Thiên Nam Tự

Thiên Nam Tự - Chương 16: Nộ hải lôi phong






" Các ngươi có thể làm bất cứ điều gì, nhưng ta không khẳng định hắn sẽ không thương tổn gì." Nói xong, tay trái cắp lấy thân hình Ngô Kiệt, sau đó chạy đi.



" Đuổi theo." Hạo Lâm để mặc đám người Tâm Nhiên rời đi, sau đó đuổi theo hướng của Thanh Thiện trở về khu biệt thự.



" Tránh ra." Từ xa, âm thanh của Thanh Thiện đã vang lên, khi thấy trên tay hắn là Ngô Kiệt, vòng vây liền để lộ ra một kẻ hở cho hắn tiến vào. Trước sân của ngôi biệt thự là hai trường đấu, một là Lâm Trần cùng một trung niên nhân khác, một là một người giao đấu cùng hai người khác, còn có một người đang bị thương.



Nhìn thấy hắn tiến vào, cả hai bên đều ngừng lại, lão già một mình đang đấu với hai người hiển nhiên là Trương Hồng, ánh mắt lão không ngừng đánh giá tên thiếu niên trước mặt, bởi đây là người trẻ tuổi đầu tiên khiến lão không có cảm giác an toàn. Trước mặt, bất kể là ai trong trường, đều không cho lão cái cảm giác đó, vậy mà một thanh niên chưa được bao nhiêu tuổi lại khiến lão đề phòng, bảo sao không kinh ngạc.



" Tiểu huynh đệ, sao ngươi còn quay lại, Tâm Nhiên không sao chứ?" Bên này chỉ mình Lâm Trần là biết thiếu niên, liền nói.



" Lão ca, bọn họ đã rời đi an toàn, chỉ là bắt được một người, muốn đổi hắn lấy an toàn của mọi người mà thôi." Nói xong hắn liền đi tới bên đám người Lâm Trần.



Hiển nhiên ánh mắt Lâm Trần đã nhìn thấy Ngô Kiệt, lúc này hắn như con gà con bị Thanh Thanh cắp bên người, tâm lý không khỏi hưng phấn chút ít, Ngô Kiệt chính là người kế thế thừa duy nhất của Hắc Long bang lúc này, giữ được hắn, đám người lần này có cơ hội thoát khỏi hạo kiếp rồi.



" Tiểu tử, ngươi là Thanh Thiện, người đả thương Chí Minh sao?" Trường Hồng liền hỏi.



" Đúng vậy, để chúng ta rời đi, người này sẽ được sống."



Ánh mắt Trường Hồng cũng nhíu lại, bởi lão chưa từng thấy thanh niên nào có ánh mắt như thiếu niên trước mắt, cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm vào thật không dễ chịu chút nào, hơn nữa đối phương nói rất thản nhiên, không thể đoán chính xác tâm lý của hắn.



" Ngươi nghĩ cầm giữ Kiệt nhi là có thể an toàn rời khỏi đây sao?" Trương Hồng cũng tùy ý nói, dường như kẻ bị Thanh Thiện cầm giữ, địa vị không mấy to lớn trong lòng lão. " Huống chi, ngươi sẽ không sợ người nhà ngươi xảy ra sự chứ?" Lão lại nói tiếp.



" Tất nhiên, ta không nghĩ người nhà mình gặp nguy hiểm rồi, nhưng nếu ai trong số họ bị làm sao, ta nghĩ thân nhân của từng người các ngươi sẽ gặp phải tương tự thôi. Hãy tin lời nói của ta, nếu không các ngươi sẽ hối hận." Ngữ khí hắn càng nói càng âm trầm, có thể mọi ngươi không phải ai cũng tin, nhưng có gan thử thì không mấy ai nguyện ý, bởi thân nhân bọn họ chỉ là người thường. Đứng trước võ lực bọn họ không chút phản kháng.



" Tiếp được ta ba chiêu, ngươi cùng đám người này tất cả đều an toàn rời đi, Kiệt nhi để lại." Trương Hồng nói.



Tiếp ba chiêu đây là lấy cứng đối cứng, chỉ trông cậy vào chân khí mạnh hay yếu của từng người, lão nói ra vậy là tự tin vào công lực của mình, lão không tin thiếu niên trước mặt, công lực có thể bằng mình, cho dù hắn có luyện từ nhỏ. Công lực là tích lũy theo năm tháng, không phải như chiêu thức, có thể vài năm đã đại thành.




" Thanh Thiện không được, công lực của lão cao hơn Chí Minh rất nhiều, không được chọi cứng với lão." Lâm Trần bên cạnh lo lắng nói.



" Ba chiêu, chỉ cần ta còn sống, là ta thắng." Thanh Thiện hỏi lại.



" Đúng vậy."



" Vậy bắt đầu đi." đưa Ngô Kiệt cho Lâm Trần giữ, Thanh Thiện liền đi ra phía trước.



Hai người đứng cách nhau chưa tới hai mét, y phục Trương Hồng bỗng căng phồng lên, hai nắm tay kêu lên " cót két ".



"Vù"



Thân hình chớp động, một quyền mang theo tiếng gió rít đánh tới Thanh Thiện, cảm nhận sức ép vô cùng lớn, chân khí của Hư Thiên quyết nhanh chóng vận chuyển. Tám thành công lực, quyền đối quyền, cứng đối cứng.



"Bồng"



Hai quyền chạm nhau, khí lưu bạo phát, những người bên cạnh kém một chút liền bị đẩy lùi lại phải sau. Phải biết rằng một quyền với hai thành công lực, đã có thể đánh gãy thân cây cổ thụ, lúc này hắn dùng tới tám thành công lực, một quyền này mạnh đến mức nào chỉ có Trương Hồng mới chính xác biết rõ, bởi vừa rồi, lão cũng dùng tám thành.



Thân hình Trương Hồng chỉ rung rung lên chút ít, đối diện lão, Thanh Thiện phải lùi tới ba bước mới có thể đứng vững. Thân hình vừa kịp ổn định lại, đối phương lại đã lao tới. Thanh Thiện một lần nữa vận chuyển chân khí bản thân.



" Bồng" âm thanh một lần nữa rung động toàn sân, một quyền này hơn hẳn quyền ban đầu, thân hình Thanh Thiện nhanh chóng bị đẩy lại đằng xa, khí huyết nhộn nhạo, bàn tay cũng tê dại. Ở phía trước, Trương Hồng ánh mắt tựa có chút kinh ngạc nhìn thanh niên, sau đó ánh mắt chuyển sang độc ác.



" Ngươi là người suốt hai mươi năm ép lão phu dùng tới chưởng pháp độc môn." Trương Hồng vừa nói, hai bàn tay từ từ phát sáng, sau đó chuyển sang màu đỏ rực.



" Là Huyết Diễm chưởng ." Lâm Trần bên cạnh hô to.



Thấy thân hình lão lại lao tới, Thanh Thiện cũng cảm giác nguy hiểm so với lúc trước gia tăng quá nhiều, chân khí Hư Thiên điên cuồng vận chuyển, đây là lần thứ hai hắn dùng toàn lực. Lần trước là dùng Xuyên Không chỉ đánh lén, bất quá khoảng cách khá xa, nên uy lực giảm vài thành, lần này chọi cứng.



Chỉ là Thanh Thiện không ngờ được, khi dùng toàn lực, bàn tay hắn từ từ có chút sáng tên, bao quay bàn tay là luồng khí màu trắng sữa, hiện tại khá tối, nên ai cũng nhận ra rõ ràng.



" Chưởng pháp gì vậy?" Bất quá tòan trường, không ai biết chưởng pháp gì lại như vậy. Có lẽ nếu ai hỏi hắn, hắn cũng không biết tại sao như vậy, bình thường chân khí của hắn vốn trong suốt.



Thời gian vốn không có để mọi người suy nghĩ, lần này một quyền của Thanh Thiện đã va chạm với Huyết Diễm chưởng. Một quyền một chưởng, một trắng một đỏ.



" Oanh."



Khí kình tan đi, thân người Trương Hồng bị đẩy lùi lại ba bước, sắc mặt tái nhợt, thân hình có chút run rẩy. Thanh Thiện còn thảm hơn, cả người như diều đứt dây bay thẳng đập vào cửa của biệt thự " Bồng " quần áo hắn rách nát, từ miệng máu không ngừng chảy ra. Nhưng ai cũng nhận ra hắn không chết .



" Tiểu tử ban nãy đánh lén ta, giờ chịu chết đi." Mọi người chưa kịp nhận ra gì, thân ảnh của Hạo Lâm đã tiếp cận Thanh Thiện từ lúc nào. Bàn tay hóa chưởng, đánh tới thân hình nửa nằm nửa ngồi của Thanh Thiện.



" Đám người Lâm Trần không ngờ đối phương lại hèn hạ ra tay như vậy, nhưng khoảng cách của hai bên cách xa nhau, muốn cứu viện đã không kịp, chỉ biết dùng mắt nhìn cảnh tượng xảy ra.



...



" Mẹ, xin mẹ cho con quay lại, con phải xem bạn ấy ra sao? " Tâm Nhiên một bên quỳ xuống hướng mẹ mình nói, bất quá mẹ nàng không quay đầu, chỉ nói " Mang nó đi".



" Mẹ, nếu mẹ không đồng ý, con sẽ cắn lưỡi tự vẫn."



Đến lúc này Yến Vân mới dừng lại, bà nhìn vào nữ nhi của mình, từ nhỏ đứa con gái này đã tự lập rất sớm, những gì đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi, ba không chút nghi ngờ Tâm Nhiên sẽ làm thật, bởi ánh mắt đã cho bà thấy, ánh mắt kiên định giống như chồng của bà, Bùi Thành.



" Ngươi quay lại chỉ làm vướng chân hắn cùng cha ngươi mà thôi." Yến Vân khẽ nói.



" Mẹ, con chỉ ở xa xem bọn họ có an toàn hay không."



" Ngươi sẽ không hối hận chứ."




" Vâng, con không hối hận." Mấy người bên cạnh đã không giữ nàng nữa, thân hình Tâm Nhiên chạy quay lại đường vừa đi, thân hình mảnh khảnh dọc theo những con hẻm nhỏ mà nàng quen thuộc mấy năm qua.



Chân khí toàn thân sau lần đối chưởng với Trương Hồng đã cạn kiệt, ánh mắt hắn nhìn đối phương đánh tới mà hai tay không thể cử động đón đỡ. Ngay khi hắn cảm thấy tuyệt vọng, chợt một thân ảnh đã che trước người hắn, Thanh Thiện không khỏi sửng sốt, hắn nhìn rất gần, bởi hai người đang đối diện với nhau.



" Bạn ... " Âm thanh của hắn còn chưa kịp nói



" Bồng ." thân hình Tâm Nhiên tựa như diều đứt dây lao thẳng vào lòng hắn.



" Ọc, ọc. Tốt ... quá, bạn ... không sao rồi." Âm thanh của nàng đứt quãng, sau đó ngã vào lòng hắn, y phục của hắn đã bị nhuộm đỏ.



Một kích không đắc thủ, Hạo Lâm một chưởng lại đánh tới hai người, nhưng lần này Bùi Thành đã tới kịp, chặn một chưởng của hắn.



" Bồng" .



" Tại sao bạn khờ vậy, mình luyện võ mà, sao bạn lại che cho mình." Tay trái khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, Thanh Thiện khẽ lẩm bẩm, khuôn mặt ngày xưa vốn băng giá, giờ lại càng tái nhợt, đôi môi thêm trắng bệch.



" Không sao cả, đợi mình giết hắn rồi, sẽ chữa trị cho bạn".



Một tay ôm lấy thân hình Tâm Nhiên, thân hình hắn lững thững đứng dậy, từng bước chân đi tới Hạo Lâm. Ánh mắt không chút biểu tình, đi lướt qua người vừa đối chưởng với Hạo Lâm.



" Ngươi sẽ chết."



" Tiểu tử, ngươi quả nhiên mạng lớn, lần này xem ai có thể cứu ngươi nữa, đi chết đi."



Mười thành công lực vào tả chưởng đánh tới ngực đối phương, lão không tin đối phương vừa ôm một người, trong người còn bị thương, lại có thể sống sau chiêu này.



Quyền phải Thanh Thiện khẽ dựng lên, ngay khi quyền của đối phương tới, cánh tay phải của hắn gạt tay đối phương qua, tay phải như chớp đã ấn tới ngực trái đối phương.



" Hự."



" Nộ Hải Lôi Phong" chiêu thức chính là biểu hiện của chữ Nộ. Nộ Hải chính là Biển Gầm, nhưng sức mạnh của biển không phải biểu hiện bên ngoài, mà là bên trong, chính là sợ giận dữ bên trong lòng.



Một chưởng bạo phát tất cả nộ khí, nhưng lại đánh vào bên trong đối phương, khiến cho bạo khí công phá từ bên trong kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, tất cả đều bị Nộ khí tàn phá.



Hạo Lâm ngục xuống, chỉ là lão không biết làm sao mình dễ dàng chết đi như vậy. Nếu ai đem Hạo Lâm ra kiểm nghiệm sẽ nhận ra, bên trong thân thể hắn đã nát bấy, ngay khi bàn tay Thanh Thiện áp vào ngực hắn, tim hắn là vị trí đầu tiên bị chấn vỡ.



" Giết hắn, bên ngoài Trương Hồng, bất chấp thương thế, hô to."



" Bồng, bồng." Vừa ôm thân hình Tâm Nhiên trong ngực, tay phải đón đỡ Chí Minh cùng một trung niên nhân khác đánh tới.



" Bụp, bụp." Hai chưởng của hắn đã ấn tới ngực của đối phương, Chí Minh cùng người kia, cũng y như Hạo Lâm ngã xuống, miệng không ngừng xuất huyết, sau đó bất động.



Trương Hồng thấy vài vị huynh đệ của mình lần lượt ngã xuống, liền bất chấp lao tới đối phương.



Huyết Diễm chưởng một lần nữa đánh tới, bất quá lần này khác với lần trước, tay phải của hắn không chọi cứng cùng đối phương, ngay khi tay phải vừa biến chiêu đánh tới người đối phương, thì thân hình Trương Hồng tựa như có lớp hồng quang bao bọc, cùng với thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau.



" Chiêu thức gì vậy? Quá nhanh đi, chân khí lại quá cuồng nộ, bạo loạn." Mặc dù chỉ tiếp xúc mặt ngoài một chút, nhưng cũng khiến lão kinh sợ, lão cũng rõ tại sao ba người huynh đệ của mình chết, nếu không phải công lực cực cao, lại luyện tới hộ thân cương khí, lão không chết có lẽ cũng trọng thương. Bất quá dù chỉ tiếp xúc chút ít, nhưng chân khí bá đạo của Hư Thiên quyết khiến lão không vui vẻ gì.



" Nguy hiểm." Tuy đang trong trạng thái cuồng nộ, tâm trí chỉ muốn trả thù, nhưng cái cảm giác vô cùng nguy hiểm, một lần nữa lại xuất hiện, chính là cái cảm giác giống hệt như hôm gặp tên sát thủ bắn tỉa.



Trời quá tối, mà vây quanh hắn còn mấy tên dùng mã tấu đánh tới, không có thể phân tâm tìm sát thủ kia.



" Nguy hiểm có kẻ bắn tỉa." Âm thanh hắn lên tiếng cảnh báo.



" Bụp, bụp, bụp." hơn ba người bị hắn đánh văng ra, thân hình như tia chớp lao ra, sau đó lẩn vào màn đêm.




" Đại ca, tam đệ, chúng ta chạy." Lâm Trần gần đó tận mắt thấy Thanh Thiện cứu Tâm Nhiên, nay hắn nói có kẻ bắn tỉa, lão không chần trừ, lấy thân hình che cho Bùi Thành, sau đó hô lên.



" Chíu."



May mắn cho Bùi Thành, lão vừa được Lâm Trần đẩy qua một bên, một viên đạn đã bắn tới.



" Nhị ca, huynh không sao chứ." Bùi Thành cùng đám người của mình rút vào biệt thự, vừa chạy vừa hỏi.



" Không sao, chỉ là trúng cánh tay mà thôi, may mắn Thanh Thiện phát hiện sớm." Lâm Trần liền nói.



Do có lính bắn tỉa, đám người Trương Hồng cũng nhìn xung quanh, chưa dám đuổi theo, mà bên người vừa có ba người chết đi, thân mình cũng thụ thương, chần trừ chốc lát lão mới đuổi theo, nhưng khi vào bên trong, đám người Bùi Thành đã theo cửa sau biến mất.



Sự thật đám người Hạo Lâm, Chí Minh là canh cửa sau này, bất quá sau này bọn họ đuổi theo Thanh Thiện, nên nơi này không còn ai, Tâm Nhiên lúc quay lại mới dễ dàng tiến vào biệt thự.



Để đối phương ra khỏi nơi này, hiển nhiên Trương Hồng hắn cũng không dám công khai truy sát, bất quá đối phương khi đi vào biệt thự, thấy Ngô Kiệt được để lại, lão mới chút yên tâm.



Mang theo Tâm Nhiên chạy như bay rời khỏi căn biệt thự, gặp mấy cảnh sát, hắn trực tiếp tránh né, đối phương vừa định lấy xe lùa theo thì đã mất bóng.



" Đi đâu đây? Đi đâu đây?" Đang chạy hắn vừa nghĩ, hắn là bị thương rất nặng, hơn nữa lúc cuối dốc hết sạch chân khí giao đấu, hiện tại nếu không vì Tâm Nhiên, có khi hắn muốn xỉu.



" Có rồi." Thanh Thiện nghĩ tới giờ này có vài nơi rất an toàn cùng ít người để ý, đó là nhà mẫu giáo cách nhà hắn bốn năm km. hiện tại nơi đó hẳn là đã đóng cửa.



Thanh Thiện liền đổi hướng chạy tới nơi đó, bế Tâm Nhiên lao qua hàng rào, hiện tại hắn phải cứu nàng trước.



Không để ý chân khí bản thân hao tổn bao nhiêu, tất cả đều truyền vào trong nội thể của nàng.



" Không thể nào, bạn không thể chết được, mình đã cứu được cha mẹ bạn, bạn phải sống." Thanh Thiện như cuồng, hét lên, bởi tất cả chân khí của hắn đều không thể tiến vào thân thể nàng, các huyệt toàn thân như đã được đóng lại, nếu cứ thể này, nàng sẽ từ hôn mê mà mất mạng.



" Mình không để bạn chết." hắn hét lên một tiếng, sau đó chân khí toàn thân ào ào từ lòng bàn tay hắn cường bạo truyền sang thân thể nàng, chân khí từ từ chuyển sang màu trắng sữa, mỗi khi xông phá huyệt đạo bế tắc lại chữa trị ngũ tạng bị thương cho nàng. Chân khí màu trắng sữa quá mức bá đạo, nó đi tới đâu, huyệt đạo đều được mở ra.



" Cố lên, còn mười huyệt đạo nữa ." Âm thanh trong đầu Thanh Thiện không ngừng kêu la.



" Chín, tám ... ba ... một."



Ngay khi hắn kiệt sức, thân hình ngã ở lưng nàng, thân hình của Tâm Nhiên mới khẽ có chút cử động



" Ọc, hự." máu đọng trong cơ thể nàng đều từ miệng tuôn ra, bất quá đây là dấu hiệu tốt, không như lúc trước nàng trúng chưởng.



" Thanh Thiện." vừa mở mắt, nàng dù rất yếu nhưng vẫn nhìn cố gắng nhìn xung quanh, miệng khẽ hô.



Bất quá Thanh Thiện hắn đã hôn mê, dù vậy từ trong sinh tử hắn đã ngộ tới ý cảnh của Nộ Hải Lôi Phong. Võ công thêm một lần tăng tiến, nhưng thiên hạ có câu " Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân." con đường của hắn còn xa vời.



Thiện hạ rộng lớn, có những kẻ được xưng là tuyệt thế, bọn họ chính là tượng trưng cho chung cực của võ công . Thái Cực Thần Công của Trung Hoa, Du Già Tâm Kinh của Ấn Độ, hay Thánh Kỵ Sĩ của giáo đường vaticans, Ẩn Sĩ của Nhật Bản, có tà ma ngoại đạo như Hấp Huyết Quỷ ...



Tất cả đều đạt tới chung cực của võ đạo cảnh giới, võ đạo vạn nẻo. Con đường dẫn tới chung cực luôn là mơ ước của võ giả. Bởi khi đó bọn họ là hạt nhân của đất nước.