Thiên Nga Của Em

Chương 1: Ánh trăng khuất bóng




"Chào buổi sáng, Kerry."

"Kerry, sáng tốt lành."

Khi Dư Quỳ bước vào thang máy, bên trong đã đóng chặt đồng nghiệp.

Có hai cô gái giữ cửa giúp cô, họ để ý Dư Quỳ đeo một chiếc túi trên vai nên không thể với tay xuống, lập tức giúp cô lấy thẻ công tác ra tàn máy.

Sau tiếng bíp, nút ở tầng 24 sáng lên.

Dư Quỳ cảm ơn rồi lấy lại thẻ.

Cô cảm thấy đối phương nhìn mình bằng ánh mắt quá mức hưng phấn và kích động, nhưng thực sự không nhớ nổi mình đã gặp hai gương mặt xa lạ nhìn này ở đâu, cô khô đầu thoáng qua thẻ công tác của họ, bất mãn tỉnh: "Bộ phận chúng tôi có thực sự là tập sinh không?"

"Vâng ạ!"

Cô gái kia có vẻ thu sủng nhược kinh [*], người bên cạnh cũng cười nói: "Kerry, chị là người phỏng vấn cho các em trong nhóm, ở trong nhóm chuyên viên nhân sự, lúc ấy chị là người cho em điểm cao nhất luôn."

[*] Thụ sủng nhược kinh: được chiều mà lo sợ

Dư Quỳ đến trụ sở chính để gặp mặt vào tuần trước, thế nên bỏ lỡ thông báo nhân viên mới.

Sau khi nghe nhắc lại, cô chỉ còn ấn tượng mơ hồ, trong đợt tuyển dụng mùa thu năm, lần đầu tiên cô tham dự với tư cách là giám khảo nhưng chấm điểm khá buông tay, cho nhiều người điểm cao.

Dù không nhớ rõ nhưng cô vẫn bình tĩnh gật đầu, động viên những nhân viên mới: "Cố gắng làm việc nhé!"

Thang máy đi lên đều đặn, Dư Quỳ đầu xử lý tin nhắn.

Các cô gái tranh thủ nhìn lén mình qua phản chiếu trong gương.

Cô để tóc ngắn, áo len trắng sơ vin trong chiếc Váy dài phối cùng giày thể thao, vai đeo cặp xách, cánh tay giữ áo khoác, khuôn mặt không trang điểm cầu kỳ.

Cả người hiện lên vẻ tươi tắn mà đơn giản, nhẹ nhàng nhàn nhạt.

Sau khi vào làm được một tuần, lần đầu tiên họ nhìn thấy nhân vật huyền thoại này - người đẹp trẻ nhất công ty.

Dù biết Kerry còn rất trẻ, nhưng khi thấy vẫn không chấp nhận được mà cảm khái sự trẻ trung của cô ấy.

Thang máy đến tầng 24, Dư Quỳ bước nhanh về phía phòng họp.

Trong cuộc họp thường kỳ vào thứ Hai, cấp dưới của tập tin trung đầy đủ.

Cô ném cặp sang một góc bàn, nhấp vào màn hình cảm ứng trên tường của phòng họp, mở tài liệu rồi đi thẳng vào vấn đề:

"Thời gian không còn nhiều, chúng ta sẽ nói ngắn gọn về một số điểm. Đầu tiên, mọi người đều biết rằng bên phía vận hành đã đưa ra phản hồi vào tuần trước, họ không hài lòng với trang bị và lối chơi hiện tại tại, sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, tổ trưởng tổ mô hình ở lại, chúng ta sẽ bàn lại hướng sửa đổi.Thứ hai, bức vẽ Thần Tuyết đã được xác định, nhưng các đặc điểm của nhân vật vẫn cần phải được hoàn thiện. Thứ ba, chỉ còn mười lăm giờ nữa trước khi chế độ mới được cập nhật, tôi không thể chấp nhận kế hoạch quảng cáo quảng cáo nổi bật đã gửi cho nay, tôi hy vọng đội B có thể đưa ra những tác động gây ra tác động ấn tượng với người chơi hơn."

Đối diện với một cuộc tổng tấn công dữ liệu vào sáng sớm thứ Hai, mặc dù Dư Quỳ nói với giọng điệu nhẹ nhàng thảnh thơi nhưng nội dung lại rất sắc sảo, đám nhân viên chỉ trích cảm thấy tóc trên đầu phát triển.

Bản thân Dư Quỳ cũng khá hơn, sau khi cuộc họp kết thúc, cô đã tranh cãi với bộ phận marketing, khi trở lại văn phòng thì buổi sáng đã trôi qua.

Miệt đến sức cùng lực kiệt, đến ăn trưa cô cũng chẳng buồn ăn. Cửa vừa đóng, cô vội vã ném áo khoác lên bàn, vai xuôi xuống, lưng khụy thấp, dáng vẻ từ thuở vàng son, chớp nhoáng trong giây lát chuyển sang trạng thái thảnh thơi, vui nhộn. Sau một giây thả lỏng, cô ngả người xuống ghế văn phòng lướt điện thoại.

Trong số mười bài đăng đứng đầu trên Weibo, có tới sáu bài ca ngợi sự phát triển mạnh mẽ của đất nước trong ngành Công nghệ hàng không vũ trụ, việc phóng tên lửa vận chuyển lần nữa đã được thực hiện thành công.

Quả là tin tốt.

Nhưng không liên quan đến cô.

Ngay lúc cô đang buồn chán, tâm trạng xuống dốc, đúng lúc cuộc gọi của Dịch Băng từ nước ngoài vang lên.

Dịch Băng là bạn cùng bàn với cô hồi cấp ba, cô đang theo học muội ở Mỹ. Hai người họ đều bận rộn, mấy tuần nay không có thời gian trò chuyện. Ngay khi điện thoại được kết nối, đối phương sốt ruột hỏi: "Dư Quỳ, xem hot search chưa?"

"Đang xem nè, mình theo bộ truyện cũng hai năm rồi, studio đang tranh đoạt độc giả trong khu bình luận, ha ha..."

Đầu bên kia điện thoại nửa tin nửa ngờ xác nhận: "Anh thật sự không để ý? Gặp mình còn lo cho anh, liền gọi điện qua."

Dư Quỳ cảm động: "Băng Băng, cậu quả là tri kỉ của mình. Nói thật, tâm trạng mình chuyển sang xu hướng không trôi, chưa nói tới công việc không thuận lợi, chỉ xem mỗi cái cách làm việc của studio kia là thật chẳng lẽ ra làm sao..."

Dịch Băng cuối cùng cũng thấy yên tâm.

"Mình còn tưởng cậu ít nhiều sẽ thấy phiền phức khi thấy tin tức về Thời Cảnh, nhưng cậu không sao là tốt rồi."

Tin tức của ai?

Trong khoảng thời gian rảnh rỗi, đầu óc Dư Quỳ đông cứng lại. Một lúc sau ý thức được ngay từ đầu cuộc nói chuyện giữa hai người không cùng một kênh.

Cô mở loa ngoài và đặt điện thoại sang một bên, nhanh chóng vào lại Weibo, chuyển từ tài khoản phụ sang tài khoản chính.

Vì sự cố mạng nên phải mất một lúc lâu giao diện mới được làm mới.

Số tin nhắn màu đỏ hiện thị chưa đọc ánh sáng phía bên phải góc màn hình trực tiếp khiến cô bị lật ngay lập tức.

Dư Quỳ thỉnh thoảng tải lên một số thảo luận và hình vẽ tùy ý họa phác trên Weibo, trong bốn năm đại học, cô sở hữu hơn cả bốn trăm người hâm mộ. Danh sách bạn chỉ có bạn cùng lớp, hầu như không có đồng nghiệp nào. Sau khi nhậm chức, vì quá bận rộn với công việc nên các tác phẩm không được cập nhật thường xuyên, bởi vậy đã lâu rồi cô mới thấy lượng người hâm mộ ủng hộ tăng vọt như vậy.

Bóng dáng nhỏ: Vợ à, người đứng cạnh nam thần là em sao? Em có đúng không? Bác nào có ảnh khác nữa không, tha thiết cầu ảnh, khoe ra cho mọi người húp ké với, người tốt thường sống thảnh thơi mà! (1003 lượt thích)

Nóc nhà chân tình của Coco: Đã khám phá được án, Tiểu Quỳ có thể xuất hiện trong tờ rơi tuyển sinh cùng anh trai thần tiên như vậy, chắc chắn cô cũng là học bá, không hổ là người tạo ra Đại gia ta chú ý tới. (998 like)

Bánh quai chèo - Tô Tâm Đường: Trường cao trung Thuần Thành! Má ơi lỗi tại tui, tiếc tui năm đó rớt cái bụp vì thiếu đúng một điểm, không thể cùng anh đẹp trai trong truyền thuyết trở thành bạn học, là tui không xứng có được hạnh phúc mà. (865 lượt thích)

......

Đúng như vậy.

Thời Cảnh, 25 tuổi, anh là tráng sĩ Đại học khoa học và Công nghệ quốc phòng, là quân nhân tại ngũ, vì cùng sư đoàn trưởng tham gia phóng tinh, anh đã có vài giây lộ mặt trong bản tin CCTV sáng nay. Sau nhiều năm, sức hút của người anh cũng mơ hồ đi nửa phần, khiến cư dân mạng trong buổi phát sóng trực tiếp dù nhìn thoáng qua, không tiếc đào ba tấc đất cũng muốn đào thông tin của anh lên bằng được.

Giữa mục hot search đứng đầu Weibo, không biết có cựu học sinh nào của trường dậy sớm, cống hiến ảnh cũ của nam thần lưu trong QQ của mình, chí còn @cô, đa số thông báo chưa đọc của những người hâm mộ này đều nhảy qua đây thông qua liên kết @.

Bức ảnh này là bức ảnh duy nhất của cô và anh, vốn dĩ nó là một trang bên trong tờ quảng cáo tuyển sinh trường cao trung Thuần Thành.

Khi đó cô vừa mới lên lớp mười hai, vì có tham gia cuộc thi ở tỉnh, cô đã có cơ hội chụp ảnh chung với cậu học sinh điển trai mà còn giỏi giang.

Cho dù có nghĩ xa đến đâu, Dư Quỳ cũng không thể nghĩ đến rằng, bức ảnh may mắn mà cô từng cho rằng chỉ mình mình nhớ về được người khác thu tầm, sau bảy năm mới tung lên mạng, gây nên một phen bàn tán nổi giữa các cư dân mạng.

"Đột nhiên tôi cảm thấy, cuộc sống của Thời Cảnh thật giống một bộ phim thần tượng. Rất nhiều lần được mời đến gặp lớp nhưng cậu ấy chưa bao giờ góp mặt, chỉ để bạn học cũ nhìn thấy mình trên bản tin CCTV. "

Nghe Dịch thở dài thườn thượt, Dư Quỳ cũng cảm nhận được sự chênh lệch giữa những người đối đầu với nhau.

Cô chưa từng hoài nghi, một người như Thời Cảnh bất luận thế nào cũng không bao giờ ngã xuống. Năm đó, khi anh vừa mới chuyển đến trường, chỉ trong hai tuần ngắn ngủi liền có một fangirl hậu viện thành lập vì anh.

Trên Weibo, nơi tràn ngập những cuộc chiến, nơi cư dân mạng muốn rách bàn phím để đánh giá, soi mói người khác, giờ phút này trong ngôn từ lại đậm đà màu sắc, yên bình hài hòa đến mức Dư Quỳ nhìn Cũng phải kinh ngạc, ngậm ngùi nữa cho rằng bản thân đã quay trở về diễn đàn Tieba hồi 2013.

Đầu ngón tay chạm vào bức ảnh.

Ảnh do cựu học sinh đăng lên là ảnh đã qua chế độ, ngày đó độ phân giải của điện thoại còn hạn chế, góc chụp cũng có vấn đề, chỉ cần hơi phóng to lên một chút, khuôn mặt cô gái lập tức biến dạng không muốn nhìn thẳng, thu nhỏ nhìn lại, cả người nhìn vừa xấu hổ vừa ngốc nghếch.

tái sử dụng dark face.

Dư Quỳ hận năm đó không hỏi mượn chiếc máy ảnh Sony 24.3 megapixel của Dịch Băng, đến lúc cô kéo sang bên phải, thấy rõ gương mặt người bên cạnh, lửa giận trong người mới lướt đi.

Ừm!

Vấn đề không phải ở máy ảnh, mà là ở người chụp, hàng ngàn lời muốn nói cuối cùng chỉ phát ra một tiếng thở dài.

Dư Quỳ, 25 tuổi vẫn là thân một mình cẩu bạt ở Bắc Kinh không xe không nhà, hậu quả của dịch bệnh, ngành công nghiệp game đang phải trải qua một mùa đông giá lạnh trước nay chưa từng có, cô cẩn trọng làm việc 12 giờ mỗi ngày, rụng tóc vì nhiều đêm, chỉ vì đóng tiền nhà.

So với Thời Cảnh, cô vẫn đang truy lùng mà đuổi theo vật chất.

Vất vả cố gắng bao nhiêu, cũng chỉ chạm được đến điểm xuất phát của anh.

Trợ lý trở về từ nhà ăn của công ty, mang bữa trưa về cho cả đội đang tắt.

Dư Quỳ dùng đùa giỡn vài miếng rồi đến phòng trà pha cà phê, mọi người vừa ăn vừa thư cười cười đùa, không biết nói với cái gì, giám đốc nghệ thuật đột nhiên quay đầu hỏi: "Kerry, kể ra tôi có vấn đề đề vẫn luôn muốn hỏi cô."

"Anh hỏi đi.". 𝖳ì𝘮‎ đọc‎ thê𝘮‎ tại‎ ﹛‎ 𝖳RuM𝖳R𝗨𝓨‎ 𝖤𝖭.vn‎ ﹜

Dư Quỳ rụng đầu cắm nước nóng, hơi thần.

"Tiểu Tống theo đuổi cô lâu như vậy, cô không có cảm giác gì sao?"

Dư Quỳ: "Anh cũng thấy rồi, với tần suất tăng ca của công ty chúng ta thì làm gì có thời gian để phải lòng ai."

"Thời gian như nước tan thành bọt biển, thế cho nên dù bận bù đầu vẫn luôn có người để ý hướng về cô nha, người bộ phận khác hỏi tôi về cô, bọn họ đều không tin khi tôi nói cô vẫn là độc thân đấy."

"Vãi?" Có người theo dõi.

"Kerry, đại mỹ nhân như cậu mà vẫn còn độc thân á, nói bừa hả?"

"Thời đi học sơ trung, cao trung, còn có Thanh Hóa, bao nhiêu là mỹ nam mà em không vừa ý ai?"

Dư Quỳ thầm nghĩ: "Chắc ra cũng có yêu thầm một nam sinh mấy năm."

"Sau đó thì sao?"

"Em vì anh thi vào Thanh Hóa, cuối cùng anh lại học trường khác."

Mọi người tỉnh táo tinh thần: "Em có thổ lộ không?"

"Không, anh ấy thậm chí còn không biết em thích anh ấy nữa."

"Tại sao?"

Mọi người đều khó hiểu thở dài, ngực giậm chân, như thể chính bọn họ đã bỏ lỡ mối tình đầu vậy.

Công ty game rất giỏi khoản này, đội ngũ trẻ tuổi, ánh mắt Dư Quỳ bật cười: "Bởi vì thành tích khi đó của em rất kém, hướng nội lại tự ti, không đáng yêu chút nào."

"Nhưng hiện tại em có thua kém gì anh ta đâu, có thể theo đuổi mà."

Quần lót năm họ mút tháng bảy cho cô lời khuyên.

Dư Quỳ đã từng có suy nghĩ này.

Hồi học đại học từng đi tìm Thời Cảnh, từ Bắc Kinh đến Trường Sa, rộn ràng xa xôi, ngồi tàu cả đêm.

Khi đó, cô mang sự tự tin xưa nay chưa từng có, từng cảm thấy có lẽ Thời cũng Cảnh thích mình.

Nhưng rất nhanh sự thật đã chứng minh, người mình thầm mến trùng hợp thích mình cũng là ảo tượng lớn nhất của đời người.

Ánh nắng rực rỡ phản chiếu từ cửa kính tòa nhà cao tầng đối diện.

Người phụ nữ quyến rũ mắt nhìn điện thoại, sườn mặt trắng nõn là một lớp nắng vàng làm mờ đi, cấp dưới tuy không thấy rõ đôi mắt nhưng vẫn cảm thấy người phụ nữ ngày thường tỏa sáng rạng rỡ, giờ lại như chìm vào cõi hư vô.

Hình ảnh tĩnh lặng không nhẹ sóng, nổi lại lên loại cảm xúc không xác định được ý vị.

Màn hình tối của điện thoại phút sáng trở lại, ở góc độ không ai tìm thấy, phần bình luận trên Weibo của Dư Quỳ dừng lại ở một dòng.

Con đường tám ngàn dặm: @Phúc Thái Hoa Du, con gái mau xông lên, hội trưởng hậu viện tui đa tuyên bố, chính thức ship CP này, mong hai vị cân nhắc việc ở bên nhau ngoài đời nha. (101 like)

Đê tiểu ngư: Phản đối kịch liệt! Lầu trên không có mà tùy ý ghép CP, cư dân Tiêu ba đào được không ít chuyện đâu, hồi cao trung Thời Cảnh có vị thế không phải ai cũng sánh ngang đâu. (45 lượt thích)

Thời Cảnh, Thời Cảnh.

Cô chỉ thầm mặc niệm dưới đáy lòng, nhưng dường như đã vô ý hủy bỏ một lệnh cấm nặng nề nào đó.

Loạn, mừng thầm rồi lại ngây ngất Từng đã cố tình lãng quên trong khoảng trống, nay lại như cơn thủy triều chảy xuống xuyên qua kẽ hở thời gian. Tuổi mười bẩy bảy ấy, sự rộn ràng đan xen cùng nhịp trái tim, hy vọng cùng mất mát kiểu lặp lại xẹt qua trước mắt. Nỗi nao nao ví như một nồi bánh mạch nha đặc quánh đến mức không thể đảo lộn được, để lộ sự không cam lòng.

Nhiều năm qua đi, thẳng đến thời khắc này, cô mới chậm rãi phát hiện ra, bản thân vẫn vì người khác vô tình nhắc đến cái tên này mà trở nên kích động.

Phần lớn ký ức khác thời thanh xuân đều phai nhạt theo thời gian, chỉ riêng anh là nhớ mãi không thể quên.

Mùa hè năm ấy, đôi giày thể thao, chiếc áo hoodie trắng và chai Fanta vị nhớ tím mà anh từng trải, còn nguyên như thể chỉ mới chợt ra ngày hôm qua.