"Chiếc nhẫn này tám gram, độ sáng của nó có thể nói là hoàn mĩ." Chiêm Tuấn Thần dùng hỏa nhãn kim tinh, quét qua trang sức là biết giá trị nó bao nhiêu. "Đinh Duy rất có thành ý."
Mĩ Nhược vuốt chiếc nhẫn.
"Em xác định gả cho hắn?"
Nàng gật đầu.
"Tôi có một chiếc nhẫn đính ngọc xanh cũng tám gram, tôi giữ mười năm rồi." Hắn dùng thanh âm trầm thấp mang mùi vị dụ hoặc. "Mĩ Nhược."
Nàng cười: "Đừng tốn sức dụ dỗ tôi."
Chiêm Tuấn Thần mỉm cười, đứng dậy vươn tay ra: "Đi ăn tối thôi. Nói cho tôi biết, em muốn hôn lễ như thế nào."
"Đơn giản thôi."
Bọn họ tới nhà hàng trên sân thượng nhà trọ Khẳng Tân Đốn dùng cơm tối, Mĩ Nhược ăn trứng cá muối và hoa quả đông lạnh.
Chiêm Tuấn Thần nhìn bộ dạng nàng ăn, bật cười: "Mĩ Nhược, em ăn trứng của một con cá năm trăm cân, có tư cách gì nói đơn giản?"
"Tôi chỉ là thơm lây, dù sao tôi ít có cơ hội ăn tiệc lớn. Chờ xong lễ tốt nghiệp, tôi và Duy sẽ đi công chứng, tôi muốn tìm việc làm ở Luân Đôn, ba trăm bảng có thể ứng phó phí sinh hoạt cơ bản."
"Đinh Duy nói như thế nào? Cũng không thể để em sau khi kết hôn sống ở nhà trọ chứ?"
"Chuyện này rất bất đắc dĩ, tôi hi vọng chỉ có hai người bên nhau, nhưng anh ấy cần hộ lí và người hầu. Tương lai như thế nào, anh ấy đang cùng ông nội thảo luận."
"Vậy em định thảo luận với tôi cái gì?"
"Tôi hi vọng anh làm chủ hôn bên nhà gái."
"Muốn tôi nắm tay em, mang em giao cho Đinh Duy?" Hắn dừng lại mấy giây, mắt thấy Mĩ Nhược thất vọng, Chiêm Tuấn Thần tươi cười. "Được, tuy rằng chuyện này rất khiêu chiến sức chịu đựng của tôi."
Mĩ Nhược thở phào. "Cảm ơn anh. Nếu anh không đồng ý tôi sẽ thỉnh cầu đạo sư."
"Chúng ta là người nhà."
"Tôi sẽ nhớ kĩ. Nhưng mà, cậu, cho dù có kết hôn, tôi và Duy cũng khó có khả năng giao thiệp với việc làm ăn với Đinh gia. Nếu anh muốn nhân hôn lễ này duỗi móng vuốt tới Hồng Kông, tôi và Duy không phải lựa chọn tốt."
"Em suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi không có thói quen lợi dụng sắc đẹp phụ nữ. Lòng của phụ nữ, một khí dính tới lợi ích thế tục, giống như một viên ngọc có vết rạn, màu sắc có đẹp cũng không có giá trị."
Mĩ Nhược dùng dao dĩa.
Ánh mắt hắn dừng tại môi nàng. "Em rất xinh đẹp, trong mắt giống như có ngàn vạn lời muốn nói..." Lưỡng lự rời đi, hắn than nhẹ một tiếng.
Trên xe, Chiêm Tuấn Thần cầm chặt tay nàng, Mĩ Nhược tránh không được, lập tức bị hắn tùy ý nắm chặt, mười ngón tay giao thoa.
Hắn cụp mắt xuống, nói: "Giống như lần nghỉ phép kia, em bị tôi nắm tay, một tay vịn mũ, giày dính bùn đất, gió cuốn làn váy, rất tốt đẹp."
"Mẹ tôi từng nói, cầu người thì cần phải có thái độ mềm mại." Mĩ Nhược giơ tay lên. "Anh xem, tôi rất thực dụng."
Hắn xùy một tiếng, buông nàng ra. "Đinh Duy đối với em, quan trọng như vậy?"
Mĩ Nhược gật đầu.
"Không cần lo lắng. Đinh gia muốn từ đường thủy tới lục địa, cần bỏ vốn rất nhiều, ngân hàng cũng có khả năng giới hạn, loại quan hệ ngày sẽ không thay đổi. Em là người nhà Chiêm gia, Đinh gia sẽ không ngu xuẩn cự tuyệt em. Trái lại, em nên suy tính, em muốn hôn lễ đơn giản chưa chắc có thể thực hiện. Đinh gia là gia tộc lớn."
Đinh Duy nói lại y như thế, Đinh gia ý kiến là hôn lễ hoặc lễ đính hôn, cũng nên rộng rãi mà báo báo chí và người thân thích. Trong điện thoại, cha mẹ Đinh Duy chúc mừng, cũng là đề nghị như thế.
Mĩ Nhược cười khổ.
Đinh Duy ngồi xổm trước mặt nàng, hôn bàn tay đặt trên gối nàng. "Không phải sợ, có anh, có Đinh gia, hắn không dám manh động."
"Những năm qua, có lẽ hắn buông tay rồi. Chỉ là Duy, em không thích Hồng Kông, không muốn về."
"Chúng ta trở về tổ chức đính hôn thôi, còn hôn lễ thế nào dựa theo ý em, ở giáo đường Oxford, mời bạn bè thân thích tới. Như vậy được không?"
Mĩ Nhược nâng trán. "Tôi còn muốn gọi điện thoại cho cô Bảy, bảo cô mang Tiểu Mỹ tới đây. Như vậy, điện thoại cũng không cần gọi nữa."
Chiêm Tiểu Mỹ đã tám tuổi, đi học được hai năm rồi, thành tích trung bình. Người cũng như tên, không phát triển lắm, có bạn học bình thường, ba năm tri kỉ.
Bé yêu tha thiết diễn viên đóng vịt Donal trong phim cuộc phiêu lưu của Pluto Nash.
Nhân vật đóng vịt Donal năm ngoái lập gia đình, vì thế tâm tình bé sa sút, nhưng mà cha bé cũng không thèm để ý. Được rồi, trưởng thành thêm một tuổi, Chiêm Tiểu Mỹ đã hiểu được cái gì là yêu.
Tình yêu thật sự tàn khốc.
Ngày hôm đó chú Bình An lái xe tới đòn nàng đi học, Chiêm Tiểu Mỹ thoáng thất vọng.
"Lôi gia có công chuyện, gọi tôi tới đón cháu, đêm nay là tiệc cuối năm."
"Nghỉ đông cũng không được nghỉ ngơi, còn phải học bổ túc, cha một ngày cũng không tới thăm cháu." Bé chu môi phàn nàn.
"Ai kêu cháu học không giỏi? A Như cho tới bây giờ cũng không..."
"Cháu bắt đầu ghét chị, ai cũng thích chị, nói với cháu là chị học giỏi thế nào, cháu so ra cả đời còn kém." Chiêm Tiểu Mỹ nhìn Bình An. "Chú Bình An, chú có yêu mến chị không?"
"Lời này ngàn vạn lần đừng để cha cháu nghe thấy, tôi sẽ không được ngủ ngon."
"Có sao?"
Hà Bình An lúng túng. "A Như là cô gái tốt, tôi không xứng với cô ấy, chưa bao giờ dám mơ tưởng."
"A, chú Bình An ngượng ngùng."
"Cháu máy tuổi rồi? Như thế nào lại toàn nói linh tinh cổ quái thế? Những lời này ai dạy cháu?"
"Người hầu dạy ạ. Trên TV cả trai lẫn gái, họ cũng nói yêu thích, cháu thấy nhiều rồi."
Hà Bình An lắc đầu. "Thế hệ bây giờ..."
"Chú Bình An, chúng ta đi ăn cơm đi. Đi ăn cơm sớm, chúng ta đi tìm cha."
Khu luyện bắn súng trên bãi cỏ, Cận Chính Lôi mang kính mắt, tức giận dùng súng trường bắn vào bia đỡ đạn. Không trung vang lên hai tiếng nổ lớn, bột phấn trên bia bay tứ tung.
"Cha cháu rất đẹp trai phải không?" Chiêm Tiểu Mỹ tán thưởng.
Hà Bình An gật đầu.
"Mang nó tới đây làm gì?" Cận Chính Lôi lấy cái che tai.
"Em không thích ở quán rượu chờ anh. Đám oanh oanh yến yến kia, nhìn thấy anh, giống như ruồi nhìn thấy mật. Em không có cơ hội cùng anh nói một câu."
Cận Chính Lôi phất tay, Hà Bình An ngồi xuống. Bản thân hắn mang tai nghe, hướng bia bắn, tiếp tục nổ súng.
"Chú Bình An, chú không chơi sao?"
"Súng hơi chơi không có ý nghĩa."
Âm thanh không ngừng vang lên, Cận Chính Lôi nổ súng như đang phát tiết phẫn nộ. Tiểu Mỹ chống cằm, nhỏ giọng hỏi: "Cha cháu vì sao không vui? Đêm nay không biết người lại cùng cô gái nào nhỉ?"
Hà Bình An cau mày. "Trẻ con phải tôn trọng người lớn, cô giáo dạy cháu như thế nào?"
"Chú Bình An, không bằng chú dạy cháu đi, bắn súng như cha rất anh tuấn."
Tiếng súng vang lên, Cận Chính Lôi nghe thấy lời này, hạ xuống xuống.
Từng có người hỏi hắn: "Tôi từng chơi đùa súng của cha nuôi, cái này cũng giống vậy?" Ánh mắt sâu sắc, tràn đầy hưng phấn.
Nhất thời hắn mất hết hứng thú, tức giận ném súng cho người bên cạnh, tháo bao tay và kính dâm, nói với Tiểu Mỹ: "Con gái con đứa chơi súng làm gì. Đi ăn cơm."
Tiệc cuối năm ở công ti rất náo nhiệt, ngoài cửa rất nhiều phóng viên, báo chí tuần san, minh tinh, đạo diễn tụ họp khắp một gian trong quán rượu. Cận Chính Lôi trái phải một li, Hà Bình An cũng liên tục được người đẹp mời rượu. Chiêm Tiểu Mỹ tự giác ngồi ở một góc hẻo lánh, tránh né.
Ăn cơm tối xong, bé bảo tay chân của Cận Chính Lôi đưa bé về nhà.
Cô Bảy đang ở trong bếp, trông nồi canh và xem TV nhỏ. Thấy bé trở về hỏi: "Sao về sớm vậy? Cô Bảy vừa nấu nồi đông trùng hạ thảo, cô nhỏ, gần đây ho nhiều, uống hai chén đi."
"Con ở quán rượu có uống qua rồi."
"Loại canh đó thả bao nhiêu bột ngọt và mì chính, làm sao so được với bếp nhà mình?"
Tiểu Mỹ ngoan ngoãn nghe lời.
Cô Bảy nhìn bé uống canh, cười tủm tỉm.
"Cổ Bảy, vì sao vui vẻ thế?"
Cô Bảy lắc đầu, nói: "Sắp sang năm mới rồi, đương nhiên vui vẻ."
"Cô Bảy gạt con, cô cười như vậy, nhất định có âm mưu."
Cô Bảy nhìn trái phải, hạ giọng: "Tiểu Mỹ, chị con đã trở về."
Đêm nay, Chiêm Tiểu Mỹ khó ngủ.
Mẹ mất sớm, cậu khốn nạn bé không muốn để ý, đành phải nương tựa cha.
Bé nhìn nhân vật thuyền trưởng trong phim tưởng tượng ra cha, cao lớn giống nhau, râu ria xồm xoàm, tiếng nói vang dội. Thế nhưng thuyền trưởng ấy tuy rằng thô lỗ, nhưng cũng rất ôn nhu, tốt bụng, mà cha bé, lạnh lẽo, tối tăm và phiền muộn, luôn khiến người ta khó tới gần, ngẫu nhiên cùng bé nói chuyện, tâm tư cũng không đặt trên người bé, thần trí dường như đặt ở nơi rất xa.
Ấn tượng của bé về chị gái rất mơ hồ. Tuy là cô Bảy thường nói chị rất yêu thương bé, nhưng đi xa như vậy, nhiều năm không có trở về. Nói chị yêu bé, Chiêm Tiểu Mỹ không tin.
Nhưng vì cái gì nghe nói chị đã về Hồng Kông, bé vui vẻ như vậy?
Hưng phấn xen lẫn phẫn nộ, vì cái gì chị không về nhà, vì cái gì chị không tới thăm bé?
Chiêm Tiểu Mỹ nghe thấy tiếng xe, bé nằm ở sân thượng quan sát. Trong bóng đêm, một đám người bước xuống, cha bé vào cửa. Bé nghe thấy tiếng tay chân của hắn rời đi, trên lầu truyề tới tiếng bước chân.
"Cha."
"Còn chưa ngủ?"
"Con không ngủ được, con có lời muốn nói."
"Đợi một chút, ta đi tắm."
Một lát sau, Cận Chính Lôi mặc bộ quần áo ngủ đi ra, vẫy tay với bé. "Trời lạnh, sân thượng gió lớn, lại đây."
"Đêm nay người không có công chuyện?" Tiểu Mỹ ngồi vào ghế sô pha.
Hắn lắc đầu, đốt thuốc.
Trong quá khứ bọn họ không có nhiều tình cảm cha con, giống như bạn bè, ngẫu nhiên gặp, hắn sẽ nói cho bé biết một ít chuyện hồi nhỏ, hoặc nghe bé nói một chút chuyện linh tinh.
Nhìn ra tâm tính hắn không tốt. Tiểu Mỹ trầm mặc.
"Có việc gì?"
"Cậu... cậu gần đây khỏe không?"
Cận Chính Lôi nhướn mày: "Tiếu Đường? Hắn như thế nào không khỏe? Con nghĩ cái gì mà hỏi chuyện này?"
Bé hận cậu, chán ghét không lí do, bởi vì hắn ta đầu bóng, hắn ta cười rất xấu xa. Bé biết, chị gái rất giống bé.
"Có phải hay không cậu làm cho chị gái rất chán ghét, vậy nên chị không về nhà. Chị rõ ràng đã về Hồng Kông, vì sao không trở về nhà? Không tới thăm con?"
Điếu thuốc trong tay run rẩy, hắn đứng dậy, vấp phải ống quần, lăn xuống sàn nhà.
Cận Chính Lôi không cách nào mở miệng, lòng và dạ dày rối loạn, không cách kìm nén.