Thiên Nam Tự

Thiên Nam Tự - Chương 15: đừng thách thức giới hạn của ta






Ban đêm, hai bóng đen vẫn chạy rất nhanh.



" Phía trước hình như có cảnh sát?" Khả năng nghe của Thanh Thiện rất tốt, phía trước quả nhiên có xe cảnh sát.



" Hừ, bọn chúng dám huy động cả cảnh sát."



Hai người tới nơi, quả nhiên con đường đã bị chặn bởi cảnh sát, ai muốn đi qua đều phải đi đường vòng.



" Chúng đã có chuẩn bị mới tới, theo ta. " Lâm Trần quát nhẹ một câu, sau đó hướng khác mà chạy, chạy tới nơi, vẫn là có cảnh sát chặn lại.



" Bọn chúng chặn hết đường vào, dù bên trong xảy ra gì, dân chúng sẽ không thể hay biết." Thanh Thiện khẽ nói. Ánh mắt cũng nhanh chóng quan sát xung quanh, chỉ thấy bên trong rất im lìm, cũng chẳng hiểu bọn chúng dùng cách gì, nhưng hắn tin rằng, xung quanh khu vực đó không có hoặc rất ít người.



" Chúng ta đi đường bên trên xem sao." Quan sát thấy mấy nhà san sát, bên trên còn có lưới thép bảo vệ, Thanh Thiện đề nghị. Sự tình quá gấp, Lâm Trần thấy hắn vẫn trầm tĩnh quan sát được, hơn nữa còn đưa ra đề nghị, càng xem càng thấy hiếm có thanh niên nào như vậy, bất quá không nghĩ nhiều, hai người nhanh chóng đi đường bên trên.



Lâm Trần dẫu sao cũng từng là lính đặc vụ, kỹ năng này thành thạo hơn so với hắn nhiều lắm, nhưng ánh mắt Thanh Thiện rất tinh, chỉ nhìn qua lão một lần là bắt chước được. Hai người nhanh chóng vượt qua lớp cảnh sát bên ngoài.



...



Bên trong khu biệt thự, hiện tại có rất đông người. Bọn họ một màu, không ngờ là trang phục của cảnh sát, tiếc là trên tay không phải gậy điện mà là mã tấu, Nếu Thanh Thiện ở nơi này, hẳn sẽ nhận ra vài người lúc chiều vừa ngồi bàn bên kia.




" Yến Vân, lát nữa nàng cùng Tâm Nhiên theo tám người bọn họ, rời khỏi đây trước." Một trung niên nói, bên cạnh là hai nữ nhân rất giống nhau, một người Thanh Thiện quen, là Tâm Nhiên. Xung quanh là vài trung niên cùng thanh niên trên ba mươi.



" Bùi Thành, vậy chàng thế nào? ... chúng ta cùng rời đi." Mỹ phụ bên cạnh Tâm Nhiên nói, bà tuy đã hơn bốn mươi, nhưng người ngoài nhìn vào lại giống chỉ hơn ba mươi một chút, người này đúng là mẹ của Tâm Nhiên, tên Yến Vân.



" Đúng rồi cha, chúng ta ... ." Tâm Nhiên bên cạnh nói thì đã bị ba nàng cắt ngang: " Ta đã nói rồi, các ngươi rời đi vùng sát biên giới phía bắc, chỉ cần tìm được đội đặc vụ, các ngươi sẽ được an toàn, nếu đi cùng các ngươi chỉ vướng chân mà thôi." Ngữ khí của Bùi Thành rất cương quyết, là người đứng đầu cả một lữ đoàn, đã tạo cho lão sự uy nghiêm không phải ai cũng có thể cãi lời.



" Các ngươi đến nơi an toàn trước, ta sẽ cùng những người khác đến sau, hãy tin tưởng ta." Cảm thấy mình đã quá nặng, lão bèn nói thêm.



" Bùi Thành a Bùi Thành, ta từng tới cầu xin ngươi, chỉ là ngươi vẫn một mực không tha cho con ta, hôm nay cả nhà ngươi đừng hòng rời khỏi đây. " Bên ngoài biệt thự chợt vang lên tiếng nói, âm thanh chính là người Ngô Kiệt đã gọi điện lúc chiều, Trương Hồng, đại trưởng lão của Hắc Long bang cũng là ông ngoại của Ngô Kiệt.



Năm xưa là lão đại của Hắc Long bang, sau đó con gái Trương Tuyết gả cho Ngô Thừa Thiên, lão cũng nhường luôn Hắc Long bang cho Ngô Thừa Thiên quản lý, tuy chỉ làm đại trưởng lão, nhưng những vấn đề lớn của bang đều phải thông qua lão.



" Trương Hồng, các ngươi lập băng nhóm chúng ta đã mắt nhắm mắt mở, nhưng các ngươi ngang nhiên buôn bán lượng lớn ma túy, còn nghiêm trọng hơn, các ngươi còn buôn lậu vũ khí, làm ảnh hưởng tới trật tự đất nước, các ngươi vì đồng tiền mà mờ con mắt, đi đầu độc dân tộc chúng ta, cho dù có lựa chọn lại ta cũng vẫn làm vậy." Bùi Thành bên trong nói.



" Lão ngũ, Bùi Thành ta chỉ còn lại vợ và con là người quan trọng nhất."



" Tam ca, đệ biết, trừ khi đệ chết, nếu không, không ai đụng vào hai người." Nói xong trung niên phía trước làm thủ thế của quân nhân, tay trái ép vào ngực trái, đây là lời thề thiêng liêng của quân nhân.



" Đa tạ đệ. "



" Đại ca, tam ca, tứ ca. Nhị ca sắp trở lại, các ngươi phải cẩn thận, sau này chúng ta gặp lại." Trung niên cũng nói. Trong phòng hai người trung niên khác cùng Bùi Thành đều gật đầu. Bọn họ đã là chiến hữu từ những ngày trong chiến trường, cùng nhau thực hiện qua bao nhiêu nhiệm vụ, giờ phút này, không cần ai nói câu gì, tất cả đều hiểu.



Sự thật quan trọng nhất của Bùi gia chính là Bùi Thành, kẻ đỡ đầu cho Hắc Long bang chỉ cần lão chết, người khác bọn họ không quan tâm. Có thể để vị tứ đệ bảo vệ vợ con đã là rất bảo đảm rồi, huống chi trong mấy người, vị tứ đệ này võ công còn cao nhất.



" Đại ca, mọi người cẩn thận Trương Hồng, gặp lại." Nói xong đoàn người từ cửa sau đi ra.



" Gặp lại."



Đúng lúc này, cánh cửa chính cũng mở ra, đi đầu là lão giả to lớn, có thể nói lưng hùm, hàm én, cùng không sai, thân thể lão cao tới hơn mét tám, ánh mắt sáng quắc, mũi ưng. Theo đằng sau là ba lão già. Đứng sau cùng là mười mấy thanh niên mặc quần áo cảnh sát, trong tay cầm mã tấu.



" Ta đoán vợ con ngươi đã theo cửa sau thoát ra đúng không, ngươi yên tâm, rất nhanh ngươi sẽ gặp bọn họ, hơn nữa ta sẽ cho ngươi chứng kiến người thân của mình chết trước mặt mình." Lão giả đi đầu, ánh mắt lóe lên từng tia độc ác, nói.



Chỉ nhìn thấy có bốn người đến, ánh mắt Bùi Thành không khỏi nhíu lại, bởi lão biết rõ ràng, bọn họ có tới bẩy người, hiển nhiên ba người kia chính là đuổi bắt vợ con lão.



" Các ngươi đến đây, để xem mấy năm qua võ công các ngươi có tiến triển gì không." Trương Hồng rất tự nhiên nói.



Đám người Tâm Nhiên rời khỏi căn biệt thự, dẫn đầu là vị "tứ đệ " Liên Giang. Chỉ là chưa đi được lâu đã nghe âm thanh phía trước " Đợi các ngươi đã lâu." . Trước mặt là một đám người cũng mặc cảnh phục, trong đó chỉ có bốn người không mặc, hai người trong đó Tâm Nhiên đã gặp lúc chiều, là Ngô Kiệt cùng Chí Minh. Chí Minh cũng không giống như bị thương như lúc chiều, hiển nhiên thương thế đã bình phục.




" Chí Minh, Hạo Lâm, Đăng Hào." Liên Giang không khỏi nhíu mày nhìn ba người, bởi hơn ai hết hắn hiểu bọn họ, bất cứ ai trong ba người đều đủ đánh bại hắn, nhất là Hạo Lâm, chỉ sợ võ công không hề kém hắn chút nào. Mà bên cạnh hắn còn mười mấy người nữa, làm sao hắn không lo lắng cho được.



" Tâm Nhiên chúng ta gặp lại, tên bạn trai của ngươi đi đâu rồi, hắn không tới giúp ngươi sao." Ngô Kiệt đứng bên cạnh Chí Minh, cười nói, lực lượng này cơ hồ đã là tất cả của Hắc Long bang, cho dù ngoài ý muốn tên "bạn trai" của Tâm Nhiên, nhưng hắn cũng rất tin tưởng.



"Tâm Loan, Như Nguyệt, hai ngươi ở lại bảo vệ hai người, sáu người các ngươi theo ta chiến đấu, cần nhất là rời khỏi đây, không được tham chiến." Liên Giang bên cạnh ra lệnh.



"Vâng, sư thúc."



" Vâng sư phụ. " Hai nữ nhân bảo vệ Tâm Nhiên cùng Yến Vân, chính là hai nữ đệ tử duy nhất của Liên Giang, trong đám người cũng có hai thanh niên là đệ tử của lão, còn lại là đệ tử của đại ca và nhị ca của lão.



Ngay khi cảnh sát không để ý, hai người lập tức nhanh chóng vượt qua, sau đó chạy một mạch tới căn biệt thự. Từ đằng xa, Thanh Thiện đã nhận ra hai phía khác nhau đều có tiếng động giao tranh, một hướng là bên trong căn biệt thự, một hướng là bên phải ngôi biệt thự.



" Tâm Nhiên sẽ đang ở nơi nào?" Ánh mắt hắn không khỏi suy nghĩ, sau đó quay qua hỏi Lâm Trần.



" Theo tính cách của tam đệ, hẳn Tâm Nhiên cùng mẹ nàng sẽ được rời đi." Âm thanh của Lâm Trần vừa dứt, Thanh Thiện cũng động thân. Hắn vừa di chuyển, Lâm Trần lại theo hướng khu biệt thự mà lao tới.



Càng tới gần, Thanh Thiện càng nghe tiếng giao đấu rõ, bên trong có cả tiếng binh khí va chạm, thân hình càng tăng tốc.



" Tâm Nhiên tiện tỳ, bắt được ngươi ta phải xin ông ngoại nếm qua ngươi, sau đó sẽ để cho anh em dùng qua, dùng chán chúng ta mới cho ngươi theo ông già ngươi, ha ha ha." Ngô Kiệt ánh mắt lóe lên độc ác cùng dâm tà nói.



" Ha ha, Liên Giang, xem ngươi dãy dụa tới khi nào, đám đồ đệ của ngươi đã chết phân nửa, sắp tới sẽ tới sư phụ ngươi theo chúng." Bên trong hai người đang vây sát, bên ngoài Hạo Lâm nói. Hiển nhiên bọn chúng đã hoàn thành nhiệm vụ, vợ con của Bùi Thành đều đã bắt giữ, giờ chỉ cần tới hỗ trợ đại ca hắn Trương Hồng, diệt nốt kẻ cuối cùng là sẽ thành công mỹ mãn.



Rất nhanh hắn nghĩ tới, vài ngày sau trên ti vi sẽ thông báo tin buồn, vị trung tướng tư lệnh đã từ trần.



Vừa khi tới nơi, thân hình Thanh Thiện đã núp một nơi gần đó, hắn không dám cử động nhiều, bởi trung niên vừa lên tiếng đó cho hắn cảm giác không an toàn, cái cảm giác này cao hơn hẳn khi hắn giao đấu cùng Chí Minh, hơn nữa Tâm Nhiên cùng một nữ nhân khá giống nàng đều bị đối phương bắt được. Hắn không chút nào nắm chắc cứu thoát bọn họ trong tình huống thế này.



Ánh mắt hắn nhanh chóng nhận ra tên thanh niên lúc chiều vừa gặp, bên cạnh hắn là cũng là một thanh niên đang giữ Tâm Nhiên.



" Bồng, bồng" Ba người đối chưởng, Liên Giang thân hình bị bắn lại đằng sau, khóe miệng cũng không ngừng chảy máu, mà hai người kia đều chỉ bị lui lại vài bước, cơ bản là không có bị thương chút nào.



" Cơ hội tới. " Ánh mắt Thanh Thiện lúc này tựa như mắt báo săn mồi, ngay khi hai bên đối chưởng, thân hình cũng cực tốc di chuyển, mười thành Xuyên Không chỉ như mũi khoan, phá không lao tới trung niên nhân tạo hắn cảm giác nguy hiểm.



" Có kẻ đánh lén. " Hạo Lâm cảm thấy có nguy hiểm, thân hình liền quay lại, đã thấy mũi tên khí tới trước mặt.



Quyền phải nhanh chóng đánh ra " Bồng " cả thân hình lão phải lùi lại hai bước mới hóa giải hết lực đạo của một chỉ này. Sau đó tìm tên đánh lén mình.



Tiếc là Ngô Kiệt không có được võ công của Hạo Lâm, ngay khi phóng ra Xuyên Không chỉ, Thanh Thiện đã áp sát Ngô Kiệt, tay phải điểm vào vai trái của hắn, tay phải xuất là Xuyên Không chỉ đến thanh niên đang khống chế Tâm Nhiên. Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, đến khi Hạo Lâm tìm được đối phương thì Tâm Nhiên đã được cứu, hơn nữa Ngô Kiệt đã bị đối phương bắt giữ, thân hình không chút cử động, hiển nhiên đã bị điểm huyệt đạo.



" Thanh Thiện." Ngay khi nàng đang tuyệt vọng, bất chợt có cánh tay đã kéo nàng khỏi tên thanh niên đang giữ nàng, nhìn lại, không ngờ là người nàng vừa nghĩ tới. Thật sự chỉ gặp nhau vài lần, nhưng lúc này, nàng mong muốn gặp hắn, bởi hắn cho nàng cảm giác an toàn. Nàng không gọi cho hắn, bởi nàng không muốn hắn gặp nguy hiểm. Nay hắn tới, cánh tay phải của hắn giữ chặt nàng, nàng thấy mình ấm áp.




" Thả vị phu nhân kia ra." Tay trái Thanh Thiện bóp chặt yết hầu Ngô Kiệt, ánh mắt nhìn toàn thể mọi người quát. Hiển nhiên hắn nói đến là vị mỹ phụ kia rồi.



" Ngươi là ai?" Hạo Lâm hỏi.



" Ta bảo ngươi thả người này, còn những người kia." Thanh Thiện âm thanh không chút cảm tình, tay trái khẽ ấn chút lực, Ngô Kiệt âm thanh lúc có lúc không, yết hầu tắc nghẽn, mắt hắn cũng sắp chuyển sang trắng dã, nếu thêm một chút, không ai nghi ngờ hắn sẽ chết.



" Khoan đã, thả người. " Ban đầu hắn còn định dùng mỹ phụ này trao đổi người, bất quá ánh mắt thiếu niên này khiến hắn không dám nghĩ tới điều đó nữa, bởi ánh mắt đó vừa sắc như dao lại độc như mãng xà, âm lãnh không chút nào giống của con người. Hắn không dám đánh cuộc, bởi Ngô Kiệt chính là cháu duy nhất của lão đại hắn, cũng là kẻ kế thừa của Hắc Long bang. Hơn nữa mục đích là giết chết Bùi Thành, đám người này cũng không quá quan trọng.



Yến Vân thấy con mình được cứu, nay mình cũng được đối phương thả, bà nhanh chóng chạy tới bên thiếu niên, sau đó hướng Liên Giang đám người, bảo bọn họ đi đến. Ngoài Liên Giang có chút thụ thương, tất cả chỉ có sáu người, năm người kia tất cả đều đã chết.



" Ngươi, lại là ngươi." Chí Minh thấy đối phương, liền nhận ra hắn.



" Tiểu tử, ngươi đã nhúng tay vào, người đừng hòng yên ổn sống, Hắc Long bang sẽ không từ thủ đoạn truy sát ngươi, nếu hiện tại ... ."



" Câm mồm." Thanh Thiện không sợ hãi chút nào, cắt ngang miệng đối phương.



" Ngươi cứ thử giết hắn xem, dù hôm nay ngươi thoát nhưng người nhà của ngươi tất cả vì ngươi mà chết." Ánh mắt Hạo Lâm nhìn hắn nói.



Thanh Thiện hiểu, nếu giết người như Ngô Kiệt, đối phương bất chấp mọi giá mà trả thù, bởi vì địa vị của hắn đặc biệt, ví như cái chết của Ngô Thừa Thiên, Hắc Long bang sẽ bất chấp trả thù.



" Hắn tất nhiên không chết được, bất quá người nhà ta, một người xảy ra chuyện gì, thì ta sẽ cho các ngươi thấy người thân của mình, từng người ra đi, tâm lý sẽ như thế nào." Ánh mắt hắn thản nhiên nói, toàn trường đều là người từng trải, ai nhìn thấy hắn nói vậy cũng rợn hết cả người, hắn không trả thù mình mà tìm người thân mình trả thù. Ngay cả Hạo Lâm cũng lạnh hết người, ai đi vào hắc đạo mà không lo lắng người nhà mình, nhưng hắc đạo còn có giới quy, nếu không, không ai dám theo cả.



" Ngươi có thể không tin, bất quá, ta có thể giết người vô hình, không ai làm nhân chứng, không chút bằng chứng, đừng thách thức giới hạn của ta."



" Bất quá, tên này còn có chút tác dụng, hiện tại để những người này dời đi, nếu có một người dám theo dõi, ta không hi vọng phải giết tên này ."



" Tâm Nhiên, bạn cùng mọi người rời khỏi đây trước, bên trong còn vài người, có lẽ bây giờ bọn họ cũng không tốt lắm, nếu có ai theo dõi, cứ gọi điện cho mình." Thanh Thiện quay qua bên cạnh nói.



" Mình đi cùng bạn." Ngay khi nàng định nói, chỉ là nhìn vào ánh mắt hắn, nàng cảm giác có chút giống ba mình, một lời đã nói là không thay đổi, đi theo chỉ là gánh nặng cho hắn mà thôi.



" Bạn cẩn thận, mình đợi điện thoại của bạn." Tâm Nhiên nhìn sâu vào mắt hắn nói, sau đó cùng vài người kia rời khỏi.