Thiên Nga Của Em

Chương 2: Nguyện vọng thứ nhất




Mùa thu 2013.

Dư Quỳ đã có một giấc mơ dài.

Mơ thấy bản thân bị tàu hoả đuổi theo, chạy dọc theo đường ray một cách tuyệt vọng, chân bỗng dẫm phải khoảng không rồi rơi xuống từ trên cao.

Nghe bà ngoại nói, mơ thấy vậy nghĩa là cơ thể đang phát triển, trong lúc đang cười ngây ngô, giây tiếp theo, bắp chân bỗng bị chuột rút, cùng với tiếng còi tàu chói tai vang lên đã đưa cô trở lại hiện thực.

Tỉnh lại sau đợt nắng nóng gay gắt, khoang tàu ngột ngạt như hộp cá mòi đến một làn gió cũng không lọt qua nổi, mồ hôi nhớp nháp, không khí vẩn đục.

Đoàn tàu sắp vào ga, tiếng ồn ào trong không gian dài và hẹp dần tăng lên, bầu không khí trở nên huyên náo. Nhân viên soát vé đi tới đi lui, cao giọng nói: "Thưa các hành khách, tàu sắp đến ga cuối - ga Thành Đô phía Bắc, xin hãy thu dọn hành lý và tư trang..."

Cô cắn răng, duỗi bắp chân, tháo tai nghe rồi cúi xuống nhìn đồng hồ, chuyến tàu đã trễ gần năm tiếng.

May mắn, vẫn còn kịp.

Trong tiếng thắng lại của đường ray, hành trình một ngày một đêm trên xe kết thúc, Dư Quỳ theo dòng người rời khỏi sân ga.

Mùng 1 tháng 9 là ngày khai giảng, nhưng cô tiêu tốn tiền học phí cộng thêm tiền tiết kiệm tới Thành Đô không phải vì đến trường, mà là để được gặp người ba đã ba năm không gặp.

Lần trước gặp mặt, cô mới học năm hai sơ trung.

Mẹ Dư miễn cưỡng cho hai ba con mười phút gặp mặt, chỉ là một cái nhìn thoáng qua ở sân bay, Trình Kiến Quốc lại lần nữa được cử tới Đông Nam Á để hỗ trợ xây dựng công trình thuỷ lợi. Cước gọi quốc tế vô cùng đắt đỏ, nhiều năm qua, mọi liên lạc giữa hai người chỉ giới hạn trong cuối tuần khi cô mượn được điện thoại của ông ngoại một lát.

Dư Quỳ rất nhớ ba, đặc biệt là sau một tuần trước, khi truyện tranh giấu dưới gầm giường bị phát hiện, mọi người đổ oan cho cô ăn trộm năm trăm tệ từ ví của ba, cô càng nhớ ông hơn.

Thời điểm bắt taxi đến sân bay Song Lưu, tay cô run run, không biết là tụt huyết áp do đói hay vì khẩn trương.

Mượn điện thoại của tài xế, sau một hồi viết viết xóa xóa, cô khó khăn nhập được một dòng tin nhắn: "Ba, con là Dư Quỳ, con ở sân bay Song Lưu đợi ba."

Chuyến đi này là canh bạc gan dạ nhất cuộc đời của cô từ năm mười sáu tuổi cho đến nay, nếu không may... Dư Quỳ lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều, bấm gửi tin nhắn.

Ngồi đợi cả buổi chiều.

Lúc chạng vạng, thông tin chuyến bay hạ cánh được hiển thị trên màn hình lớn.

Trong đám đông, Dư Quỳ sợ nhận không ra ba nên đã thuê dịch vụ đưa đón.

Nhân viên là một người đàn ông vạm vỡ, sau khi bỏ hai trăm tệ vào trong túi thì chen cơ thể to lớn vào hàng ghế đầu của cổng đón sân bay, cánh tay tròn trịa giơ cao tấm biển đón người đơn sơ cao hơn nửa người kèm theo hàng chữ xiên vẹo của cô ——

"Nhiệt liệt hoan nghênh Trình Kiến Quốc về nước!"

"Lão Trình, ông nhìn tấm biển đón người cao ngất kìa, chữ ghi trên đó không phải là tên của ông sao!"

Trình Kiến Quốc vừa bước ra từ hành lang, ông nghe đồng nghiệp huých khuỷu tay trêu chọc nhưng không trả lời mà nhìn chằm chằm tin nhắn lạ nhận được sau khi mở điện thoại, khẽ nhíu mày.

Đi gần lại một chút, người đồng nghiệp kia liền kinh hãi.

"Ây dô, phía dưới đúng thật là dán ảnh của ông hồi trẻ này! Sao lại thế này, đơn vị chúng ta có nhân viên đưa đón?"

Một vệt sáng lóe lên trong nháy mắt, Trình Kiến Quốc giật mình.

Cầm điện thoại bước nhanh tới: "Cậu này, ai là người thuê cậu tới đón tôi thế?"

Người nhân viên thân hình cường tráng tỏ vẻ nghi ngờ: "Thật sự là ảnh chụp của ông?"

"Đương nhiên!"

Anh ta có chút không tin, thì thầm với người bên cạnh: "Không phải em gái kia nói ba mình là mỹ nam sao..."

Ánh mặt trời ở Đông Nam Á quá độc, cả người như bị thiêu cháy. Nhưng giờ phút này ông không rảnh để lo, truy hỏi tới cùng: "Ai thuê cậu tới đón tôi, là một cô gái nhỏ sao?"

Lúc này, cậu nhân viên chần chờ hai giây, cuối cùng quay đầu lại gọi: "Cô gái, tới nhận ba của cô này."

Trình Kiến Quốc hoàn toàn ngẩn ngơ, hoảng hốt nhìn theo hướng mà đối phương gọi.

Bên ngoài đám người mênh mông, một cô gái ôm cặp sách ngồi ở chân tường bên cạnh bồn hoa, vóc dáng tinh tế, cánh tay mảnh khảnh, khuôn mặt nõn nà vì mới khỏi bệnh mà trở nên tái nhợt, tay trái cầm khăn giấy lau mồ hôi, tay phải dùng vở quạt mát, ngũ quan tinh xảo rũ xuống để lộ bóng hình ốm yếu, bộ dạng đích thực là một con cá mặn, sống không còn gì luyến tiếc, hơi thở yếu ớt như tơ, mà còn là một con cá bị mất nước sau khi lên bờ.

Bốn mắt nhìn nhau.

"... Dư Quỳ?"

Tay đang phe phẩy quạt của Dư Quỳ bỗng dừng lại, bất giác đứng dậy, chiếc cặp trượt dài trên mặt đất.

Ngơ ngác nhìn người đàn ông vứt bỏ hành lý, vòng qua cổng soát vé chạy tới chỗ mình.

Nhìn thấy ba ở phía trước, Dư Quỳ quả thật có chút sợ hãi không rõ. Sợ ông giống như bậc phụ huynh khác không màng đúng sai chỉ muốn cô nghe lời răm rắp, nhưng từ "ba" này, không còn là danh bạ trong điện thoại lạnh tanh nữa, mà giờ đây đứng ở trước mắt cô một cách rõ ràng, đầu óc chỉ còn một mảng trống rỗng, cổ họng thắt lại.

Giọng nói run rẩy, thật lâu sau mới phát ra một tiếng khô khan: "Ba, ba đen quá đi."

Thiên ngôn vạn ngữ [*] đều vì câu nói này của con gái làm tắt ngúm, kích động cũng theo giọng nói mà nuốt xuống bụng.

[*] Thiên ngôn vạn ngữ ngàn vạn lời muốn nói

Trình Kiến Quốc hỏi: "Con chờ bao lâu rồi?"

"Từ lúc con gửi tin nhắn."

Vậy là đã từ rất lâu. Ông lúng túng đứng tại chỗ: "Con gái của ba lớn nhanh quá."

Định xoa đầu cô, rồi lại bởi động tác quá mức xa lạ mà rút tay về.

Dư Quỳ chủ động áp đầu vào lòng bàn tay ông.

"Tay ba bẩn, vừa mới sắp xếp hành lý."

Dư Quỳ mất mát gật đầu.

"Con tới đây một mình?"

Dư Quỳ biết trước ba sẽ hỏi như vậy, nên trên đường tới đây cô đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.

Bỏ qua ngọn nguồn, cô kể lại toàn bộ quá trình từ nghe lén ngày ba mình về Thành Đô báo cáo công tác qua nội dung trò chuyện điện thoại của ông ngoại, đến thay đổi tuyến đường ga tàu hỏa vào ngày nhập học rồi mua vé đến Thành Đô.

Trình Kiến Quốc có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đứa con gái ốm yếu bé bỏng của mình lại bạo dạn như vậy, nhưng người đã ở trước mặt rồi, tuy trong lòng còn sầu lo nhưng đến cuối cùng ông cũng chỉ tạm thời gác lại, giờ đây ông chỉ lo cho con mình có đói bụng hay không giống như bao người ba khác.

Đương nhiên Dư Quỳ đang rất đói bụng, cô vừa xuống tàu, từ sáng tới giờ chỉ lót dạ bằng một quả táo.

Trình Kiến Quốc vừa khó chịu lại vừa đau lòng, xách cặp xách của cô lên: "Đi, ba đưa con đi ăn cơm."

Cô đi trước nửa bước chân, ông khom lưng nhặt chiếc quạt cùng hai tập sách ôn luyện cô vừa làm rơi lên rồi đi theo phía sau.

Đứa nhỏ ngốc vứt đồ bừa bãi.

Người ba ngập tràn tình thương lần đầu tiên sửa sang lại cặp sách cho con mình, thầm cảm khái không biết cô đã nỗ lực học tập như thế nào mới có thể trưởng thành như vậy. Khóa kéo bị mở ra, chỉ thấy một xấp《 Tri âm mạn khách 》chỉnh tề, hai tập bài tập hè và một đống táo lẻ loi dư thừa.

*

Đêm đó, Trình Kiến Quốc ở lại khách sạn vì có buổi tiệc chiêu đãi nhóm kỹ sư về nước.

Dư Quỳ đi ăn cùng họ.

Vì tránh bị để ý, cô đành phải mặc áo khoác ra cửa, trên đường tuy nóng nhưng lại không dám cởi ra, sợ người khác thấy áo sơ mi đồng phục thì đoán ra cô trốn học, nhiệt độ trong xe lửa cao đến muốn say nắng.

Ăn no tắm sạch, ông dẫn cô đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo, thay chiếc váy trắng mới mua thêu hình lá sen khiến vết mẩn đỏ trên người mờ dần đi. Trên chiếc giày vải in đầy các dấu đế giày to vì bị người khác dẫm khi đang ở ga tàu cũng đã đổi mới, đôi cũ bị ném trực tiếp vào thùng rác.

Thấy cô nhìn chằm chằm thùng rác, Trình Kiến Quốc an ủi: "Đừng buồn, cũ không đi mới sẽ không tới."

Dư Quỳ gật đầu.

Thực ra cô không hề đau lòng, đôi giày kia vốn là mẹ cô mua cho con nuôi Đàm Nhã Quân, Đàm Nhã Quân ngại giày vải, mới đưa cho cô dùng.

Mái tóc ướt vừa gội lay nhẹ trong gió đêm, tùy ý vén ra sau tai, nghiêng đầu liền thấy thân ảnh thiếu nữ phản lại từ trong tủ kính phía bên đường.

Làn váy thuần trắng rũ xuống tới đầu gối, đôi tất trắng phủ lấy bắp chân gầy guộc, ngũ quan nổi bật giữa màn đêm, tinh xảo lại có chút xa lạ, xúc cảm mềm mại mờ ảo.

Dư Quỳ thích nằm mơ, nhưng đêm nay lại lăn qua lộn lại không dám chợp mắt, trời tờ mờ sáng liền gượng mình rời giường xuống lầu, giành giật từng giây nối lại tình cảm hai ba con. Lần này Trình Kiến Quốc về nước rốt cuộc chỉ là để dự hội nghị báo cáo công tác như thường lệ, sau hai ngày đã phải đi.

Nhấc tay định gõ cửa, lại vô tình nghe thấy người ở bên trong đang nói chuyện điện thoại, nghe lén hai ba phút, khóe miệng người con gái dần hạ xuống.

Quả nhiên!

Suy cho cùng vẫn cương quyết báo cho mẹ cô dù chỉ là qua điện thoại, Trình Kiến Quốc thậm chí đã mua vé máy bay trở về Côn Minh ngay trong nay mai.

Ảo tưởng cuối cùng cũng tan biến, nỗi lo âu tuyệt vọng nơi đáy lòng bùng lên xoáy thành ngọn lửa giận vô cớ.

Chủ nhiệm lớp hồi sơ trung đã từng đánh giá cô không có chí lớn, tình nguyện làm một học sinh bình thường, chấp nhận sống một cuộc đời thoi đưa. Chỉ có chính Dư Quỳ rành mạch, sự thật không phải cô không để bụng chuyện gì, chỉ là đã quá thất vọng, cảm thấy kết quả dù sao cũng đều không mấy lạc quan, dứt khoát tỏ ra không để mắt tới việc gì, dùng thái độ từ bỏ rồi mất hết thảy khi sắp sửa đối mặt với khó khăn.

Được ăn cả ngã về không [*] mà chạy đến Thành Đô đã làm dũng khí của cô kiệt quệ.

[*] Được ăn cả ngã về không: Làm một việc mà chưa chắc có kết quả, nếu được thì được rất nhiều, bằng không sẽ mất hết không còn gì.

9 giờ, Trình Kiến Quốc hoàn tất công việc, đưa cô tới sân bay.

Khởi động xe, tâm trạng Dư Quỳ đầy ủ rũ, từ đầu tới cuối đều tràn ngập kháng cự. Đến quầy check-in xong thì trời đã sập tối. Thế giới dường như không còn sắc thái, khiến cô hồn bay phách lạc, hoàn toàn biến thành cái xác không hồn.

Trình Kiến Quốc hỏi: "Con đói à?"

Cô lắc đầu.

"Hamburger, cánh gà, khoai tây chiên,... không muốn ăn cái gì sao?"

Dư Quỳ nhấc mí mắt nhìn ông một cái, rồi lại ỉu xìu uể oải mà bước đi.

Trình Kiến Quốc thở dài: "Tiểu Quỳ, con không nghĩ sẽ trở về Côn Minh?"

Dư Quỳ nhìn chằm chằm mũi chân, không trả lời.

Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ giọng khuyên: "Nhưng con vẫn còn là học sinh, dù sao cũng phải trở về để đi học."

Ngữ khí giống như đang thương lượng cùng cô vậy.

Dư Quỳ không muốn nghe, nhưng đôi mắt vẫn không tự chủ được mà hướng đến bóng dáng người đàn ông.

Mặt Trình Kiến Quốc tuy bị phơi đen nhưng con mắt lại sáng ngời, người khác đều nói Dư Quỳ giống ba, kế thừa vẻ đẹp mỹ miều của ba thời còn trẻ. Nếu giây phút gặp mặt ngày hôm qua khiến cô còn hoài nghi, thì hiện tại nhìn chăm chú trong khoảng cách như vậy, cô đã tin.

Năm tháng hằn lại trên gương mặt ông một ít nếp nhăn nơi khóe mắt nhưng vẫn không làm lu mờ đi vẻ mê người. Khoảng thời gian còn đi học, ông luôn đứng thứ nhất trong các sinh viên làng trên xóm dưới, mà đường đường là con gái của ông, thành tích của Dư Quỳ trong kỳ thi cuối học kỳ toàn đứng nhất từ dưới lên.

Cô biết mình nên từ bỏ ảo tưởng không thực tế, nhưng đến cửa kiểm tra an ninh, vẫn không nhịn được mà túm lấy góc áo ba mình, dùng hết toàn bộ sức lực mở miệng khẩn cầu: "Ba, ba dẫn con đi cùng đi! Đến chỗ ba làm việc, con có thể tới nơi đó học mà."

Trình Kiến Quốc kinh ngạc: "Bên kia rất khắc nghiệt, nhiệt độ mỗi ngày đều giống với Thành Đô hôm nay, còn có rất nhiều muỗi, chưa kể là có cả bão cát..."

"Con không sợ!"

Sợ cô chưa hình dung được, ông đành miêu tả phóng đại: "Con sẽ bị phơi đen giống như ba, đen như cục than ấy, đen đến nỗi đến mẹ cũng không nhận ra."

Dư Quỳ chắc như đinh đóng cột: "Không sao hết!"

Hiện thực không đơn giản như trong tưởng tượng của con, nhưng khi nhìn vào ngọn lửa nơi đáy mắt Dư Quỳ, ông không sao nói tiếp được.

Hiện tại điều duy nhất ông có thể khẳng định, chính là cô đang chịu tủi thân, cực kỳ tủi thân.

Thông báo nhắc nhở lên máy bay, ông lấy vé máy may từ trong túi ra rồi nói: "Chúng ta qua trạm kiểm soát trước đã."

Chúng ta?

Dư Quỳ há hốc mồm: "Ba mua tận hai vé!"

"Đương nhiên, ba muốn đưa con trở về."

Hy vọng không hoàn toàn bị dập tắt, Dư Quỳ thở phào nhẹ nhõm, thân thể lạnh băng dần ấm lại. Tuy rằng trong lòng còn bất an lo sợ nhưng ít nhất vẫn có sức ăn một chiếc hamburger.

Đêm qua không ngủ được, giờ lại ăn uống no căng, Dư Quỳ cố gắng chống đỡ không cho mí mắt sụp xuống, nhưng trước sau vẫn bị cơn buồn ngủ len lỏi, đầu bắt đầu gật gù như gà bới thóc. Thẳng đến khi chỗ ngồi hàng phía trước có hành khách ngồi xuống, âm thanh ồn ào của cuộc trò chuyện truyền đến cô mới lên tinh thần, liếc mắt nhìn qua.

Đó là hai thiếu niên có vóc người cao lớn chuẩn người phương Bắc, bóng dáng cao ráo thẳng đứng như hai cây bạch dương, đến hành lý để trên đỉnh đầu cũng không cần nâng cả cánh tay lên, chỉ việc lấy tay đẩy nhẹ cái là được. Khi nói chuyện câu chữ cũng rất rõ ràng, khẩu âm là kiểu bà ngoại của Dư Quỳ thích nhất, giống cách phát âm tiêu chuẩn của Bắc Kinh trong phim truyền hình《 The Mansion Gate 》.

"... Dượng của mày thật vô lý, ông ta bị điều đi cũng phải dắt mày theo bằng được. Mày đã lên lớp 11 rồi, bộ ông ta không biết giáo viên và điều kiện giáo dục ở các tỉnh biên giới như thế nào sao? Với sức của mày thì thi đại học ở cả hai nơi cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng cho dù thành tích tốt mấy cũng không nên đánh cược như vậy chứ, không coi trọng việc học của mày chút nào, thật muốn phi qua nhà mày, mỗi đứa một miệng chửi ông ta đến nỗi không ngóc đầu lên được. Má nó, tao không thể hiểu nổi, không phải ông ta là đại sứ quán sao, làm việc gì cũng phải dân chủ mà trong nhà lại gia trưởng như vậy, thím mày không ngăn lại hả?"

"Ngăn cản cũng vô dụng."

Âm thanh trả lời trầm thấp lại thong thả, không chút để ý nói: "Không sao, cấp ba Thuần Thành vẫn tạm được, không tệ như mày tưởng."

Trường cấp ba Thuần Thành!

Dư Quỳ đang mơ màng sắp ngủ trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Cô ngàn lần không nghĩ tới, trong khi bản thân mình áp lực đến nỗi không thể thích nghi được, chỉ muốn cắm đầu xuống đất, vậy mà chỉ được người khác đánh giá một câu "tạm được".

"... Không ngờ mày lại chẳng có bất kỳ lời phản đối nào, chỉ có tao là đứa duy nhất thấy bất bình cho mày. Được, mày thấy chỗ nào vui thì tới chỗ đó, mang luôn tình cảm mười mấy năm đi học của chúng ta đi luôn đi. Chờ chuyến bay này hạ cánh, rước mày đến nơi rồi chúng ta từ biệt tại đây."

Xuyên qua khe hở của ghế ngồi, cô nhìn thấy người nọ dựa vào cửa sổ tùy ý lật vài tờ tạp chí, nghiêng đầu thở dài, lộ ra nửa sườn mặt nửa cùng quai hàm cao thẳng, nói với giọng điệu bất lực: "Anh trai à, em của anh đã bất bình đều suốt cả chặng đường rồi, mãi mới lắng xuống được. Chỉ một, hai năm nữa thôi, tao sẽ trở về Bắc Kinh học đại học."

"Đừng đừng, ở Vân Nam hai năm, vào được Thanh Hoa không còn chưa chắc, còn chưa kể, ngay tới cái trường rách nát mà mày sắp chuyển tới kia làm sao có thể so sánh với Tứ trung?"

Trường rách nát?

Tuy rằng Dư Quỳ không có cảm giác mình là một phần của cao trung Thuần Thành nhưng không nhịn được mà siết chặt tay, muốn đứng lên phản bác: Thuần Thành chúng tôi đã có khoảng hai mươi người đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại vào năm ngoái đấy nhé.

Đáng tiếc, cô không chỉ nhát gan mà còn sợ xã hội, cuối cùng chỉ yên lặng lấy máy MP4 ra, cắm tai nghe, tách biệt khỏi âm thanh ngông cuồng của hai con người này.

Hai giờ chiều.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Trường Thuỷ, mặt đất hiện có mưa nhỏ.

Dư Quỳ đang buồn ngủ thì bị đánh thức, mê man đi theo ba xuống máy bay, ra hành lang.

Tài xế xe bán tải gọi điện thoại tới, Trình Kiến Quốc đứng ở băng chuyền hành lý nghe máy. Xe đã chờ ở bên ngoài sân bay, chỉ chờ bọn họ lấy hành lý xong rồi đi.

Xa xa xuất hiện hai chiếc hành lý màu đen trên băng truyền, Dư Quỳ vội không ngừng chỉ chỉ tay nhắc nhở ông, Trình Kiến Quốc nhanh tay lẹ mắt xách đồ xuống dưới, lại nói hai ba câu trả lời điện thoại, sau khi kết thúc cuộc gọi mới nói: "Sao ba cảm thấy cặp của con nhẹ hơn lúc trước nhỉ."

"Thế ạ?" Dư Quỳ lấy cặp từ tay ông rồi ước lượng trọng lượng, "Chắc là vì các chú ăn hết táo rồi."

Lúc rời khỏi nhà cô thuận tay lấy một ít táo cùng lương khô đặt trên bàn trà, tối hôm Trình Kiến Quốc vừa chia hết cho đồng nghiệp.

Liếc mắt thấy trên tem vận chuyển là một hàng dài chữ tiếng Anh cùng mã vạch treo lủng lẳng trên hành lý, liền dứt khoát xé ra ném vào thùng rác ven đường.

Hai ba con vừa bước lên xe, một cơn mưa to liền trút xuống tầm tã.

Đài phát vô tuyến của sân bay Trường Thuỷ đã bị chỉ trích rất nhiều trong hơn một năm hoạt động do điều kiện thời tiết khắc nghiệt, giờ phút này mưa to khiến cho ngay cả kính chắn gió cũng không thấy rõ, đoàn xe bị kẹt cứng, loa phát thanh réo lên hết đợt này đến đợt khác, tài xế bực bội tay vỗ tay lái, miệng chửi chó má.

Báo một tiếng cho tài xế điểm đến là đường Tử Hẻm - nơi mà hai ngày trước Dư Quỳ vừa mới rời khỏi.

Ngôi nhà kia gần trong gang tấc, khi quay trở về, cảm xúc của cô không kìm được mà trầm xuống. Thiếu nữ đeo tai nghe ghé vào bên cửa sổ, dùng tay áo chà qua cửa kính phủ đầy hơi sương, nhìn sân bay rõ ràng ngay trước mắt trở nên mờ nhòe trở nên rõ ràng.

Trong mưa, có người qua đường xách theo hành lý, mở ô bước nhanh trên đường cái đến gần, dường như đã gặp qua bóng dáng này ở đâu rồi.

Giày thể thao, áo hoodie màu đen, lộ ra xương quai xanh cùng yết hầu thanh lãnh, cần cổ thon dài, tán ô hướng lên, giây tiếp theo ——

Hơi thở Dư Quỳ ngừng lại.

Sau lưng là màn mưa mờ mịt, dãy đèn neon màu cam của sân bay lây nhiễm cả một vùng đêm tối, mang theo thân ảnh mơ hồ chạy dài về phía chân trời.

Thiếu niên mặt mày thâm thúy, làm lay động tâm can, bóng dáng ấy như là mảnh ghép hoàn mỹ giữa khoảng trời ấy, mang theo vẻ xa cách độc nhất vô nhị. [*]

[*] Độc nhất vô nhị: có một không hai

Dư Quỳ không phải người hời hợt, nhưng trong nháy mắt, gen [*] mê cái đẹp của nhân loại giống như bị bản năng đánh thức. Đầu nổ vang ong ong, cố tỉnh táo nhưng lại chỉ còn một mảng trống rỗng.

[*] Gen: là đơn vị vật chất có chức năng di truyền

Cô vô thức tháo tai nghe xuống, một lần nữa cảm nhận âm thanh xung quanh.

Nhưng không gian trong xe ngăn cách tia chớp của trận mưa ngoài cửa sổ, bên tai chỉ văng vẳng tiếng radio nhẹ nhàng.

"Hôm nay là ngày 2 tháng 9 năm 2013, tức ngày 27 tháng 7 âm lịch. Hoan nghênh trở lại với Sound of Music tại Spring City. Mở đầu với ca khúc chủ đề bộ phim《 Thanh xuân 》chi phí thấp nhưng được đánh giá tích cực vừa mới phát hành, tiếp theo là《 My sky 》dành cho mọi người, một bản rock and roll cực cuốn tràn đầy năng lượng, chính như mỗi chúng ta đều đã từng nếm trải, hoặc có lẽ vẫn còn đang cảm nhận, hương vị thanh xuân lay động lòng người......"