Trên xe, Tiêu Lỗi gọiđiện thoại cho Đoạn Nhạn Linh: "Cô nói gì với Lâm Yến Vũ rồi?" ĐoạnNhạn Linh bị lời chất vấn này làm cho tức giận: "Anh đang mắng aivậy?"
"Cô nói gì với LâmYến Vũ rồi? Ai cho cô cái quyền đi tìm cô ấy nói chuyện lung tung?" TiêuLỗi thấy cô ta không phủ nhận chuyện đã đi gặp Lâm Yến Vũ, càng thêm nổi nóng.Đoạn Nhạn Linh cũng thở ra một hồi lãnh khí: "Cô ta đã nói với anh?"
Người phụ nữ đó thật làghê gớm, trước mặt thì vậy sau lưng lại nói khác, vừa mới nói chuyện với cô ta,nháy mắt liền đi tố cáo với Tiêu Lỗi, khó trách quyến rũ đàn ông thuần thục nhưvậy, đúng là một con hồ ly tinh.
Tiêu Lỗi ngăn chặn lửagiận: " Cái gì cô ấy cũng không nói với tôi, là nhân viên ở phòng tranhnói với tôi là cô đã đến tìm cô ấy. Đoạn Nhạn Linh, sau này cô có thể đừng tựchủ trương trông nom chuyện của tôi hay không?"
Đoạn Nhạn Linh nghe anhgọi cả tên lẫn họ của mình, một chút tình cảm cũng không có, không nén được đaulòng: "Em chỉ muốn tốt cho anh, mới đến tìm cô ta nói cho rõ ràng, cô taquấn lấy anh như vậy, một chân đạp hai thuyền, anh nghĩ cô ta muốn tốt cho anhsao? Nếu cô ta thực sự thích anh, tại sao lại không rời khỏi Tần Tuyển, còn khôngphải là đã nhìn trúng gia thế nhà Tần Tuyển."
Tiêu Lỗi im lặng khôngnói một lời, một lúc lâu sau mới nói: "Mọi chuyện không phải như cô nghĩ,căn bản là cô không hiểu rõ tình hình." "Em có cái gì không hiểu,không phải là vì cô ta giống hệt Diệp Mộ Tình, anh mới đãi ngộ cô ta, nhưng emmuốn nói cho anh biết, dáng dấp giống thế nào đi nữa thì cô ta cũng không phảilà Diệp Mộ Tình, không phải là nữ thần trong lòng anh, chẳng qua anh đem cô tara làm thế thân mà thôi." Đoạn Nhạn Linh đối chọi gay gắt.
Tiêu Lỗi vừa nghe xonglời này, anh đoán chắc chắn tên tiểu tử Tiêu Miểu kia đã lắm mồm, kể sự tìnhhôm đó với Đoạn Nhạn Linh, tiểu tử kia ngày nào mà không cho anh gặp rắc rốithì thực sự ngày đó mặt trời mọc ở hướng Tây.
"Làm sao cô biếttôi xem cô ấy là thế thân, cô cũng không phải là tôi, làm sao biết được tronglòng tôi nghĩ thế nào. Ngay cả khi tôi có ý đó, cũng là chuyện của tôi, khôngliên quan tới cô." Tiêu Lỗi trách móc Đoạn Nhạn Linh đã làm việc không nênlàm.
Đàn ông chính là bạctình như vậy, nếu hắn không thích ngươi, lòng tốt của ngươi sẽ bị xem là lònglang dạ thú, Đoạn Nhạn Linh buồn bực không thôi: "Tiêu Lỗi, anh thật khốnkiếp, nếu em không quan tâm anh thì anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn? Em thấy anh đãbị cô ta làm cho mê muội mất rồi, ngay cả tốt xấu cũng không biết phân biệt. Côta đang bỡn cợt anh, anh có biết không?"
"Chuyện của tôi vàcô ấy tự chúng tôi biết rõ, không có liên quan đến bất cứ ai. Cô là người ngoàicuộc, có rất nhiều chuyện cô không hiểu, hơn nữa cô biết càng ít càng tốt, tôikhông hy vọng cô bị cuốn vào, tư nay về sau tôi không muốn cô tìm cô ấy lần nàonữa." Tiêu Lỗi thở dài, khuyên Đoạn Nhạn Linh đừng nhiều chuyện thêm nữa.
Đoạn Nhạn Linh ngheđược trong giọng nói của anh chứa sự chán nản, lòng đau như bị kim chích:"Nói như vậy là anh không có ý định buông tay? Anh nhất định phải cùng vớiTần Tuyển cạnh tranh cao thấp?" "Tôi chỉ lấy lại những cái vốn thuộcvề mình." Tiêu Lỗi gằn từng tiếng một.
"Nhưng anh có từngnghĩ qua, thân phận của anh là gì, anh là nhân viên tình báo ưu tú nhất trongnước, quốc gia chi tiêu rất nhiều tiền để đào tạo kỹ thuật thông tin và trìnhđộ hóa giải mật mã, Lâm Yến Vũ là công dân Mỹ, bất luận anh có yêu hay kết hônvới cô ấy, đều phải tiếp nhận thẩm tra, mà tỷ lệ quốc gia đồng ý cho anh kếthôn với người Mỹ gốc Hoa là bằng con số 0." Đoạn Nhạn Linh nói một hơi,nhắc nhở Tiêu Lỗi. Cô biết, lời nói của mình anh không thể nào bỏ ngoài tai,anh có thân phận đặc thù nên nhất định anh không thể cứ thích là làm theo ýmình được.
"Những chuyện nàytrong lòng tôi đều biết, hơn nữa tôi tin tưởng thân thế của cô ấy sẽ chống lạihết thảy các cuộc thẩm tra." Tiêu Lỗi nói xong lời này liền cúp điệnthoại.
Nếu thật sự Lâm Yến Vũlà Diệp Mộ Tình, như vậy cô sẽ là cháu ngoại của Diệp Nhất Dân, là gia đìnhcách mạng cả ba thế hệ đều có xuất thân tốt, chống lại bất kỳ thẩm tra chínhtrị nào. Về phần cha cô là ai, lấy bối cảnh của Diệp Hinh Nhiên, cũng không rakhỏi phạm vi đó. Tại sao không công khai, chỉ có một nguyên nhân, người đàn ôngđó đã có gia đình, Tiêu Lỗi sớm đã phân tích những điều đó rất triệt để.
Lâm Yến Vũ rất khuyacũng chưa về nhà, gọi điện thoại cũng không nhận, không biết đã đi đâu. TiêuLỗi vô cùng lo lắng, lái xe khắp nơi tìm, nhưng vẫn không tìm được cô.
Chết tiệt, rốt cuộcĐoạn Nhạn Linh đã nói cái gì với cô, hại cô đau lòng như vậy, bỗng nhiên khôngthấy tăm hơi, Tiêu Lỗi hoang mang nhưng lại không thể không chịu kiên nhẫn,chuẩn bị lái xe đến dưới nhà Lâm Yến Vũ canh chừng.
Xa xa, anh thấy cô ngồitrong một quầy hàng rộng lớn gần tiểu khu, chiếc lều màu đỏ sơ sài, còn cô nhưthể không quan tâm đến hoàn cảnh tạp nham xung quanh, cầm cái ly giống như làđang uống rượu. Bắc Kinh vào cuối mùa thu, buổi tối nhiệt độ giảm mạnh, cô cũngkhông sợ lạnh.
Nếu như trong lòng côkhông có anh, làm sao bởi vì vài câu nói của người ngoài liền mua say, anh gầnnhư không khống chế được xúc động, muốn xuống xe đưa cô về nhà, chỉ sau một lúcdo dự, anh lái xe chạy đi.
Nếu Lâm Yến Vũ chính làMộ Tình, như vậy động cơ cô trở về nước lần này khẳng định không đơn giản, cẩnthận suy nghĩ, Tiêu Lỗi quyết định tìm cơ hội để thăm dò cô. Còn đêm nay, cômuốn uống rượu thì cứ để cho cô uống, con người có lúc cần phải phát tiết, nếuanh đi qua an ủi ngược lại sẽ làm cô mất hứng.
Lâm Yến Vũ gọi một bànthức ăn, một mình uống rượu, mùi khói dầu xào thức ăn bị gió làm bay tứ tán,tiếng thực khách xung quanh ồn ào, tiếng chó sủa, tiếng còi xe… phối hợp lạivới nhau, khu dân cư luôn luôn náo nhiệt nhất vào thời gian này.
So với phấn khích củabàn kế bên, hoàn toàn không ăn khớp với Lâm Yến Vũ, cô cũng không quan tâm,uống một ly rồi một ly. Càng muốn quên, càng không thể quên được, những lời củaĐoạn Nhạn Linh như một mũi khoan xoáy vào trong tâm trí cô, tra tấn linh hồncô, làm cho cô cảm thấy yếu đuối và bất lực.
Trong lòng đau khổ, lạikhông thể nói ra, chỉ có thể một mình uống rượu. Trong cái thế giới lạnh lẽonày, ngay cả tìm một người để bày tỏ cũng không có. Không muốn ỷ lại vào anh,cô không muốn để cho mình có bất kỳ sự phụ thuộc nào, chỉ có người từng trảiqua mới biết, tư vị thiên đường trong nháy mắt sụp đổ thành địa ngục, so vớiban đầu ở trong địa ngục còn tàn khốc hơn gấp trăm lần.
"Cô gái, chúng tôisắp tới giờ đóng cửa rồi, cô cũng nên về nhà sớm một chút, đi về muộn, trênđường không an toàn." Chủ quán là một người đàn ông trung niên mập mạp,thấy Lâm Yến Vũ ngồi cả đêm, hầu như không động đũa, chỉ vừa uống rượu vừakhóc, chân thành khuyên cô.
Lâm Yến Vũ nghẹn ngào,thấy ông chủ đã sớm thu dọn xong bàn ghế khác, chỉ còn lại bàn của mình, cũngkhông nhiều lời, trả tiền xong lặng lẽ rời đi. Chủ quán nhìn chằm chằm bónglưng của cô một lát, lắc đầu, nghĩ thầm nhất định cô đang bị thất tình.
Về đến nhà, Lâm Yến Vũmở điện thoại ra xem, Tiêu Lỗi gọi cho cô vô số cuộc điện thoại, hộp thư đếncũng bị tin nhắn của anh chiếm hết, cô không mở tin nhắn ra xem, kiềm chế nướcmắt xóa hết đi tất cả. Trái tim đột nhiên đau đớn, cô cuộn tròn trên ghế sô phathổn thức.
Không nhận được bất kỳhồi âm nào từ Lâm Yến Vũ, Tiêu Lỗi không khỏi cảm thấy buồn bực, tính toán nêncởi nút thắt này như thế nào. Rõ ràng, lời của Đoạn Nhạn Linh có tác dụng vớicô, anh phải nhanh chóng cho cô biết, trong lòng anh chỉ có cô, chưa bao giờchứa đựng bất kỳ người nào khác. Bất kể người khác đánh giá cô thế nào, anhluôn luôn cảm thấy vì cô mà trả giá hết thảy đều đáng giá.
Gặp lại Lâm Yến Vũ vàomột buổi chiều cuối tuần, cả nhóm hẹn nhau tụ họp tại một câu lạc bộ nông thôn,Tiêu Lỗi và Diệp Tiểu Hàng cùng dẫn một con ngựa từ chuồng ngựa, đi về phíatrường đua.
"Tại sao cậu lạigọi Đoạn Nhạn Linh tới?" Tiêu Lỗi không khỏi trách móc nói. Diệp Tiểu Hàngcười khúc khích: "Người khác đều có đôi có cặp, anh chỉ có một mình, chonên tìm bạn đồng hành cho anh không tốt sao? Nhạn Linh cũng không tệ, vừa đúnglúc có thể an ủi trái tim cô đơn của người đàn ông trưởng thành như anh."
Đoàn người cùng đi, aicũng dẫn theo bạn gái, Diệp Tiểu Hàng sợ Tiêu Lỗi không được tự nhiên, cố ý gọiĐoạn Nhạn Linh tới để đi cùng anh ta, ai kêu anh là bạn thân của Tiêu Lỗi, bìnhthường quan hệ với Đoạn Nhạn Linh cũng tốt.
Haiz, Tiêu Lỗi thở dài,biết mọi người ai cũng muốn tác hợp cho hai người họ, nhưng anh không có ý gìđối với cô ấy cả, không phải là cô ấy không đủ tốt, mà là thế nào cũng khôngthể có tình cảm. Điều này không giống như những chuyện khác, muốn miễn cưỡngcũng miễn cưỡng không được.
Anh dùng sức đạp, leolên ngồi trên ngựa, tầm mắt càng thêm trống trải, vô tình nhìn thấy, Tần Tuyểncũng dẫn Lâm Yến Vũ đến đây.
Con ngựa của Tần Tuyểnlà một con ngựa Arab (Ả Rập) thuần chủng toàn thân màu đen trông cao lớn vàmạnh mẽ, dưới ánh mặt trời, màu lông rực rỡ như satin đen, hàng năm chi ra mấytrăm vạn để nuôi dưỡng, không muốn xinh đẹp cũng khó. Nhưng hiện tại, con ngựahắn yêu thích nhất, lại để cho Lâm Yến Vũ cưỡi, đủ thấy được địa vị của Lâm YếnVũ trong lòng hắn.
Tiêu Lỗi ngồi trên lưngngựa, nhìn hai người từ xa, tầm mắt luôn luôn dừng lại trên người Lâm Yến Vũ.Nàng mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh thủy thủ, thoạt nhìn xinh đẹp giỏi giang,tư thế cầm dây cương vô cùng thuần thục, Tần Tuyển có vẻ không yên tâm với kỹthuật cưỡi ngựa của cô, vẫn nhàn nhã đi theo sau.
"Ôi trời, em nóinày, sao tự nhiên thất thần vậy, đang đi tản bộ à, hàng năm tốn tiền chăm sócngựa, không chỉ nuôi cho bọn nó mập lên đâu." Diệp Tiểu Hàng cưỡi ngựa đitrước, quay đầu nhìn Tiêu Lỗi. "Cậu đi trước đi." Tiêu Lỗi thu hồitầm mắt. Diệp Tiểu Hàng vung roi ngựa lên, thúc ngựa chạy ra ngoài.
Một lúc sau, ngựa củaTần Tuyển cũng chạy ra, Lâm Yến Vũ cưỡi ngựa theo sau họ, không dám chạy quánhanh, nên bị bỏ lại phía sau. Thấy Tần Tuyển cùng vài người bạn đã chạy xa,Lâm Yến Vũ càng thêm thả chậm tốc độ.
Phơi lâu dưới ánh nắngmặt trời rốt cuộc cũng cảm thấy nóng, Lâm Yến Vũ lập tức xuống ngựa, tháo nónxuống, lấy tay quạt gió. Khi cô vuốt ve lưng ngựa bóng loáng, vừa tùy ý cầmkhăn giấy lau mồ hôi, một đôi tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, chỉ trong chớp mắt,cô cảm thấy trời đất di chuyển, cũng chỉ trong chớp mắt, cô được ôm vững vàngtrên lưng ngựa.
Quay đầu nhìn lại, thấyTiêu Lỗi đang cười với mình, Lâm Yến Vũ vô cùng lo sợ, anh muốn làm gì, trướcmặt mọi người, trực tiếp ôm cô lên ngựa, giống như thổ phỉ cướp bóc bắt cóc côdâu, lực tay của anh ta thật đúng là kinh người, cứ như vậy ngồi trên lưng ngựanhẹ nhàng ôm, xem cô như là chiến lợi phẩm của anh.
"Anh để tôi xuốngđi. . . Để cho tôi xuống. . . Tôi không muốn để Tần Tuyển nhìn thấy." LâmYến Vũ hoảng loạn, giãy giụa đòi xuống ngựa. Tiêu Lỗi hù dọa cô: "Em lộnxộn nữa, ngã xuống bị ngựa dẫm lên tôi cũng mặc kệ em."
Mặc dù Tiêu Lỗi vẫnsiết dây cương, con ngựa chạy không nhanh, nhưng Lâm Yến Vũ cũng không dám lỗmãng, cơ thể đành phải cứng đờ không dám di chuyển, anh ngồi phía sau đưa cánhtay ôm thắt lưng cô, đôi môi đang di chuyển trên cần cổ trắng noãn của cô, hơithở ấm áp phả bên tai cô, không có một chút ý tứ tránh nghi ngờ nào.
"Nói cho tôi biết,tên tiếng Anh của em có phải là Cynthia hay không? Không nói thật tôi sẽ khôngthả em xuống." Tiêu Lỗi tùy ý liếm mút nhẹ chiếc cổ Lâm Yến Vũ, làm tan rãý chí của cô. Tâm trạng của anh lúc này, không chút nào kiềm chế được phấnkhích.
Lâm Yến Vũ bị anh khiêukhích, toàn bộ cơ thể đều tan chảy, nghe được lời này của anh thì càng ngạcnhiên hơn nữa, làm sao anh ta biết được Cynthia, làm sao có thể biết được?
"Tôi. . . Tôi,không phải là. . . A, anh đừng như vậy. . ." Lâm Yến Vũ muốn phủ nhận,nhưng bàn tay anh đã thò vào trong áo khoát của cô, chỉ cách một lớp áo ở ngựccô mà vuốt ve. Nơi đó là vùng mẫn cảm của cô, không chịu đựng nổi sự xoa nắnnhư vậy, rất nhanh đã bị đánh bại, gần như rên rỉ: "Tôi… Tôi… "
Người này thật là tồitệ, mỗi lần nhìn thấy cô liền muốn lợi dụng cô, không phải ôm thì là hôn, nhưmuốn ăn cô, lần này quá đáng hơn, cư nhiên sờ soạng lên người cô. Trước đó vẫnluôn trốn tránh anh, không nghĩ tới vẫn không thể thoát khỏi.
"Trả lời tôi, têntiếng Anh của em không phải là Jessica, mà là Cynthia, đúng không? Trả lờitôi!" Tiêu Lỗi khẽ cắn vành tai Lâm Yến Vũ, rất có kỷ xảo kéo chậm rãi.Đợi toàn thân cô tê dại, hỏi cái gì cô cũng sẽ nói.
Lâm Yến Vũ cố gắngthoát khỏi sự thân mật với anh, nhưng anh lại tấn công thô lỗ và xúc phạm hơn,anh đưa tay vào trong quần áo của cô, nhẹ nhàng vân vê nơi mềm mại đó, chiếuthức khiêu khích thành thạo ấy làm cô nhẫn nhịn muốn ói máu mới không bật ratiếng rên rỉ, chỉ đành ngoan ngoãn thừa nhận: "Tôi là Cynthia, sau đó đãđổi tên."
"Tại sao lại thayđổi tên?" Anh tiếp tục hỏi. Từ xa, Lâm Yến Vũ thấy cuối đồng cỏ xuất hiệnđốm đen không ngừng đến gần, đoán được là Tần Tuyển cùng mọi người sắp trở lại,não bộ vừa chuyển, nhẹ nhàng cọ vào anh, lấy bàn tay đang đặt trước ngực mìnhra, làm nũng như một đứa trẻ: "Anh đừng như vậy, tôi không thoải mái,buông tôi ra đi, tôi không thể thở ."
Quả nhiên, chiêu làmnũng này khá hữu ích, rốt cục Tiêu Lỗi cũng buông người đẹp nhỏ nhắn trong lòngra, để cho cô hít thở, cũng để cho bản thân mình nhẹ nhõm một chút, vạn nhấtkhông cẩn thận cọ xát làm súng cướp cò ở trên ngựa thì coi như xong, không thểở chỗ này muốn cô, cô sẽ liều mạng với anh.
Ngay thời điểm anh cònđang ngây người, Lâm Yến Vũ lập tức từ trên ngựa nhảy xuống, ngã thật mạnh ởtrên bãi cỏ, Tiêu Lỗi sợ cô ngã bị thương, dưới tình thế cấp bách muốn kéo côlên, nhưng không với tới.
Lâm Yến Vũ không thểnhiều lời với anh nữa, oán hận cài lại nút áo, cúi đầu nhìn, trước ngực trắngnoãn bị anh ta giày vò bị hồng một mảng, mà anh ta tựa tiếu phi tiếu (cười nhưkhông cười) ngồi trên lưng ngựa, giống như một người đàn ông hư hỏng từ trêncao nhìn xuống, ánh mắt tham lam như lang sói vẫn dừng lại ở trên người cô.
Cuối cùng cũng sửa sangxong quần áo, Lâm Yến Vũ đứng lên, hung hăng đạp ngựa của Tiêu Lỗi một đạp,thành công khi nghe con ngựa hí vang một tiếng, cô chạy thật nhanh đến con ngựacủa mình, chân dùng sức leo lên lưng ngựa.
Tiêu Lỗi không đuổitheo cô, chỉ ôn nhu nhìn nhất cử nhất động của cô, ánh mắt vừa mê luyến vừanuông chiều, bất luận thế nào, cô cũng đã thừa nhận, Lâm Yến Vũ chính làCynthia Lâm, về phần cô là có phải là Lâm Yến Vũ chân chính hay không, sẽ trara manh mối rất nhanh thôi.