo bản năng nhìn về Lâm Yến Vũ, ngạc nhiên khi thấy cô đang trong vòngtay của Tần Tuyển khẽ cau mày, độ cong khóe miệng rất lạ, có vẻ như trong ánhmắt chứa một ý nghĩ sâu xa khó hiểu.

Nhưng Tiêu Lỗi lại ngầmhiểu được, anh biết ý nghĩa của ánh mắt kia, đó là muốn nói với anh không cầncạnh tranh với Tần Tuyển trong thời điểm này, muốn anh phải chú ý đến sự antoàn. Họ trao đổi bằng ánh mắt, chỉ cần trong chốc lát, là có thể thấu hiểu tâmtư của nhau.

Nhìn thấy hai con ngựanhư mũi tên cùng lúc phi ra ngoài, Lâm Yến Vũ đuổi theo vài bước, trong lòng cómột dự cảm xấu, nhưng lại không biết sẽ phát sinh ra điều gì, bất an nhìn vềtriền núi, hai kỵ mã tuyệt vời, dần dần biến thành đốm đen, Lâm Yến Vũ cúi đầu,trong lòng cực kỳ cảm thấy có lỗi.

"Cô lo lắng chongười nào hơn?" Giọng nói của DiệpTiểu Hàng đột nhiên vang lên từ phía sau. Lâm Yến Vũ thấy anh ta, không lập tứctrả lời, anh ta nói như vậy, đã nhìn ra được cái gì rồi? Cũng khó trách, lầntrước Tiêu Lỗi tìm anh ta đi dạy dỗ nhóm người của tên mập, nhất định anh ta đãđoán ra được cái gì rồi.

"Tôi lo lắng chochính mình”. Lâm Yến Vũ ném xuống một câu như vậy, đi về hướng câu lạc bộ nôngthôn. Diệp Tiểu Hàng mỉm cười, cô gái này thật là thú vị, nhưng cũng đúng, kỹthuật cưỡi ngựa của hai người kia điêu luyện, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì,nhưng con mồi của họ chỉ có một, mặc kệ người nào lấy được cô, mùi vị bị haicon sói tranh đoạt cấu xé tuyệt đối sẽ không dễ chịu chút nào.

Hình như hai con ngựaleo lên đồi cùng một lúc, sau khi thúc ngựa đứng vững vàng, Tần Tuyển thở hổnhển: "Cậu cũng không tệ, nhiều năm như vậy, tôi chưa gặp được người nào cókỹ thuật cưỡi ngựa có thể so với tôi”. Tiêu Lỗi cười một tiếng: "Quákhen”.

Tần Tuyển vung roi chỉvào ngựa của mình, hỏi Tiêu Lỗi: "Cậu cảm thấy con ngựa của tôi thếnào?" "Rất tốt”. Lời bình của Tiêu Lỗi rất ngắn gọn, anh mơ hồ đoánra ẩn ý mà Tần Tuyển muốn cùng so tài với anh, là muốn tránh mọi người, muốnmột mình nói chuyện với anh.

"Mặc dù tốc độ củanó so ra kém con ngựa thuần chủng Anh của cậu, nhưng ngoại hình và sức bền củanó thuộc hàng đầu. Tặng cho cậu thì thế nào?" Tần Tuyển nhìn ánh mắt TiêuLỗi, vẫn có chút ý cười trên môi.

Tiêu Lỗi chậm rãi lắcđầu, biết suy đoán của anh là đúng, lời nói của tên này mang hàm ý khác. Tần Tuyểnthở dài: "Lỗi, cậu đã xem tôi là bạn bè, có một số chuyện tôi cũng nóithẳng, một con ngựa tốt, một chiếc xe sang trọng, du thuyền, cho dù là khu nhàcao cấp, những thứ này đều là đồ chơi, nếu bạn bè ưa thích, Tần Tuyển chắp tayxin nhường, mắt cũng sẽ không chớp, nhưng có một số đồ… không thể được!"

Tuy rằng hắn không nóira, nhưng Tiêu Lỗi sao không hiểu được lý lẽ đó, cười nhẹ: "Tôi cũng cảmthấy vậy, của người nào chính là của người đó, muốn cướp đi cũng vô dụng, đồcủa mình thì mãi mãi là của mình”. Nói xong, hai chân anh kẹp chặt hông ngựa,vung roi, phi nhanh như bay.

Tần Tuyển đứng tại chỗnhìn anh ta, hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, giục ngựa đi từ từ. Lúc hắntrở về cổng câu lạc bộ, đã thấy Lâm Yến Vũ đợi ở đó từ trước, lập tức nhảyxuống ngựa, hắn sải bước đi tới chỗ Lâm Yến Vũ, ôm lấy cô hung hăng hôn xuống.

Lâm Yến Vũ không biếthắn đang tức giận hay là cao hứng, chỉ có thể khó chịu không lên tiếng. LúcTiêu Lỗi trở lại đầu tiên, cô sợ anh ta sẽ đi quá giới hạn, nên trốn đi, chờđến khi nhìn thấy Tần Tuyển, mới đi ra ngoài, không nghĩ đến Tần Tuyển cũng nhưvậy, vừa nhìn thấy cô liền nhào đến hôn cô, làm tay chân cô luống cuống.

Tiêu Lỗi đứng ở cửa sổđúng lúc nhìn thấy cảnh này, tim đột nhiên đau nhói, đau đến không thể hô hấp.Tận mắt chứng kiến rốt cuộc không giống lời anh nói, người anh yêu, lại đangtrong vòng tay kẻ khác.

Trong phòng riêng củacâu lạc bộ Nông Thôn, đàn ông ngồi chung một chỗ đánh bài, phụ nữ không phải làngồi ở sau lưng bạn trai xem bài thì ngồi ở bên cạnh nói chuyện phiếm, mười mấyngười, rất náo nhiệt.

Bạn gái Diệp Tiểu Hànglà Trình Dục có lẽ rất quen thuộc với nhóm người này, so với những cô gái câunệ khác, cô ấy rất khéo léo, với ai cũng bắt chuyện được.

Lâm Yến Vũ nghe TầnTuyển nói về chuyện riêng tư của cô ấy, cô ấy và nhóm đàn ông này đều mới phấtlên, xem tình yêu như trò chơi, tính cách tùy tiện, không quan tâm nặng nhẹ, vìvậy ở trong nhóm rất được lòng người.

Lâm Yến Vũ biết, đây làbởi vì bối cảnh của Trình Dục không khác biệt với nhóm người này, cô ấy khôngphải bị đàn ông mang vào cái vòng này, mà bản thân cô ấy chính là ở trong vòngluẩn quẩn này, cho nên cô ấy mới hòa đồng cởi mở như vậy, khác với những cô gáikhác, nhiều hoặc ít đều phải xem sắc mặt đàn ông, không được tự do như vậy.

Đoạn Nhạn Linh ngồi bêncạnh Trình Dục, mặc dù thỉnh thoảng tán gẫu với cô ấy, nhưng ánh mắt lại thườngxuyên nhìn Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ ngồi bên cạnh Tần Tuyển với một tư thế vôcùng ưu nhã, có lúc xem bài một chút, có lúc cúi đầu nghịch điện thoại, cáimiệng nhỏ nhắn chu ra, bộ dạng thoạt nhìn thực đáng yêu.

Nhiệt độ trong phòngvừa phải, cô nới rộng bộ quần áo cưỡi ngựa màu xanh hải quan của mình ra, mộthàng nút đồng khảm pha lê rực rỡ ở dưới ánh đèn, phía trong mặc một chiếc áo sơmi trắng chất liệu tơ tằm quý giá, cổ áo thả hai nút, làn da cổ trắng nõn đẹptuyệt trần, quần dài màu đen cắt may tinh xảo, phô bày đường cong hoàn mỹ củacơ thể và đôi chân dài, giày bốt màu nâu càng tăng thêm vài phần xuất sắc.

Tần Tuyển thỉnh thoảngđặt tay trên đùi cô, cô tự nhiên nghiêng người dựa vào hắn thì thầm, mười ngóntay hai người đan vào nhau, thoạt nhìn tình cảm rất tốt. Đoạn Nhạn Linh nhìnbọn họ một lát, lại lén nhìn Tiêu Lỗi, cảm thấy bầu không khí này thật sự làlạ.

Lâm Yến Vũ cúi đầu xemtin nhắn, là Tiêu Lỗi đã gửi một tin nhắn cho cô, mở ra xem.

"Đừng dựa vào anhta gần như vậy”. Anh chàng này đang ghen tỵ.

"Chán ghét, liênquan gì tới anh”. Lâm Yến Vũ tức giận vặn lại.

"Làm thế nào lạikhông liên quan đến tôi, người em yêu rõ ràng là tôi”. Tiêu Lỗi tranh luận.

"Anh thật phiền”.Lâm Yến Vũ trả lời xong liền bỏ điện thoại lại trong túi của mình.

Trên bàn bài không biếtai đã nói điều gì đó, mọi người đều cười, Tần Tuyển cũng cười theo, tay đặttrên hông Lâm Yến Vũ, chọc nhẹ vào eo của cô. Lâm Yến Vũ giật mình, cũng khôngcó thể hiện sự bất mãn nào.

Lâm Yến Vũ nhìn TrìnhDục, lại nhìn Diệp Tiểu Hàng và Diệp Tiểu Phảng, người cùng một nhà thật là ăný, cô cảm thấy mũi có chút chua xót, lấy cớ đi vào nhà vệ sinh. Đoạn Nhạn Linhlặng lẽ đi theo.

Tiêu Lỗi vốn chú ý nhấtcử nhất động của Lâm Yến Vũ, thấy cô và Đoạn Nhạn Linh một trước một sau đi rangoài, có cảm giác không ổn, lợi dụng cớ đi mua thuốc, cũng theo ra ngoài, kếtquả thấy cả hai cùng vào nhà vệ sinh. Lần này anh không còn cách nào theo sau,đành đứng chờ ở hành lang.

Trong nhà vệ sinh, LâmYến Vũ rửa tay, lấy ra một chiếc khăn giấy lau nhẹ khóe mắt, nước mắt làm ướtkhăn tay, lại thấy Đoạn Nhạn Linh xuất hiện ở trong gương, khôi phục lại tinhthần, lấy hộp phấn ra trang điểm lại.

"Xuất hiện cụcdiện thế này, cô hài lòng?" Đoạn Nhạn Linh không định quanh co lòng vòng.Lâm Yến Vũ nghe ra giọng nói không có ý tốt của cô ta, nhất định là phẫn nộ vớicuộc tranh đua giữa Tần Tuyển và Tiêu Lỗi, chỉ đành giải thích: "Tôi khôngbiết Tiêu Lỗi sẽ đến, lúc Tần Tuyển dẫn tôi tới đây chỉ nói là dẫn tôi đi cưỡingựa”.

Đoạn Nhạn Linh giậtmình, không nghĩ tới cô ấy sẽ thẳng thắn như vậy, thấy vẻ mặt cô ấy buồn buồn,trong đôi mắt có một màn hơi nước mông lung, giống như là mới khóc xong, cảmthấy có chút khó xử, không biết làm thế nào tiếp tục đề tài này, sau đó điềuchỉnh lại cảm xúc: "Như cô thấy đấy, bọn họ vừa chạm mặt thì bầu không khítrở nên căng thẳng, tiếp tục như vậy đối với người nào cũng không có lợi”.

Lâm Yến Vũ không nóigì, cúi đầu trầm tư.

"Làm người đừngnên quá tham lam, tôi thấy Tần Tuyển đối với cô không tệ, tại sao cả hai ngườihọ cô đều muốn chiếm, kết quả không nắm được ai”. Đoạn Nhạn Linh thẳng thắn.Nếu cô ấy đã cởi mở lời nói, bản thân cũng không có gì phải kiêng kị. Đứng trênlập trường của chính mình, chỉ cần là vì Tiêu Lỗi, tiếng xấu gì cô ấy cũng tìnhnguyện cam chịu.

"Tôi không có”.Lâm Yến Vũ phủ nhận, nhưng lời nói này vô lực, ngay chính cô cũng cảm thấyphiền lòng, cô không công khai trêu chọc anh ta, nhưng lại ngầm cho anh ta cơhội tiếp cận cô, không phải sao?

"Cô Lâm, tôi cũngkhông muốn làm một người nói năng thô lỗ làm người khác phải khó chịu, nhưnghành vi của cô ở đây, đừng nói với tôi là cô không muốn anh ta. Nếu cô không ámchỉ với anh ta, anh ta không thể nào mê luyến cô như vậy được”. Đoạn Nhạn Linhđã sớm nhìn ra, ánh mắt Tiêu Lỗi luôn luôn dừng trên người Lâm Yến Vũ, bất kể ởđây có bao nhiêu người, phần tâm tư kia căn bản không thể che giấu.

Đoạn Nhạn Linh chưatừng thấy qua biểu hiện đó, luôn nghĩ anh sẽ không có vẻ mặt như vậy, sau khitận mắt chứng kiến, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cho tới nay, cảm giácTiêu Lỗi mang đến cho cô là một bầu không khí thoải mái và cởi mở, không dínhvào si tình, nhưng ai có thể nghĩ đến, khi một người đàn ông thật tâm yêu, màlại không chiếm được tình yêu, sẽ có một dáng vẻ tội nghiệp ủy khuất. Đoạn NhạnLinh là đồ ngốc, cô lại không cảm thấy ghen tỵ, chỉ cảm thấy đau lòng.

Lâm Yến Vũ như có điềusuy nghĩ, im lặng chốc lát mới nói: "Cô rất thích anh ta?"

"Đúng”. Đoạn NhạnLinh không chút nào phủ nhận.

Lâm Yến Vũ rơi vào trầmmặc, nội tâm không ngừng giãy giụa, thật lâu sau mới rốt cục nhẹ giọng nói:"Đối với anh ấy tốt một chút, anh ấy đáng để cô yêu”. Nói xong lời này, côcúi đầu, rời khỏi nhà vệ sinh.

Đoạn Nhạn Linh ngheđược ra được ý tứ trong lời nói của cô, cũng soi gương một chút, lấy lại tinhthần đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa liền thấy Tiêu Lỗi đứng ở hành lang, lúc LâmYến Vũ đi ngang qua bên cạnh anh, anh vươn tay giữ chặt cánh tay cô, thấy mímắt cô ửng đỏ, cúi đầu liền muốn cùng cô nói chuyện, lại bị cô quay nhanh đi.

Vừa vặn lúc này, DiệpTiểu Hàng từ trong phòng đi ra, trong lúc vô tình thấy một màn như vậy, ra vẻtỉnh bơ, trực tiếp hướng hành lang bên kia đi tới.

Tiêu Lỗi đang khó hiểu,thấy Đoạn Nhạn Linh cười như không cười đi tới, liền hỏi: "Cô nói với côấy cái gì?" "Không có gì, chỉ là đề tài con gái, anh phải nghesao?" Đoạn Nhạn Linh ung dung cười, tinh thần phấn chấn, thoạt nhìn sobình thường có thêm mấy phần quyến rũ. Nhưng Tiêu Lỗi lại vô tâm thưởng thức,người trong tâm khảm của anh, đang không tiếng động màtra tấn anh.

"Đừng làm khó côấy, lòng tôi sẽ đau”. Tiêu Lỗi nói xong lời này, đi vào trong phòng mà khôngquay đầu lại. Đoạn Nhạn Linh bị lời nói đó của anh, nước mắt bất giác tuôn ratừ hốc mắt. Đây chính là đàn ông, anh ta có thể vì người con gái anh ta yêu màbăng qua sông vượt qua lửa, thần hồn điên đảo, còn đối với người anh ta khôngthương, ngay cả một câu nói ấm áp cũng sẽ tiết kiệm.

Lúc ăn cơm, Tần Tuyểncùng Tiêu Lỗi đều trầm mặc, vợ chồng Diệp Tiểu Phảng cũng không phải là ngườinói nhiều, Lý Trường Nhạc chỉ lo cùng bạn gái mới thì thầm cười nói to nhỏkhông coi ai ra gì, nhóm người còn lại cũng đều không biết mở miệng thế nào,cục diện có chút áp lực, thật may là còn có Diệp Tiểu Hàng cùng Trình Dục haingười này giỏi về điều chỉnh không khí, không khí mới vừa nặng nề như vậy, saulại cùng Lý Trường Nhạc nói đến một đề tài mà tất cả mọi người cảm thấy hứngthú thoại, không khí mới sinh động lại.

Tiêu Lỗi yên lặng chú ýnhất cử nhất động của Tần Tuyển cùng Lâm Yến Vũ. Tần Tuyển giống như không biếtLâm Yến Vũ thích ăn cái gì, mỗi lần đem lên món mới cũng sẽ gắp cho cô mộtchút, mà cô thích ăn nhất là thịt dê thì hắn lại không có gắp cho cô, có thểchính hắn không thích ăn, cho nên cho là cô cũng sẽ không thích ăn.

Các món ăn ở Câu lạc bộnông thôn đều là món ăn gia đình, không có gì quá đắt giá, nhưng khẩu vị lạingon vô cùng. Tiêu Lỗi không lộ dấu vết, xoay nồi Dê nấu tiêu và kim châmchuyển tới trước mặt Lâm Yến Vũ. Lần đó bọn họ cùng nhau ăn lẩu, anh biết là côthích ăn thịt dê, mà trước kia, Mộ Tình cũng thích ăn nhất là thịt dê .

Lâm Yến Vũ dĩ nhiên làngầm hiểu được, vừa định gắp một miếng vào bát, chợt nhớ tới cái gì, liền rụtchiếc đũa lại, gắp một chút món ăn khác.

Một loại tương tư, hainơi nhàn sầu, rõ ràng là ý hợp tâm đầu, nhưng lại không thể không thể bên nhau,so sự tra tấn không tiếng động này khiến cho tinh thần chán nản, gặp nhau làmnhư không thấy, hữu tình mà phải vô tình, mắt thấy trong lòng suy nghĩ đều làtình thế bất đắc dĩ, nhưng lại cũng chỉ có thể yên lặng không nói gì.

Lâm Yến Vũ khó xử nhìnthấy tình hình của Tiêu Lỗi, khó chịu không nói nên lời, mà nhìn trong mắt ĐoạnNhạn Linh có chút hả hê, cảm giác ác ý tại đáy lòng nhanh chóng nảy sinh lantràn, cô không tiếng động đem nồi thịt dê chuyển tới trước mặt mình, gắp mấyđũa, ăn không vui cũng phải ăn.

Tần Tuyển cùng TrìnhDục ngồi chung một chỗ, hai người thỉnh thoảng nói đùa, nhưng tâm tư của hắnvẫn ngầm đặt ở trên người Lâm Yến Vũ, thế nào cũng cảm thấy cô cùng Tiêu Lỗi cócái gì không thích hợp, nhưng Tiêu Lỗi vẫn rũ mi mắt, không nhìn ra bất kỳ biểutình nào, tầm mắt Lâm Yến Vũ cũng không có nhìn về hướng hắn, điều này làm chohắn nghẹn một bụng không được tự nhiên.

Hắn từ nhỏ đến lớn, đinơi nào cũng được săn đón dụ dỗ, luôn luôn là tùy lòng ham muốn, bao lâu lại vìmột cô gái mà đa nghi như vậy, vậy mà ngại vì trong này toàn là anh em, hắnbình thường đều tu dưỡng, cũng không thể vô duyên vô cớ bộc phát.

LâmYến Vũ dĩ nhiên đối với sự việc hết thảy đều biết rõ, trong đầu tính toán làmsao có thể qua được cửa ải này, như thế nào mới có thể để cho trong lòng TầnTuyển hết nghi ngờ.